Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng
-
Chương 9
“Đừng nói mày không muốn. Mày chính là yêu tinh nhỏ biết quyến rũ đàn ông, tao trông cậy vào mày.”
Trong buồng vệ sinh đơn, Dung Dung dán mắt vào tay nắm cửa. Điện thoại còn sát bên tai, nhưng đã không còn bất kỳ lời đáp lại.
Cô thở dài, mở cửa đi ra ngoài.
Xối nước ấm lên tay, Dung Dung ngẩn người nhìn chính mình trong gương, thầm hạ quyết tâm đưa ra quyết định, đợi sau khi ra ngoài sẽ nói rõ ràng với ngài Thẩm.
Lúc đang định vén rèm lên đi ra ngoài, đúng lúc có hai cô gái trẻ cười khúc khích, khoác tay đi vào.
Họ đang cười đùa, hình như đang bàn về người bên ngoài.
“Người đàn ông ở ngoài đó đang chờ bạn gái nhỉ?”
“Chắc vậy rồi, đứng đó được hai phút rồi.”
“Trông thật đẹp trai.”
“Mình cũng thấy vậy, tiếc là mình không dám tới bắt chuyện.”
Dung Dung hơi tò mò, lúc đi ra đã vô thức tìm kiếm trước cửa, muốn xem thử người đàn ông đang đứng đợi bạn gái đẹp trai cỡ nào.
Cô nhìn thấy áo khoác màu be quen thuộc.
Không biết Thẩm Độ đã khoác áo vào từ lúc nào, đứng tựa vào lan can phía đối diện, cúi đầu xem điện thoại.
Đàn ông có tỷ lệ vàng mặc áo khoác dài qua đầu gối là hợp nhất.
Trong ấn tượng của Dung Dung, ấn tượng của cô về trang phục anh ta là đồ vest, cà vạt và áo sơ mi chỉnh tề.
Có lẽ vì ra ngoài ăn tối, hôm nay Thẩm Độ mặc áo khoác hai hàng khuy cổ lật Givenchy, không cài khuy áo, thắt lưng thả xuôi bên người.
Dung Dung để ý hình như áo len cashmere mà anh ta mặc bên trong, và áo cardigan trên người mình đều là BST mùa xuân mới của LV năm nay.
Đây là chiếc áo mà cô ngắm trúng vào hai ngày trước khi đến cửa hàng lấy chăn cashmere giúp Dung Thanh Từ.
Anh ta ăn mặc đơn giản, thoải mái, trông trẻ ra nhiều. Trước giờ Dung Dung vẫn xưng hô kính trọng với anh ta, bỗng nhiên cảm thấy không quen.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Xong chưa?”
Dung Dung ngơ ngác gật đầu, “Ừm.”
“Đi thôi.”
Dung Dung chỉ vào quầy tính tiền, “Tôi đi tính tiền.”
“Tôi trả rồi.”
“Chẳng phải đã nói là tôi mời sao?” Dung Dung cau mày, không cảm thấy vui sướng vì hành động ga lăng của anh ta.
“Không cần.” Thẩm Độ cất điện thoại, nhìn lướt qua người cô, “Cô lái xe tới à?”
“Ừm, đậu trước cửa.”
“Ngồi xe của tôi đi.” Thẩm Độ xoay người đi tới cửa, thấy cô ấy vẫn không đi theo bèn quay đầu lại, hơi nhướng mày, “Không đi sao?”
Người này bị lãng tai hả? Hay là giở trò phong thái lịch thiệp?
Dung Dung đi theo sau anh ta ra khỏi nhà hàng, chỉ vào chiếc Porsche 718 đậu trước cửa, nói rõ lần nữa: “Anh Thẩm, anh không cần chở tôi, tôi tự lái xe được.”
Thẩm Độ vẫn nhớ chiếc xe đó.
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, bình thản hỏi: “Không gọi là ‘ngài’ nữa à?”
“Chúng ta ngang hàng mà nhỉ?” Dung Dung mím môi, “Không cần phải khách sáo.”
Anh nhướng mày, giọng nói trầm khàn và cuốn hút như làn gió mát thổi qua trong đêm, “Cô bé, đó là do cô nghĩ vậy thôi.”
Không đợi cô bày tỏ sự bất mãn với cách gọi này, Thẩm Độ đã đi thẳng về phía xe mình, “Lên xe tôi.”
Lên thì lên, tiết kiệm tiền xăng của cô.
Dung Dung ngồi trên ghế phụ, chủ động thắt dây an toàn, sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
“Lúc nãy bao nhiêu tiền?” Thái độ của Dung Dung rất kiên quyết, “Đã nói tôi mời thì tôi phải là người trả tiền.”
Người kia hoàn toàn phớt lờ cô, Dung Dung hơi cáu. Trung bình một người ăn ở nhà hàng đó là một nghìn tệ, cô không nói nhiều lời, chuyển thẳng bốn nghìn tệ qua WeChat cho anh ta.
Điện thoại của Thẩm Độ sáng lên, anh cau mày, “Cô bé.”
Không đợi anh nói hết, Dung Dung đã cắt ngang câu nói tiếp theo của anh trước: “Anh Thẩm, tôi không phải là hạng người lợi dụng người khác.”
“À.” Thẩm Độ gật đầu, giống như tán thành câu nói của cô, “Thì ra cô không phải.”
Dung Dung trợn tròn mắt nhìn anh ta, “Cái gì mà thì ra tôi không phải? Tôi vốn dĩ không phải vậy.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Dung Dung hừ mũi, giọng điệu cứng rắn, “Tôi sống ở căn hộ Hào Giang.”
Thẩm Độ nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy nhiều lần, “Tôi có nói là chở cô về nhà chưa?”
Dung Dung đảo mắt hai lần, trong phút chốc đã hiểu ra mọi thứ.
Thì ra anh ta muốn tán tỉnh cô.
Là một thanh niên 5 tốt, từ nhỏ luôn giữ mình trong sạch, không rung động với cám dỗ, sức đề kháng của Dung Dung rất mạnh.
Cô cau mày, dáng vẻ cảnh giác, nói nghiêm túc: “Anh Thẩm, xin lỗi, tôi cũng sẽ không tùy tiện để người khác lợi dụng.”
“…”
Bầu không khí rất lúng túng.
Thẩm Độ nhướng mày nhìn cô, không nhìn ra sắc mặt.
Trong ánh mắt cảnh giác mang tính công kích của Dung Dung, cuối cùng anh đã phá vỡ công kích.
Thẩm Độ hơi chuyển động yết hầu, bực bội cười khẽ, “Cô bé, tôi chở cô đến công ty của tôi.”
Dung Dung không kịp phản ứng.
“Bàn về chi tiết hợp tác.” Thẩm Độ đặt tay phải lên hộp cần số, tăng tốc độ.
“…” Dung Dung sửng sốt, gò má đỏ bừng, há hốc mồm.
Cô rất trong sáng mà lại nghĩ méo mó.
Tất cả đều do mạng Internet bây giờ quá phát triển, đâu đâu cũng truyền bá tư tưởng bậy bạ.
Thẩm Độ liếc mắt nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Giọng của cô bé nhỏ như muỗi kêu, nhẹ nhàng êm dịu, “Bàn sớm thế.”
“Không phải cô hẹn gặp tôi là muốn bàn chuyện hợp tác sao?”
Cô bé câm nín.
Cô không nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào tấm kính xe, phồng má lên, từ chỗ anh nhìn sang giống như con cá nóc tức giận.
Xe chạy đến dưới tòa nhà công ty. Thấy Thẩm Độ đã tắt máy xe, Dung Dung run rẩy tháo dây an toàn ra, tim đập mạnh.
Lát nữa đến công ty sẽ lộ tẩy mọi thứ.
Dung Dung hít sâu một hơi, nói ra hết tất cả: “Anh Thẩm, tôi không phải là người phụ trách. Thật ra người phụ trách là chị tôi, chị ấy nói mãi không hẹn được anh, tôi chỉ nghĩ nếu chúng ta đã từng gặp mặt thì có lẽ sẽ dễ dàng hẹn gặp anh. Hơn nữa tôi luôn muốn mời anh một bữa nên chủ động xin đi gặp. Xin lỗi, tôi không nên gạt anh, làm mất thời gian của anh.”
Lúc này xe đã tắt máy, ánh đèn trong hầm đậu xe mờ tối. Trong xe kín mít, cả một câu nói dài đó như còn tạo ra tiếng vang.
Thẩm Độ trầm ngâm gật đầu, “Ừ.”
“Xin lỗi anh Thẩm.” Dung Dung cắn môi, xấu hổ giấu tay vào trong tay áo cánh bướm, bấu chặt móng tay ở nơi mà anh ta không nhìn thấy.
“Cô bé.”
Trong ánh đèn mờ tối, Dung Dung chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ góc mặt đẹp trai của anh ta.
“Vâng?”
“Nói dối là không đúng.”
Câu nói này giống như giấc mơ quay về hồi tiểu học. Giáo viên chủ nhiệm bắt được một em học sinh muốn chạy ra ngoài nghịch bùn mà nói dối mình bị sốt, nghiêm túc nói với em học sinh tiểu học rằng nói dối là không đúng.
Trái tim của Dung Dung như bay lơ lửng, cụp mắt không dám nhìn anh ta, rủ vai, “Tôi chỉ muốn trả thù anh vì mấy ngày trước xóa tài khoản của tôi, anh đừng nhỏ mọn thế.”
Cô ấy vẫn không nói thật.
“Hôm nay cô đánh màu son đốn tim trai thẳng à?” Thẩm Độ chợt hỏi một câu không liên quan.
Dung Dung do dự gật đầu.
Sao anh ta biết đốn tim trai thẳng?
“Không phải muốn quyến rũ tôi sao?”
Giọng nói của anh ta giống như vẻ ngoài, lúc nói chuyện rất rõ ràng. Trong không gian yên tĩnh, giọng nói vừa quyến rũ vừa trầm thấp.
Lúc nói đến hai chữ “Quyến rũ” lại dửng dưng như hỏi “Hôm nay ăn gì”.
Dung Dung nén giận, bầu không khí bắt đầu gượng gạo.
“Tôi…” Cô cắn môi dưới, trong đôi mắt hơi ngấn nước, sáng lấp lánh, “Không có.”
“Vậy câu kia là từ đâu tới?” Thẩm Độ lặp lại những từ mà anh nghe được một cách máy móc: “Quyến rũ tôi, trêu đùa tôi, để tôi muốn dừng mà không được.”
“…”
Anh dừng lại một lát, thấy đầu cô ấy đã sắp vùi vào trong ngực, không những không dừng lại mà còn hạ thấp giọng.
Bầu không khí trong xe vốn dĩ rất lúng túng, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng bay lơ lửng trong không khí.
Thẩm Độ hơi nhếch môi, lên giọng: “Cứng không gì sánh bằng?”
Aaaaaaaaaaaaaaa!
Sao anh ta có thể nói ra câu đó!
Dung Dung nhắm chặt hai mắt, cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích: “Đó là do bạn tôi nói bậy…”
Thẩm Độ không nói gì thêm.
Dung Dung cho rằng anh đã tin, lặng lẽ ngẩng đầu lên quan sát anh ta.
Góc mặt cao quý, đẹp trai của người đàn ông được điện thoại chiếu sáng. Dung Dung nhìn sang, hình như anh ta đang gọi điện thoại.
Thẩm Độ bật loa ngoài.
“Chào tổng giám đốc Thẩm.”
Giọng nữ quen thuộc vang lên trong xe.
“Cô Dung.” Giọng nói của Thẩm Độ trở lại lạnh nhạt như trước đây, “Tôi muốn hỏi một chút, WeChat mà hai ngày trước tôi thêm là của cô à?”
“À, không phải của tôi.” Dung Thanh Từ cười nói: “Đó là WeChat của em gái tôi. Em ấy nói muốn quyến rũ anh, vì vậy tôi đã đưa WeChat của anh cho nó.”
“…”
Dung Dung xấu hổ muốn độn thổ, chỉ muốn chết ngay tại chỗ, kiếp sau đầu thai làm người đàn ông vạm vỡ.
“Bây giờ cô ấy đang ở trong công ty tôi, cảm phiền cô Dung tới đón cô ấy.”
Thẩm Độ nói xong câu đó liền cúp máy.
Dung Dung không nặn ra nổi câu gì.
Nhưng anh lại khẽ thở dài, giọng điệu có ý giảng đạo, “Cô bé, làm người phải thành thật.”
Con nít không nói dối mới là đứa trẻ ngoan.
Lúc Dung Thanh Từ chạy tới Trung Nhuận, Dung Dung đang ngồi trong phòng tiếp khách trên tầng làm việc của tổng giám đốc, ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt buồn chán, hai tay bưng tách trà lên uống từng ngụm.
Thẩm Độ ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt bình thản.
Thấy cô tới, Thẩm Độ nhướng mày, chỉ vào Dung Dung đang ngồi ở một góc ghế sô pha.
“Dẫn em gái cô về. đi”
Dung Thanh Từ chợt có cảm giác quay về hồi tiểu học. Giờ tan học cấp Hai rất trễ, lúc cô chạy vội tới lớp học, các bạn học đều đã về hết. Dung Dung ngồi ở chỗ của mình, tấm lưng nhỏ nhắn thẳng tắp nghiêm túc làm bài tập.
Giáo viên chủ nhiệm đi tới, cười tít mắt nói với cô.
Mau dẫn em gái của em về nhà đi.
“…”
Trong buồng vệ sinh đơn, Dung Dung dán mắt vào tay nắm cửa. Điện thoại còn sát bên tai, nhưng đã không còn bất kỳ lời đáp lại.
Cô thở dài, mở cửa đi ra ngoài.
Xối nước ấm lên tay, Dung Dung ngẩn người nhìn chính mình trong gương, thầm hạ quyết tâm đưa ra quyết định, đợi sau khi ra ngoài sẽ nói rõ ràng với ngài Thẩm.
Lúc đang định vén rèm lên đi ra ngoài, đúng lúc có hai cô gái trẻ cười khúc khích, khoác tay đi vào.
Họ đang cười đùa, hình như đang bàn về người bên ngoài.
“Người đàn ông ở ngoài đó đang chờ bạn gái nhỉ?”
“Chắc vậy rồi, đứng đó được hai phút rồi.”
“Trông thật đẹp trai.”
“Mình cũng thấy vậy, tiếc là mình không dám tới bắt chuyện.”
Dung Dung hơi tò mò, lúc đi ra đã vô thức tìm kiếm trước cửa, muốn xem thử người đàn ông đang đứng đợi bạn gái đẹp trai cỡ nào.
Cô nhìn thấy áo khoác màu be quen thuộc.
Không biết Thẩm Độ đã khoác áo vào từ lúc nào, đứng tựa vào lan can phía đối diện, cúi đầu xem điện thoại.
Đàn ông có tỷ lệ vàng mặc áo khoác dài qua đầu gối là hợp nhất.
Trong ấn tượng của Dung Dung, ấn tượng của cô về trang phục anh ta là đồ vest, cà vạt và áo sơ mi chỉnh tề.
Có lẽ vì ra ngoài ăn tối, hôm nay Thẩm Độ mặc áo khoác hai hàng khuy cổ lật Givenchy, không cài khuy áo, thắt lưng thả xuôi bên người.
Dung Dung để ý hình như áo len cashmere mà anh ta mặc bên trong, và áo cardigan trên người mình đều là BST mùa xuân mới của LV năm nay.
Đây là chiếc áo mà cô ngắm trúng vào hai ngày trước khi đến cửa hàng lấy chăn cashmere giúp Dung Thanh Từ.
Anh ta ăn mặc đơn giản, thoải mái, trông trẻ ra nhiều. Trước giờ Dung Dung vẫn xưng hô kính trọng với anh ta, bỗng nhiên cảm thấy không quen.
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Xong chưa?”
Dung Dung ngơ ngác gật đầu, “Ừm.”
“Đi thôi.”
Dung Dung chỉ vào quầy tính tiền, “Tôi đi tính tiền.”
“Tôi trả rồi.”
“Chẳng phải đã nói là tôi mời sao?” Dung Dung cau mày, không cảm thấy vui sướng vì hành động ga lăng của anh ta.
“Không cần.” Thẩm Độ cất điện thoại, nhìn lướt qua người cô, “Cô lái xe tới à?”
“Ừm, đậu trước cửa.”
“Ngồi xe của tôi đi.” Thẩm Độ xoay người đi tới cửa, thấy cô ấy vẫn không đi theo bèn quay đầu lại, hơi nhướng mày, “Không đi sao?”
Người này bị lãng tai hả? Hay là giở trò phong thái lịch thiệp?
Dung Dung đi theo sau anh ta ra khỏi nhà hàng, chỉ vào chiếc Porsche 718 đậu trước cửa, nói rõ lần nữa: “Anh Thẩm, anh không cần chở tôi, tôi tự lái xe được.”
Thẩm Độ vẫn nhớ chiếc xe đó.
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, bình thản hỏi: “Không gọi là ‘ngài’ nữa à?”
“Chúng ta ngang hàng mà nhỉ?” Dung Dung mím môi, “Không cần phải khách sáo.”
Anh nhướng mày, giọng nói trầm khàn và cuốn hút như làn gió mát thổi qua trong đêm, “Cô bé, đó là do cô nghĩ vậy thôi.”
Không đợi cô bày tỏ sự bất mãn với cách gọi này, Thẩm Độ đã đi thẳng về phía xe mình, “Lên xe tôi.”
Lên thì lên, tiết kiệm tiền xăng của cô.
Dung Dung ngồi trên ghế phụ, chủ động thắt dây an toàn, sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
“Lúc nãy bao nhiêu tiền?” Thái độ của Dung Dung rất kiên quyết, “Đã nói tôi mời thì tôi phải là người trả tiền.”
Người kia hoàn toàn phớt lờ cô, Dung Dung hơi cáu. Trung bình một người ăn ở nhà hàng đó là một nghìn tệ, cô không nói nhiều lời, chuyển thẳng bốn nghìn tệ qua WeChat cho anh ta.
Điện thoại của Thẩm Độ sáng lên, anh cau mày, “Cô bé.”
Không đợi anh nói hết, Dung Dung đã cắt ngang câu nói tiếp theo của anh trước: “Anh Thẩm, tôi không phải là hạng người lợi dụng người khác.”
“À.” Thẩm Độ gật đầu, giống như tán thành câu nói của cô, “Thì ra cô không phải.”
Dung Dung trợn tròn mắt nhìn anh ta, “Cái gì mà thì ra tôi không phải? Tôi vốn dĩ không phải vậy.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Dung Dung hừ mũi, giọng điệu cứng rắn, “Tôi sống ở căn hộ Hào Giang.”
Thẩm Độ nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy nhiều lần, “Tôi có nói là chở cô về nhà chưa?”
Dung Dung đảo mắt hai lần, trong phút chốc đã hiểu ra mọi thứ.
Thì ra anh ta muốn tán tỉnh cô.
Là một thanh niên 5 tốt, từ nhỏ luôn giữ mình trong sạch, không rung động với cám dỗ, sức đề kháng của Dung Dung rất mạnh.
Cô cau mày, dáng vẻ cảnh giác, nói nghiêm túc: “Anh Thẩm, xin lỗi, tôi cũng sẽ không tùy tiện để người khác lợi dụng.”
“…”
Bầu không khí rất lúng túng.
Thẩm Độ nhướng mày nhìn cô, không nhìn ra sắc mặt.
Trong ánh mắt cảnh giác mang tính công kích của Dung Dung, cuối cùng anh đã phá vỡ công kích.
Thẩm Độ hơi chuyển động yết hầu, bực bội cười khẽ, “Cô bé, tôi chở cô đến công ty của tôi.”
Dung Dung không kịp phản ứng.
“Bàn về chi tiết hợp tác.” Thẩm Độ đặt tay phải lên hộp cần số, tăng tốc độ.
“…” Dung Dung sửng sốt, gò má đỏ bừng, há hốc mồm.
Cô rất trong sáng mà lại nghĩ méo mó.
Tất cả đều do mạng Internet bây giờ quá phát triển, đâu đâu cũng truyền bá tư tưởng bậy bạ.
Thẩm Độ liếc mắt nhìn cô, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Giọng của cô bé nhỏ như muỗi kêu, nhẹ nhàng êm dịu, “Bàn sớm thế.”
“Không phải cô hẹn gặp tôi là muốn bàn chuyện hợp tác sao?”
Cô bé câm nín.
Cô không nhìn anh mà nhìn chằm chằm vào tấm kính xe, phồng má lên, từ chỗ anh nhìn sang giống như con cá nóc tức giận.
Xe chạy đến dưới tòa nhà công ty. Thấy Thẩm Độ đã tắt máy xe, Dung Dung run rẩy tháo dây an toàn ra, tim đập mạnh.
Lát nữa đến công ty sẽ lộ tẩy mọi thứ.
Dung Dung hít sâu một hơi, nói ra hết tất cả: “Anh Thẩm, tôi không phải là người phụ trách. Thật ra người phụ trách là chị tôi, chị ấy nói mãi không hẹn được anh, tôi chỉ nghĩ nếu chúng ta đã từng gặp mặt thì có lẽ sẽ dễ dàng hẹn gặp anh. Hơn nữa tôi luôn muốn mời anh một bữa nên chủ động xin đi gặp. Xin lỗi, tôi không nên gạt anh, làm mất thời gian của anh.”
Lúc này xe đã tắt máy, ánh đèn trong hầm đậu xe mờ tối. Trong xe kín mít, cả một câu nói dài đó như còn tạo ra tiếng vang.
Thẩm Độ trầm ngâm gật đầu, “Ừ.”
“Xin lỗi anh Thẩm.” Dung Dung cắn môi, xấu hổ giấu tay vào trong tay áo cánh bướm, bấu chặt móng tay ở nơi mà anh ta không nhìn thấy.
“Cô bé.”
Trong ánh đèn mờ tối, Dung Dung chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ góc mặt đẹp trai của anh ta.
“Vâng?”
“Nói dối là không đúng.”
Câu nói này giống như giấc mơ quay về hồi tiểu học. Giáo viên chủ nhiệm bắt được một em học sinh muốn chạy ra ngoài nghịch bùn mà nói dối mình bị sốt, nghiêm túc nói với em học sinh tiểu học rằng nói dối là không đúng.
Trái tim của Dung Dung như bay lơ lửng, cụp mắt không dám nhìn anh ta, rủ vai, “Tôi chỉ muốn trả thù anh vì mấy ngày trước xóa tài khoản của tôi, anh đừng nhỏ mọn thế.”
Cô ấy vẫn không nói thật.
“Hôm nay cô đánh màu son đốn tim trai thẳng à?” Thẩm Độ chợt hỏi một câu không liên quan.
Dung Dung do dự gật đầu.
Sao anh ta biết đốn tim trai thẳng?
“Không phải muốn quyến rũ tôi sao?”
Giọng nói của anh ta giống như vẻ ngoài, lúc nói chuyện rất rõ ràng. Trong không gian yên tĩnh, giọng nói vừa quyến rũ vừa trầm thấp.
Lúc nói đến hai chữ “Quyến rũ” lại dửng dưng như hỏi “Hôm nay ăn gì”.
Dung Dung nén giận, bầu không khí bắt đầu gượng gạo.
“Tôi…” Cô cắn môi dưới, trong đôi mắt hơi ngấn nước, sáng lấp lánh, “Không có.”
“Vậy câu kia là từ đâu tới?” Thẩm Độ lặp lại những từ mà anh nghe được một cách máy móc: “Quyến rũ tôi, trêu đùa tôi, để tôi muốn dừng mà không được.”
“…”
Anh dừng lại một lát, thấy đầu cô ấy đã sắp vùi vào trong ngực, không những không dừng lại mà còn hạ thấp giọng.
Bầu không khí trong xe vốn dĩ rất lúng túng, mùi hương thiếu nữ thoang thoảng bay lơ lửng trong không khí.
Thẩm Độ hơi nhếch môi, lên giọng: “Cứng không gì sánh bằng?”
Aaaaaaaaaaaaaaa!
Sao anh ta có thể nói ra câu đó!
Dung Dung nhắm chặt hai mắt, cúi thấp đầu, nhỏ giọng giải thích: “Đó là do bạn tôi nói bậy…”
Thẩm Độ không nói gì thêm.
Dung Dung cho rằng anh đã tin, lặng lẽ ngẩng đầu lên quan sát anh ta.
Góc mặt cao quý, đẹp trai của người đàn ông được điện thoại chiếu sáng. Dung Dung nhìn sang, hình như anh ta đang gọi điện thoại.
Thẩm Độ bật loa ngoài.
“Chào tổng giám đốc Thẩm.”
Giọng nữ quen thuộc vang lên trong xe.
“Cô Dung.” Giọng nói của Thẩm Độ trở lại lạnh nhạt như trước đây, “Tôi muốn hỏi một chút, WeChat mà hai ngày trước tôi thêm là của cô à?”
“À, không phải của tôi.” Dung Thanh Từ cười nói: “Đó là WeChat của em gái tôi. Em ấy nói muốn quyến rũ anh, vì vậy tôi đã đưa WeChat của anh cho nó.”
“…”
Dung Dung xấu hổ muốn độn thổ, chỉ muốn chết ngay tại chỗ, kiếp sau đầu thai làm người đàn ông vạm vỡ.
“Bây giờ cô ấy đang ở trong công ty tôi, cảm phiền cô Dung tới đón cô ấy.”
Thẩm Độ nói xong câu đó liền cúp máy.
Dung Dung không nặn ra nổi câu gì.
Nhưng anh lại khẽ thở dài, giọng điệu có ý giảng đạo, “Cô bé, làm người phải thành thật.”
Con nít không nói dối mới là đứa trẻ ngoan.
Lúc Dung Thanh Từ chạy tới Trung Nhuận, Dung Dung đang ngồi trong phòng tiếp khách trên tầng làm việc của tổng giám đốc, ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt buồn chán, hai tay bưng tách trà lên uống từng ngụm.
Thẩm Độ ngồi trên ghế chủ tọa, vẻ mặt bình thản.
Thấy cô tới, Thẩm Độ nhướng mày, chỉ vào Dung Dung đang ngồi ở một góc ghế sô pha.
“Dẫn em gái cô về. đi”
Dung Thanh Từ chợt có cảm giác quay về hồi tiểu học. Giờ tan học cấp Hai rất trễ, lúc cô chạy vội tới lớp học, các bạn học đều đã về hết. Dung Dung ngồi ở chỗ của mình, tấm lưng nhỏ nhắn thẳng tắp nghiêm túc làm bài tập.
Giáo viên chủ nhiệm đi tới, cười tít mắt nói với cô.
Mau dẫn em gái của em về nhà đi.
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook