Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng
-
Chương 30
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông trước mặt mặc vest thẳng thóm, trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười thoáng qua.
Dung Dung kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhích sang bên cạnh như con cua.
Cô lại hít một hơi, xấu hổ nói: “À, ngửi được rồi.”
Thẩm Độ nhìn ánh nến, bước lùi về sau rồi giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Mùi hương nơi đầu mũi lại biến mất.
Lượng nước hoa thoang thoảng vừa phải làm đối phương vừa ngửi thấy mùi hương thoảng qua, đang định đến gần hơn thì mùi hương bỗng biến mất.
Giống như một lưỡi câu nhỏ bé móc vào đỉnh tim, tê dại đến nỗi không thể giãy giụa và cũng không muốn giãy ra.
Dung Dung bị hớp hồn cắn môi, quay đầu sang chỗ khác, lí nhí nói: “Tôi về phòng đây.”
Thẩm Độ gật đầu, giọng điệu trầm khàn, “Về đi.”
Cô không biết tại sao mình bỗng có cảm giác mất mát.
Cho đến khi cô về phòng, cảm giác mất mát đó vẫn chưa tan biến.
Dung Dung dựa người vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn ra cửa phòng. Nếu cô có thể nhìn xuyên thấu, e rằng lúc này đã dán chặt mắt vào người đàn ông ở phòng đối diện xuyên qua hai cánh cửa.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập trên bàn trà khiến cô sực tỉnh.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói hơi giận dữ của Dung Thanh Từ, “Cô không ở trong phòng hả? Tôi gõ cửa phòng của cô rất lâu.”
“Em ra ngoài đi dạo.” Dung Dung trả lời ậm ờ rồi hỏi: “Sao vậy?”
Bên kia khựng lại, làu bàu: “Qua đây xem giúp tôi.”
Dung Dung giơ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay, cười nói: “Mới đó đã bắt đầu lên đồ rồi à?”
“Tôi là người đại diện của công ty chúng ta, hôm nay ông nội đã dặn nhất định không được làm mất mặt.” Dung Thanh Từ buông tiếng thở dài, “Cô là blogger làm đẹp thì qua đây xem giúp tôi đi.”
Dung Dung hăng hái gật đầu, “Được, chị chờ em qua đó.”
Kiếm được chuyện làm sẽ không suy nghĩ vớ vẩn nữa. Dung Dung nhanh chóng đứng dậy mở vali của mình ra, cầm theo một số dụng cụ cần thiết, chuẩn bị đi làm cố vấn cho Dung Thanh Từ.
Lúc ra ngoài lại trùng hợp bắt gặp Ngụy Sâm định đi vào phòng đối diện.
Ngụy Sâm cười với cô, “Cô Dung.”
Cô vẫn nhỏ hơn Ngụy Sâm vài tuổi, hơi ngại khi được xưng hô lễ phép bèn nói: “Gọi tên tôi là được rồi.”
“À, được thôi.” Ngụy Sâm sờ mũi, hơi ngại ngùng, “Có điều tên của cô là từ láy, khi gọi có cảm giác như đang gọi nhũ danh.”
Dung Dung đã sớm thành thói quen, “Không sao. Tôi có thể nghe ra được sự khác biệt từ giọng điệu.”
Chẳng hạn như Dung Thanh Từ và Từ Đông Dã sẽ gọi tên đầy đủ của cô.
Vừa nói xong, cô liền ngẩn người.
Có một giọng nói của một người mà cô đoán không ra.
Dung Dung hoàn hồn, chuyển chủ đề, “Hôm nay anh ăn mặc rất điển trai.”
Ngụy Sâm cũng đẹp trai, cao hơn 1m8, lúc mặc vest màu xanh đậm trông chững chạc hơn ngày thường.
Cậu ta cười toe toét, “Buổi tối có dạ tiệc mà, đi xã giao phải ăn mặc đẹp chút.”
Lúc hai người đang xã giao, bên trong vang lên một giọng nói trầm, “Sao còn chưa vào?”
Ngụy Sâm đáp lại, gật đầu xin lỗi cô, xoay người đi vào.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Ngụy Sâm nhéo mũi, “Sếp Thẩm, anh đốt hương thơm phòng à?”
“Không phải tôi đốt.” Thẩm Độ ngồi trên ghế sô pha với bộ dạng thích chí hiếm thấy, duỗi tay về phía cậu ta, “Đưa danh sách khách mời cho tôi xem.”
Ngụy Sâm đưa văn kiện trên tay cho anh.
Sếp Thẩm đang xem văn kiện, cậu đi tìm ngọn nguồn của mùi thơm.
Cậu nhìn thấy chân nến đậm chất nữ tính, mùi thơm tỏa ra từ ngọn nến le lói đó.
Cậu tò mò đến gần quan sát, có vẻ món đồ này không phải do sếp Thẩm mua.
Thẩm Độ ngước mắt lên, thấy trợ lý vẫn nhìn chằm chằm vào chân nến đó, nhếch môi chợt hỏi một câu: “Đẹp không?”
Ngụy Sâm ngu ngơ “Á” lên, thẫn thờ gật đầu, “Đẹp.”
“Đồ mà cô bé thích.” Thẩm Độ mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, có vẻ đang lẩm bẩm: “Cũng không ngại khó mang theo.”
Hôm nay sếp Thẩm mặc vest màu xám bạc ít thấy. Một đầu ghim cài áo có sợi xích màu vàng được kẹp vào chỗ cà vạt trước ngực, đầu kia được kẹp trên cổ áo vest. Anh thả lỏng người, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha. Cho dù đang cúi đầu vẫn có thể thấy được sự dịu dàng của anh hơi không hợp với khuôn mặt điển trai.
Ngụy Sâm lập tức đoán được chân nến này là của ai, không nhịn nở nụ cười yêu thương.
Cậu tằng hắng, lơ đãng nói: “Lúc nãy em tình cờ gặp cô Dung trước cửa.”
“Rồi sao?”
“Cô ấy bảo em sau này gọi tên của cô ấy.” Ngụy Sâm quan sát nét mặt của sếp Thẩm, cười thầm trong bụng, “Nhưng tên của cô Dung là chữ láy, nếu bị người ta hiểu lầm mối quan hệ thân thiết giữa em và cô ấy sẽ không hay, sếp Thẩm nói có đúng không?”
Đầu ngón tay lật văn kiện thoáng khựng lại, Thẩm Độ ngước mắt nhìn về phía Ngụy Sâm, nhàn nhạt hỏi: “Đúng cái gì?”
Ngụy Sâm giật mình, vội vàng lắc đầu, “Không có gì. Sếp Thẩm, anh cứ nghỉ ngơi, buổi tối em tới đón anh.”
“Ừ.” Thẩm Độ trả lại văn kiện cho cậu ta rồi hỏi: “Tầng này không nhận khách, đã nói với nhân viên chưa?”
Ngụy Sâm gật đầu, “Em nói rồi. Ngoại trừ phòng thượng hạng trên tầng này, còn lại đều đã sắp xếp cho khách. Nếu muốn đổi sẽ nói là kín phòng, nhất định không làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Nếu cô Dung ở phòng đối diện không gây ồn ào, không gây khó dễ.
Làm xong bổn phận của mình, Ngụy Sâm xoay người định rời đi.
Sếp Thẩm ở đằng sau chợt nói: “Gọi cô ấy là cô Dung là được.”
Ngụy Sâm mím môi, nén cười, “Em biết rồi.”
***
Dung Dung vừa bước vào phòng đã kinh hoảng bởi cảnh tượng hoành tráng trước mắt.
Vali mở toang, lễ phục vứt lung tung mỗi góc, trên giường và dưới đất đều bừa bộn. Người ngoài không biết còn tưởng phòng này bị ăn trộm.
Dung Thanh Từ nghiêng đầu liếc xéo cô, “Sao chậm vậy?”
Dung Dung đi vòng qua mấy đôi giày cao gót dưới đất đến bên cạnh chị ấy, tỏ vẻ bất lực, “Sao chị còn mang nhiều đồ hơn em vậy?”
“Tôi nhờ người mang lên giúp tôi.” Dung Thanh Từ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, chỗ nào cũng không vừa mắt, “Mang nhiều nhưng không biết mặc cái gì.”
Nhìn sang từng bộ lễ phục trên giường, đột nhiên ánh mắt của Dung Dung bị một chiếc đầm hấp dẫn.
Dung Dung lộ ra vẻ mặt ghen tị, “Em tưởng trước giờ chị không bao giờ mặc đầm phong cách này.”
Mẫu đầm catwalk đầu xuân năm nay của Dior đã hết sạch kích cỡ. Mẫu mà Dung Dung xếp hàng đặt may phải đợi ba tháng sau mới về.
Dung Thanh Từ gần như đoán được cô đang nói về cái nào, hời hợt trả lời: “À, mua tặng cô.”
“Em?” Dung Dung không dám tin, cho rằng mình nghe nhầm, “Thật không?”
Dung Thanh Từ liếc xéo, “Cô thấy có khi nào tôi mặc đầm tiên nữ chưa? Hôm đó đến cửa hàng xem hàng mới, vô tình thấy mẫu đó, nhớ tới cô đi theo phong cách tiên nữ nên sẵn tiện hốt về cho cô.”
Cái sẵn tiện này khiến Dung Dung rất vui sướng, bất chấp ôm lấy cổ Dung Thanh Từ, nói cảm ơn ngọt ngào: “Cảm ơn chị.”
Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận mùi nước hoa trên người Dung Thanh Từ.
Quá bất ngờ, Dung Thanh Từ nhất thời hoảng hốt, ngay sau đó lại nở nụ cười.
“Buồn nôn chết đi được, lượn ngay cho tôi.” Dung Thanh Từ đẩy cô ra với vẻ chán ghét, “Mau chọn cho tôi.”
Dung Dung chọn cho chị ấy chiếc đầm may đo cao cấp Queen’ s Palace trắng đen trễ vai. Thiết kế nơ bướm tinh xảo trước ngực làm tăng thêm vẻ sang trọng cho chiếc đầm này.
Cô búi mái tóc dài ngang vai của Dung Thanh Từ lên, lộ ra chiếc cổ cao thanh tú đang đeo sợi dây chuyền kim cương Multi Graff Butterfly Silhouette*. Cô còn giúp chị ấy trang điểm, thầu hết toàn bộ từ đầu đến chân.
*Dây chuyền Multi Graff Butterfly Silhouette: xem hình minh họa
Lúc quan sát Dung Thanh Từ trong gương lần nữa, Dung Dung không kìm được “Woa” lên một tiếng.
Dung Thanh Từ không quen, “Woa cái gì mà woa.”
“Tiên nữ giáng trần.” Dung Dung cười nói.
Dung Thanh Từ nhấc váy đi tới trước mặt cô, nhéo má của Dung Dung đang chớp mắt thất thần.
“Tôi chỉ không muốn được cô khen thôi.” Dung Thanh Từ khịt mũi, “Cả thành phố Thanh Hà làm gì có ai không biết cô Hai nhà họ Dung chưa bao giờ lộ diện mới thật sự là tiên nữ giáng trần.”
Dung Dung bĩu môi, “Vậy hôm nay em mặc xấu xí chút là được.”
“Thôi đi. Nếu cô ăn mặc xấu xí sẽ làm mất mặt nhà họ Dung.” Dung Thanh Từ cầm chiếc hộp bằng nhung trên bàn trang điểm lên, hào phóng ném vào tay cô, “Tôi không thích ngọc trai, cho cô đeo đó.”
Dung Dung mở hộp ra, quả nhiên là kiểu dáng hoa anh đào nở rộ mới của Mikimoto* năm nay.
Mặt dây chuyền hoa anh đào năm cánh chuyển màu dần từ hồng sang trắng, được tô điểm bởi ba viên ngọc trai hoàn mỹ, vô cùng nữ tính.
*Mặt dây chuyền Mikimoto hoa anh đào: xem hình minh họa
Cô cầm dây chuyền lên như nhặt được kho báu, cẩn thận vuốt ve hoa văn trên đó.
Dung Thanh Từ thấy dáng vẻ dễ dụ của cô thì bất giác mỉm cười, “Chưng diện cho đẹp, đừng làm mất thể diện nhà chúng ta.”
Dung Dung gật đầu thật mạnh, sau đó ôm lấy chiếc đầm, cười thỏa mãn, “Vâng!”
“Mặc bộ này đi.” Đột nhiên ánh mắt của Dung Thanh hơi ngẩn ngơ, nhưng trên mặt còn đọng lại nụ cười, “Cô chính là nàng công chúa xinh nhất của nhà họ Dung.”
Giống như hồi đó khi con bé vừa tới nhà, ông nội mua cho nó rất nhiều đầm công chúa. Dung Dung nhỏ nhắn mặc đầm đi xuống lầu, trong đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi. Nhưng vẻ xinh đẹp, ngoan hiền lại không thể làm ai chán ghét nổi.
Lúc đó Từ Bắc Dã cũng ở đó. Cậu bé chưa tròn 10 tuổi rời mắt khỏi lá bài Yugioh, hơi há miệng, dán mắt nhìn em gái hàng xóm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Dung Thanh Từ nhìn cậu ta, tự nhủ cho dù có ghét vợ của bác Cả đi chăng nữa, đó vẫn là em gái cô.
Cô không phải không nhìn ra nguy hiểm tiềm ẩn từ Dung Dung.
Cũng không phải không ghét chính mình như vậy.
Dung Thanh Từ nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc phức tạp đột ngột dâng trào, xua tay với con bé, “Về phòng đi.”
Dung Dung cảm nhận được bầu không khí bỗng nhiên ngưng trệ, nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng cứng đơ, cụp mắt ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Dung Thanh Từ.
Cô thở dài thườn thượt, chán nản ngồi xuống giường, nhìn chính mình trong gương, đột nhiên nở nụ cười khổ.
Lúc này Dung Dung vào thang máy quay về phòng mình. Cô trải chiếc đầm lên trên giường lớn, cẩn thận vuốt ve lớp vải voan mỏng trên chiếc đầm.
Sống chung như thế này đã rất tốt.
Cô hít một hơi thật sâu, giơ tay lên đặt trên hai đầu khóe miệng và kéo một cái.
“Hôm nay đáng để vui vẻ.”
Dung Dung ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho mình.
Cô lấy phấn má hồng bốn màu Jill Stuart* mà bình thường không nỡ dùng nhất ra. Không phải là vì quá đắt, mà là vì khi nhận được món quà này, giọng điệu của Dung Thanh Từ giống hệt hôm nay.
*Phấn má hồng bốn màu Jill Stuart: Em này có bốn tone màu bao gồm ba tone hồng và một tone cam, mình có thể dùng riêng hoặc mix cả bốn với nhau. Chất phấn mềm, dễ tán, chỉ có một chút nhũ nhẹ. Độ bám trên gò má khoảng 4-5 giờ.
Phấn má hồng bốn màu Jill Stuart (hình minh họa)
Lúc đó chị ấy trở về từ Tokyo.
Chắc là cô thích vỏ ngoài này nên sẵn tiện mua cho cô.
Hoa văn in nổi sống động trên hộp phấn má hồng, đi kèm với một cây cọ đánh má hồng mềm mại.
Là loại cô thích.
Hôm nay sẽ dùng cái này.
Dung Dung không biết mình đã trang điểm bao lâu, cho đến khi Thẩm Độ tới gõ cửa mới sực tỉnh, thì ra mình đã làm điệu lâu đến vậy.
Dung Dung đang mặc đầm miễn cưỡng che ngực chạy đến cửa, đáp lại: “Tôi đây.”
Giọng nói trầm khàn của Thẩm Độ vang lên ngoài cửa, “Dạ tiệc sắp bắt đầu.”
“Tôi xong ngay.” Dung Dung vuốt lớp voan mỏng, vội vàng trả lời: “Lát nữa tôi sẽ tự đi xuống.”
“Cô sao vậy? Giọng điệu cuống cuồng thế?”
Dung Dung thốt lên: “Đang mặc đầm.”
Người đàn ông đứng ngoài cửa im lặng rất lâu mới dặn dò sơ: “Nhanh chút.”
“Ừm, xong ngay.”
Thẩm Độ đã rời đi.
Sau khi mặc đầm xong, Dung Dung xõa mái tóc dài ra sau lưng, cuối cùng xịt chút nước hoa, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi vội vàng ra ngoài.
Dạ tiệc được tổ chức ở đại sảnh tầng một. Lúc này đã bắt đầu, dàn nhạc đang chơi một bản giao hưởng.
Cô đi xuống từ cầu thang xoắn ốc, nào ngờ đã thu hút hầu hết mọi ánh nhìn.
Người đẹp da trắng thích hợp mặc đầm voan mỏng màu hồng nude nhất.
Dung Thanh Từ đang trò chuyện với Thẩm Độ, nghe thấy mọi người xung quanh khẽ trầm trồ liền đưa mắt nhìn về phía cầu thang.
Chính cô cũng không khỏi sửng sốt.
“Thật đúng là công chúa.” Cô lẩm bẩm.
Thẩm Độ quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Đôi mắt nheo lại, con ngươi sâu thẳm. Thẩm Độ giơ ly rượu lên cao ngang cổ che đi đôi môi mỏng của mình.
Che đi nụ cười mỉm khó hiểu.
Chưng diện lâu như vậy rất đáng giá.
Quả thật cô ấy xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Người đàn ông trước mặt mặc vest thẳng thóm, trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười thoáng qua.
Dung Dung kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhích sang bên cạnh như con cua.
Cô lại hít một hơi, xấu hổ nói: “À, ngửi được rồi.”
Thẩm Độ nhìn ánh nến, bước lùi về sau rồi giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Mùi hương nơi đầu mũi lại biến mất.
Lượng nước hoa thoang thoảng vừa phải làm đối phương vừa ngửi thấy mùi hương thoảng qua, đang định đến gần hơn thì mùi hương bỗng biến mất.
Giống như một lưỡi câu nhỏ bé móc vào đỉnh tim, tê dại đến nỗi không thể giãy giụa và cũng không muốn giãy ra.
Dung Dung bị hớp hồn cắn môi, quay đầu sang chỗ khác, lí nhí nói: “Tôi về phòng đây.”
Thẩm Độ gật đầu, giọng điệu trầm khàn, “Về đi.”
Cô không biết tại sao mình bỗng có cảm giác mất mát.
Cho đến khi cô về phòng, cảm giác mất mát đó vẫn chưa tan biến.
Dung Dung dựa người vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn ra cửa phòng. Nếu cô có thể nhìn xuyên thấu, e rằng lúc này đã dán chặt mắt vào người đàn ông ở phòng đối diện xuyên qua hai cánh cửa.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập trên bàn trà khiến cô sực tỉnh.
Cô bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói hơi giận dữ của Dung Thanh Từ, “Cô không ở trong phòng hả? Tôi gõ cửa phòng của cô rất lâu.”
“Em ra ngoài đi dạo.” Dung Dung trả lời ậm ờ rồi hỏi: “Sao vậy?”
Bên kia khựng lại, làu bàu: “Qua đây xem giúp tôi.”
Dung Dung giơ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay, cười nói: “Mới đó đã bắt đầu lên đồ rồi à?”
“Tôi là người đại diện của công ty chúng ta, hôm nay ông nội đã dặn nhất định không được làm mất mặt.” Dung Thanh Từ buông tiếng thở dài, “Cô là blogger làm đẹp thì qua đây xem giúp tôi đi.”
Dung Dung hăng hái gật đầu, “Được, chị chờ em qua đó.”
Kiếm được chuyện làm sẽ không suy nghĩ vớ vẩn nữa. Dung Dung nhanh chóng đứng dậy mở vali của mình ra, cầm theo một số dụng cụ cần thiết, chuẩn bị đi làm cố vấn cho Dung Thanh Từ.
Lúc ra ngoài lại trùng hợp bắt gặp Ngụy Sâm định đi vào phòng đối diện.
Ngụy Sâm cười với cô, “Cô Dung.”
Cô vẫn nhỏ hơn Ngụy Sâm vài tuổi, hơi ngại khi được xưng hô lễ phép bèn nói: “Gọi tên tôi là được rồi.”
“À, được thôi.” Ngụy Sâm sờ mũi, hơi ngại ngùng, “Có điều tên của cô là từ láy, khi gọi có cảm giác như đang gọi nhũ danh.”
Dung Dung đã sớm thành thói quen, “Không sao. Tôi có thể nghe ra được sự khác biệt từ giọng điệu.”
Chẳng hạn như Dung Thanh Từ và Từ Đông Dã sẽ gọi tên đầy đủ của cô.
Vừa nói xong, cô liền ngẩn người.
Có một giọng nói của một người mà cô đoán không ra.
Dung Dung hoàn hồn, chuyển chủ đề, “Hôm nay anh ăn mặc rất điển trai.”
Ngụy Sâm cũng đẹp trai, cao hơn 1m8, lúc mặc vest màu xanh đậm trông chững chạc hơn ngày thường.
Cậu ta cười toe toét, “Buổi tối có dạ tiệc mà, đi xã giao phải ăn mặc đẹp chút.”
Lúc hai người đang xã giao, bên trong vang lên một giọng nói trầm, “Sao còn chưa vào?”
Ngụy Sâm đáp lại, gật đầu xin lỗi cô, xoay người đi vào.
Vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Ngụy Sâm nhéo mũi, “Sếp Thẩm, anh đốt hương thơm phòng à?”
“Không phải tôi đốt.” Thẩm Độ ngồi trên ghế sô pha với bộ dạng thích chí hiếm thấy, duỗi tay về phía cậu ta, “Đưa danh sách khách mời cho tôi xem.”
Ngụy Sâm đưa văn kiện trên tay cho anh.
Sếp Thẩm đang xem văn kiện, cậu đi tìm ngọn nguồn của mùi thơm.
Cậu nhìn thấy chân nến đậm chất nữ tính, mùi thơm tỏa ra từ ngọn nến le lói đó.
Cậu tò mò đến gần quan sát, có vẻ món đồ này không phải do sếp Thẩm mua.
Thẩm Độ ngước mắt lên, thấy trợ lý vẫn nhìn chằm chằm vào chân nến đó, nhếch môi chợt hỏi một câu: “Đẹp không?”
Ngụy Sâm ngu ngơ “Á” lên, thẫn thờ gật đầu, “Đẹp.”
“Đồ mà cô bé thích.” Thẩm Độ mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, có vẻ đang lẩm bẩm: “Cũng không ngại khó mang theo.”
Hôm nay sếp Thẩm mặc vest màu xám bạc ít thấy. Một đầu ghim cài áo có sợi xích màu vàng được kẹp vào chỗ cà vạt trước ngực, đầu kia được kẹp trên cổ áo vest. Anh thả lỏng người, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha. Cho dù đang cúi đầu vẫn có thể thấy được sự dịu dàng của anh hơi không hợp với khuôn mặt điển trai.
Ngụy Sâm lập tức đoán được chân nến này là của ai, không nhịn nở nụ cười yêu thương.
Cậu tằng hắng, lơ đãng nói: “Lúc nãy em tình cờ gặp cô Dung trước cửa.”
“Rồi sao?”
“Cô ấy bảo em sau này gọi tên của cô ấy.” Ngụy Sâm quan sát nét mặt của sếp Thẩm, cười thầm trong bụng, “Nhưng tên của cô Dung là chữ láy, nếu bị người ta hiểu lầm mối quan hệ thân thiết giữa em và cô ấy sẽ không hay, sếp Thẩm nói có đúng không?”
Đầu ngón tay lật văn kiện thoáng khựng lại, Thẩm Độ ngước mắt nhìn về phía Ngụy Sâm, nhàn nhạt hỏi: “Đúng cái gì?”
Ngụy Sâm giật mình, vội vàng lắc đầu, “Không có gì. Sếp Thẩm, anh cứ nghỉ ngơi, buổi tối em tới đón anh.”
“Ừ.” Thẩm Độ trả lại văn kiện cho cậu ta rồi hỏi: “Tầng này không nhận khách, đã nói với nhân viên chưa?”
Ngụy Sâm gật đầu, “Em nói rồi. Ngoại trừ phòng thượng hạng trên tầng này, còn lại đều đã sắp xếp cho khách. Nếu muốn đổi sẽ nói là kín phòng, nhất định không làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Nếu cô Dung ở phòng đối diện không gây ồn ào, không gây khó dễ.
Làm xong bổn phận của mình, Ngụy Sâm xoay người định rời đi.
Sếp Thẩm ở đằng sau chợt nói: “Gọi cô ấy là cô Dung là được.”
Ngụy Sâm mím môi, nén cười, “Em biết rồi.”
***
Dung Dung vừa bước vào phòng đã kinh hoảng bởi cảnh tượng hoành tráng trước mắt.
Vali mở toang, lễ phục vứt lung tung mỗi góc, trên giường và dưới đất đều bừa bộn. Người ngoài không biết còn tưởng phòng này bị ăn trộm.
Dung Thanh Từ nghiêng đầu liếc xéo cô, “Sao chậm vậy?”
Dung Dung đi vòng qua mấy đôi giày cao gót dưới đất đến bên cạnh chị ấy, tỏ vẻ bất lực, “Sao chị còn mang nhiều đồ hơn em vậy?”
“Tôi nhờ người mang lên giúp tôi.” Dung Thanh Từ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương, chỗ nào cũng không vừa mắt, “Mang nhiều nhưng không biết mặc cái gì.”
Nhìn sang từng bộ lễ phục trên giường, đột nhiên ánh mắt của Dung Dung bị một chiếc đầm hấp dẫn.
Dung Dung lộ ra vẻ mặt ghen tị, “Em tưởng trước giờ chị không bao giờ mặc đầm phong cách này.”
Mẫu đầm catwalk đầu xuân năm nay của Dior đã hết sạch kích cỡ. Mẫu mà Dung Dung xếp hàng đặt may phải đợi ba tháng sau mới về.
Dung Thanh Từ gần như đoán được cô đang nói về cái nào, hời hợt trả lời: “À, mua tặng cô.”
“Em?” Dung Dung không dám tin, cho rằng mình nghe nhầm, “Thật không?”
Dung Thanh Từ liếc xéo, “Cô thấy có khi nào tôi mặc đầm tiên nữ chưa? Hôm đó đến cửa hàng xem hàng mới, vô tình thấy mẫu đó, nhớ tới cô đi theo phong cách tiên nữ nên sẵn tiện hốt về cho cô.”
Cái sẵn tiện này khiến Dung Dung rất vui sướng, bất chấp ôm lấy cổ Dung Thanh Từ, nói cảm ơn ngọt ngào: “Cảm ơn chị.”
Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận mùi nước hoa trên người Dung Thanh Từ.
Quá bất ngờ, Dung Thanh Từ nhất thời hoảng hốt, ngay sau đó lại nở nụ cười.
“Buồn nôn chết đi được, lượn ngay cho tôi.” Dung Thanh Từ đẩy cô ra với vẻ chán ghét, “Mau chọn cho tôi.”
Dung Dung chọn cho chị ấy chiếc đầm may đo cao cấp Queen’ s Palace trắng đen trễ vai. Thiết kế nơ bướm tinh xảo trước ngực làm tăng thêm vẻ sang trọng cho chiếc đầm này.
Cô búi mái tóc dài ngang vai của Dung Thanh Từ lên, lộ ra chiếc cổ cao thanh tú đang đeo sợi dây chuyền kim cương Multi Graff Butterfly Silhouette*. Cô còn giúp chị ấy trang điểm, thầu hết toàn bộ từ đầu đến chân.
*Dây chuyền Multi Graff Butterfly Silhouette: xem hình minh họa
Lúc quan sát Dung Thanh Từ trong gương lần nữa, Dung Dung không kìm được “Woa” lên một tiếng.
Dung Thanh Từ không quen, “Woa cái gì mà woa.”
“Tiên nữ giáng trần.” Dung Dung cười nói.
Dung Thanh Từ nhấc váy đi tới trước mặt cô, nhéo má của Dung Dung đang chớp mắt thất thần.
“Tôi chỉ không muốn được cô khen thôi.” Dung Thanh Từ khịt mũi, “Cả thành phố Thanh Hà làm gì có ai không biết cô Hai nhà họ Dung chưa bao giờ lộ diện mới thật sự là tiên nữ giáng trần.”
Dung Dung bĩu môi, “Vậy hôm nay em mặc xấu xí chút là được.”
“Thôi đi. Nếu cô ăn mặc xấu xí sẽ làm mất mặt nhà họ Dung.” Dung Thanh Từ cầm chiếc hộp bằng nhung trên bàn trang điểm lên, hào phóng ném vào tay cô, “Tôi không thích ngọc trai, cho cô đeo đó.”
Dung Dung mở hộp ra, quả nhiên là kiểu dáng hoa anh đào nở rộ mới của Mikimoto* năm nay.
Mặt dây chuyền hoa anh đào năm cánh chuyển màu dần từ hồng sang trắng, được tô điểm bởi ba viên ngọc trai hoàn mỹ, vô cùng nữ tính.
*Mặt dây chuyền Mikimoto hoa anh đào: xem hình minh họa
Cô cầm dây chuyền lên như nhặt được kho báu, cẩn thận vuốt ve hoa văn trên đó.
Dung Thanh Từ thấy dáng vẻ dễ dụ của cô thì bất giác mỉm cười, “Chưng diện cho đẹp, đừng làm mất thể diện nhà chúng ta.”
Dung Dung gật đầu thật mạnh, sau đó ôm lấy chiếc đầm, cười thỏa mãn, “Vâng!”
“Mặc bộ này đi.” Đột nhiên ánh mắt của Dung Thanh hơi ngẩn ngơ, nhưng trên mặt còn đọng lại nụ cười, “Cô chính là nàng công chúa xinh nhất của nhà họ Dung.”
Giống như hồi đó khi con bé vừa tới nhà, ông nội mua cho nó rất nhiều đầm công chúa. Dung Dung nhỏ nhắn mặc đầm đi xuống lầu, trong đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi. Nhưng vẻ xinh đẹp, ngoan hiền lại không thể làm ai chán ghét nổi.
Lúc đó Từ Bắc Dã cũng ở đó. Cậu bé chưa tròn 10 tuổi rời mắt khỏi lá bài Yugioh, hơi há miệng, dán mắt nhìn em gái hàng xóm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Dung Thanh Từ nhìn cậu ta, tự nhủ cho dù có ghét vợ của bác Cả đi chăng nữa, đó vẫn là em gái cô.
Cô không phải không nhìn ra nguy hiểm tiềm ẩn từ Dung Dung.
Cũng không phải không ghét chính mình như vậy.
Dung Thanh Từ nhắm mắt lại, kìm nén cảm xúc phức tạp đột ngột dâng trào, xua tay với con bé, “Về phòng đi.”
Dung Dung cảm nhận được bầu không khí bỗng nhiên ngưng trệ, nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng cứng đơ, cụp mắt ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Dung Thanh Từ.
Cô thở dài thườn thượt, chán nản ngồi xuống giường, nhìn chính mình trong gương, đột nhiên nở nụ cười khổ.
Lúc này Dung Dung vào thang máy quay về phòng mình. Cô trải chiếc đầm lên trên giường lớn, cẩn thận vuốt ve lớp vải voan mỏng trên chiếc đầm.
Sống chung như thế này đã rất tốt.
Cô hít một hơi thật sâu, giơ tay lên đặt trên hai đầu khóe miệng và kéo một cái.
“Hôm nay đáng để vui vẻ.”
Dung Dung ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm cho mình.
Cô lấy phấn má hồng bốn màu Jill Stuart* mà bình thường không nỡ dùng nhất ra. Không phải là vì quá đắt, mà là vì khi nhận được món quà này, giọng điệu của Dung Thanh Từ giống hệt hôm nay.
*Phấn má hồng bốn màu Jill Stuart: Em này có bốn tone màu bao gồm ba tone hồng và một tone cam, mình có thể dùng riêng hoặc mix cả bốn với nhau. Chất phấn mềm, dễ tán, chỉ có một chút nhũ nhẹ. Độ bám trên gò má khoảng 4-5 giờ.
Phấn má hồng bốn màu Jill Stuart (hình minh họa)
Lúc đó chị ấy trở về từ Tokyo.
Chắc là cô thích vỏ ngoài này nên sẵn tiện mua cho cô.
Hoa văn in nổi sống động trên hộp phấn má hồng, đi kèm với một cây cọ đánh má hồng mềm mại.
Là loại cô thích.
Hôm nay sẽ dùng cái này.
Dung Dung không biết mình đã trang điểm bao lâu, cho đến khi Thẩm Độ tới gõ cửa mới sực tỉnh, thì ra mình đã làm điệu lâu đến vậy.
Dung Dung đang mặc đầm miễn cưỡng che ngực chạy đến cửa, đáp lại: “Tôi đây.”
Giọng nói trầm khàn của Thẩm Độ vang lên ngoài cửa, “Dạ tiệc sắp bắt đầu.”
“Tôi xong ngay.” Dung Dung vuốt lớp voan mỏng, vội vàng trả lời: “Lát nữa tôi sẽ tự đi xuống.”
“Cô sao vậy? Giọng điệu cuống cuồng thế?”
Dung Dung thốt lên: “Đang mặc đầm.”
Người đàn ông đứng ngoài cửa im lặng rất lâu mới dặn dò sơ: “Nhanh chút.”
“Ừm, xong ngay.”
Thẩm Độ đã rời đi.
Sau khi mặc đầm xong, Dung Dung xõa mái tóc dài ra sau lưng, cuối cùng xịt chút nước hoa, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi vội vàng ra ngoài.
Dạ tiệc được tổ chức ở đại sảnh tầng một. Lúc này đã bắt đầu, dàn nhạc đang chơi một bản giao hưởng.
Cô đi xuống từ cầu thang xoắn ốc, nào ngờ đã thu hút hầu hết mọi ánh nhìn.
Người đẹp da trắng thích hợp mặc đầm voan mỏng màu hồng nude nhất.
Dung Thanh Từ đang trò chuyện với Thẩm Độ, nghe thấy mọi người xung quanh khẽ trầm trồ liền đưa mắt nhìn về phía cầu thang.
Chính cô cũng không khỏi sửng sốt.
“Thật đúng là công chúa.” Cô lẩm bẩm.
Thẩm Độ quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Đôi mắt nheo lại, con ngươi sâu thẳm. Thẩm Độ giơ ly rượu lên cao ngang cổ che đi đôi môi mỏng của mình.
Che đi nụ cười mỉm khó hiểu.
Chưng diện lâu như vậy rất đáng giá.
Quả thật cô ấy xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook