Nhà Nông Vui Vẻ
-
Chương 25: 1531 Chữ
Thiện Phúc Đức không vui, rõ ràng là em gái hắn, sao lại có thể cười tươi với hai chị em nhị phòng như vậy, lúc nãy muội muội không cười vui vẻ như thế với hắn.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng Thiện Phúc Đức đã có ý thức tranh giành tình cảm, nhìn quanh một chút, hắn nhanh nhẹn bò ra khỏi hàng ghế, nhân lúc người lớn trong nhà không để ý, chui vào chuồng gà, trộm ổ gà xách đi.
“Oa!”
Không bao lâu, một tiếng khóc thảm thiết vang lên, khiến người lớn và trẻ nhỏ trong nhà đều khiếp sợ.
Phúc Bảo sốt ruột, nàng nghe được đây là tiếng của đại ca nàng. Nhưng do người nhỏ sức yếu, chân tay động đậy như rùa đen vẩy nước, lật qua lật lại làm mặt đỏ bừng.
Tô Tương cũng nghe được tiếng con trai khóc rống, vội vàng ra khỏi nhà bếp, chạy theo hướng âm thanh truyền đến.
“Thế này là thế nào?” Tưởng bà tử cũng theo sau. Cái người đang khóc rống là cháu trai bà thương yêu nhất, bà cũng sốt ruột không kém bất kì ai.
“Ngươi, cái đứa nhỏ xúi quẩy này!”
Trong ổ gà, Thiện Phúc Đức đang che mông, bị một đám gà trống gà mai đuổi theo, mắt ầng ậng nước, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, Tô Tương không nín được cười.
Gần đây, người Thiện gia phát hiện gà mái trong nhà muốn ấp trứng, nên mấy ngày này, Tưởng bà tử không cho các con dâu lấy trứng gà. Gà mái ấp trứng rất hung hăng, bảo vệ trứng cũng chặt chẽ, vả lại, nếu nở thành con gà con cũng kiếm được một món tiền. Thế nên trong khoảng thời gian này, trừ việc cho ăn, người Thiện gia đều không tới gần ổ gà.
Ai mà biết mặc cho người lớn đã dặn đi dặn lại, tiểu tử thúi Thiện Phúc Đức này lại có lá gan đi tìm ổ gà trêu chọc gà mái đang hung hăng kia. Hiện tại thì hay rồi! Tô Tương cảm thấy hắn bị thế là rất đáng, phải cho hắn biết được chuyện gì làm chuyện gì không thể làm.
“Nương, nãi!”
Thấy cứu tinh tới, Thiện Phúc Đức vẫn che mông, miệng mếu máo, lập tức gào lớn hơn.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh, Phúc Đức chúng ta vẫn còn nhỏ!” Tưởng bà tử đuổi gà mái đi, ôm cháu trai đang tủi thân trong chuồng gà ra, ngăn con dâu út đang xụ mặt định trách mắng cháu trai nhỏ.
“Nương, đau quá!”
Thiện Phúc Đức rất có mắt nhìn, thút tha thút thít đưa tay trái ra, mu bàn tay bị mổ sưng vù vù, không có chảy máu nhưng sưng đỏ nhìn khá ghê.
Tô Tương đau xót, liền bỏ qua mọi chuyện.
“Dạy dỗ con sau!”
Tô Tương ngồi xổm xuống, thổi thổi tay con trai, sau đó bế hắn vào nhà bếp, lấy tro than đắp vào vết thương của hắn.
Ở nông thôn cũng không có thuốc gì tốt để trị thương, tro than là phương thuốc dân gian do ông bà truyền lại, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, người trong thôn đều dùng phương pháp này để xử lí miệng vết thương, Thiện gia cũng không ngoại lệ.
“Kì lạ!”
Tô Tương bế con trai vào bếp, Lữ Tú Cúc với Vương Xuân Hoa lúc nãy chạy theo xem náo nhiệt lại không về, nhìn mẹ chồng đứng bên chuồng gà như đang nghiên cứu cái gì đó, cũng tò mò lên xem.
“Trứng gà bên trong hình như nhiều hơn?”
Gà mái ấp trứng thì không đẻ, Tưởng bà tử cho rằng đây chỉ là mấy cái trứng do lũ gà mái trước khi ấp trứng đẻ mà họ chưa kịp lấy, nhiều lắm khoảng 20-30 cái, giờ nhìn trứng gà trong đống cỏ khô rậm rạp kia, ít nhất cũng phải gấp đôi.
Chẳng lẽ trước đây lũ gà mái đó đều đẻ hai trứng mỗi ngày?
Cho dù Tưởng bà tử sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
“Một đám nhàn rỗi, còn không mau đi làm việc, còn phải chờ bà già này năn nỉ ỉ ôi à?” Nhìn hai con dâu đang đi tới, Tưởng bà tử liền trừng mắt, tay chống nạnh quát hai nàng. Hai người Lữ Tú Cúc còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tưởng bà tử hăm dọa mà trở vào nhà bếp, thì thầm trong miệng mẹ chồng bất công, cũng quên luôn chuyện lúc trước.
Nhìn gà mái lại tới đống cỏ khô ấp trứng, Tưởng bà tử thả lỏng, lo lắng sốt ruột trở về, dự định buổi tối sẽ nói chuyện này với phu quân.
“Muội muội, trứng, ăn ngon!”
Đắp xong tro than, rửa mặt xong, Thiện Phúc Đức đã ngừng thút thít, động tác nhanh nhẹn lật mấy cái ghế kia qua, ngồi vào cạnh muội muội, móc ra một cái trứng gà nhỏ làm như dâng lên vật quý.
“A a a!”
Thiện Phúc Bảo mới vừa bị hù gần chết, không nghĩ rằng ca ca chạy vào chuồng gà chỉ vì muốn lấy cho nàng một cái trứng, không giống với kiếp trước nàng toàn bị đệ đệ ức hiếp, nàng liền cảm động.
Đáng ghét, lại chọc nàng khóc. Thiện Phúc Bảo cảm thấy nếu có ngày mình không thể khống chế được tuyến lệ, thì chính là do vị ca ca này mà ra.
“Muội muội vui vẻ”
Thiện Phúc Đức cười hì hì, nhìn mặt tròn hồng hào của muội muội, tiến sát vào, lại ngậm một ngụm, vẫn thật ngọt nha.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng Thiện Phúc Đức đã có ý thức tranh giành tình cảm, nhìn quanh một chút, hắn nhanh nhẹn bò ra khỏi hàng ghế, nhân lúc người lớn trong nhà không để ý, chui vào chuồng gà, trộm ổ gà xách đi.
“Oa!”
Không bao lâu, một tiếng khóc thảm thiết vang lên, khiến người lớn và trẻ nhỏ trong nhà đều khiếp sợ.
Phúc Bảo sốt ruột, nàng nghe được đây là tiếng của đại ca nàng. Nhưng do người nhỏ sức yếu, chân tay động đậy như rùa đen vẩy nước, lật qua lật lại làm mặt đỏ bừng.
Tô Tương cũng nghe được tiếng con trai khóc rống, vội vàng ra khỏi nhà bếp, chạy theo hướng âm thanh truyền đến.
“Thế này là thế nào?” Tưởng bà tử cũng theo sau. Cái người đang khóc rống là cháu trai bà thương yêu nhất, bà cũng sốt ruột không kém bất kì ai.
“Ngươi, cái đứa nhỏ xúi quẩy này!”
Trong ổ gà, Thiện Phúc Đức đang che mông, bị một đám gà trống gà mai đuổi theo, mắt ầng ậng nước, bộ dáng nhỏ bé đáng thương, Tô Tương không nín được cười.
Gần đây, người Thiện gia phát hiện gà mái trong nhà muốn ấp trứng, nên mấy ngày này, Tưởng bà tử không cho các con dâu lấy trứng gà. Gà mái ấp trứng rất hung hăng, bảo vệ trứng cũng chặt chẽ, vả lại, nếu nở thành con gà con cũng kiếm được một món tiền. Thế nên trong khoảng thời gian này, trừ việc cho ăn, người Thiện gia đều không tới gần ổ gà.
Ai mà biết mặc cho người lớn đã dặn đi dặn lại, tiểu tử thúi Thiện Phúc Đức này lại có lá gan đi tìm ổ gà trêu chọc gà mái đang hung hăng kia. Hiện tại thì hay rồi! Tô Tương cảm thấy hắn bị thế là rất đáng, phải cho hắn biết được chuyện gì làm chuyện gì không thể làm.
“Nương, nãi!”
Thấy cứu tinh tới, Thiện Phúc Đức vẫn che mông, miệng mếu máo, lập tức gào lớn hơn.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh, Phúc Đức chúng ta vẫn còn nhỏ!” Tưởng bà tử đuổi gà mái đi, ôm cháu trai đang tủi thân trong chuồng gà ra, ngăn con dâu út đang xụ mặt định trách mắng cháu trai nhỏ.
“Nương, đau quá!”
Thiện Phúc Đức rất có mắt nhìn, thút tha thút thít đưa tay trái ra, mu bàn tay bị mổ sưng vù vù, không có chảy máu nhưng sưng đỏ nhìn khá ghê.
Tô Tương đau xót, liền bỏ qua mọi chuyện.
“Dạy dỗ con sau!”
Tô Tương ngồi xổm xuống, thổi thổi tay con trai, sau đó bế hắn vào nhà bếp, lấy tro than đắp vào vết thương của hắn.
Ở nông thôn cũng không có thuốc gì tốt để trị thương, tro than là phương thuốc dân gian do ông bà truyền lại, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, người trong thôn đều dùng phương pháp này để xử lí miệng vết thương, Thiện gia cũng không ngoại lệ.
“Kì lạ!”
Tô Tương bế con trai vào bếp, Lữ Tú Cúc với Vương Xuân Hoa lúc nãy chạy theo xem náo nhiệt lại không về, nhìn mẹ chồng đứng bên chuồng gà như đang nghiên cứu cái gì đó, cũng tò mò lên xem.
“Trứng gà bên trong hình như nhiều hơn?”
Gà mái ấp trứng thì không đẻ, Tưởng bà tử cho rằng đây chỉ là mấy cái trứng do lũ gà mái trước khi ấp trứng đẻ mà họ chưa kịp lấy, nhiều lắm khoảng 20-30 cái, giờ nhìn trứng gà trong đống cỏ khô rậm rạp kia, ít nhất cũng phải gấp đôi.
Chẳng lẽ trước đây lũ gà mái đó đều đẻ hai trứng mỗi ngày?
Cho dù Tưởng bà tử sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
“Một đám nhàn rỗi, còn không mau đi làm việc, còn phải chờ bà già này năn nỉ ỉ ôi à?” Nhìn hai con dâu đang đi tới, Tưởng bà tử liền trừng mắt, tay chống nạnh quát hai nàng. Hai người Lữ Tú Cúc còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tưởng bà tử hăm dọa mà trở vào nhà bếp, thì thầm trong miệng mẹ chồng bất công, cũng quên luôn chuyện lúc trước.
Nhìn gà mái lại tới đống cỏ khô ấp trứng, Tưởng bà tử thả lỏng, lo lắng sốt ruột trở về, dự định buổi tối sẽ nói chuyện này với phu quân.
“Muội muội, trứng, ăn ngon!”
Đắp xong tro than, rửa mặt xong, Thiện Phúc Đức đã ngừng thút thít, động tác nhanh nhẹn lật mấy cái ghế kia qua, ngồi vào cạnh muội muội, móc ra một cái trứng gà nhỏ làm như dâng lên vật quý.
“A a a!”
Thiện Phúc Bảo mới vừa bị hù gần chết, không nghĩ rằng ca ca chạy vào chuồng gà chỉ vì muốn lấy cho nàng một cái trứng, không giống với kiếp trước nàng toàn bị đệ đệ ức hiếp, nàng liền cảm động.
Đáng ghét, lại chọc nàng khóc. Thiện Phúc Bảo cảm thấy nếu có ngày mình không thể khống chế được tuyến lệ, thì chính là do vị ca ca này mà ra.
“Muội muội vui vẻ”
Thiện Phúc Đức cười hì hì, nhìn mặt tròn hồng hào của muội muội, tiến sát vào, lại ngậm một ngụm, vẫn thật ngọt nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook