Khi xe buýt đến bến, Cao Mệnh đợi Tuyên Văn lên xe ngồi xuống, sau đó mới một mình đứng ở cuối xe.

Một giờ sau, họ trở lại phố cổ.

Nhìn những tòa nhà trước mặt, Cao Mệnh càng muốn tránh xa người phụ nữ bên cạnh.

Chung cư Lệ Tỉnh có bốn tòa nhà, được xây dựng theo hình chữ T, Tuyên Văn sống ở tòa nhà đối diện với Cao Mệnh. Thử táo bạo đoán xem, có lẽ mấy ngày trước Tuyên Văn đã lén lút theo dõi Cao Mệnh rồi cũng nên.

“Đừng hiểu lầm, những vụ án mạng xảy ra xung quanh chung cư Lệ Tỉnh mấy ngày gần đây không liên quan gì đến tôi hết.” Giọng Tuyên Văn có chút mơ hồ trong cơn mưa lớn: “Thật ra, ngày nào tôi cũng lo lắng và sống trong sợ hãi."

"Để không phải sợ hãi nữa, cô đã gi.ết hết những kẻ đe dọa đến mình?" Cao Mệnh vốn không nghĩ gì về các vụ gi.ết người nhưng khi Tuyên Văn nhắc đến, lời cảnh báo của Lệ Lâm lại hiện lên trong đầu hắn.

Trong suốt ba ngày bị nhốt trong phòng, nhiều “thứ” đã “lan truyền”.

Đi qua sân chung cư, Cao Mệnh và Tuyên Văn tiến vào tòa nhà số 2.

Vừa lên đến tầng ba, họ nhìn thấy một bà lão đang hóa vàng mã ở hành lang, lò than chứa đầy tro tàn do đốt tiền giấy để lại, bà không ngừng lẩm bẩm điều gì đó và quỳ lạy bức di ảnh bên cạnh lò than.

Bà lão có mái tóc bạc nhưng người đàn ông trong bức di ảnh trông như chỉ mới bốn mươi tuổi, người đàn bà lớn tuổi quỳ lạy người đàn ông trẻ tuổi, cảnh tượng này có chút kỳ quái.

“Con nuôi của bà ấy đã t.ự s.á.t ba ngày trước.” Tuyên Văn dừng lại: “Theo lời hàng xóm, người này khi còn sống là một người rất tốt, lương thiện và chăm chỉ, hiển nhiên không có quan hệ huyết thống với bà cụ nhưng anh ta vẫn đối xử tốt với gia đình bà cụ, chăm sóc bà ta như người nhà.”

"Nhiều khi những gì chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài, người không giỏi ăn nói có thể trong lòng sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn." Cao Mệnh đã gặp con nuôi của bà lão trong sân, người kia họ Triệu, rất nhiệt tình đối với mọi người và thường xuyên chơi điện thoại trong phòng vệ sinh của khu chung cư.

Anh Triệu mỗi ngày đều vui vẻ cười đùa nhưng Cao Mệnh luôn cảm thấy nụ cười của anh ta rất gượng ép.

Cao Mệnh, người làm công việc tư vấn tâm lý, thỉnh thoảng trò chuyện với anh Triệu ở tầng dưới nhưng kể từ tháng trước, hắn đã không thấy anh ta nữa.

Sau khi cúi người trước bức di ảnh một cái, Cao Mệnh được Tuyên Văn đưa lên tầng năm.

Sợi dây phơi quần áo tùy ý treo trên hành lang, rất gần với những sợi dây điện lộ ra ngoài. Trên đó treo nhiều loại quần áo khác nhau. Không biết liệu nó có bị ảnh hưởng bởi môi trường tổng thể không. Những bộ quần áo đó trông có vẻ trắng xám, ngay cả khi không có gió cũng sẽ lắc lư nhẹ.

Hai bên hành lang là những cánh cửa sắt kiểu cũ đã rỉ sét, khung cửa màu vàng sẫm và những câu đối đỏ tươi tạo thành sự tương phản kỳ lạ, ngay cả chữ "Phúc" dán ở giữa cũng khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.

"Đến rồi."

Tuyên Văn lấy chìa khóa mở cửa căn hộ 2507, Cao Mệnh có chút sợ hãi không dám bước vào.

2507 là nhà của anh con nuôi bà lão lúc nãy, anh Triệu đã nhảy xuống từ ban công ngôi nhà này ba ngày trước.

"Cô thuê nhà của người ch.ết? Còn chưa qua bảy ngày đầu tiên."

Cao Mệnh không hiểu sao liền nghĩ tới một cảnh trong trò chơi do chính mình thiết kế trước đó - nam chính mặc đồ giản dị, lặng lẽ xem video cái ch.ết của chính mình trong ngôi nhà ma ám khi đang chiêu hồn với người vợ đã khuất của mình.

Phòng 2507 về cơ bản vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu, mọi thứ thuộc về Anh Triệu đều được bảo tồn, tủ, ghế sofa, bàn cà phê và tất cả đồ đạc mà người đã khuất sử dụng đều còn trong phòng.

Khi còn sống, Lão Triệu là một người cực kỳ tiết kiệm, nội thất trong nhà cũng rất đơn giản, khiến căn phòng có cảm giác trống trải, tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo đến khó tả.

Hạt mưa đập vào kính cửa sổ, bầu trời u ám, mới khoảng sáu giờ chiều mà trong phòng đã rất tối.

Tuyên Văn không bật đèn, cô đi thẳng ra ban công, nhìn xuống sân qua màn mưa lớn.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, Cao Mệnh cũng bước vào phòng 2507, ánh mắt hắn nhanh chóng bị thu hút bởi bức tường phòng khách, ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng, treo một khung ảnh vô cùng lớn phủ vải đen.

"Muốn biết đó là cái gì không?" Tuyên Văn không quay đầu lại nhưng cô dường như nắm rõ tâm lý hoạt động của Cao Mệnh trong lòng tay: "Anh có thể kéo vải đen ra xem."

Cao Mệnh nắm lấy một góc tấm vải, nhẹ nhàng kéo ra, khi tấm vải đen trượt xuống, một bức ảnh cưới đen trắng cỡ lớn xuất hiện trước mặt hắn.

Trong ảnh, Cao Mệnh và Tuyên Văn nở nụ cười hạnh phúc nhưng trong ảnh cưới chỉ có bản thân Cao Mệnh là có màu sắc, trong khi người đẹp Tuyên Văn và chiếc váy cưới phóng đại của cô đều là đen trắng.

"Lại thêm một bức di ảnh?" Cao Mệnh không nhớ mình đã chụp ảnh cưới với Tuyên Văn khi nào, hơn nữa còn là một bức ảnh cưới khiến người ta rùng mình như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương