Nhà Nông Vui Vẻ
Chương 19:

Vương Xuân Hoa mờ mịt, không phải nàng đã mang đồ ăn cho cha mẹ rồi sao, sao cha mẹ lại còn náo loạn.

“Sao lại thế này, ta còn đang muốn hỏi ngươi sao lại thế này? Đĩa thịt luộc chỉ có mấy miếng thịt, toàn bộ đều là cải trắng. Đĩa hẹ xào trứng cũng chỉ có một ít trứng gà bên trên, còn lại toàn là hẹ. Đây là cách thức chiêu đãi thông gia sao? Thiện gia các ngươi nhà lớn nghiệp lớn, rõ ràng khinh thường bà con nhà nghèo chúng ta, Vương gia chúng ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ!”

Vương bà tử liên tục trách mắng Vương Xuân Hoa vô dụng. Hôm nay bọn họ tới đây là để ăn ngon, cải trắng hẹ xanh thì ăn cái gì? Thứ bọn họ muốn ăn chính là miếng thịt to bự, còn có bánh bao được nhào nặn kỹ lưỡng.

“Thật là buồn cười, mọi người làm chứng cho ta, đồ ăn trong nhà bếp đều do đích thân ta bày biện, Vương bà tử đây là đổ oan cho ta.” 

Lữ Tú Cúc trừng mắt, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào Vương bà tử chất vấn, “Nể mặt các người là thông gia, ta mới cho các ngươi chút mặt mũi. Rốt cuộc là ai tới Thiện gia chúng ta vào ngày vui để kiếm chác? Nhà nào cho rằng chỉ cần cầm một giỏ rau tới, là có thể kéo theo mấy chục người trong nhà tới uống rượu?”

Vương bà tử ngừng khóc, mặt không đổi sắc, khí không đổi, bị chửi xấu hổ cũng không khó chịu, đẩy con gái qua một bên, phủi mông đứng dậy, đứng thẳng lưng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, ngươi nói ngươi bày đồ ăn như nhau, vậy vì sao đĩa thịt trên bàn chúng ta lại ít hơn so với những bàn khác?”

“Nực cười, mỗi bàn ta đều bày số lượng giống nhau, ai biết có phải các ngươi không biết xấu hổ, thấy thịt không đủ ăn nên cố tình lừa bịp hay không?”

Lữ Tú Cúc tự nhận thấy mình có lý, không sợ bà lão kia: “Còn nữa, đồ ăn là do con gái ngươi mang lên, ta có thể bắt buộc nàng đem đĩa nào lên cho bàn các người à?”

Dứt lời, Lữ Tú Cúc đẩy Vương bà tử, đi về phía nhà sau, không bao lâu, nàng liền bưng hai đĩa không ra, phía sau còn có một hàng người của Vương gia.



“Mọi người nhìn xem, hai đĩa thức ăn nóng còn chưa mang lên được bao lâu, đã bị ăn sạch sành sanh! Có phải bị ta nói đúng rồi hay không? Chê chúng ta cho không đủ nhiều, cố tình náo loạn muốn lừa bịp Thiện gia chúng ta? Cũng không nghĩ xem, số lượng trong bàn tiệc đã được định sẵn, bọn họ ăn nhiều, liền cho rằng đồ ăn trên bàn ít. Ta nói với bá nương này, người cũng nên xem lại mình đi!”

Lữ Tú Cúc đã sớm tính tới. Hai đĩa thức ăn đầu, theo tính cách của Vương Xuân Hoa, chắc chắn sẽ mang cho cha mẹ nàng ta trước, Mà đám con nít Vương gia, chỉ cần là việc ăn uống thì không khác gì cá diếc bơi sông, chỉ cần đồ ăn vừa đặt lên bàn, mặc kệ là thịt hay gì đi nữa, đều ăn sạch sẽ, muốn cản cũng không được. Cuối cùng chỉ còn hai đĩa trống trơn, lấy đâu ra chứng cứ nói nàng cho ít thịt, còn không phải bởi vì họ tham lam, cảm thấy thịt không đủ để ăn sao?

Giống như những gì Lữ Tú Cúc tính toán, người trong thôn cũng cảm thấy đám người Vương gia thật quá đáng, lúc trước Vương Xuân Hoa mang đồ ăn cho Vương gia chính là mâm đầu tiên, theo lý thì phải đưa đến bàn chủ nhà, Lữ Tú Cúc bày biện đồ ăn không lý nào lại để bàn chủ nhà thiếu thịt với trứng được.

Mà đám người Vương gia từng có tiền án, ỷ vào thân phận nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ tới tiệc rượu của Thiện gia ăn chùa. Đoán chừng lần này Thiện gia không mời họ đến cũng vì nguyên nhân trên. Có điều, tin tức linh thông, vẫn bị bọn họ biết được Thiện gia tổ chức tiệc mừng tẩy tam cho cháu gái mới sinh. Bởi vậy không biết xấu hổ lại kéo tới.

“Ngươi, ngươi…”

Lữ Tú Cúc miệng lưỡi lưu loát làm Vương bà tử cứng họng, nghe bên cạnh có người chỉ chỉ trỏ trỏ, bà chỉ hận không thể xé rách miệng Lữ Tú Cúc.

Cuối cùng Vương lão gia phải ra mặt, ngăn cản Vương bà tử đang muốn mắng chửi, đi ra ngoài, cũng không quên kéo theo đám cháu trai cháu gái đang thèm thuồng nhìn thức ăn trên bàn người khác kia.

Bọn họ còn phải dựa dẫm vào Thiện gia, không thể để lão bà tử nhà mình đắc tội toàn bộ người Thiện gia được. Mới vừa rồi gây náo loạn lâu như vậy, cũng không thấy Tưởng bà tử xuất hiện, có thể biết bà ấy đã ngầm cho phép con dâu trưởng Thiện gia làm như vậy.

Không phải chỉ một bữa cơm thôi sao, không ăn cũng không đói chết, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là khiến chuyện này qua nhanh, không thể để Thiện gia hoàn toàn căm ghét bên thông gia bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương