Nhà Nông Vui Vẻ
Chương 36:

Thiện Tuấn Hà từng nghĩ nên khuyên vợ mình đừng có nuông chiều con trai như vậy, nhưng mà đây lại là con trai duy nhất của hắn, hắn cũng cưng chiều giống nàng, tự an ủi mình rằng con trai vẫn còn nhỏ, đợi sau này lớn rồi dạy sau, cứ như vậy mà cho qua.

“Việc đồng áng không phải có cha mẹ giúp đỡ sao, hơn nữa, còn thuê mấy người trong thôn mất một đống tiền, với lại chỉ trong khoảng thời gian này mới mệt mỏi một chút, chờ thêm một thời gian nữa thì tốt rồi. Lão tam đó chính là một kẻ giỏi làm màu, lớn như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy hắn đàng hoàng ra đồng được mấy mấy lần, giờ mà để hắn giúp đỡ, chỉ có rước thêm phiền toái chứ không giúp ích được gì đâu.”

Thiện Tuấn Hà yêu thương nhìn con trai bụ bẫm của mình, một tay không ngừng cầm quạt, quạt mát cho hai con gái ngủ, thờ ơ nói.

Hiện tại đang là mùa gặt lúa, cũng là thời điểm cày đất trồng bông vải.

Hơn hai mươi mẫu ruộng đồng tươi tốt, nếu chỉ có hai vợ chồng Thiện Tuấn Hà thì làm không xuể, nên mỗi khi đến thời gian này, Thiện gia đều sẽ bỏ tiền ra thuê mấy người rảnh rỗi trong thôn đến hỗ trợ.

Thời điểm vụ mùa, thuê một người trong thôn hỗ trợ, mỗi ngày là ba mươi văn tiền, cũng có thể đổi bằng lúa thóc. Hiện tại giá thóc là sáu văn tiền một công cân (*), lúa tươi chưa được phơi nắng thì tính thành bảy cân, xem như là vô cùng hào phóng.

(*) Công cân: 1 công cân = 2 cân = 1kg

Vì để có thể thu hoạch lúa nhanh chóng, Thiện gia thuê một lúc mười mấy người trong thôn hỗ trợ. Hơn nữa, tiệm rèn của Thiện lão gia cũng không phải ngày nào cũng có việc làm, nên vào mùa vụ, ông sẽ cùng Tưởng bà tử ra đồng. Vì vậy, bận bịu thì bận bịu, cũng coi như là sắp xong.

“Làm sao mà giống nhau được!”

Vương Xuân Hoa cắn môi, nhìn con trai trong ngực mình: “Lão tam đã là người lớn, cũng không thể cả đời không động tay động chân. Bây giờ cha mẹ còn sống, chứ đợi đến khi cha mẹ không còn nữa, tính tình hắn lại chơi bời lêu lỏng, chẳng lẽ lại muốn chúng ta làm huynh tẩu phải nuôi dưỡng sao?”



Đại ca có thể kiếm tiền cũng là nhờ lúc trước trong nhà chu cấp cho hắn đi học, nên hắn mới có được ngày hôm nay. Mà bây giờ trưởng tôn đại phòng cũng đi học, tiền trong nhà chi cho đại phòng càng ngày càng nhiều. Cho dù đối phương có thể kiếm tiền, thì cũng như cũ thiếu nợ nhị phòng bọn họ.

Nhưng nhìn đại phòng trong tương lai có khả năng kiếm được nhiều tiền, nàng mới nhịn cho qua.

Còn tam phòng kia thì sao, lão tam thì không nên hồn, còn có vợ lão tam ti tiện, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt cha mẹ chồng để lấy lòng. Hai người quá thoải mái rồi, không làm gì chỉ việc ngồi hưởng phúc. Vương Xuân Hoa chỉ cần nghĩ tới đây thôi là có thể bực bội nguyên một ngày.

Nhất là mấy ngày này, mỗi ngày ra đồng làm việc, Vương Xuân Hoa lại cảm thấy bản thân eo mỏi, lưng đau. Đặc biệt nhìn da của mình đen thêm vài phần, trái ngược với đại tẩu với đệ muội, chỉ có việc nuôi heo với cho gà ăn, nàng cảm thấy thật bất công.

“Ta không muốn nghe mấy lời này của nàng.”

Thiện Tuấn Hà nhăn mày: “Cái gì mà bảo chúng ta nuôi lão tam tới già chứ. Tam đệ muội một tay thêu thùa kiếm sống, mỗi tháng đều đưa cho nhà không ít đồ xài đâu. Chưa kể, hiện tại các phòng đều sống chung với cha mẹ, lão tam ăn uống thế nào, đợi sau này khi phân gia sản, cha mẹ cũng sẽ không quên chia cho bọn họ một phần. Đến lúc đó nếu mà hắn lười, có thể đem đất ruộng cho thuê, rồi mướn người trồng lúa. Hơn nữa, tam đệ muội lại biết thêu hoa kiếm được tiền, cũng sẽ không chết đói. Hoặc là yêu cầu ca ca chúng ta giúp đỡ.”

Hắn biết đệ đệ mình quả thực là có chút ăn chơi, nhưng mà lão tam cũng không cờ bạc, trai gái, nên cũng không có chỗ tiêu tiền hoang phí, chỉ có làm biếng và lười nhát, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi cái người lười như hắn.

“Chưa kể, chúng ta là huynh đệ, sau này nếu mà hắn thực sự có việc gì yêu cầu hỗ trợ, ta là anh trai của hắn, chẳng lẽ ta lại không giúp?”

Thiện Tuấn Hà nhìn thật sâu Vương Xuân Hoa một cái: “Trước khi nàng nói những lời này, thì hãy ngẫm cho kĩ những việc ở nhà mẹ đẻ của nàng đi. Nàng có dám nói, nàng không lén lút chu cấp cho cha mẹ cùng với mấy huynh đệ kia của nàng không?”

Lời vừa nói xong, sắc mặt Vương Xuân Hoa liền trắng bệt hơn phân nửa, lập tức ôm chặt con trai, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thiện Tuấn Hà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương