Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo
Chương 77: Cũng được coi là người quen.

Phương Hòa vừa mới thức dậy, đã cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ nào đó đang ôm lấy eo mình, âm thầm chuẩn bị tâm lý đầy đủ, mới từ từ mở mắt ra, gương mặt gần trong gan tấc của Lê Chấn lập tức đập vào mắt, "Tỉnh rồi?"

Nhìn dáng vẻ dịu dàng cùng với ý vị 'chưa đã thèm' dưới đáy mắt Lê Chấn, chỗ nào đó phía sau cũng mong chờ dựng thẳng lên, Phương Hòa tự nhiên muốn biến thành mèo ghê gớm.

Suy nghĩ vừa mới trồi lên, Lê Chấn trước mặt đã đột nhiên biến lớn, cánh tay đặt trên eo cũng buông xuống, che gần hết cơ thể, Phương Hòa nhìn nhìn chân mèo, nhận ra bản thân mình hình như có thể tự do biến hóa giữa mèo và người, trong bụng mừng thầm, giương mắt nhìn người nào đó.

Lê Chấn trước sau cũng không nghĩ tới, hắn vốn còn muốn cùng người trong lòng thân thiết thân thiết một chút, mà môi còn chưa kịp tới gần, người đã không còn nữa rồi, nhìn mèo nhỏ đen trắng quen thuộc, Lê Chấn ôm cậu lên, chóp mũi cọ cọ mũi mèo, "Muốn ăn cái gì?"

Phương Hòa giả ngu, "Meo ô meo ô!"

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ biệt nữu, xoa xoa tai cậu, "Anh đã làm sẵn nồi canh cá rồi, muốn ăn hay không?"

Đương nhiên, chóp đuôi của Phương Hòa hơi hơi nhỏng lên, lắc lư, Lê Chấn tự nhiên cũng thấy, duỗi tay chơi đùa một trận, thuận tiện chọc chọc cái bụng mềm mại của mèo nhỏ.

Phương Hòa meo ô một tiếng, từ trong lòng ngực Lê Chấn chạy ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Đợi tới khi hắn tìm được mèo nhỏ, cậu đã ngồi xổm trên bàn ăn rồi, Lê Chấn đưa tay xoa xoa tai cậu, "Ăn xong chúng ta ra ngoài dạo?"

"Meo ô!" Hai chân trước của Phương Hòa quy củ đặt bên ngoài chén sứ, vươn đầu ăn bụng cá, qua loa trả lời.

Lê Chấn đối với việc cậu kiên trì ở trong hình mèo cũng không hỏi nhiều, từ cái đầu xoa tới cái đuôi, quắn quýt một lúc, đợi Phương Hòa ăn sạch sẽ, lại xoa xoa miệng cho cậu, rồi ôm cậu ra khỏi không gian.

Phòng thép bọn họ thuê lớn nhỏ cũng được sáu mét vuông, trừ bỏ túi tinh hạch Lê Chấn ném ở dưới đất ra, bốn phía điều là vết cào loang lổ của Phương Hòa, cậu nhìn vết cào trên mấy tấm thép, cảm thán, dùng lực cỡ nào mới cào được như vậy chứ.

Phương Hòa cúi đầu nhìn nhìn chân mèo, lúc đó không thấy đau, hiện tại nhìn dấu vết trên thép tấm, lại cảm thấy móng vuốt sắc bén của mình không bị gãy hết đúng là kỳ tích mà.

Lê Chấn đem tinh hạch trên mặt đất nhét vào trong quần áo xong, cúi đầu đã thấy Phương Hòa nhìn chằm chằm móng mèo.

Chân mèo lật lật lộ ra đệm mềm hồng nhạt, có vẻ vô cùng mềm mại, đặc biệt muốn sờ sờ, Lê Chấn duỗi tay xoa xoa nhéo nhéo, không biết có phải sau khi hóa hình thì năng lượng đột ngột tăng lên hay không, mà bộ lông đen trắng của mèo nhỏ càng thêm mềm mại ấm áp, làm Lê Chấn thích tới không muốn buông tay.

Phương Hòa nhìn người nào đó xoa tới hăng say, meo ô một tiếng giật móng vuốt về, nhẹ nhàng đập một tờ giấy lên mặt Lê Chấn, sau đó trực tiếp cuộn chân lại giấu dưới người.

Lê Chấn đem tờ giấy trên mặt lấy xuống, nhìn bản mặt được vẽ trên giấy, hạ mi, trong khoảng khắc còn thấy vui vì mèo nhỏ nhà hắn vậy mà còn vẽ tranh cho hắn, tuy rằng đường cong có chút thô kệch, hoàn toàn nhìn không ra giống hắn chỗ nào. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy dòng chữ nghệch ngoạc phía dưới, Lê Chấn giật giật khóe miệng, tờ giấy trong nháy mắt biến thành tro bụi.

Hồ lão đại gì đó, bị ác mộng ám một tháng sao đủ chứ, Lê Chấn còn muốn đày cho gã bị ác mộng theo đuôi nửa năm!

Phương Hòa nhìn hắn ban đầu còn có chút vui mừng, sau đó khóe miệng đột nhiên run rẩy, cuối cùng là đem giấy hủy thi diệt tích, nghẹn cười tới đau bụng.

Lê Chấn nhìn phản ứng của cậu, duỗi tay gãi gãi cái bụng run rẩy, mèo nhỏ không hiểu tình thú, hắn có phải nên cho mèo nhỏ thấy cái gì gọi là kỹ thuật vẽ tranh hay không?

Lê Chấn bất đắc dĩ mở cửa ra, nhất thời không để ý, sử dụng tốc độ hơi nhanh, phịch một tiếng đánh vào mặt vị nào đó đang đứng trước cửa.

May mắn người này là dị năng giả hệ lực lượng, bị đụng trúng cũng chỉ vỗ vỗ cánh tay, cười ha hả nhìn Lê Chấn, "Người anh em, tỉnh rồi? Chỗ tôi mấy hôm trước có một ít rượu, có muốn tới uống một ly không?"

Người này đúng là cố chấp mà, Phương Hòa nhìn thoáng qua người tên Vương Lôi kia, hắn coi trọng Lê Chấn chỗ nào vậy, ngay cả rượu cũng nỡ đem ra? Phải biết rằng hiện tại có đồ ăn mà ăn đã là hay ho rồi, chỗ nào còn rãnh đi uống rượu.

Lê Chấn không thèm quan tâm, ôm Phương Hòa đi ra ngoài, Vương Lôi lập tức theo sát, ồm ồm nói, "Người anh em, tôi thật sự rất hy vọng cậu có thể tới Thần Phong của chúng tôi đó, cậu xem tôi cũng là hệ lực lượng, chúng ta giống nhau mà, lúc rãnh rỗi cũng có thể luận bàn một chút!"

Tên Vương Lôi này một đường đi theo, ồn ào không ngừng, mặc kệ Lê Chấn đi nhanh hay đi chậm, hắn cũng gắt gao bám sát, Phương Hòa lúc đầu còn không thèm để ý, qua một lúc cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác.

Thấy mèo nhỏ trong lòng Lê Chấn nhìn mình chằm chằm, Vương Lôi sờ sờ đầu, "Anh em, cậu nhìn xem thú cưng của cậu cũng thích tôi, nói cho cậu biết tôi rất có duyên với động vật, Nhị Uông của chị dâu cũng vô cùng nghe lời tôi."

Không thể nói như vậy đâu nha, Phương Hòa có chút vui sướng khi người gặp họa, nhìn Vương Lôi trực tiếp bị Lê Chấn tống cho một đạp văng tới ven tường, rầm một tiếng, mặt tường cũng phải lung lay theo, Vương Lôi vội vàng bò dậy, không kịp nhìn Lê Chấn, trước tiên giơ tay đỡ lấy tường, hét lớn, "Đừng ngã, đừng ngã! Lão tử đỡ không nổi! Đừng ngã!"

Phương Hòa đột nhiên cảm thấy người này rất thú vị, thời điểm Lê Chấn chuẩn bị ôm cậu rời khỏi, một người đang đi bên ven đường chợt dừng chân lại, nhìn thấy Vương Lôi, vội vàng chạy tới, đưa tay đập một cái lên vai hắn, "Anh Lôi, anh ở đây làm gì vậy?"

Vương Lôi thấy tường không có dấu hiệu sắp ngã nữa, xoay người thấy Tôn Bằng, ngay cả Phương Hòa cũng nhìn ra mắt hắn sáng rực lên, lập tức lôi kéo cánh tay người ta chỉ về phía Lê Chấn, "Không phải tôi đã nói với cậu là tôi gặp người giống như cậu tả rồi sao? Mau mau đi nhìn xem phải hay không, tôi sắp giữ không nổi người ta nữa rồi!"

Người này luôn miệng nói muốn Lê Chấn tới cái gì mà tiểu đội Thần Phong, chỉ sợ là muốn tìm người thì có...

Phương Hòa nhìn về phía người tên Tôn Bằng kia, tuổi không lớn, nhiều nhất là hai mươi, hình như thật sự có hơi quen quen.

Có điều Tôn Bằng vừa nhìn thấy Lê Chấn cùng mèo nhỏ trong ngực hắn, lập tức nhanh chân chạy tới, "Thật sự là anh! Ờ ừm, tôi ở thành phố T, dưới cái xe tải, chính là người bị ống thép đâm xuyên ngực đó, nửa sống nửa chết á, anh còn nhớ tôi không?"

Tôn Bằng lộn xộn nói với Lê Chấn một hồi, Phương Hòa giật giật lỗ tai, quen thật sự, hình như bọn họ lúc đầu tới thành phố T, đúng là đã từng cứu một người bị ống thép đâm thủng ngực, lúc đó cậu chỉ lo một mực ngăn cản Lê Chấn ăn thịt người, không chú ý mặt mũi người nọ ra sao.

Tôn Bằng thấy Lê Chấn không nói chuyện, lại tiếp tục nói, "Ngày đó sau khi tỉnh lại, tôi vẫn luôn tìm hai người, còn chưa kịp cảm ơn hai người cẩn thận, từ thành phố T tìm tới tận chỗ này, cuối cùng cũng tìm được rồi!"

Có điều Lê Chấn vẫn chưa đáp lại người ta, Phương Hòa kỳ quái ngửa đầu nhìn hắn, khớp hàm của hắn căng chặt, cậu đoán được hắn đang suy nghĩ gì đó, có khi nào là đang nghĩ mình có thật sự cứu người hay không? Nhưng mà lúc đó ý thức của hắn đang gặp vấn đề, liệu có nhớ nổi không cơ chứ?

Nhưng mà Phương Hòa đột nhiên cảm thấy hình như không phải vậy, lúc cậu nhìn về phía Lê Chấn, hắn hơi hơi cúi đầu, ngón tay vẽ một vòng lên bụng cậu, sau đó có một giọng nói trực tiếp vang lên trong đầu, "Lúa Nhỏ, nhìn ngón tay cậu ta."

Phương Hòa hết hồn, Lê Chấn lập tức giải thích, "Sau khi em hóa hình, việc tu luyện của chúng ta coi như được tiến thêm một bước, có thể trực tiếp giao lưu bằng ý thức."

Cao cấp ghê... sao cậu không biết gì hết nhỉ? Không kịp suy nghĩ tới vấn đề khác, Phương Hòa nhìn về phía ngón tay của Tôn Bằng, chiếc nhẫn thép trên đó làm cậu thiếu chút nữa kêu ra tiếng, bị Lê Chấn đưa tay đè lại.

Đây là thứ mà Phương Hòa quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, dấu hiệu nhận biết của phòng thí nghiệm, nếu không phải vừa rồi chỉ lo chú ý tới lời nói của Tôn Bằng, cậu chắc chắn sẽ để ý tới thứ này, mỗi một người tiến vào phòng thí nghiệm đều phải có dấu hiệu nhận biết, bên trong có dao động năng lượng của dị năng giả hệ tinh thần, có thể phân biệt thân phân, để thông qua các cửa phòng ngự.

Tôn Bằng thấy ân nhân cứu mạng không phản ứng, nghiêng người chặn lại tầm mắt của mấy người bên đường, đột nhiên không biết móc từ đâu một cái túi nặng trịch, đưa cho Lê Chấn, "À thì, tôi cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào, đống tinh hạch này là tôi tích góp được, mặc dù tôi nghĩ anh cũng không thiếu lắm..."

Vương Lôi đứng kế bên nhìn tới dựng thẳng hai mắt, buộc miệng, "Mẹ nó, cậu từ chỗ nào kiếm ra nhiều tinh hạch như vậy?"

Phương Hòa nhìn túi tinh hạch, hơi hơi híp mắt, mỗi một nhân viên công tác trong phòng thí nghiệm điều có tiền lương cao ngất ngưỡng, lúc trước tính bằng điểm cống hiến của căn cứ, so với mấy dị năng giả chiến đấu với tang thi đều nhiều hơn mấy chục lần, thậm chỉ càng nhiều hơn, của Tôn Bằng còn chưa được tính là nhiều nhất đâu.

Bất quá này không phải trọng điểm, trọng điểm là tên này thế mà lại là dị năng giả hệ không gian, đây là dị năng giả hệ không gian đầu tiên mà bọn bọ gặp được, cũng không biết dị năng của cậu ta đã tới trình độ công kích được người khác chưa, bọn họ muốn khống chế cậu ta có cần hao tốn nhiều sức lắm không?

Tôn Bằng trợn trắng mắt nhìn Vương Lôi, "Anh Lôi, đừng có quan tâm nhiều vậy, dù sao tôi cũng đang lúc thu hoạch!"

Đang lúc thu hoạch? Mắt mèo trừng tới muốn giết người, trừ khi người này căn bản không biết phòng thí nghiệm đang làm gì, nếu cậu ta cùng bọn họ là một giuộc, cậu đảm bảo sẽ dùng 500 cái ống thép đâm chết cậu ta!

Lê Chấn xoa xoa đầu Phương Hòa, nói với cậu, "500 ống quá nhiều, 3 cái đủ rồi."

"Đúng vậy, 3 cái cũng đủ, miệng, ngực với cúc hoa!" Câu này Phương Hòa cũng chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, chứ thật sự là không có mở miệng nói được, chỉ là, hiện tại hai người đang giao lưu bằng ý thức, Lê Chấn đương nhiên cũng nghe được rõ ràng, khóe miệng hắn giật giật, quỷ dị mà nghĩ, mèo nhỏ này có phải là cho rằng chọc cúc hoa rất khổ sở hay không, mặc dù ống thép chọc cúc hoa khẳng định đau thật, nhưng mà.... Có chỗ nào đó không đúng lắm?!

Tôn Bằng với Vương Lôi bên kia đã cãi nhau ngất trời, bên này Lê Chấn thì đang suy xét nên dùng cách nào tương tối hợp lý giải thích với Phương Hòa, khung cảnh nhất thời trở nên quỷ dị.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương