Nhà Trọ Hoa Yêu
-
Chương 51: Xua tan từng lớp từng lớp sương mù
Nếu Thư Sinh không giữ chặt Chước Tử thì chắc chắn nàng đã ngồi phịch xuống đất rồi. Trong đầu cứ bay qua lượn lại Nữ Oa, Thanh Đế, Nữ Oa, Thanh Đế. Hai
người đó đều là đại thần thượng cổ. Đừng nói là có vinh hạnh chiêm
ngưỡng, ngay cả khi cúi đầu thấp thoáng thấy bóng dáng họ cũng kính sợ
hết sức. Thế mà nàng… từ từ nào, đây là nàng đang đắc tội với Nữ Oa
nương nương, lại còn hôn hôn Thanh Đế?
Nàng… chắc phải tìm nơi trú ẩn nhanh thôi…
Cố gắng sắp xếp lời của Thư Sinh lại, đại khái nàng tổng kết được thế này, năm đó nàng là một cây thược dược kinh thiên động địa, bị thần của trăm hoa là Thanh Đế biết tới, đánh về trồng ở hoa viên. Sau đó Nữ Oa nương nương cần đồ để luyện thạch, để mắt đến nên đã tới tỏ ý xin lại. Nhưng Thanh Đế lại không chịu giao nàng ra, thế là hai người rạn nứt tình cảm. Sau đó Thanh Đế muốn tìm đồ thay thế nàng đưa cho Nữ Oa nương nương, nhưng bản thân nàng lại không biết, chỉ sợ hai vị đại thần khai chiến nên đã bỏ trốn, cuối cùng lại rơi vào thiên động, mất hết tu vi, cũng không còn ký ức, rơi xuống nhân gian, trải qua mấy trăm năm thì biến thành một đóa hoa yêu.
Sau đó Thanh Đế tìm được mình thì Nữ Oa nương nương lại xuất hiện?
Trong thời gian ngắn thế mà Chước Tử có thể đúc rút được một chuyện khá hài lòng nhưng mà chân thì vẫn mềm ra…
Nữ Oa nhìn hai người bộ dáng một đôi uyên ương không thể chia lìa thì lắc đầu chép miệng. Chước Tử vểnh tai, nữ thần à, ngữ khí như thế phá hỏng hết hình tượng tốt đẹp mất!
Thanh Đế lườm lườm nàng ta: “Hiện giờ ta đã rõ mọi chuyện, ngươi còn ngang bướng đến thế sao?”
Chước Tử sợ hãi hỏi: “Nữ thần à, sao trước kia ngài muốn bắt ta?”
Nữ Oa im lặng một lúc mới cất tiếng: “Để luyện đá?”
Chước Tử nuốt ực: “Luyện đá ư?”
Thanh Đế ôm lấy nàng, khó chịu nói: “Thược Dược nổi tiếng trong lục giới là linh vật tinh khiết tột đỉnh, đá ngũ sắc vá trời cũng vẫn có chút không sạch sẽ. Nàng ta đã theo dõi nàng, muốn để nàng sống trên tảng đá cho đến khi linh khí hao hết.”
Chước Tử hoàn toàn không còn cảm giác ở chân nữa, run run: “Nhưng, nhưng trời không phải đã được vá lại rồi sao?”
“Chuẩn bị trước cũng không xấu, không biết lúc nào trời sẽ sập xuống nữa.”, Thanh Đế lạnh lùng trừng nàng ta: “Ta đã đồng ý tìm vật thay thế cho ngươi, nhưng qua mấy trăm năm rồi vẫn không chịu buông tay, còn muốn ầm ĩ đến tận chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân?”
Chước Tử có thể hiểu ra được vì sao khi cưỡi trên rùa biển ở Đông Hải, Thư Sinh lại không chịu tôn kính gọi nàng ta là Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa thở dài: “Năm đó ta đã hứa không chạm vào thược dược nhỏ kia thì bây giờ ta cũng không ra tay sát hại. Khi ta đến khách điếm ấy, nàng ta đã hấp hối, khách điếm cũng đã bị thiêu trụi.”, sau đó nàng ta nhíu mày: “Có phải mắc lỗi một lần thì sẽ không còn trong sạch nữa? Hơn nữa, ta đâu biết kẻ lười biếng có số như ngươi lại nói chuyện yêu đương với một cây thược dược, nếu biết nhất định ta không động đến nàng ta.”
Chước Tử nghe mấy câu này cứ thấy như là… đang vô tình giẫm lên tình bạn tri kỷ thế nhỉ? Thanh Đế lại không kiên nhẫn nhìn nàng ta: “Năm đó ngươi không hiểu chuyện, ta cũng không chỉ trích nữa. Bây giờ ngươi mau quay về luyện đá của ngươi đi, đừng có nhìn chằm chằm Chước Tử của ta thế… Khoan đã.”, hắn bỗng như bừng tỉnh, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, quả nhiên cứ ở bên Chước Tử lâu, trọng điểm cũng không theo kịp nữa rồi, từ từ, giờ không phải lúc tự trách móc mình: “Ngươi vừa nói, cái chết của Chước Tử ngày mùng một tháng mười một không phải do ngươi gây ra?”
Nữ Oa nhíu mày, lạnh lùng nhả từng chữ: “Ba trăm năm qua ngươi không dùng não hả, phản ứng chậm quá đấy. Tuyệt giao ba trăm năm, không ai cãi nhau với ngươi cũng không hẳn là tốt nhỉ?”
Thanh Đế nhịn không được, nổi khùng: “Mau nói đi!”
Nữ Oa gật đầu: “Ta ở Cửu Trọng Thiên thấy nhân gian có biến động khác thường nên hạ phàm. Không ngờ lúc tìm đến khách điếm Đồng Phúc thì nơi đó bị thiêu cháy gần như hết, còn Chước Tử thì đã hấp hối. Vừa định bước lên thì ngươi đã phát hiện ra, lại còn tuyên bố muốn chém ta ngàn đao nữa chứ… So với Đậu Nga ta còn oan hơn nghìn nghìn lần ấy chứ.”
Thanh Đế lạnh giọng: “Nếu ngươi không hổ thẹn với lương tâm thì sao khi đó lại ngăn cản Cửu Vỹ Hồ đưa chúng ta đến ngày mùng một tháng mười một chứ?”
Nữ Oa nhếch miệng: “Ta cản trở khi nào hả, tiểu yêu kia công lực không đủ, ta định giúp nàng ta một tay, ai dè vừa động tới thì nàng ta lại gào khóc thảm thiết như thần kinh ấy.”
Chước Tử cau mày, nắm chặt lấy Thư Sinh tránh cho Thần Nữ tát bay: “Nhưng chính ngài nói chưởng quầy không thể bảo vệ ta, không thể để sống tiếp nữa cơ…”
Nữ Oa im lặng nhìn trời: “Ta chỉ không tin cái tên máu lạnh kia lại thực sự muốn bảo vệ ngươi, nếu khi ấy hắn buông tay sẽ chứng minh ba trăm năm hắn đối với ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi, lấy tư cách gì mà tuyệt giao với ta nữa. Không ngờ hắn lại không chịu bỏ cuộc, tức là, ta đã sai lầm rồi. Cho dù ngươi thực sự có thể sống sót sau khi nghịch thiên đi nữa, ta cũng không thèm chú ý đến ngươi.”
Chước Tử như nhìn thấy một con sư tử mẹ đang bỏ đi xa dần, chân như tìm lại được cảm giác, nhe răng cười với Thanh Đế: “Thư Sinh ngốc, Nữ Oa nương nương không bắt ta đi luyện đá nữa.”
Thanh Đế đơ mặt, Chước Tử khả ái đáng yêu thế này mà bị đem đi hầm thuốc bổ… Hắn thở dài: “Nàng ta nói không bắt thì nàng tin luôn à? Phải giữ vững lập trường chứ, đừng quên hơn bảy vạn năm tu vi là ai gián tiếp tước đi nhé.”
Chước Tử lắc đầu: “Ta không nhớ rõ mình trước kia thế nào, chỉ biết hiện tại ta không muốn hai người bọn chàng lại cãi nhau nữa. Ân oán nếu có thể hóa giải thì hóa giải đi, chào hỏi nhau là được, thêm thù chi bằng thêm bạn.”
Thanh Đế ngây người, vuốt tóc nàng: “Chước Tử khờ khạo.”
Chước Tử hai mắt đẫm lệ: “Ta không có khờ mà… Chàng nghĩ xem, Nữ Oa nương nương là thần nữ được xưng tụng, chẳng lẽ còn đi nói dối với mấy cỏ yêu cây yêu sao? Như thế thực sự mất hình tượng quá. Nếu đã thực sự bỏ cuộc, không truy bắt ta nữa mà chàng còn tiếp tục tuyệt giao, để thượng thần khác biết được, thì chàng là đang cố tình gây sự đấy. Hơn nữa… tu vi của ta dù sao cũng không lấy lại được nữa, chi bằng chuyên tâm tu luyện cùng chàng, mà không lo bị bắt đi luyện đá nữa, đúng không?”.
Nói như thế… Chước Tử càng nghĩ càng thấy tươi sáng hơn. Thanh Đế sủng nịnh hôn lên trán nàng một cái: “Được!”. Nhưng trong chuyện này vẫn còn khúc mắc chưa hiểu được, nếu Nữ Oa không giết thì ai đã hại nàng?
“Chẹp.”, Nữ Oa lắc đầu, hai người họ ân ân ái ái như thế không sợ kích động nàng hử?
“Lúc ấy ngươi tới khách điếm trước, đã nhìn thấy những gì?”
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lửa cháy quá to, một đống yêu quái lố nhố bên ngoài, ta thấy tiểu thược dược lảo đảo đi từ trong ra.”
Thanh Đế trầm mặc một lúc, khi đó đúng là Chước Tử thương tích trầm trọng, nguyên thần gần như bị tiêu tán hết, bản thân mình còn chưa kịp chữa trị cho nàng thì đã tắt thở. Hắn bỗng nhớ đến: “Nếu nguyên thần không phải bị ngươi cướp lấy thì nguyên thần của Chước Tử ở đâu?”
Nữ Oa chớp chớp mắt: “Việc này ta không biết, thề có Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân là ta không lấy.”
Chước Tử lại mềm chân: “Cho nên ý là… vẫn chưa tìm được hung thủ hả?”
Thanh Đế khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
Chước Tử trong lòng rơi lộp độp, đột nhiên cảm thấy… mệnh mình quá khổ mà, hức hức.
Lũ yêu ở hậu viện gần đây cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, nhưng không biết chính xác ở đâu. Từ sau khi học trò thần kinh lảm nhảm kia đi thì lại có một nữ nhân vào trọ lại phòng chữ Thiên. Nhìn qua không khác gì cô nương người phàm nhưng đôi mắt kia lại không tầm thường chút nào.
Sau đó lúc lũ yêu đang nhàm chán chơi đổ xúc xắc ở hậu viện, thì nàng ta lại đột ngột nhảy xuống bắt một tiếng “Đại”, lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nghe nói nàng là bạn tốt của Thư Sinh, thì mới vỡ lẽ, lại là một đại thần nhé, nên vui vẻ cho nàng nhập cuộc.
Ngày mùng mười tháng mười, trời trở lạnh.
Thanh Đế tính toán sổ sách xong xuôi, đem cất cẩn thận thì Chước Tử cũng kê bàn ghế đâu vào đấy, hai tay bị ngâm nước đỏ ửng. Hắn giơ tay vuốt ve một lúc rồi nói: “Dạo này có thấy tu vi tăng lên chút nào không?”
“A…”, Chước Tử uể oải nói: “Không có.”
Thanh Đế cau mày, trong lòng hoang mang, theo lý thuyết thì lâu như vậy, tu vi phải tăng lên nhiều vô cùng chứ, bèn hỏi: “Lần trước không phải nói khỏe lên rất nhiều?”
Chước Tử ngẫm nghĩ: “Chàng nói lúc ở khách điếm Cẩm Tú ấy hả? Chắc lúc ấy là ảo giác của ta thôi. Thư Sinh ngốc, có phải chàng vẫn chưa cố gắng lắm?”
Mũi từ từ nóng lên, hắn vui vẻ gật đầu: “Chắc là thế rồi.”. Nói xong bèn ôm Chước Tử đi lên lầu.
Hai tay Chước Tử vòng lấy cổ hắn ôm chặt, thấy hắn cười hớn hở, chạy nhanh lên lầu thì nhỏ nhẹ hỏi hắn: “Chàng phải ở lại chăm lo khách điếm với ta, có phải hơi không công bằng với chàng không? Có vui vẻ không?”
Thanh Đế nhìn nàng cười tươi: “Không có gì là không công bằng cả, trước kia ta ở đâu cũng như nhau cả. Nhưng bây giờ… nơi nào có nàng mới là tốt nhất. Nói là trông coi khách điếm thật ra chỉ vì nàng ở trong đấy thôi.”
Bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Ta đi chuẩn bị nước tắm rửa, chờ ta nhé.”
“Vâng”. Chước Tử chui vào chăn thò mặt ra, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Nghe tiếng động ngoài cửa sổ, tung chăn quan sát thì thấy bọn Tân Nương đang chơi xóc đĩa.
Lúc Thanh Đế xách nước về thì Chước Tử đã nhảy ra sau hậu viện chơi đùa. Hắn bỗng thấy bùi ngùi, nhớ mãi không quên cảm giác tắm uyên ương trong bồn nước nóng…
Chủ sòng là Diêu Tiễn còn Thu Cúc ở bên cạnh thu tiền: “Đến đây, đến đây, bỏ tay khỏi sạp đi nào.”
Chước Tử ngó nghiêng mấy người đang xúm quanh, ngạc nhiên: “Thần Nữ sao ngài cũng ở đây chơi thế?”
Nữ Oa sâu xa gật đầu: “Nếu vào tiểu thì thật tốt… Vào đại thì thật đáng thương quá đi mà…”
Chước Tử nuốt khan, hạ giọng: “Có phải bọn họ thắng ngài rất nhiều tiền rồi không?”
Nữ Oa nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười hòa nhã thân thiện, cực – kỳ – hòa – nhã – thân – thiện.
Chước Tử: “…”
Bà Bà giơ tay hỏi: “Lão Đại, tỷ chắp tay hành lễ to nhỏ gì ở đấy vậy?”
Chước Tử lắc đầu: “Không thể dính vào mấy trò xóc đổ này được đâu…”
Tân Nương khoác vai nàng kéo sang một bên, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lão Đại không cá cược thì tránh ra chỗ khác đi… Dạo này cô có vẻ béo tốt lên nhiều ấy nhé.”
Hồ Lô mập sờ cằm gật gù: “Sắp bằng ta rồi.”
Chước Tử nghiêm túc phản kháng: “Ta không có béo mà!”
“Hắc hắc hắc!”
“Hắc hắc hắc!”
“Tuyệt giao!”, Chước Tử tức giận nhảy lên cửa sổ, Nữ Oa nương nương cầu cho ngài thua thật nhiều nhiều điểm, sau đó sẽ túm mấy người kia đá bay, hừ hừ!
Bò vào phòng, lại thấy hơi nước tràn ngập khắp nơi. Nàng rón rén đến gần bức bình phòng, cẩn thận dò xét, không uổng công, Thư Sinh đang tắm rửa trong đó. Nhón chân lên, chọc chọc vào xương quai xanh không thịt thừa, đây chính là điểm nàng thích nghịch nhất.
Thanh Đế nắm lấy tay nàng, bỏ khăn nóng trên mặt ra, cười nói: “Chơi có vui không?”
“Có chứ”. Chước Tử ngồi thụp xuống bên cạnh bồn tắm, nước trong đấy thật ấm áp, tay vuốt ve những khớp ngón tay nổi rõ trên bàn tay kia rồi nói: “Thư Sinh ngốc, có nơi nào an toàn không? Ta theo chàng đến đấy trốn nhé…”
Thanh Đế bất ngờ, nhìn nàng: “Không phải nàng không muốn đi, phải ở lại trông coi khách điếm sao?”
Đôi mắt Chước Tử long lanh: “Đúng, chính là không muốn, nhưng gia gia cũng từng nói, chỉ cần người còn là được. Nếu khách điếm mất thì có thể dựng lại được nhưng người mất đi thì không còn gì cả, sau này vẫn có thể xây dựng lại một khách điếm như thế cơ mà?”, nàng cười cười: “Tuy làm lại và nguyên bản không như nhau nhưng tâm nguyện bảo vệ nó thì không thay đổi.”
Thanh Đế giật mình nhìn Chước Tử đang khẽ cười nhưng nước mắt lại rơi tí tách, liền vươn tay ôm nàng vào lòng: “Đúng thế.”
Chước Tử bỗng nhiên muốn òa khóc: “Ta thực sự không phải muốn bỏ lại khách điếm đâu… thực sự không phải đâu…”
Thanh Đế ôm chặt nàng: “Ta hiểu, ta hiểu mà.”
Có lẽ đây là quyết định khiến Chước Tử đau khổ nhất, nhưng hắn có thể hiểu được. Tạm thời rời đi lúc này để có thể bảo vệ mãi mãi về sau.
Nàng… chắc phải tìm nơi trú ẩn nhanh thôi…
Cố gắng sắp xếp lời của Thư Sinh lại, đại khái nàng tổng kết được thế này, năm đó nàng là một cây thược dược kinh thiên động địa, bị thần của trăm hoa là Thanh Đế biết tới, đánh về trồng ở hoa viên. Sau đó Nữ Oa nương nương cần đồ để luyện thạch, để mắt đến nên đã tới tỏ ý xin lại. Nhưng Thanh Đế lại không chịu giao nàng ra, thế là hai người rạn nứt tình cảm. Sau đó Thanh Đế muốn tìm đồ thay thế nàng đưa cho Nữ Oa nương nương, nhưng bản thân nàng lại không biết, chỉ sợ hai vị đại thần khai chiến nên đã bỏ trốn, cuối cùng lại rơi vào thiên động, mất hết tu vi, cũng không còn ký ức, rơi xuống nhân gian, trải qua mấy trăm năm thì biến thành một đóa hoa yêu.
Sau đó Thanh Đế tìm được mình thì Nữ Oa nương nương lại xuất hiện?
Trong thời gian ngắn thế mà Chước Tử có thể đúc rút được một chuyện khá hài lòng nhưng mà chân thì vẫn mềm ra…
Nữ Oa nhìn hai người bộ dáng một đôi uyên ương không thể chia lìa thì lắc đầu chép miệng. Chước Tử vểnh tai, nữ thần à, ngữ khí như thế phá hỏng hết hình tượng tốt đẹp mất!
Thanh Đế lườm lườm nàng ta: “Hiện giờ ta đã rõ mọi chuyện, ngươi còn ngang bướng đến thế sao?”
Chước Tử sợ hãi hỏi: “Nữ thần à, sao trước kia ngài muốn bắt ta?”
Nữ Oa im lặng một lúc mới cất tiếng: “Để luyện đá?”
Chước Tử nuốt ực: “Luyện đá ư?”
Thanh Đế ôm lấy nàng, khó chịu nói: “Thược Dược nổi tiếng trong lục giới là linh vật tinh khiết tột đỉnh, đá ngũ sắc vá trời cũng vẫn có chút không sạch sẽ. Nàng ta đã theo dõi nàng, muốn để nàng sống trên tảng đá cho đến khi linh khí hao hết.”
Chước Tử hoàn toàn không còn cảm giác ở chân nữa, run run: “Nhưng, nhưng trời không phải đã được vá lại rồi sao?”
“Chuẩn bị trước cũng không xấu, không biết lúc nào trời sẽ sập xuống nữa.”, Thanh Đế lạnh lùng trừng nàng ta: “Ta đã đồng ý tìm vật thay thế cho ngươi, nhưng qua mấy trăm năm rồi vẫn không chịu buông tay, còn muốn ầm ĩ đến tận chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân?”
Chước Tử có thể hiểu ra được vì sao khi cưỡi trên rùa biển ở Đông Hải, Thư Sinh lại không chịu tôn kính gọi nàng ta là Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa thở dài: “Năm đó ta đã hứa không chạm vào thược dược nhỏ kia thì bây giờ ta cũng không ra tay sát hại. Khi ta đến khách điếm ấy, nàng ta đã hấp hối, khách điếm cũng đã bị thiêu trụi.”, sau đó nàng ta nhíu mày: “Có phải mắc lỗi một lần thì sẽ không còn trong sạch nữa? Hơn nữa, ta đâu biết kẻ lười biếng có số như ngươi lại nói chuyện yêu đương với một cây thược dược, nếu biết nhất định ta không động đến nàng ta.”
Chước Tử nghe mấy câu này cứ thấy như là… đang vô tình giẫm lên tình bạn tri kỷ thế nhỉ? Thanh Đế lại không kiên nhẫn nhìn nàng ta: “Năm đó ngươi không hiểu chuyện, ta cũng không chỉ trích nữa. Bây giờ ngươi mau quay về luyện đá của ngươi đi, đừng có nhìn chằm chằm Chước Tử của ta thế… Khoan đã.”, hắn bỗng như bừng tỉnh, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, quả nhiên cứ ở bên Chước Tử lâu, trọng điểm cũng không theo kịp nữa rồi, từ từ, giờ không phải lúc tự trách móc mình: “Ngươi vừa nói, cái chết của Chước Tử ngày mùng một tháng mười một không phải do ngươi gây ra?”
Nữ Oa nhíu mày, lạnh lùng nhả từng chữ: “Ba trăm năm qua ngươi không dùng não hả, phản ứng chậm quá đấy. Tuyệt giao ba trăm năm, không ai cãi nhau với ngươi cũng không hẳn là tốt nhỉ?”
Thanh Đế nhịn không được, nổi khùng: “Mau nói đi!”
Nữ Oa gật đầu: “Ta ở Cửu Trọng Thiên thấy nhân gian có biến động khác thường nên hạ phàm. Không ngờ lúc tìm đến khách điếm Đồng Phúc thì nơi đó bị thiêu cháy gần như hết, còn Chước Tử thì đã hấp hối. Vừa định bước lên thì ngươi đã phát hiện ra, lại còn tuyên bố muốn chém ta ngàn đao nữa chứ… So với Đậu Nga ta còn oan hơn nghìn nghìn lần ấy chứ.”
Thanh Đế lạnh giọng: “Nếu ngươi không hổ thẹn với lương tâm thì sao khi đó lại ngăn cản Cửu Vỹ Hồ đưa chúng ta đến ngày mùng một tháng mười một chứ?”
Nữ Oa nhếch miệng: “Ta cản trở khi nào hả, tiểu yêu kia công lực không đủ, ta định giúp nàng ta một tay, ai dè vừa động tới thì nàng ta lại gào khóc thảm thiết như thần kinh ấy.”
Chước Tử cau mày, nắm chặt lấy Thư Sinh tránh cho Thần Nữ tát bay: “Nhưng chính ngài nói chưởng quầy không thể bảo vệ ta, không thể để sống tiếp nữa cơ…”
Nữ Oa im lặng nhìn trời: “Ta chỉ không tin cái tên máu lạnh kia lại thực sự muốn bảo vệ ngươi, nếu khi ấy hắn buông tay sẽ chứng minh ba trăm năm hắn đối với ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi, lấy tư cách gì mà tuyệt giao với ta nữa. Không ngờ hắn lại không chịu bỏ cuộc, tức là, ta đã sai lầm rồi. Cho dù ngươi thực sự có thể sống sót sau khi nghịch thiên đi nữa, ta cũng không thèm chú ý đến ngươi.”
Chước Tử như nhìn thấy một con sư tử mẹ đang bỏ đi xa dần, chân như tìm lại được cảm giác, nhe răng cười với Thanh Đế: “Thư Sinh ngốc, Nữ Oa nương nương không bắt ta đi luyện đá nữa.”
Thanh Đế đơ mặt, Chước Tử khả ái đáng yêu thế này mà bị đem đi hầm thuốc bổ… Hắn thở dài: “Nàng ta nói không bắt thì nàng tin luôn à? Phải giữ vững lập trường chứ, đừng quên hơn bảy vạn năm tu vi là ai gián tiếp tước đi nhé.”
Chước Tử lắc đầu: “Ta không nhớ rõ mình trước kia thế nào, chỉ biết hiện tại ta không muốn hai người bọn chàng lại cãi nhau nữa. Ân oán nếu có thể hóa giải thì hóa giải đi, chào hỏi nhau là được, thêm thù chi bằng thêm bạn.”
Thanh Đế ngây người, vuốt tóc nàng: “Chước Tử khờ khạo.”
Chước Tử hai mắt đẫm lệ: “Ta không có khờ mà… Chàng nghĩ xem, Nữ Oa nương nương là thần nữ được xưng tụng, chẳng lẽ còn đi nói dối với mấy cỏ yêu cây yêu sao? Như thế thực sự mất hình tượng quá. Nếu đã thực sự bỏ cuộc, không truy bắt ta nữa mà chàng còn tiếp tục tuyệt giao, để thượng thần khác biết được, thì chàng là đang cố tình gây sự đấy. Hơn nữa… tu vi của ta dù sao cũng không lấy lại được nữa, chi bằng chuyên tâm tu luyện cùng chàng, mà không lo bị bắt đi luyện đá nữa, đúng không?”.
Nói như thế… Chước Tử càng nghĩ càng thấy tươi sáng hơn. Thanh Đế sủng nịnh hôn lên trán nàng một cái: “Được!”. Nhưng trong chuyện này vẫn còn khúc mắc chưa hiểu được, nếu Nữ Oa không giết thì ai đã hại nàng?
“Chẹp.”, Nữ Oa lắc đầu, hai người họ ân ân ái ái như thế không sợ kích động nàng hử?
“Lúc ấy ngươi tới khách điếm trước, đã nhìn thấy những gì?”
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lửa cháy quá to, một đống yêu quái lố nhố bên ngoài, ta thấy tiểu thược dược lảo đảo đi từ trong ra.”
Thanh Đế trầm mặc một lúc, khi đó đúng là Chước Tử thương tích trầm trọng, nguyên thần gần như bị tiêu tán hết, bản thân mình còn chưa kịp chữa trị cho nàng thì đã tắt thở. Hắn bỗng nhớ đến: “Nếu nguyên thần không phải bị ngươi cướp lấy thì nguyên thần của Chước Tử ở đâu?”
Nữ Oa chớp chớp mắt: “Việc này ta không biết, thề có Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân là ta không lấy.”
Chước Tử lại mềm chân: “Cho nên ý là… vẫn chưa tìm được hung thủ hả?”
Thanh Đế khẽ gật đầu: “Đúng thế.”
Chước Tử trong lòng rơi lộp độp, đột nhiên cảm thấy… mệnh mình quá khổ mà, hức hức.
Lũ yêu ở hậu viện gần đây cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, nhưng không biết chính xác ở đâu. Từ sau khi học trò thần kinh lảm nhảm kia đi thì lại có một nữ nhân vào trọ lại phòng chữ Thiên. Nhìn qua không khác gì cô nương người phàm nhưng đôi mắt kia lại không tầm thường chút nào.
Sau đó lúc lũ yêu đang nhàm chán chơi đổ xúc xắc ở hậu viện, thì nàng ta lại đột ngột nhảy xuống bắt một tiếng “Đại”, lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nghe nói nàng là bạn tốt của Thư Sinh, thì mới vỡ lẽ, lại là một đại thần nhé, nên vui vẻ cho nàng nhập cuộc.
Ngày mùng mười tháng mười, trời trở lạnh.
Thanh Đế tính toán sổ sách xong xuôi, đem cất cẩn thận thì Chước Tử cũng kê bàn ghế đâu vào đấy, hai tay bị ngâm nước đỏ ửng. Hắn giơ tay vuốt ve một lúc rồi nói: “Dạo này có thấy tu vi tăng lên chút nào không?”
“A…”, Chước Tử uể oải nói: “Không có.”
Thanh Đế cau mày, trong lòng hoang mang, theo lý thuyết thì lâu như vậy, tu vi phải tăng lên nhiều vô cùng chứ, bèn hỏi: “Lần trước không phải nói khỏe lên rất nhiều?”
Chước Tử ngẫm nghĩ: “Chàng nói lúc ở khách điếm Cẩm Tú ấy hả? Chắc lúc ấy là ảo giác của ta thôi. Thư Sinh ngốc, có phải chàng vẫn chưa cố gắng lắm?”
Mũi từ từ nóng lên, hắn vui vẻ gật đầu: “Chắc là thế rồi.”. Nói xong bèn ôm Chước Tử đi lên lầu.
Hai tay Chước Tử vòng lấy cổ hắn ôm chặt, thấy hắn cười hớn hở, chạy nhanh lên lầu thì nhỏ nhẹ hỏi hắn: “Chàng phải ở lại chăm lo khách điếm với ta, có phải hơi không công bằng với chàng không? Có vui vẻ không?”
Thanh Đế nhìn nàng cười tươi: “Không có gì là không công bằng cả, trước kia ta ở đâu cũng như nhau cả. Nhưng bây giờ… nơi nào có nàng mới là tốt nhất. Nói là trông coi khách điếm thật ra chỉ vì nàng ở trong đấy thôi.”
Bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Ta đi chuẩn bị nước tắm rửa, chờ ta nhé.”
“Vâng”. Chước Tử chui vào chăn thò mặt ra, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Nghe tiếng động ngoài cửa sổ, tung chăn quan sát thì thấy bọn Tân Nương đang chơi xóc đĩa.
Lúc Thanh Đế xách nước về thì Chước Tử đã nhảy ra sau hậu viện chơi đùa. Hắn bỗng thấy bùi ngùi, nhớ mãi không quên cảm giác tắm uyên ương trong bồn nước nóng…
Chủ sòng là Diêu Tiễn còn Thu Cúc ở bên cạnh thu tiền: “Đến đây, đến đây, bỏ tay khỏi sạp đi nào.”
Chước Tử ngó nghiêng mấy người đang xúm quanh, ngạc nhiên: “Thần Nữ sao ngài cũng ở đây chơi thế?”
Nữ Oa sâu xa gật đầu: “Nếu vào tiểu thì thật tốt… Vào đại thì thật đáng thương quá đi mà…”
Chước Tử nuốt khan, hạ giọng: “Có phải bọn họ thắng ngài rất nhiều tiền rồi không?”
Nữ Oa nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười hòa nhã thân thiện, cực – kỳ – hòa – nhã – thân – thiện.
Chước Tử: “…”
Bà Bà giơ tay hỏi: “Lão Đại, tỷ chắp tay hành lễ to nhỏ gì ở đấy vậy?”
Chước Tử lắc đầu: “Không thể dính vào mấy trò xóc đổ này được đâu…”
Tân Nương khoác vai nàng kéo sang một bên, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lão Đại không cá cược thì tránh ra chỗ khác đi… Dạo này cô có vẻ béo tốt lên nhiều ấy nhé.”
Hồ Lô mập sờ cằm gật gù: “Sắp bằng ta rồi.”
Chước Tử nghiêm túc phản kháng: “Ta không có béo mà!”
“Hắc hắc hắc!”
“Hắc hắc hắc!”
“Tuyệt giao!”, Chước Tử tức giận nhảy lên cửa sổ, Nữ Oa nương nương cầu cho ngài thua thật nhiều nhiều điểm, sau đó sẽ túm mấy người kia đá bay, hừ hừ!
Bò vào phòng, lại thấy hơi nước tràn ngập khắp nơi. Nàng rón rén đến gần bức bình phòng, cẩn thận dò xét, không uổng công, Thư Sinh đang tắm rửa trong đó. Nhón chân lên, chọc chọc vào xương quai xanh không thịt thừa, đây chính là điểm nàng thích nghịch nhất.
Thanh Đế nắm lấy tay nàng, bỏ khăn nóng trên mặt ra, cười nói: “Chơi có vui không?”
“Có chứ”. Chước Tử ngồi thụp xuống bên cạnh bồn tắm, nước trong đấy thật ấm áp, tay vuốt ve những khớp ngón tay nổi rõ trên bàn tay kia rồi nói: “Thư Sinh ngốc, có nơi nào an toàn không? Ta theo chàng đến đấy trốn nhé…”
Thanh Đế bất ngờ, nhìn nàng: “Không phải nàng không muốn đi, phải ở lại trông coi khách điếm sao?”
Đôi mắt Chước Tử long lanh: “Đúng, chính là không muốn, nhưng gia gia cũng từng nói, chỉ cần người còn là được. Nếu khách điếm mất thì có thể dựng lại được nhưng người mất đi thì không còn gì cả, sau này vẫn có thể xây dựng lại một khách điếm như thế cơ mà?”, nàng cười cười: “Tuy làm lại và nguyên bản không như nhau nhưng tâm nguyện bảo vệ nó thì không thay đổi.”
Thanh Đế giật mình nhìn Chước Tử đang khẽ cười nhưng nước mắt lại rơi tí tách, liền vươn tay ôm nàng vào lòng: “Đúng thế.”
Chước Tử bỗng nhiên muốn òa khóc: “Ta thực sự không phải muốn bỏ lại khách điếm đâu… thực sự không phải đâu…”
Thanh Đế ôm chặt nàng: “Ta hiểu, ta hiểu mà.”
Có lẽ đây là quyết định khiến Chước Tử đau khổ nhất, nhưng hắn có thể hiểu được. Tạm thời rời đi lúc này để có thể bảo vệ mãi mãi về sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook