Nhà Nông Vui Vẻ
Chương 34:

Những cái đó đều được chế tác từ vàng và bạc, chỉ là kiểu dáng cũ kĩ, không được phu nhân và tiểu thư ưa thích, nên mới dùng làm đồ thưởng. Tuy những thứ này không được người giàu có coi trọng, nhưng đối với nhà nông, đó là một khoản tài sản kết xù, đem cầm những thứ trang sức đó, cũng đủ để mua vài mẫu ruộng đất ở nông thôn, sống một cuộc sống ung dung, thoải mái.

Là con gái duy nhất của Tưởng Thục Lan, lúc Tô Tương xuất giá, Tưởng Thục Lan cũng cho thêm một cái nhẫn vàng tinh xảo cùng với một đôi hoa tai vàng. Bởi vì kiêng kị mấy tẩu tử trong nhà, nên số hồi môn này, ngoại trừ hai vợ chồng Tưởng Thục Lan với hai vợ chồng thông gia Tưởng bà tử, cũng chỉ có hai vợ chồng nàng biết. Nếu để truyền ra bên ngoài rằng Tô gia cho con gái trang sức bằng vàng làm của hồi môn, sẽ bị người trong thôn bàn tán, mà mấy người dâu trong nhà Tô gia cũng sẽ bất mãn.

Của hồi môn chính là thể diện của một người phụ nữ, hiện tại cuộc sống của Tô Tương ở Thiện gia quá ung dung tự tại, đúng là cũng bởi vì của hồi môn phong phú.

Luật lệ hiện tại, của hồi môn của phụ nữ là tài sản riêng, tương lai chỉ có thể để lại cho con gái, nhà chồng không thể chiếm đoạt. Nhưng con gái nàng lại là cháu gái Thiện gia, cho nên hai vợ chồng Tưởng bà tử nhận thấy, những thứ kia tương lai cũng thuộc về Thiện gia. Chiếm lợi ích lớn như vậy từ người ta, đương nhiên phải đối xử với con dâu này thật tốt.

Bởi vì không dám lộ tài sản ra ngoài, nên dù có hai món trang sức bằng vàng, trước giờ Tô Tương đều không có mang ra ngoài, chỉ dám thỉnh thoảng ở trong phòng đeo để tự mãn. Bây giờ Thiện Tuấn Hài cầm cái vòng vàng kia, chỉ bằng mắt thường nhìn cũng biết là nặng hơn cả đôi hoa tai và cái nhẫn vàng của nàng, ít nhất cũng phải tốn hơn mười lượng bạc, ở đâu mà hắn có nhiều tiền như vậy?

Kinh hỉ qua đi, Tô Tương chỉ cảm thấy kinh sợ, lo lắng phu quân của mình làm việc không tốt.

“Tiền ở đâu mà chàng có?” Tô Tương cũng không đoái hoài tới cái vòng vàng xinh đẹp, kéo tay Thiện Tuấn Hải, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.

“Đương nhiên là do phu quân nàng có bản lĩnh kiếm tiền.”

Thiện Tuấn Hải vỗ ngực, ra vẻ ông đây là thiên hạ đệ nhất, chỉ là rất nhanh, khí thế kia lập tức hạ xuống: “Kỳ thực, tiền mua cái còng này là do ta tích góp hơn nửa năm nay, không phải nàng bảo phải bắt đầu tích góp của hồi môn cho con gái sao, cho nên nửa năm nay, ta tiêu tiền ít một chút, nàng không cảm thấy mấy ngày nay ăn uống tiêu dùng trong nhà ta ít hơn sao?”

Tô Tương ngẩn người, hình như đúng là như vậy, trước kia mỗi lần Thiện Tuấn Hải lên huyện thành, lúc trở về còn xách thêm gà quay hoặc là thịt heo, đồ ăn các loại. Đại tẩu và nhị tẩu cảm thấy có thể là do cha mẹ cho chồng cho thêm tiền, chỉ có Tô Tương biết, mọi chuyện không phải như vậy.



Nửa năm gần đây, phu quân của nàng vẫn không ngừng chạy ra ngoài như cũ, nhưng đồ xách về nhà lại dần dần giảm bớt, mười lần thì hết tám lần là về tay không.

Nàng chỉ nghĩ là do kiếm tiền không được thuận lợi, cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao bây giờ cũng chưa cần phu quân nàng chăm lo cho gia đình. Hiện tại nghe lời hắn nói thì, không chỉ kiếm được tiền, mà còn tiết kiệm được một khoản để mua cái vòng vàng này.

“Tiền kia, đều đã xài hết rồi à?”

Tô Tương có chút tiếc ruột, vòng vàng kia đẹp thì có đẹp, nhưng tới lúc đem tới hiệu cầm đồ cũng chỉ có thể tính tiền bằng trọng lượng vàng, chắc chắn sẽ ít hơn nhiều so với lúc đi mua.

“Ừ, đã xài hết, mà còn thiếu một ít, nên lấy tiền bán túi của nàng bù vào.”

Thiện Tuấn Hải gãi đầu, có chút xấu hổ. Vốn dĩ hắn định chờ tích góp đủ bạc, đem túi bạc nặng trịch tới để trước mặt vợ, thể hiện một chút uy phong làm chủ gia đình. Nhưng ai ngờ lúc đi qua một cửa hàng trang sức bằng vàng, nhìn cái vòng này liền bị kìm chân.

“Không phải bảo tích góp hồi môn cho con gái sao? Mười mấy năm này, nàng giữ vòng tay, chờ mười mấy năm sau, đem vòng tay trao cho Phúc Bảo nhà mình. Đến lúc đó, nhà chồng Phúc Bảo còn dám chê của hồi môn của Phúc Bảo nhà mình không đủ nhiều sao.”

Thiện Tuấn Hải kiêu ngạo nói, nhìn con gái mắt tròn xoe đang mút ngón tay, lấy ngón tay từ trong miệng nàng ra, không chê trên tay còn dính nước miếng, hôn mấy cái.

Tiền bán túi thêu đều bị xài hết, Tô Tương cũng không có tiếc, năm cái túi nhiều lắm cũng chỉ một trăm văn tiền, thứ làm nàng cảm động chính là sự thay đổi của phu quân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương