Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
Chương 21: Lá bùa bảo mệnh (3)

****

Ngày qua ngày, Võ Tiết Châu hoàn toàn trạch ở nhà, làm ổ trong phòng. Nhưng cô luôn chú ý động tĩnh của Võ lão cha. Ông ta lại tiêu xài thêm một đống tiền nữa. Võ lão mẹ vẫn làm người vợ đảm đang, chỉ có điều trông bà như già đi cả mười tuổi. Nỗi đau chồng mang đến cho bà quá đỗi to lớn khiến bà gần như kiệt sức.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mát. Gió nhẹ nhàng nô đùa cùng rèm cửa. Nắng dịu nhẹ luồng vào tán cây. Cô mỉm cười. Hôm nay là một ngày đẹp trời để mở phiên tòa.

Màn kịch cô dựng nên chỉ vỏn vẹn từ bảy giờ đến mười giờ sáng. Ba tiếng đồng hồ sau gia đình cô như có hẹn trước mà cấp tốc xuất hiện trong tòa án. Vốn dĩ cha cô không kịp thuê luật sư, cũng không nghĩ đến mình sẽ rơi vào tình cảnh hoàn toàn bất lợi này.

Ông phẫn nộ trừng mắt nhìn luật sư trẻ có làn da trắng như người Mỹ của Võ Tiết Châu biện hộ đòi lợi tức một cách trôi chảy. Bấy giờ ông mới nhận ra đứa con gái và bà vợ già bị ông xem nhẹ đã lùa ông vào bẫy. Bọn quân vô ơn, còn dám tơ tưởng đến tiền của ông!

Thế nhưng biểu tình của ông ta rất nhanh đã chuyển thành khiếp sợ. Ông không biêt làm thế nào mà từ trong miệng tên luật sư kia lại nói ra đúng ngày ông trúng số, gửi ngân hàng rồi tiêu phí trên người tình nhân. Con số báo cáo quả thật làm cho người ta kinh ngạc một phen.

Ông ta lên tiếng tranh cãi lại không có chút giá trị nào. Luôn luôn bị đối phương đánh ngược lại. Cuối cùng, vì vợ của ông ta không có công ăn việc làm lại phải nuôi thêm đứa con gái chưa đủ mười tám tuổi lao động nên ông ta phải đưa năm mươi phần trăm số tiền ông ta gửi trong ngân hàng. Luật sư của bọn họ còn bảo đấy là phí chu cấp và đền bù tổn thất tinh thần. Thậm chí ông ta còn pbair tậng luôn nhà cho bọn họ. Ông ta sắp điên rồi. Là năm mươi phần trăm đó! Con số không phải nhỏ đâu, các người tham lam vừa thôi! Mất đi một nửa số tiền đó ông ta như thế nào có thể tiếp tục hưởng phúc?!

Bên nguyên cáo buộc bị cáo phải đưa tiền ngay hôm nay, được tòa thông qua.

Võ Tiết Châu lúc nhận tiền từ tay cha mình bên cạnh không có Võ lão mẹ. Bà không muốn gặp kẻ bạc tình này. Như vậy cũng tốt. Cắt đứt hết mọi quan hệ, theo thời gian sẽ khiến mọi tổn thương được chữa trị. Thời gian chính là thứ nước tốt nhất để rửa sạch mọi nỗi đau. Sẽ có những kỷ niệm không thể xóa nhòa, sẽ có những lúc hối hận hay luyến tiếc thế nhưng khi thời gian đến, gặp lại, lòng sẽ không còn phong ba.

Tuy mẹ không xuất hiện để thấy được cảnh tượng cô cao ngạo đứng trước mặt ông ta nhưng vẫn còn Nhất Minh. Y sẽ thay mẹ chứng kiến. Nhìn ông ta hôm nay vẫn còn phong quang, ngày sau sẽ phải bần cùng.

Võ Tiết Châu không cho ông ta vào nhà mà bắt ông ta giao tiền ngay trước cửa. Thái độ vô cùng vô lễ nhưng cô không mảy may quan tâm. Hừ! Còn muốn cô cung kính gọi cha? Xé rách mặt nhau rồi cô cũng chẳng muốn ủy khuất mình.

Lúc đưa tiền, ông ta còn chỉ vào mặt cô mắng một hồi: "Mày là cái đồ bất hiếu mất dạy. Biết vậy lúc mày mới sinh tao bóp mũi cho mày chết oách đi cho xong. Nuôi cho lớn xác để mày phản cha mày như vậy đó hả? Mày với mẹ mày là một lũ tham lam, vong ân bội nghĩa. Không có tao thì tụi bây không được cơ ngơi thế này đâu!"

Võ Tiết Châu bĩu môi. Không kiễn nhẫn nhìn tra nam ở trước mặt mình nhảy nhót như một tên hề. Cô liền lớn tiếng hô: "Nhất Minh, giúp tôi tiễn khách."

Lúc này ông ta mới nhìn thấy bên cạnh cô chẳng biết từ lúc nào có một chàng trai. Người nọ rất đẹp, tóc dài da trắng, mắt đỏ mê hồn. Dưới mắt phải có điểm một nốt ruồi đen nho nhỏ càng tăng thêm sự xinh đẹp của y. Cúc áo sơ mi cởi ra hai cúc để lộ vòm ngực cường tráng. Dụ hoặc không sao kể siết! Một người nổi bật như thế sao nãy giờ ông ta lại không chú ý đến chứ?

Trong lúc ông ta ngẩn ngơ, Nhất Minh một tay đẩy ông ta ra khỏi phạm vi ngán chân đóng cửa. Còn không chút khách khí ném cho ông ta cái nhìn tràn đầy chán ghét và khinh thường. Giọng nói trầm ấm kia không chút tình cảm phun ra hai chữ "ngu xuẩn" để trào phúng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương