Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ
-
Chương 19: Lá bùa bảo mệnh (1)
****
Võ lão mẹ khóc. Khóc rất nhiều, dường như là chết đi sống lại. Hiện tại có lẽ bà rất đau khổ thế nhưng bà vẫn mỉm cười bình thường với Võ lão cha. Dọn cơm, săn sóc cho ông ta. Cô cứ ngỡ bà chấp nhận một cuộc sống như thế. Không ngờ ngay ngày hôm sau bà đã ký tên vào đơn ly hôn.
Bà hỏi cô làm sao cô làm được những việc này. Cô im lặng không đáp. Hiện tại cô chỉ là học sinh cấp ba không tiền không quyền không học vấn. Tất nhiên không thể một mình chuẩn bị chu đáo như thế. Cô tin mình không thể lừa được mẹ. Nhưng cô cũng không thể nói với mẹ rằng con gái bà cấu kết với quỷ được. Bây giờ tâm lý bà không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.
Vì thế cô cầm tay bà, nhìn vào đôi mắt đầy bi thương của bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, bây giờ chưa phải là lúc. Sau này con sẽ nói với mẹ tất cả, được không?"
Võ lão mẹ chần chừ, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Bây giờ bà chỉ còn lại con gái, chiều cô lần này cũng chẳng sao.
Bạch Ngọc Ân hỏi thăm mấy ngày nay sao không thấy động tĩnh của cô, cô bèn tự kỷ nhắn lại trêu chọc cậu: 《Hừ hừ, có phải cưng nhớ chế không? Không sao, việc bận đã xong, chế trở lại với cưng đây. Chế biết nhan sắc của chế đã khiến cưng mê muội mà. Hố hố hố.》
Bạch Ngọc Ân và hai cái đầu lệ quỷ: "..." Vô sỉ!
Bên Trần Quốc Minh càng khoa trương hơn. Hắn chỉ hỏi đúng một câu đã triệt để vay cô trong tầng tầng khiếp sợ: 《Nghe nói cha cậu ngoại tình?》
Cô vội vàng nhắn lại: 《Cậu làm thế nào biết được!?》
《Hỏi vài tiểu quỷ là biết thôi.》 Bên kia nhanh chóng đáp trả.
Võ Tiết Châu càng thêm nghi ngờ: 《Cậu không sợ bị quỷ quấn thân?》 Lúc trước cô đã từng gặp loại chuyện này nên từ đó về sau bèn sợ hãi không dám để ý tới nữa. Thật không ngờ...
《Không sao. Có thể trò chuyện với vài cô hồn dã quỷ một chút.》
Hai người tiếp tục nói chuyện qua lại, cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn không sợ dây dưa với quỷ. Hắn nói bởi vì hắn có một lá bùa bảo mệnh, quỷ quái bình thường sẽ không động vào hắn làm cô hâm mộ muốn chết.
Dường như hắn có con mắt trên màn hình hay sao ấy mà biết được tâm tư của cô. Hắn nói hắn có hai cái, có thể cho cô một. Hẹn nhau ở tiệm Ruby.
Võ Tiết Châu đầu tiên là sửng sốt vì nghĩ hắn biết cô là chủ tiệm. Sau đó lại thấy hắn không nói gì thêm bèn nghĩ đây là trùng hợp. Dù sao nơi đó cũng gần, làm ăn cũng tốt. Chắc chắn hắn chỉ là vô tình mà thôi. Nghĩ vậy cô bèn yên tâm, hí ha hí hửng thay đồ.
Nhất Minh quét dọn phòng cô nửa chừng lại thấy cô ăn mặc đẹp đẽ đi ra ngoài, y liền lên tiếng hỏi. Nghe thấy cô nói là đi đến Ruby thì hài lòng. Vốn y định bảo cô chờ, chừng nào y làm xong việc nhà sẽ cùng cô tới đó nhưng Võ Tiết Châu không chịu. Vì thế y chỉ có thể gọi điện bảo tài xế đến đón cô. Thế nhưng y không biết hành động này của mình sau này sẽ khiến y hối hận đến nội thương. Nếu biết y thà nhốt cô ở nhà chứ chẳng bao giờ cho cô đến Ruby!
Võ lão mẹ khóc. Khóc rất nhiều, dường như là chết đi sống lại. Hiện tại có lẽ bà rất đau khổ thế nhưng bà vẫn mỉm cười bình thường với Võ lão cha. Dọn cơm, săn sóc cho ông ta. Cô cứ ngỡ bà chấp nhận một cuộc sống như thế. Không ngờ ngay ngày hôm sau bà đã ký tên vào đơn ly hôn.
Bà hỏi cô làm sao cô làm được những việc này. Cô im lặng không đáp. Hiện tại cô chỉ là học sinh cấp ba không tiền không quyền không học vấn. Tất nhiên không thể một mình chuẩn bị chu đáo như thế. Cô tin mình không thể lừa được mẹ. Nhưng cô cũng không thể nói với mẹ rằng con gái bà cấu kết với quỷ được. Bây giờ tâm lý bà không thể chịu thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.
Vì thế cô cầm tay bà, nhìn vào đôi mắt đầy bi thương của bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, bây giờ chưa phải là lúc. Sau này con sẽ nói với mẹ tất cả, được không?"
Võ lão mẹ chần chừ, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Bây giờ bà chỉ còn lại con gái, chiều cô lần này cũng chẳng sao.
Bạch Ngọc Ân hỏi thăm mấy ngày nay sao không thấy động tĩnh của cô, cô bèn tự kỷ nhắn lại trêu chọc cậu: 《Hừ hừ, có phải cưng nhớ chế không? Không sao, việc bận đã xong, chế trở lại với cưng đây. Chế biết nhan sắc của chế đã khiến cưng mê muội mà. Hố hố hố.》
Bạch Ngọc Ân và hai cái đầu lệ quỷ: "..." Vô sỉ!
Bên Trần Quốc Minh càng khoa trương hơn. Hắn chỉ hỏi đúng một câu đã triệt để vay cô trong tầng tầng khiếp sợ: 《Nghe nói cha cậu ngoại tình?》
Cô vội vàng nhắn lại: 《Cậu làm thế nào biết được!?》
《Hỏi vài tiểu quỷ là biết thôi.》 Bên kia nhanh chóng đáp trả.
Võ Tiết Châu càng thêm nghi ngờ: 《Cậu không sợ bị quỷ quấn thân?》 Lúc trước cô đã từng gặp loại chuyện này nên từ đó về sau bèn sợ hãi không dám để ý tới nữa. Thật không ngờ...
《Không sao. Có thể trò chuyện với vài cô hồn dã quỷ một chút.》
Hai người tiếp tục nói chuyện qua lại, cô rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn không sợ dây dưa với quỷ. Hắn nói bởi vì hắn có một lá bùa bảo mệnh, quỷ quái bình thường sẽ không động vào hắn làm cô hâm mộ muốn chết.
Dường như hắn có con mắt trên màn hình hay sao ấy mà biết được tâm tư của cô. Hắn nói hắn có hai cái, có thể cho cô một. Hẹn nhau ở tiệm Ruby.
Võ Tiết Châu đầu tiên là sửng sốt vì nghĩ hắn biết cô là chủ tiệm. Sau đó lại thấy hắn không nói gì thêm bèn nghĩ đây là trùng hợp. Dù sao nơi đó cũng gần, làm ăn cũng tốt. Chắc chắn hắn chỉ là vô tình mà thôi. Nghĩ vậy cô bèn yên tâm, hí ha hí hửng thay đồ.
Nhất Minh quét dọn phòng cô nửa chừng lại thấy cô ăn mặc đẹp đẽ đi ra ngoài, y liền lên tiếng hỏi. Nghe thấy cô nói là đi đến Ruby thì hài lòng. Vốn y định bảo cô chờ, chừng nào y làm xong việc nhà sẽ cùng cô tới đó nhưng Võ Tiết Châu không chịu. Vì thế y chỉ có thể gọi điện bảo tài xế đến đón cô. Thế nhưng y không biết hành động này của mình sau này sẽ khiến y hối hận đến nội thương. Nếu biết y thà nhốt cô ở nhà chứ chẳng bao giờ cho cô đến Ruby!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook