Edit: Vân Nhi

An Tuyết Thần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như lang sói kia, cô chỉ biết cúi đầu.

Phàm Ngự nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn đứng dậy từ từ đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.

Thân hình cân đối; làn da mềm mại, láng mịn; khuôn mặt trái xoan; mày thanh môi tú; sống mũi cao thẳng; đôi mắt trong sáng tựa như hoa đào mùa xuân, thuần thuần khiết khiết. . . Dùng những câu từ đơn giản này hình dung cô bé cũng không xem là quá, mà là còn chưa đủ.

Miệng hắn từ từ kề sát tai cô nói: "Mới tới? Không hiểu quy củ?" Nói xong hắn cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.

An Tuyết Thần cũng nhìn hắn. Hắn có khuôn mặt cương nghị, hoàn mỹ đến từng đường cong, đôi mắt nhàn nhạt bá đạo, sắc bén cơ hồ có thể xuyên qua linh hồn tận sâu trong thân thể của người đối diện.

Sống mũi tuấn mỹ, đôi môi khêu gợi có thể làm bao cô gái động lòng xuân. Lồng ngực rắn chắc lờ mờ ẩn hiện sau vạt áo sơ mi đen sang trọng, lúc này hắn đang cau mày hút một điếu thuốc.

Cô. . . chưa bao giờ gần đàn ông, chưa bao giờ biết mùi vị đàn ông là như thế nào nhưng. . . Cô biết đây là một con dã thú nguy hiểm, chỉ là cô không biết hắn nguy hiểm cỡ nào!

Cô có thể nhìn thấy mặt hắn, có thể chạm vào thân thể hắn, nhưng cô vĩnh viễn cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì!

Hắn giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi ròi buông tay, xoay người trở lại ghế sa lon. Hắn không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc và nhìn cô. Ánh mắt của hắn khiến cô có cảm giác khiếp sợ, tựa như lang sói, nguy hiểm và lạnh lùng.

Hắn ưu nhã gạt tàn thuốc xuống, dựa lưng vào ghế sa lon.

"Tới đây." Chỉ nhàn nhạt nói một câu, nhưng làm người nghe không thể cự tuyệt.

An Tuyết Thần cố gắng không nhìn những hình ảnh nóng bỏng bên cạnh, từng bước gian nan đi tới gần hắn, tay không ngừng siết chặt vạt áo.

"Ngồi" Phàm Ngự vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.

Đang do dự có nên ngồi hay không, cô liền bị kéo ngã xuống, ngồi lên đùi hắn.

"A, làm cái gì, buông tôi ra." Cô sợ. Trên người hắn luôn tản ra hơi thở nguy hiểm, cô biết hắn nhất định không phải là người bình thường.

Nhìn con mèo nhỏ trong ngực, Phàm Ngự nhẹ nhíu mày. "Hư, ngoan đi, đừng làm rộn, đừng làm tôi phải tức giận."

"Thật xin lỗi, vậy xin ngài buông tôi ra, tôi cảm thấy không thoải mái."

"Không thoải mái, ngoan, một hồi sau nhất định tôi sẽ làm cho cô thoải mái." Hắn nhẹ nhàng mút môi cô, hôn cô thỏa thích. Đột nhiên bị hôn, đầu An Tuyết Thần bỗng trống rỗng. 18 năm giữ gìn, nụ hôn đầu của cô cư nhiên bị một người xa lạ cướp mất.

Phàm Ngự hôn rất thoải mái bỗng đuôi lông mày tuấn tú cau lại, mở mắt ra, hắn mới phát hiện mình bị con mèo nhỏ này cắn. Cô hung hăng cắn hắn, rồi thừa dịp hắn thất thần liền tông cửa chạy đi.

Nhìn bóng lưng dần xa, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đen lại. Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường sợ có thể chọc giận con ác lang.

"Hừ, chạy đi, dù có chạy đến chân trời góc biển, không có nơi nào Phàm Ngự ta không tìm được." Phàm Ngự nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười sâu thẳm.

An Tuyết Thần cứ chạy mà không hề hay biết cô đã chọc giận một con sói đang ngủ say.

Ra khỏi cửa, An Tuyết Thần chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn đôi môi bị Phàm Ngự hôn qua, cô tức giận kêu: "Bại hoại, đời này có chết ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi."

Có ai biết bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại, nhưng lần gặp mặt này kèm theo một tờ khế ước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương