Khi màn đêm buông xuống, thời tiết vẫn nóng bức như vậy, nhưng dù có nóng đến đâu cũng không thể ngăn được không khí hừng hực của Vanity Fair.

Tại Trung tâm Hội nghị Triển lãm Bắc An, ánh đèn rực rỡ, giao thông ở lối vào như mắc cửi, những chiếc xe hạng sang rất hiếm khi nhìn thấy lúc này lại nối tiếp nhau từng chiếc từng chiếc đậu thành hàng dài. Những người bước xuống xe đều rất chỉnh tề.

Trung tâm triển lãm xây dựng theo phong cách kiến trúc cổ điển của Nga, lúc này cả tòa nhà được bao trùm trong một lớp ánh sáng cam ấm áp, như thể đang được trở lại thời kỳ Vanity Fair thực thụ.

Hôm nay ở đây tổ chức một buổi tiệc từ thiện, mục đích là để bán đấu giá những bộ sưu tập đồ trang sức quý báu. Vì đơn vị đồng tổ chức là một tạp chí lớn trong nước nên nhiều người nổi tiếng cũng góp mặt trong sự kiện lần này.

Ánh đèn flash, bảng ký tên, có rất nhiều thứ giống hệt với giới giải trí. Ánh đèn rực rỡ được trang hoàng trong đại sảnh chính là chủ đề trang trí chính của sự kiện này, có lẽ để phù hợp với quan niệm vinh hoa phú quý nên hoa tươi bên trong cũng đều được vận chuyển từ nước ngoài về.

Sự sang trọng toát ra khắp mọi nơi.

Hoạt động vẫn chưa bắt đầu, nên lúc này rất nhiều người đang đứng thành nhóm hai, ba người để trò chuyện. Đột nhiên, ánh đèn flash lại chiếu sáng cả nửa bầu trời, tiếng máy ảnh tạch tạch tăng nhanh đáng kể, thu hút sự chú ý của một số người đang đứng gần cửa.

“Nhìn kìa, nhìn kìa, không phải Diệp Lâm Tây đó sao?”

“Ai?”

“Diệp Lâm Tây chứ ai, cô ấy mà cô cũng không biết à?”

“Ồ, ồ là cô ấy à.”

Chỉ vài câu nói đã vạch trần những lục đục giữa đám chị em hoa nhựa với nhau, cô gái váy hồng vừa hỏi ai lúc này cứng miệng không dám nói chuyện, vì sợ lại lộ ra vẻ rụt rè. Trên thực tế, cô ta thực sự không biết Diệp Lâm Tây là ai. Cô ta cũng chỉ gần đây mới quen biết với vị đại tiểu thư này.

Mặc dù ai cũng xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng có một số người, cha mẹ họ phát đạt muộn hơn, hoặc không có tài sản tích lũy trong nhiều thế hệ như những người khác, vì vậy luôn có sự phân biệt rõ ràng trong cái vòng tròn phức tạp này.

Cha mẹ của cô gái váy hồng này bắt đầu kinh doanh dịch vụ ăn uống cũng chưa tới hai mươi năm nay. Có tiền thì có tiền, nhưng nền tảng không vững chắc.

“Cô ấy từ Mỹ về rồi à? Sao không thấy cô ấy xuất hiện nhỉ?”

“Về từ lâu rồi, nhưng hình như sau khi về nước cô ấy chưa chơi bời tụ tập lần nào.”

“Mấy hôm trước tôi nghe có người nói rằng đã gặp cô ấy trong nhà hàng, hôm đó Đoạn Thiên Hàm cũng có mặt.”

“Wow, kịch tính thật đó.”

Về vấn đề buôn chuyện này thì làm gì có ai không thích. Đặt biệt là khi một nhóm chị em hoa nhựa đầy màu sắc tụ tập với nhau.

Cô gái mặc váy hồng nhìn đôi trai tài gái sắc đang bước vào, trông rất giống đôi tình nhân tình cảm thắm thiết, người con gái mặc váy đính kim cương lấp lánh màu bạc thì giống như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích. Còn người đàn ông đĩnh đạc, dáng người thẳng tắp đang sánh vai cùng cô lại không hề bị cô bạn đồng hành xinh đẹp, quyến rũ cướp mất ánh đèn sân khấu. Ngược lại, cả hai người họ đứng cạnh nhau còn đẹp hơn cả tranh vẽ. Không quá lời khi nói rằng họ đã thu hút tất cả mọi ánh nhìn trong hội trường.

“Chúng ta qua chào hỏi một tiếng đi.”

Đám chị em hoa nhựa tám chuyện đủ rồi, cũng không biết là ai đã đưa ra lời đề nghị này và ngay lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.

Mạc Hân, cũng chính là cô gái mặc váy hồng ngọt ngào ngơ ngác nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Người đứng cạnh cô ấy là ai thế?”

Cả đám đều nở một nụ cười như không cười nhìn cô ta.

Mạc Hân hẳn đã biết bản thân mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn tới mức nào.

“Đến Phó nhị thiếu gia cô cũng không biết? Hân Hân, tôi không có ý phê bình gì cô đâu, nhưng cô thực sự nên tìm hiểu nhiều hơn một chút.”

“Đúng vậy, có phải gia đình cô không có quan hệ gì với nhà họ Phó đúng không?”

Trong cái vòng tròn các vị thiên kim thư ở đây, Mạc Hân là người đứng cuối cùng và bất cứ ai cũng có thể chế nhạo cô ta. Ngay khi cô ta đang im lặng, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên cất lên.

“Đừng mơ nữa, đó là chồng cô ấy.”

Mạc Hân kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Tôi không mơ, tôi chỉ đang tò mò mà thôi.”

Lời phủ nhận của cô ta không khơi dậy được sự chú ý của mọi người, bởi lúc này họ đều đang xách váy đi về phía cặp đôi cách đó không xa.

  *

Khoảnh khắc khi mới bước vào, Diệp Lâm Tây suýt chút nữa phải nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu.

Ngửi xem, đây chính là mùi vị của danh lợi.

Ngay cả hương thơm bay bổng trong không khí cũng mang đầy đủ hai từ sang trọng. Một ban nhạc nổi tiếng đã được mời đến để chơi những bản nhạc tao nhã, nhẹ nhàng trên sàn nhảy ở góc bên phải. Đèn chùm trên cao rất phù hợp với phong cách của bữa tiệc tối nay, nó chiếu sáng cả hội trường thành một ngôi nhà kính rực rỡ.

Cả người Diệp Lâm Tây đều đang rất hưng phấn, cô không nhận ly rượu từ người phục vụ, vì dù sao thì cô cũng không muốn làm đổ rượu lên bộ váy dạ hội của mình. Nếu ai đó không có mắt đụng trúng cô thì cứ cho là cô đen đủi đi.

Nhưng Phó Cẩm Hành lại đưa tay lấy một ly, anh hỏi: “Hôm nay em không muốn uống à?”

Diệp Lâm Tây liếc anh một cái, liền biết trong lòng anh đang nghĩ gì: “Em không uống.”

Tên đàn ông chó không biết thân biết phận này.

Không phải anh cố ý muốn thấy cô trong tình trang sau khướt lần nữa chứ?

Cô bực mình phụng phịu: “Em sẽ không bao giờ cho anh cơ hội đó nữa.”

Sau này, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ uống rượu.

Cô xin thề.

“Chào tình yêu.”

Một giọng nói tinh tế vang lên từ phía sau.

Diệp Lâm Tây nhanh chóng thu liễm lại biểu cảm, quay người về phía sau, trên mặt lộ ra hai phần kinh ngạc cùng ba phần thân thiết: “Đã lâu không gặp.”

Khi đối phương tiến lên phía trước, Diệp Lâm Tây nhanh chóng ôm lấy cô ta.

Chỉ một giây, lại vội vàng buông tay.

Nhưng những người bên cạnh thấy vậy liền không buông tha nói: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

Diệp Lâm Tây lần lượt ôm hết đám chị em bạn dì này.

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, mọi người nhanh chóng ổn định, lấy Diệp Lâm Tây làm trung tâm, người này một câu, người kia một câu trò chuyện sôi nổi, thậm chí Phó Cẩm Hành còn phải lùi lại hai bước để nhường chỗ cho mấy người họ.

Từ sau khi Diệp Lâm Tây về nước tới giờ, cô chưa lần nào xuất hiện trong các bữa tiệc giao lưu. Mọi người đều đã một thời gian dài rồi mới gặp cô.

Nhưng một khi phụ nữ tụ tập, thì chủ đề câu chuyện không bao giờ bị ngắt quãng, quả nhiên, có người đã chỉ vào chiếc váy Diệp Lâm Tây đang mặc, che miệng khoa trương nói: “Hóa ra chiếc váy này đã bị Diệp Lâm Tây đặt rồi.”

Diệp Lâm Tây khẽ cười: “Sao thế? Cô cũng nhìn trúng nó à?”

“Đúng vậy, lúc đó tôi cảm thấy chiếc váy này rất đẹp, sau một hồi do dự kết quả là bên nhãn hàng nói rằng đã có người đặt nó rồi. Đúng là Lâm Tây có mắt nhìn, một khi đã thích thì sẽ hành động cực dứt khoát.”

Để duy trì sự khan hiếm cũng như lực hấp dẫn của những chiếc váy thời trang cao cấp kiểu này thì các thương hiệu sẽ từ chối bán nó cho khách hàng khác trong cùng khu vực của người đặt trước đó.

Để tránh đụng hàng.

Dù sao thì người đặt những sản phẩm cao cấp như vậy cũng không nhiều và đều tập chung ở nhóm người nổi tiếng và nhóm đại gia. Mà những người này có khả năng cao sẽ gặp nhau ở các sự kiện.

Mạc Hân đứng phía ngoài cùng, nhìn Diệp Lâm Tây được mọi người vây quanh, cô đang mặc một chiếc váy lộ vai, cúp ngực đính kim cương sáng lấp, có hai dây đai buông thõng trên bả vai. Dưới ánh đèn, những viên kim cương lại càng trở nên chói lóa. Trông cô giống như một nữ thần, dù đứng giữa đám đông nhưng tất cả mọi người đều phải ngước nhìn cô.

Lần đầu tiên Mạc Hân sản sinh ra một loại cảm giác cực xa cách.

  *

Ngụy Triệt đưa tay vỗ vỗ vai Phó Cẩm Hành, dơ ly rượu về phía anh: “Người anh em, thật ngưỡng mộ, tôi thật không ngờ cậu lại có thể vì Diệp Lâm Tây làm đến mực độ như vậy.”

Phó Cẩm Hành nhướng mày.

Lục Ngộ Thần ở bên cạnh nói: “Ý của cậu ta là, thật không ngờ cậu lại tình nguyện đến những nơi như thế này.”

Phó Cẩm Hành không thích tới những buổi đấu giá kiểu này, anh tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng chủ yếu là đến các diễn đàn kinh tế liên quan tới việc kinh doanh, còn các bữa tiệc giống một nơi tiêu khiển thuần túy như này anh rất hiếm khi góp mặt.

Phó Cẩm Hành tùy ý nhấp một ngụm rượu.

Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của anh, Ngụy Triệt bất giác nhắc nhở: “Chương trình hôm nay cậu đã xem qua chưa?”

Phó Cẩm Hành: “Không để ý lắm.”

Vừa nãy, khi vào cửa có người đưa nó cho anh, nhưng lại bị anh tiện tay ném luôn đi.

Ngụy Triệt tưởng rằng anh bị Diệp Lâm Tây lừa tới đây, vội vàng nói: “Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, tối nay là buổi đấu giá trang sức đó.”

Lục Ngộ Thần ở một bên thêm mắm dặm muối: “Bây giờ cậu té vẫn còn kịp.”

Đôi môi mỏng của Phó Cẩm Hành khẽ nhếch: “Sao tôi lại phải chạy?”

Ngụy Triệt bị thần sắc không hề sợ hãi của anh khiến cho choáng váng, anh ta liếc mắt nhìn Diệp Lâm Tây đang bị đám chị em bạn dì vây quanh cách đó không xa: “Trang sức, trang sức, Lâm Tây nhìn thấy trang sức không thể không ra tay.”

Bọn họ đều biết, trong việc tiêu tiền thì Diệp Lâm Tây đúng là cao thủ.

Hôm nay, Phó Cẩm Hành đưa cô đến đây, không phải là chuột sa chĩnh gạo sao?

Được rồi, tuy rằng phép ẩn dụ có hơi khó nghe.

Cơ mà, tuy thô nhưng thật.

Phó Cẩm Hành nhấp một ngụm champagne: “Vốn dĩ hôm nay tôi đưa cô ấy đến đây chính là muốn đấu giá trang sức cho cô ấy.”

Trong một khoảng khắc, cả Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần đều đồng thời giơ ngón tay cái lên.

Vẻ mặt Phó Cẩm Hành không hề ngạc nhiên, giọng điệu vẫn bình thản: “Gần đây Lâm Tây làm việc rất vất vả, muốn để cô ấy thư giãn một chút.”

Nếu như trước mặt không phải người thật việc thật Phó Cẩm Hành, thì cả Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần suýt chút nữa cảm thấy có phải anh bị ai đó nhập vào hay không, đến những lời này cũng tin cho nổi.

Thời điểm vị đại tiểu thư này còn chưa tốt nghiệp, cô nói luận văn khó quá, tâm trạng rất chán nản. Vì vậy muốn đến tuần lễ thời trang một chuyến và cuối cùng là đã đốt hàng triệu USD tại đó.

Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Phó Cẩm Hành đang bị tiêu tiền một cách thụ động, cưới một cô đại tiểu thư như vậy về làm vợ, chẳng còn cách nào khác đành phải chiều chuộng. Kết quả, bây giờ mới phát hiện, hóa ra người ta là cam tâm tình nguyện nhảy vào biển lửa.

Bây giờ còn phát triển đến mức anh chủ động đưa Diệp Lâm Tây đến đây thư giãn, nhưng cái cách thư giãn này có phải là quá xa xỉ rồi không?

Ngụy Triệt lập tức thay đổi giọng điệu, nũng nịu nói: “Anh hai, vậy anh xem em cũng cần thư giãn, thả lỏng một chút có được không?”

Mặc dù Lục Ngộ Thần sắp bị cậu ta làm cho mắc ói luôn rồi, nhưng rõ ràng là anh ta cũng muốn trêu chọc Phó Cẩm Hành.

“Anh hai, em cũng muốn.”

Đôi mắt lạnh như sao của Phó Cẩm Hành khẽ quét qua hai người họ.

“Biến.”

Ngụy Triệt thở dài: “Thời gian qua trái tim tôi đã trao nhầm người rồi.”

Lục Ngộ Thần sửng sốt: “Cậu học cái kiểu sến sẩm này ở đâu thế?”

“Trên TV, đợt này tôi đang xem một bộ phim truyền hình cung đấu.”

Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng có chút kinh ngạc nhìn anh ta, Ngụy Triệt nhìn vẻ mặt của bọn họ, vội vàng nói: “Hai cậu đừng hiểu lầm nhé, là do công ty điện ảnh mà tôi đang đầu tư, gần đây có đầu tư vào một bộ phim cổ trang, nên tôi mới xem một vài tác phẩm của họ trước đây.”

“Con mẹ nó, ông đây không ẻo lả chút nào đâu nhé.”

“Lục Ngộ Thần, cậu dám dùng cái ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi một lần nữa xem, tôi sẽ lật mặt cho cậu biết lễ độ.”

Lục Ngộ Thần khó chịu nói: “Sao cậu lại nói mình tôi, anh hai cũng nhìn cậu như vậy, sao cậu không mắng anh ấy?”

“Cậu cũng dám so bì với anh hai của tôi à?”

Phó Cẩm Hành đặt ly rượu trên bàn tròn bên cạnh rồi đi thẳng, định tránh xa hai cái tên thần kinh này ra.

Không ngờ cả hai lại ríu rít theo sau.

Phó Cẩm Hành nói: “Hai cậu còn gọi tôi cái kiểu kinh tởm đó thì tránh xa tôi ra.”

“Sao bọn tôi gọi có thế đã kinh tởm rồi?” Ngụy Triệt không vui nói.

Lục Ngộ Thần cùng cậu ta liên minh nói: “Đúng đó, làm người không thể lúc nào cũng đặt ra tiêu chuẩn kép, nếu Lâm Tây cũng gọi cậu như vậy thì cậu có thấy kinh tởm không?”

Phó Cẩm Hành hơi cau mày: “Cô ấy sẽ không như thế.”

Chỉ là hai người bên cạnh anh đều không hiểu, anh nói cô ấy không thể là Diệp Lâm Tây sẽ không gọi anh như vậy hay là nếu cô có gọi thì anh sẽ không cảm thấy buồn nôn.

  *

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Diệp Lâm Tây ngồi bên cạnh Phó Cẩm Hành. Cô đã xem qua những món trang sức sẽ được trưng bày trong buổi đấu giá tối nay và mỗi món đồ đều sẽ có phần giới thiệu rất chi tiết. Hiện nay các buổi đấu giá đều không có cái gì gọi là tính bí ẩn, ở Geneva Thụy Sỹ, trước khi buổi đấu giá bắt đầu người ta còn tổ chức một buổi triển lãm cho mọi người đến tham quan. Rất nhiều đồ trang sức được người mẫu đeo để giới thiệu cho khách hàng tiềm năng.

Thấy cô đang lật dở tập quyển sách, Phó Cẩm Hành nghiêng đầu lại hỏi: “Có thích gì không?”

Diệp Lâm Tây chu cái miệng nhỏ xinh: “Cũng tàm tạm.”

Giọng điệu của cô miễn cưỡng, chẳng mấy nhiệt tình, dù sao thì cô cũng đã quen với những cảnh tượng như này, thậm chí còn từng tham gia buổi đấu giá lên tới hàng trăm triêu đô, điều đó cũng chẳng khiến cô quá ngạc nhiên.

Cứ thế cho đến khi Diệp Lâm Tây chỉ chỉ: “Chính là cái này, cái này không tồi.”

Món cô thích là một viên kim cương được GIA chứng nhận, nặng 4,52 carat, có màu xanh lam đậm lạ mắt, độ trong suốt đạt VVS2, hơn nữa đó còn được thiết kế và khảm khắc bởi Moussaieff*.

*Shlomo Moussaieff là một thợ kim hoàn người Israel, người gốc Do Thái Bukharan, là cháu trai của nhà buôn đá quý giàu có Rabbi Moussaieff từ Uzbekistan.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ như thể đang nói đến một chiếc nhẫn bình thường, chứ không phải là vật phẩm quý giá nhất trong buổi đấu giá này vậy.

Do số lượng khan hiếm nên những viên kim cương màu luôn là mặt hàng bắt mắt nhất trong các buổi đấu giá, trong đó kim cương màu xanh và màu hồng là đắt nhất, nó có giá lên tới hàng chục triệu USD. Thậm chí có những viên kim cương cao cấp trị giá hơn một trăm triệu.

Món mà Diệp Lâm Tây nhìn trúng cũng chính là món thu hút rất nhiều người có mặt ở đây ngày hôm nay, giá của nó cũng phải hơn mười triệu. Mở màn là một số món trang sức bình thường, Diệp Lâm Tây thậm chí còn không thèm giơ tấm biển lấy một lần. Khi cô đang chán nản chờ đợi viên kim cương màu xanh đó thì đột nhiên nhìn thấy Đoạn Thiên Hàm ngồi ở bàn cách đó không xa.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Rất rõ ràng, cô mới nhìn thấy Đoạn Thiên Hàm, nhưng cô ta đã để ý tới bọn cô từ lâu, bởi vì cô vừa liếc qua đó, Đoạn Thiên Hàm đã vội vàng rời mắt đi.

Diệp Lâm Tây khó chịu hừ một tiếng.

Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô, nghĩ rằng cô đang sốt ruột vì phải chờ đợi, nhẹ giọng nói: “Chờ thêm chút nữa, chắc sắp đến rồi.”

May mắn là viên kim cương màu xanh cuối cùng cũng xuất hiện. Khi người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, nhiều quý cô đã háo hức muốn thử.

Tuy rằng các vị thiên kim tiểu thư trông rất tươi sáng và xinh đẹp, đó cũng là vì bọn họ thích phô trương ngoài xã hội, trong khi các quý cô thực thụ thì lại thâm tàng bất lộ. Ví dụ như mẹ Nam Y, phòng để đồ của bà đến Diệp Lâm Tây cũng thèm muốn. Nhưng mẹ Nam Y lại không ấu trĩ đến mức lên mạng xã hội để khoa khoang của cải.

Vì vậy, mấy cô thiên kim tiểu thư có mặt ở đây, Diệp Lâm Tây cũng chẳng thèm để ý tới, ngược lại nếu tính đến các vị phu nhân quyền quý, khả năng là cô sẽ gặp phải nhiều đối thủ.

Vốn dĩ cô muốn đợi mọi người ra giá trước rồi mới bắt đầu xuống tay, nhưng điều mà cô không ngờ tới đó là cuộc chiến tranh giành đã xảy ra giữa một vị phu nhân nào đó với Đoạn Thiên Hàm.

Hai người họ hết người này tới người kia giơ bảng, rất náo nhiệt. Cuối cùng, vị phu nhân kia dự tính bỏ cuộc, trên khuôn mặt Đoạn Thiên Hàm cũng nở một nụ cười đắc thắng tự tin.

Đột nhiên, Diệp Lâm Tây cảm thấy thật nhàm chán. Cô nghĩ rằng nếu lúc này mình giơ tấm bảng lên, chưa nói đến Đoạn Thiên Hàm, có lẽ những người khác sẽ đều cho rằng cô đang cố ý. Diệp Lâm Tây bực mình vì lúc nào Đoạn Thiên Hàm cũng bày ra bộ mặt như thể mình là người bị hại, nên bây giờ thực sự không muốn dính líu gì đến cô ta nữa. Nhưng viên kim cương này có hình giọt nước mà cô rất thích.

Nếu nó nằm trên ngón tay cô, chắc chắn sẽ rất hợp.

Haizz… thật khó nghĩ.

Ngay khi cô đang do dự, còn người dẫn chương trình thì thấy rằng mọi việc có lẽ đã ổn định, thì người đàn ông bên cạnh lại giơ tấm bảng lên. Người dẫn chương trình vui mừng khôn xiết, cả hội trường đổ dồn ánh mắt vào anh, lại nhìn ra người đang giơ bảng là Phó Cẩm Hành, có vài người biết được mối quan hệ giữa ba người họ thì không thể không sửng sốt. Nhưng Phó Cẩm Hành không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Sau khi Đoạn Thiên Hàm cố gắng ra giá một lần nữa, có lẽ anh thấy khó chịu khi cô ta dám đấu cùng mình, vì vậy anh đã trực tiếp báo tăng hẳn một đầu số, khiến cả hội trường trở nên náo động. Ngay cả Diệp Lâm Tây cũng hơi sửng sốt, cô biết giá trị của viên kim cương này không quá cao, nhưng cuối cùng lại được đẩy giá lên cao chót vót.

Quả nhiên, ánh mắt của Đoạn Thiên Hàm rời xa khỏi đám đông, nhìn về phía bọn họ. Người phụ nữ với mái tóc ngắn, rất giỏi giang trong việc hành sự, sau vài phút cân nhắc, cô ta đã lựa chọn từ bỏ.

Phó Cẩm Hành thành công lấy được viên kim cương xanh này. Nhìn thấy chồng mình mạnh mẽ, dứt khoát như vậy, Diệp Lâm Tây đương nhiên vui mừng, cô mở miệng khen ngợi: “Chồng yêu, anh làm tốt lắm.”

Phó Cẩm Hành quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Chỉ có thế thôi sao?”

Diệp Lâm Tây khựng lại, nhìn trái liếc phải, bởi vì khoảng cách giữa các ghế ngồi rất gần nhau, nên những gì anh vừa nói có lẽ mọi người xung quanh đều nghe thấy hết, Diệp Lâm Tây cảm thấy có chút xấu hổ.

Dưới ánh sáng chói lọi như những vì sao, khuôn mặt của anh như không gian ba chiều sâu thẳm. Trái tim Diệp Lâm Tây đập thình thích liên hồi.

Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, cô hơi ngẩng mặt lên, tiến lại gần anh, nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

Hành động của họ đương nhiên lọt vào mắt mọi người. Ngụy Triệt ở bàn bên cạnh nhìn thấy Phó Cẩm Hành nở nụ cười nhàn nhạt sau khi được Diệp Lâm Tây hôn trộm, đột nhiên lắc lắc đầu: “Thôi xong phim rồi.”

Lục Ngộ Thần: “Cậu lại làm sao thế?”

Ngụy Triệt chỉ chỉ sang bên cạnh: “Không phải tôi làm sao, mà là anh hai của chúng ta xong đời rồi.”

Lục Ngộ Thần ngồi theo dõi một lúc lâu cũng không nhìn ra Phó Cẩm Hành “Xong đời” ở chỗ nào.

“Bỏ ra một số tiền lớn, chỉ để đổi lại nụ cười của người đẹp, đây là hành vi gì?” Ngụy Triệt đau lòng nói: “Đây là hành vi của một hôn quân.”

Lục Ngộ Thần thực sự bị chọc đến phát điên, nhịn không được mở miệng chửi thề: “Con bà nó cậu xem phim ít thôi, xem lắm teo mẹ não đi đấy.”

Trong khi Ngụy Triệt còn đang đau lòng, thì lại nhìn thấy Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn sang Diệp Lâm Tây. Đột nhiên, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt anh.

Ngụy Triệt vô cùng sửng sốt.

Anh ta chợt nhớ đến thời điểm trước khi Phó Cẩm Hành muốn kết hôn với Diệp Lâm Tây, lúc Diệp Dữ Thâm đi tìm Phó Cẩm Hành “Tính sổ” anh ta cũng có mặt. Khi đó, Diệp Dữ Thâm tóm cổ áo Phó Cẩm Hành và hỏi anh rằng anh cưới Diệp Lâm Tây là vì yêu cô ấy sao?

Anh ta còn nhớ rất rõ câu trả lời của Phó Cẩm Hành.

Không phải…

Anh nói anh cưới cô ấy là vì hợp lý, bọn họ hợp nhau.

Còn bây giờ thì sao?

Ngụy Triệt có chút bối rối.

Anh ta đột nhiên thở dài một tiếng, Lục Ngộ Thần còn đang mắng chửi tới tấp, thấy anh ta thở dài cũng có phần sửng sốt. Lục Ngộ Thần còn tưởng là do mình quá nặng lời nên quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Ngụy Triệt nói: “Hình như tôi đã phát hiện ra một việc động trời.”

“Chuyện gì?”

“Tôi không thể nói cho cậu.”

“Vậy thì cậu đi chết đi.”

Lục Ngộ Thần không định tiếp tục để ý đến cái tên thần kinh này, cả tối cứ hâm hâm dở dở.

Cuối cùng, Ngụy Triệt lại không kìm lòng được, nói: “Tôi phát hiện hình như Cẩm Hành đối xử với Lâm Tây khang khác.”

Lục Ngộ Thần nheo mắt nhìn anh ta như một tên ngốc.

Anh ta nói: “Bây giờ mới nhìn ra á?”

Ngụy Triệt lại càng thêm bất ngờ: “Sao cậu lại biết?”

Lục Ngộ Thần hít thật sâu một hơi, nói: “Có thời gian rảnh thì cậu quan tâm để ý một chút, bớt ba hoa đi.”

Cuối cùng, anh ta nhìn Ngụy Triệt nói: “Cậu sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp của người mà cậu không quan tâm sao?”

Bay cả ngàn dặm, qua cả Thái Bình Dương?

Chỉ để góp mặt vào những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời cô ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương