Nhãi Con FULL
Chương 5


Nhóc con họ Lục “ngoan ngoãn đến trường” dáng người như cây trúc dài, dưới chân như đạp gió, ngay cả bảo vệ ở cửa công ty cũng không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.
Vẻ mặt cậu thản nhiên, cậu vẫn định đi cầu thang bộ.

Khi đi qua thang máy, trong đám người thưa thớt có một bóng dáng quen thuộc không nói nên lời.

Cậu liếc mắt nhìn qua, hai đầu lông mày nheo lại đang định nhìn kỹ, người kia giống như không thể ngồi yên được một giây, hớn hở nhảy ra khỏi thang máy.
Động tác này càng khiến người này trở nên quen thuộc hơn.
Ánh mắt tối đen như mực của Lục Tinh Hàn tỏa ra cảm giác lạnh lùng, cậu bước nhanh lên lầu, đi suốt năm tầng cũng không thở gấp, khi đến tầng thứ sáu, cậu đẩy cửa bước vào hành lang, uể oải dựa vào bức tường nơi những người đi thang máy bắt buộc phải đi qua.
Sau ba giây, thang máy vang lên một tiếng “đing”, chuyến thang máy vừa rồi đã lên tới nơi.
Viên Mạnh là người nói đầu tiên: “Cậu có thể thành thật một chút không? Chỉ một chút thôi!”
Lập tức giọng nói của một cậu trai trẻ vang lên, nhẹ nhàng du dương mang theo cảm giác hoạt bát trời sinh: “Anh Viên anh ghét bỏ em à? Đừng mà, em nói cho anh biết, bây giờ em đang trong thời kỳ hưng phấn, đây là phản ứng bình thường.

Nếu có người nào sắp ra mắt công chúng mà vẫn có thể bình tĩnh được, thì hẳn đó chắc chắn là người thần kinh không bình thường.”
Viên Mạnh ôm ngực: “Cậu đừng nói nữa, thật sự có…”
Lục Tinh Hàn nheo mắt lại, cậu phân biệt được tiếng bước chân, chắc chắn cậu trai trẻ đang ở trước mắt, môi cậu cong lên, đôi chân dài nhấc lên, không chút do dự chắn ngang đường.
Cậu trai trẻ phấn khích nói, muốn hỏi Viên Mạnh người nào lại kỳ cục như vậy nhưng chưa kịp mở miệng, cẳng chân đã bị vấp, ngã nhoài người ra phía trước, suýt chút nữa đã ngã sấp trên đất nhưng đã cố chống được.

Cậu ta lập tức gào lên một tiếng “Ai!”
“Ai! Ai dám tấn công ông đây?”
Lục Tinh hàn cười khẽ: “Đại ca cậu.”
“Hứ! Ông đây lấy đâu ra…” Sau khi đứng vững, cậu ta lao thẳng về phía tên đầu sỏ, vươn tay muốn nắm lấy cổ áo đối phương nhưng ngón tay vừa chạm tới nơi, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn vào gương mặt của Lục Tinh Hàn, đột nhiên choáng váng, kinh ngạc nói tiếp: “Đại… Đại ca.”
Lục Tinh Hàn đẩy tay cậu ta ra: “Dung Thụy, sao cậu lại ở đây?”

Khuôn mặt Dung Thụy tròn như quả cà chua chín, gãi đầu nói: “Em chuẩn bị ra mắt làm minh tinh.”
Cuối cùng Viên Mạnh cũng coi như hiểu ra: “Hai người quen biết nhau sao? Vậy thì quá tốt rồi, tất cả có ba người, như thế việc đoàn kết giữa các thành viên lại càng dễ dàng hơn!”
Vừa dứt lời, cánh cửa cách đó không xa từ từ mở ra, bóng dáng một người trẻ tuổi thong thả bước ra từ bên trong, hình như vừa tỉnh ngủ, đôi mắt hẹp dài khép hờ nhìn bọn họ: “Đồng đội?”
“Lương Thầm, lại ngủ à?” Viên Mạnh không bao giờ quên mình là người đại diện, thấy đã tập trung đủ người, một tay anh ta ôm Lục Tinh Hàn, một tay kéo Dung Thụy vào trong phòng.
Diện tích bên trong phòng tập luyện rất lớn, xung quanh tường đều là những tấm kính lớn, sàn nhà được lau dọn cực kỳ sạch sẽ, không thấy cả một hạt bụi nhỏ.
Ba tấm thảm yoga ở ba nơi, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ có Viên Mạnh ở giữa miệng lưỡi lưu loát, thái độ nghiêm túc hiếm thấy: “Những chuyện cần nói tôi đều đã nói rồi, tối nay bắt đầu tập trung luyện tập, phải nhanh chóng nộp lại bản thiết kế sở trường của mỗi người, buổi sáng ngày kia sẽ chính thức gặp mặt đội stylist.

Sau khi phát hành ca khúc đầu tiên sẽ lập tức tham gia các chương trình giải trí, các cậu phải tận dụng thời gian rèn luyện, ai dám lười biếng thì cuốn gói về nhà!”
Anh ta vừa đi, Lương Thầm lập tức ngã lên tấm thảm yoga, buồn ngủ đến mức gần như không thở nữa, cậu ta xua tay: “Các cậu nói chuyện đi.”
Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm Dung Thụy: “Chuyện ký hợp đồng, mẹ cậu có biết không?”
Hai tay Dung Thụy chống xuống đất, lớn gan hỏi lại: “Vậy chuyện anh ký hợp đồng, chị của chúng ta biết không?”
Chiếc răng nhỏ trắng bóc của Lục Tinh Hàn lóe lên một tia rét lạnh: “Chị của chúng ta?”
“Chị gái của anh, chị gái của anh!” Dung Thụy phùng mang trợn má: “Lòng dạ hẹp hòi…”
Hai người yên lặng nhìn nhau năm giây, ai cũng đã hiểu.
Dung Thụy là con của dì Lâm Tri Vi, từ nhỏ đã có khuôn mặt đẹp, biết nói ngọt, thích dính người và đặc biệt lại rất thích dính Lâm Tri Vi.

Lục Tinh Hàn ghét bỏ cậu ta đủ điều, lúc bảy, tám tuổi đã véo mặt cậu ta, hung dữ nói: “Gọi đại ca!”
Dung Thụy khóc oa oa: “Tôi lớn hơn cậu, tôi mới là anh!”
Lục Tinh Hàn nhéo miếng thịt mềm mại trên mặt cậu ta: “Chịu gọi không?”
“Gọi, gọi, gọi!” Dung Thụy ấm ức muốn chết: “Đại, đại ca.”
Lục Tinh Hàn xách cậu ta dậy: “Từ giờ trở đi, còn dám tới gần chị Tri Vi trong phạm vi một bước, tôi sẽ khiến mông cậu nở hoa.”
Nỗi sợ hãi của Dung Thụy đối với Lục Tinh Hàn đã ăn sâu bén rễ, cậu ta nằm sấp trên thảm yoga bày ra vẻ mặt đau khổ, thương lượng nói: “Đại ca, mẹ em mà biết sẽ lấy mạng em, chị mà biết chuyện của anh thì anh cũng không xong đâu, hai chúng ta thống nhất cùng ở một chiến tuyến, giúp nhau giấu diếm nhé.”
Lục Tinh Hàn không hé răng, cảm thấy vô cùng phiền lòng, ra mắt chung nhóm cùng với Dung Thụy khiến cậu luôn có một loại dự cảm không hay.

Không quan tâm Dung Thụy đến đây có phải để chơi đùa hay không, còn cậu thật sự toàn tâm toàn ý muốn nổi tiếng.
Nhưng cũng không cần quá nổi tiếng, chỉ cần có thể giống như những người xuất hiện ở video trên màn hình LED, khiến cho Lâm Tri Vi có thể danh chính ngôn thuận đứng trước mặt cậu, vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Đừng sợ, chị sẽ không làm em đau.”
Nếu thật sự có ngày đó…
Chắc chắn cậu sẽ không kiềm chế được, ghé sát tai cô dỗ dành: “Đừng sợ, em cũng sẽ không làm chị đau đâu.”
Dung Thụy tận mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Lục Tinh Hàn đột nhiên đỏ bừng như sắp ứa ra máu, trợn mắt há hồm: “Anh, anh không sao chứ?”
Hai tay Lục Tinh Hàn đan lại che lên mặt, cắn răng thì thào: “Muốn chết à…”
Nhưng thật sự cậu không ngờ được, cái chết cũng không còn xa nữa.
Lâm Tri Vi trở lại phòng làm việc liền vội vàng vào vị trí, cô treo áo khoác trong phòng thay đồ, thay chiếc áo trễ vai ôm sát và chiếc quần yếm suông dài ống rộng tám phân mang đậm cảm giác phá cách, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Sau đó cô cởi đôi giày thấp, xỏ vào đôi cao gót mũi nhọn da lộn.

Cô nhìn gương vẽ qua loa vài nét, lớp trang điểm tinh tế nhanh chóng hoàn thành, cuối cùng chọn cây son lá phong đỏ tô lên môi, mím nhẹ môi, mọi chuyện xong xuôi.
Gót giày tạo ra một âm thanh nhỏ trên mặt đất, cô đẩy cửa ra, tiện tay hất mái tóc dài xoăn nhẹ không cẩn thận mắc vào dây đai lưng, hương thơm ngọt ngào của dầu gội đầu nhàn nhạt tỏa ra từ sau lưng theo từng chuyển động của cơ thể, một đồng nghiệp nam đứng bên cạnh đang bê ly nước nóng suýt chút nữa làm đổ ra ngoài.
Đúng lúc Hà Vãn đi ngang qua, cô trừng mắt liếc anh ta một cái: “Đừng có suy nghĩ gì với Tri Vi của chúng tôi.”
Đồng nghiệp mặt mày hớn hở né ra, vẫn không quên quay đầu lại nhìn trộm thêm vài lần nữa.
Lâm Tri Vi đi tìm sếp: “Tư liệu của nhóm nhạc nam đã tới chưa ạ?”
Sếp ăn mặc theo phong cách phụ nữ hiện đại, thấy cô trở về trong lòng như trút được gánh nặng, cười đến mức khóe mắt xuất hiện không ít nếp nhăn: “Chỉ cho biết chiều cao, cân nặng và số đo, phải đợi tới nơi làm việc mới gặp được người thật, đã quyết định thời gian là ngày kia, cô cứ tiếp tục làm hai bộ gấp kia trước đi.”
Lâm Tri Vi không ngờ ngay cả tư liệu chi tiết cũng không có, bất đắc dĩ hỏi: “Thần bí quá nhỉ?”
“Là bọn họ lập nhóm quá nhanh, nghe nói có một thành viên cuối cùng vừa mới vào hôm nay.” Sếp nhún vai: “Dù sao thì gặp mặt rồi sẽ biết thôi, với năng lực của cô, phát huy ngay lúc đó cũng không thành vấn đề.”
Sếp đã nói đến nước này, ý tứ sâu xa không cần nói cô cũng biết.
Giải trí Tinh Hỏa mượn cơ hội để kiểm tra năng lực của các cô.
Lâm Tri Vi gật đầu hiểu rõ, định chào rồi chuẩn bị ra ngoài thì sếp lại gọi cô lại, nháy mắt: “Quần yếm ống rộng rất đẹp, cực kỳ hợp với cô, mua ở đâu vậy?”

Lâm Tri Vi sửa sang dây đai: “Mua năm ngoái, trên 99 tệ bao ship, tôi gửi link cho cô nhé?”
Sếp trừng mắt nhìn cô khó tin, làm bộ muốn cầm bình nước hoa trên bàn muốn ném vào người cô, Lâm Tri Vi mỉm cười rồi xoay người, vòng eo mảnh khảnh thật khiến người khác ghen tỵ đến mức nghiến răng.
Giữa trưa phòng làm việc không có nhiều người lắm, hơn phân nửa được chia thành các nhóm nhỏ đến những nơi khác nhau, những người ở lại thì đang vội vàng ăn cơm.
Lâm Tri Vi ấn vào bụng, không cảm thấy khó chịu, vì thế cô quyết tâm xử lý công việc trong tay trước.

Cô mở Weibo của một tiểu thịt tươi nổi tiếng trên mạng, có mấy chục vạn fan sắp đi ra sân bay, đã sắp xếp ổn thỏa đoàn đội quay chụp và thông báo cho bên marketing, chỉ đợi một bộ tạo hình thu hút mọi người nữa là đủ.
Ảnh chụp rõ nét trên máy tính vô cùng chân thực, thấy rõ bả vai hẹp và xương gò má cao của cậu ta, Lâm Tri Vi thận trọng đánh giá ưu điểm và khuyết điểm về khí chất và ngoại hình của cậu ta.

Khi ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay lộ ra vẻ yếu đuối kia, không hiểu sao cô lại nhớ đến bên dưới ống tay áo cong lên Lục Tinh Hàn là đường nét cơ bắp rất đẹp và khỏe mạnh.
Ai da, thật sự không thể nào so sánh được.
Không chỉ riêng cánh tay, toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng không thể sánh bằng.
Nhưng nhóc con Lục nhà cô, chắc chắn không vội vàng như người khác, cậu sẽ ngoan ngoãn học hành, sau này lớn lên mới chọn một công ty tốt.
Một tiếng “rầm” vang lên, Hà Vãn đập lên bàn cô một cái: “Em bận xong chưa? Đi ăn cơm.”
Lâm Tri Vi lấy lại tinh thần, tải lên hòm thư mấy bộ đồ đã phối xong, bấm gửi rồi vận động cái lưng hơi mỏi: “Em không đói, chờ đến tối em ăn một lượt.”
Hà Vãn không nói năng gì kéo cô đứng lên, thậm chí còn nhấc cả người cô lên: “Nhẹ như vậy rồi, giảm cân cái gì chứ? Đi thôi, đi thôi.”
Dưới lầu phòng làm việc có quán Malatang cũng khá ngon, vóc người Hà Vãn đầy đặn, không ăn cay thì không vui.

Sau khi gọi một nửa nồi cay nhiều, Hà Vãn quay đầu nhìn Lâm Tri Vi đang gắp một ít rau và đậu phụ.
“Ít vậy?”
“Đủ rồi.”
Trong khi chờ thanh toán, Lâm Tri Vi đã dùng hai ứng dụng thanh toán quét bao mã một cái hơn nửa đồng.

Cô mím đôi môi đỏ mọng đang khẽ cong lên, rồi lại lấy voucher mua hàng 3 tệ, cuối cùng tất cả chỉ mất có 8 tệ.
Hai bát lần lượt được bưng lên, Hà Vãn nhìn thấy chiếc bát siêu to trước mắt mình rồi lại nhìn thấy chiếc bát nhỏ bên phía Lâm Tri Vi, đau lòng không thôi, không hiểu sao Hà Vãn lại cứ cảm thấy rất giống một con mèo mập và một con búp bê nhỏ ngồi cùng bàn, một sự tương phản ghê gớm.
“Em tiết kiệm quá rồi đấy.” Hà Vãn hạ giọng nói: “Có ai trong phòng làm việc mà không hàng hiệu đầy người chứ, đi ra đi vào quán bar phòng trà, chỉ có mỗi em ăn Malatang mà còn phải quét hai cái mã, em chọn nhiều quá đấy.”
Lâm Tri Vi có hứng ăn nuốt miếng cải thìa xuống: “Vậy mà chị còn đi với em?”

“Chị tình nguyện.” Hà Vãn vô ý thu lại chiếc vòng tay hơn một vạn: “Nếu công việc với nhóm nhạc nam này suôn sẻ, em sẽ kiếm được một khoản lớn, đợi tiền vào tay rồi, em mua thêm vài món đồ đẹp nữa cũng được.

Mặc dù em mặc gì cũng đẹp nhưng làm cái nghề này, không thể lúc nào cũng dùng đồ trên 99 bao ship được.”
Miệng Lâm Tri Vi đang nhai đậu phụ, phồng má cười cười, Lục Tinh Hàn học âm nhạc, sau này có rất nhiều thứ phải cần tới tiền, sao cô có thể dùng lung tung được chứ.
Nhưng Hà Vãn nói đúng, cô phải dốc hết toàn lực cho nhóm nhạc nam này, để phòng làm việc tranh thủ được ký kết lâu dài, như vậy lợi nhuận nhất định rất cao.
Đến lúc đó cô sẽ tiết kiệm tiền, giữ lại để nuôi nhóc con trong nhà.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Tri Vi dồi dào tinh thần, chuẩn bị dẫn đội ngũ xông ra chiến trường.
Cô cột mái tóc dài thành kiểu đuôi ngựa buộc cao, mặc váy dệt kim màu xanh đen có sọc dọc, một dải ruy băng buộc lỏng trên viền cổ áo, làm nổi bật bộ ngực bên dưới, vòng eo nhỏ, vòng ba và đôi chân dài được ôm sát vừa vặn, đẹp mà không thô tục.
Bộ này cũng là 99 bao ship à?!
“Khụ, mắc đấy, hơn một trăm lận.” Lâm Tri Vi bình tĩnh vén vài sợi tóc qua tai: “Không còn cách nào khác, để phối hợp với em trai trẻ, sếp yêu cầu mặc đồ công sở.”
Quy định của các cô đúng là nghiêm khắc như vậy, chỉ cần là thời gian làm việc, phải mang giày cao gót trên 5cm, khuôn mặt trang điểm tinh tế, không được quá đậm, ăn mặc phải có thẩm mỹ không thô tục, hơn nữa gặp những kiểu khách hàng khác nhau, còn phải chủ động hài hòa với phong cách của đối phương, tăng thêm hình tượng cho cả phòng làm việc.
Hà Vãn cúi đầu nhìn bộ đồ hàng hiệu giá cao gấp mấy lần trên người mình, mọi nguyên tắc cô ấy đều hiểu, nhưng tại sao cùng là đồ công sở mà cô ấy trông giống chủ nhiệm lớp xấu xa còn Lâm Tri Vi lại là cô giáo trẻ xinh đẹp mọng nước?
Địa điểm quay chụp và phòng làm việc ở cùng một thành phố, chỉ cần lái xe bốn mươi phút là tới nơi.

Sau khi lên xe, Lâm Tri Vi kiểm tra lại dụng cụ, thuận miệng hỏi: “Tình hình của chúng ta đã chuyển qua cho đối phương rồi đúng không?”
Nhắc tới chuyện Hà Vãn lại tức, cô ấy “à” một tiếng: “Đang muốn nói với em đây, cô gái mới đến kia không làm kỹ, toàn bộ tư liệu của người dẫn đầu là cô ấy chuẩn bị sai, không viết đầy đủ họ tên, chỉ điền Vi Vi, ảnh chụp thì lấy của chị dán lên.

Chị dạy dỗ một trận rồi, bảo con bé nhanh chóng đi nói chuyện lại.”
Có thể sai thành như vậy, đúng là thần kỳ.
Lâm Tri Vi không biết nên khóc hay nên cười, cô xua tay: “Bỏ đi, không ảnh hưởng gì, gặp mặt rồi xác nhận cũng được.”
Khi xe của phòng làm việc đến nơi đã hẹn, Lục Tinh Hàn đã chờ trong phòng chụp ảnh trên lầu, đang cùng Viên Mạnh xem tư liệu của stylist sắp tới.
Vi Vi? Tầm thường.
Ảnh chụp này? Càng tầm thường.
Cậu hừ hừ, tùy ý ném xấp giấy mỏng lên bàn.
Đều là stylist, sao có thể chênh lệch với Tri Vi nhiều như vậy chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương