Nhà Nông Vui Vẻ
-
Chương 4:
“Không chỉ thế đâu, con gái của con còn có cái cằm đầy đặn rất giống nương, người xưa đều nói, khuôn mặt như vậy chính là vừa có tiền lại có phúc.” Thiện Tuấn Hải đưa tay định sờ cằm con gái, lại bị Tưởng bà tử đẩy ra.
“Đừng có động tay động chân, cũng đã là cha rồi, mà còn không biết là không được chọc vào mặt trẻ nhỏ sao, sau này đứa bé mà chảy nhiều dãi thì tất cả là do con đó.”
Ngoài miệng, Tưởng bà tử trách mắng là thế nhưng trong lòng lại vui mừng, càng nhìn càng thấy cháu gái nhỏ thật giống mình.
Chẳng phải sao, bé con mặt tròn đầy đặn, nhiều phúc khí, thật sự rất giống bà, chứ không như hai cháu gái trước, bọn trẻ giống mẹ chúng như đúc, cằm thì nhọn, mặt lúc nào cũng như đưa đám, cứ như thể bị người trong nhà đối xử hà khắc vậy.
Nghĩ tới chuyện này, Tưởng bà tử càng thêm yêu thích cháu gái nhỏ.
Vương Xuân Hoa cũng nghĩ như Tưởng bà tử, ở nơi thôn nông này, nhà nào muốn chọn dâu thì đều chọn người nhanh nhẹn tháo vát, thân thể khỏe mạnh, chứ như mấy đứa con gái của nàng, mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng vừa nhìn liền biết là thân thể yếu ớt, nhất là chiếc cằm nhọn kia, đối với người mê tín mà nói thì chính là không có phúc khí.
Mẹ chồng tuy không thích hai đứa cháu gái này, cũng không cắt bớt khẩu phần ăn của chúng, nhưng dù ăn thế nào thì cằm bọn trẻ vẫn không thể đầy đặn nổi. Đây chính là nỗi khổ tâm lớn nhất của Vương Xuân Hoa.
Vừa lúc này Thiện Tuấn Hải lại đặc biệt nhắc đến chiếc cằm của con gái hắn, khiến Vương Xuân Hoa cảm thấy hắn đang mỉa mai đến hai con gái của nàng, bản thân hắn là chú út của bọn trẻ mà lại so đo như vậy.
Mặc dù trong lòng Vương Xuân Hoa tức giận, nhưng nhiều năm qua nàng đã quen nhẫn nhục chịu đựng, nên không thể nói những lời khó nghe trước mặt người khác, nàng chỉ có thể đứng yên nhìn cha mẹ chồng cùng lão tam thay nhau khen ngợi đứa nhỏ.
“Nương, cho con xem Trúc Nương với!”
Lữ Tú Cúc thì thoải mái hơn Vương Xuân Hoa, tướng công nhà nàng có thể kiếm ra tiền, con trai nàng thì đang đi học, nên trong cái nhà này, nàng có thể thẳng lưng mà sống, thấy mọi người cứ thay phiên nhau khen ngợi một đứa nhỏ mới sinh, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.
“Đứa nhỏ này thật là ——”
Đứa nhỏ nào mới sinh da thịt cũng nhăn nhúm, hơn nữa, đứa nhỏ này lại sinh non, so với mấy đứa sinh đủ tháng thì nhỏ hơn một vòng, lúc này nó cũng không mở to mắt, mí mắt sưng lên tạo thành một khe hở, chóp mũi hơi vểnh, không biết sau này cao thấp thế nào, cái miệng tuy nhỏ nhắn nhưng vì môi trên đang mím chặt nên cũng chẳng nhìn ra được hình dáng, như vậy làm sao có thể nhìn ra được đây là một đứa nhỏ xinh đẹp chứ? Nói đùa à?
Nhưng đúng là khuôn mặt rất tròn, chiếc cằm đầy đặn, nhìn có phần đáng yêu.
Lữ Tú Cúc định nói đứa nhỏ này cũng giống những đứa nhỏ khác lúc mới sinh ở trong nhà thôi, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt thành tiếng.
Đúng là đứa nhỏ này rất đáng yêu.
Cùng là khỉ hồng, nhưng nàng là khỉ hồng đáng yêu nhất.
Lữ Tú Cúc cảm thấy mắt mình có vấn đề, làm thế nào mà nàng lại cảm thấy con gái của lão tam đáng yêu chứ, phải biết rằng, trong nhà này, thực sự cạnh tranh với nhau thì chỉ có nhà lão tam cùng nhà nàng thôi, lão tam vốn dĩ được cưng chiều, cộng thêm việc vợ lão tam là cháu gái bên ngoại của mẹ chồng, sau này chia gia sản, sẽ chiếm không ít đồ của họ.
Trong lòng Lữ Tú Cúc, nhà lão tam chính là kẻ địch, sao nàng có thể thấy con gái của kẻ địch đáng yêu được.
“Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, đôi mắt to, sống mũi cao, sau này nhất định sẽ là tiểu mỹ nhân.”
Lữ Tú Cúc không nhịn được, nàng vẫn cảm thấy yêu thương đứa nhỏ trong ngực mẹ chồng hơn cả cháu ruột của mình.
Lữ Tú Cúc kìm lòng không đặng, bước đến cạnh mẹ chồng, muốn ôm đứa nhỏ từ trong ngực bà.
Chỉ tiếc là cả Tưởng bà tử lẫn cha ruột đứa nhỏ đều không cho nàng ôm, bà vòng qua nàng, đưa đứa nhỏ cho cha ruột nó.
“Phải không?”
Tưởng bà tử liếc con dâu trưởng một cái, bà biết rõ tâm tư con dâu trưởng, nhưng vì gia đình hòa thuận bà vẫn nhẫn nhịn không nói ra, không ngờ hôm nay con dâu trưởng lại có thể nói một câu dễ nghe, khác hẳn tính nết trước nay của nàng, Tưởng bà tử vui mừng, nét mặt khi nhìn nàng cũng ôn hòa hơn.
“Trúc Nương, Trúc Nương, tên này không hay, ta phải đặt lại một cái tên khác.” Tưởng bà tử nhìn đứa nhỏ quấn tã, không kìm lòng được, mở miệng nói.
Trước kia có nói, con gái trong nhà sẽ đặt tên theo thứ tự mai, lan, trúc, cúc, tùng, cháu gái lớn tên Mai Nương, cháu gái thứ hai tên Lan Nương, giờ đến cháu gái thứ ba thì theo thứ tự sẽ là Trúc Nương.
“Đừng có động tay động chân, cũng đã là cha rồi, mà còn không biết là không được chọc vào mặt trẻ nhỏ sao, sau này đứa bé mà chảy nhiều dãi thì tất cả là do con đó.”
Ngoài miệng, Tưởng bà tử trách mắng là thế nhưng trong lòng lại vui mừng, càng nhìn càng thấy cháu gái nhỏ thật giống mình.
Chẳng phải sao, bé con mặt tròn đầy đặn, nhiều phúc khí, thật sự rất giống bà, chứ không như hai cháu gái trước, bọn trẻ giống mẹ chúng như đúc, cằm thì nhọn, mặt lúc nào cũng như đưa đám, cứ như thể bị người trong nhà đối xử hà khắc vậy.
Nghĩ tới chuyện này, Tưởng bà tử càng thêm yêu thích cháu gái nhỏ.
Vương Xuân Hoa cũng nghĩ như Tưởng bà tử, ở nơi thôn nông này, nhà nào muốn chọn dâu thì đều chọn người nhanh nhẹn tháo vát, thân thể khỏe mạnh, chứ như mấy đứa con gái của nàng, mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng vừa nhìn liền biết là thân thể yếu ớt, nhất là chiếc cằm nhọn kia, đối với người mê tín mà nói thì chính là không có phúc khí.
Mẹ chồng tuy không thích hai đứa cháu gái này, cũng không cắt bớt khẩu phần ăn của chúng, nhưng dù ăn thế nào thì cằm bọn trẻ vẫn không thể đầy đặn nổi. Đây chính là nỗi khổ tâm lớn nhất của Vương Xuân Hoa.
Vừa lúc này Thiện Tuấn Hải lại đặc biệt nhắc đến chiếc cằm của con gái hắn, khiến Vương Xuân Hoa cảm thấy hắn đang mỉa mai đến hai con gái của nàng, bản thân hắn là chú út của bọn trẻ mà lại so đo như vậy.
Mặc dù trong lòng Vương Xuân Hoa tức giận, nhưng nhiều năm qua nàng đã quen nhẫn nhục chịu đựng, nên không thể nói những lời khó nghe trước mặt người khác, nàng chỉ có thể đứng yên nhìn cha mẹ chồng cùng lão tam thay nhau khen ngợi đứa nhỏ.
“Nương, cho con xem Trúc Nương với!”
Lữ Tú Cúc thì thoải mái hơn Vương Xuân Hoa, tướng công nhà nàng có thể kiếm ra tiền, con trai nàng thì đang đi học, nên trong cái nhà này, nàng có thể thẳng lưng mà sống, thấy mọi người cứ thay phiên nhau khen ngợi một đứa nhỏ mới sinh, trong lòng cũng cảm thấy tò mò.
“Đứa nhỏ này thật là ——”
Đứa nhỏ nào mới sinh da thịt cũng nhăn nhúm, hơn nữa, đứa nhỏ này lại sinh non, so với mấy đứa sinh đủ tháng thì nhỏ hơn một vòng, lúc này nó cũng không mở to mắt, mí mắt sưng lên tạo thành một khe hở, chóp mũi hơi vểnh, không biết sau này cao thấp thế nào, cái miệng tuy nhỏ nhắn nhưng vì môi trên đang mím chặt nên cũng chẳng nhìn ra được hình dáng, như vậy làm sao có thể nhìn ra được đây là một đứa nhỏ xinh đẹp chứ? Nói đùa à?
Nhưng đúng là khuôn mặt rất tròn, chiếc cằm đầy đặn, nhìn có phần đáng yêu.
Lữ Tú Cúc định nói đứa nhỏ này cũng giống những đứa nhỏ khác lúc mới sinh ở trong nhà thôi, nhưng lời đến bên môi lại không thể thốt thành tiếng.
Đúng là đứa nhỏ này rất đáng yêu.
Cùng là khỉ hồng, nhưng nàng là khỉ hồng đáng yêu nhất.
Lữ Tú Cúc cảm thấy mắt mình có vấn đề, làm thế nào mà nàng lại cảm thấy con gái của lão tam đáng yêu chứ, phải biết rằng, trong nhà này, thực sự cạnh tranh với nhau thì chỉ có nhà lão tam cùng nhà nàng thôi, lão tam vốn dĩ được cưng chiều, cộng thêm việc vợ lão tam là cháu gái bên ngoại của mẹ chồng, sau này chia gia sản, sẽ chiếm không ít đồ của họ.
Trong lòng Lữ Tú Cúc, nhà lão tam chính là kẻ địch, sao nàng có thể thấy con gái của kẻ địch đáng yêu được.
“Đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, đôi mắt to, sống mũi cao, sau này nhất định sẽ là tiểu mỹ nhân.”
Lữ Tú Cúc không nhịn được, nàng vẫn cảm thấy yêu thương đứa nhỏ trong ngực mẹ chồng hơn cả cháu ruột của mình.
Lữ Tú Cúc kìm lòng không đặng, bước đến cạnh mẹ chồng, muốn ôm đứa nhỏ từ trong ngực bà.
Chỉ tiếc là cả Tưởng bà tử lẫn cha ruột đứa nhỏ đều không cho nàng ôm, bà vòng qua nàng, đưa đứa nhỏ cho cha ruột nó.
“Phải không?”
Tưởng bà tử liếc con dâu trưởng một cái, bà biết rõ tâm tư con dâu trưởng, nhưng vì gia đình hòa thuận bà vẫn nhẫn nhịn không nói ra, không ngờ hôm nay con dâu trưởng lại có thể nói một câu dễ nghe, khác hẳn tính nết trước nay của nàng, Tưởng bà tử vui mừng, nét mặt khi nhìn nàng cũng ôn hòa hơn.
“Trúc Nương, Trúc Nương, tên này không hay, ta phải đặt lại một cái tên khác.” Tưởng bà tử nhìn đứa nhỏ quấn tã, không kìm lòng được, mở miệng nói.
Trước kia có nói, con gái trong nhà sẽ đặt tên theo thứ tự mai, lan, trúc, cúc, tùng, cháu gái lớn tên Mai Nương, cháu gái thứ hai tên Lan Nương, giờ đến cháu gái thứ ba thì theo thứ tự sẽ là Trúc Nương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook