Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo
Chương 70: Sao còn sót lại cái đuôi vậy?

Edit: không giấu gì, thật sự tui muốn đẩy tiến độ edit để hoàn trước tết đó mọi người. Máy tính hư, không sao cả tui edit bằng điện thoại.... kết quả là điện thoại tui cũng hư luôn :)))) đem ra tiệm người ta bảo không có linh kiện để sửa. Kết quả là tui phải sống chật vật một khoảng thời gian dàiiii không có điện thoại sài. Sắp điên tới nơi thì cuối cùng cũng có tiền mua điện thoại mới rồi nè :))))
____

Phương Hòa lắc lắc, vứt bỏ suy nghĩ kỳ quái kia ra khỏi đầu, cho dù cục thiên thạch này thoạt nhìn khá là thân thiện đi chăng nữa, thì cũng có thể là do nó bị tác động bởi niệm lực của Lê Chấn, vậy thì, rốt cuộc là thiên thạch cắn nuốt ý thức của Lê Chấn, hay là do Lê Chấn cắn nuốt năng lượng của thiên thạch đây?

Mặc dù Lê Chấn đã kêu cậu chờ, nhưng Phương Hòa vẫn không cách nào yên tâm nổi, cậu đi quanh thiên thạch vài vòng, lúc nãy tạt cả đống nước, chắc cũng đã giúp Lê Chấn khôi phục lại chút ít tỉnh táo, có điều sau khi hắn đưa cậu ra khỏi hồ nước, thì cũng không thèm quan tâm tới cái hố bị rót đầy nước kia nữa, vậy nên theo suy đoán của Phương Hòa, nước đó hiện tại đối với Lê Chấn, là vô dụng, thậm chí có hại hay không còn chưa biết, cho nên cậu không thể mạo hiểm lấy nó ra nữa.

Chờ đợi là việc khó chịu nhất, cả ngày trôi qua buồn bực gian nan muốn chết, Phương Hòa có cảm giác bản thân nhìn chằm chằm thiên thạch tới mức muốn hôn mê luôn rồi, mới nhớ tới bản thân còn chưa ăn gì, cậu tùy tiện lấy từ trong không gian ra một bịch giăm bông, giơ móng xé ra ăn vài miếng, sau đó lại tiếp tục mở mắt trừng trừng nhìn thiên thạch.

Phương Hòa trợn mắt, đột nhiên phát hiện ra thiên thạch đang dần nhỏ lại, giống nước đá, bắt đầu tan ra, sau đó ngưng tụ thành một luồng năng lượng rồi phóng ra ngoài.

Cậu hơi hơi lùi về phía sau, năng lượng đó lập tức trực tiếp nhắm về phía Lê Chấn đứng đằng sau cậu, Phương Hòa đột ngột xoay người, lông mao khẩn trương dựng đứng, gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Lê Chấn.

May mắn là dựa vào mặt Lê Chấn thì chắc cũng không có vấn đề gì khác thường, Phương Hòa nhìn một hồi, dần dần cảm nhận được biến hóa, cơ thể vốn không có tí cảm xúc, như một cái vỏ trống rỗng chậm rãi trở nên tốt hơn, đến khi thiên thạch biến mất hoàn toàn, tất cả năng lượng đều chui vào người hắn, một Lê Chấn quen thuộc lại có hơi xa lạ lại lần thứ hai xuất hiện trước mặt Phương Hòa.

Cậu trợn tròn đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, sửng sốt một hồi, đôi mắt nửa tang thi hóa của Lê Chấn vốn đen thui, không có một miếng tròng trắng nào, nhưng hiện tại nó đã khôi phục lại rồi, giống như trước tận thế vậy, đôi mắt từng khiến cậu chụp lên đầu hắn cái mũ người xấu, đêm hôm khuya khoắt nhìn chằm chằm hình ảnh thi thể nát bấy trên máy tính, làm cậu còn tưởng hắn là một gã tội phạm biến thái.

Đến khi Lê Chấn duỗi tay ra, Phương Hòa mới phản ứng lại, nháy mắt nhào lên, chui vào trong lòng hắn, dẫm dẫm khuỷu tay, cọ cọ cái cằm, "Anh khôi phục rồi!"

Lê Chấn duỗi tay ôm lấy cậu, dùng sức hôn hôn đầu mèo, gật đầu, "Nhờ công của em đó, nếu lúc đó em không đột ngột đổ nước ra, giúp anh khôi phục chút ít ý thức, thì sẽ không được thuận lợi như vậy."

Phương Hòa sung sướng gần chết, Lê Chấn có thể khôi phục, so với việc cậu hóa hình còn vui hơn, "Mau mau nói tôi nghe anh rốt cuộc làm sao được hay vậy?"

Hắn xoa xoa đầu Phương Hòa, "Không vội, lát nữa anh từ từ kể em nghe, trước hết nói xem đã trôi qua bao lâu rồi?"

Phương Hòa giơ móng khoa tay múa chân, "Không dài lắm, mới một ngày à."

Lê Chấn khẽ nhíu mày, trách không được tinh thần mèo nhỏ nhìn có vẻ không được tốt lắm, hắn đưa tay nắm lấy chân cậu, "Ăn cái gì đó trước đã!"

Thời điểm bị Lê Chấn ôm vào không gian, Phương Hòa đã có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn cách một lớp quần áo, còn có thể nghe được tiếng tim đập, cậu duỗi chân mèo ấn ấn lên ngực hắn, nhịp tim vô cùng mạnh mẽ, Phương Hòa nheo mắt lại, cái đuôi nhỏng lên cao, "Anh thật sự khôi phục rồi?"

Lê Chấn cúi đầu cọ cọ đầu cậu, "Em thấy sao?"

Cảm giác này không giống trước kia chút nào, hơi thở ấm áp cách gần như vậy, phun lên mặt, cặp mắt sắc bén còn có thể phản chiếu hình ảnh của cậu, cơ thể Phương Hòa đột nhiên nóng lên, móng mèo đẩy đẩy đầu hắn ra, "Nấu cơm nấu cơm!"

Lê Chấn bật cười, nâng đầu dậy, duỗi tay xoa xoa tai mèo, sau đó đặt Phương Hòa lên bả vai, đi đến bờ hồ xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Lần này Lê Chấn làm món súp gà băm yêu thích của Phương Hòa, hắn tỉ mỉ băm một ít gà lẫn ít thịt heo tươi ngon, trộn vào chút bột mì, lòng trắng trứng, một ít thịt tôm đã bóc vỏ nộn nộn, sau đó bỏ hết vào nồi xào sơ qua, đổ nước súp đã chuẩn bị vào rồi nấu trên lửa nhỏ, lại rắc thêm chút nước tinh bột vào.

Thịt gà thơm ngon có lẫn cả tôm bên trong, vừa nhấc nồi, hai mắt Phương Hòa lập tức dựng đứng, Lê Chấn duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Lót dạ trước đi đã, chút nữa còn đồ ăn."

Đợi Lê Chấn đem tô súp đặt lên trên bàn xong, Phương Hòa lập tức nhảy qua, hai chân giơ cao, phóng ra một ngọn gió nhỏ giúp cậu thổi nguội đồ ăn, nếu không phải sợ nóng cậu đã ăn liền luôn rồi.

Lê Chấn nhìn Phương Hòa như vậy, khóe môi cong cong, xoay người đi nấu món khác.

Đợi tới khi hắn bưng một đĩa cá nhỏ chiên vàng khác tới, Phương Hòa đã nằm chè bè trên bàn, phơi nhúm lông trắng trên bụng ra.

Lê Chấn nhìn chằm chằm cái tô súp, bên trong đã bị ăn một chút ít hành gà với tôm, vẫn còn chừa một nửa, nhướng nhướng mày, mèo nhỏ thích ăn tôm như vậy mà còn cố ý để lại cho hắn, Lê Chấn duỗi tay gõ nhẹ xuống bụng Phương Hòa, "No rồi?"

Cậu nhìn thoáng qua đám cá chiên vàng rụm trong tay hắn, lập tức xoay người bò dậy, liếm môi lắc lắc đầu, ngồi xổm một bên chờ, đương nhiên phải ăn tiếp chứ.

Dĩa cá nhỏ vừa làm thật sự rất có sức hấp hẫn với Phương Hòa, da cá vàng nâu được phủ lên một lớp bột mỏng giòn, không biết Lê Chấn làm thế nào, con cá nhìn thì có vẻ nguyên vẹn, bên trong lại không có cọng xương nào, ăn vào vô cùng tươi ngon, Phương Hòa một hơi ăn hết 3 con, ăn xong rồi ôm bụng, nhìn cá chiên còn dư một nửa, chỉ có thể thở dài, ôm chân trước nằm ườn bên cái mâm, đợi Lê Chấn đem món khác tới.

Cơ mà hắn vậy mà lại đem tới hai dĩa rau xanh với một chén canh lớn, Phương Hòa rụt đầu lại, cậu không có hứng thú với mấy cái đó, rau xanh gì đó thiệt sự rất khó nuốt, còn canh thì có thể nếm thử chút chút, tiếc là bụng no quá rồi.

Lê Chấn duỗi tay xoa xoa bụng Phương Hòa, cậu có chút xấu hổ né né sang chỗ khác, vô cùng đứng đắn nhìn hắn, "Tôi ăn no rồi."

Lê Chấn nhìn cái bụng tròn trịa kia, xác nhận là mèo nhỏ thật sự ăn không nổi nữa, đã no rồi, mới kéo ghế dựa lại, nhanh chóng ăn hết đống đồ ăn dư.

Lượng cơm hiện tại của Lê Chấn so với trước kia còn không thắng nổi một phần mười, Phương Hòa cảm thán, khôi phục rồi thật tốt ơ, tiết kiệm được biết bao là đồ ăn, Lê Chấn nếu biết trong đầu cậu nghĩ như thế, chắc chắn sẽ nhéo tai cậu cho coi, trong hồ có nhiều cá như vậy, mà còn trách hắn ăn nhiều?

Phương Hòa ngáp dài, nhìn hắn dọn dẹp đồ đạc, đã một ngày một đêm không ngủ rồi, giờ lại còn được ăn uống no nê sảng khoái, sắp trụ không nổi nữa rồi.

Lê Chấn duỗi tay ôm cậu lên, "Trước ngủ một giấc đi."

Tới khi Phương Hòa ngủ rồi, hắn mới cọ cọ chóp mũi lên đầu cậu, "Đợi em ăn no nghỉ đủ rồi, chúng ta mới bắt đầu chính sự."

Phương Hòa tỉnh dậy đã nghe mùi hoa quanh quẩn chóp mũi, hương hoa nhẹ nhàng thoải mái quá chừng, cậu mở mắt vươn vai, nhìn thấy cây đào già mọc ra đầy hoa, sửng sốt một hồi, "Nở hoa rồi?"

Lê Chấn vốn đang khoanh chân ngồi lập tức đứng dậy, ôm cậu ngửa đầu nhìn cây đào, "Cây già nở hoa, là chuyện tốt."

Phương Hòa gật đầu, ngắm nghía một hồi mới quay đầu lại nhìn Lê Chấn, lại loáng thoáng thấy cái giường nằm trên mặt đất, hắn đem cái giường tới đây làm gì?

Suy nghĩ vừa chợt lóe qua, Lê Chấn đã nâng cằm cậu lên, đập vào mắt là gương mặt đã dịu dàng hơn rất nhiều của hắn, trong đầu cậu lập tức trống rỗng, cái gì cũng quên mất tiêu, Phương Hòa cảm thấy trong người hình như có gì đó sai sai.

"Nóng không?" Lê Chấn cọ cọ chóp mũi lên mũi mèo phấn hồng.

Phương Hòa gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, "Anh cách gần tôi như vậy, đương nhiên nóng rồi."

Bọn họ vẫn thường xuyên ngồi chỗ này tu luyện, mỗi lần như vậy cơ thể cậu đều sẽ nóng lên, Phương Hòa vô cùng tha thiết nghiêm túc muốn nói với Lê Chấn đây là hiện tượng hết sức bình thường, tuyệt đối không phải là do nội tâm kích động quá mới nóng lên đâu.

Sau đó, Phương Hòa lại nhớ tới câu nói lúc trước của Lê Chấn, cái gì mà công pháp tu luyện song tu?

Cái song tu kia rốt cuộc là có ý gì? Với kiến thức hữu hạn của mình, Phương Hòa cũng không dám suy nghĩ sâu xa, cái đó chắc nghĩa là hai người cùng nhau tu luyện, nhất định không có gì kỳ quái đâu, nếu không lúc trước sao Lê Chấn lại bình tĩnh phun ra hai từ song tu thế chứ.

Lê Chấn gật đầu, "Đúng vậy, ở đây chắc sẽ nóng lắm."

Nói xong, liền đặt môi dán sát vào miệng mèo.

Cơn nóng tựa như liệt hỏa nháy mắt bùng lên từ miệng Phương Hòa, cậu trừng mắt nhìn người trước mặt dần dần thu nhỏ lại, sau đó toàn bộ miệng đã bị xâm chiếm, một loại cảm giác xa lạ đập vào ý thức Phương Hòa, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt mạnh mẽ đảo loạn trong miệng, cùng đầu lưỡi của cậu dây dưa một chỗ.

Đợi đến khi nụ hôn kéo dài này kết thúc, Phương Hòa cảm thấy chính mình cũng sắp hít thở không thông, vươn móng vuốt muốn đẩy cái mặt đang đầy kiềm nén của Lê Chấn ra, cách hô hấp ấm áp của hắn gần thêm chút nữa, chắc xĩu ngang luôn mất.

Chỉ là thời điểm cậu giơ móng, Phương Hòa ngơ ngác nhìn đầu ngón tay của bản thân, còn chưa kịp phản ứng, môi của Lê Chấn đã lần thứ hai áp sát lại, "Em hóa hình rồi, Lúa Nhỏ."

Phương Hòa muốn nói chuyện, nhưng mà lại nói không nên lời, môi lưỡi của hắn giống như mồi lửa đem cậu đốt lên, mỗi một chỗ đều bị châm ngòi, sau đó một cổ năng lượng kỳ lạ men theo cơ thể đang áp sát của họ, tràn vào người cậu, căn bản là không cần cậu phải vận chuyển công pháp, Lê Chấn đã khôi phục trực tiếp vận chuyển công pháp, kéo lấy năng lượng bên trong thân thể Phương Hòa, len lỏi vào trong người hắn.

Loại cảm giác này hoàn toàn khác những lần tu luyện trước kia của bọn họ, không một chút chật vật, thuận lợi tới mức tựa như hai người là một thể.

Chờ vận chuyển trong mười bốn vòng, Lê Chấn mới lưu luyến rời khỏi khoan miệng ấm áp của Phương Hòa, đỡ lấy đầu cậu, mắt đối mắt, "Lúa Nhỏ?"

Phương Hòa giật giật khóe mắt, phản ứng đầu tiên đó là kiểm tra thân thể của mình, toàn thân không một mảnh vải làm cậu lúng túng muốn chết, nhưng suy nghĩ đầu tiên không phải là tìm gì đó mặc vào, mà là buồn bực mình thế mà không có to bằng Lê Chấn, sau đó cậu lại trừng mắt nơi mờ ám nào đó của mình vậy mà còn có đuôi, sợ hãi kêu lên, "Thế quái mà còn có đuôi vậy?"

Lê Chấn ôm lấy thân thể mềm dẻo của cậu không chịu buông, đưa tay xoa xoa tai mèo trên đỉnh đầu cậu.

Phương Hòa cứng đờ, lỗ tai vì ngứa mà giật giật, sau đó vươn tay bắt trước Lê Chấn tự sờ lên đầu mình, khóc không ra nước mắt, "Có phải từ nay về sau cứ như vậy luôn không?"

Lê Chấn có chút bất đắc dĩ, mèo nhỏ có phải chú ý sai trọng điểm rồi không? Hắn hôn nửa ngày trời mà cậu chỉ lo tới việc tu luyện?

Mặc kệ cậu còn đang rối rắm vì sao còn sót lại đuôi với tai, Lê Chấn đã ấn sau gáy cậu, lần nữa hôn lên.

Cảm giác mềm mại ngọt ngào khiến hắn muốn dừng mà không được, hôn rồi hôn, đến khi Phương Hòa sắp không thở được nữa mới chịu buông ra.

Phương Hòa rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cậu bị hôn, là hôn đơn thuần, hoàn toàn không dính dáng gì tới tu luyện!

Nhìn Lê Chấn, Phương Hòa đột nhiên nhào tới, lập thức đè hắn đang không hề phòng bị xuống giường, "Meo ô meo ô!"

Âm thanh này không chỉ khiến Phương Hòa, mà ngay cả Lê Chấn cũng ngây ngẩn cả người, thanh niên đẹp đẽ trong lòng còn chưa kịp uể oải, đột nhiên cả người nhẹ bẫng, sau đó, mèo nhỏ đen trắng lần nữa xuất hiện, ngồi xổm trước ngực nhìn Lê Chấn, "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Lần này nói ra cũng không phải tiếng mèo kêu nữa.

"Chắc là hết thời gian." Lê Chấn bình tĩnh ôm Phương Hòa ngồi dậy, lần đầu tiên hóa hình, thời gian không dài cũng là chuyện đương nhiên, bằng không hắn đã sớm bàn bạc với mèo nhỏ làm thêm chút chuyện, chỉ cần mỗi chỗ hôn vài cái là được, hắn nghẹn cũng lâu lắm rồi.

"Chúng ta làm lại lần nữa đi?" Phương Hòa nhìn môi mỏng của Lê Chấn, liếm liếm miệng mình, cảm giác thật sự rất thoải mái, thoải mái tới muốn bay bay.

Lê Chấn duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Phải chờ bảy ngày."

Bảy ngày... lâu lắm ơ, Phương Hòa nhìn về phía đuôi của mình, "Vậy đuôi với tai của tôi thì sao đây?"

Lê Chấn bình tĩnh gật đầu, "Tốt lắm."

Phương Hòa trợn trắng mắt, dáng vẻ kia mà cũng nhìn coi được sao?
_____

Vậy là cục cưng không biết rồi, nói không chừng ảnh rất thích dáng vẻ đó của cưng ơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương