Nhà Vàng Giấu Vợ Quý
-
Chương 2-2
Tông Hướng Phong vẫn ôm chặt hoài nghi với cách nói của anh. “Cậu biết cái gì gọi là chuyện xấu sao? Mọi việc nắm chặt không phải là không tốt, mà là có việc sức người không có biện pháp khống chế, giống như lần này tai nạn xe cộ xảy ra ngoài dự liệu của mọi người, ai cũng không ngờ tới kết quả như vậy, bất luận là cô ấy hoặc là cậu, đều không có cách nào phòng bị.”
Đây chính là chuyện xấu, đột nhiên tới thời cơ huyền diệu, làm cho người chống đỡ không được.
Quý Á Liên nhìn anh một cái, mím môi lại thành đường thẳng, nắm chặt lòng bàn tay lại buông ra, lặp lại mấy lần. “Mặc kệ như thế nào cũng cảm ơn cậu, là cậu mang cô ấy từ quỷ môn quan trở về, tớ nợ cậu một ân tình.”
Tông Hướng Phong vừa nghe, phát ra tiếng cười lanh lảnh, ống nghe bệnh trên bộ ngực màu bạc bởi vì chấn động mà khẽ lên xuống. “Người trong nhà mà nói lời khách sáo gì, nếu không phải cậu hết sức khẩn cấp giục giã tớ về nước, tớ liền khai trương ở nước Mĩ, thuận tiện cưới một tóc vàng mắt ngọc bích, ngực cao mông nở tương đương với chị dâu rồi.”
Thì ra quan hệ của hai người không giống bình thường, mẹ của bọn họ là chị em họ, một gả cho cha Tông Hướng Phong, gả cho gà thì theo gà đến nước Mĩ, rồi sau đó định cư ở quê hương Canada, một ở lại Đài Loan kết hôn với đàn ông khác, người nọ là một người nổi tiếng nổi danh của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, tài sản hàng năm lên đến trăm tỷ, cũng chính là cha của Quý Á Liên.
Mặc dù thời gian dài hai nhà ngăn cách bởi địa hình, nhưng tình cảm cũng không bởi vì ngăn cách cự ly mà thay đổi, ngược lại càng thêm chặt chẽ, bí mật lui tới cũng khá thân thiết.
Năm đó Quý Á Liên đến nước ngoài du học chính là ở trọ nhà họ Tông, vốn người của nhà họ Tông muốn ăn ở trong nhà, nhưng anh lấy lý do không dễ dàng cự tuyệt, chỉ là vẫn có qua lại, số lần đến nhà thường xuyên cũng không khác biệt, lúc chủ nhật được nghỉ phép.
Tông Hướng Phong lớn hơn Quý Á Liên ba tuổi, là bác sĩ thần kinh thiên tài, hai mươi tuổi liền lấy bằng bác sĩ ngoại khoa toàn bộ trí óc xinh đẹp, không tới một năm liền bởi vì kỹ thuật mổ sọ vang danh khắp nơi trong ngoài, là danh y các bệnh viện lớn tranh giành.
Không vội quyết định anh ta tự lấy danh tiếng học tập của mình không ổn định chạy tới chạy lui giữa trăm bệnh viện lớn, cùng lúc tránh dao đổi lại kĩ thuật tốt hơn, một mặt quan sát bệnh viện gần đây thích hợp với anh ta nhất, cho đến khi Quý Á Liên gọi điện thoại tới nói cứu giúp, anh mới chuẩn bị quần áo về nước, lấy danh nghĩ bác sĩ được mời làm việc, tiến hành giải phẫu não bộ khó khăn nhất trong lịch sử.
Thật may là đưa được người trở về, nếu không tên tuổi của anh cũng xem như huỷ bỏ, thua bởi hạt vừng lớn, không lí do bị cười nhạo.
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện trước, mấy ngày nữa có rãnh rỗi ra ngoài uống một ly với tôi.” Ân lớn không thể nào nói cảm ơn hết được, nhưng vẫn không thể không uống mấy ly cho thoả thích.
“Được, tôi không phải là gậy trúc không thể, không cần bỏ ra tiền trong túi vẫn uống được, tôi. . . . .” Bỗng dưng anh ta nghĩ đến cái gì, dừng một chút, chân mày thắt lại. “Hai ngày trước vị họ Doãn kia đến hỏi thăm tôi về tình hình gần đây của em dâu, cậu chừa chút tinh thần, chú ý.”
“Anh ta lại tới?” Sao giống con gián đánh chết cũng không lùi, một mắt nhìn chằm chằm cắn cũng không rời, Thanh Thanh đã là vợ người ta, không phải người anh ta có thể mơ ước.
Đối với Doãn Quãng Lượng huênh hoang khoác lác, Quý Á Liên rất không bình thường trầm mặt xuống, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét. “Thấy anh ta cũng không có hư hỏng gì, chỉ là có hơi kích động, lại vừa vặn lúc vợ cậu mất trí nhớ, nếu hai người gặp mặt tuyệt không phải chuyện tốt, nếu anh ta không giữ miệng nói ra cái gì đó, đối với quan hệ như miếng băng mỏng của vợ chồng cậu thì tuyệt đối vô lợi có hại, cậu phải đề phòng anh ta, bệnh nhân vừa tỉnh không lâu tinh thần rất yếu ớt, cộng thêm cái gì cũng không nhớ, rất dễ bị lời của người khác ảnh hưởng.” Anh hi vọng trải qua chuyện này hai vợ chồng bọn họ có thể vận đen qua, cơn may đến, bình thường thuận lợi vượt qua, không cần quanh co và đau khổ.
Đây xuất phát từ sự quan tâm của người nhà, mà không phải là lời dặn dò của bác sĩ.
Quý Á Liên hiểu rõ gật đầu một cái. “Tôi hiểu rồi, anh ta sẽ không có cơ hội đến gần Thanh Thanh, cô ấy là vợ của tôi, cả đời là vậy.”
Anh không buông tay, ai cũng đừng mong cướp đi, cô chỉ có thể là của anh.
“À, anh...anh đang làm gì, mau buông tôi ra, nhiều người đang nhìn, quá xấu hổ.” Khuôn mặt Thạch Nghi Thanh đỏ bừng, đỏ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Thương tổn gân cốt sẽ giảm đi sau một trăm ngày, chỉ là gân cốt bị thương cần tịnh dưỡng là ý trời, để ngừa những thương tổn khác nhau, bị tổn thương lần nữa: càng khó phục hồi như cũ, lớn tuổi thường thường sẽ để lại bệnh tật, tâm bệnh gân cốt đau xót, mặc dù không bệnh nặng đáng ghét gì, thời tiết thay đổi như trời lạnh hoặc trời sắp mưa thì chỗ ấy liền mệt mỏi, thuốc cũng không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể buông lõng qua một ngày, đến chết mới thôi.
Nói là tai hoạ bất ngờ lại có mấy phần may mắn, ông trời luôn phù hộ con người có tâm địa lương thiện, mặc dù cô gần như mất mạng trong tai nạn xe cộ, nhưng trước khi xe cứu thương đến cô chỉ lâm vào hôn mê, mặc cho người ta giày vò không biết gì cả, cô không có trải qua lựa chọn sống chết, cũng không biết đau đớn, vết thương kép lại và kết vảy mới khó khăn nhất, thường làm cho người ta đau muốn chết, đêm ngủ không được.
Chớp mắt một cái, ba tháng đã qua, khi vết thương trên người cô phục hồi bảy tám phần, kiểm tra liên tục cộng thêm chờ kết quả chỉ mất mấy ngày, đợi lúc cô xuất viện vừa đúng trăm ngày.
Nói vận may của cô không tốt thôi. . . . .Cố tình thích loại vận may người ta phải gọi là ao ước, sâu bên trong có Phật phù hộ, chẳng những có người chồng thâm tình làm bạn như hình với bóng, còn có thể thuận lợi vượt qua một kiếp, may mắn trên đời này đều tụ tập trên người cô, nếu lại không vừa lòng, chỉ sợ chọc trời cũng không nhìn nổi.
“Anh ôm vợ của anh mặc kệ những người khác nói gì, ai muốn đỏ mắt thì kết hôn đi, nếu không thân thiết với một nửa hơn chúng ta đi, đã lâu anh không ôm em, dù sao vẫn ôm ấp thoả mãn mới có thể chứng minh thân thể chồng em cuồng tráng, tuyệt đối cho em tính phúc.” Lời nói của Quý Á Liên mang hai ý nghĩa khác nhau nháy mắt mấy cái, vẻ đẹp trai anh tuấn phi phàm có phần hơi trẻ con.
“Anh. . . . . Có xe lăn, anh ở phía sau đẩy tôi cũng được.”Cô cảm thấy cả phòng bệnh đều đang nhìn cô, bất luận là nhân viên cứu hộ hay người thân bệnh nhân, một đôi mắt còn sáng hơn đèn pha, đốt cháy toàn thân cô nóng lên, có chút thẹn thùng không dám gặp người.
“Anh thích ôm em...mùi trên người và hương vị ngọt ngào của em, hơn nữa, chồng em không bằng xe lăn sao? Thanh Thanh, em mới nằm viện mấy ngày liền ghét bỏ chồng thân yêu tốt với em nhất trên đời, thật là làm cho người ta đau lòng.” Còn có thể ôm cô là hạnh phúc của anh, một giây anh cũng không buông ra.
Thấy anh giống thật mà giả, nhìn như bản thân mình ghét trêu chọc, Thạch Nghi Thanh đỏ mặt lên, lúng túng mở miệng trả lời, anh nói như vậy rồi, cô còn có thể nói gì. “Tôi có thể luyện tập đi bộ, mặc dù đi không phải là rất ổn, nhưng có máy phụ trợ, tôi sẽ không té.”
“Vài bước này không sai, lúc anh còn động anh không muốn em chịu chút khổ cực nào.” Dáng vẻ ôn hoà có một loại khí phách và là người đàn ông độc tài chuyên chế.
Hốc mắt cô hơi nóng, cảm nhận được sự che chở và săn sóc của anh. “Tôi sợ anh đau tay, mấy ngày nay tôi mập lên không ít, đều tại anh không tiết chế bổ sung vào.”
Người ta là một ngày ba bữa cơm, cô là năm bữa ăn còn chưa đủ, còn thêm bữa ăn khuya, ăn nhiều ít gì miệng cũng bóng loáng, cái bụng cũng muốn vỡ ra.
Mà vị này là bạo chúa vô song trong lịch sử, thức ăn lên đến tận cổ mà vẫn còn buộc cô ăn cơm, nói cô quá gầy, muốn bồi bổ cho cô thật tốt, cho là bây giờ cô mới gọi là phụ nữ, đẫy đà có thịt, đẩy đủ mười phần, bây giờ cô chỉ là xác chết, tất cả đều là xương cốt.
Dầy! Khi dễ cô là người không có trí nhớ, cô biết được trước tai cô là cái bộ dáng gì, gương chiếu trong phòng tắm chiếu lên dáng dấp của Thanh Thanh không tệ cũng là một mĩ nhân nha, trừ hơi gầy, còn lại cô có tiềm chất làm mĩ nữ, nếu đeo thêm trang sức nữa khẳng định sẽ rất xinh đẹp.
Thạch Nghi Thanh không nhớ rõ tính tình trước kia của mình như thế nào, nhưng bản chất con người không thay đổi, cô còn lực lượng của hướng dương, giống như đoá hoa hướng dương tràn đầy sinh lực, tin tưởng bản thân, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, làm thân thể nho nhỏ của mình phát ra sức nóng.
“Cân nặng của vợ cũng không biết xấu hổ mà mở miệng, một cái lông vũ còn nặng hơn em, rốt cuộc những thứ em ăn vài ngày nay đã đi đâu?” Anh kéo vợ về trong vòng tay rắn chắc một lần nữa, cô bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm chặt vai anh, thiếu chút nữa đã kêu lên.
Mặt cô đáng thương cong miệng lên. “Lông vũ rất nhẹ có thể bay đi, tôi không như vậy, nặng vô cùng.”
“Đó là anh ôm em, nếu không anh lo lăng gió ở bên ngoài thổi em đi mất rồi.” Mặc dù trên mặt Quý Á Liên cười, bỗng dưng cánh tay lại căng thẳng, phảng phất mới thoát chết không lâu, sau một giờ cô sẽ giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, phút chốc hoá thành bọt biển xinh đẹp, bay lên trên bầu trời.
Đó là hình ảnh anh nguyện ý vĩnh viễn không nhớ tới, máu của cô chảy xuống mặt đất như suối, không ngừng chảy ra từ người cô, anh nắm đôi tay tràn đầy máu, máu chảy càng nhiều nhiệt độ của cô càng thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng bệch.
Tính mạng của cô gái anh yêu thương nhất đang từ từ tuột mất, khuôn mặt cười đáng yêu không còn rực rỡ nữa, trong nháy mắt anh cảm thấy cô nhẹ vô cùng, tựa hồ đang chờ nhổ ra một hơi thở cuối cùng. . . . .
“À! Đau, anh ôm quá chặt rồi, tôi vừa mới phục hồi không muốn giống như bánh bao hấp trong lòng, anh nhẹ một chút, làm tôi bị thương anh lấy gì trả cho ba mẹ tôi.”
Thu lại suy nghĩ trôi về ba tháng trước, tim Quý Á Liên cứng lại, cười gượng, hơi buông tay ra, đưa người trong ngực dừng ở chỗ xe tư nhân trước cửa bệnh viện. “Cho nên mới nói em ăn nhiều một chút, chăm sóc kĩ một chút, em nhìn xem, vừa đụng là xương, anh ăn thua thiệt rất nhiều nha! Phúc lợi trong quá khứ mất hết, nơi đó. . . . .À, cũng có chút nhỏ.”
Tầm mắt của anh rơi vào ngực của cô, sau đó nghiêng người tiến vào trong xe, ngồi ở phía sau với vợ, một tay ôm eo gầy của cô, một tay vuốt ve ngón tay đầy xương của cô, phân phó tài xế.
Từ lúc bác sĩ ký giấy xuất viện đến làm xong thủ tục xuất viện, không cần làm chỉ chờ nhân viên trong bệnh viện làm, Quý Á Liên cũng không nhàn rỗi, anh thu dọn quần áo và một chút đồ trang sức của vợ lúc nằm viện, lúc sau người phụ trách đưa đến sau xe, thời gian không tốn quá nửa tiếng.
Mà động tác cuối cùng của anh là cẩn thận ôm lấy vợ như sợ vỡ, dịu dàng mà nhẹ hàng, chỉ sợ đụng tới vết thương, mặc dù ngoài mặt còn vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt, nhưng người nào hiểu được da thịt dưới xương không có, lôi kéo nữa là sẽ đau, dáng dấp như thịt non mỏng.
“Anh. . . . .Con mắt của anh không cần nhìn loạn, nhìn ra cửa sổ.” Cô giống như là gả cho một con ngực đực, miệng không đứng đắn. Hai má Thạch Nghi Thanh đỏ ửng, tay che ngực, không để cho sắc lang bên cạnh phải lắc đầu than thở, rõ ràng chính mình thua thiệt lại thành cô có lỗi với anh, không cho anh ta hạnh phúc.
“Trong thành phố khói đen có gì đâu mà xem, em xem người đi đường một chút, lỗ mũi hướng tới trời, không có một người nào đẹp hơn vợ anh, em là xuất sắc nhất.” Người tình trong mắt là Tây Thi, trong mắt anh mọi thứ cô đều tốt, bộ dạng bình thường cũng có mùi vị.
Lỗ tai nghe ca ngời, cô ngược lại nỗi giận. “Anh luôn luôn ngọt ngào như vậy sao? Cảm giác anh sẽ không nghĩ nói lời ngon tiếng ngọt, anh nên nghiêm túc, cấp trên nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép cấp dưới phạm phải một sai lầm nhỏ nào.”
Cô nói đúng, tính cách của Quý Á Liên có một mặt cố chấp, anh xử sự đối đãi với người đều có nguyên tắc, ai cũng không thể vượt qua khoảng cách đó, nếu không nghiêm trị không tha.
Bởi vì anh quá trẻ tuổi, đón lấy hạt giống của cha mình chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, anh phải đối mặt với nhiều nhân viên lâu năm, thậm chí có cái gọi là ngày lại mặt thứ ba, không làm công việc chờ dẫn những cụ về hưu, anh phải có mánh khoé mới ép được những người cậy già lên mặt đó, tự cho là người càng vất vả càng có công lao lớn, thành lập thế lực của mình.
Anh là con trai độc nhất của nhà họ Quý, vừa sinh ra liền định là người thừa kế tập đoàn khổng lồ, từ lúc anh hiểu chuyện đến nay ít có thời gian đi du lịch, chỉ có học tập lại không ngừng học tập, tiếp thu kiến thức mới, thiếu sót là không đủ, tuỳ thời chuẩn bị sẵn sàng, cơ hội trôi qua không đợi người.
“Trước kia rất ít nói câu cuộc sống về sau còn dài vô cùng, anh có thể một ngày nói một câu cho em vui vẻ, từ trước đến giờ em rất dễ thoả mãn, một chút lời hữu ích cũng có thể làm em vui mừng nửa ngày, nhưng có mấy lời nếu không kịp nói ra, rất có thể không thể nói, cái người này ngoài ý muốn hù doạ anh muốn mất nửa cái mạng, anh. . . . .Cũng may, em vẫn còn, Thanh Thanh của anh không đành lòng bỏ lại anh một mình.” Lần này là anh đến quý trọng cô, dùng tình yêu để bảo vệ cô.
Nghe giọng mũi của anh hơi nghẹn ngào, Thạch Nghi Thanh lúng túng vươn tay không phái rất linh động ra, nhẹ nắm cái tay lớn gấp hai lần tay cô. “Anh không phỉa nói về sau cuộc sống còn rất dài? Chuyện không muốn cũng đã qua rồi, tôi không sao, anh cũng tốt, chúng ta đều phải trải qua thật vui vẻ mới đúng.”
Nếu anh nhanh một chút, không bị người ngăn chặn, cô cũng sẽ không đâm đầu vào xe hàng, cả người giống như con búp bê bể tan tành máu thấm ướt.
“À. Không phải là tôi qua đường mới bị xe đụng sao? Sao anh kéo tôi? Phải chạy đến trước mặt tôi bị xe đụng chết nha!” Nói chuyện lung tung, xem ra thật sự anh bị trận tai nạn kia doạ đến hết hồn, lời nói không trôi chảy, chính anh cũng mơ hô, thật là buồn cười.
Sắc mặt Quý Á Liên thay đổi, ho nhẹ mấy tiếng, cười cười nhướng mày. “Anh nói việc em đưa cơm tới, phòng ăn công ty cũng không sợ không có cơm ăn, để em đưa cơm cho anh lúc trời nóng anh sẽ đau lòng, nếu là người sẽ tính toán, anh thà khổ cực một chút ngày ngày về ăn trưa với em, cũng không để cho em mệt nhọc.”
Nếu cuộc đời người có thể làm lại, anh hi vọng có thể dừng lại một giây đồng hồ vào lúc đó, để cho anh có thể cứu cô, anh thiếu cô rất nhiều, rất rất nhiều....
“Anh. . . . . .Anh không cần đối với tôi quá tốt..., tôi cảm thấy tôi với anh không quan thuộc lắm, chúng ta có thể làm bạn trước không, anh tốt với tôi quá tôi sẽ cảm thấy có lỗi.” Không thể nói là cảm giác gì, nghe anh nói đủ chuyện vợ chồng từng trải qua, cô càng nghe càng xa lạ, giống như anh nói một người khác, cô cũng chỉ là người thứ ba đi ngang qua sân khấu, hoàn toàn không có biện pháp dung nhập vào trong ôn tình của anh.
Có đồng tình, có tiếc hận, có một chút thương hại, nhưng không có động lòng, vợ của anh gọi là Thạch Nghi Thanh, mà đại não trống không của cô không tìm được quá khứ của Thạch Nghi Thanh, có chỉ là trí nhớ mười ngày qua, y tá Trương Cẩm Tuệ, bác sĩ Tông Hướng Phong, cùng với người tự xưng chồng cô Quý Á Liên.
Nhiều hơn nữa cũng không có, ở trong đầu cô chỉ có mấy người này, bạn bè của cô, người thân của cô đâu? Nhân viên của cô sẽ không kém đến mức không ai đến thăm bệnh chứ? Hay là bọn họ quá bận rộn, công việc bề bồn đến không có thời gian tới thăm cô một lần, không có đối tượng nói chuyện trời đất thật rất buồn bực.
Trọng thương trong tai nạn xe cộ đã rất xui xẻo, còn không có người tám với cô, mỗi ngày vừa mở mắt ra liền thấy người đàn ông đẹp trai, dịu dàng đa tình đến nổi da gà, cô đều không biết được anh nói lờ ân ái với cô, hay là cùng vợ anh tình ý triền miên, anh thật không giống như thật.
Thật ra thì có mấy lời cô không thể nói với anh, chỉ có thể tám với chị em một chút, dù sao đàn ông và phụ nữ cũng có bất đồng, ý nghĩ nhất định cũng không giống nhau, nội tâm cô rất sợ anh sẽ không hiểu được.
Quý Á Liên không buông lỏng tay, ngược lại nắm thật chặt “Đối với em tốt vì em là vợ anh yêu thương chân thành, anh yêu em hoàn toàn không có lí do, chỉ là yêu em mà thôi, anh không có biện pháp đối đãi với em như bạn bè, anh sẽ muốn hôn em, ôm em, chiếm lấy em, làm cho em chỉ có thể là của một mình anh.”
“Anh. . . . . .Anh. . . . .” Cô nói không ra được câu “Em cũng yêu anh” này, trong lòng cô không có cảm giác yêu, ánh mắt mơ hồ trốn tránh cái nhìn chăm chú của anh.
“Quý tiên sinh, Quý phu nhân, đến nơi rồi. Cần tôi mang hành lí lên lầu giúp các người không?” Tài xế đăng trước chợt nói, anh ta dừng xe ỏ bãi đỗ xe ngầm lớn, tuân thủ lễ phép không quay đầu lại, mắt nhìn phía trước hỏi thăm.
“Ừ!”
Đó là một cao ốc có chế độ quản lí nghiêm khắc, phân tầng phân lầu ra ném chuyền, bình nhỏ nhất là bình nhảy lấy đà, lớn nhất có hai trăm binh, ra vào phải có dấu vân tay và thẻ thông hành, mỗi hộ chỉ có thể đến tầng đó, trừ phi bị hành xóm mời phải do quản lí giải, nếu không cửa thang máy sẽ không mở ra, chỉ biết dừng lại ở tầng lầu của mình.
Mặc dù cầu thang rộng rãi được chiếu sáng hai mươi bốn giờ, chỉ là đi thông qua mỗi tầng lầu cửa đều do bên trong khoá, chỉ có tầng lầu của hộ gia đình mình mới có thể tự do mở, người khác nếu chưa được cho phép mà tự tiên xông vào sẽ phát ra tiếng nhắc nhở chói tay, bảo vệ sẽ lập tức xuất động, mời kẻ xông vào ra hoặc báo cảnh sát xử lí.
Mà Quý Á Liên và vợ ở lầu cuối trên dưới hai tầng, là lúc bố trí biệt thự ấm áp trên tầng thượng, kéo cửa màu đen ra, trên tủ giày bày một chậu Bạc Hà tràn đầy sức sống, đi lên trước nữa là phòng khách, hai ghế lớn một ghế salon nhỏ màu trắng sữa đặt cao ngang cửa sổ, trên bàn trà nhỏ là điện thoại nhà dùng, đi tới sau ghế sa lon kéo cửa sổ thuỷ tinh ra, là ban công vườn hoa đủ để cho hai mươi người nướng thịt, vườn hoa bên cạnh trồng cây cảnh và hoa và xích đu màu xanh lam của hai người.
Thạch Nghi Thanh thấy TV LCD phía dưới bình hoa Bách Hợp, nửa đoá hoa nở rộ lớn cỡ bàn tay cô, Mãn Thanh to lớn trắng nõn tám phần cắm ở trong bình hoa thuỷ tinh, hết sức cao nhã lại mang theo mùi thơm nồng đậm.
Cô rất ưa thích ấm áp nhàn nhạt như vậy, có tường màu vàng nhạt, màu sắc giá sach và tủ rượu đơn giản, sách sắp xếp chỉnh tề nhưng hơi nhỏ một chút lại muôn màu, phần lớn là xem qua, dấu vết lật xem vẫn còn, có thể thấy người đọc sách là một người yêu sách, từ văn xuôi đến tạp chí. Nhiều nhất là các loại tiểu thuyết, còn có nhân vật lịch sử và bách khoa toàn thư.
Nhưng là, tại sao cô có cảm giác không hợp nhau? Hình như ít đi cái gì, lại thêm cái gì, trong đầu cô xuất hiện một loạt hình ảnh.
“Đây là chỗ anh ở?” Rất có cảm giác nhà.
“Đây là nhà của chúng ta.” Quý Á Liên cầm khung hình trên tủ, nhẹ nhàng vuốt ve hai người trong tấm hình vui vẻ cười to, bọn họ cùng hợp sức ôm lấy một con cá lớn hơn hai mươi kí lô.
“Đó.” Cô quay đầu xem tấm hình trong tay anh, cô nhìn thấymình phơi nắng và khuôn mặt tươi cười, một người đàn ông. . . . .Không, là của người chồng thâm tình của cô nhìn cô.
“Không có trí nhớ cũng không sao, chúng ta sáng tạo trí nhớ mới, ngày mai ngày mai em sẽ dựa vào lòng anh, nói đoàn tụ núi tuyết, nắng chiều nước mát, mặt trời mọc trong đám mây, còn có băng Bắc Cực, núi tuyết tan Alpes xuân anh thảo, số phận sẽ không đánh ngã chúng ta, sẽ chỉ làm cho tâm của anh và em đến gần nhau. . . . .”Một ngày nào đó anh muốn mang theo cô xem cảnh đẹp, tìm kiếm cảm động trong lòng cô.
Đây chính là chuyện xấu, đột nhiên tới thời cơ huyền diệu, làm cho người chống đỡ không được.
Quý Á Liên nhìn anh một cái, mím môi lại thành đường thẳng, nắm chặt lòng bàn tay lại buông ra, lặp lại mấy lần. “Mặc kệ như thế nào cũng cảm ơn cậu, là cậu mang cô ấy từ quỷ môn quan trở về, tớ nợ cậu một ân tình.”
Tông Hướng Phong vừa nghe, phát ra tiếng cười lanh lảnh, ống nghe bệnh trên bộ ngực màu bạc bởi vì chấn động mà khẽ lên xuống. “Người trong nhà mà nói lời khách sáo gì, nếu không phải cậu hết sức khẩn cấp giục giã tớ về nước, tớ liền khai trương ở nước Mĩ, thuận tiện cưới một tóc vàng mắt ngọc bích, ngực cao mông nở tương đương với chị dâu rồi.”
Thì ra quan hệ của hai người không giống bình thường, mẹ của bọn họ là chị em họ, một gả cho cha Tông Hướng Phong, gả cho gà thì theo gà đến nước Mĩ, rồi sau đó định cư ở quê hương Canada, một ở lại Đài Loan kết hôn với đàn ông khác, người nọ là một người nổi tiếng nổi danh của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, tài sản hàng năm lên đến trăm tỷ, cũng chính là cha của Quý Á Liên.
Mặc dù thời gian dài hai nhà ngăn cách bởi địa hình, nhưng tình cảm cũng không bởi vì ngăn cách cự ly mà thay đổi, ngược lại càng thêm chặt chẽ, bí mật lui tới cũng khá thân thiết.
Năm đó Quý Á Liên đến nước ngoài du học chính là ở trọ nhà họ Tông, vốn người của nhà họ Tông muốn ăn ở trong nhà, nhưng anh lấy lý do không dễ dàng cự tuyệt, chỉ là vẫn có qua lại, số lần đến nhà thường xuyên cũng không khác biệt, lúc chủ nhật được nghỉ phép.
Tông Hướng Phong lớn hơn Quý Á Liên ba tuổi, là bác sĩ thần kinh thiên tài, hai mươi tuổi liền lấy bằng bác sĩ ngoại khoa toàn bộ trí óc xinh đẹp, không tới một năm liền bởi vì kỹ thuật mổ sọ vang danh khắp nơi trong ngoài, là danh y các bệnh viện lớn tranh giành.
Không vội quyết định anh ta tự lấy danh tiếng học tập của mình không ổn định chạy tới chạy lui giữa trăm bệnh viện lớn, cùng lúc tránh dao đổi lại kĩ thuật tốt hơn, một mặt quan sát bệnh viện gần đây thích hợp với anh ta nhất, cho đến khi Quý Á Liên gọi điện thoại tới nói cứu giúp, anh mới chuẩn bị quần áo về nước, lấy danh nghĩ bác sĩ được mời làm việc, tiến hành giải phẫu não bộ khó khăn nhất trong lịch sử.
Thật may là đưa được người trở về, nếu không tên tuổi của anh cũng xem như huỷ bỏ, thua bởi hạt vừng lớn, không lí do bị cười nhạo.
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện trước, mấy ngày nữa có rãnh rỗi ra ngoài uống một ly với tôi.” Ân lớn không thể nào nói cảm ơn hết được, nhưng vẫn không thể không uống mấy ly cho thoả thích.
“Được, tôi không phải là gậy trúc không thể, không cần bỏ ra tiền trong túi vẫn uống được, tôi. . . . .” Bỗng dưng anh ta nghĩ đến cái gì, dừng một chút, chân mày thắt lại. “Hai ngày trước vị họ Doãn kia đến hỏi thăm tôi về tình hình gần đây của em dâu, cậu chừa chút tinh thần, chú ý.”
“Anh ta lại tới?” Sao giống con gián đánh chết cũng không lùi, một mắt nhìn chằm chằm cắn cũng không rời, Thanh Thanh đã là vợ người ta, không phải người anh ta có thể mơ ước.
Đối với Doãn Quãng Lượng huênh hoang khoác lác, Quý Á Liên rất không bình thường trầm mặt xuống, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét. “Thấy anh ta cũng không có hư hỏng gì, chỉ là có hơi kích động, lại vừa vặn lúc vợ cậu mất trí nhớ, nếu hai người gặp mặt tuyệt không phải chuyện tốt, nếu anh ta không giữ miệng nói ra cái gì đó, đối với quan hệ như miếng băng mỏng của vợ chồng cậu thì tuyệt đối vô lợi có hại, cậu phải đề phòng anh ta, bệnh nhân vừa tỉnh không lâu tinh thần rất yếu ớt, cộng thêm cái gì cũng không nhớ, rất dễ bị lời của người khác ảnh hưởng.” Anh hi vọng trải qua chuyện này hai vợ chồng bọn họ có thể vận đen qua, cơn may đến, bình thường thuận lợi vượt qua, không cần quanh co và đau khổ.
Đây xuất phát từ sự quan tâm của người nhà, mà không phải là lời dặn dò của bác sĩ.
Quý Á Liên hiểu rõ gật đầu một cái. “Tôi hiểu rồi, anh ta sẽ không có cơ hội đến gần Thanh Thanh, cô ấy là vợ của tôi, cả đời là vậy.”
Anh không buông tay, ai cũng đừng mong cướp đi, cô chỉ có thể là của anh.
“À, anh...anh đang làm gì, mau buông tôi ra, nhiều người đang nhìn, quá xấu hổ.” Khuôn mặt Thạch Nghi Thanh đỏ bừng, đỏ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Thương tổn gân cốt sẽ giảm đi sau một trăm ngày, chỉ là gân cốt bị thương cần tịnh dưỡng là ý trời, để ngừa những thương tổn khác nhau, bị tổn thương lần nữa: càng khó phục hồi như cũ, lớn tuổi thường thường sẽ để lại bệnh tật, tâm bệnh gân cốt đau xót, mặc dù không bệnh nặng đáng ghét gì, thời tiết thay đổi như trời lạnh hoặc trời sắp mưa thì chỗ ấy liền mệt mỏi, thuốc cũng không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể buông lõng qua một ngày, đến chết mới thôi.
Nói là tai hoạ bất ngờ lại có mấy phần may mắn, ông trời luôn phù hộ con người có tâm địa lương thiện, mặc dù cô gần như mất mạng trong tai nạn xe cộ, nhưng trước khi xe cứu thương đến cô chỉ lâm vào hôn mê, mặc cho người ta giày vò không biết gì cả, cô không có trải qua lựa chọn sống chết, cũng không biết đau đớn, vết thương kép lại và kết vảy mới khó khăn nhất, thường làm cho người ta đau muốn chết, đêm ngủ không được.
Chớp mắt một cái, ba tháng đã qua, khi vết thương trên người cô phục hồi bảy tám phần, kiểm tra liên tục cộng thêm chờ kết quả chỉ mất mấy ngày, đợi lúc cô xuất viện vừa đúng trăm ngày.
Nói vận may của cô không tốt thôi. . . . .Cố tình thích loại vận may người ta phải gọi là ao ước, sâu bên trong có Phật phù hộ, chẳng những có người chồng thâm tình làm bạn như hình với bóng, còn có thể thuận lợi vượt qua một kiếp, may mắn trên đời này đều tụ tập trên người cô, nếu lại không vừa lòng, chỉ sợ chọc trời cũng không nhìn nổi.
“Anh ôm vợ của anh mặc kệ những người khác nói gì, ai muốn đỏ mắt thì kết hôn đi, nếu không thân thiết với một nửa hơn chúng ta đi, đã lâu anh không ôm em, dù sao vẫn ôm ấp thoả mãn mới có thể chứng minh thân thể chồng em cuồng tráng, tuyệt đối cho em tính phúc.” Lời nói của Quý Á Liên mang hai ý nghĩa khác nhau nháy mắt mấy cái, vẻ đẹp trai anh tuấn phi phàm có phần hơi trẻ con.
“Anh. . . . . Có xe lăn, anh ở phía sau đẩy tôi cũng được.”Cô cảm thấy cả phòng bệnh đều đang nhìn cô, bất luận là nhân viên cứu hộ hay người thân bệnh nhân, một đôi mắt còn sáng hơn đèn pha, đốt cháy toàn thân cô nóng lên, có chút thẹn thùng không dám gặp người.
“Anh thích ôm em...mùi trên người và hương vị ngọt ngào của em, hơn nữa, chồng em không bằng xe lăn sao? Thanh Thanh, em mới nằm viện mấy ngày liền ghét bỏ chồng thân yêu tốt với em nhất trên đời, thật là làm cho người ta đau lòng.” Còn có thể ôm cô là hạnh phúc của anh, một giây anh cũng không buông ra.
Thấy anh giống thật mà giả, nhìn như bản thân mình ghét trêu chọc, Thạch Nghi Thanh đỏ mặt lên, lúng túng mở miệng trả lời, anh nói như vậy rồi, cô còn có thể nói gì. “Tôi có thể luyện tập đi bộ, mặc dù đi không phải là rất ổn, nhưng có máy phụ trợ, tôi sẽ không té.”
“Vài bước này không sai, lúc anh còn động anh không muốn em chịu chút khổ cực nào.” Dáng vẻ ôn hoà có một loại khí phách và là người đàn ông độc tài chuyên chế.
Hốc mắt cô hơi nóng, cảm nhận được sự che chở và săn sóc của anh. “Tôi sợ anh đau tay, mấy ngày nay tôi mập lên không ít, đều tại anh không tiết chế bổ sung vào.”
Người ta là một ngày ba bữa cơm, cô là năm bữa ăn còn chưa đủ, còn thêm bữa ăn khuya, ăn nhiều ít gì miệng cũng bóng loáng, cái bụng cũng muốn vỡ ra.
Mà vị này là bạo chúa vô song trong lịch sử, thức ăn lên đến tận cổ mà vẫn còn buộc cô ăn cơm, nói cô quá gầy, muốn bồi bổ cho cô thật tốt, cho là bây giờ cô mới gọi là phụ nữ, đẫy đà có thịt, đẩy đủ mười phần, bây giờ cô chỉ là xác chết, tất cả đều là xương cốt.
Dầy! Khi dễ cô là người không có trí nhớ, cô biết được trước tai cô là cái bộ dáng gì, gương chiếu trong phòng tắm chiếu lên dáng dấp của Thanh Thanh không tệ cũng là một mĩ nhân nha, trừ hơi gầy, còn lại cô có tiềm chất làm mĩ nữ, nếu đeo thêm trang sức nữa khẳng định sẽ rất xinh đẹp.
Thạch Nghi Thanh không nhớ rõ tính tình trước kia của mình như thế nào, nhưng bản chất con người không thay đổi, cô còn lực lượng của hướng dương, giống như đoá hoa hướng dương tràn đầy sinh lực, tin tưởng bản thân, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, làm thân thể nho nhỏ của mình phát ra sức nóng.
“Cân nặng của vợ cũng không biết xấu hổ mà mở miệng, một cái lông vũ còn nặng hơn em, rốt cuộc những thứ em ăn vài ngày nay đã đi đâu?” Anh kéo vợ về trong vòng tay rắn chắc một lần nữa, cô bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm chặt vai anh, thiếu chút nữa đã kêu lên.
Mặt cô đáng thương cong miệng lên. “Lông vũ rất nhẹ có thể bay đi, tôi không như vậy, nặng vô cùng.”
“Đó là anh ôm em, nếu không anh lo lăng gió ở bên ngoài thổi em đi mất rồi.” Mặc dù trên mặt Quý Á Liên cười, bỗng dưng cánh tay lại căng thẳng, phảng phất mới thoát chết không lâu, sau một giờ cô sẽ giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, phút chốc hoá thành bọt biển xinh đẹp, bay lên trên bầu trời.
Đó là hình ảnh anh nguyện ý vĩnh viễn không nhớ tới, máu của cô chảy xuống mặt đất như suối, không ngừng chảy ra từ người cô, anh nắm đôi tay tràn đầy máu, máu chảy càng nhiều nhiệt độ của cô càng thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng bệch.
Tính mạng của cô gái anh yêu thương nhất đang từ từ tuột mất, khuôn mặt cười đáng yêu không còn rực rỡ nữa, trong nháy mắt anh cảm thấy cô nhẹ vô cùng, tựa hồ đang chờ nhổ ra một hơi thở cuối cùng. . . . .
“À! Đau, anh ôm quá chặt rồi, tôi vừa mới phục hồi không muốn giống như bánh bao hấp trong lòng, anh nhẹ một chút, làm tôi bị thương anh lấy gì trả cho ba mẹ tôi.”
Thu lại suy nghĩ trôi về ba tháng trước, tim Quý Á Liên cứng lại, cười gượng, hơi buông tay ra, đưa người trong ngực dừng ở chỗ xe tư nhân trước cửa bệnh viện. “Cho nên mới nói em ăn nhiều một chút, chăm sóc kĩ một chút, em nhìn xem, vừa đụng là xương, anh ăn thua thiệt rất nhiều nha! Phúc lợi trong quá khứ mất hết, nơi đó. . . . .À, cũng có chút nhỏ.”
Tầm mắt của anh rơi vào ngực của cô, sau đó nghiêng người tiến vào trong xe, ngồi ở phía sau với vợ, một tay ôm eo gầy của cô, một tay vuốt ve ngón tay đầy xương của cô, phân phó tài xế.
Từ lúc bác sĩ ký giấy xuất viện đến làm xong thủ tục xuất viện, không cần làm chỉ chờ nhân viên trong bệnh viện làm, Quý Á Liên cũng không nhàn rỗi, anh thu dọn quần áo và một chút đồ trang sức của vợ lúc nằm viện, lúc sau người phụ trách đưa đến sau xe, thời gian không tốn quá nửa tiếng.
Mà động tác cuối cùng của anh là cẩn thận ôm lấy vợ như sợ vỡ, dịu dàng mà nhẹ hàng, chỉ sợ đụng tới vết thương, mặc dù ngoài mặt còn vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt, nhưng người nào hiểu được da thịt dưới xương không có, lôi kéo nữa là sẽ đau, dáng dấp như thịt non mỏng.
“Anh. . . . .Con mắt của anh không cần nhìn loạn, nhìn ra cửa sổ.” Cô giống như là gả cho một con ngực đực, miệng không đứng đắn. Hai má Thạch Nghi Thanh đỏ ửng, tay che ngực, không để cho sắc lang bên cạnh phải lắc đầu than thở, rõ ràng chính mình thua thiệt lại thành cô có lỗi với anh, không cho anh ta hạnh phúc.
“Trong thành phố khói đen có gì đâu mà xem, em xem người đi đường một chút, lỗ mũi hướng tới trời, không có một người nào đẹp hơn vợ anh, em là xuất sắc nhất.” Người tình trong mắt là Tây Thi, trong mắt anh mọi thứ cô đều tốt, bộ dạng bình thường cũng có mùi vị.
Lỗ tai nghe ca ngời, cô ngược lại nỗi giận. “Anh luôn luôn ngọt ngào như vậy sao? Cảm giác anh sẽ không nghĩ nói lời ngon tiếng ngọt, anh nên nghiêm túc, cấp trên nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép cấp dưới phạm phải một sai lầm nhỏ nào.”
Cô nói đúng, tính cách của Quý Á Liên có một mặt cố chấp, anh xử sự đối đãi với người đều có nguyên tắc, ai cũng không thể vượt qua khoảng cách đó, nếu không nghiêm trị không tha.
Bởi vì anh quá trẻ tuổi, đón lấy hạt giống của cha mình chỉ mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, anh phải đối mặt với nhiều nhân viên lâu năm, thậm chí có cái gọi là ngày lại mặt thứ ba, không làm công việc chờ dẫn những cụ về hưu, anh phải có mánh khoé mới ép được những người cậy già lên mặt đó, tự cho là người càng vất vả càng có công lao lớn, thành lập thế lực của mình.
Anh là con trai độc nhất của nhà họ Quý, vừa sinh ra liền định là người thừa kế tập đoàn khổng lồ, từ lúc anh hiểu chuyện đến nay ít có thời gian đi du lịch, chỉ có học tập lại không ngừng học tập, tiếp thu kiến thức mới, thiếu sót là không đủ, tuỳ thời chuẩn bị sẵn sàng, cơ hội trôi qua không đợi người.
“Trước kia rất ít nói câu cuộc sống về sau còn dài vô cùng, anh có thể một ngày nói một câu cho em vui vẻ, từ trước đến giờ em rất dễ thoả mãn, một chút lời hữu ích cũng có thể làm em vui mừng nửa ngày, nhưng có mấy lời nếu không kịp nói ra, rất có thể không thể nói, cái người này ngoài ý muốn hù doạ anh muốn mất nửa cái mạng, anh. . . . .Cũng may, em vẫn còn, Thanh Thanh của anh không đành lòng bỏ lại anh một mình.” Lần này là anh đến quý trọng cô, dùng tình yêu để bảo vệ cô.
Nghe giọng mũi của anh hơi nghẹn ngào, Thạch Nghi Thanh lúng túng vươn tay không phái rất linh động ra, nhẹ nắm cái tay lớn gấp hai lần tay cô. “Anh không phỉa nói về sau cuộc sống còn rất dài? Chuyện không muốn cũng đã qua rồi, tôi không sao, anh cũng tốt, chúng ta đều phải trải qua thật vui vẻ mới đúng.”
Nếu anh nhanh một chút, không bị người ngăn chặn, cô cũng sẽ không đâm đầu vào xe hàng, cả người giống như con búp bê bể tan tành máu thấm ướt.
“À. Không phải là tôi qua đường mới bị xe đụng sao? Sao anh kéo tôi? Phải chạy đến trước mặt tôi bị xe đụng chết nha!” Nói chuyện lung tung, xem ra thật sự anh bị trận tai nạn kia doạ đến hết hồn, lời nói không trôi chảy, chính anh cũng mơ hô, thật là buồn cười.
Sắc mặt Quý Á Liên thay đổi, ho nhẹ mấy tiếng, cười cười nhướng mày. “Anh nói việc em đưa cơm tới, phòng ăn công ty cũng không sợ không có cơm ăn, để em đưa cơm cho anh lúc trời nóng anh sẽ đau lòng, nếu là người sẽ tính toán, anh thà khổ cực một chút ngày ngày về ăn trưa với em, cũng không để cho em mệt nhọc.”
Nếu cuộc đời người có thể làm lại, anh hi vọng có thể dừng lại một giây đồng hồ vào lúc đó, để cho anh có thể cứu cô, anh thiếu cô rất nhiều, rất rất nhiều....
“Anh. . . . . .Anh không cần đối với tôi quá tốt..., tôi cảm thấy tôi với anh không quan thuộc lắm, chúng ta có thể làm bạn trước không, anh tốt với tôi quá tôi sẽ cảm thấy có lỗi.” Không thể nói là cảm giác gì, nghe anh nói đủ chuyện vợ chồng từng trải qua, cô càng nghe càng xa lạ, giống như anh nói một người khác, cô cũng chỉ là người thứ ba đi ngang qua sân khấu, hoàn toàn không có biện pháp dung nhập vào trong ôn tình của anh.
Có đồng tình, có tiếc hận, có một chút thương hại, nhưng không có động lòng, vợ của anh gọi là Thạch Nghi Thanh, mà đại não trống không của cô không tìm được quá khứ của Thạch Nghi Thanh, có chỉ là trí nhớ mười ngày qua, y tá Trương Cẩm Tuệ, bác sĩ Tông Hướng Phong, cùng với người tự xưng chồng cô Quý Á Liên.
Nhiều hơn nữa cũng không có, ở trong đầu cô chỉ có mấy người này, bạn bè của cô, người thân của cô đâu? Nhân viên của cô sẽ không kém đến mức không ai đến thăm bệnh chứ? Hay là bọn họ quá bận rộn, công việc bề bồn đến không có thời gian tới thăm cô một lần, không có đối tượng nói chuyện trời đất thật rất buồn bực.
Trọng thương trong tai nạn xe cộ đã rất xui xẻo, còn không có người tám với cô, mỗi ngày vừa mở mắt ra liền thấy người đàn ông đẹp trai, dịu dàng đa tình đến nổi da gà, cô đều không biết được anh nói lờ ân ái với cô, hay là cùng vợ anh tình ý triền miên, anh thật không giống như thật.
Thật ra thì có mấy lời cô không thể nói với anh, chỉ có thể tám với chị em một chút, dù sao đàn ông và phụ nữ cũng có bất đồng, ý nghĩ nhất định cũng không giống nhau, nội tâm cô rất sợ anh sẽ không hiểu được.
Quý Á Liên không buông lỏng tay, ngược lại nắm thật chặt “Đối với em tốt vì em là vợ anh yêu thương chân thành, anh yêu em hoàn toàn không có lí do, chỉ là yêu em mà thôi, anh không có biện pháp đối đãi với em như bạn bè, anh sẽ muốn hôn em, ôm em, chiếm lấy em, làm cho em chỉ có thể là của một mình anh.”
“Anh. . . . . .Anh. . . . .” Cô nói không ra được câu “Em cũng yêu anh” này, trong lòng cô không có cảm giác yêu, ánh mắt mơ hồ trốn tránh cái nhìn chăm chú của anh.
“Quý tiên sinh, Quý phu nhân, đến nơi rồi. Cần tôi mang hành lí lên lầu giúp các người không?” Tài xế đăng trước chợt nói, anh ta dừng xe ỏ bãi đỗ xe ngầm lớn, tuân thủ lễ phép không quay đầu lại, mắt nhìn phía trước hỏi thăm.
“Ừ!”
Đó là một cao ốc có chế độ quản lí nghiêm khắc, phân tầng phân lầu ra ném chuyền, bình nhỏ nhất là bình nhảy lấy đà, lớn nhất có hai trăm binh, ra vào phải có dấu vân tay và thẻ thông hành, mỗi hộ chỉ có thể đến tầng đó, trừ phi bị hành xóm mời phải do quản lí giải, nếu không cửa thang máy sẽ không mở ra, chỉ biết dừng lại ở tầng lầu của mình.
Mặc dù cầu thang rộng rãi được chiếu sáng hai mươi bốn giờ, chỉ là đi thông qua mỗi tầng lầu cửa đều do bên trong khoá, chỉ có tầng lầu của hộ gia đình mình mới có thể tự do mở, người khác nếu chưa được cho phép mà tự tiên xông vào sẽ phát ra tiếng nhắc nhở chói tay, bảo vệ sẽ lập tức xuất động, mời kẻ xông vào ra hoặc báo cảnh sát xử lí.
Mà Quý Á Liên và vợ ở lầu cuối trên dưới hai tầng, là lúc bố trí biệt thự ấm áp trên tầng thượng, kéo cửa màu đen ra, trên tủ giày bày một chậu Bạc Hà tràn đầy sức sống, đi lên trước nữa là phòng khách, hai ghế lớn một ghế salon nhỏ màu trắng sữa đặt cao ngang cửa sổ, trên bàn trà nhỏ là điện thoại nhà dùng, đi tới sau ghế sa lon kéo cửa sổ thuỷ tinh ra, là ban công vườn hoa đủ để cho hai mươi người nướng thịt, vườn hoa bên cạnh trồng cây cảnh và hoa và xích đu màu xanh lam của hai người.
Thạch Nghi Thanh thấy TV LCD phía dưới bình hoa Bách Hợp, nửa đoá hoa nở rộ lớn cỡ bàn tay cô, Mãn Thanh to lớn trắng nõn tám phần cắm ở trong bình hoa thuỷ tinh, hết sức cao nhã lại mang theo mùi thơm nồng đậm.
Cô rất ưa thích ấm áp nhàn nhạt như vậy, có tường màu vàng nhạt, màu sắc giá sach và tủ rượu đơn giản, sách sắp xếp chỉnh tề nhưng hơi nhỏ một chút lại muôn màu, phần lớn là xem qua, dấu vết lật xem vẫn còn, có thể thấy người đọc sách là một người yêu sách, từ văn xuôi đến tạp chí. Nhiều nhất là các loại tiểu thuyết, còn có nhân vật lịch sử và bách khoa toàn thư.
Nhưng là, tại sao cô có cảm giác không hợp nhau? Hình như ít đi cái gì, lại thêm cái gì, trong đầu cô xuất hiện một loạt hình ảnh.
“Đây là chỗ anh ở?” Rất có cảm giác nhà.
“Đây là nhà của chúng ta.” Quý Á Liên cầm khung hình trên tủ, nhẹ nhàng vuốt ve hai người trong tấm hình vui vẻ cười to, bọn họ cùng hợp sức ôm lấy một con cá lớn hơn hai mươi kí lô.
“Đó.” Cô quay đầu xem tấm hình trong tay anh, cô nhìn thấymình phơi nắng và khuôn mặt tươi cười, một người đàn ông. . . . .Không, là của người chồng thâm tình của cô nhìn cô.
“Không có trí nhớ cũng không sao, chúng ta sáng tạo trí nhớ mới, ngày mai ngày mai em sẽ dựa vào lòng anh, nói đoàn tụ núi tuyết, nắng chiều nước mát, mặt trời mọc trong đám mây, còn có băng Bắc Cực, núi tuyết tan Alpes xuân anh thảo, số phận sẽ không đánh ngã chúng ta, sẽ chỉ làm cho tâm của anh và em đến gần nhau. . . . .”Một ngày nào đó anh muốn mang theo cô xem cảnh đẹp, tìm kiếm cảm động trong lòng cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook