Nhà Thông Cổ Đại Bị Tháo Hán Nhận Về Mạnh Mẽ Cưng Chiều
3: Tiểu Bảo Bối Thời Cổ Đại Xuất Hiện Trong Nhà Ta 3


Quần áo vải thô toàn là miếng vá, còn có vài chỗ rách chưa vá, người gầy gò nhỏ bé trông như thiếu dinh dưỡng.

Không biết tiểu bảo bối này đến từ đâu nữa.

“Em tên Nguyệt Nhi sao? Không sao, em ngồi trước đi, tỷ tỷ lấy đồ ăn cho em.


Tô Vãn Vãn chỉ vào ghế sofa, lập tức đứng dậy đi vào bếp.

Nàng lấy vài lát bánh mì, rót một cốc sữa hâm nóng lại chiên hai quả trứng ốp la.

Mùi thơm của thức ăn bay tới, tiểu Nguyệt Nhi không đi ngồi sofa, ngược lại đi theo nàng vào bếp.

Đứng chân trần ở cửa bếp, nhìn quả trứng được chiên vàng ươm, cô bé không khỏi nuốt nước miếng.

Tô Vãn Vãn kẹp trứng vào bánh mì, một tay bưng đĩa, một tay cầm sữa.

“Đi, qua kia ăn.


Mắt tiểu Nguyệt Nhi sáng lên, lập tức đi theo tiên nữ tỷ tỷ.

Tô Vãn Vãn đặt thức ăn lên bàn ăn, nhìn thấy đôi bàn tay lấm lem của tiểu Nguyệt Nhi, lại dẫn cô bé vào phòng vệ sinh.


“Rửa tay trước rồi hãy ăn.


Mở vòi nước, dòng nước ào ào chảy ra.

Mắt tiểu Nguyệt Nhi lập tức trợn tròn, tò mò nhìn dòng nước:
“Oa, nước này có thể tự chảy ra!”
Giọng nói non nớt thốt lên kinh ngạc, lúc này mới đưa tay ra chạm vào.

Hóa ra còn là nước ấm!
Tay cô bé chạm vào, lại chạm vào, miệng nhỏ mím mím.

Tô Vãn Vãn lấy khăn mặt lại, nhìn cô bé chơi vui vẻ, cũng không khỏi mềm lòng hết lần này đến lần khác.

“Tiểu Nguyệt Nhi, nhà em ở đâu?”
Nàng vừa lấy tay cô bé xoa xà phòng, vừa hỏi.

“Nhà muội ở… thôn Đại Liễu Thụ.


Tiểu Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút, trả lời một câu, nhìn thấy bọt xà phòng nổi lên trong tay, thơm thơm, lập tức đưa tay lên mũi ngửi ngửi.


“Tiên nữ tỷ tỷ, cái này thơm quá… thơm quá…”
Tô Vãn Vãn ừ một tiếng, lại mở vòi nước rửa tay cho cô bé.

“Thôn Đại Liễu Thụ? Là triều đại nào?”
Tuy quần áo của tiểu Nguyệt Nhi rách, nhưng nhìn kiểu dáng, có chút giống kiểu dáng thời Tống.

Gần đây Hán phục thịnh hành, Tô Vãn Vãn cũng có chút hiểu biết.

“Triều đại?”
Tiểu Nguyệt Nhi cau mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới ngẩng đầu:
“Triều Hạ… đúng rồi, là Đại Hạ triều…”
Tiểu Nguyệt Nhi cười cười, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Triều Hạ?
Tô Vãn Vãn khựng lại.

Là triều Hạ trong lịch sử Hạ Thương Chu sao?
Nhìn trang phục của cô bé cũng không giống.

Lau sạch tay cho cô bé, tiện thể lau luôn cả mặt, khăn mặt mềm mại lau lên mặt cô bé, tiểu Nguyệt Nhi cười khúc khích.

Trở lại bàn ăn, tiểu Nguyệt Nhi nhìn những món ăn kia, lại nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn.

“Tỷ tỷ, thật sự là cho muội ăn sao? Muội có thể, có thể…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, dường như có chút khó nói.

“Cái gì?”
Tô Vãn Vãn thấy cô bé không ăn, còn tưởng xảy ra chuyện gì.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương