Nha Hoàn
-
Quyển 2 - Chương 4
**
Khi Chức Tâm tỉnh lại, sắc trời vẫn còn sáng sủa, vẫn còn oi bức.
Nàng giật mình tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy —— Nhưng nơi nàng tỉnh lại lại là một địa phương xa lạ.
Nàng ngủ trên chiếc giường xa lạ, nơi này còn có bức tường xa lạ, cánh cửa xa lạ, gian phòng xa lạ.
"Có lẽ trời nóng quá nên cô nượng bị ngất." Ông lão đi tới, trong tay bưng một chén nước trong.
"Cô nương nhất định là khát nước rồi, mau uống chén nước này đi!"
Nhưng Chức Tâm đã không dám uống lần nữa.
"Đây là nơi nào?" Nàng hỏi ông lão.
Ông lão không đáp, chỉ nói: "Cô nương, cô cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa, hay là muốn gặp chủ tử của chúng ta?"
Chức Tâm trừng mắt nhìn hắn, bây giờ mới hiểu được, mình bị người hạ thuốc mê.
"Ai ta cũng không muốn gặp, chỉ muốn trở về." Nàng xoay người xuống giường.
"Đã đến đây rồi, xin yên tâm đừng vội nóng lòng." Một giọng nữ từ bên ngoài truyền tới.
Cửa lúc này đã được mở rộng, người vừa lên tiếng cũng xuất hiện trước mặt Chức Tâm.
"Liễu Chức Tâm, Liễu cô nương?" Đây là một mỹ nhân, nhưng là một mỹ nhân che mặt.
Nếu che mặt, vì sao Chức Tâm lại cho rằng nàng là mỹ nhân? Vì chỉ cần thấy đôi mắt trên chiếc mặt nạ kia, bất luận là ai cũng có thể nhận thấy, cô gái che mặt này nhất định là một mỹ nhân.
Chỉ là trên mặt mỹ nhân này lại không có nụ cười, đôi mắt xinh đẹp lại đông lạnh như băng, làm cho người ta khó có thể gần gũi.
"Rất xin lỗi, ta phải dùng phương thức này mời ngươi tới đây." Người bịt mặt nói.
Chức Tâm nhíu chặt hai hàng lông mày, bị nữ nhân trước mặt mê hoặc thật sâu.
"Ngươi biết tên ta?" Chức Tâm hỏi nàng.
"Không biết, cũng sẽ không buộc ngươi tới đây." Ánh mắt mỹ nhân lộ ra một tia trào phúng, giống như Chức Tâm vừa hỏi một vấn đề thật buồn cười.
Nhưng nụ cười cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó lại lạnh như băng.
"Nói rất đúng." Chức Tâm cũng cười.
Người bịt mặt nheo mắt hỏi nàng: "Ngươi không sợ?"
"Sợ cái gì?"
"Ngươi bị trói tới đây, cũng không biết đang ở đâu, càng không biết ta là ai, lại không sợ hãi tí nào sao?"
"Mới rồi chẳng phải ngươi vừa xin lỗi ta sao, nếu như ngươi là người xấu, hay là có ác tâm, cũng không cần giải thích với ta." Chức Tâm bình tĩnh nói.
Người bịt mặt nhìn nàng hồi lâu, sau đó lẩm bẩm nói: "Ta cuối cùng cũng hiểu, ngươi đặc biệt ở điểm nào."
"Tại sao ngươi bắt ta tới đây?" Chức Tâm hỏi nàng.
"Sao ngươi không hỏi là ai bắt ngươi tới đây?"
"Ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho ta biết."
Người bịt mặt lại cười, thế nhưng nụ cười cũng là chợt lóe lên rồi biến mất.
"Ta không có tên." Nàng nói.
"Không có tên?"
Chức Tâm điềm nhiên như không có việc gì hỏi: "Như vậy, cũng không có họ sao?"
"Sau này có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta họ gì."
Chức Tâm cười. "Không có tên, cũng là một cái tên rất hay."
"Hay ở chỗ nào?"
"Không có tên, cũng không có người biết ngươi là ai. Mặc kệ là kẻ thù hay địch thủ đều sẽ không nhớ kỹ ngươi, bởi vì ngươi không có tên." Chức Tâm nói.
Mỹ nhân che mặt trầm giọng nói: "Người không nhớ kỹ, không phải chỉ có kẻ thù, cũng không chỉ có bằng hữu."
"Nhưng nếu là bằng hữu, cho dù ngươi không có tên, bằng hữu cũng sẽ nhớ kỹ ngươi."
Người bịt mặt nhìn nàng chốc lát. "Ta mời ngươi đến, không phải để thảo luận tên của ta." Nàng thở dài.
Chức Tâm cười nói: "Vậy thì, ngươi muốn nói gì, bây giờ có thể nói cho ta biết."
"Ta muốn Như Ý Hiên không có được những món đồ kia."
Chức Tâm ngơ ngác.
"Ta biết, Như Ý hiên muốn ký kết cùng Hồng Đậu Tú Trang của ngươi."
Nhìn ra nghi ngờ của Chức Tâm, người bịt mặt nói: "Đừng hỏi ta làm sao biết được Như Ý hiên muốn cái gì, sao lại biết tú nương đó chính là ngươi. Có thể sống yên ở trên thương trường, đều phải có tai mắt."
"Ừ, hiện tại ta cũng đã hiểu, nhưng mặc dù hiểu, lại cảm thấy buồn phiền."
"Buồn phiền chuyện gì?"
"Buồn phiền bản thân mình không có một chút thủ đoạn, không hiểu kinh doanh."
Lời của nàng khiến người bịt mặt cười nhạo. "Ngươi không phải là mẫu người con gái như thế. Máu lạnh, âm hiểm, đây là bản tính trời sanh."
Chức Tâm kinh ngạc nhìn nàng.
"Ngươi cảm thấy lời nói của ta quá trực tiếp, khiến ngươi không thích?" Nàng hỏi.
"Không, ta cảm thấy ngươi rất dũng cảm." Chức Tâm mỉm cười. "Bởi vì ta chưa bao giờ gặp qua người con gái nào mà nói chuyện trực tiếp như vậy."
Ánh mắt người bịt mặt càng thêm sâu.
"Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao muốn ký kết với Hồng Đậu Tú Trang? Tại sao muốn ký kết ta? Hồng Đậu Tú Trang cũng không nổi danh, ta cũng không hề có danh tiếng, tại sao bây giờ lại xuất hiện hai phe đội ngũ, tranh đua muốn ký hợp đồng với ta?"
"Bởi vì, ta chỉ thích đối nghịch với Như Ý hiên." Người bịt mặt nói.
"Lý do của ngươi không thể thuyết phục ta." Trong mắt người bịt mặt hiện ra ý cười khó có được.
"Ngươi biết mà, tranh thêu của ngươi không phải tục vật, say này chắc chắn có tương lai. Với lập trường là người kinh doanh, ta ký kết với ngươi và Hồng Đậu Tú Trang là để kiếm lời."
"Ngươi cũng biết, ta đã cự tuyệt Như Ý hiên, thế sao phải đồng ý với ngươi?"
"Ngươi cự tuyệt Như Ý hiên, không phải nhất định sẽ cự tuyệt ta, huống chi, ngươi phải chiếu cố Hồng Đậu Tú Trang. Còn nữa ta có thể ra giá cao, tỷ như gấp đôi giá mà Như Ý hiên đề ra, cho nên ngươi càng không nhất định sẽ cự tuyệt ta."
Chức Tâm mỉm cười. "Nói có lý."
"Đã là có lý, còn cần suy tính?"
"Cho ta thời gian ba ngày để suy nghĩ."
"Ngươi đã có thể vào nơi này, thì nên hiểu, ta vốn không định cho ngươi thời gian suy nghĩ."
"Ta biết." Chức Tâm vẫn mỉm cười. "Nhưng mà ta cũng biết, hiện tại, ngươi đã thay đổi chủ ý."
Người bịt mặt không nói lời nào, nàng chăm chú nhìn Liễu Chức Tâm. . . . . .
Dùng ánh mắt khác, lần nữa nhìn Liễu Chức Tâm.
"Nói cho ta biết, ngươi tại sao cần dùng phương thức này mời ta?" Chức Tâm hỏi.
"Ngươi tới nơi này làm khách, không nên để Như Ý hiên biết." Người bịt mặt nheo lại mắt. "Có lẽ người cũng không nghĩ tới, một khi Như Ý hiên biết được ngươi và ta tiếp xúc, thì sẽ không chừa thủ đoạn nào lấy cho bằng được khế ước bán thân của ngươi."
Chức Tâm mắt trợn to.
"Kinh ngạc sao?" Người bịt mặt cười nhạo. "Ngươi không biết thương trường đen tối?"
"Không." Chức Tâm cười. "Ta chỉ kinh ngạc, ngươi lại đồng ý cho ta thời gian ba ngày."
Người bịt mặt cười như không cười. "Ta vẫn chưa hứa với ngươi."
"Lòng của ngươi đã đồng ý."
"Ngươi làm sao biết lòng của ta?"
"Bởi vì miệng ngươi cũng không cự tuyệt."
Ánh mắt Người che mặt lộ ra ý cười nhẹ. "Hôm nay, là ngày mà ta cười nhiều nhất. Chỉ mong ba ngày sau, ngươi vẫn còn có thể khiến ta cười."
"Ta hiểu." Chức Tâm nhìn nàng nói: "Nếu không thể để ngươi cười, tới lúc đó, chính là ta phải khóc."
Người bịt mặt thu hồi ý cười. "Ngươi thật sự rất thông minh." Nàng lãnh đạm nói.
"Trên Như Ý Hiên còn có một nữ lão bản, ngươi thay mặt cho thế lực phương nào?" Chức Tâm hỏi nàng.
Người bịt mặt nhìn nàng một lúc lâu, đôi môi mềm mỏng mới nhẹ nói ra ba chữ —— "Chi Lan Đình."
Lúc tới bị hôn mê, lúc đi còn phải dùng mảnh vải đen bịt kín mắt.
Xem ra Chi Lan Đình làm việc hình như có chút không quang minh, nhưng Chức Tâm cũng không quan tâm.
Khi nàng được thả xuống từ trên xe ngựa thì đã ở khu phố phụ cận thành Đông, Chức Tâm cũng chưa phân biệt được ngay là đang ở nơi nào, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn chữ lớn "Dịch Mã tửu lâu".
Dịch Mã tửu lâu là quán rượu ngon nhất Ngô huyện.
Vừa thấy bảng hiệu của Dịch Mã tửu lâu, lúc này Chức Tâm mới biết, nàng hiện đang ở khu phố thành Đông, mà Hồng Đậu Tú Trang là ở phương hướng phía khác.
Nàng ra ngoài đã một ngày, sắc trời sắp tối, người của phường thêu nếu không thấy nàng trở về nhất định rất lo lắng.
Vội vã đi nhanh về phường thêu, bước chân Chức Tâm không tự giác mà tăng thêm mấy phần.
Đột nhiên, sau lưng nàng truyền đến một trận vó ngựa. Ba con khoái mã từ phía sau Dịch Mã tửu lâu chạy ra, nhanh chóng lướt qua người nàng. . . . . .
Khói bụi ngay lúc này tràn ngập mù trời, Chức Tâm nhắm mắt lại một hồi lâu cũng không mở mắt ra nổi.
Cho đến khi bên tai truyền tới một hồi tiếng ngựa hí, nàng mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng sắn bén —
"Đã lâu không gặp." Nam nhân cao lớn anh tuấn ngồi trên lưng ngựa,chất giọng khàn khan nói với nàng.
Nam nhân từ trên cao cúi nhìn Chức Tâm, ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn vào đáy mắt nàng giống như kim đâm vào trái tim nàng! Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch, nói không nên lời.
Nàng không biết đây là mộng hay là thật, cũng không thể tưởng được được đời này sẽ còn gặp lại hắn. . . . . .
Ung Tuấn!!!
Hắn xuống ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt đứng ở trước mặt nàng.
Ba Vương Gia từ nhỏ đã muốn Ung Tuấn học võ, Lão sư đều là kỳ nhân võ lâm, Chức Tâm cho tới hôm nay mới nhìn thấy, lúc hắn xuống ngựa trực tiếp nhảy lên không trung, sau đó giống như lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.
"Thế nào? Không nhận người quen?" Hắn cười nhẹ, đáy mắt thoáng lên tia sáng gian trá.
"Bối Lặc Gia." Nàng nghi hoặc. "Sao người lại ở đây?"
"Sự nghiệp của ta ở Giang Nam, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Chức Tâm nhớ lại, thật sự hắn quanh năm rời kinh thành là tới Giang Nam, nhưng lần tình cờ gặp nhau này thật sự là quá đột ngột.
"Có điều, hôm nay ta đến Dịch Mã tửu lâu, cũng là vì muốn gặp ngươi." Hắn lại nói.
"Gặp ta?" Nàng ngẩn ra, tim thắt lại. Hắn và nàng, còn cần gặp nhau sao?
"Cho dù bây giờ ngươi đã không còn là nô tỳ của ta, chẳng lẽ lại không thể gặp mặt nhau?" Hắn giống như biết Thuật Đọc Tâm.
Nghe lời này, Mi tâm Chức Tâm nhíu lại. "Bối Lặc Gia tìm ta, có chuyện gì sao?"
Hắn cười nhẹ, "Cuối cùng đã không còn tự xưng là nô tài nữa rồi."
Nàng im lặng, sắc mặt nghiêm túc, không cách nào tự nhiên chuyện trò vui vẻ được như hắn. Bởi vì nàng suy đoán, hắn hẳn là đã lấy vợ.
"Sao người biết, ta ở phường thêu Giang Nam?" Nàng hỏi, sau lại nghĩ, lời này khác nào hỏi thừa.
Hắn biết nàng ở phường thêu Giang Nam, nhất định là Ngọc Bối Lặc nói cho hắn.
"Đến phường thêu của ngươi rồi nói. Ta có lời, muốn cùng ngươi bàn bạc." Hắn nói với nàng.
Bàn bạc? Chức Tâm không nghĩ ra hắn muốn bàn bạc cái gì?
"Đi thôi!" Hắn bỗng nhiên đưa tay kéo eo nàng, sau đó ôm nàng nhảy lên ngựa.
Chức Tâm kêu lên một tiếng. Nàng gần như là bay vút lên không trung!
"Ngươi sợ?" Hắn đặt nàng yên ổn trên lưng ngựa, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm chặt eo nhỏ của nàng.
Mặt nàng trắng bệch nghiêm túc lắc đầu. "Không sợ!"
"Không sợ?" Hắn cười nhẹ.
Sau đó, như là cố ý, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, tuấn mã lập tức xông về phía trước. Hai người tùy tùng phía sau lập tức đuổi theo.
Hai vai Chức Tâm đang run rẩy, mọi cử chỉ hắn đều thu vào trong mắt.
Bờ lưng mỏng manh của nàng dán chặt vào hắn —— Run rẩy dán chặt vào hắn!
"Còn không sợ?" Đang chạy nhanh như chớp, hắn ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.
Nàng cắn chặt môi, vẫn lắc đầu. "Không sợ!"
Hắn cười một tiếng, lại kẹp bụng ngựa, tuấn mã chạy như tên bắn.
"Bây giờ, sợ chưa?" Hắn hỏi.
"Không!" nàng vẫn là nói, đầu ngón tay nắm chặt vào cánh tay hắn, cũng không để ngữ điệu có một tia bất ổn.
"Thì ra là, đây chính là cảm giác hai chân đạp không tới bùn." Nàng kiên cường nói.
Ung Tuấn trầm mắt. "Tốt!" Hắn kéo căng dây cương đến hết cỡ.
Tuấn mã chạy nhanh như bay, người đang trên lưng ngựa, đã giống như cưỡi mây đạp gió.
Chức Tâm sắp muốn nôn, nhưng nàng vẫn cố chấp, cố chấp muốn tới được Hồng Đậu Tú Trang. Nàng đánh cuộc với tốc độ này của ngựa, thời gian hành hạ nàng sẽ không còn lâu nữa.
Ung Tuấn cũng không hề thương hoa tiếc ngọc.
Hắn tin rằng nàng thật không sợ! Nhếch môi, cánh tay sắt của hắn kiềm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, trơ mắt nhìn sắc mặt nàng trắng bệch. . . . . .
Đến khi tới Hồng Đậu Tú Trang.
Khi Chức Tâm tỉnh lại, sắc trời vẫn còn sáng sủa, vẫn còn oi bức.
Nàng giật mình tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy —— Nhưng nơi nàng tỉnh lại lại là một địa phương xa lạ.
Nàng ngủ trên chiếc giường xa lạ, nơi này còn có bức tường xa lạ, cánh cửa xa lạ, gian phòng xa lạ.
"Có lẽ trời nóng quá nên cô nượng bị ngất." Ông lão đi tới, trong tay bưng một chén nước trong.
"Cô nương nhất định là khát nước rồi, mau uống chén nước này đi!"
Nhưng Chức Tâm đã không dám uống lần nữa.
"Đây là nơi nào?" Nàng hỏi ông lão.
Ông lão không đáp, chỉ nói: "Cô nương, cô cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa, hay là muốn gặp chủ tử của chúng ta?"
Chức Tâm trừng mắt nhìn hắn, bây giờ mới hiểu được, mình bị người hạ thuốc mê.
"Ai ta cũng không muốn gặp, chỉ muốn trở về." Nàng xoay người xuống giường.
"Đã đến đây rồi, xin yên tâm đừng vội nóng lòng." Một giọng nữ từ bên ngoài truyền tới.
Cửa lúc này đã được mở rộng, người vừa lên tiếng cũng xuất hiện trước mặt Chức Tâm.
"Liễu Chức Tâm, Liễu cô nương?" Đây là một mỹ nhân, nhưng là một mỹ nhân che mặt.
Nếu che mặt, vì sao Chức Tâm lại cho rằng nàng là mỹ nhân? Vì chỉ cần thấy đôi mắt trên chiếc mặt nạ kia, bất luận là ai cũng có thể nhận thấy, cô gái che mặt này nhất định là một mỹ nhân.
Chỉ là trên mặt mỹ nhân này lại không có nụ cười, đôi mắt xinh đẹp lại đông lạnh như băng, làm cho người ta khó có thể gần gũi.
"Rất xin lỗi, ta phải dùng phương thức này mời ngươi tới đây." Người bịt mặt nói.
Chức Tâm nhíu chặt hai hàng lông mày, bị nữ nhân trước mặt mê hoặc thật sâu.
"Ngươi biết tên ta?" Chức Tâm hỏi nàng.
"Không biết, cũng sẽ không buộc ngươi tới đây." Ánh mắt mỹ nhân lộ ra một tia trào phúng, giống như Chức Tâm vừa hỏi một vấn đề thật buồn cười.
Nhưng nụ cười cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó lại lạnh như băng.
"Nói rất đúng." Chức Tâm cũng cười.
Người bịt mặt nheo mắt hỏi nàng: "Ngươi không sợ?"
"Sợ cái gì?"
"Ngươi bị trói tới đây, cũng không biết đang ở đâu, càng không biết ta là ai, lại không sợ hãi tí nào sao?"
"Mới rồi chẳng phải ngươi vừa xin lỗi ta sao, nếu như ngươi là người xấu, hay là có ác tâm, cũng không cần giải thích với ta." Chức Tâm bình tĩnh nói.
Người bịt mặt nhìn nàng hồi lâu, sau đó lẩm bẩm nói: "Ta cuối cùng cũng hiểu, ngươi đặc biệt ở điểm nào."
"Tại sao ngươi bắt ta tới đây?" Chức Tâm hỏi nàng.
"Sao ngươi không hỏi là ai bắt ngươi tới đây?"
"Ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho ta biết."
Người bịt mặt lại cười, thế nhưng nụ cười cũng là chợt lóe lên rồi biến mất.
"Ta không có tên." Nàng nói.
"Không có tên?"
Chức Tâm điềm nhiên như không có việc gì hỏi: "Như vậy, cũng không có họ sao?"
"Sau này có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết, ta họ gì."
Chức Tâm cười. "Không có tên, cũng là một cái tên rất hay."
"Hay ở chỗ nào?"
"Không có tên, cũng không có người biết ngươi là ai. Mặc kệ là kẻ thù hay địch thủ đều sẽ không nhớ kỹ ngươi, bởi vì ngươi không có tên." Chức Tâm nói.
Mỹ nhân che mặt trầm giọng nói: "Người không nhớ kỹ, không phải chỉ có kẻ thù, cũng không chỉ có bằng hữu."
"Nhưng nếu là bằng hữu, cho dù ngươi không có tên, bằng hữu cũng sẽ nhớ kỹ ngươi."
Người bịt mặt nhìn nàng chốc lát. "Ta mời ngươi đến, không phải để thảo luận tên của ta." Nàng thở dài.
Chức Tâm cười nói: "Vậy thì, ngươi muốn nói gì, bây giờ có thể nói cho ta biết."
"Ta muốn Như Ý Hiên không có được những món đồ kia."
Chức Tâm ngơ ngác.
"Ta biết, Như Ý hiên muốn ký kết cùng Hồng Đậu Tú Trang của ngươi."
Nhìn ra nghi ngờ của Chức Tâm, người bịt mặt nói: "Đừng hỏi ta làm sao biết được Như Ý hiên muốn cái gì, sao lại biết tú nương đó chính là ngươi. Có thể sống yên ở trên thương trường, đều phải có tai mắt."
"Ừ, hiện tại ta cũng đã hiểu, nhưng mặc dù hiểu, lại cảm thấy buồn phiền."
"Buồn phiền chuyện gì?"
"Buồn phiền bản thân mình không có một chút thủ đoạn, không hiểu kinh doanh."
Lời của nàng khiến người bịt mặt cười nhạo. "Ngươi không phải là mẫu người con gái như thế. Máu lạnh, âm hiểm, đây là bản tính trời sanh."
Chức Tâm kinh ngạc nhìn nàng.
"Ngươi cảm thấy lời nói của ta quá trực tiếp, khiến ngươi không thích?" Nàng hỏi.
"Không, ta cảm thấy ngươi rất dũng cảm." Chức Tâm mỉm cười. "Bởi vì ta chưa bao giờ gặp qua người con gái nào mà nói chuyện trực tiếp như vậy."
Ánh mắt người bịt mặt càng thêm sâu.
"Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao muốn ký kết với Hồng Đậu Tú Trang? Tại sao muốn ký kết ta? Hồng Đậu Tú Trang cũng không nổi danh, ta cũng không hề có danh tiếng, tại sao bây giờ lại xuất hiện hai phe đội ngũ, tranh đua muốn ký hợp đồng với ta?"
"Bởi vì, ta chỉ thích đối nghịch với Như Ý hiên." Người bịt mặt nói.
"Lý do của ngươi không thể thuyết phục ta." Trong mắt người bịt mặt hiện ra ý cười khó có được.
"Ngươi biết mà, tranh thêu của ngươi không phải tục vật, say này chắc chắn có tương lai. Với lập trường là người kinh doanh, ta ký kết với ngươi và Hồng Đậu Tú Trang là để kiếm lời."
"Ngươi cũng biết, ta đã cự tuyệt Như Ý hiên, thế sao phải đồng ý với ngươi?"
"Ngươi cự tuyệt Như Ý hiên, không phải nhất định sẽ cự tuyệt ta, huống chi, ngươi phải chiếu cố Hồng Đậu Tú Trang. Còn nữa ta có thể ra giá cao, tỷ như gấp đôi giá mà Như Ý hiên đề ra, cho nên ngươi càng không nhất định sẽ cự tuyệt ta."
Chức Tâm mỉm cười. "Nói có lý."
"Đã là có lý, còn cần suy tính?"
"Cho ta thời gian ba ngày để suy nghĩ."
"Ngươi đã có thể vào nơi này, thì nên hiểu, ta vốn không định cho ngươi thời gian suy nghĩ."
"Ta biết." Chức Tâm vẫn mỉm cười. "Nhưng mà ta cũng biết, hiện tại, ngươi đã thay đổi chủ ý."
Người bịt mặt không nói lời nào, nàng chăm chú nhìn Liễu Chức Tâm. . . . . .
Dùng ánh mắt khác, lần nữa nhìn Liễu Chức Tâm.
"Nói cho ta biết, ngươi tại sao cần dùng phương thức này mời ta?" Chức Tâm hỏi.
"Ngươi tới nơi này làm khách, không nên để Như Ý hiên biết." Người bịt mặt nheo lại mắt. "Có lẽ người cũng không nghĩ tới, một khi Như Ý hiên biết được ngươi và ta tiếp xúc, thì sẽ không chừa thủ đoạn nào lấy cho bằng được khế ước bán thân của ngươi."
Chức Tâm mắt trợn to.
"Kinh ngạc sao?" Người bịt mặt cười nhạo. "Ngươi không biết thương trường đen tối?"
"Không." Chức Tâm cười. "Ta chỉ kinh ngạc, ngươi lại đồng ý cho ta thời gian ba ngày."
Người bịt mặt cười như không cười. "Ta vẫn chưa hứa với ngươi."
"Lòng của ngươi đã đồng ý."
"Ngươi làm sao biết lòng của ta?"
"Bởi vì miệng ngươi cũng không cự tuyệt."
Ánh mắt Người che mặt lộ ra ý cười nhẹ. "Hôm nay, là ngày mà ta cười nhiều nhất. Chỉ mong ba ngày sau, ngươi vẫn còn có thể khiến ta cười."
"Ta hiểu." Chức Tâm nhìn nàng nói: "Nếu không thể để ngươi cười, tới lúc đó, chính là ta phải khóc."
Người bịt mặt thu hồi ý cười. "Ngươi thật sự rất thông minh." Nàng lãnh đạm nói.
"Trên Như Ý Hiên còn có một nữ lão bản, ngươi thay mặt cho thế lực phương nào?" Chức Tâm hỏi nàng.
Người bịt mặt nhìn nàng một lúc lâu, đôi môi mềm mỏng mới nhẹ nói ra ba chữ —— "Chi Lan Đình."
Lúc tới bị hôn mê, lúc đi còn phải dùng mảnh vải đen bịt kín mắt.
Xem ra Chi Lan Đình làm việc hình như có chút không quang minh, nhưng Chức Tâm cũng không quan tâm.
Khi nàng được thả xuống từ trên xe ngựa thì đã ở khu phố phụ cận thành Đông, Chức Tâm cũng chưa phân biệt được ngay là đang ở nơi nào, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn chữ lớn "Dịch Mã tửu lâu".
Dịch Mã tửu lâu là quán rượu ngon nhất Ngô huyện.
Vừa thấy bảng hiệu của Dịch Mã tửu lâu, lúc này Chức Tâm mới biết, nàng hiện đang ở khu phố thành Đông, mà Hồng Đậu Tú Trang là ở phương hướng phía khác.
Nàng ra ngoài đã một ngày, sắc trời sắp tối, người của phường thêu nếu không thấy nàng trở về nhất định rất lo lắng.
Vội vã đi nhanh về phường thêu, bước chân Chức Tâm không tự giác mà tăng thêm mấy phần.
Đột nhiên, sau lưng nàng truyền đến một trận vó ngựa. Ba con khoái mã từ phía sau Dịch Mã tửu lâu chạy ra, nhanh chóng lướt qua người nàng. . . . . .
Khói bụi ngay lúc này tràn ngập mù trời, Chức Tâm nhắm mắt lại một hồi lâu cũng không mở mắt ra nổi.
Cho đến khi bên tai truyền tới một hồi tiếng ngựa hí, nàng mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng sắn bén —
"Đã lâu không gặp." Nam nhân cao lớn anh tuấn ngồi trên lưng ngựa,chất giọng khàn khan nói với nàng.
Nam nhân từ trên cao cúi nhìn Chức Tâm, ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn vào đáy mắt nàng giống như kim đâm vào trái tim nàng! Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch, nói không nên lời.
Nàng không biết đây là mộng hay là thật, cũng không thể tưởng được được đời này sẽ còn gặp lại hắn. . . . . .
Ung Tuấn!!!
Hắn xuống ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt đứng ở trước mặt nàng.
Ba Vương Gia từ nhỏ đã muốn Ung Tuấn học võ, Lão sư đều là kỳ nhân võ lâm, Chức Tâm cho tới hôm nay mới nhìn thấy, lúc hắn xuống ngựa trực tiếp nhảy lên không trung, sau đó giống như lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.
"Thế nào? Không nhận người quen?" Hắn cười nhẹ, đáy mắt thoáng lên tia sáng gian trá.
"Bối Lặc Gia." Nàng nghi hoặc. "Sao người lại ở đây?"
"Sự nghiệp của ta ở Giang Nam, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Chức Tâm nhớ lại, thật sự hắn quanh năm rời kinh thành là tới Giang Nam, nhưng lần tình cờ gặp nhau này thật sự là quá đột ngột.
"Có điều, hôm nay ta đến Dịch Mã tửu lâu, cũng là vì muốn gặp ngươi." Hắn lại nói.
"Gặp ta?" Nàng ngẩn ra, tim thắt lại. Hắn và nàng, còn cần gặp nhau sao?
"Cho dù bây giờ ngươi đã không còn là nô tỳ của ta, chẳng lẽ lại không thể gặp mặt nhau?" Hắn giống như biết Thuật Đọc Tâm.
Nghe lời này, Mi tâm Chức Tâm nhíu lại. "Bối Lặc Gia tìm ta, có chuyện gì sao?"
Hắn cười nhẹ, "Cuối cùng đã không còn tự xưng là nô tài nữa rồi."
Nàng im lặng, sắc mặt nghiêm túc, không cách nào tự nhiên chuyện trò vui vẻ được như hắn. Bởi vì nàng suy đoán, hắn hẳn là đã lấy vợ.
"Sao người biết, ta ở phường thêu Giang Nam?" Nàng hỏi, sau lại nghĩ, lời này khác nào hỏi thừa.
Hắn biết nàng ở phường thêu Giang Nam, nhất định là Ngọc Bối Lặc nói cho hắn.
"Đến phường thêu của ngươi rồi nói. Ta có lời, muốn cùng ngươi bàn bạc." Hắn nói với nàng.
Bàn bạc? Chức Tâm không nghĩ ra hắn muốn bàn bạc cái gì?
"Đi thôi!" Hắn bỗng nhiên đưa tay kéo eo nàng, sau đó ôm nàng nhảy lên ngựa.
Chức Tâm kêu lên một tiếng. Nàng gần như là bay vút lên không trung!
"Ngươi sợ?" Hắn đặt nàng yên ổn trên lưng ngựa, cánh tay mạnh mẽ có lực ôm chặt eo nhỏ của nàng.
Mặt nàng trắng bệch nghiêm túc lắc đầu. "Không sợ!"
"Không sợ?" Hắn cười nhẹ.
Sau đó, như là cố ý, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, tuấn mã lập tức xông về phía trước. Hai người tùy tùng phía sau lập tức đuổi theo.
Hai vai Chức Tâm đang run rẩy, mọi cử chỉ hắn đều thu vào trong mắt.
Bờ lưng mỏng manh của nàng dán chặt vào hắn —— Run rẩy dán chặt vào hắn!
"Còn không sợ?" Đang chạy nhanh như chớp, hắn ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.
Nàng cắn chặt môi, vẫn lắc đầu. "Không sợ!"
Hắn cười một tiếng, lại kẹp bụng ngựa, tuấn mã chạy như tên bắn.
"Bây giờ, sợ chưa?" Hắn hỏi.
"Không!" nàng vẫn là nói, đầu ngón tay nắm chặt vào cánh tay hắn, cũng không để ngữ điệu có một tia bất ổn.
"Thì ra là, đây chính là cảm giác hai chân đạp không tới bùn." Nàng kiên cường nói.
Ung Tuấn trầm mắt. "Tốt!" Hắn kéo căng dây cương đến hết cỡ.
Tuấn mã chạy nhanh như bay, người đang trên lưng ngựa, đã giống như cưỡi mây đạp gió.
Chức Tâm sắp muốn nôn, nhưng nàng vẫn cố chấp, cố chấp muốn tới được Hồng Đậu Tú Trang. Nàng đánh cuộc với tốc độ này của ngựa, thời gian hành hạ nàng sẽ không còn lâu nữa.
Ung Tuấn cũng không hề thương hoa tiếc ngọc.
Hắn tin rằng nàng thật không sợ! Nhếch môi, cánh tay sắt của hắn kiềm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, trơ mắt nhìn sắc mặt nàng trắng bệch. . . . . .
Đến khi tới Hồng Đậu Tú Trang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook