Nhầm Ký Hiệu
-
Chương 32
CẢNH BÁO: Chương này bé Bạch Tuyết gọi Long Cảnh là mẹ, đối với tui thì gọi gì cũng chỉ là xưng hô thui, yêu thương nhau là được ạ.
———-
Đoàn Sơn Nhu phải đi công tác, cuối tháng chín đi, cuối tháng mười mới về.
Cậu đứng ở cửa nhà dặn dò Bạch Tuyết đừng có bướng, đừng làm mẹ Long Cảnh giận nếu không về sẽ ăn đòn.
Bạch Tuyết năm tuổi rưỡi với đôi lông mày sâu róm nhíu chặt: “Con có làm mẹ giận đâu!”
Đoàn Sơn Nhu cúi người, làm bộ muốn véo má bé. Bạch Tuyết cười khúc khích chạy vào trong phòng, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Long Cảnh tựa cửa. Cuối tháng chín gió se se, hắn mặc áo len mỏng, khoanh tay nhìn Đoàn Sơn Nhu không nói gì.
Áo này khá là tôn eo, Đoàn Sơn Nhu dịu dàng cầm góc áo, kéo Long Cảnh gần lại: “Nhanh lắm.” Trán cậu chạm trán Long Cảnh, mỉm cười: “Nếu nhớ em thì gọi điện khóc với em.”
Long Cảnh đối diện cậu cười cười, hơi thở vuốt v3 gò má Đoàn Sơn Nhu: “Em mơ à!”
Đoàn Sơn Nhu ôm hắn, mơn trớn sau gáy, bật cười cùng người ấy rồi nói bằng giọng nhỏ như không: “Cưng ơi, Bạch Tuyết không ở đây… cưng hôn em một tí.”
Lời vừa nói xong Đoàn Sơn Nhu đã thấy nhiệt độ cơ thể của Đoàn Sơn Nhu cách lớp áo len mỏng nóng bừng lên.
Nhưng lần này hắn không phản đối, Long Cảnh đặt tay lên vai Đoàn Sơn Nhu, môi chạm lên làn da Đoàn Sơn Nhu.
Cổ một chút, vành tai một chút.
Cuối cùng hắn buông Đoàn Sơn Nhu ra, tai đỏ đến phát sáng: “Đi đi. Thượng lộ bình…”
“Á à! Hôn nhau!” Giọng Bạch Tuyết vừa to vừa cao vang lên phía sau Long Cảnh.
Long Cảnh giật mình quay lại, đến lúc định tính sổ với Đoàn Sơn Nhu đã thấy cậu xách vali vào thang máy: “Em đi đây Long Cảnh!”
Nửa tháng này chắc có Bạch Tuyết là vui nhất.
Không có Đoàn Sơn Nhu, lúc trước Long Cảnh kể có ba truyện cổ tích trước khi ngủ giờ kể hẳn bốn truyện.
Giọng Long Cảnh vừa thấp vừa thong thả, rất có thể thôi miên. Hắn ngồi ở đầu giường Bạch Tuyết, đọc truyện cổ tích, vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng may, thỏ trắng có đồng hồ phép thuật.” Hắn lật sang trang kế: “Có nó rồi, thỏ trắng có thể đi đến tương lai, ngắm mặt trăng tròn vành vạnh.”
Bạch Tuyết rúc vào lòng Long Cảnh, kéo chăn che nửa mặt: “Mẹ ơi, thật sự có thể đến được tương lai ạ?”
Long Cảnh nghiêm túc nhìn tranh minh họa trong truyện: “Thỏ trắng thì được, con thì không.”
Lông mày Bạch Tuyết nhăn xuống: “Sao thế ạ?”
Long Cảnh dịch chăn cho con, nói rất có lý: “Con không có đồng hồ phép thuật.” Đúng là vô cùng thực tế.
Bạch Tuyết tiếc nuôi, cọ cọ trong lòng Long Cảnh: “Thế… thế mẹ có muốn đến tương lai không?”
Long Cảnh xuống giường, cúi người vuốt v3 trán Bạch Tuyết, lặng lẽ tỏa ra hương nhài vỗ về con, không đáp: “Ngủ đi.”
Long Cảnh đóng cửa phòng Bạch Tuyết, vệ sinh cá nhân rồi gọi điện thoại cho Đoàn Sơn Nhu. Chắc là cậu đang bận, không thấy trả lời.
Long Cảnh nhíu mày, đành đi ngủ sớm.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Chìa khóa nhà chỉ có cha mẹ hai bên với Đoàn Sơn Nhu đang đi công tác có thôi, giờ nay có ai đến nhỉ?
Long Cảnh mở mắt ra. Cơ thể hắn vẫn được rèn luyện hàng ngày. Nghiêng người xuống giường, thắt áo ngủ lại, nhẹ nhàng mở đèn phòng khách.
Cửa đã mở. Một chiếc mũi thẳng lộ ra bên cửa.
Long Cảnh sửng sốt: “Đoàn…”
Nhưng hắn chợt im bặt.
Khuôn mặt trắng trẻo, mắt hai mí, mái tóc mềm mại, gọn gàng hiện ra… cùng với bộ đồng phục.
Miệng Long Cảnh còn quên khép lại: “Đoàn… Em… em đang… sao lại…?
Đoàn Sơn Nhu trước mắt chỉ cao đến cổ Long Cảnh. Dưới ánh đèn phòng khách, bóng hắn có thể bao vây lấy cậu.
Người này chẳng khác gì ảnh chụp tốt nghiệp năm mười bảy tuổi Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu này vẻ mặt ngại ngùng, giọng trong trẻo: “Long Cảnh này, sao cậu cao thế?”
Long Cảnh khuỵu chân, phải dựa tường mới có sức khép miệng lại.
“Em… em là Đoàn Sơn Nhu à?”
Đoàn Sơn Nhu gật đầu. Thấy Long Cảnh có vẻ kinh hoàng thì vội lại gần đỡ hắn về phía sô-pha. Cậu ngồi lại Long Cảnh, vô tình để lộ cổ tay. Long Cảnh để ý mới thấy tức cười, trên cổ tay Đoàn Sơn Nhu là đồng hồ phép thuật trong truyện.
Long Cảnh mờ mịt giữa hiện thực và cảnh mộng. Hắn biết nếu ý thức được mình đang mơ thì chẳng mấy chốc sẽ tỉnh.
Nhưng người trước mắt rất giống Đoàn Sơn Nhu của hắn: Đoàn Sơn Nhu tuổi mười bảy vừa hay ngại vừa thích nghĩ lung tung.
Long Cảnh không muốn thừa nhận rằng mình không muốn tỉnh lắm.
Mười bảy tuổi, thật tuyệt quá.
Trừ chiều cao, Đoàn Sơn Nhu dường như không hề thay đổi. Suy nghĩ hỗn loạn, Long Cảnh bất giác nhớ về Đoàn Sơn Nhu đã lâu không gặp ấy.
Đoàn Sơn Nhu đang nhìn hắn, mà hình như cậu cũng không biết nhìn thế nào.
Áo ngủ Long Cảnh lỏng lẻo, mở ra. Hắn hơi cúi xuống thôi đã lộ ra lồng ngực mềm mại, căng đầy. Nuôi con bằng sữa xong vú Long Cảnh hơi to lên một chút, áo ngủ lỏng ra thấy hơi phồng lên, so sánh với chỗ khác thì da nơi này trắng hơn chút.
Đoàn Sơn Nhu nhìn xuống, ngồi dịch ra một chút: “Long Cảnh… cậu có con rồi à?”
Sự ngạc nhiên lướt qua gương mặt hắn, đúng là cậu mười bảy tuổi làm sao biết những chuyện mười năm sau giữa hai người này.
Long Cảnh bỗng cảm thấy có vẻ hay ho.
“Có đó.” Hắn trêu Đoàn Sơn Nhu: “Em đoán được hả?”
Vẻ mặt Đoàn Sơn Nhu dao động thấy rõ.
Cậu không dám nhìn mặt Long Cảnh, giọng cực nhỏ: “Em bé… với ai đó…”
Đoàn Sơn Nhu ngồi xa, Long Cảnh vươn lại gần, chống cằm: “Em biết người đó, đoán đi xem nào.”
Nói thì nói vậy mà hắn cũng không ngờ Đoàn Sơn Nhu nhỏ tuổi lại dễ lừa thế.
Đoàn Sơn Nhu bắt đầu kể từng cái tên trong lớp hai người, càng kể Đoàn Sơn Nhu lại càng suy sụp. Cuối cùng, cậu thấp giọng khó chịu, trong ngực sao mà khó chịu quá.
“Long Cảnh này, có phải cậu quen người khác mà tớ… tớ không biết không…”
Đôi mắt Đoàn Sơn Nhu buồn đến đỏ ửng mà Long Cảnh lại buồn cười. Hắn giơ tay chạm mặt cậu, đúng là búng ra sữa khiến người ta hoài niệm.
Nhưng vừa chạm vào Đoàn Sơn Nhu đã vừa khóc vừa tránh: “Long Cảnh… Long Cảnh này… đừng làm vậy… alpha của cậu thấy thì… thì không hay…”
Ác quỷ trong lòng hắn sung sướng.
Hắn tựa vào lưng ghế, nhìn tóc Đoàn Sơn Nhu: “Cũng đúng, nếu em ấy thấy thì tức điên mất.”
Câu nói ấy khiến nước mắt Đoàn Sơn Nhu rơi lã chã.
“Thế… thế hắn ta có tốt với cậu không? Hắn ta hay tức giận như thế thì có bắt nạt cậu không?”
Long Cảnh không ngờ cậu khóc to như vậy vội rút khăn tay: “Cũng… tốt, tốt lắm… Đừng khóc mà. Em ấy đối xử với anh…”
Khen Đoàn Sơn Nhu trước mặt Đoàn Sơn Nhu, mặt Long Cảnh cũng hơi đỏ lên.
“Tốt lắm, chẳng ai bằng em ấy được.” Vừa dứt lời, Long Cảnh cũng nuốt nước bọt: Hóa ra là mình nghĩ như vậy.
Lời nói vô cùng hiệu quả.
Đoàn Sơn Nhu đứng phắt dậy, định mở cửa ra ngoài.
Giờ Long Cảnh mới hiểu được cái gì là đùa quá trớn. Hắn nhanh tay nắm lấy góc áo Đoàn Sơn Nhu, kéo mạnh về phía mình.
Đoàn Sơn Nhu lảo đảo, ngồi trên đùi Long Cảnh.
Long Cảnh không kìm lòng được mà nhìn cậu thật kỹ. Mười bảy tuổi là lứa tuổi trẻ trung, năng động. Góc nghiêng gương mặt trắng trẻo kia, năm mười bảy tuổi ấy, hắn đã ngắm không biết bao nhiêu lần rồi.
Đoàn Sơn Nhu sụt sịt nói, lại ngượng nghịu đứng dậy: “Cậu… cậu thích người ta như thế à? Thích… thích…” Cậu nói lắp: “Thích nhiều như thế… nên mới… mới có em bé với người ta hả?”
Long Cảnh gật đầu ngay tắp lự, chẳng ý thức được mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
Nước mắt Đoàn Sơn Nhu rơi lã chã. Cậu giơ tay lau, mu bàn tay đã ướt nhẹp: “Người ta… người ta trông như thế nào? Người… người ta tốt thế nào cơ chứ?”
Cán cân công lý trong Long Cảnh hiện đã đổi chiều. Hắn xách con gà con Đoàn Sơn Nhu lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, ôm eo mình, mặt đối mặt.
Long Cảnh nhìn cậu chăm chú, từ cung mày đến bờ môi: “Người kia hay khóc nhè, giờ đang nước mũi lưng tròng suýt chảy vào miệng. Để anh đi lấy cho em ấy tờ giấy nhỉ?”
Đoàn Sơn Nhu nhìn hắn chằm chằm.
Long Cảnh giơ tay nắm vai cậu như đang chăm sóc Bạch Tuyết vậy, tay kia cầm giấy lau nước mắt Đoàn Sơn Nhu.
Mắt khóc đỏ ửng lên như mắt thỏ… Vì thế nên mới có đồng hồ phép thuật ư?
Long Cảnh bật cười vì suy nghĩ của mình.
Mùi của Đoàn Sơn Nhu khi còn trẻ vẫn chưa ổn định. Song ngầm nổi lên, thoang thoảng nhưng điên cuồng.
Mùi hương này như đè gáy Long Cảnh xuống, khiến hắn ngẩng đầu lên, hôn lên người chồng mười bảy tuổi của mình.
Long Cảnh buông bờ vai của cậu ra: “Anh nói đã hiểu chưa?”
Môi Đoàn Sơn Nhu cong lên, cậu gật đầu, mày giãn ra, nước mắt còn sót lại rơi nốt xuống. Mu bàn tay cậu quệt miệng, dư vị mùi hoa nhài phảng phất.
Tất cả động tác của cậu đều là phản ứng quen thuộc của Long Cảnh.
Mặt cậu đỏ lên, mũi chân chạm mặt đất, gõ nhè nhẹ như đang khoe khoang, đắc ý.
Long Cảnh kéo tay cậu, những ngón tay gầy gầy, có vết chai hơi thô vì cầm bút.
Em sẽ đánh dấu anh, anh trở thành omega của em.
Anh sẽ sinh con cho em, giữa mùa đông, nên em đặt tên cho con là Bạch Tuyết.
Con rất giống em, giống mũi, giống môi, thông minh giống em, dính người giống em.
Nhưng Long Cảnh chỉ cười, chẳng nói chữ nào.
Bởi hắn nghe thấy tiếng chim hót sáng sớm vang lên ngoài cửa sổ, tách hiện thực và cảnh mộng ra.
Long Cảnh tỉnh được một chốc thì nhận được cuộc gọi từ Đoàn Sơn Nhu.
Mặt Đoàn Sơn Nhu hiện lên trên màn hình, giọng buổi sớm ngái ngủ nhưng sau vẻ bơ phờ ấy lại hình như là niềm vui.
“Long Cảnh, em kể cho anh bí mật này nhé. Tối qua em mơ…”
———-
Đoàn Sơn Nhu phải đi công tác, cuối tháng chín đi, cuối tháng mười mới về.
Cậu đứng ở cửa nhà dặn dò Bạch Tuyết đừng có bướng, đừng làm mẹ Long Cảnh giận nếu không về sẽ ăn đòn.
Bạch Tuyết năm tuổi rưỡi với đôi lông mày sâu róm nhíu chặt: “Con có làm mẹ giận đâu!”
Đoàn Sơn Nhu cúi người, làm bộ muốn véo má bé. Bạch Tuyết cười khúc khích chạy vào trong phòng, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Long Cảnh tựa cửa. Cuối tháng chín gió se se, hắn mặc áo len mỏng, khoanh tay nhìn Đoàn Sơn Nhu không nói gì.
Áo này khá là tôn eo, Đoàn Sơn Nhu dịu dàng cầm góc áo, kéo Long Cảnh gần lại: “Nhanh lắm.” Trán cậu chạm trán Long Cảnh, mỉm cười: “Nếu nhớ em thì gọi điện khóc với em.”
Long Cảnh đối diện cậu cười cười, hơi thở vuốt v3 gò má Đoàn Sơn Nhu: “Em mơ à!”
Đoàn Sơn Nhu ôm hắn, mơn trớn sau gáy, bật cười cùng người ấy rồi nói bằng giọng nhỏ như không: “Cưng ơi, Bạch Tuyết không ở đây… cưng hôn em một tí.”
Lời vừa nói xong Đoàn Sơn Nhu đã thấy nhiệt độ cơ thể của Đoàn Sơn Nhu cách lớp áo len mỏng nóng bừng lên.
Nhưng lần này hắn không phản đối, Long Cảnh đặt tay lên vai Đoàn Sơn Nhu, môi chạm lên làn da Đoàn Sơn Nhu.
Cổ một chút, vành tai một chút.
Cuối cùng hắn buông Đoàn Sơn Nhu ra, tai đỏ đến phát sáng: “Đi đi. Thượng lộ bình…”
“Á à! Hôn nhau!” Giọng Bạch Tuyết vừa to vừa cao vang lên phía sau Long Cảnh.
Long Cảnh giật mình quay lại, đến lúc định tính sổ với Đoàn Sơn Nhu đã thấy cậu xách vali vào thang máy: “Em đi đây Long Cảnh!”
Nửa tháng này chắc có Bạch Tuyết là vui nhất.
Không có Đoàn Sơn Nhu, lúc trước Long Cảnh kể có ba truyện cổ tích trước khi ngủ giờ kể hẳn bốn truyện.
Giọng Long Cảnh vừa thấp vừa thong thả, rất có thể thôi miên. Hắn ngồi ở đầu giường Bạch Tuyết, đọc truyện cổ tích, vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng may, thỏ trắng có đồng hồ phép thuật.” Hắn lật sang trang kế: “Có nó rồi, thỏ trắng có thể đi đến tương lai, ngắm mặt trăng tròn vành vạnh.”
Bạch Tuyết rúc vào lòng Long Cảnh, kéo chăn che nửa mặt: “Mẹ ơi, thật sự có thể đến được tương lai ạ?”
Long Cảnh nghiêm túc nhìn tranh minh họa trong truyện: “Thỏ trắng thì được, con thì không.”
Lông mày Bạch Tuyết nhăn xuống: “Sao thế ạ?”
Long Cảnh dịch chăn cho con, nói rất có lý: “Con không có đồng hồ phép thuật.” Đúng là vô cùng thực tế.
Bạch Tuyết tiếc nuôi, cọ cọ trong lòng Long Cảnh: “Thế… thế mẹ có muốn đến tương lai không?”
Long Cảnh xuống giường, cúi người vuốt v3 trán Bạch Tuyết, lặng lẽ tỏa ra hương nhài vỗ về con, không đáp: “Ngủ đi.”
Long Cảnh đóng cửa phòng Bạch Tuyết, vệ sinh cá nhân rồi gọi điện thoại cho Đoàn Sơn Nhu. Chắc là cậu đang bận, không thấy trả lời.
Long Cảnh nhíu mày, đành đi ngủ sớm.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Chìa khóa nhà chỉ có cha mẹ hai bên với Đoàn Sơn Nhu đang đi công tác có thôi, giờ nay có ai đến nhỉ?
Long Cảnh mở mắt ra. Cơ thể hắn vẫn được rèn luyện hàng ngày. Nghiêng người xuống giường, thắt áo ngủ lại, nhẹ nhàng mở đèn phòng khách.
Cửa đã mở. Một chiếc mũi thẳng lộ ra bên cửa.
Long Cảnh sửng sốt: “Đoàn…”
Nhưng hắn chợt im bặt.
Khuôn mặt trắng trẻo, mắt hai mí, mái tóc mềm mại, gọn gàng hiện ra… cùng với bộ đồng phục.
Miệng Long Cảnh còn quên khép lại: “Đoàn… Em… em đang… sao lại…?
Đoàn Sơn Nhu trước mắt chỉ cao đến cổ Long Cảnh. Dưới ánh đèn phòng khách, bóng hắn có thể bao vây lấy cậu.
Người này chẳng khác gì ảnh chụp tốt nghiệp năm mười bảy tuổi Đoàn Sơn Nhu.
Đoàn Sơn Nhu này vẻ mặt ngại ngùng, giọng trong trẻo: “Long Cảnh này, sao cậu cao thế?”
Long Cảnh khuỵu chân, phải dựa tường mới có sức khép miệng lại.
“Em… em là Đoàn Sơn Nhu à?”
Đoàn Sơn Nhu gật đầu. Thấy Long Cảnh có vẻ kinh hoàng thì vội lại gần đỡ hắn về phía sô-pha. Cậu ngồi lại Long Cảnh, vô tình để lộ cổ tay. Long Cảnh để ý mới thấy tức cười, trên cổ tay Đoàn Sơn Nhu là đồng hồ phép thuật trong truyện.
Long Cảnh mờ mịt giữa hiện thực và cảnh mộng. Hắn biết nếu ý thức được mình đang mơ thì chẳng mấy chốc sẽ tỉnh.
Nhưng người trước mắt rất giống Đoàn Sơn Nhu của hắn: Đoàn Sơn Nhu tuổi mười bảy vừa hay ngại vừa thích nghĩ lung tung.
Long Cảnh không muốn thừa nhận rằng mình không muốn tỉnh lắm.
Mười bảy tuổi, thật tuyệt quá.
Trừ chiều cao, Đoàn Sơn Nhu dường như không hề thay đổi. Suy nghĩ hỗn loạn, Long Cảnh bất giác nhớ về Đoàn Sơn Nhu đã lâu không gặp ấy.
Đoàn Sơn Nhu đang nhìn hắn, mà hình như cậu cũng không biết nhìn thế nào.
Áo ngủ Long Cảnh lỏng lẻo, mở ra. Hắn hơi cúi xuống thôi đã lộ ra lồng ngực mềm mại, căng đầy. Nuôi con bằng sữa xong vú Long Cảnh hơi to lên một chút, áo ngủ lỏng ra thấy hơi phồng lên, so sánh với chỗ khác thì da nơi này trắng hơn chút.
Đoàn Sơn Nhu nhìn xuống, ngồi dịch ra một chút: “Long Cảnh… cậu có con rồi à?”
Sự ngạc nhiên lướt qua gương mặt hắn, đúng là cậu mười bảy tuổi làm sao biết những chuyện mười năm sau giữa hai người này.
Long Cảnh bỗng cảm thấy có vẻ hay ho.
“Có đó.” Hắn trêu Đoàn Sơn Nhu: “Em đoán được hả?”
Vẻ mặt Đoàn Sơn Nhu dao động thấy rõ.
Cậu không dám nhìn mặt Long Cảnh, giọng cực nhỏ: “Em bé… với ai đó…”
Đoàn Sơn Nhu ngồi xa, Long Cảnh vươn lại gần, chống cằm: “Em biết người đó, đoán đi xem nào.”
Nói thì nói vậy mà hắn cũng không ngờ Đoàn Sơn Nhu nhỏ tuổi lại dễ lừa thế.
Đoàn Sơn Nhu bắt đầu kể từng cái tên trong lớp hai người, càng kể Đoàn Sơn Nhu lại càng suy sụp. Cuối cùng, cậu thấp giọng khó chịu, trong ngực sao mà khó chịu quá.
“Long Cảnh này, có phải cậu quen người khác mà tớ… tớ không biết không…”
Đôi mắt Đoàn Sơn Nhu buồn đến đỏ ửng mà Long Cảnh lại buồn cười. Hắn giơ tay chạm mặt cậu, đúng là búng ra sữa khiến người ta hoài niệm.
Nhưng vừa chạm vào Đoàn Sơn Nhu đã vừa khóc vừa tránh: “Long Cảnh… Long Cảnh này… đừng làm vậy… alpha của cậu thấy thì… thì không hay…”
Ác quỷ trong lòng hắn sung sướng.
Hắn tựa vào lưng ghế, nhìn tóc Đoàn Sơn Nhu: “Cũng đúng, nếu em ấy thấy thì tức điên mất.”
Câu nói ấy khiến nước mắt Đoàn Sơn Nhu rơi lã chã.
“Thế… thế hắn ta có tốt với cậu không? Hắn ta hay tức giận như thế thì có bắt nạt cậu không?”
Long Cảnh không ngờ cậu khóc to như vậy vội rút khăn tay: “Cũng… tốt, tốt lắm… Đừng khóc mà. Em ấy đối xử với anh…”
Khen Đoàn Sơn Nhu trước mặt Đoàn Sơn Nhu, mặt Long Cảnh cũng hơi đỏ lên.
“Tốt lắm, chẳng ai bằng em ấy được.” Vừa dứt lời, Long Cảnh cũng nuốt nước bọt: Hóa ra là mình nghĩ như vậy.
Lời nói vô cùng hiệu quả.
Đoàn Sơn Nhu đứng phắt dậy, định mở cửa ra ngoài.
Giờ Long Cảnh mới hiểu được cái gì là đùa quá trớn. Hắn nhanh tay nắm lấy góc áo Đoàn Sơn Nhu, kéo mạnh về phía mình.
Đoàn Sơn Nhu lảo đảo, ngồi trên đùi Long Cảnh.
Long Cảnh không kìm lòng được mà nhìn cậu thật kỹ. Mười bảy tuổi là lứa tuổi trẻ trung, năng động. Góc nghiêng gương mặt trắng trẻo kia, năm mười bảy tuổi ấy, hắn đã ngắm không biết bao nhiêu lần rồi.
Đoàn Sơn Nhu sụt sịt nói, lại ngượng nghịu đứng dậy: “Cậu… cậu thích người ta như thế à? Thích… thích…” Cậu nói lắp: “Thích nhiều như thế… nên mới… mới có em bé với người ta hả?”
Long Cảnh gật đầu ngay tắp lự, chẳng ý thức được mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
Nước mắt Đoàn Sơn Nhu rơi lã chã. Cậu giơ tay lau, mu bàn tay đã ướt nhẹp: “Người ta… người ta trông như thế nào? Người… người ta tốt thế nào cơ chứ?”
Cán cân công lý trong Long Cảnh hiện đã đổi chiều. Hắn xách con gà con Đoàn Sơn Nhu lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình, ôm eo mình, mặt đối mặt.
Long Cảnh nhìn cậu chăm chú, từ cung mày đến bờ môi: “Người kia hay khóc nhè, giờ đang nước mũi lưng tròng suýt chảy vào miệng. Để anh đi lấy cho em ấy tờ giấy nhỉ?”
Đoàn Sơn Nhu nhìn hắn chằm chằm.
Long Cảnh giơ tay nắm vai cậu như đang chăm sóc Bạch Tuyết vậy, tay kia cầm giấy lau nước mắt Đoàn Sơn Nhu.
Mắt khóc đỏ ửng lên như mắt thỏ… Vì thế nên mới có đồng hồ phép thuật ư?
Long Cảnh bật cười vì suy nghĩ của mình.
Mùi của Đoàn Sơn Nhu khi còn trẻ vẫn chưa ổn định. Song ngầm nổi lên, thoang thoảng nhưng điên cuồng.
Mùi hương này như đè gáy Long Cảnh xuống, khiến hắn ngẩng đầu lên, hôn lên người chồng mười bảy tuổi của mình.
Long Cảnh buông bờ vai của cậu ra: “Anh nói đã hiểu chưa?”
Môi Đoàn Sơn Nhu cong lên, cậu gật đầu, mày giãn ra, nước mắt còn sót lại rơi nốt xuống. Mu bàn tay cậu quệt miệng, dư vị mùi hoa nhài phảng phất.
Tất cả động tác của cậu đều là phản ứng quen thuộc của Long Cảnh.
Mặt cậu đỏ lên, mũi chân chạm mặt đất, gõ nhè nhẹ như đang khoe khoang, đắc ý.
Long Cảnh kéo tay cậu, những ngón tay gầy gầy, có vết chai hơi thô vì cầm bút.
Em sẽ đánh dấu anh, anh trở thành omega của em.
Anh sẽ sinh con cho em, giữa mùa đông, nên em đặt tên cho con là Bạch Tuyết.
Con rất giống em, giống mũi, giống môi, thông minh giống em, dính người giống em.
Nhưng Long Cảnh chỉ cười, chẳng nói chữ nào.
Bởi hắn nghe thấy tiếng chim hót sáng sớm vang lên ngoài cửa sổ, tách hiện thực và cảnh mộng ra.
Long Cảnh tỉnh được một chốc thì nhận được cuộc gọi từ Đoàn Sơn Nhu.
Mặt Đoàn Sơn Nhu hiện lên trên màn hình, giọng buổi sớm ngái ngủ nhưng sau vẻ bơ phờ ấy lại hình như là niềm vui.
“Long Cảnh, em kể cho anh bí mật này nhé. Tối qua em mơ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook