Nhà Tui Có Ma
-
Chương 14: Họ nói anh ấy rất đau khổ
Khi xe dừng lại trước tiểu khu Thiên Hồng, tôi móc đại một tờ tiền trong túi ra, cũng không nhìn xem là mệnh giá bao nhiêu, đưa cho tài xế rồi đẩy cửa lao ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng gọi lớn của tài xế vọng lên phía sau, thế nhưng tôi không bận tâm, vẫn cứ chạy thẳng về phía trước, thậm chí tôi quên đi thang máy mà leo thang bộ lên tới lầu ba. Khi đi tới cửa nhà số 302 thì thở hồng hộc vì mệt. Tôi rã rời đưa tay ấn chuông cửa, một hồi lâu sau vẫn không có người ra mở, tôi lo lắng bất an, ấn liên tiếp mấy cái nữa cũng không có ai mở cửa. Lúc này cửa nhà bên cạnh mở ra, một người ước chừng hơn 30 tuổi ló đầu ra nhìn, thấy tôi đứng đó thì tò mò hỏi một câu “Cô đến tìm người nhà đó à? Hình như trưa nay nhà họ có người tai nạn, tôi ở trong nhà nghe thấy có tiếng cãi vã, cãi nhau dữ lắm, sau đó tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ kèm theo tiếng chửi mắng, một lúc sau thì nghe thấy tiếng xe cứu thương chạy đến dưới lầu…”
Tôi không nghe nỗi nữa, ngay cả câu cảm ơn vẫn chưa kịp nói đã chạy vội xuống lầu, thời khắc này tôi lo lắng vội vã đến muốn khóc nấc lên, thế nhưng khi chạy xuống dưới lầu thì tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không biết họ đi đến bệnh viện nào, tôi lo đến rơi nước mắt, chợt nhớ tới trong điện thoại di động vẫn còn tin nhắn của anh, vội lấy ra tìm số.
Chỉ chốc lát sau điện thoại có người nghe, một giọng nữ vang lên hỏi tôi là ai? Tôi ngẩn người, chẳng nhẽ đây không phải là số của Trương Trạch? Người bên kia ngập ngừng hỏi tiếp, “Có phải Trần Duyệt không?”
“Dạ… phải.”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng phụ nữ khóc vang lên ở đầu dây bên kia, “Con bé này sao lại nhân tâm như thế, con có biết hai năm qua thằng Trương Trạch nó tìm con khắp nơi đến mức muốn phát điên rồi không? Sao con có thể bỏ đi mà không nói tiếng nào như vậy? Con…”
“Dì là… mẹ của anh Trạch? Trương Trạch đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy sao rồi ạ?”
Lúc này tôi chỉ quan tâm mỗi chuyện này mà thôi, một khắc không thấy anh ấy, nỗi lo trong lòng tôi thêm nặng hơn.
Tôi thấy mẹ của Trương Trạch vừa khóc vừa nói, “Thằng Trạch vừa bị ba nó đập chai bia vào đầu, ngất xỉu, đầu nó chảy rất nhiều máu hiện đang cấp cứu trong bệnh viện nhân dân thành phố,”
Tôi vội vàng cúp điện thoại, không dừng lại một khắc, tôi vội bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện, xuống xe, tôi liền chạy thẳng vào bệnh viện, hỏi nhân viên quản lý phòng bệnh của Trương Trạch ở đâu, sau đó chạy một mạch đến đấy.
Đi tới cửa phòng bệnh, thấy mẹ Trương Trạch đang chờ tôi ngoài cửa, tôi liền chạy tới hỏi bà, “Dì… Trương Trạch… anh ấy sao rồi ạ?”
Mẹ Trương Trạch nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó nước mắt lại rơi xuống, tôi ngơ ngác cho rằng Trương Trạch đã xảy ra chuyện, vội vã đi vòng qua bà, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh Trương Trạch đầu quấn đầy băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đang lâm vào tình trạng hôn mê, nước mắt tôi chảy xuống, im lặng khóc. Mẹ Trương Trạch đi theo vào, sau đó đóng cửa lại.
Tôi tới bên giường Trương Trạch, nắm lấy tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Sao lại ra nông nỗi này?”
Phía sau truyền đến giọng nói của mẹ Trương Trạch, “Thằng Trạch đã kể chuyện hai đứa cho dì nghe rồi, nếu sớm biết như thế thì năm đó dì nên giữ con lại.”
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn dì, dì đã biết hết rồi sao? Nhưng lúc đầu ngay cả Trương Trạch cũng không tin lời nói của tôi, vậy dì tin chuyện đó sao?
“Năm đó, khi dì nghe điện thoại xong quay lại phòng bệnh thì con đã đi rồi, dì hỏi thằng Trạch sao không giữ con lại một lát thì nó bảo hai đứa không quen biết, lúc đó dì còn lấy làm lạ, rõ ràng con nói hai đứa là bạn học. Sau khi con đi, thằng Trạch cứ như người mất hồn, dì với ba nó lo lắng không biết có phải vụ tai nạn để lại di chứng gì rồi không, sau đó nó nói với dì luôn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, nó nói trong giấc mơ ấy có một người rất quan trọng với cuộc đời nó, thế nhưng nó lại không nhìn rõ người đó là ai, nó nói chắc chắn nó đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, thế nhưng mọi ký ức từ lúc sinh ra đến giờ nó đều nhớ rõ mồn một, nó không tìm ra nguyên nhân, ngày nào cũng giam mình trong phòng suy nghĩ ũ rũ đến sắp phát điên lên, vốn dĩ nó còn có một cô bạn gái, nếu như nó không đột ngột gặp tai nạn thì có lẽ hai đứa đã đính hôn, nhưng sau khi nó gặp tai nạn thì cô gái kia chỉ đến thăm nó hai lần rồi không đến nữa, chắc con nghĩ lúc ấy nó đã quên mất con nên mới bỏ đi. Kỳ thực lúc thằng Trạch tỉnh lại có hỏi chuyện của Ninh Ninh, thế nhưng từ lúc con đi thì nó không còn nhắc đến con bé kia nữa. Về sau, Ninh Ninh tới tìm nó, nó dứt khoát nói chia tay. Ngày nào cũng giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, nó nói nó rất đau, rất sợ, về sau nó gặp được một cô gái, nó nói cô gái đó đem đến cho nó cảm giác rất quen thuộc, nó nói chắc chắn nó đã gặp qua cô gái ấy ở đâu rồi, thế nhưng cô gái kia lại nói chưa từng gặp qua nó, vì thế noa đã đi theo cô bé ấy đến thành phố nơi vố bé sống, nhưng dần dần nó lại cảm thấy có thể đó chỉ là di chứng sau vụ tai nạn mà thôi, bởi cô gái kia ngoại trừ tướng mạo khiến nó cảm thấy quen thuộc ra thì mọi thứ đều rất xa lạ, nó buông tay, sau đó nó lại gặp được con vào đúng cái hôm cuối cùng ấy.”
Sau khi nó quay về đã nói với dì rằng, nó gặp được hai người giống nhau như song sinh, nó nói chắc lúc trước nói đã nhận nhầm người, nó khóc với dì rằng nó đã thấy cô gái trong giấc mơ ấy, thế nhưng con lại bỏ đi mất, con không biết lúc đó nó điên cuồng đến mức nào đâu, dì và ba nó đều rất lo lắng, sợ nó cứ tiếp tục như vậy sẽ trở nên điên dại. Lần cuối cùng nó đi ra ngoài về là một tuần trước, hôm đó nó tự giam mình ở trong phòng cả ngày cũng không đi ra, dì mang cơm vào cho nó, nó cũng không ăn, cứ giam mình ở trong phòng, sau đó ba nó tức quá phá cửa xông vào, dì thấy nó cuộn mình trong chăn khóc nức nở, từ nhỏ đến lớn nó vẫn luôn rất nghe lời, thế nhưng lần đó dù dì và ba nó có khuyên can thế nào nó cũng không chịu nghe, nó không nói câu nào, cũng không chịu ăn cơm, về sau cũng lôi được nó ra khỏi chăn, nhưng nó chỉ ngồi im trên giường, nói gì cả…”
“Trần Duyệt, con có thể cảm nhận được tâm trạng của người làm cha làm mẹ như chúng ta lúc ấy không? Chúng tôi chỉ có mỗi mình Trương Trạch, nếu nó xảy ra chuyện lần nữa thì chúng ta còn sống để làm gì nữa? Sau đó, dì bị bệnh phải nằm viện, lúc đó nó mới chịu nói thật với dì, nó kể lại câu chuyện của nó với con cho dì nghe, nói cuộc sống giữa con và nó khi nó còn là một linh hồn, còn nói nó không nhớ rõ con nhưng linh hồn của nó vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó dì đã không tin, nó nói nó cũng không tin, nó lang thang ở ngoài suốt cả ngày, ngày hôm sau nó nhận được tin nhắn của con nói tạm biệt nó, nó nói nó đã nhớ lại, cô gái trong mộng kia đã từng gọi nó như thế, nó chạy đến nhà con thì con đã đi rồi, nó giống như nổi điên lên đập cửa đùng đùng, sau đó nó đi vào nhà tìm được quyển nhật ký trong phòng bà con, đó chính là quyển nhật ký do chính tay nó viết, thế nhưng nó tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con, lúc đó con đã tuyệt tình bỏ đi, không để lại bất cứ manh mối nào, nó nói ngày đó, trước khi nó đi con đã nói với nó rằng sau này sẽ không hói hấn, rằng con đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục chờ đợi nói nữa.”
Khi bà nói đến đây thì tôi đã khóc không thành tiếng, tôi không biết khi tôi rời đi thì anh đã nhớ ra tất cả, chả trách hôm ấy khi chúng tôi gặp lại nhau thì câu đầu tiên anh nói là “anh rất hối hận”, chả trách khi gặp lại anh thì thấy anh gầy đi rất nhiều, hai năm qua chắc anh đã sống rất cực khổ.
“Hai năm qua… Anh ấy sống có tốt không?”
Tôi không nghe nỗi nữa, ngay cả câu cảm ơn vẫn chưa kịp nói đã chạy vội xuống lầu, thời khắc này tôi lo lắng vội vã đến muốn khóc nấc lên, thế nhưng khi chạy xuống dưới lầu thì tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không biết họ đi đến bệnh viện nào, tôi lo đến rơi nước mắt, chợt nhớ tới trong điện thoại di động vẫn còn tin nhắn của anh, vội lấy ra tìm số.
Chỉ chốc lát sau điện thoại có người nghe, một giọng nữ vang lên hỏi tôi là ai? Tôi ngẩn người, chẳng nhẽ đây không phải là số của Trương Trạch? Người bên kia ngập ngừng hỏi tiếp, “Có phải Trần Duyệt không?”
“Dạ… phải.”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng phụ nữ khóc vang lên ở đầu dây bên kia, “Con bé này sao lại nhân tâm như thế, con có biết hai năm qua thằng Trương Trạch nó tìm con khắp nơi đến mức muốn phát điên rồi không? Sao con có thể bỏ đi mà không nói tiếng nào như vậy? Con…”
“Dì là… mẹ của anh Trạch? Trương Trạch đâu? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy sao rồi ạ?”
Lúc này tôi chỉ quan tâm mỗi chuyện này mà thôi, một khắc không thấy anh ấy, nỗi lo trong lòng tôi thêm nặng hơn.
Tôi thấy mẹ của Trương Trạch vừa khóc vừa nói, “Thằng Trạch vừa bị ba nó đập chai bia vào đầu, ngất xỉu, đầu nó chảy rất nhiều máu hiện đang cấp cứu trong bệnh viện nhân dân thành phố,”
Tôi vội vàng cúp điện thoại, không dừng lại một khắc, tôi vội bắt một chiếc taxi đi đến bệnh viện, xuống xe, tôi liền chạy thẳng vào bệnh viện, hỏi nhân viên quản lý phòng bệnh của Trương Trạch ở đâu, sau đó chạy một mạch đến đấy.
Đi tới cửa phòng bệnh, thấy mẹ Trương Trạch đang chờ tôi ngoài cửa, tôi liền chạy tới hỏi bà, “Dì… Trương Trạch… anh ấy sao rồi ạ?”
Mẹ Trương Trạch nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó nước mắt lại rơi xuống, tôi ngơ ngác cho rằng Trương Trạch đã xảy ra chuyện, vội vã đi vòng qua bà, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đập vào mắt tôi là hình ảnh Trương Trạch đầu quấn đầy băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, đang lâm vào tình trạng hôn mê, nước mắt tôi chảy xuống, im lặng khóc. Mẹ Trương Trạch đi theo vào, sau đó đóng cửa lại.
Tôi tới bên giường Trương Trạch, nắm lấy tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Sao lại ra nông nỗi này?”
Phía sau truyền đến giọng nói của mẹ Trương Trạch, “Thằng Trạch đã kể chuyện hai đứa cho dì nghe rồi, nếu sớm biết như thế thì năm đó dì nên giữ con lại.”
Tôi giật mình quay đầu lại nhìn dì, dì đã biết hết rồi sao? Nhưng lúc đầu ngay cả Trương Trạch cũng không tin lời nói của tôi, vậy dì tin chuyện đó sao?
“Năm đó, khi dì nghe điện thoại xong quay lại phòng bệnh thì con đã đi rồi, dì hỏi thằng Trạch sao không giữ con lại một lát thì nó bảo hai đứa không quen biết, lúc đó dì còn lấy làm lạ, rõ ràng con nói hai đứa là bạn học. Sau khi con đi, thằng Trạch cứ như người mất hồn, dì với ba nó lo lắng không biết có phải vụ tai nạn để lại di chứng gì rồi không, sau đó nó nói với dì luôn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, nó nói trong giấc mơ ấy có một người rất quan trọng với cuộc đời nó, thế nhưng nó lại không nhìn rõ người đó là ai, nó nói chắc chắn nó đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, thế nhưng mọi ký ức từ lúc sinh ra đến giờ nó đều nhớ rõ mồn một, nó không tìm ra nguyên nhân, ngày nào cũng giam mình trong phòng suy nghĩ ũ rũ đến sắp phát điên lên, vốn dĩ nó còn có một cô bạn gái, nếu như nó không đột ngột gặp tai nạn thì có lẽ hai đứa đã đính hôn, nhưng sau khi nó gặp tai nạn thì cô gái kia chỉ đến thăm nó hai lần rồi không đến nữa, chắc con nghĩ lúc ấy nó đã quên mất con nên mới bỏ đi. Kỳ thực lúc thằng Trạch tỉnh lại có hỏi chuyện của Ninh Ninh, thế nhưng từ lúc con đi thì nó không còn nhắc đến con bé kia nữa. Về sau, Ninh Ninh tới tìm nó, nó dứt khoát nói chia tay. Ngày nào cũng giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, nó nói nó rất đau, rất sợ, về sau nó gặp được một cô gái, nó nói cô gái đó đem đến cho nó cảm giác rất quen thuộc, nó nói chắc chắn nó đã gặp qua cô gái ấy ở đâu rồi, thế nhưng cô gái kia lại nói chưa từng gặp qua nó, vì thế noa đã đi theo cô bé ấy đến thành phố nơi vố bé sống, nhưng dần dần nó lại cảm thấy có thể đó chỉ là di chứng sau vụ tai nạn mà thôi, bởi cô gái kia ngoại trừ tướng mạo khiến nó cảm thấy quen thuộc ra thì mọi thứ đều rất xa lạ, nó buông tay, sau đó nó lại gặp được con vào đúng cái hôm cuối cùng ấy.”
Sau khi nó quay về đã nói với dì rằng, nó gặp được hai người giống nhau như song sinh, nó nói chắc lúc trước nói đã nhận nhầm người, nó khóc với dì rằng nó đã thấy cô gái trong giấc mơ ấy, thế nhưng con lại bỏ đi mất, con không biết lúc đó nó điên cuồng đến mức nào đâu, dì và ba nó đều rất lo lắng, sợ nó cứ tiếp tục như vậy sẽ trở nên điên dại. Lần cuối cùng nó đi ra ngoài về là một tuần trước, hôm đó nó tự giam mình ở trong phòng cả ngày cũng không đi ra, dì mang cơm vào cho nó, nó cũng không ăn, cứ giam mình ở trong phòng, sau đó ba nó tức quá phá cửa xông vào, dì thấy nó cuộn mình trong chăn khóc nức nở, từ nhỏ đến lớn nó vẫn luôn rất nghe lời, thế nhưng lần đó dù dì và ba nó có khuyên can thế nào nó cũng không chịu nghe, nó không nói câu nào, cũng không chịu ăn cơm, về sau cũng lôi được nó ra khỏi chăn, nhưng nó chỉ ngồi im trên giường, nói gì cả…”
“Trần Duyệt, con có thể cảm nhận được tâm trạng của người làm cha làm mẹ như chúng ta lúc ấy không? Chúng tôi chỉ có mỗi mình Trương Trạch, nếu nó xảy ra chuyện lần nữa thì chúng ta còn sống để làm gì nữa? Sau đó, dì bị bệnh phải nằm viện, lúc đó nó mới chịu nói thật với dì, nó kể lại câu chuyện của nó với con cho dì nghe, nói cuộc sống giữa con và nó khi nó còn là một linh hồn, còn nói nó không nhớ rõ con nhưng linh hồn của nó vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó dì đã không tin, nó nói nó cũng không tin, nó lang thang ở ngoài suốt cả ngày, ngày hôm sau nó nhận được tin nhắn của con nói tạm biệt nó, nó nói nó đã nhớ lại, cô gái trong mộng kia đã từng gọi nó như thế, nó chạy đến nhà con thì con đã đi rồi, nó giống như nổi điên lên đập cửa đùng đùng, sau đó nó đi vào nhà tìm được quyển nhật ký trong phòng bà con, đó chính là quyển nhật ký do chính tay nó viết, thế nhưng nó tìm khắp nơi cũng không tìm thấy con, lúc đó con đã tuyệt tình bỏ đi, không để lại bất cứ manh mối nào, nó nói ngày đó, trước khi nó đi con đã nói với nó rằng sau này sẽ không hói hấn, rằng con đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục chờ đợi nói nữa.”
Khi bà nói đến đây thì tôi đã khóc không thành tiếng, tôi không biết khi tôi rời đi thì anh đã nhớ ra tất cả, chả trách hôm ấy khi chúng tôi gặp lại nhau thì câu đầu tiên anh nói là “anh rất hối hận”, chả trách khi gặp lại anh thì thấy anh gầy đi rất nhiều, hai năm qua chắc anh đã sống rất cực khổ.
“Hai năm qua… Anh ấy sống có tốt không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook