Nhà Nông Vui Vẻ
-
Chương 50:
Hoàng đế khai quốc của Khương quốc xuất thân dân thường, cùng nương tử, cũng chính là Lưu Hoàng hậu, tình cảm rất tốt Sau khi thành lập Khương quốc, vì để Lưu Hoàng hậu an tâm, đã phế bỏ chế độ hậu cung. Mãi tới khi đời sau lên ngôi hoàng đế, mới khôi phục lại chế độ tuyển tú.
Có điều, quy định thê thiếp do khai quốc hoàng đế định ra vẫn không bị thay đổi.
Quan viên Khương quốc sau ba mươi tuổi, dân thường bá tánh qua bốn mươi tuổi mà không có con trai, mới có thể nạp thiếp. Kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Kĩ nữ, nô lệ không thể làm thiếp, nữ tử đàng hoàng cũng không thể làm thiếp, kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Thiếp có thể mua bán, vợ cả có quyền bán đi thiếp thất. Vợ cả chết, thiếp thất không được lên làm chính.
Ba điều trên chỉ quy định cho quan viên và bá tánh bình thường, còn phía hoàng tộc thì có những quy định khác, nhưng cũng không được ngoại lệ, điều luật được ban ra, cho dù thân phận địa vị cao, thì chuyện thê thiếp cũng bị rất nhiều hạn chế.
Đối với chính thất mà nói, quy củ như vậy rất có lợi. Vì thế đa số nữ tử Khương quốc đều nhớ ơn của khai quốc hoàng đế và Lưu Hoàng hậu, xây rất nhiều miếu thờ phụng. Đặc biệt là miếu thánh mẫu Lưu Hoàng hậu, nhang khói nghi ngút, nghe đồn nếu được Lưu Hoàng hậu phù hộ thì phu thê ân ái tốt đẹp, nữ tử nơi khuê phòng trước khi xuất giá đều sẽ cúng bái trước miếu thờ.
Có điều, trên có chính sách thì dưới có đối sách, đều có cách để đối phó.
Luật pháp hạn chế quan viên cùng dân thường bá tánh giàu có nạp thiếp, nhưng lại không có quy định bọn họ không thể sủng hạnh nha hoàn, tỳ nữ. Rất nhiều người, ngoài mặt chỉ có một chính thê, nhưng thực tế thì nha hoàn thông phòng lại một đống, đen tối, hỗn loạn.
Cũng may nha hoàn thông phòng không thể so với thiếp, căn bản là không thể tạo nên uy hiếp gì với chính thất.
Khương quốc đến nay đã trải qua sáu đời hoàng đế, khi mà quy định mới được ban ra lúc khai quốc, đã kiên quyết xử lý những nam tử vi phạm để giết gà dọa khỉ. Giờ đã mấy trăm năm trôi qua, dân chúng lại có người bắt đầu ngo ngoe, rục rịch.
Chính là dân không kêu ca quan không xét xử, những nhà giàu có lén lút nạp thiếp thất để sủng ái trong nhà. Chỉ cần chính thất không làm lớn chuyện ra ngoài, bên ngoài cũng sẽ không biết trong hậu viện của hắn có thêm người thiếp. Chưa kể, thiếp thất có bản lĩnh, ép chính thất không thể bước ra cửa nửa bước, mọi chuyện chỉ đơn giản là chuyện xảy ra ở hậu viện, người khác càng không thể biết.
Mấy năm nay, ngấm ngầm lộn xộn, huyện Bá Giang lại là nơi núi cao, hoàng đế lại ở xa, Thiện Tuấn Sơn thấy những nam nhân xung quanh có tiền đều nuôi thiếp thất ở bên ngoài, hắn lại là một người quanh năm suốt tháng một mình ở huyện thành, đêm dài đằng đẵng, thật sự khó chịu, bị bắt buộc mới phạm vào sai lầm.
Trong lòng hắn biết đây là chuyện không đạo nghĩa, nhưng nào biết, chỉ một lần mà An Nương liền mang cốt nhục của hắn. Hiện tại hắn cũng chỉ có mình Đại Lang là con, hắn cũng muốn có nhiều con cái, nên mới sắp xếp cho An Nương một căn nhà nhỏ ở huyện thành, để nàng an tâm dưỡng thai.
Chỉ là trong lòng hắn biết rõ, nếu Lữ Tú Cúc biết chuyện này, nhất định sẽ dựa vào người nhà làm loạn. Quan trọng là cha nàng vẫn là tú tài, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng, nếu lúc đó thật sự làm lớn chuyện, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Cho đến bây giờ, Thiện Tuấn Sơn cũng không có biện pháp nào tốt để xử trí hai nữ nhân này, đành đi một bước, tính một bước, được thế nào hay thế đó. Lúc này lại bị đệ đệ phát hiện, lo lắng chuyện trước khi bão tố, biển thường êm.
“Sơn Lang.”
Lúc hai anh em đang giằng co, cổng bị mở ra, một nữ nhân yêu kiều như liễu, nhút nhát từ trong sân đi ra, trên tay cầm một kiện áo mùa xuân.
Lư An Nương nhìn thanh niên gần đó có vài nét giống Thiện Tuấn Sơn, mắt sáng lên, có phần vui sướng.
Nghĩ rằng đây là huynh đệ của Thiện Tuấn Sơn, cũng không biết vì sao đối phương lại tìm tới đây.
“Vị này là?” Vẻ mặt thể hiện vài phần nghi hoặc đúng mực, Lư An Nương bước nhỏ tới bên cạnh Thiện Tuấn Sơn, nhỏ giọng hỏi.
Nàng cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, đứng trong một đám người cũng không có gì nổi bật.
Thiện Tuấn Hải cau mày, đánh giá nữ nhân trước mặt, vẻ mặt khinh thường. Chuyện này là sai lầm của đại ca hắn, nhưng nữ nhân này nhìn sơ qua cũng thấy, chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
Có điều, quy định thê thiếp do khai quốc hoàng đế định ra vẫn không bị thay đổi.
Quan viên Khương quốc sau ba mươi tuổi, dân thường bá tánh qua bốn mươi tuổi mà không có con trai, mới có thể nạp thiếp. Kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Kĩ nữ, nô lệ không thể làm thiếp, nữ tử đàng hoàng cũng không thể làm thiếp, kẻ nào trái lệnh, tù ba năm.
Thiếp có thể mua bán, vợ cả có quyền bán đi thiếp thất. Vợ cả chết, thiếp thất không được lên làm chính.
Ba điều trên chỉ quy định cho quan viên và bá tánh bình thường, còn phía hoàng tộc thì có những quy định khác, nhưng cũng không được ngoại lệ, điều luật được ban ra, cho dù thân phận địa vị cao, thì chuyện thê thiếp cũng bị rất nhiều hạn chế.
Đối với chính thất mà nói, quy củ như vậy rất có lợi. Vì thế đa số nữ tử Khương quốc đều nhớ ơn của khai quốc hoàng đế và Lưu Hoàng hậu, xây rất nhiều miếu thờ phụng. Đặc biệt là miếu thánh mẫu Lưu Hoàng hậu, nhang khói nghi ngút, nghe đồn nếu được Lưu Hoàng hậu phù hộ thì phu thê ân ái tốt đẹp, nữ tử nơi khuê phòng trước khi xuất giá đều sẽ cúng bái trước miếu thờ.
Có điều, trên có chính sách thì dưới có đối sách, đều có cách để đối phó.
Luật pháp hạn chế quan viên cùng dân thường bá tánh giàu có nạp thiếp, nhưng lại không có quy định bọn họ không thể sủng hạnh nha hoàn, tỳ nữ. Rất nhiều người, ngoài mặt chỉ có một chính thê, nhưng thực tế thì nha hoàn thông phòng lại một đống, đen tối, hỗn loạn.
Cũng may nha hoàn thông phòng không thể so với thiếp, căn bản là không thể tạo nên uy hiếp gì với chính thất.
Khương quốc đến nay đã trải qua sáu đời hoàng đế, khi mà quy định mới được ban ra lúc khai quốc, đã kiên quyết xử lý những nam tử vi phạm để giết gà dọa khỉ. Giờ đã mấy trăm năm trôi qua, dân chúng lại có người bắt đầu ngo ngoe, rục rịch.
Chính là dân không kêu ca quan không xét xử, những nhà giàu có lén lút nạp thiếp thất để sủng ái trong nhà. Chỉ cần chính thất không làm lớn chuyện ra ngoài, bên ngoài cũng sẽ không biết trong hậu viện của hắn có thêm người thiếp. Chưa kể, thiếp thất có bản lĩnh, ép chính thất không thể bước ra cửa nửa bước, mọi chuyện chỉ đơn giản là chuyện xảy ra ở hậu viện, người khác càng không thể biết.
Mấy năm nay, ngấm ngầm lộn xộn, huyện Bá Giang lại là nơi núi cao, hoàng đế lại ở xa, Thiện Tuấn Sơn thấy những nam nhân xung quanh có tiền đều nuôi thiếp thất ở bên ngoài, hắn lại là một người quanh năm suốt tháng một mình ở huyện thành, đêm dài đằng đẵng, thật sự khó chịu, bị bắt buộc mới phạm vào sai lầm.
Trong lòng hắn biết đây là chuyện không đạo nghĩa, nhưng nào biết, chỉ một lần mà An Nương liền mang cốt nhục của hắn. Hiện tại hắn cũng chỉ có mình Đại Lang là con, hắn cũng muốn có nhiều con cái, nên mới sắp xếp cho An Nương một căn nhà nhỏ ở huyện thành, để nàng an tâm dưỡng thai.
Chỉ là trong lòng hắn biết rõ, nếu Lữ Tú Cúc biết chuyện này, nhất định sẽ dựa vào người nhà làm loạn. Quan trọng là cha nàng vẫn là tú tài, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng, nếu lúc đó thật sự làm lớn chuyện, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
Cho đến bây giờ, Thiện Tuấn Sơn cũng không có biện pháp nào tốt để xử trí hai nữ nhân này, đành đi một bước, tính một bước, được thế nào hay thế đó. Lúc này lại bị đệ đệ phát hiện, lo lắng chuyện trước khi bão tố, biển thường êm.
“Sơn Lang.”
Lúc hai anh em đang giằng co, cổng bị mở ra, một nữ nhân yêu kiều như liễu, nhút nhát từ trong sân đi ra, trên tay cầm một kiện áo mùa xuân.
Lư An Nương nhìn thanh niên gần đó có vài nét giống Thiện Tuấn Sơn, mắt sáng lên, có phần vui sướng.
Nghĩ rằng đây là huynh đệ của Thiện Tuấn Sơn, cũng không biết vì sao đối phương lại tìm tới đây.
“Vị này là?” Vẻ mặt thể hiện vài phần nghi hoặc đúng mực, Lư An Nương bước nhỏ tới bên cạnh Thiện Tuấn Sơn, nhỏ giọng hỏi.
Nàng cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, đứng trong một đám người cũng không có gì nổi bật.
Thiện Tuấn Hải cau mày, đánh giá nữ nhân trước mặt, vẻ mặt khinh thường. Chuyện này là sai lầm của đại ca hắn, nhưng nữ nhân này nhìn sơ qua cũng thấy, chẳng phải là loại tốt đẹp gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook