Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
-
Chương 77
Diệp Lâm Tây không bao giờ làm việc mà không có sự chuẩn bị. Hơn nữa, cô quyết tâm để cho Tống Nhân dễ chú ý, nên đã tính toán kỹ lưỡng ngay từ khi mới nhận được thiệp mời. Vì vậy cô cố ý hẹn Khương Lập Hạ và Kha Đường đi Spa, sau một liệu trình chăm sóc toàn thân cả ba người đều nằm thoải mái trên ghế, không muốn di chuyển.
Nhân viên mang đồ uống vào, cả ba nằm trên giường vừa ăn uống vừa buôn chuyện.
Khương Lập Hạ: “Lâm Tây, cậu nói xem cái cô Tống Nhân đó có đến thật không?”
Kha Đường: “Tôi nghĩ là có, tôi nói cho cô biết nhé, trên đời này có những người phụ nữ luôn như vậy, rõ ràng là chồng của người khác nhưng trong lòng lại cứ ảo tưởng rằng vợ chồng người ta không yêu thương nhau.”
Nghe vậy, Diệp Lâm Tây thực sự có chút chột dạ. Dù sao thì bọn họ cũng từng là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng!
Bây giờ họ đã là một đôi yêu nhau thắm thiết rồi. Nghĩ tới đây khóe miệng Diệp Lâm Tây khẽ nở nụ cười.
“Tốt nhất là cô ta đừng có mò tới.” Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng: “Nếu dám tới tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là đẹp mặt.”
Vì vậy với tư cách là một nhà văn viết tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nổi tiếng, Khương Lập Hạ đã tiến lên và bắt đầu dạy cho cô những chiêu xé nát mặt mấy em trà xanh gian xảo.
Nghe Khương Lập Hạ thao thao bất tuyệt, đột nhiên Diệp Lâm Tây ngắt lời cô ấy.
“Tớ nói này lần trước cậu bị ăn chửi không phải tớ là người phản đòn lại giúp cậu à?”
Khương Lập Hạ: “…” Có chuyện đó à?
Hình như là có thật.
Kết quả là Khương Lập Hạ – vị vua của việc cứng mồm cứng miệng, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn ngồi yên.
Kha Đường ở bên cạnh nói: “Hay là bọn tôi đi cùng cô, đến lúc đó tận dụng chúng ta người đông, đem tống cô ta vào bao tải tẩn cho một trận.”
Diệp Lâm Tây: “….”
Khương Lập Hạ: “…”
“Những lời như vậy cô cũng có thể nói ra được à?” Khương Lập Hạ cảm thán: “Các nhà văn hạng ba bây giờ cũng chẳng thể nghĩ ra nổi loại tình tiết này đâu.”
Kha Đường: “Tôi đùa thôi mà.”
Nói xong cả ba cùng phá lên cười.
Nhưng cho dù Kha Đường có đang nói giỡn, thì Diệp Lâm Tây cũng nhẹ nhàng chớp mắt, có đôi khi nghĩ vậy một chút cũng chẳng phải là không tốt.
Hội nghị Công Nghệ AI thế giới là hội nghị thượng đỉnh trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, ban tổ chức đã dùng mọi kênh liên lạc để mời khách, nghe nói chỉ có 6 người đoạt giải Turing*, còn có các viện sĩ, nhà khoa học trong nước và nước ngoài, chưa kể các chuyên gia, học giả. Có cả những doanh nhân, những ông chủ của nhiều công ty có giá trị thị trường trên 100 tỷ.
*Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính, Hiệp hội Máy tính cho các cá nhân hoặc một tập thể với những người đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính. Giải thưởng thường được coi như là giải Nobel cho các lĩnh vực khoa học máy tính.
Ngoài ra còn có sự góp mặt của các phương tiện truyền thông từ truyền thông trung ương đến truyền thông quốc tế, nghe nói có tới hàng trăm phóng viên có mặt ở hội nghị. Hội nghị thượng đỉnh này sẽ thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư và học viên AI toàn cầu.
Bởi vì nghe nói Phó Cẩm Hành sẽ phát biểu trong hội nghị, nên vốn dĩ Diệp Lâm Tây chỉ định tham gia bữa tiệc tối đã quyết định vẫn đến tham dự cả cuộc họp cùng Phó Cẩm Hành. Dù sau thì cũng hiếm khi được thấy anh xuất hiện trong những dịp như vậy.
Vào ngày khai mạc Hội nghị Công nghệ AI Thế giới, quang cảnh vô cùng sôi động, xe cộ của khách mời nối tiếp nhau kéo đến. Cách sắp xếp của ban tổ chức rất hợp lý, chỉ riêng cách bài trí các ô cửa cũng đã mang đầy tính công nghệ cao, khiến các phóng viên tham gia hội nghị liên tục bấm máy.
Trước khu vực phỏng vấn truyền thông của hội nghị này, có background vô cùng đặc biệt, nó không chỉ dành cho khách mời ký tên mà còn là nơi chụp ảnh nhóm.
Diệp Lâm Tây từ lâu đã quen với những dịp như vậy và không cảm thấy bỡ ngỡ chút nào. Cô lên xe của Phó Cẩm Hành đến địa điểm diễn ra hội nghị, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng đèn flash dồn dập cách đó không xa.
“Quả nhiên là có rất nhiều đơn vị truyền thông có mặt.” Diệp Lâm Tây hơi ngạc nhiên.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng cô vẫn phải sửng sốt khi thấy các phóng viên xếp hàng vòng trong vòng ngoài, khá giống với lễ khai mạc liên hoan phim. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, đây chính là sự kiện hàng đầu trong lĩnh vực AI mà.
Sau khi xuống xe, Phó Cẩm Hành chậm rãi đi đến cửa phía bên kia rồi mở cửa xe ra. Ở cách đó không ra đã có người chú ý thấy Phó Cẩm Hành, nên vội vàng hướng máy ảnh về phía này.
Khi Diệp Lâm Tây cúi người xuống xe, Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô, ngay khi cô đứng thẳng dậy liền lập tức cảm nhận được ánh đèn đang nhấp nháy phía đối diện. Cô cưỡng lại ý muốn nhắm mắt, chỉ là đuôi mắt hơi nhăn.
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô: “Em không quen à?”
Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Không phải, em sợ bị chụp lại những khoảnh khắc xấu.”
Cô luôn giữ gìn hình ảnh xinh đẹp quyến rũ, vốn dĩ đã đẹp chết người rồi, khi ra ngoài còn hận không thể khiến mình đẹp đến từng chân tơ kẽ tóc, vì vậy làm sao có thể chịu được việc bản thân bị chụp lại những bức ảnh xấu được chứ.
Phó Cẩm Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Em? Sợ bị chụp lại những khoảnh khắc không đẹp?”
Anh hơi khựng lại một chút.
“Làm gì có chuyện đó.”
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lọt vào tai Diệp Lâm Tây, khiến cô phải mím môi cười thầm. Nhưng không ngờ, đúng lúc đó lại bị phóng viên chộp được.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai chậm rãi đi về phía thảm đỏ, nhưng nghĩ đến đây không phải một bữa tiệc từ thiện thông thường, nên sau khi suy nghĩ một hồi cô chợt buông cánh tay Phó Cẩm Hành ra. Lên kế hoạch kết thúc đoạn thảm đỏ làn một cách quy củ. Chỉ là Phó Cẩm Hành hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ cẩn thận của cô, cô mới thả cánh tay đang khoác lên tay anh ra, thì một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành lại đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay cô.
Sau khi ký tên trên thảm đỏ, nhóm phóng viên ở sau hàng dây chắn bắt đầu hò hét:
“Phó tổng, ngài có điều gì muốn giải thích về cuộc tranh cãi trên mạng gần đây về Vân Khởi không?”
Vốn dĩ thần sắc Diệp Lâm Tây đang rất thư thái, đúng lúc đang đưa cây bút ký trên tay cho cô gái bên cạnh, nhưng giây tiếp theo cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, quả nhiên nhóm phóng viên không để cơ hội hiếm có này trôi qua.
Phó Cẩm Hành không thay đổi sắc mặt, thoải mái nhìn đối phương: “Giải thích? Người làm sai mới cần phải đưa ra lời giải thích.”
Các phóng viên bên dưới nhìn nhau với vẻ mặt tò mò.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành nói một cách bình tĩnh: “Về những việc xảy ra trước đó, Vân Khởi sau này sẽ đưa ra tuyên bố.”
Whoa.
Thái độ này, đủ cứng rắn.
Lại một phóng viên khác nói to: “Phó tổng, vậy thì với những điểm tương đồng giữa XiaoK mới nhất của Khoa học Công nghệ Vân Khởi và XiaoAn của Khoa học Công nghệ Hoa Khang, bên ngài có đưa ra lời giải thích rõ ràng nào không?”
“Mọi người có thể mong chờ điều đó.” Phó Cẩm Hành mỉm cười.
Rất hiếm khi anh kiên nhẫn như vậy, ngay cả Tần Chu đi theo phía sau cũng cảm thấy đây là điều hiếm thấy.
Cũng không biết ai đã lên tiếng hỏi: “Phó tổng, vị đi bên cạnh đây có phải là phu nhân của ngài không?”
Phó Cẩm Hành cố ý liếc đối phương một cái, sau đó quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây ở bên cạnh, một lúc sau anh mới bình tĩnh nói: “Ngoại trừ vợ tôi, tôi sẽ không nắm tay bất cứ người nào khác như vậy.”
Bởi vì thảm đỏ lần này được phát sóng trực tiếp, vậy nên rất nhiều “Làn đạn” đang mắng xối xả phóng viên trên màn hình.
“Mẹ nó, đây là phóng viên kiểu gì vậy? Hỏi cái quái gì thế?”
“Phẩm chất của phóng viên bây giờ là vậy à?”
“Sờ sờ trước mắt là Diệp Lâm Tây, làm phóng viên mà cũng chẳng thèm đi điều tra tìm hiểu?”
“Một lần nữa, hãy nâng tầm giá trị nhan sắc của cậu út và mợ út lên đi.”
“Hai người này rõ ràng là đang đi nhầm chỗ, bọn họ đáng lẽ phải đi đến thảm đỏ của liên hoan phim mới đúng.”
Vốn dĩ, Phó Cẩm Hành đang nắm tay Diệp Lâm Tây chuẩn bị vào trong, nhưng một câu hỏi khác lại vang lên:”Tại sao ngài lại đưa vợ đến cùng tham gia một sự kiện như thế này?”
Bước chân Phó Cẩm Hành hơi dừng lại, đến khi quay đầu sang đối diện với đối phương, anh chậm rãi nói: “Chủ đề của Hội nghị Công nghệ AI thế giới năm nay là ‘Thế giới thông minh, cùng nhau xây dựng ngôi nhà chung’, Công nghệ AI không đáng bị xếp xó, ngược lại trí tuệ nhân tạo hiện ngày càng được ứng dụng rộng rãi trong nhiều ngành khác nhau và liên quan mật thiết đến mối chúng ta.”
“Vợ tôi là một Luật sư, nhưng cô ấy lại rất quan tâm tới trí tuệ nhân tạo và nếu có nhiều người khác ngành quan tâm chú ý đến trí tuệ nhân tạo thì mới có thể thu hút được nhiều nhân tài tham gia vào lĩnh vực này hơn trong tương lai.”
Câu trả lời của anh có tầm hiểu biết sâu rộng và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Diệp Lâm Tây yên lặng lắng nghe những lời anh nói, lúc này mới quay đầu sang nhìn anh, trên người mặc một bộ vest màu đen khiến cả người anh hiện lên vẻ trầm ổn bí hiểm, đem theo sự bình tĩnh làm chủ cuộc chơi khiến mọi người xung quanh mê mẩn.
Trái tim cô lại đập thình thịch liên hồi.
Quả nhiên, khí chất của người đàn ông này còn gây bất ngờ hơn cả vẻ ngoài của anh. Hơn nữa, anh lại là người hiếm hoi toàn vẹn cả hai mặt, nhìn từ góc nghiêng, khuôn mặt anh có đường nét thâm thúy, ngũ quan rõ ràng, hiếm thấy người nào đẹp toàn diện như vậy.
Sau đó, Diệp Lâm Tây được anh dắt tay dẫn vào bên trong hội nghị. Khi xung quanh bớt đông người đi một chút, Diệp Lâm Tây mới nhỏ giọng nói: “Em không ngờ anh nói phét với người khác cũng ra gì đó chứ.”
Rõ ràng cô không hề nói với anh về mục đích mình bắt buộc phải đến tham gia hội nghị này. Kết quả là anh lại bất ngờ nâng cô lên một tầm cao mới. Hơn nữa, mọi người đã thực sự bị anh đánh lừa.
Phó Cẩm Hành nói một cách bình thản: “Nếu không vậy thì làm sao có thể thành được doanh nhân.”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Ý của anh là, tất cả doanh nhân đều đi lừa người.”
Đối với câu hỏi này, Phó Cẩm Hành không ngần ngại nói: “Có lẽ em nên để ý một chút rằng ít ra thì các nhà sáng lập công ty Công nghệ hiện nay đều có thể mở miệng là kể ngay được một sự tích.”
Diệp Lâm Tây lại muốn cười.
Tuy nhiên, sau đó Phó Cẩm Hành lại nghiêm túc nói: “Nhưng rất nhiều câu chuyện của những người đó kể, sau này lại trở thành sự thật.”
Người đầu tiên nói anh ta có thể bay lên trời liền bị gọi là kẻ mất trí. Và người đầu tiên bay được lên trời, đã chứng minh rằng câu chuyện đó không phải không thể thực hiện. Mà Công nghệ đương đại là như vậy, nó biến những câu chuyện của người kể thành hiện thực. Mười năm trước, nếu chúng ta nói với mọi người rằng điện thoại di động có thể thay thế tiền mặt để thanh toán, thì lúc đó nhất định sẽ bị cười cho thối mũi. Nhưng hiện tại, chiều sâu, khoảng cách và sự tiện lợi của thanh toán mạng đã mang lại lợi ích trên mọi ngóc ngách của xã hội này. Thậm chí một quầy bán bánh xèo vỉa hè cũng có dán mã QR để thu tiền.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây chẳng có hứng thú với hội nghị lần này, nhưng đột nhiên hiện tại cô mới phát hiện ra sự nông cạn của mình. Trên đường đi vào, họ gặp rất nhiều người, già có trẻ có nhưng ai nấy đều rất phấn khích. Đến khi vào hẳn bên trong mới nhận ra rằng địa điểm tổ chức sự kiện rất rộng lớn. Nó có sức chứa lên đến trên nghìn người, điều bắt mắt nhất chính là màn hình LED cực lớn, khoảng trên mười mét ở phía sân khấu, lúc này đang phát một số video công nghệ mới.
Toàn bộ hội trường được trang trí mang lại cảm giác đậm chất công nghệ, bởi vì sự kiện chưa chính thức bắt đầu nên bên trong mọi người vẫn chưa ngồi vào vị trí. Một vài người đang chào hỏi người quen.
Sau khi Phó Cẩm Hành và cô ngồi xuống, quả nhiên mọi người kéo đến không ngớt. Diệp Lâm Tây không chỉ nhận được rất nhiều danh thiếp, mà danh thiếp của cô đưa cho người khác cũng nhiều không kém, có lẽ cũng là vì có nhiều người muốn làm thân với Phó Cẩm Hành, sau khi biết cô là Luật sư thì bọn họ đều bày tỏ mong muốn có cơ hội hợp tác.
Cứ thế cho đến khi cô thoáng nhìn thấy một nhóm người vừa đi vào cách đó không xa. Lập tức khóe mắt cô khẽ giật. Đó là đoàn người của Khoa học Công nghệ Hoa Khang, dẫn đầu là nhà sáng lập của công ty – Hàn Khánh Đông. Mà đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ với khí chất tươi tắn, chuyên nghiệp trong bộ váy trắng kia hiển nhiên là Tống Nhân.
Người phụ nữ này thực sự đã đến. Sau khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Diệp Lâm Tây, lông mày cô hơi nhíu lại. Ngay sau đó, cô nhận ra rằng Hàn Khánh Đông và Tống Nhân có vẻ rất thân thiết, bởi vì khi hai người đó nói chuyện với nhau, bờ môi của người này ghé rất sát vào tai Tống Nhân. Mà Tống Nhân lại chẳng có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào trên khuôn mặt.
Lập tức, Diệp Lâm Tây quay lại hỏi Tần Chu ở phía sau: “Ông chủ Hoa Khang đã kết hôn chưa?”
Mặc dù Tần Chu không hiểu ý nghĩa của câu hỏi, nhưng anh ta vẫn đáp: “Phu nhân của anh ta là bạn học khi còn ở Mỹ, hiện tại họ đã có một cô con gái.”
Diệp Lâm Tây lại quay đầu sang liếc nhìn một cái, cảm giác ghê tởm lập tức ập đến trong đầu cô. Cuối cùng cô cũng đã hiểu Tống Nhân là loại người nào rồi.
Có lẽ chỉ cần người đàn ông nào đó sẵn sàng cắn câu, thì cô ta sẽ chẳng ngại ngần mà lợi dụng.
Cũng may hội nghị đã chuẩn bị bắt đầu, nên Diệp Lâm Tây không còn để ý đối phương nữa.
Người chủ trì tiến hành theo quy trình, đầu tiên là giới thiệu các vị khách có mặt, sau đó đến phần chủ đề của hội nghị hôm nay. Hội nghị diễn ra trong ba ngày, nên có ba chủ đề chính. Và chủ đề ngày đầu tiên là xu hướng phát triển Công nghệ AI.
Đây là một chủ đề lớn, nội dung cần nói rất nhiều, vì vậy sau khi khách mời lần lượt lên sân khấu thì mỗi người đều chọn một hướng phát biểu chặt chẽ liên quan đến lĩnh vực của mình. Diệp Lâm Tây cũng biết bài phát biểu của Phó Cẩm Hành là vào hôm nay. Với bản chương trình hội nghị trong tay, cô thấy anh được xếp sau cùng, nên không vội vã.
Cứ thế cho đến khi người dẫn chương trình xướng tên anh, Diệp Lâm Tây vô thức nhìn lên phía cánh gà, vì trước khi lên sân khấu Phó Cẩm Hành đã được yêu cầu vào trước chuẩn bị. Lúc này, cô thấy anh đang chỉnh lại cổ áo, dường như đã sẵn sàng.
Khi anh tiến vào giữa sân khấu, Diệp Lâm Tây dõi theo người đàn ông ấy, cho đến khi ánh mắt anh cũng hướng về phía cô. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh đột nhiên hơi thả lỏng, sau đó khẽ nở nụ cười. Bởi vì màn hình cực đại phía sau đang hiện lên hình ảnh anh, nên biểu cảm tinh tế này đã được ghi lại rõ ràng. Ngay cả hướng ánh mắt của anh cũng bị người khác bắt gặp. Vì vậy mà mọi người đều hơi ngạc nhiên. Một người luôn lạnh lùng và tiết chế lại có thể cười dịu dàng như vậy.
Cũng may nụ cười đó chỉ là thoáng qua, bởi vì ngay sau đó anh đã đi vào chủ đề của bài phát biểu, giống như kế hoạch mà Diệp Lâm Tây đã thấy khi Vân Khởi được sát nhập. Sự phát triển trong tương lai của Vân Khởi không chỉ là robot loại nhỏ.
Phó Cẩm Hành khoác trên người bộ vest lịch lãm cùng đôi giày da, thần sắc điềm tĩnh: “Sự phát triển của trí tuệ nhân tạo sẽ khám phá sâu hơn những khả năng rộng lớn của thành phố thông minh và an ninh thông minh, với sự phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ đó, nó sẽ mở ra một kỷ nguyên mới. Trí tuệ nhân tạo và an ninh đang chào đón một bước tiến bùng nổ.”
“Trong tương lai, thị trường an ninh trí tuệ nhân tạo sẽ đạt con số nghìn tỷ”.
Trên thực tế, điều dễ thực hiện nhất trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo là bảo mật, vì chức năng nhận dạng video sẽ mang lại sự an toàn chưa từng có cho các địa điểm công cộng trong các thành phố.
Giọng điệu của anh lạnh lùng mà thong thả, tuy không cao nhưng dễ dàng truyền tải thông tin đến tất cả mọi người.
Tống Nhân đang ngồi ở mấy hàng phía sau, ngẩng đầu chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu. Cho dù đã không giao tiếp sau nhiều năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta vẫn không khỏi bối rối. Đột nhiên cô ta lại nghĩ đến Tống Nam, người đã mất hơn mười năm nay. E rằng trong gia đình, ngoài việc cô ta thỉnh thoảng nhớ đến, thì những người khác có lẽ đã hoàn toàn quên mất cái tên Tống Nam.
Khi bài phát biểu của Phó Cẩm Hành kết thúc, Tống Nhân đột nhiên nghĩ rằng, Tống Nam chẳng có điểm gì nổi bật, duy nhất con mắt nhìn người là xuất sắc.
Sau cuộc hội nghị, tiệc tối đã được ban tổ chức chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Lâm Tây lên lầu thay một bộ đồ khác, dù sao thì những gì cô chuẩn bị từ mấy ngày trước cũng chỉ vì khoảnh khắc này. Vì sự kiện lần này không hợp với kiểu váy vóc quá điệu đà, nên Diệp Lâm Tây đã chọn một chiếc váy lệch vai màu đỏ thiết kế đơn giản, với phần chân váy cách điệu. Điểm nổi bật nhất của chiếc váy này là rất tôn dáng người mặc, vô cùng vừa vặn.
Ngoại hình Diệp Lâm Tây vốn đã sáng sủa, kiều diễm, lúc này được trang điểm cầu kỳ lại càng tăng thêm phần lộng lẫy, vốn dĩ điều cô muốn chính là chị đây sẽ slay luôn cả hội trường. Vì vậy, khi cô bước vào phòng tổ chức tiệc, quả nhiên rất nhiều người phải ngoái lại nhìn. Mái tóc xoăn dài, váy dạ hội đỏ, khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ.
Khi bầu không khí đã ổn định hơn, cô liền kiếm cớ đi vệ sinh. Cô còn cố ý chọn một phòng vệ sinh ở một tầng khác. Ở đó yên tĩnh và không có quá nhiều người. Lúc ra khỏi buồng có vách ngăn, quả nhiên thấy người phụ nữ đó đang đứng trước gương trang điểm, Tống Nhân cũng đã thay một bộ đồ khác, không còn mặc bộ váy chuyên nghiệp khi dự hội nghị nữa. Mà là một chiếc váy trắng tinh khôi đậm chất trà xanh. Nhìn cô ta hoàn toàn đối lập với Diệp Lâm Tây, tươi tắn, thanh lịch, có vẻ dịu dàng vô hại với nhân loại.
Tống Nhân quay đầu lại nhìn cô: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi Diệp Tiểu Thư.”
Diệp Lâm Tây: “Đúng vậy, tôi đã cố ý chọn chỗ ít người này.”
Kết quả là cô vẫn bám theo tôi.
Tống Nhân: “Có vẻ như suy nghĩ của chúng ta giống nhau nhỉ.”
Cô ta nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó khiến Diệp Lâm Tây phải nhếch mép trong lòng.
Diệp Lâm Tây: “Là suy nghĩ giống nhau hay có người cố ý?”
Tống Nhân nghe thấy vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi mà nhếch môi nói: “Hình như Diệp tiểu thư muốn nói với tôi điều gì đó, nên cố ý đợi tôi ở đây thì phải?”
“Không phải tôi cố ý chờ cô, mà là cô như con chuột chui vào rãnh, cứ nhất định phải nhòm ngó tôi.”
Tống Nhân không quan tâm đến sự chế giễu này.
“Nhưng mà Diệp tiểu thư đối với tôi như vậy không phải quá quan tâm rồi sao?”
Một nụ cười đắc thắng xuất hiện trên khuôn mặt cô ta, có lẽ vì cô ta cảm thấy kế hoạch của mình đã hoàn toàn thành công.
Nhưng một giây tiếp theo, Diệp Lâm Tây đột nhiên tiến lên một bước, nụ cười trên mặt đã biến mất, cô tóm ngay lấy tóc Tống Nhân, trực tiếp mở vòi nước bên cạnh lên, rồi ấn đầu cô ta xuống bồn rửa tay.
“Cô là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt tôi.”
Cô vừa đè Tống Nhân vừa lạnh lùng nói.
Tống Nhân dự liệu được đêm nay bọn họ sẽ có lời qua tiếng lại, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Lâm Tây lại làm thế này, nghe không lọt tai liền động tay động chân.
Diệp Lâm Tây không muốn đấu đá với Tống Nhân chút nào, nếu có thắng thì đã làm sao, tối nay, cô chỉ muốn cho Tống Nhân biết thế nào là đẹp mặt.
Tống Nhân hét lên một tiếng, nước từ vòi xối xả lên đầu cô ta, mắt thì bị nước tràn vào cay xè. Cô ta định vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhưng Diệp Lâm Tây lại không chút cảm xúc vẫn nắm chặt tóc cô ta, khiên cô ta càng giãy dụa da đầu càng thêm đau.
“Chị gái cô là một người đáng thương, nhưng cô chỉ là loại rác rưởi, cô dựa vào cái gì mà xuất hiện trong thế giới của chồng tôi, dựa vào cái gì mà dám xuất hiện trong thế giới của tôi.”
Một lúc sau, tóc Tống Nhân đã ướt sạch, váy trên người cũng ướt không ít, vì vậy Diệp Lâm Tây mới buông tay ra.
Tống Nhân từ từ ngồi sụp xuống đất, cô ta là bậc thầy trong việc bày trò mưu mô, nhưng lần này lại gặp phải người không để ý đến đạo lý này. Nên hoàn toàn bối rối.
Diệp Lâm Tây trịch thượng nhìn cô ta, sau đó cô ngồi xuống, ngón tay bấu chặt lấy cằm Tống Nhân, bắt buộc cô ta phải nhìn lại mình.
“Nhìn lại bản thân mình xem, sau đó nhìn sang tôi, cô cảm thấy ở cô có gì đáng để so sánh được với tôi?”
“Ngoại hình, gia cảnh, kiến thức, cô còn không đủ tư cách để xách dép cho tôi.”
Diệp Lâm Tây hất cằm đứng lên, sau đó cô với tờ giầy ăn bên cạnh lau tay, lúc này Tống Nhân dường như đã hoàn hồn trở lại, cô ta chua xót ngẩng đầu nhìn cô: “Cô tưởng rằng mình có chút tiền thì có thể làm xằng làm bậy à?”
“Không phải là cô rất thích chơi trò bẻ cong dự luận hay sao?”
Diệp Lâm Tây khinh bỉ nhìn cô ta.
Sau đó cô ném tờ giấy lau tay vào thùng rác, cười nhạt nói: “Cô có thể tố cáo tôi trên mạng.”
“Việc tôi dạy dỗ cô hôm nay.”
Kiểu người như Tống Nhân luôn tự cho là mình thông minh, nghĩ rằng bản thân có thể chơi đùa với tất cả mọi người trong tiếng vỗ tay tán thưởng của đối phương. Nếu Diệp Lâm Tây không bị cô ta làm phiền thì bản thân cũng sẽ chẳng làm đến mực này.
Khi nhấc chân bước ra ngoài, cô đột nhiên dừng lại.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn sang Tống Nhân: “Còn nữa, tôi không chỉ là Diệp tiểu thư.”
“Mà còn là Phó phu nhân.”
Nhân viên mang đồ uống vào, cả ba nằm trên giường vừa ăn uống vừa buôn chuyện.
Khương Lập Hạ: “Lâm Tây, cậu nói xem cái cô Tống Nhân đó có đến thật không?”
Kha Đường: “Tôi nghĩ là có, tôi nói cho cô biết nhé, trên đời này có những người phụ nữ luôn như vậy, rõ ràng là chồng của người khác nhưng trong lòng lại cứ ảo tưởng rằng vợ chồng người ta không yêu thương nhau.”
Nghe vậy, Diệp Lâm Tây thực sự có chút chột dạ. Dù sao thì bọn họ cũng từng là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa.
Nhưng!
Bây giờ họ đã là một đôi yêu nhau thắm thiết rồi. Nghĩ tới đây khóe miệng Diệp Lâm Tây khẽ nở nụ cười.
“Tốt nhất là cô ta đừng có mò tới.” Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng: “Nếu dám tới tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là đẹp mặt.”
Vì vậy với tư cách là một nhà văn viết tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn nổi tiếng, Khương Lập Hạ đã tiến lên và bắt đầu dạy cho cô những chiêu xé nát mặt mấy em trà xanh gian xảo.
Nghe Khương Lập Hạ thao thao bất tuyệt, đột nhiên Diệp Lâm Tây ngắt lời cô ấy.
“Tớ nói này lần trước cậu bị ăn chửi không phải tớ là người phản đòn lại giúp cậu à?”
Khương Lập Hạ: “…” Có chuyện đó à?
Hình như là có thật.
Kết quả là Khương Lập Hạ – vị vua của việc cứng mồm cứng miệng, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn ngồi yên.
Kha Đường ở bên cạnh nói: “Hay là bọn tôi đi cùng cô, đến lúc đó tận dụng chúng ta người đông, đem tống cô ta vào bao tải tẩn cho một trận.”
Diệp Lâm Tây: “….”
Khương Lập Hạ: “…”
“Những lời như vậy cô cũng có thể nói ra được à?” Khương Lập Hạ cảm thán: “Các nhà văn hạng ba bây giờ cũng chẳng thể nghĩ ra nổi loại tình tiết này đâu.”
Kha Đường: “Tôi đùa thôi mà.”
Nói xong cả ba cùng phá lên cười.
Nhưng cho dù Kha Đường có đang nói giỡn, thì Diệp Lâm Tây cũng nhẹ nhàng chớp mắt, có đôi khi nghĩ vậy một chút cũng chẳng phải là không tốt.
Hội nghị Công Nghệ AI thế giới là hội nghị thượng đỉnh trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, ban tổ chức đã dùng mọi kênh liên lạc để mời khách, nghe nói chỉ có 6 người đoạt giải Turing*, còn có các viện sĩ, nhà khoa học trong nước và nước ngoài, chưa kể các chuyên gia, học giả. Có cả những doanh nhân, những ông chủ của nhiều công ty có giá trị thị trường trên 100 tỷ.
*Giải thưởng Turing là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính, Hiệp hội Máy tính cho các cá nhân hoặc một tập thể với những người đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính. Giải thưởng thường được coi như là giải Nobel cho các lĩnh vực khoa học máy tính.
Ngoài ra còn có sự góp mặt của các phương tiện truyền thông từ truyền thông trung ương đến truyền thông quốc tế, nghe nói có tới hàng trăm phóng viên có mặt ở hội nghị. Hội nghị thượng đỉnh này sẽ thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư và học viên AI toàn cầu.
Bởi vì nghe nói Phó Cẩm Hành sẽ phát biểu trong hội nghị, nên vốn dĩ Diệp Lâm Tây chỉ định tham gia bữa tiệc tối đã quyết định vẫn đến tham dự cả cuộc họp cùng Phó Cẩm Hành. Dù sau thì cũng hiếm khi được thấy anh xuất hiện trong những dịp như vậy.
Vào ngày khai mạc Hội nghị Công nghệ AI Thế giới, quang cảnh vô cùng sôi động, xe cộ của khách mời nối tiếp nhau kéo đến. Cách sắp xếp của ban tổ chức rất hợp lý, chỉ riêng cách bài trí các ô cửa cũng đã mang đầy tính công nghệ cao, khiến các phóng viên tham gia hội nghị liên tục bấm máy.
Trước khu vực phỏng vấn truyền thông của hội nghị này, có background vô cùng đặc biệt, nó không chỉ dành cho khách mời ký tên mà còn là nơi chụp ảnh nhóm.
Diệp Lâm Tây từ lâu đã quen với những dịp như vậy và không cảm thấy bỡ ngỡ chút nào. Cô lên xe của Phó Cẩm Hành đến địa điểm diễn ra hội nghị, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng đèn flash dồn dập cách đó không xa.
“Quả nhiên là có rất nhiều đơn vị truyền thông có mặt.” Diệp Lâm Tây hơi ngạc nhiên.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng cô vẫn phải sửng sốt khi thấy các phóng viên xếp hàng vòng trong vòng ngoài, khá giống với lễ khai mạc liên hoan phim. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, đây chính là sự kiện hàng đầu trong lĩnh vực AI mà.
Sau khi xuống xe, Phó Cẩm Hành chậm rãi đi đến cửa phía bên kia rồi mở cửa xe ra. Ở cách đó không ra đã có người chú ý thấy Phó Cẩm Hành, nên vội vàng hướng máy ảnh về phía này.
Khi Diệp Lâm Tây cúi người xuống xe, Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô, ngay khi cô đứng thẳng dậy liền lập tức cảm nhận được ánh đèn đang nhấp nháy phía đối diện. Cô cưỡng lại ý muốn nhắm mắt, chỉ là đuôi mắt hơi nhăn.
Phó Cẩm Hành quay đầu nhìn cô: “Em không quen à?”
Diệp Lâm Tây thấp giọng nói: “Không phải, em sợ bị chụp lại những khoảnh khắc xấu.”
Cô luôn giữ gìn hình ảnh xinh đẹp quyến rũ, vốn dĩ đã đẹp chết người rồi, khi ra ngoài còn hận không thể khiến mình đẹp đến từng chân tơ kẽ tóc, vì vậy làm sao có thể chịu được việc bản thân bị chụp lại những bức ảnh xấu được chứ.
Phó Cẩm Hành hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Em? Sợ bị chụp lại những khoảnh khắc không đẹp?”
Anh hơi khựng lại một chút.
“Làm gì có chuyện đó.”
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lọt vào tai Diệp Lâm Tây, khiến cô phải mím môi cười thầm. Nhưng không ngờ, đúng lúc đó lại bị phóng viên chộp được.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai chậm rãi đi về phía thảm đỏ, nhưng nghĩ đến đây không phải một bữa tiệc từ thiện thông thường, nên sau khi suy nghĩ một hồi cô chợt buông cánh tay Phó Cẩm Hành ra. Lên kế hoạch kết thúc đoạn thảm đỏ làn một cách quy củ. Chỉ là Phó Cẩm Hành hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ cẩn thận của cô, cô mới thả cánh tay đang khoác lên tay anh ra, thì một giây tiếp theo, Phó Cẩm Hành lại đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng giữ chặt lấy tay cô.
Sau khi ký tên trên thảm đỏ, nhóm phóng viên ở sau hàng dây chắn bắt đầu hò hét:
“Phó tổng, ngài có điều gì muốn giải thích về cuộc tranh cãi trên mạng gần đây về Vân Khởi không?”
Vốn dĩ thần sắc Diệp Lâm Tây đang rất thư thái, đúng lúc đang đưa cây bút ký trên tay cho cô gái bên cạnh, nhưng giây tiếp theo cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, quả nhiên nhóm phóng viên không để cơ hội hiếm có này trôi qua.
Phó Cẩm Hành không thay đổi sắc mặt, thoải mái nhìn đối phương: “Giải thích? Người làm sai mới cần phải đưa ra lời giải thích.”
Các phóng viên bên dưới nhìn nhau với vẻ mặt tò mò.
Cho đến khi Phó Cẩm Hành nói một cách bình tĩnh: “Về những việc xảy ra trước đó, Vân Khởi sau này sẽ đưa ra tuyên bố.”
Whoa.
Thái độ này, đủ cứng rắn.
Lại một phóng viên khác nói to: “Phó tổng, vậy thì với những điểm tương đồng giữa XiaoK mới nhất của Khoa học Công nghệ Vân Khởi và XiaoAn của Khoa học Công nghệ Hoa Khang, bên ngài có đưa ra lời giải thích rõ ràng nào không?”
“Mọi người có thể mong chờ điều đó.” Phó Cẩm Hành mỉm cười.
Rất hiếm khi anh kiên nhẫn như vậy, ngay cả Tần Chu đi theo phía sau cũng cảm thấy đây là điều hiếm thấy.
Cũng không biết ai đã lên tiếng hỏi: “Phó tổng, vị đi bên cạnh đây có phải là phu nhân của ngài không?”
Phó Cẩm Hành cố ý liếc đối phương một cái, sau đó quay đầu sang nhìn Diệp Lâm Tây ở bên cạnh, một lúc sau anh mới bình tĩnh nói: “Ngoại trừ vợ tôi, tôi sẽ không nắm tay bất cứ người nào khác như vậy.”
Bởi vì thảm đỏ lần này được phát sóng trực tiếp, vậy nên rất nhiều “Làn đạn” đang mắng xối xả phóng viên trên màn hình.
“Mẹ nó, đây là phóng viên kiểu gì vậy? Hỏi cái quái gì thế?”
“Phẩm chất của phóng viên bây giờ là vậy à?”
“Sờ sờ trước mắt là Diệp Lâm Tây, làm phóng viên mà cũng chẳng thèm đi điều tra tìm hiểu?”
“Một lần nữa, hãy nâng tầm giá trị nhan sắc của cậu út và mợ út lên đi.”
“Hai người này rõ ràng là đang đi nhầm chỗ, bọn họ đáng lẽ phải đi đến thảm đỏ của liên hoan phim mới đúng.”
Vốn dĩ, Phó Cẩm Hành đang nắm tay Diệp Lâm Tây chuẩn bị vào trong, nhưng một câu hỏi khác lại vang lên:”Tại sao ngài lại đưa vợ đến cùng tham gia một sự kiện như thế này?”
Bước chân Phó Cẩm Hành hơi dừng lại, đến khi quay đầu sang đối diện với đối phương, anh chậm rãi nói: “Chủ đề của Hội nghị Công nghệ AI thế giới năm nay là ‘Thế giới thông minh, cùng nhau xây dựng ngôi nhà chung’, Công nghệ AI không đáng bị xếp xó, ngược lại trí tuệ nhân tạo hiện ngày càng được ứng dụng rộng rãi trong nhiều ngành khác nhau và liên quan mật thiết đến mối chúng ta.”
“Vợ tôi là một Luật sư, nhưng cô ấy lại rất quan tâm tới trí tuệ nhân tạo và nếu có nhiều người khác ngành quan tâm chú ý đến trí tuệ nhân tạo thì mới có thể thu hút được nhiều nhân tài tham gia vào lĩnh vực này hơn trong tương lai.”
Câu trả lời của anh có tầm hiểu biết sâu rộng và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Diệp Lâm Tây yên lặng lắng nghe những lời anh nói, lúc này mới quay đầu sang nhìn anh, trên người mặc một bộ vest màu đen khiến cả người anh hiện lên vẻ trầm ổn bí hiểm, đem theo sự bình tĩnh làm chủ cuộc chơi khiến mọi người xung quanh mê mẩn.
Trái tim cô lại đập thình thịch liên hồi.
Quả nhiên, khí chất của người đàn ông này còn gây bất ngờ hơn cả vẻ ngoài của anh. Hơn nữa, anh lại là người hiếm hoi toàn vẹn cả hai mặt, nhìn từ góc nghiêng, khuôn mặt anh có đường nét thâm thúy, ngũ quan rõ ràng, hiếm thấy người nào đẹp toàn diện như vậy.
Sau đó, Diệp Lâm Tây được anh dắt tay dẫn vào bên trong hội nghị. Khi xung quanh bớt đông người đi một chút, Diệp Lâm Tây mới nhỏ giọng nói: “Em không ngờ anh nói phét với người khác cũng ra gì đó chứ.”
Rõ ràng cô không hề nói với anh về mục đích mình bắt buộc phải đến tham gia hội nghị này. Kết quả là anh lại bất ngờ nâng cô lên một tầm cao mới. Hơn nữa, mọi người đã thực sự bị anh đánh lừa.
Phó Cẩm Hành nói một cách bình thản: “Nếu không vậy thì làm sao có thể thành được doanh nhân.”
Diệp Lâm Tây: “…”
“Ý của anh là, tất cả doanh nhân đều đi lừa người.”
Đối với câu hỏi này, Phó Cẩm Hành không ngần ngại nói: “Có lẽ em nên để ý một chút rằng ít ra thì các nhà sáng lập công ty Công nghệ hiện nay đều có thể mở miệng là kể ngay được một sự tích.”
Diệp Lâm Tây lại muốn cười.
Tuy nhiên, sau đó Phó Cẩm Hành lại nghiêm túc nói: “Nhưng rất nhiều câu chuyện của những người đó kể, sau này lại trở thành sự thật.”
Người đầu tiên nói anh ta có thể bay lên trời liền bị gọi là kẻ mất trí. Và người đầu tiên bay được lên trời, đã chứng minh rằng câu chuyện đó không phải không thể thực hiện. Mà Công nghệ đương đại là như vậy, nó biến những câu chuyện của người kể thành hiện thực. Mười năm trước, nếu chúng ta nói với mọi người rằng điện thoại di động có thể thay thế tiền mặt để thanh toán, thì lúc đó nhất định sẽ bị cười cho thối mũi. Nhưng hiện tại, chiều sâu, khoảng cách và sự tiện lợi của thanh toán mạng đã mang lại lợi ích trên mọi ngóc ngách của xã hội này. Thậm chí một quầy bán bánh xèo vỉa hè cũng có dán mã QR để thu tiền.
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây chẳng có hứng thú với hội nghị lần này, nhưng đột nhiên hiện tại cô mới phát hiện ra sự nông cạn của mình. Trên đường đi vào, họ gặp rất nhiều người, già có trẻ có nhưng ai nấy đều rất phấn khích. Đến khi vào hẳn bên trong mới nhận ra rằng địa điểm tổ chức sự kiện rất rộng lớn. Nó có sức chứa lên đến trên nghìn người, điều bắt mắt nhất chính là màn hình LED cực lớn, khoảng trên mười mét ở phía sân khấu, lúc này đang phát một số video công nghệ mới.
Toàn bộ hội trường được trang trí mang lại cảm giác đậm chất công nghệ, bởi vì sự kiện chưa chính thức bắt đầu nên bên trong mọi người vẫn chưa ngồi vào vị trí. Một vài người đang chào hỏi người quen.
Sau khi Phó Cẩm Hành và cô ngồi xuống, quả nhiên mọi người kéo đến không ngớt. Diệp Lâm Tây không chỉ nhận được rất nhiều danh thiếp, mà danh thiếp của cô đưa cho người khác cũng nhiều không kém, có lẽ cũng là vì có nhiều người muốn làm thân với Phó Cẩm Hành, sau khi biết cô là Luật sư thì bọn họ đều bày tỏ mong muốn có cơ hội hợp tác.
Cứ thế cho đến khi cô thoáng nhìn thấy một nhóm người vừa đi vào cách đó không xa. Lập tức khóe mắt cô khẽ giật. Đó là đoàn người của Khoa học Công nghệ Hoa Khang, dẫn đầu là nhà sáng lập của công ty – Hàn Khánh Đông. Mà đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ với khí chất tươi tắn, chuyên nghiệp trong bộ váy trắng kia hiển nhiên là Tống Nhân.
Người phụ nữ này thực sự đã đến. Sau khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Diệp Lâm Tây, lông mày cô hơi nhíu lại. Ngay sau đó, cô nhận ra rằng Hàn Khánh Đông và Tống Nhân có vẻ rất thân thiết, bởi vì khi hai người đó nói chuyện với nhau, bờ môi của người này ghé rất sát vào tai Tống Nhân. Mà Tống Nhân lại chẳng có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào trên khuôn mặt.
Lập tức, Diệp Lâm Tây quay lại hỏi Tần Chu ở phía sau: “Ông chủ Hoa Khang đã kết hôn chưa?”
Mặc dù Tần Chu không hiểu ý nghĩa của câu hỏi, nhưng anh ta vẫn đáp: “Phu nhân của anh ta là bạn học khi còn ở Mỹ, hiện tại họ đã có một cô con gái.”
Diệp Lâm Tây lại quay đầu sang liếc nhìn một cái, cảm giác ghê tởm lập tức ập đến trong đầu cô. Cuối cùng cô cũng đã hiểu Tống Nhân là loại người nào rồi.
Có lẽ chỉ cần người đàn ông nào đó sẵn sàng cắn câu, thì cô ta sẽ chẳng ngại ngần mà lợi dụng.
Cũng may hội nghị đã chuẩn bị bắt đầu, nên Diệp Lâm Tây không còn để ý đối phương nữa.
Người chủ trì tiến hành theo quy trình, đầu tiên là giới thiệu các vị khách có mặt, sau đó đến phần chủ đề của hội nghị hôm nay. Hội nghị diễn ra trong ba ngày, nên có ba chủ đề chính. Và chủ đề ngày đầu tiên là xu hướng phát triển Công nghệ AI.
Đây là một chủ đề lớn, nội dung cần nói rất nhiều, vì vậy sau khi khách mời lần lượt lên sân khấu thì mỗi người đều chọn một hướng phát biểu chặt chẽ liên quan đến lĩnh vực của mình. Diệp Lâm Tây cũng biết bài phát biểu của Phó Cẩm Hành là vào hôm nay. Với bản chương trình hội nghị trong tay, cô thấy anh được xếp sau cùng, nên không vội vã.
Cứ thế cho đến khi người dẫn chương trình xướng tên anh, Diệp Lâm Tây vô thức nhìn lên phía cánh gà, vì trước khi lên sân khấu Phó Cẩm Hành đã được yêu cầu vào trước chuẩn bị. Lúc này, cô thấy anh đang chỉnh lại cổ áo, dường như đã sẵn sàng.
Khi anh tiến vào giữa sân khấu, Diệp Lâm Tây dõi theo người đàn ông ấy, cho đến khi ánh mắt anh cũng hướng về phía cô. Vẻ mặt nghiêm nghị của anh đột nhiên hơi thả lỏng, sau đó khẽ nở nụ cười. Bởi vì màn hình cực đại phía sau đang hiện lên hình ảnh anh, nên biểu cảm tinh tế này đã được ghi lại rõ ràng. Ngay cả hướng ánh mắt của anh cũng bị người khác bắt gặp. Vì vậy mà mọi người đều hơi ngạc nhiên. Một người luôn lạnh lùng và tiết chế lại có thể cười dịu dàng như vậy.
Cũng may nụ cười đó chỉ là thoáng qua, bởi vì ngay sau đó anh đã đi vào chủ đề của bài phát biểu, giống như kế hoạch mà Diệp Lâm Tây đã thấy khi Vân Khởi được sát nhập. Sự phát triển trong tương lai của Vân Khởi không chỉ là robot loại nhỏ.
Phó Cẩm Hành khoác trên người bộ vest lịch lãm cùng đôi giày da, thần sắc điềm tĩnh: “Sự phát triển của trí tuệ nhân tạo sẽ khám phá sâu hơn những khả năng rộng lớn của thành phố thông minh và an ninh thông minh, với sự phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ đó, nó sẽ mở ra một kỷ nguyên mới. Trí tuệ nhân tạo và an ninh đang chào đón một bước tiến bùng nổ.”
“Trong tương lai, thị trường an ninh trí tuệ nhân tạo sẽ đạt con số nghìn tỷ”.
Trên thực tế, điều dễ thực hiện nhất trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo là bảo mật, vì chức năng nhận dạng video sẽ mang lại sự an toàn chưa từng có cho các địa điểm công cộng trong các thành phố.
Giọng điệu của anh lạnh lùng mà thong thả, tuy không cao nhưng dễ dàng truyền tải thông tin đến tất cả mọi người.
Tống Nhân đang ngồi ở mấy hàng phía sau, ngẩng đầu chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu. Cho dù đã không giao tiếp sau nhiều năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta vẫn không khỏi bối rối. Đột nhiên cô ta lại nghĩ đến Tống Nam, người đã mất hơn mười năm nay. E rằng trong gia đình, ngoài việc cô ta thỉnh thoảng nhớ đến, thì những người khác có lẽ đã hoàn toàn quên mất cái tên Tống Nam.
Khi bài phát biểu của Phó Cẩm Hành kết thúc, Tống Nhân đột nhiên nghĩ rằng, Tống Nam chẳng có điểm gì nổi bật, duy nhất con mắt nhìn người là xuất sắc.
Sau cuộc hội nghị, tiệc tối đã được ban tổ chức chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Lâm Tây lên lầu thay một bộ đồ khác, dù sao thì những gì cô chuẩn bị từ mấy ngày trước cũng chỉ vì khoảnh khắc này. Vì sự kiện lần này không hợp với kiểu váy vóc quá điệu đà, nên Diệp Lâm Tây đã chọn một chiếc váy lệch vai màu đỏ thiết kế đơn giản, với phần chân váy cách điệu. Điểm nổi bật nhất của chiếc váy này là rất tôn dáng người mặc, vô cùng vừa vặn.
Ngoại hình Diệp Lâm Tây vốn đã sáng sủa, kiều diễm, lúc này được trang điểm cầu kỳ lại càng tăng thêm phần lộng lẫy, vốn dĩ điều cô muốn chính là chị đây sẽ slay luôn cả hội trường. Vì vậy, khi cô bước vào phòng tổ chức tiệc, quả nhiên rất nhiều người phải ngoái lại nhìn. Mái tóc xoăn dài, váy dạ hội đỏ, khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ.
Khi bầu không khí đã ổn định hơn, cô liền kiếm cớ đi vệ sinh. Cô còn cố ý chọn một phòng vệ sinh ở một tầng khác. Ở đó yên tĩnh và không có quá nhiều người. Lúc ra khỏi buồng có vách ngăn, quả nhiên thấy người phụ nữ đó đang đứng trước gương trang điểm, Tống Nhân cũng đã thay một bộ đồ khác, không còn mặc bộ váy chuyên nghiệp khi dự hội nghị nữa. Mà là một chiếc váy trắng tinh khôi đậm chất trà xanh. Nhìn cô ta hoàn toàn đối lập với Diệp Lâm Tây, tươi tắn, thanh lịch, có vẻ dịu dàng vô hại với nhân loại.
Tống Nhân quay đầu lại nhìn cô: “Thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi Diệp Tiểu Thư.”
Diệp Lâm Tây: “Đúng vậy, tôi đã cố ý chọn chỗ ít người này.”
Kết quả là cô vẫn bám theo tôi.
Tống Nhân: “Có vẻ như suy nghĩ của chúng ta giống nhau nhỉ.”
Cô ta nở nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó khiến Diệp Lâm Tây phải nhếch mép trong lòng.
Diệp Lâm Tây: “Là suy nghĩ giống nhau hay có người cố ý?”
Tống Nhân nghe thấy vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi mà nhếch môi nói: “Hình như Diệp tiểu thư muốn nói với tôi điều gì đó, nên cố ý đợi tôi ở đây thì phải?”
“Không phải tôi cố ý chờ cô, mà là cô như con chuột chui vào rãnh, cứ nhất định phải nhòm ngó tôi.”
Tống Nhân không quan tâm đến sự chế giễu này.
“Nhưng mà Diệp tiểu thư đối với tôi như vậy không phải quá quan tâm rồi sao?”
Một nụ cười đắc thắng xuất hiện trên khuôn mặt cô ta, có lẽ vì cô ta cảm thấy kế hoạch của mình đã hoàn toàn thành công.
Nhưng một giây tiếp theo, Diệp Lâm Tây đột nhiên tiến lên một bước, nụ cười trên mặt đã biến mất, cô tóm ngay lấy tóc Tống Nhân, trực tiếp mở vòi nước bên cạnh lên, rồi ấn đầu cô ta xuống bồn rửa tay.
“Cô là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt tôi.”
Cô vừa đè Tống Nhân vừa lạnh lùng nói.
Tống Nhân dự liệu được đêm nay bọn họ sẽ có lời qua tiếng lại, nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Lâm Tây lại làm thế này, nghe không lọt tai liền động tay động chân.
Diệp Lâm Tây không muốn đấu đá với Tống Nhân chút nào, nếu có thắng thì đã làm sao, tối nay, cô chỉ muốn cho Tống Nhân biết thế nào là đẹp mặt.
Tống Nhân hét lên một tiếng, nước từ vòi xối xả lên đầu cô ta, mắt thì bị nước tràn vào cay xè. Cô ta định vùng vẫy ngẩng đầu lên, nhưng Diệp Lâm Tây lại không chút cảm xúc vẫn nắm chặt tóc cô ta, khiên cô ta càng giãy dụa da đầu càng thêm đau.
“Chị gái cô là một người đáng thương, nhưng cô chỉ là loại rác rưởi, cô dựa vào cái gì mà xuất hiện trong thế giới của chồng tôi, dựa vào cái gì mà dám xuất hiện trong thế giới của tôi.”
Một lúc sau, tóc Tống Nhân đã ướt sạch, váy trên người cũng ướt không ít, vì vậy Diệp Lâm Tây mới buông tay ra.
Tống Nhân từ từ ngồi sụp xuống đất, cô ta là bậc thầy trong việc bày trò mưu mô, nhưng lần này lại gặp phải người không để ý đến đạo lý này. Nên hoàn toàn bối rối.
Diệp Lâm Tây trịch thượng nhìn cô ta, sau đó cô ngồi xuống, ngón tay bấu chặt lấy cằm Tống Nhân, bắt buộc cô ta phải nhìn lại mình.
“Nhìn lại bản thân mình xem, sau đó nhìn sang tôi, cô cảm thấy ở cô có gì đáng để so sánh được với tôi?”
“Ngoại hình, gia cảnh, kiến thức, cô còn không đủ tư cách để xách dép cho tôi.”
Diệp Lâm Tây hất cằm đứng lên, sau đó cô với tờ giầy ăn bên cạnh lau tay, lúc này Tống Nhân dường như đã hoàn hồn trở lại, cô ta chua xót ngẩng đầu nhìn cô: “Cô tưởng rằng mình có chút tiền thì có thể làm xằng làm bậy à?”
“Không phải là cô rất thích chơi trò bẻ cong dự luận hay sao?”
Diệp Lâm Tây khinh bỉ nhìn cô ta.
Sau đó cô ném tờ giấy lau tay vào thùng rác, cười nhạt nói: “Cô có thể tố cáo tôi trên mạng.”
“Việc tôi dạy dỗ cô hôm nay.”
Kiểu người như Tống Nhân luôn tự cho là mình thông minh, nghĩ rằng bản thân có thể chơi đùa với tất cả mọi người trong tiếng vỗ tay tán thưởng của đối phương. Nếu Diệp Lâm Tây không bị cô ta làm phiền thì bản thân cũng sẽ chẳng làm đến mực này.
Khi nhấc chân bước ra ngoài, cô đột nhiên dừng lại.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn sang Tống Nhân: “Còn nữa, tôi không chỉ là Diệp tiểu thư.”
“Mà còn là Phó phu nhân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook