Địa ngục, thất điện Diêm Vương, đế huyền nhai.

Hơn ngàn linh hồn cuối cùng cũng sáng lên, vì ý thức và tinh thần chúng trở về từ hệ thống trò chơi.

Cố Lương và Dương Dạ đi tới nơi này.

Cố Lương cầm một chiếc đèn, vừa tra tìm số “072186”, vừa hỏi Dương Dạ bên cạnh: “Nghĩa là Minh Nguyệt để lại đường sống cho mọi người. Chỉ cần có năm người chơi đến được cổng dịch chuyển, thông đạo sẽ mở ra, kết nối hệ thống trò chơi với địa ngục ở thế giới hiện thực. Cứ như vậy, Dư Khâm phái lập trình viên đến tam điện là có thể tiếp quản hệ thống, dẫn ý thức các người chơi ra ngoài?”

“Đúng. Anh mới vừa hỏi thăm tình huống chi tiết.” Dương Dạ nói, “Tiểu Dịch không dễ dàng gì, đã liều mạng cứu mọi người. Có thể nói nếu không phải cậu ấy, chỉ sợ sẽ không có đủ năm người tới cổng dịch chuyển, không thể mở được thông đạo nối liền hiện thực. Chỉ sợ sẽ chết càng nhiều người.”

“Tất nhiên, bọn họ đều là đồng đội đáng tin cậy. Nếu bọn họ lái thuyền tới cổng dịch chuyển trước, căn bản sẽ không chờ Tiểu Dịch. Tiểu Dịch cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thông đạo mở ra, người chơi ở cổng dịch chuyển có thể ra, nhưng các người chơi khác sẽ tiếp tục bị nhốt trong phó bản khác, bao gồm cả Tiểu Dịch.”

“Để đưa tất cả tinh thần người chơi về địa ngục thế giới hiện thực, Tam điện cần một khoảng thời gian nhất định. Lúc ấy Tiểu Dịch bị tiêu hao quá lớn, tinh thần lực vô cùng yếu ớt. Nếu cậu ấy chết trong trò chơi, số liệu tử vong sẽ trực tiếp chuyển vào hệ thống Sổ Sinh Tử. Đến lúc đó không dễ xử lý chút nào.”

Cố Lương nghĩ nói: “Ừm… Cho nên ít nhất ở thời điểm cuối cùng, Minh Nguyệt không hại mọi người. Anh ta qua mặt Thi Hồ và Đổng Tuyên, để lại đường sống cho các người chơi. Nhưng người chơi có thể thành công chạy trốn hay không, không phải chuyện dễ dàng. Thế là Minh Nguyệt đạt được mục đích rời khỏi nơi này, lại không đến mức hại chết quá nhiều người…”

Dương Dạ hỏi Cố Lương: “Em nghĩ Minh Nguyệt còn lương tâm?”

“Cũng không hẳn.” Cố Lương nói, “Em mới từ bên tam điện lại đây, nghe nói sắp có kết quả thẩm phán toàn bộ thất điện. Về hình thức xử trí Minh Nguyệt, em có nghe ngóng được ít tin tức.”

“Minh Nguyệt đâm bị thương Đổng Tuyên, cầm chân hắn ở lại địa ngục, gián tiếp trợ giúp người chơi thoát khỏi hệ thống, chí ít cũng có chút công lao… Bởi vậy tuy rằng có tội, nhưng sau khi phía trên thảo luận, cho rằng anh ta chưa đến mức tội ác tày trời, không cần điều động nhiều người đi đến vũ trụ bên ngoài tìm anh ta. Cho nên…”

“Cho nên tất cả những việc Minh Nguyệt làm, chưa chắc xuất phát từ lương tâm. Để lập công cho mình, để giảm bớt hành vi phạm tội, chạy thoát chế tài. Quả nhiên địa ngục bỏ qua việc đuổi bắt anh ta, quá hợp ý anh ta. Đương nhiên… Em cho rằng anh ta chắc chắn đã tính từ trước. Lỡ anh ta thất bại, kẹt lại ở địa ngục thì sao? Anh ta làm vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm cho mình ở mức tối đa. Nói chung đây cũng là đường lui cho chính anh ta.”

“Trong vũ trụ mênh mang này, tìm một cá nhân đã không dễ dàng gì.” Dương Dạ cảm thán, “Huống chi là qua vũ trụ khác tìm anh ta? Bắt anh ta về chỉ để xử phạt, đúng là lỗ vốn. Bạn học cũ của em… Tính toán kinh thật đấy.”

“Đúng rồi, địa ngục quyết định không đuổi bắt Minh Nguyệt, thế Tống đế vương nói như thế nào? Ngài đồng ý hả?”

“Tống đế vương đương nhiên không đồng ý, thậm chí kiên quyết phản đối. Tống đế vương vẫn cho rằng Minh Nguyệt rất nguy hiểm, vạn nhất nắm được sức mạnh sẽ chuyển qua đối phó bên này thì sao? Cơ mà phía trên cho rằng Tống đế vương lo lắng hão.”

Nói đến đây, không biết nghĩ đến cái gì, Cố Lương tạm dừng bước chân, nói tiếp: “Có lẽ lời em vừa nói, đối với Minh Nguyệt không quá công bằng. Dù sao anh ta cũng đã giúp em. Nhưng theo hiểu biết của em, anh ta là loại người như vậy. Hơn nữa anh ta quá lợi hại, trong lúc lợi dụng mọi người còn có thể tạo được đường lui hoàn hảo. Nhìn tổng thể không thấy anh ta làm ra hành động nào dư thừa. Mỗi một bước đều phát huy tác dụng.”

Dương Dạ ngẫm nghĩ, bổ sung: “An bài cuối cùng này chưa chắc là vì anh ta có lương tâm, nhưng cũng không có ác ý. Bởi vì theo anh biết, anh ta vứt cái hố lớn nhất cho em trai ruột của mình.”

“Em trai anh ta? Minh Thiên?” Cố Lương nhíu mày hỏi.

“Ừ. Minh Nguyệt để lại một Boss, là một giao nhân nữ. Nữ giao nhân này từng bị một giao nhân nam lừa dối, cực kỳ thù hận giao nhân nam. Minh Nguyệt dùng gương mặt Minh Thiên làm thiết lập gương mặt giao nhân nam. Giao nhân nữ mà thấy Minh Thiên chắc chắn sẽ đuổi theo.” Dương Dạ nói, “Minh Thiên từng vượt qua nhiều phó bản trò chơi, năng lực của cậu ta Minh Nguyệt biết rất rõ. Cho nên Minh Nguyệt biết Minh Thiên đủ sức đối phó giao nhân. Minh Nguyệt cài thiết lập ẩn, làm giao nhân nhằm vào Minh Thiên, không nhằm vào những người khác, kéo dài thời gian cho họ.”

“Cơ mà anh nói thế không phải giải vây cho Minh Nguyệt. Đến cuối cùng anh ta ra tay hỗ trợ, không có ác ý, nhưng trước đó anh ta thực sự trợ Trụ vi ngược. Vô luận như thế nào, đám Tiểu Dịch có thể đi đến hiện tại không dễ dàng tí nào. Bọn họ dựa vào bản thân để sống sót, chứ không hẳn dựa vào Minh Nguyệt thủ hạ lưu tình.”

“Đồng ý.” Cố Lương đau lòng cho em trai nhà mình, nhíu chặt mi, lúc này đã đi đến linh hồn đánh số “072186”.

Cố Lương giơ đèn, linh hồn u lam phập phềnh, thoắt chui vào trong.

“Tinh thần lực của Tiểu Dịch bị tiêu hao quá nhiều, cần thu vào đèn tĩnh dưỡng cho tốt. Cũng không biết…”

Đang nói, Cố Lương giương mắt nhìn về phía đế huyền nhai.

Vô số linh hồn lẳng lặng bị đặt ở chỗ này, như vô số con đom đóm ngủ đông trong bóng đêm.

Cố Lương không khỏi cảm thán ra tiếng: “Cũng không biết, cuối cùng những người này sẽ có kết cục gì.”

Dương Dạ thấy Cố Lương lo lắng, không khỏi duỗi tay đỡ lấy tay anh khuyên giải an ủi: “Chúng ta mang Tiểu Dịch về tam điện trước đi. Mấy ngày này em vất vả quá rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe. Chờ mấy ngày nữa, thẩm phán kết thúc là biết kết cục các người chơi. Dù thế nào đi nữa, Tiểu Dịch đều được về nhà.”

“Tiểu Dịch có thể về nhà. Nhưng em lo…”

Cố Lương nhìn Dương Dạ, hỏi, “Rốt cuộc em ấy và Minh Thiên có quan hệ gì? Kết quả thẩm tra Minh Thiên ra sao? Ngày đó em thấy cậu ta bị áp giải cùng Bạch Phượng…”

Cố Lương chưa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói.

“Có thể đưa anh ấy cho tôi không?”

Cố Lương và Dương Dạ song song quay đầu lại, liền thấy một người dáng cực cao mặc áo bào trắng đi tới.

Có lẽ do ở nhà giam chịu chút khổ sở, khuôn mặt cực kỳ gầy, áo bào trắng dính vài mảng máu, có chỗ bị rách thủng, cả người phong trần mệt mỏi.

Nhưng đôi mắt hắn cực kỳ trong trẻo.

Như một khối ngọc thượng đẳng bị bắt phủ bụi, không ngừng mài giũa dưới đao quang kiếm ảnh, núi thây biển máu, hoàn toàn thay đổi, bị người phỉ nhổ. Nhưng rồi nó lại khôi phục độ trong suốt. Nó được một người nhặt lên, cẩn thận lau chùi bụi đất, coi như trân bảo mà nâng niu trong lòng ngực. Từ nay về sau, màu sắc của nó sẽ vĩnh viễn tươi sáng sạch sẽ, trong trẻo đến mức có thể thấy được dòng suối nhỏ, cùng một bầu trời đầy sao.

Người này là Minh Thiên.

Hắn nhìn Cố Lương không chớp mắt, kiên định vươn tay, nhắc lại: “Đưa anh ấy cho tôi.”

Phản ứng đầu tiên của Cố Lương là nắm chặt hồn đèn Đoạn Dịch, lùi một bước.

Nhưng tay anh bị Dương Dạ kéo lại.

Cố Lương cau mày, hơi khó hiểu nhìn về phía Dương Dạ.

Dương Dạ lắc đầu: “Còn một chuyện chưa nói với em. Là Minh Thiên đẩy Tiểu Dịch ra, một mình đối đầu cùng giao nhân.”

“Tiểu Dịch ngất xỉu, được người chơi khác cõng đến cổng dịch chuyển, mở thông đạo nối liền trò chơi và hiện thực, lúc này người tam điện mới có thể cứu những người còn lại. Minh Thiên vẫn luôn chống chịu hết sức, mãi đến khi bị kéo ra ngoài. Khi đó tinh thần lực của cậu ta cũng tiêu hao tới cực hạn, thiếu chút nữa ý thức không về được.”

“Tiểu Dịch cứu Minh Thiên. Minh Thiên cứu Tiểu Dịch, cũng cứu mọi người.”

Cố Lương nhíu mày, nói: “Nhưng em mới là người thân Tiểu Dịch, sao em có thể yên tâm giao em ấy cho người ngoài?”

Nghe thế, Dương Dạ cúi người thì thầm bên tai Cố Lương.

Cố Lương kinh ngạc liếc Minh Thiên một cái, lại nhíu chặt mày.

Mãi đến khi nhớ tới cái gì, mày anh mới chậm rãi buông lỏng.

Chờ Minh Thiên đi đến trước mặt Cố Lương, Cố Lương chung quy vẫn giơ tay, quyết định tạm thời giao hồn đèn Đoạn Dịch cho hắn.

Mặc dù như thế, mặt Cố Lương viết đầy chữ không vui, cố cầm vòng tròn trên cây đèn không chịu buông tay, thế nên Minh Thiên gần như phải giật hồn đèn khỏi tay anh họ.

Cố Lương nhíu mày nhìn chăm chú Minh Thiên, mím chặt miệng không nói lời nào.

Dương Dạ ho nhẹ một tiếng, lên tiếng giảng hòa, hỏi Minh Thiên: “Xem ra cậu đã được thả ra. Bên kia không có việc gì chứ?”

Minh Thiên lắc đầu: “Không có việc gì. Tống đế vương cung cấp nhiều khẩu cung quan trọng. Tôi là người bị hại, không phải đồng lõa thất điện. Người thất điện còn đang bị thẩm tra, tôi tạm thời được khôi phục tự do. Tống đế vương cho tôi ở tại tam điện. Tôi sẽ ở cùng chỗ các anh chờ kết quả thẩm tra cuối cùng.”

“Nếu…” Sau một lúc lâu, Cố Lương nhìn về phía hắn, hỏi, “Nếu cậu chỉ có thể ở lại nơi này. Tiểu Dịch và cậu làm sao bây giờ? Đến lúc đó hai đứa sẽ âm dương cách biệt.”

Minh Thiên hỏi lại: “Nếu anh và anh rể gặp phải tình huống giống bọn tôi, anh sẽ làm sao?”

“Tình huống chúng tôi đặc biệt, không có khả năng phát sinh tình huống như vậy. Từ từ…” Cố Lương sửng sốt, mở to hai mắt nhìn về phía Minh Thiên, “Dương Dạ, tại sao Dương Dạ biến thành anh rể cậu?”

Minh Thiên không nói, chỉ nhấc hồn đèn trong tay, nói với Cố Lương: “Cảm ơn anh họ thành toàn.”

Cố Lương: “…………”

Xin hỏi tôi thành toàn cậu cái gì?

Minh Thiên nhàn nhạt nói: “Tống đế vương bảo tôi truyền lời với hai người, kết quả phán quyết sẽ có sau ba ngày. Vui lòng tiếp tục ở địa ngục chờ thêm ba ngày.”

·

Ba ngày sau.

Minh Thiên và Cố Lương, Dương Dạ cùng nhận được kết quả phán quyết.

Thất điện tạo tai nạn ở nhân gian, tàn sát mấy ngàn mạng người, vi phạm quy định cầm tù hơn ngàn vong linh, thông qua con đường phi pháp hấp thu tinh thần lực. Trong đó, thủ phạm chính Đổng Tuyên tội ác tày trời, thu hồi danh hiệu Thái Sơn Phủ Quân, trục xuất thất điện, đày dưới địa ngục Vô Gian, vĩnh đọa nơi đây, nhận hết cực hình; đám Bạch Phượng là đồng phạm, bị cách chức vụ, trục xuất thất điện, nhốt vào địa ngục núi lửa.

Thẩm phán chốt kết quả, đồng thời thông báo sắp xếp cho các vong linh.

Đối với các vong linh, chuyện bọn họ gặp đúng là một hồi tai bay vạ gió, bởi vì tai hoạ là Đổng Tuyên xuất phát từ tư tâm tạo thành.

Nhưng sự tình lại không đơn giản.

Đổng Tuyên không tự dưng biến ra tai nạn từ không khí. Ngày ấy trên cầu lớn Trường Giang sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, có nhiều người sẽ chết. Đổng Tuyên đã khuếch đại tai nạn đó lên đến hơn ngàn người.

Kết quả cuối cùng do thượng cấp thẩm định là, phải có người chết trong vụ tai nạn đó, địa ngục không thể đưa tất cả mọi người trở về. Sau khi lặp lại chương trình và đo lường tính toán, chỉ có thể đưa một phần người trở lại nhân gian, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cân bằng hai thế giới âm dương.

Như vậy ai đáng chết? Ai đáng sống?

Thượng cấp không có khả năng thiết kế một trò chơi mới.

Bởi vậy bọn họ căn cứ vào dữ liệu hệ thống, xem xét một lần từ đầu tới đuôi trò chơi thất điện thiết kế, cuối cùng nhận định, tuy rằng có một bộ phận người bị uổng mạng, nhưng về cơ bản, kết quả trò chơi trước mắt là công bằng hữu hiệu.

Nói chung là vấn đề hiệu suất.

Địa ngục không thể tạo thêm trò chơi dành riêng cho người bị uổng mạng.

Bởi vậy sau khi tổng hợp đánh giá, quyết định tán thành kết quả Sổ Sinh Tử ghi lại.

Cũng tức là, người đã chết trong trò chơi, ở hiện thực đã chết; người sống sót trong trò chơi, ở hiện thực vẫn sống.

Nghe kết quả này, Dương Dạ và Cố Lương lập tức đi tìm Tống đế vương Dư Khâm.

Điều hai người quan tâm nhất là Minh Thiên làm sao bây giờ.

Dư Khâm nói: “Ta đã giúp cậu ta làm đơn xin riêng. Vẫn còn cứu vãn được.”

“Cứu vãn như thế nào?” Cố Lương không khỏi hỏi.

Dư Khâm nói: “Nhiều người muốn quay về thế gian sống lại, nhưng không thể hoàn hồn toàn bộ. Huống chi rất nhiều người không còn thi thể. Chưa kể ở hiện thực, tuy cầu lớn Trường Giang không hóa thành bụi, nhưng vụ tai nạn quá mức ly kỳ, hiện tại đã dẫn đến một số suy đoán bất ổn. Nếu tiếp tục để lời suy đoán lên men khuếch tán, thêm việc hàng loạt người chuyển thế hoàn hồn xuất hiện, bí mật địa ngục rất khó giữ kín. Bởi vậy, vụ tai nạn trên cầu lớn Trường Giang cần phải bị chỉnh sửa hoàn toàn, nhất lao vĩnh dật* mới có thể giải quyết vấn đề.”

*Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi, mệt một lần để yên vui vĩnh viễn.

Dương Dạ hỏi: “Bị chỉnh sửa hoàn toàn? Nghĩa là… Tái thiết lập thời gian?”

“Đúng. Thất điện vốn phụ trách sửa chữa lịch sử. Hai ngày nay sẽ có Thái Sơn Phủ Quân mới nhận chức, phụ trách việc này. Nếu có thể Tái thiết lập thời gian, đương nhiên là có thể cứu vãn.”

Nói đến đây, Dư Khâm giải thích thêm, “Ở thời điểm cuối cùng trong trò chơi, trừ đội Đoạn Dịch còn có rất nhiều người chơi khác bị kẹt trong phó bản khác. Nếu nhóm Đoạn Dịch chậm trễ thời gian, người chết sẽ càng ngày càng nhiều. Tới khi bọn họ đến cổng dịch chuyển mở thông đạo, nếu đa số người đều đã chết, chúng ta sẽ chẳng cứu được vài người.”

“Minh Thiên hành động hy sinh bản thân, tranh thủ thời gian cho nhóm Đoạn Dịch, cũng coi như là cứu mọi người. Dựa vào cái này, ta sẽ giúp cậu ta tranh thủ cơ hội hoàn dương. Tên cậu ta trên Sổ Sinh Tử là ngoài ý muốn. Khi thời gian tái thiết lập, cậu ta sẽ có cơ hội sống lại. Đương nhiên…”

“Lui một vạn bước, dù cậu ta không thể trở về, ta sẽ cho cậu ta một chức vị ở nơi này. Tam điện đang cần một quản lý lập trình cao cấp. Đãi ngộ đầy đủ phong phú…”

Dương Dạ vội ngắt lời hắn ta: “Được rồi Tống đế vương. Tính để cả nhà chúng tôi làm việc không công cho ngài hả?”

Dư Khâm xòe tay: “Cậu và Cố Lương không biết lập trình.”

“Thế thì cũng đừng có nhắm vào nhà chúng tôi nhổ lông dê chứ!” Dương Dạ kéo Cố Lương bỏ đi, “Bên Minh Thiên nhờ ngài hỗ trợ. Người trẻ tuổi yêu đương khó khăn lắm. Địa ngục mấy người đừng có ỷ già mà làm trò thiếu đạo đức ngăn cách đôi tình nhân âm dương tách biệt.”

Tống đế vương trầm giọng: “Dương Dạ, chú ý từ ngữ của cậu!” 

Dương Dạ lời lẽ chính trực: “Không phải Lương Lương nhà tôi làm không công cho ngài ba năm hả? Có phải chúng tôi âm dương cách biệt ba năm không hả?”

“Chuyện đó tìm Minh Nguyệt mà nói. Oan có đầu nợ có chủ.”

“Xì, tôi biết đi đâu tìm anh ta? Ông già ngài chỉ chỗ vũ trụ đó cho tôi xem nào?”

Dương Dạ nói thế khác nào đâm họng súng?

Cố Lương quay đầu lại ngó biểu tình Tống đế vương, vội vàng bịt mồm anh, sau đó thấy anh chớp chớp mắt với mình.

·

Bảy ngày sau. Nhân gian.

Lần thứ ba trong ngày Cố Lương cầm chìa khóa xe trên tủ giày lên, lần thứ ba bị Dương Dạ đè lại.

Cố Lương nhìn Dương Dạ, mày nhăn níu: “Hôm nay đã là ngày thứ ba hai đứa trở về, anh còn không cho em đi xem? Mới vừa trở lại hiện thực, trạng thái tinh thần của hai đứa sẽ không ổn định! Em phải coi tình huống dẫn hai đứa đi phòng tư vấn tâm lý. Hai đứa cần trị liệu…”

“Bình tĩnh, Lương lương à. Đừng nóng.” Dương Dạ vội ôm anh, khuyên nhủ.

“Ba ngày đủ là đủ thế nào? Hai đứa nó vất vả mãi mới trở về, em để hai đứa nó hưởng thụ thế giới hai người đi.”

Cố Lương cực kỳ khó hiểu: “Ba ngày mà không đủ? Cũng nên gặp người nhà, để người nhà yên tâm chứ.”

Cố Lương lại nhíu mày nhắc mãi một câu, “Tiểu Dịch cũng thật là. Ba ngày, có cái điện thoại cũng không biết gọi cho em một cuộc!”

Cố Lương từ trước đến nay bình tĩnh, hiếm khi lải nhải như vậy. Điệu bộ của anh chọc Dương Dạ bật cười.

Ôm bả vai Cố Lương, Dương Dạ khuyên nhủ: “Được được. Em thả lỏng thả lỏng. Tiểu Dịch bao lớn rồi? Còn cần quan tâm à? Ba ngày đương nhiên không đủ, ít nhất chờ thêm… Chờ một tuần đi.”

Dương Dạ nghĩ, Minh Thiên và Đoạn Dịch cần thời gian tâm sự thủ thỉ với nhau, anh ta và Cố Lương cũng nên hẹn hò một bữa. Mấy ngày nay hai người chạy qua chạy lại địa ngục nhân gian, không rảnh được một ngày.

Dương Dạ nào biết còn chưa nắm nóng tay Cố Lương, điện thoại Cố Lương bỗng rung lên.

Có người gửi tin nhắn thoại qua WeChat.

Buông tay Dương Dạ, cầm lấy di động, thấy tên người gửi tin nhắn thoại cho mình, sắc mặt Cố Lương thay đổi.

Liếc Dương Dạ một cái, Cố Lương ấn nút.

Dương Dạ cùng anh nghe được giọng của một người phụ nữ nôn nóng.

“Tiểu Dịch bị sao thế? Di động tắt máy, nhắn tin không trả lời! Mấy ngày nay hoàn toàn không liên hệ được! Vừa rồi dì gọi điện thoại cho thư ký nó, thế mà nó không lên công ty! Có phải nó xảy ra chuyện gì rồi không! Bây giờ dì qua nhà nó luôn đây!!!”

Người này không phải ai khác, chính là dì nhỏ Cố Lương, mẹ Đoạn Dịch.

Cố Lương sửng sốt, Dương Dạ đã lướt qua anh cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày mà anh mới vừa bỏ xuống.

“Dương Dạ, anh…”

“Mau, đến nhà Đoạn Dịch, cản dì nhỏ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương