Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
-
Chương 37-5: Ngoại truyện cha vương gia tuổi 20 (1)
Năm đó Võ Tiết Châu hai mươi chín tuổi. Cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió, vừa tiến vào sở nghiên cưu của chính phủ đã được giao cho khâu chế tạo cỗ máy thời gian. Nhờ đầu óc thông minh, linh cảm nghề nghiệp và thành tựu của các thế hệ trước, nàng đã thành công hoàn chỉnh cỗ máy.
Nàng tự mình thử nghiệm, vậy mà thật sự xuyên qua! Có điều, không phải cùng máy thời gian mà chỉ có một mình nàng. Còn bị thu nhỏ thành đứa trẻ năm tuổi! Rớt xuống ngay giường của Hoắc Kiện Minh khi ấy vừa tròn mười.
Ban đầu hắn tưởng nàng là thích khách, không nói hai lời bóp lấy cổ nàng, lạnh giọng hỏi: "Kẻ nào?!"
Võ Tiết Châu nàng còn có thể làm gì nữa đây? Đương nhiên là bị dọa sợ một trận, đánh giá thằng nhãi hung hăng trước mặt. Thời gian nàng đánh giá cũng vừa vặn cho một đám thị vệ nhào vào phòng.
Trong phòng, bé trai mười tuổi áp lên người bé gái năm tuổi. Nếu không phải cái tay của Hoắc Kiện Minh đang bóp lấy cổ nàng, có lẽ hình ảnh này sẽ vừa hương diễm vừa quái quái.
Tình cảnh hết sức lúng túng.
Hít sâu một hơi, nàng bày ra gương mặt ngây thơ như nai tơ. Đôi mắt to, tròn xoe nhìn hắn. Giọng nói non nớt vang lên rõ ràng cho tất cả mọi người cùng nghe: "Cha! Sao ngươi lại bóp cổ con? Cha không biết trẻ em mới sinh rất dễ bị thương sao?"
"..." Cả phòng lặng ngắt như tờ. Bọn họ vừa nghe cái gì cơ? Chắc là ảo giác phải không? Ha ha, vương gia nhỏ như vậy làm sao mà có con năm tuổi chứ. Đúng vậy, nhất định là nghe lầm rồi!
Thế nhưng...
"Cha, ngươi như vậy là không tin con hả? Nếu không phải do chính người sinh con ra, con làm sao có thể tự dưng xuất hiện ở đây? Con không có võ công, làm sao có thể qua mắt nhiều thị vệ như vậy chứ." Nàng mếu máo trông cực kỳ tội nghiệp. Lý lẽ lập luận rõ ràng.
"..." Đờ... Thì ra không phải tiểu vương gia làm bậy mà là tự mình sinh ra. Cái loại chuyện vừa hoang đường vừa có lý này bọn họ có nên tin không?
Hoắc Kiện Minh ấn tượng đầu tiên đối với Võ Tiết Châu chính là vô sỉ! Cực kỳ vô sỉ!
Hắn bảo người ném nàng ra khỏi phủ thì nàng khóc nháo, la hét đánh thức tất cả người trong phủ. Mặt dày, mặt dạng rêu rao nói hắn sinh ra nàng rồi ác độc, nhẫn tâm vứt bỏ khiến hắn bị người khác nhìn với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa trách cứ. Cứ như hắn thật sự là một vị mẫu thân lòng lang dạ thú vậy! Trời đất chứng giám, oan khuất không cách nào tả!
Hoàng thất coi trọng nhất là cái gì? Tất nhiên là danh tiếng rồi!
Vì vậy, tiểu vương gia lạnh lùng họng ngậm đầy máu chấp nhận nhận một bé gái chẳng biết từ đâu rơi xuống chỉ nhỏ hơn mình năm tuổi làm con.
Mà điều khiến hắn muốn vô cảm nhất trong đời chính là phụ hoàng hắn rất thích nàng, phong nàng làm Thiên Bảo quận chúa. Thiên Bảo, Thiên Bảo, bảo vật của trời...
Tiểu vương gia không biết nịnh nọt tỏ vẻ hắn cực kỳ... bất mãn phụ hoàng!
Ở chung mái nhà suốt mười năm, hắn rốt cuộc lĩnh ngộ được khả năng vô sỉ cực phẩm của nàng. Chiếm chỗ hắn xưng vương không nói, còn đặt ra luật lệ trong lúc nàng làm nghiên cứu không được quấy rầy, còn dùng tiền của hắn mua những thứ tào lao.
Hắn nổi giận đùng đùng tìm nàng tính sổ. Thật trùng hợp, hôm ấy Võ Tiết Châu đang nghiên cứu chế tạo súng. Thật trùng hợp, hôm ấy nàng vừa làm ra một cái đu quay dùng để giải sầu và giữ dáng.
Thật xui xẻo cho tiểu vương gia. Hắn bị nàng khích tướng vài câu liền leo lên đu quay.
Sau đó... hắn được hạ nhân khiên về.
Tiểu vương gia ngây thơ bị ám ảnh tâm lý thật nặng.
Sống chung một mái nhà, nàng lại mặt dày sống chết không màng danh tiết. Cho nên, dưới tình huống nhiều lần nghẹn một búng máu trong họng, Hoắc Kiện Minh và nàng dần thân thuộc. Có đôi khi hắn sẽ đánh mông nàng nếu nàng làm hắn tức giận, tất nhiên chỉ khi rất tức giận mà thôi. Đa phần hắn đánh nàng đều là những lúc nàng lén lút rình trọm hắn cùng thê thiếp thân mật. Đã rình trộm thì thôi đi, nàng còn cả gan bình luận! Nam nhân không được thỏa mãn, tức giận! Phần còn lại, đều là tùy ý nàng. Muốn đi đâu, làm gì, mua cái chi, chỉ cần an toàn quay về là được.
Có lẽ chính Hoắc Kiện Minh và Võ Tiết Châu cũng không biết khoảng thời gian mười năm ấy đủ để vun đấp một hạt giống. Hạt giống ấy được gọi là tình yêu của thanh mai trúc mã.
Tiểu vương gia ngày ngào giờ đã thành nam nhân anh tuấn, cao quý. Một thân văn võ làm người ngưỡng mộ.
Cô bé lai lịch bất minh năm ấy trở thành quận chúa khiến người người yêu thích. Bởi vì nàng hoàn toàn không giống với tiểu thư cao cao tại thượng ở chốn này.
Võ Tiết Châu vẫn nghiên cứu tái tạo lại cỗ máy thời gian. Nhưng cổ đại có rất nhiều hạn chế, vả lại còn phải đối phó với mấy vị thiếp của Hoắc Kiện Minh, nàng chỉ có thể làm từ từ.
Đáng nhẽ cuộc sống rất nhàn hạ, hai người vẫn sẽ giữ mãi mối quan hệ mập mờ giữa cha nuôi và con nuôi nhưng lần đi làm sứ thần sáng Thúy Nguyệt quốc và Nhật Quang quốc lại thành chất xúc tác khiến cho hạt giống được chôn sâu bắt đầu nảy mầm.
Ở Thúy Nguyệt quốc nàng bị một đám người tự xưng là thích khách của Hắc nha trang bắt cóc.
Thật ra bọn chúng gây ra động tĩnh, sợ Hoắc Kiện Minh phát hiện nên mới chuyển nàng ra khỏi hoàng cung Thúy Nguyệt quốc rồi thảy nàng vào bầy rắn. May mắn, hắn đến cứu nàng kịp thời. Thay nàng chịu chất độc của mãng xà. Nàng vì hắn không quản khó khăn đi hái thuốc giải trên vách núi cao nhất.
Ở Nhật Quang quốc, nàng tìm được ba người cùng xuyên không với mình. Thật trùng hợp, ba người này đều là nữ chính trong tiểu thuyết huyền huyễn nàng đã đọc qua. Vì thế nàng cùng ba người ấy cấu kết làm chuyện mà nữ xuyên nào cũng làm.
Cải trang thành nam nhân đi thanh lâu!
Sau đó... các nàng bị Hoắc Kiện Minh, Nhật Quang quốc hoàng đế và Tam vương gia, Nhị vương gia bắt về dạy dỗ.
Khoảng cách bỗng chốc thu nhỏ, một bức tường nào đó đã sụp đổ.
Võ Tiết Châu rong chơi vài tháng rồi trở về Thánh An. Thế nhưng chờ đợi nàng lại là một hồi giông bão.
Gia gia nuôi của nàng - Thánh An hoàng đế đột nhiên băng hà. Thái tử Hoắc Lai Hàm lên ngôi hạ lệnh phong tỏa Nhiếp Chính vương phủ, bắt sống Hoắc Kiện Minh. Mà nàng, có được ưu ái của gã, tiến cung một đời vinh hoa phú quý không màng tội trạng của cha.
Vì sao?
Bởi vì Hoắc Lai Hàm từ năm nàng mười hai tuổi đã có mưu đồ bất chính với nàng!
Với tội danh buôn bán thuốc phiện không có chứng cớ này, Hoắc Kiện Minh chỉ có thể bị buộc dẫn theo thủ hạ rời đi.
Nhưng hắn nuôi một dã tâm, vừa báo thù cho phụ hoàng, vừa lên ngôi cữu ngũ chí tôn! Không thể nói là hắn cướp của Hoắc Lai Hàm bởi vì ngay từ đầu trong thánh chỉ đã tuyên cáo hắn chính là hoàng đế tương lai nhưng chính Hoắc Lai Hàm đã giết vua soán ngôi. Hắn cũng chỉ muốn giành lại những gì vốn thuộc về hắn mà thôi.
Vì vậy hắn lập ra một kế hoạch. Hắn biết Nhất Minh sẽ vì Võ Tiết Châu mà trợ giúp hắn. Hắn phá vỡ mờ ám giữa hắn và nàng, giải phóng tình cảm cấm kỵ giữa nàng và hắn rồi giam lỏng nàng trên ngôi nhà gỗ, cách xa chiến trường.
Nhưng Võ Tiết Châu nàng từ khi xuyên qua cho tới bây giờ tổng cộng đã ba mươi chín. Một nữ nhân thông minh gần bốn mươi làm sao không phát hiện ra? Cho nên nàng theo Nhất Minh đến doanh trại.
Thật may mắn, lúc nàng đến vừa vặn chứng kiến Hoắc Kiện Minh trái một cô phải một cô. Người nào cũng xinh đẹp như hoa, gia thế hiển hách. Nàng tự nhận là nữ nhân hắn yêu nhất bỗng nhiên trở thành một trò hề...
Mặc kệ trái tim như bị người xiết đến nghẹt thở, nàng làm ra một quyết định cuối cùng. Cũng là quyết định mãi mãi không thể quay đầu.
Nàng sẽ rời đi, trả hết món nợ ân tình cho... cha của nàng.
Nàng tự mình thử nghiệm, vậy mà thật sự xuyên qua! Có điều, không phải cùng máy thời gian mà chỉ có một mình nàng. Còn bị thu nhỏ thành đứa trẻ năm tuổi! Rớt xuống ngay giường của Hoắc Kiện Minh khi ấy vừa tròn mười.
Ban đầu hắn tưởng nàng là thích khách, không nói hai lời bóp lấy cổ nàng, lạnh giọng hỏi: "Kẻ nào?!"
Võ Tiết Châu nàng còn có thể làm gì nữa đây? Đương nhiên là bị dọa sợ một trận, đánh giá thằng nhãi hung hăng trước mặt. Thời gian nàng đánh giá cũng vừa vặn cho một đám thị vệ nhào vào phòng.
Trong phòng, bé trai mười tuổi áp lên người bé gái năm tuổi. Nếu không phải cái tay của Hoắc Kiện Minh đang bóp lấy cổ nàng, có lẽ hình ảnh này sẽ vừa hương diễm vừa quái quái.
Tình cảnh hết sức lúng túng.
Hít sâu một hơi, nàng bày ra gương mặt ngây thơ như nai tơ. Đôi mắt to, tròn xoe nhìn hắn. Giọng nói non nớt vang lên rõ ràng cho tất cả mọi người cùng nghe: "Cha! Sao ngươi lại bóp cổ con? Cha không biết trẻ em mới sinh rất dễ bị thương sao?"
"..." Cả phòng lặng ngắt như tờ. Bọn họ vừa nghe cái gì cơ? Chắc là ảo giác phải không? Ha ha, vương gia nhỏ như vậy làm sao mà có con năm tuổi chứ. Đúng vậy, nhất định là nghe lầm rồi!
Thế nhưng...
"Cha, ngươi như vậy là không tin con hả? Nếu không phải do chính người sinh con ra, con làm sao có thể tự dưng xuất hiện ở đây? Con không có võ công, làm sao có thể qua mắt nhiều thị vệ như vậy chứ." Nàng mếu máo trông cực kỳ tội nghiệp. Lý lẽ lập luận rõ ràng.
"..." Đờ... Thì ra không phải tiểu vương gia làm bậy mà là tự mình sinh ra. Cái loại chuyện vừa hoang đường vừa có lý này bọn họ có nên tin không?
Hoắc Kiện Minh ấn tượng đầu tiên đối với Võ Tiết Châu chính là vô sỉ! Cực kỳ vô sỉ!
Hắn bảo người ném nàng ra khỏi phủ thì nàng khóc nháo, la hét đánh thức tất cả người trong phủ. Mặt dày, mặt dạng rêu rao nói hắn sinh ra nàng rồi ác độc, nhẫn tâm vứt bỏ khiến hắn bị người khác nhìn với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa trách cứ. Cứ như hắn thật sự là một vị mẫu thân lòng lang dạ thú vậy! Trời đất chứng giám, oan khuất không cách nào tả!
Hoàng thất coi trọng nhất là cái gì? Tất nhiên là danh tiếng rồi!
Vì vậy, tiểu vương gia lạnh lùng họng ngậm đầy máu chấp nhận nhận một bé gái chẳng biết từ đâu rơi xuống chỉ nhỏ hơn mình năm tuổi làm con.
Mà điều khiến hắn muốn vô cảm nhất trong đời chính là phụ hoàng hắn rất thích nàng, phong nàng làm Thiên Bảo quận chúa. Thiên Bảo, Thiên Bảo, bảo vật của trời...
Tiểu vương gia không biết nịnh nọt tỏ vẻ hắn cực kỳ... bất mãn phụ hoàng!
Ở chung mái nhà suốt mười năm, hắn rốt cuộc lĩnh ngộ được khả năng vô sỉ cực phẩm của nàng. Chiếm chỗ hắn xưng vương không nói, còn đặt ra luật lệ trong lúc nàng làm nghiên cứu không được quấy rầy, còn dùng tiền của hắn mua những thứ tào lao.
Hắn nổi giận đùng đùng tìm nàng tính sổ. Thật trùng hợp, hôm ấy Võ Tiết Châu đang nghiên cứu chế tạo súng. Thật trùng hợp, hôm ấy nàng vừa làm ra một cái đu quay dùng để giải sầu và giữ dáng.
Thật xui xẻo cho tiểu vương gia. Hắn bị nàng khích tướng vài câu liền leo lên đu quay.
Sau đó... hắn được hạ nhân khiên về.
Tiểu vương gia ngây thơ bị ám ảnh tâm lý thật nặng.
Sống chung một mái nhà, nàng lại mặt dày sống chết không màng danh tiết. Cho nên, dưới tình huống nhiều lần nghẹn một búng máu trong họng, Hoắc Kiện Minh và nàng dần thân thuộc. Có đôi khi hắn sẽ đánh mông nàng nếu nàng làm hắn tức giận, tất nhiên chỉ khi rất tức giận mà thôi. Đa phần hắn đánh nàng đều là những lúc nàng lén lút rình trọm hắn cùng thê thiếp thân mật. Đã rình trộm thì thôi đi, nàng còn cả gan bình luận! Nam nhân không được thỏa mãn, tức giận! Phần còn lại, đều là tùy ý nàng. Muốn đi đâu, làm gì, mua cái chi, chỉ cần an toàn quay về là được.
Có lẽ chính Hoắc Kiện Minh và Võ Tiết Châu cũng không biết khoảng thời gian mười năm ấy đủ để vun đấp một hạt giống. Hạt giống ấy được gọi là tình yêu của thanh mai trúc mã.
Tiểu vương gia ngày ngào giờ đã thành nam nhân anh tuấn, cao quý. Một thân văn võ làm người ngưỡng mộ.
Cô bé lai lịch bất minh năm ấy trở thành quận chúa khiến người người yêu thích. Bởi vì nàng hoàn toàn không giống với tiểu thư cao cao tại thượng ở chốn này.
Võ Tiết Châu vẫn nghiên cứu tái tạo lại cỗ máy thời gian. Nhưng cổ đại có rất nhiều hạn chế, vả lại còn phải đối phó với mấy vị thiếp của Hoắc Kiện Minh, nàng chỉ có thể làm từ từ.
Đáng nhẽ cuộc sống rất nhàn hạ, hai người vẫn sẽ giữ mãi mối quan hệ mập mờ giữa cha nuôi và con nuôi nhưng lần đi làm sứ thần sáng Thúy Nguyệt quốc và Nhật Quang quốc lại thành chất xúc tác khiến cho hạt giống được chôn sâu bắt đầu nảy mầm.
Ở Thúy Nguyệt quốc nàng bị một đám người tự xưng là thích khách của Hắc nha trang bắt cóc.
Thật ra bọn chúng gây ra động tĩnh, sợ Hoắc Kiện Minh phát hiện nên mới chuyển nàng ra khỏi hoàng cung Thúy Nguyệt quốc rồi thảy nàng vào bầy rắn. May mắn, hắn đến cứu nàng kịp thời. Thay nàng chịu chất độc của mãng xà. Nàng vì hắn không quản khó khăn đi hái thuốc giải trên vách núi cao nhất.
Ở Nhật Quang quốc, nàng tìm được ba người cùng xuyên không với mình. Thật trùng hợp, ba người này đều là nữ chính trong tiểu thuyết huyền huyễn nàng đã đọc qua. Vì thế nàng cùng ba người ấy cấu kết làm chuyện mà nữ xuyên nào cũng làm.
Cải trang thành nam nhân đi thanh lâu!
Sau đó... các nàng bị Hoắc Kiện Minh, Nhật Quang quốc hoàng đế và Tam vương gia, Nhị vương gia bắt về dạy dỗ.
Khoảng cách bỗng chốc thu nhỏ, một bức tường nào đó đã sụp đổ.
Võ Tiết Châu rong chơi vài tháng rồi trở về Thánh An. Thế nhưng chờ đợi nàng lại là một hồi giông bão.
Gia gia nuôi của nàng - Thánh An hoàng đế đột nhiên băng hà. Thái tử Hoắc Lai Hàm lên ngôi hạ lệnh phong tỏa Nhiếp Chính vương phủ, bắt sống Hoắc Kiện Minh. Mà nàng, có được ưu ái của gã, tiến cung một đời vinh hoa phú quý không màng tội trạng của cha.
Vì sao?
Bởi vì Hoắc Lai Hàm từ năm nàng mười hai tuổi đã có mưu đồ bất chính với nàng!
Với tội danh buôn bán thuốc phiện không có chứng cớ này, Hoắc Kiện Minh chỉ có thể bị buộc dẫn theo thủ hạ rời đi.
Nhưng hắn nuôi một dã tâm, vừa báo thù cho phụ hoàng, vừa lên ngôi cữu ngũ chí tôn! Không thể nói là hắn cướp của Hoắc Lai Hàm bởi vì ngay từ đầu trong thánh chỉ đã tuyên cáo hắn chính là hoàng đế tương lai nhưng chính Hoắc Lai Hàm đã giết vua soán ngôi. Hắn cũng chỉ muốn giành lại những gì vốn thuộc về hắn mà thôi.
Vì vậy hắn lập ra một kế hoạch. Hắn biết Nhất Minh sẽ vì Võ Tiết Châu mà trợ giúp hắn. Hắn phá vỡ mờ ám giữa hắn và nàng, giải phóng tình cảm cấm kỵ giữa nàng và hắn rồi giam lỏng nàng trên ngôi nhà gỗ, cách xa chiến trường.
Nhưng Võ Tiết Châu nàng từ khi xuyên qua cho tới bây giờ tổng cộng đã ba mươi chín. Một nữ nhân thông minh gần bốn mươi làm sao không phát hiện ra? Cho nên nàng theo Nhất Minh đến doanh trại.
Thật may mắn, lúc nàng đến vừa vặn chứng kiến Hoắc Kiện Minh trái một cô phải một cô. Người nào cũng xinh đẹp như hoa, gia thế hiển hách. Nàng tự nhận là nữ nhân hắn yêu nhất bỗng nhiên trở thành một trò hề...
Mặc kệ trái tim như bị người xiết đến nghẹt thở, nàng làm ra một quyết định cuối cùng. Cũng là quyết định mãi mãi không thể quay đầu.
Nàng sẽ rời đi, trả hết món nợ ân tình cho... cha của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook