Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
-
Chương 29: Ác quỷ
****
Lạnh nhạt ngồi trên chiếc ghế sofa ở một quán cà phê xinh đẹp, Võ Tiết Châu đối diện với thanh niên gầy yếu. Thanh niên đối diện dùng đôi tay tái nhợt của mình nâng ly sinh tố lên môi nhấp một ngụm. Lúc này mới chuyển mắt nhìn cô, mỉm cười cất giọng:
"Đã lâu không gặp, Tiết Châu. Cậu thật sự không muốn uống chút gì sao?"
"Không." Thẳng thắn trả lời. Đi gặp địch nhân không thể lơi lỏng. Cho dù là ở một nơi không phải địa bàn của đối thủ cũng không nên cho bất cứ thứ gì vào bụng. Phim truyền hình chiếu lúc tám giờ hay như thế.
Nghe cô nói như thế, ánh mắt thanh niên hơi lóe lóe, bất quá rất nhanh liền tiếp tục nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Sao vậy? Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì sao?"
Võ Tiết Châu nhìn chằm chằm thanh niên. Tóc mai theo gió thổi tung lộ ra đôi mắt tràn đầy lạnh lùng của cô. Giọng nói trong trẻo bình tĩnh lạ lùng nói ra những thứ khiến người ta phải kinh ngạc:
"Đừng giả vờ nữa Trần Quốc Minh. Người giết chết cha mẹ tôi, người liên tiếp muốn đưa tôi vào chỗ chết, người muốn tách biệt tôi với mọi người, kể cả chuyện cha tôi bị yêu quái gì đó hại chết. Tất cả đều do anh sai khiến đi?"
Trần Quốc Minh nhìn ánh mắt không tốt của cô, rốt cuộc cười ra tiếng. Hắn tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, chậm rãi nói: "Game over. Tôi đích thực là kẻ chủ mưu nhưng em nói sai rồi. Tôi chỉ là kẻ gián tiếp giết người thôi, kẻ trực tiếp không phải là em sao, cô gái của tôi?"
Võ Tiết Châu vừa khó hiểu vừa kinh hô: "Cái gì?!"
"Nếu không phải em và tên quỷ ghê tởm kia cho cha em số tiền lớn như vậy, cha em sẽ đi tìm tình nhân bên ngoài sao? Tiện nghi cho tôi làm cho tình nhân của ông ta hoàn hồn mà thôi. Chẳng phải quỷ quái gì, chỉ là một cái xác thối có một linh hồn bị cường ngạnh nhét trong đó thôi. Em biết zombie không? Phương cũng tựa như thế đấy." Trần Quốc Minh dường như cảm thấy khác nước bèn ngừng lại uống thêm vài hóp mới nói tiếp: "Em còn nhớ lá bùa tôi giao cho em lúc trước không? Đốt chính là lựa chọn chính xác của tên lệ quỷ ghê tởm đó nhưng hay không biết một điều, cho dù lá bùa đó bị đốt cháy thành tro, tro tàn sẽ theo người nó nhìn thấy ban đầu - cũng tức là em - mà nhập vào người em thân cận nhất. A, người này hẳn là mẹ em rồi. Nó sẽ ở trong cơ thể mẹ em hút cạn sinh khí của bà."
Nhìn dáng vẻ càng nghe càng khiếp sợ của cô, Trần Quốc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa vậy mà lời hắn nói lại tràn đầy ác ý:
"Tất nhiên nó không có dấu hiệu bị ám rồi bởi vì nó cũng giống như một loại vi khuẩn mà thôi. Quên mất, sâu kết lại hai sự kiện trên, tên quỷ ghê tởm kia không phải chiếm một phần công lao rất lớn cho kế hoạch của tôi hay sao? Võ Tiết Châu, em nói xem?"
"Đúng nha. Nếu không phải do Nhất Minh, gia đình cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay a. Khè khè khè."
Lạnh nhạt ngồi trên chiếc ghế sofa ở một quán cà phê xinh đẹp, Võ Tiết Châu đối diện với thanh niên gầy yếu. Thanh niên đối diện dùng đôi tay tái nhợt của mình nâng ly sinh tố lên môi nhấp một ngụm. Lúc này mới chuyển mắt nhìn cô, mỉm cười cất giọng:
"Đã lâu không gặp, Tiết Châu. Cậu thật sự không muốn uống chút gì sao?"
"Không." Thẳng thắn trả lời. Đi gặp địch nhân không thể lơi lỏng. Cho dù là ở một nơi không phải địa bàn của đối thủ cũng không nên cho bất cứ thứ gì vào bụng. Phim truyền hình chiếu lúc tám giờ hay như thế.
Nghe cô nói như thế, ánh mắt thanh niên hơi lóe lóe, bất quá rất nhanh liền tiếp tục nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Sao vậy? Cậu gọi tớ ra đây có chuyện gì sao?"
Võ Tiết Châu nhìn chằm chằm thanh niên. Tóc mai theo gió thổi tung lộ ra đôi mắt tràn đầy lạnh lùng của cô. Giọng nói trong trẻo bình tĩnh lạ lùng nói ra những thứ khiến người ta phải kinh ngạc:
"Đừng giả vờ nữa Trần Quốc Minh. Người giết chết cha mẹ tôi, người liên tiếp muốn đưa tôi vào chỗ chết, người muốn tách biệt tôi với mọi người, kể cả chuyện cha tôi bị yêu quái gì đó hại chết. Tất cả đều do anh sai khiến đi?"
Trần Quốc Minh nhìn ánh mắt không tốt của cô, rốt cuộc cười ra tiếng. Hắn tựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, chậm rãi nói: "Game over. Tôi đích thực là kẻ chủ mưu nhưng em nói sai rồi. Tôi chỉ là kẻ gián tiếp giết người thôi, kẻ trực tiếp không phải là em sao, cô gái của tôi?"
Võ Tiết Châu vừa khó hiểu vừa kinh hô: "Cái gì?!"
"Nếu không phải em và tên quỷ ghê tởm kia cho cha em số tiền lớn như vậy, cha em sẽ đi tìm tình nhân bên ngoài sao? Tiện nghi cho tôi làm cho tình nhân của ông ta hoàn hồn mà thôi. Chẳng phải quỷ quái gì, chỉ là một cái xác thối có một linh hồn bị cường ngạnh nhét trong đó thôi. Em biết zombie không? Phương cũng tựa như thế đấy." Trần Quốc Minh dường như cảm thấy khác nước bèn ngừng lại uống thêm vài hóp mới nói tiếp: "Em còn nhớ lá bùa tôi giao cho em lúc trước không? Đốt chính là lựa chọn chính xác của tên lệ quỷ ghê tởm đó nhưng hay không biết một điều, cho dù lá bùa đó bị đốt cháy thành tro, tro tàn sẽ theo người nó nhìn thấy ban đầu - cũng tức là em - mà nhập vào người em thân cận nhất. A, người này hẳn là mẹ em rồi. Nó sẽ ở trong cơ thể mẹ em hút cạn sinh khí của bà."
Nhìn dáng vẻ càng nghe càng khiếp sợ của cô, Trần Quốc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa vậy mà lời hắn nói lại tràn đầy ác ý:
"Tất nhiên nó không có dấu hiệu bị ám rồi bởi vì nó cũng giống như một loại vi khuẩn mà thôi. Quên mất, sâu kết lại hai sự kiện trên, tên quỷ ghê tởm kia không phải chiếm một phần công lao rất lớn cho kế hoạch của tôi hay sao? Võ Tiết Châu, em nói xem?"
"Đúng nha. Nếu không phải do Nhất Minh, gia đình cô cũng sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay a. Khè khè khè."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook