Nhà Vàng Giấu Vợ Quý
-
Chương 5-2
“Nghi thanh? !”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đàn ông chần chờ gọi nhỏ, đôi vợ chồng trẻ tuổi đi cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, một người trong mắt lóe lên ý lạnh, một người hơi lộ ra nháy mắt nghi hoặc, lòng bàn tay khẽ run mà nắm chặt tay của chồng.
Người này là ai, tại sao biết tên của cô?
Ba mặt xung quanh hội quán suối nước nóng đều là núi, một mặt hướng ra biển đơn độc giữa rừng núi, vì bảo vệ môi trường thiên nhiên mà không chặt cây cối, có thể thấy được bảy, tám tầng lầu gỗ che trời khắp nơi, một con đường bộ rải nhựa cho hai xe thông hành kéo dài đến cửa hội quán, bình thường không nhiều xe lắm, chỉ tiếp đón khách hàng đặc biệt.
Một người đàn ông cao lớn mặc quần áo dã săn chất liệu rất tốt, trên vai đeo nghiêng một máy chụp hình đơn giản, trên đầu mang mũ tai bèo, có hơi nghiêng đi, trong sự sáng rỡ đẹp trai mang theo hơi thở đô thị chán chường, bước chân vững vàng bước trên đường mòn được đá vụn xếp thành.
Anh dơ tay che ánh mặt trời nhìn về phía bốn góc rừng cây, nhìn thấy từ trong khung ảnh, trên ngọn cây có mấy con chim sơn ca lông vũ, gió nhẹ vừa thổi từ từ, lông chim hơi cuộn lên, lộ ra vòng vân cổ màu xanh dương, anh giơ máy chụp hình lên đè xuống ống kính xuống, chụp được một màn yên tĩnh dưới ánh mặt trời này, mãi mãi bảo tồn ở trong máy ảnh.
“Doãn tiên sinh, hội quán chúng tôi cấm chụp hình, vì bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, mong anh không có hành động tương tự.” Bên trong hội quán áp dụng thiết bị cách li cao cấp, lấy khách hàng trên đỉnh đầu tầng lầu là chủ yếu, không ổn định giá lộ tuyến, lấy bí mật là nguyên tắc tối cao.
“Mất hứng, khó mới thấy được phong cảnh đẹp, tôi đi xa một chút chụp được không?” Một đống quy củ thông thái rởm thối, anh chụp vài bức hình thì có thể bán người ta đi sao? Lấy gia cảnh của anh thì vốn không thiếu chút tiền này.
Doãn Quảng Lượng xuất thân giàu có là phú nhị đại, cha là người đứng đầu dệt Nghiệp Long, vì tiền lương phổ biến tăng cao mà đưa dây chuyền sản xuất dời đến vùng Đông Nam Á, xây dựng nhà máy chính lớn ở Indonesia, Philippines, quanh năm không ở trong nước, giống như siêu nhân bay tới bay lui giữa các nước.
Vì không chăm sóc tốt cho con trai của mình, ông thường lấy tiền để đền bù, nên Doãn Quảng Lượng không vì chuyện tiền nong mà phiền não hướng tới cuộc sống tự do tự tại, thường chạy tới chạy lui ở các nơi trên thế giới, lưu lại dấu chân anh từng đi du lịch qua, cũng dưỡng thành tính tình như gió của anh, làm theo ý mình, làm việc quái đản, chỉ theo tâm ý của mình mà không nghe người khác khuyên nhủ.
Nói dễ nghe là cá tính, độc đoán đặc dị, trên thực tế là người quá kiêu ngạo, khinh thường với trào lưu, từ trước đến giờ luôn có thái độ xem thường đối với quy củ của cuộc sống, anh không qua lại với trụ cột cấp cao, cũng lười nói hơn một câu với tinh anh xã hội nút áo sơ mi luôn cài đến trên cùng, anh cảm thấy con người muốn làm gì thì làm, cần gì miễn cưỡng mình đi làm chuyện mình không thích?
Thành thật mà nói anh có hơi bị làm hư rồi, có chút tính tình con cháu nhà giàu không ai bì nổi, không lo thiếu thốn vật chất, hưởng thụ làm cho anh tự cho rằng mình tài trí hơn người, diên đà nl.êqu ýđ.ôn thường thường cao ngạo, coi trời bằng vung, xử sự đối đãi với mọi người hơi liều lĩnh.
Vốn phẩm hạnh của anh cũng không tính là quá xấu, lời ngon tiếng ngọt còn có thể nói chút đạo lý, chỉ cần không quét đến nghịch lân của anh, anh vẫn sẽ lưu mấy phần mặt mũi lại cho người ta, sẽ không để cho người ta khó coi tại chỗ.
Chuyện điên cuồng nhất anh đã làm có lẽ là ở trên vũ hội tân sinh viên, dùng sợi đồng cuốn 9999 cành hoa hồng lại, để 18 nam sinh tạo thành vòng hoa hình trái tim, tỏ tình với học muội đáng yêu mà anh yêu nhất, trong đó anh cầm một cành hoa hồng riêng khác ở trên tay tạo thành một vạn, lớn tiếng tỏ tình yêu cô một vạn năm.
Dù vật đổi sao dời, anh và tiểu học muội cũng tốt nghiệp, ở trong lòng anh cô vẫn là ngôi sao sáng nhất bầu trời, tình đầu yêu say đắm kia luôn luôn là dấu ấn thanh xuân đẹp nhất, mặc dù cô chưa từng đáp lại, nhưng chuyện tình cảm này là thân bất do kỷ, càng muốn quên thì dấu vết càng sâu sắc, trở thành da thịt, cạo đi cũng không được.
“Thật xin lỗi, Doãn tiên sinh, cả ngọn núi này đều ở trong phạm vi của hội quán, nếu anh muốn chụp ảnh lưu niệm thì phải đi ra ngoài dãy núi năm ki lô mét, hội quán trong có xe riêng đưa đón.” Chuyên viên dẫn đường nở nụ cười chuyên nghiệp nói, không quên nhắc nhở hạng mục phục vụ bên trong quán.
“Cái gì, ngoài năm ki lô mét? !” Sắc mặt Doãn Quảng Lượng lập tức không vui trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, cũng chỉ chụp tấm hình thôi lại hạn chế một đống lớn.
“Thật sự là xin lỗi, đây vốn là quy định của hội quán, vì phần lớn hội viên hi vọng có tính chất an tĩnh hưu nhàn, không bị bên ngoài quấy rầy, vì vậy chúng tôi phải nghiêm khắc với ít yêu cầu này, xin tha lỗi cho chúng tôi không thể thỏa mãn sở thích chụp hình đặc biệt của anh.” Không nhiều khách hàng lắm nhưng quy cách đối xử tuyệt đối cao quý, hưởng thụ an tĩnh, an dật tĩnh mật.
“Cái quy định nát gì thế, hàng năm nộp nhiều tiền như vậy chỉ có thể tự nhận tức giận, trừ ngâm suối nước nóng và đi lại hai bước trên đường thì còn có niềm vui thú gì.” Anh bất mãn lầu bầu, xoáy chặt ống kính máy chụp hình phía trước, để ra sau lưng.
Người ta vẫn một mực cung kính khom lưng 90 độ, giọng điệu ôn hòa giải thích nguyên do hội quán phải thiết lập quy định, vì thỏa mãn đủ loại nhu cầu của khách hàng, nhân viên hội quán không thể không hoàn toàn thực hành, duy trì tôn chỉ phục vụ mọi người.
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười khách khí, cho dù có tức cũng phải nuốt vào bụng, Doãn Quảng Lượng tức giận đi qua trừng một cái, phất tay để chuyên viên dẫn đường không cần để ý tới anh, anh sẽ tự mình tìm thú vui, sẽ không phá hỏng uy tín của hội quán.
“Doãn tiên sinh xin đi thong thả.” Chuyên viên dẫn đường lại cung kính cúi người chào lễ, vẻ mặt tươi cười chờ khách đi xa mới ngồi dậy.
Chỉ ngâm suối nước nóng mà thôi, làm cái mánh lới gì, nếu không phải do cha mua thẻ bạch kim của nơi này, không thể tiêu thì sẽ lãng phí vô ích, nếu không suối nước nóng Bắc đầu, suối nước lạnh Tiều Suối cũng tốt, chỉ có hơi nhiều người chút, một cái ao mà chật ních một đống trẻ con người lớn, lượng lời nói không ít, ồn chết người.
Nhưng mà, anh không thể không thừa nhận phí dụng cao cũng có chỗ tốt của phí dụng cao, anh tới đây hai ngày lại không đụng phải người nào.
Mỗi người độc hưởng một cái suối nước nóng, bốn phía yên tĩnh không nghe được một tiếng người, anh vòng vo vài vòng ở gần hội quán đều thấy cây nhiều, cây còn nhiều hơn người, còn người chân chính cần phục vụ có thể đếm được lác đác, hơn nửa ngày không đụng tới một người là chuyện thường xảy ra.
Suy nghĩ một chút anh cũng là người được lợi ích ở dưới quy định, còn được nhìn cảnh đẹp như vẽ trước mặt, một cơn gió mang theo hơi nước ấm áp phất qua gò má, Doãn Quảng Lượng cũng hả giận rồi, buông không vui trong lòng xuống thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Mở bưu thiếp Tulip bị cất sau lưng, mấy hàng chữ viết quen thuộc là do anh tự tay viết xuống, từ thủ đô Amsterdam của Hà Lan gửi đến, đây là nơi anh từng ở, là thói quen của anh, mỗi khi đến nơi nào anh thích, anh sẽ gửi một bưu thiếp ở nơi đó cho cô gái anh thích nhất, nói cho cô biết: anh đang ở nơi này nghĩ tới em, hoan nghênh em tới làm bạn.
Nhưng không có bức thư nào của cô gửi trở lại, chỉ dùng tin nhắn nói: đã nhận được rồi, đi chơi vui vẻ nhé. Sau đó anh tiếp tục cuộc hành trình, gửi những bưu thiếp mới, chờ đợi tin tức một lần nữa.
“Nếu như có thể chụp được thì tốt rồi, nhất định cô sẽ rất thích. . . . . .” Cô nhiệt tình lại yêu thương thiên thiên, thích thực vật xanh.
Doãn Quảng Lượng vẫn luôn duy trì nhiệt tình chụp hình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu lại làm động tác chụp ảnh, nheo con mắt trái lại lấy mắt phải nhìn cảnh, đôi tay giơ cao di động khung ảnh khắp nơi, bắt từng hình ảnh làm người ta cảm động.
Trước mắt nghề nghiệp của anh là ký giả chụp ảnh, chuyên hội tụ phong cảnh các nơi nổi danh trên thế giới cho tạp chí, ở giới chụp ảnh cũng coi như có chút danh tiếng, là nhiếp ảnh gia kiệt xuất tinh nhuệ, đang chuẩn bị ra một cuốn sách ảnh của riêng mình.
Bỗng dưng, tay anh cứng đờ, vẻ mặt biến đổi, mở to mắt khó có thể tin, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc, anh cho rằng mắt mình sinh ra ảo giác, tim đập mạnh và loạn nhịp, chốc lát lại dùng mu bàn tay xoa xoa cặp mắt, muốn vê đi mê huyễn do phơi quá nhiều dưới ánh mặt trời.
Khi định thần nhìn lên lần nữa, càng đi gần bóng dáng kia càng có thể thấy rõ, tim anh đập nhanh dần, không thể tin được đi thẳng tới người thật trước mắt.
“Nghi thanh? !”
Cô gái phía trước trợn tròn cặp mắt thanh lệ đột nhiên dừng bước lại, mang chút sợ sắc hơi trốn vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt mê mang, có hơi không tự nhiên lúng túng, tiếng gọi rõ ràng thoáng qua kia là anh gọi phải không? Mình làm sao lại hốt hoảng như vậy.
“Nghi Thanh, em xuất viện bao lâu rồi, tại sao không thông báo cho anh một tiếng? Thân thể đã khỏe mạnh chưa? Có cần kiểm tra sức khỏe lại hay không, mấy tháng này anh lo lắng đến suýt tắt thở, muốn đi xem em có khỏe hay không, em xảy ra tai nạn xe cộ rơi nửa cái mạng đã dọa hết mọi người rồi. . . . . .” Doãn Quảng Lượng vui mừng chạy lên trước, không phát hiện cô khác thường không giống như xưa.
“Tôi. . . . . . Ách, rất tốt, không có việc gì, cám ơn anh quan tâm.” Anh ta là ai? Hình như rất quen thuộc với cô, vừa xông lên đã nói không dứt.
“Tiểu thư thỏ, mới hơn một trăm ngày không gặp mà đã trở nên lạnh nhạt rồi, giữa anh và em còn cần phải hai chữ cám ơn này sao? Quen biết năm, sáu năm, em còn khách khí với anh cái gì.” Cô gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ, không nhìn ra vết sẹo tai nạn xe cộ lưu lại.
Quen biết năm, sáu năm? Cô và anh biết lâu như vậy sao?
“Tiểu thư thỏ?”
“Đừng nói với anh em đã quên kịch bản Alice ở xứ sở thần tiên chọc người cười kia, vì em đã hại anh phải mặc quần áo nữ hầu gái buồn cười kia, thế vai Elise, em còn rất vội vàng, là tiên sinh thỏ vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ bỏ túi, nhưng do em là nữ sinh, di~ên đà nl.êqu ýđ.ôn cho nên đổi thành tiểu thư thỏ.” Vở diễn này có tiếng vang trước nay chưa từng có, tiểu thư thỏ cũng thành biệt hiệu lúc đó của cô.
Cô đã quên, nhưng cô không nói ra.
“Anh vẫn cho rằng em còn ở bệnh viện, gọi trên trăm cuộc điện thoại cũng nói không tìm thấy người này, làm cho anh gấp đến độ liên tiếp xông vào phòng làm việc của viện trưởng mấy lần, cuối cùng bọn họ mới cho anh một câu trả lời chắc chắn, anh còn tìm Tiểu Phân hỏi thăm tình huống của em, vậy mà cô ấy bảo anh đi xóc quẻ, cứng rắn bắt anh giao nộp tiền dầu vừng!” Quả thật là ác hơn cả thổ phỉ, cô ấy nên đổi nghề đi cướp đoạt thì hơn.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Tôi không nhớ anh.
Tiểu Phân là ai, là bạn bè của cô sao?
Tại sao phải xóc quẻ, chẳng lẽ Tiểu Phân ở trong miếu sao?
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi hưng phấn đến hốc mắt đỏ lên trước mắt, Thạch Nghi Thanh không có chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy anh rất ồn ào, nói rất nhiều, giống như đã quen thao thao bất tuyệt, giống như vòi nước hỏng xối người khác ướt hết nhưng anh lại không hề có cảm giác gì, văng nước miếng như thường, bày ra sức nóng vô cùng của anh.
Lòng bàn tay căng thẳng, là ông xã nhẹ nắm lấy tay cô, tay nắm chặt tay truyền sức mạnh của anh cho cô, nhiệt độ ở lòng bàn tay nói cho cô biết: yên tâm, anh vẫn ở bên cạnh em, không cần lo lắng về người em không rõ, tất cả đã có anh, em có thể an tâm dựa vào.
Nhẹ nhàng mà nắm chặt, khiến cho tâm cô bình tĩnh lại rất nhiều, nghiêng đầu nhìn lén ông xã đang cười với cô một cái, tâm tình căng thẳng của cô trở nên buông lỏng, lộ ra nụ cười vui vẻ dưới ánh mặt trời.
“Tôi cái gì mà tôi, ấp a ấp úng vốn không giống em... tinh thần bình thường rất phấn chấn với gan dạ tràn đầy của em chạy đi đâu rồi? Mau khôi phục bình thường cho anh, không phải bị xe đâm mà đụng hỏng đầu óc rồi chứ, em luôn luôn tự xưng là người thép đánh không chết đó, xe tải thì chỉ cần hai tay em khẽ chống, sẽ lập tức làm cho gầm xe hướng lên trời.” Doãn Quảng Lượng cực kì không thích ánh mắt này của cô, cảm giác rất không tốt.
Thạch Nghi Thanh nhìn anh, không biết nên nói với anh cái gì, mất trí nhớ cũng là một loại bệnh, nói đầu óc cô bị đụng hỏng cũng không sai, cô không thể quay về là cô như trước.
“Thân thể Thanh Thanh chưa hoàn toàn hồi phục, xin nói tóm tắt, không nên hao phí quá nhiều tinh thần của cô ấy, cô ấy cần tĩnh dưỡng.” Khuôn mặt Quý Á Liên lạnh nhạt kéo bà xã đang sợ hãi vào trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người rãnh rỗi đang cản đường.
Thấy tình địch, vẻ mặt Doãn Quảng Lượng chuyên sang tức giận, “Chính là do anh đã hại Nghi Thanh! Anh hại cô ấy thảm như vậy, anh là rắn độc có mặt ở khắp nơi, mau buông cô ấy ra, đừng hại cô ấy nữa, Doãn Quảng Lượng tôi tuyệt đối không tha thứ anh lại hại cô ấy bị thương nữa, Nghi Thanh, đến đây, anh dẫn em đi, tuyệt đối không để cho anh ta hại...em nữa.”
“Anh là rắn độc có mặt ở khắp nơi sao?” Nhìn gò má hơi kéo căng của ông xã, Thạch Nghi Thanh không khỏi muốn bật cười, cô cảm thấy cái ví dụ này có hơi đột ngột.
Chồng cô là rắn độc, không phải vợ thành bọ cạp sao? Xà hạt một ổ. (rắn và bọ cạp về chung = ngưu tầm ngưu mã tầm mã)
Cúi đầu, d.iên đà nl.êqu ýđ.ôn Quý Á Liên cười thầm, “Anh ta lại bị hội chứng vọng tưởng, nghiêm trọng đến nỗi nói xằng nói bậy, em nghe một chút là được, không nên coi là thật.”
“Em quen anh ta lắm sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Câu trả lời của anh trực tiếp đến khiến người ta hoài nghi anh và Doãn Quảng Lượng có thù oán, “Tuyệt đối không quen thuộc, anh ta là học trưởng cùng Trường Đại Học với em, khác khoa hệ, là người có hơi khinh cuồng, tinh thần trọng nghĩa quá lớn, đặc biệt chăm sóc bạn học nữ, nhất là học muội, anh ta đặc biệt háo sắc.” Tận lực bôi đen người kia, dù thế nào đi nữa thì anh đã nhìn anh ta không thuận mắt từ lâu.
Cô kinh ngạc: “Trời ạ! Không nhìn ra anh ta là loại người như thế.”
“Bà xã, em phải cách xa anh ta một chút, ham mê lớn nhất của anh ta là ly gián, khích bác, hạ thấp người ta đến không đáng một đồng, chia rẽ tình cảm như keo như sơn của người khác, đường tình của người khác càng không thuận thì anh ta càng vui mừng, dương dương tự đắc là kẻ giết tình yêu.” Quý Á Liên nói nghiêm túc, giống như thật vậy, tươi cười ở đáy mắt mang theo từng trận lạnh lẽo.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc trợn to mắt.
“Cái này cũng do em bí mật nói với anh, cảnh cáo anh không nên tin tưởng lời nói dối của anh ta, chiêu thức anh ta gạt người vô cùng kỳ quặc, có thể nói chết thành sống, nói xong lại như thật, ai không tin thì anh ta sẽ lừa gạt đến tin mới thôi.” Hoàn toàn nói xấu, xem anh còn có thể lật người từ đáy cốc không?
“Thì ra là em nói, nói như vậy thì em cũng rất bát quái. . . . . .” Thạch Nghi Thanh không nghi ngờ gì, liên tiếp lấy ánh mắt đáng tiếc nhìn về phía Doãn Quảng Lượng giận đến sắp bạo gân xanh.
Mặc dù hai vợ chồng rỉ tai nói cũng không lớn tiếng nào, nhưng dưới sự cố ý thao túng của Quý Á Liên, vừa lúc là có thể khiến người ta nghe được một tiếng hai tiếng.
“Thạch Nghi Thanh em ngốc sao! Lúc nào thì anh lừa gạt em... đầu óc em hư rồi phải đi sửa đi, lời của anh ta có thể nghe hả? Em ngại mình bị anh ta hại còn chưa đủ thê thảm có phải hay không!” Chắc chắn cô bị hạ bùa chú, mới có thể bị người hại cô nắm mũi dẫn đi, không phân rõ ai là người chân chính đối tốt với cô.
“Anh ấy. . . . . .” Là ông xã của tôi, không nghe anh ấy thì nghe ai .
Quý Á Liên đẩy vợ ra phía sau lưng, sắc mặt lãnh khốc giương môi lên, “Xin nhớ kỹ cô ấy là vợ của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép có người dùng lời nói vũ nhục cô ấy, tránh ra.”
“Tránh cái gì mà tránh, anh là cái thứ gì, người không tốt với cô ấy nhất chính là anh, anh làm cho cô ấy ngậm bao nhiêu đắng cay, chảy xuống bao nhiêu nước mắt vì anh, trải qua mấy tháng nữa thì cô ấy sẽ không phải vợ của anh rồi, kỳ hạn ba năm sắp tới. . . . . .”
Chính là ngày đó bọn họ sẽ... “Cút –”
Tiếng gầm nhẹ này khiến Doãn Quảng Lượng ngẩn ra, “Anh. . . . . .”
“Vị tiên sinh, tôi thật sự không biết anh, tôi chỗ này. . . . . .” Cô chạm qua cái gáy nhiều lần. “Bị thương tổn, vết thương rất nghiêm trọng, tôi không nhớ anh, không nhớ bất kì ai cả, ngay cả mình là ai cũng không biết, họ bảo tôi mất trí nhớ cả đời. . . . . .”
“Cái gì, em mất trí nhớ? !” Doãn Quảng Lượng kêu to.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đàn ông chần chờ gọi nhỏ, đôi vợ chồng trẻ tuổi đi cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, một người trong mắt lóe lên ý lạnh, một người hơi lộ ra nháy mắt nghi hoặc, lòng bàn tay khẽ run mà nắm chặt tay của chồng.
Người này là ai, tại sao biết tên của cô?
Ba mặt xung quanh hội quán suối nước nóng đều là núi, một mặt hướng ra biển đơn độc giữa rừng núi, vì bảo vệ môi trường thiên nhiên mà không chặt cây cối, có thể thấy được bảy, tám tầng lầu gỗ che trời khắp nơi, một con đường bộ rải nhựa cho hai xe thông hành kéo dài đến cửa hội quán, bình thường không nhiều xe lắm, chỉ tiếp đón khách hàng đặc biệt.
Một người đàn ông cao lớn mặc quần áo dã săn chất liệu rất tốt, trên vai đeo nghiêng một máy chụp hình đơn giản, trên đầu mang mũ tai bèo, có hơi nghiêng đi, trong sự sáng rỡ đẹp trai mang theo hơi thở đô thị chán chường, bước chân vững vàng bước trên đường mòn được đá vụn xếp thành.
Anh dơ tay che ánh mặt trời nhìn về phía bốn góc rừng cây, nhìn thấy từ trong khung ảnh, trên ngọn cây có mấy con chim sơn ca lông vũ, gió nhẹ vừa thổi từ từ, lông chim hơi cuộn lên, lộ ra vòng vân cổ màu xanh dương, anh giơ máy chụp hình lên đè xuống ống kính xuống, chụp được một màn yên tĩnh dưới ánh mặt trời này, mãi mãi bảo tồn ở trong máy ảnh.
“Doãn tiên sinh, hội quán chúng tôi cấm chụp hình, vì bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, mong anh không có hành động tương tự.” Bên trong hội quán áp dụng thiết bị cách li cao cấp, lấy khách hàng trên đỉnh đầu tầng lầu là chủ yếu, không ổn định giá lộ tuyến, lấy bí mật là nguyên tắc tối cao.
“Mất hứng, khó mới thấy được phong cảnh đẹp, tôi đi xa một chút chụp được không?” Một đống quy củ thông thái rởm thối, anh chụp vài bức hình thì có thể bán người ta đi sao? Lấy gia cảnh của anh thì vốn không thiếu chút tiền này.
Doãn Quảng Lượng xuất thân giàu có là phú nhị đại, cha là người đứng đầu dệt Nghiệp Long, vì tiền lương phổ biến tăng cao mà đưa dây chuyền sản xuất dời đến vùng Đông Nam Á, xây dựng nhà máy chính lớn ở Indonesia, Philippines, quanh năm không ở trong nước, giống như siêu nhân bay tới bay lui giữa các nước.
Vì không chăm sóc tốt cho con trai của mình, ông thường lấy tiền để đền bù, nên Doãn Quảng Lượng không vì chuyện tiền nong mà phiền não hướng tới cuộc sống tự do tự tại, thường chạy tới chạy lui ở các nơi trên thế giới, lưu lại dấu chân anh từng đi du lịch qua, cũng dưỡng thành tính tình như gió của anh, làm theo ý mình, làm việc quái đản, chỉ theo tâm ý của mình mà không nghe người khác khuyên nhủ.
Nói dễ nghe là cá tính, độc đoán đặc dị, trên thực tế là người quá kiêu ngạo, khinh thường với trào lưu, từ trước đến giờ luôn có thái độ xem thường đối với quy củ của cuộc sống, anh không qua lại với trụ cột cấp cao, cũng lười nói hơn một câu với tinh anh xã hội nút áo sơ mi luôn cài đến trên cùng, anh cảm thấy con người muốn làm gì thì làm, cần gì miễn cưỡng mình đi làm chuyện mình không thích?
Thành thật mà nói anh có hơi bị làm hư rồi, có chút tính tình con cháu nhà giàu không ai bì nổi, không lo thiếu thốn vật chất, hưởng thụ làm cho anh tự cho rằng mình tài trí hơn người, diên đà nl.êqu ýđ.ôn thường thường cao ngạo, coi trời bằng vung, xử sự đối đãi với mọi người hơi liều lĩnh.
Vốn phẩm hạnh của anh cũng không tính là quá xấu, lời ngon tiếng ngọt còn có thể nói chút đạo lý, chỉ cần không quét đến nghịch lân của anh, anh vẫn sẽ lưu mấy phần mặt mũi lại cho người ta, sẽ không để cho người ta khó coi tại chỗ.
Chuyện điên cuồng nhất anh đã làm có lẽ là ở trên vũ hội tân sinh viên, dùng sợi đồng cuốn 9999 cành hoa hồng lại, để 18 nam sinh tạo thành vòng hoa hình trái tim, tỏ tình với học muội đáng yêu mà anh yêu nhất, trong đó anh cầm một cành hoa hồng riêng khác ở trên tay tạo thành một vạn, lớn tiếng tỏ tình yêu cô một vạn năm.
Dù vật đổi sao dời, anh và tiểu học muội cũng tốt nghiệp, ở trong lòng anh cô vẫn là ngôi sao sáng nhất bầu trời, tình đầu yêu say đắm kia luôn luôn là dấu ấn thanh xuân đẹp nhất, mặc dù cô chưa từng đáp lại, nhưng chuyện tình cảm này là thân bất do kỷ, càng muốn quên thì dấu vết càng sâu sắc, trở thành da thịt, cạo đi cũng không được.
“Thật xin lỗi, Doãn tiên sinh, cả ngọn núi này đều ở trong phạm vi của hội quán, nếu anh muốn chụp ảnh lưu niệm thì phải đi ra ngoài dãy núi năm ki lô mét, hội quán trong có xe riêng đưa đón.” Chuyên viên dẫn đường nở nụ cười chuyên nghiệp nói, không quên nhắc nhở hạng mục phục vụ bên trong quán.
“Cái gì, ngoài năm ki lô mét? !” Sắc mặt Doãn Quảng Lượng lập tức không vui trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, cũng chỉ chụp tấm hình thôi lại hạn chế một đống lớn.
“Thật sự là xin lỗi, đây vốn là quy định của hội quán, vì phần lớn hội viên hi vọng có tính chất an tĩnh hưu nhàn, không bị bên ngoài quấy rầy, vì vậy chúng tôi phải nghiêm khắc với ít yêu cầu này, xin tha lỗi cho chúng tôi không thể thỏa mãn sở thích chụp hình đặc biệt của anh.” Không nhiều khách hàng lắm nhưng quy cách đối xử tuyệt đối cao quý, hưởng thụ an tĩnh, an dật tĩnh mật.
“Cái quy định nát gì thế, hàng năm nộp nhiều tiền như vậy chỉ có thể tự nhận tức giận, trừ ngâm suối nước nóng và đi lại hai bước trên đường thì còn có niềm vui thú gì.” Anh bất mãn lầu bầu, xoáy chặt ống kính máy chụp hình phía trước, để ra sau lưng.
Người ta vẫn một mực cung kính khom lưng 90 độ, giọng điệu ôn hòa giải thích nguyên do hội quán phải thiết lập quy định, vì thỏa mãn đủ loại nhu cầu của khách hàng, nhân viên hội quán không thể không hoàn toàn thực hành, duy trì tôn chỉ phục vụ mọi người.
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười khách khí, cho dù có tức cũng phải nuốt vào bụng, Doãn Quảng Lượng tức giận đi qua trừng một cái, phất tay để chuyên viên dẫn đường không cần để ý tới anh, anh sẽ tự mình tìm thú vui, sẽ không phá hỏng uy tín của hội quán.
“Doãn tiên sinh xin đi thong thả.” Chuyên viên dẫn đường lại cung kính cúi người chào lễ, vẻ mặt tươi cười chờ khách đi xa mới ngồi dậy.
Chỉ ngâm suối nước nóng mà thôi, làm cái mánh lới gì, nếu không phải do cha mua thẻ bạch kim của nơi này, không thể tiêu thì sẽ lãng phí vô ích, nếu không suối nước nóng Bắc đầu, suối nước lạnh Tiều Suối cũng tốt, chỉ có hơi nhiều người chút, một cái ao mà chật ních một đống trẻ con người lớn, lượng lời nói không ít, ồn chết người.
Nhưng mà, anh không thể không thừa nhận phí dụng cao cũng có chỗ tốt của phí dụng cao, anh tới đây hai ngày lại không đụng phải người nào.
Mỗi người độc hưởng một cái suối nước nóng, bốn phía yên tĩnh không nghe được một tiếng người, anh vòng vo vài vòng ở gần hội quán đều thấy cây nhiều, cây còn nhiều hơn người, còn người chân chính cần phục vụ có thể đếm được lác đác, hơn nửa ngày không đụng tới một người là chuyện thường xảy ra.
Suy nghĩ một chút anh cũng là người được lợi ích ở dưới quy định, còn được nhìn cảnh đẹp như vẽ trước mặt, một cơn gió mang theo hơi nước ấm áp phất qua gò má, Doãn Quảng Lượng cũng hả giận rồi, buông không vui trong lòng xuống thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Mở bưu thiếp Tulip bị cất sau lưng, mấy hàng chữ viết quen thuộc là do anh tự tay viết xuống, từ thủ đô Amsterdam của Hà Lan gửi đến, đây là nơi anh từng ở, là thói quen của anh, mỗi khi đến nơi nào anh thích, anh sẽ gửi một bưu thiếp ở nơi đó cho cô gái anh thích nhất, nói cho cô biết: anh đang ở nơi này nghĩ tới em, hoan nghênh em tới làm bạn.
Nhưng không có bức thư nào của cô gửi trở lại, chỉ dùng tin nhắn nói: đã nhận được rồi, đi chơi vui vẻ nhé. Sau đó anh tiếp tục cuộc hành trình, gửi những bưu thiếp mới, chờ đợi tin tức một lần nữa.
“Nếu như có thể chụp được thì tốt rồi, nhất định cô sẽ rất thích. . . . . .” Cô nhiệt tình lại yêu thương thiên thiên, thích thực vật xanh.
Doãn Quảng Lượng vẫn luôn duy trì nhiệt tình chụp hình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu lại làm động tác chụp ảnh, nheo con mắt trái lại lấy mắt phải nhìn cảnh, đôi tay giơ cao di động khung ảnh khắp nơi, bắt từng hình ảnh làm người ta cảm động.
Trước mắt nghề nghiệp của anh là ký giả chụp ảnh, chuyên hội tụ phong cảnh các nơi nổi danh trên thế giới cho tạp chí, ở giới chụp ảnh cũng coi như có chút danh tiếng, là nhiếp ảnh gia kiệt xuất tinh nhuệ, đang chuẩn bị ra một cuốn sách ảnh của riêng mình.
Bỗng dưng, tay anh cứng đờ, vẻ mặt biến đổi, mở to mắt khó có thể tin, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc, anh cho rằng mắt mình sinh ra ảo giác, tim đập mạnh và loạn nhịp, chốc lát lại dùng mu bàn tay xoa xoa cặp mắt, muốn vê đi mê huyễn do phơi quá nhiều dưới ánh mặt trời.
Khi định thần nhìn lên lần nữa, càng đi gần bóng dáng kia càng có thể thấy rõ, tim anh đập nhanh dần, không thể tin được đi thẳng tới người thật trước mắt.
“Nghi thanh? !”
Cô gái phía trước trợn tròn cặp mắt thanh lệ đột nhiên dừng bước lại, mang chút sợ sắc hơi trốn vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt mê mang, có hơi không tự nhiên lúng túng, tiếng gọi rõ ràng thoáng qua kia là anh gọi phải không? Mình làm sao lại hốt hoảng như vậy.
“Nghi Thanh, em xuất viện bao lâu rồi, tại sao không thông báo cho anh một tiếng? Thân thể đã khỏe mạnh chưa? Có cần kiểm tra sức khỏe lại hay không, mấy tháng này anh lo lắng đến suýt tắt thở, muốn đi xem em có khỏe hay không, em xảy ra tai nạn xe cộ rơi nửa cái mạng đã dọa hết mọi người rồi. . . . . .” Doãn Quảng Lượng vui mừng chạy lên trước, không phát hiện cô khác thường không giống như xưa.
“Tôi. . . . . . Ách, rất tốt, không có việc gì, cám ơn anh quan tâm.” Anh ta là ai? Hình như rất quen thuộc với cô, vừa xông lên đã nói không dứt.
“Tiểu thư thỏ, mới hơn một trăm ngày không gặp mà đã trở nên lạnh nhạt rồi, giữa anh và em còn cần phải hai chữ cám ơn này sao? Quen biết năm, sáu năm, em còn khách khí với anh cái gì.” Cô gầy một chút, nhưng khí sắc không tệ, không nhìn ra vết sẹo tai nạn xe cộ lưu lại.
Quen biết năm, sáu năm? Cô và anh biết lâu như vậy sao?
“Tiểu thư thỏ?”
“Đừng nói với anh em đã quên kịch bản Alice ở xứ sở thần tiên chọc người cười kia, vì em đã hại anh phải mặc quần áo nữ hầu gái buồn cười kia, thế vai Elise, em còn rất vội vàng, là tiên sinh thỏ vẫn cúi đầu nhìn đồng hồ bỏ túi, nhưng do em là nữ sinh, di~ên đà nl.êqu ýđ.ôn cho nên đổi thành tiểu thư thỏ.” Vở diễn này có tiếng vang trước nay chưa từng có, tiểu thư thỏ cũng thành biệt hiệu lúc đó của cô.
Cô đã quên, nhưng cô không nói ra.
“Anh vẫn cho rằng em còn ở bệnh viện, gọi trên trăm cuộc điện thoại cũng nói không tìm thấy người này, làm cho anh gấp đến độ liên tiếp xông vào phòng làm việc của viện trưởng mấy lần, cuối cùng bọn họ mới cho anh một câu trả lời chắc chắn, anh còn tìm Tiểu Phân hỏi thăm tình huống của em, vậy mà cô ấy bảo anh đi xóc quẻ, cứng rắn bắt anh giao nộp tiền dầu vừng!” Quả thật là ác hơn cả thổ phỉ, cô ấy nên đổi nghề đi cướp đoạt thì hơn.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Tôi không nhớ anh.
Tiểu Phân là ai, là bạn bè của cô sao?
Tại sao phải xóc quẻ, chẳng lẽ Tiểu Phân ở trong miếu sao?
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi hưng phấn đến hốc mắt đỏ lên trước mắt, Thạch Nghi Thanh không có chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy anh rất ồn ào, nói rất nhiều, giống như đã quen thao thao bất tuyệt, giống như vòi nước hỏng xối người khác ướt hết nhưng anh lại không hề có cảm giác gì, văng nước miếng như thường, bày ra sức nóng vô cùng của anh.
Lòng bàn tay căng thẳng, là ông xã nhẹ nắm lấy tay cô, tay nắm chặt tay truyền sức mạnh của anh cho cô, nhiệt độ ở lòng bàn tay nói cho cô biết: yên tâm, anh vẫn ở bên cạnh em, không cần lo lắng về người em không rõ, tất cả đã có anh, em có thể an tâm dựa vào.
Nhẹ nhàng mà nắm chặt, khiến cho tâm cô bình tĩnh lại rất nhiều, nghiêng đầu nhìn lén ông xã đang cười với cô một cái, tâm tình căng thẳng của cô trở nên buông lỏng, lộ ra nụ cười vui vẻ dưới ánh mặt trời.
“Tôi cái gì mà tôi, ấp a ấp úng vốn không giống em... tinh thần bình thường rất phấn chấn với gan dạ tràn đầy của em chạy đi đâu rồi? Mau khôi phục bình thường cho anh, không phải bị xe đâm mà đụng hỏng đầu óc rồi chứ, em luôn luôn tự xưng là người thép đánh không chết đó, xe tải thì chỉ cần hai tay em khẽ chống, sẽ lập tức làm cho gầm xe hướng lên trời.” Doãn Quảng Lượng cực kì không thích ánh mắt này của cô, cảm giác rất không tốt.
Thạch Nghi Thanh nhìn anh, không biết nên nói với anh cái gì, mất trí nhớ cũng là một loại bệnh, nói đầu óc cô bị đụng hỏng cũng không sai, cô không thể quay về là cô như trước.
“Thân thể Thanh Thanh chưa hoàn toàn hồi phục, xin nói tóm tắt, không nên hao phí quá nhiều tinh thần của cô ấy, cô ấy cần tĩnh dưỡng.” Khuôn mặt Quý Á Liên lạnh nhạt kéo bà xã đang sợ hãi vào trong ngực, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người rãnh rỗi đang cản đường.
Thấy tình địch, vẻ mặt Doãn Quảng Lượng chuyên sang tức giận, “Chính là do anh đã hại Nghi Thanh! Anh hại cô ấy thảm như vậy, anh là rắn độc có mặt ở khắp nơi, mau buông cô ấy ra, đừng hại cô ấy nữa, Doãn Quảng Lượng tôi tuyệt đối không tha thứ anh lại hại cô ấy bị thương nữa, Nghi Thanh, đến đây, anh dẫn em đi, tuyệt đối không để cho anh ta hại...em nữa.”
“Anh là rắn độc có mặt ở khắp nơi sao?” Nhìn gò má hơi kéo căng của ông xã, Thạch Nghi Thanh không khỏi muốn bật cười, cô cảm thấy cái ví dụ này có hơi đột ngột.
Chồng cô là rắn độc, không phải vợ thành bọ cạp sao? Xà hạt một ổ. (rắn và bọ cạp về chung = ngưu tầm ngưu mã tầm mã)
Cúi đầu, d.iên đà nl.êqu ýđ.ôn Quý Á Liên cười thầm, “Anh ta lại bị hội chứng vọng tưởng, nghiêm trọng đến nỗi nói xằng nói bậy, em nghe một chút là được, không nên coi là thật.”
“Em quen anh ta lắm sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Câu trả lời của anh trực tiếp đến khiến người ta hoài nghi anh và Doãn Quảng Lượng có thù oán, “Tuyệt đối không quen thuộc, anh ta là học trưởng cùng Trường Đại Học với em, khác khoa hệ, là người có hơi khinh cuồng, tinh thần trọng nghĩa quá lớn, đặc biệt chăm sóc bạn học nữ, nhất là học muội, anh ta đặc biệt háo sắc.” Tận lực bôi đen người kia, dù thế nào đi nữa thì anh đã nhìn anh ta không thuận mắt từ lâu.
Cô kinh ngạc: “Trời ạ! Không nhìn ra anh ta là loại người như thế.”
“Bà xã, em phải cách xa anh ta một chút, ham mê lớn nhất của anh ta là ly gián, khích bác, hạ thấp người ta đến không đáng một đồng, chia rẽ tình cảm như keo như sơn của người khác, đường tình của người khác càng không thuận thì anh ta càng vui mừng, dương dương tự đắc là kẻ giết tình yêu.” Quý Á Liên nói nghiêm túc, giống như thật vậy, tươi cười ở đáy mắt mang theo từng trận lạnh lẽo.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc trợn to mắt.
“Cái này cũng do em bí mật nói với anh, cảnh cáo anh không nên tin tưởng lời nói dối của anh ta, chiêu thức anh ta gạt người vô cùng kỳ quặc, có thể nói chết thành sống, nói xong lại như thật, ai không tin thì anh ta sẽ lừa gạt đến tin mới thôi.” Hoàn toàn nói xấu, xem anh còn có thể lật người từ đáy cốc không?
“Thì ra là em nói, nói như vậy thì em cũng rất bát quái. . . . . .” Thạch Nghi Thanh không nghi ngờ gì, liên tiếp lấy ánh mắt đáng tiếc nhìn về phía Doãn Quảng Lượng giận đến sắp bạo gân xanh.
Mặc dù hai vợ chồng rỉ tai nói cũng không lớn tiếng nào, nhưng dưới sự cố ý thao túng của Quý Á Liên, vừa lúc là có thể khiến người ta nghe được một tiếng hai tiếng.
“Thạch Nghi Thanh em ngốc sao! Lúc nào thì anh lừa gạt em... đầu óc em hư rồi phải đi sửa đi, lời của anh ta có thể nghe hả? Em ngại mình bị anh ta hại còn chưa đủ thê thảm có phải hay không!” Chắc chắn cô bị hạ bùa chú, mới có thể bị người hại cô nắm mũi dẫn đi, không phân rõ ai là người chân chính đối tốt với cô.
“Anh ấy. . . . . .” Là ông xã của tôi, không nghe anh ấy thì nghe ai .
Quý Á Liên đẩy vợ ra phía sau lưng, sắc mặt lãnh khốc giương môi lên, “Xin nhớ kỹ cô ấy là vợ của tôi, tôi tuyệt đối không cho phép có người dùng lời nói vũ nhục cô ấy, tránh ra.”
“Tránh cái gì mà tránh, anh là cái thứ gì, người không tốt với cô ấy nhất chính là anh, anh làm cho cô ấy ngậm bao nhiêu đắng cay, chảy xuống bao nhiêu nước mắt vì anh, trải qua mấy tháng nữa thì cô ấy sẽ không phải vợ của anh rồi, kỳ hạn ba năm sắp tới. . . . . .”
Chính là ngày đó bọn họ sẽ... “Cút –”
Tiếng gầm nhẹ này khiến Doãn Quảng Lượng ngẩn ra, “Anh. . . . . .”
“Vị tiên sinh, tôi thật sự không biết anh, tôi chỗ này. . . . . .” Cô chạm qua cái gáy nhiều lần. “Bị thương tổn, vết thương rất nghiêm trọng, tôi không nhớ anh, không nhớ bất kì ai cả, ngay cả mình là ai cũng không biết, họ bảo tôi mất trí nhớ cả đời. . . . . .”
“Cái gì, em mất trí nhớ? !” Doãn Quảng Lượng kêu to.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook