Phủ Cung Thân vương

” Khởi bẩm Phúc tấn, Vương gia đã về, Vương gia đã bình an trở về……”

Yến tổng quản hưng phấn đi vào đại sảnh bẩm báo.

Bên trong nội sảnh có một vị phu nhân tuy cách ăn mặc cao quý nhưng trên vẻ mặt lại vô cùng ưu sầu, vài phần tiều tụy, vừa nghe thấy tin lập tức vui mừng phấn khởi, vội vàng đứng dậy.

Trọng Hiên như quang phong bế nguyệt, tiêu sái từ bên ngoài đi vào.

” Ngạch nương, con đã trở về.”

” Trọng Hiên, con ta đã về rồi, Ngạch nương mừng quá.” Lệ rơi đầy trên khuôn mặt Phúc tấn, bà âu yếm cầm tay con trai.

Mấy ngày trước Tĩnh Quốc tướng quân đến vương phủ kể lại mọi chuyện khiến Phúc tấn vì lo lắng cho con mà ngất đi, lúc sau tỉnh lại, lập tức tới trước bài vị tổ tiên cầu xin tổ tiên phù hộ.

” Con đã làm cho ngạch nương lo lắng rồi.” Lãnh Trọng Hiên áy náy.

” Sau này nếu Hoàng thượng còn phái con đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, dù có nói thế nào thì Ngạch nương cũng sẽ không để con đi.” Phúc tấn trong lòng vẫn còn sợ hãi.

” Ngạch nương, Hoàng Thượng vì tín nhiệm năng lực của con nên mới ủy thác trọng trách ấy cho con, lần này con đã hoàn thành nhiệm vụ không phụ long ơn.”

” Con đã đi nửa năm rồi, không biết ở nhà Ngạch nương lo lắng thế nào sao ? “

Phúc tấn với đứa con trai duy nhất này rất mực thương yêu, từ lúc lão Vương gia tạ thế, nàng chỉ còn có thể trông cậy vào đứa con văn võ xuất chúng này.

Quân Hi Nhân một mực yên lặng đứng một bên, lúc nàng bước vào vương phủ, biết thân phận thật của hắn là Cung Thân vương, bản danh là Lãnh Trọng Hiên, khiến nàng vô cùng khiếp sợ. Bản thân là người dưới dùng con mắt nô tài để nhìn nên có mắt mà không thấy thái sơn, đường đường là một vị Vương gia lại xem như thổ phỉ. Hiện giờ so sánh thân phận của hai người, cũng giống như so mây với đất, nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, không xứng với hắn, không thể trách hắn ba bốn lần ở đúng thời điểm mấu chốt đều dừng lại, nàng nghĩ mình nên tỉnh táo lại, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

Đang lúc Hi Nhân xoay người muốn rời đi, thì Lãnh Trọng Hiên lại giữ nàng lại.

” Hi Nhân!”

Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn đôi mắt quen thuộc ấy khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác cũ, càng nhìn càng thấy đau lòng.

Lúc này phúc tấn mới phát hiện ra cô nương xinh đẹp ấy, mới kinh ngạc hỏi :” Trọng Hiên, nàng ta là ai vậy?”

” Ngạch nương, nàng tên là Hi Nhân, vốn là nha hoàn trong phủ Hình bộ thượng thư Quân Đại nhân, bị bắt vào sơn trại, con thấy nàng đáng thương, muốn thu nhận vào vương phủ.”

Phúc tấn gật đầu, dù sao thì vương phủ cũng rất rộng, có thêm một nha hoàn cũng không hề gì.

” Nếu là người do con đem về, để ngạch nương sai Yến tổng quản an bài vị trí cho nàng.”

” Cám ơn Ngạch nương.” Lãnh Trọng Hiên đáp.

” Hi Nhân tạ ơn Phúc tấn.” Quân Hi Nhân lặng lẽ cúi người hành lễ.

Phúc tấn chăm chú quan sát nàng, nhìn thấy ngũ quan thanh tú, không khỏi kêu lên :

” Nghe người ta nói phủ thượng thư có rất nhiều mỹ nhân, không ngờ ngay cả một nha hoàn cũng đẹp như vậy.”

” Đội ơn Phúc tấn khen tặng.” Hi Nhân lại cúi người cảm tạ.

” Phủ Thượng thư dạy dỗ nha hoàn thật chu đáo, rất hiểu lễ nghĩa, Hi Nhân, ngươi có được dạy chữ không ? ” Phúc tấn hỏi.

” Hi Nhân có biết chút ít ạ.”

Phúc tấn rất là vui sướng : ” Vậy ngươi hầu hạ ta đi ! Thường ma ma tuổi cũng đã cao làm việc gì cũng chậm, ngươi tuổi trẻ lại xinh đẹp đến hầu hạ ta coi như không phải vất vả gì nhiều.”

Lãnh Trọng Hiên thấy ngạch nương yêu thích nàng như thế nên cao hứng nói :

” Hi Nhân, ngươi phải hầu hạ Phúc tấn thật tốt, biết không?”

” Vâng, thưa Vương gia.” Một tiếng” Vương gia” để gọi người cũ đã phân chia ranh giới giữa bọn họ, hầu hạ Phúc tấn so với các nha hoàn khác đã là một vị trí cao rồi, cũng thoải mái nhiều, chung quy với hắn cũng đã phân rõ thân phận chủ tớ.

Hi Nhân hiểu rằng chính mình không thể tâm si vọng tưởng, tình cảm ấy xin hãy đặt sâu trong tim mà thôi.

Lãnh Trọng Hiên từ sớm đã tiến cung, lập công lớn được phong thưởng là điều tất yếu.

Hoàng Thượng vui mừng khôn xiết, tay cầm long chén, vui vẻ hỏi :

” Nói đi! Khanh muốn trẫm thưởng gì nào?”

” Thần không dám kể công.” Lãnh Trọng Hiên khiêm nhường đáp.

” Khanh đã là Cung Thân vương thêm quan phong tước cũng không cần, để trẫm xem nào, ngươi vẫn chưa có Vương phi, trẫm gả Hinh Nghi cách cách cho khanh, khanh thấy sao?”

Càng Long muốn tuyển hắn làm phò mã.Lãnh Trọng Hiên bị câu nói của hoàng thượng dọa cho sợ hãi, người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng từ chối.

” Thánh ân của Hoàng Thượng thần xin cảm tạ, chỉ là vi thần không muốn một cuộc hôn nhân chính trị……”

Càng Long ngắt lời hắn : ” Nam chưa vợ, gái chưa chồng, ngạch nương ngươi chưa muốn có nội tôn để bế hay sao?”

” Hoàng Thượng, tình cảm phải bồi đắp lâu dài mới có, thần sợ có lỗi với Hinh Nghi cách cách.” Lãnh Trọng Hiên cả gan trả lời.

” Ngươi không thích cách cách sao?” Càng Long chớp mắt hỏi.

” Hinh Nghi cách cách là thiên chi kiều nữ, là thần không xứng với nàng.” Lãnh Trọng Hiên cúi đầu bẩm, không dám nhìn thẳng Hoàng thượng cúi mặt nhìn xuống sàn.

” Trẫm cảm thấy ngươi sẽ trở thành một phò mã lý tưởng, về phần Hinh Nghi…… Đối với ngươi cũng rất có hảo cảm, hai người các ngươi có thể nói là tài tử giai nhân, trời sinh một cặp.” Càng Long rất vừa lòng với hôn sự này.

Nghe Hoàng Thượng nói như vậy, Lãnh Trọng Hiên trong lòng lại càng bất an, hắn luôn luôn coi Hinh Nghi cách cách như muội muội của mình, hiện giờ Hinh Nghi cách cách lại đối hắn sinh ra ái mộ, hắn nên làm thế nào mới có thể cự tuyệt lại hôn sự này ? Mà đây là do Hoàng thượng cố tình ban hôn.

Thấy hắn lộ vẻ khó xử, Càn Long khoáng đạt nói : ” Ngươi không cần trả lời Trẫm ngay, Trẫm cũng không muốn làm ngươi khó xử, vậy đi, để ngươi cùng Hinh Nghi ở chung một chỗ lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”

” Hoàng Thượng……”

” Không cần nhiều lời, Trẫm sẽ cho ngươi thời gian.”

Lãnh Trọng Hiên rất đau lòng, bây giờ Hoàng Thượng nói là cho hắn thời gian nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn phải thành thân với Hinh Nghi cách cách.

Thánh mệnh khó cãi, hắn chỉ còn cách đi ăn Hoàng Liên.

Ra khỏi ngự thư phòng, bất ngờ thấy Hinh Nghi cách cách đứng ngay sau lưng hắn, phía sau nàng có rất nhiều cung nữ.

” Vương gia.” Hinh Nghi cách cách trên đầu đội trang sức châu thúy anh lạc, quần áo màu đỏ viền vàng thêu họa tiết hoa lệ, con ngươi như làn nước mùa thu si mê nhìn hắn.

Nàng là Lục cách cách của hoàng đế Càng Long, có huyết thống hoàng thất cao quý, khí chất tôn quý, theo lý thuyết có thể lấy được nàng là phúc khí, nhưng mà tình cảm khó có thể gượng ép, hắn vẫn không thể nào tiếp nhận nàng.

Nếu đã gặp mặt, Lãnh Trọng Hiên cũng không còn cách nào khác, đành đứng lại vấn an.

” Cách cách cát tường.”

” Vương gia lần này diệt trừ thổ phỉ đã rất vất vả.” Mặc dù trong lòng rất vui sướng, nhưng Hinh Nghi cách cách vẫn thể hiện ra trước mặt mọi người vẻ mặt quy phạm của một khuê nữ, rất phù hợp lễ nghi đáp lại lời hắn.

” Hoàng Thượng ủy thác, thần chỉ cố hết sức hoàn thành.”

” Ngươi……” Hinh Nghi cách cách muốn nói lại thôi, trấn áp cảm xúc trong lòng, hàm súc hỏi : ” Lần này trở về ngươi có ý định gì chăng?”

Lãnh Trọng Hiên ngạc nhiên : ” Ý định? Nam nhi chí ở bốn phương, tương lai có cơ hội nguyện sẽ xả thân báo đáp triều đình.”

Cung nữ Thu Nhi nhịn không được nói nhỏ : ” Vương gia, cách cách không hỏi ngài chuyện đó, ý nàng là ngài đã có ý định lập gia thất hay chưa?”

” Thu Nhi ! ” Hinh Nghi cách cách mắng nhỏ.

Lãnh Trọng Hiên cũng không biết trả lời như thế nào, xấu hổ nói :

” Thần vẫn chưa có ý định lập gia thất.”

” Cái gì?” Cung nữ Thu Nhi kích động nói : ” Vương gia ngài không thể cứ như vậy mãi, thanh xuân của thiếu nữ cũng có hạn.”

” Thu Nhi, vô lễ !” Hinh Nghi tuy rất thất vọng nhưng cũng biết không thể bức hôn nên phất tay áo dẫn Thu Nhi rời đi.

Lãnh Trọng Hiên ra vẻ khó hiểu, vội vàng hành lễ cáo lui.

” Cách cách, nếu không còn việc gì dặn dò, vi thần xin cáo lui.”

Hắn không muốn tiếp xúc nhiều với nàng nên vội vàng rời cung.

Hinh Nghi cách cách nhìn thân ảnh cao ngất của hắn rời xa, buồn bã nói :

” Thu Nhi, có phải Cung Thân vương không thích ta ? “

” Sao có thể như vậy? Luận gia thế, tướng mạo thì cách cách đều vô song hơn người, là Cung Thân vương không biết nhìn xa trông rộng.” Thu Nhi trả lời.

” Hắn là Vương gia, ánh mắt của hắn đương nhiên là nhất đẳng cao nhân rồi.” Hinh Nghi cách cách ủ ê đáp.

” Cách cách xin hãy yên tâm, tất cả đã có Hoàng thượng làm chủ, Cung Thân vương không thoát được đâu.”



Cung Thân vương phủ – Phòng của Phúc tấn

Hi Nhân cúi người, giúp Phúc tấn rửa chân.

Phúc tấn ngâm chân trong chậu nước ấm, một chân được Hi Nhân nâng lên dùng khăn ấm lau khô nhẹ nhàng, thoải mái cực kỳ.

” Không thể tưởng được kĩ năng của ngươi rất tốt.” Phúc tấn vừa lòng, khen ngợi.

” Đa tạ Phúc tấn đã không chê cười.” Hi Nhân mỉm cười.

” Hi Nhân ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Phúc tấn từ ái hỏi han.

” Nô tì mười bảy.”

” Mười bảy? Không ngờ cũng đã đến tuổi cập kê rồi.” Phúc tấn có chút đăm chiêu.

” Hi Nhân không có ý muốn lập gia đình.” Nàng chua xót trả lời.

” Vì sao chứ? Nếu trong phủ có gã sai vặt nào chăm chỉ, ngoan ngoãn, ta sẽ lưu tâm giúp ngươi.”

Đúng nha ! Nàng chỉ có thể xứng với một gã sai vặt, chỉ là người làm công mà thôi ! Chẳng qua nàng không cam lòng xuất giá, nàng sẽ mãi không thành thân.

Đã hai ngày nay Hi Nhân không nhìn thấy hắn, không biết hắn đang làm gì?

Phúc tấn đi hài vào, Yến tổng quản vội vội vàng vàng tiến vào bẩm cáo.

” Bẩm phúc tấn, Tề bối lặc đang tranh cãi ở bên trướng phòng, Tề bối lặc đòi lấy năm trăm lượng bạc nhưng không có sự phê chuẩn của người……”

” Đúng là cái đồ phá gia chi tử, chúng ta đi, đưa ta tới trướng phòng.” Phúc tấn nổi giận.

Hi Nhân cũng vội vã theo đuôi ở phía sau, cái tên Tề bối lạc kia là ai?

Đến trướng phòng, Lãnh Trọng Tề đang cùng tiên sinh phụ trách trướng phòng cãi vã.

” Đưa cho ta!”

” Không được! Tề bối lặc, Phúc tấn không cho phép……”

” Trọng Tề!” Phúc tấn quát một tiếng, hai người nhất thời kinh hoảng tách ra.

” Thỉnh an phúc tấn.” Quản trướng tiên sinh cung kính phúc thân.

Lãnh Trọng Tề vẻ mặt kiêu ngạo không coi Phúc tấn ra gì, tiếp tục khiến Phúc tấn phát hỏa.

” Trọng Tề, ngươi đường đường là một bối lặc, nhìn xem giờ ngươi giống cái dạng gì.” Phúc tấn cả giận mắng.

” Ta dù có là bối lặc cũng vẫn kém đứa con bảo bối của bà một bậc.” Lãnh Trọng Tề thản nhiên nói.

” Ngươi tiêu tiền cũng phải biết tiết chế chứ, không thể cứ rong chơi mãi.” Phúc tấn sớm đã nghe nói Tề bối lặc thích hoa dại, thường đem bạc cho nữ tử chốn thanh lâu.

Lãnh Trọng Tề khẽ hừ một tiếng, khóe mắt liếc thấy người đứng phía sau Phúc tấn, đối với dung mạo mỹ nữ của nàng có vài phần kinh diễm, nhất thời chuyển đề tài.

” Ngạch nương, trong phủ chúng ta từ khi nào lại có một nha hoàn như vậy?” Đôi mắt hắn sáng rực, tràn đầy dục hỏa, nhìn chòng chọc vào Hi Nhân.

Quân Hi Nhân chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái.

Phúc tấn nói thẳng : ” Không cho phép ngươi động tới Hi Nhân, nàng là nha hoàn mà đại ca ngươi mang về, là hầu cận của ta.”

“ Thật sự là đáng tiếc nha! Nha hoàn xinh đẹp như vậy, chỉ có thể làm một tiểu thiếp.” Lãnh Trọng Tề cười cười.

Hi Nhân nổi sinh chán ghét với hắn, Tề bối lặc này chính là đệ đệ của Trọng Hiên, tại sao giữa hai huynh đệ lại khác nhau nhiều vậy?

Phúc tấn đối với đứa con thứ của lão Vương gia thật không biết nên quản giáo ra sao, mẹ ruột của Trọng Tề vốn là nha hoàn bên cạnh bà, sớm đã quy tiên trước cả lão Vương gia, hiện tại vô phụ vô mẫu, lại không có việc gì làm nên cả ngày chỉ biết gây phiền toái cho bà.

” Trọng Tề, ngươi chức vụ không nhỏ, làm việc gì cũng phải biết cân nhắc.” Phúc tấn bất đắc dĩ nói.

” Ta biết rồi, Ngạch nương.” Lãnh Trọng Tề không kiên nhẫn đáp lại.

” Ai!” Phúc tấn thở dài, lắc lắc đầu, tiện thể dẫn Hi Nhân bước ra khỏi trướng phòng.

Hi Nhân nhẹ nhàng bước đi, tư thái xinh đẹp càng khiến Trọng Tề điên đảo nhìn chằm chằm vào dưới quần của nàng. TT___TT

Từ lúc hắn sinh ra tới giờ chưa gặp cô nương nào xinh đẹp như vậy, các cô nương ở Túy Nguyệt lầu so với nàng còn kém xa.

Lãnh Trọng Hiên ở bên ngoài cửa sổ đã biết chuyện Phúc tấn quản giáo đệ đệ, nhưng hắn mặc kệ chuyện của đệ đệ, hắn đã lớn như vậy rồi còn có thể quản được sao? Chỉ cần đừng làm chuyện gì có hại cho thanh danh là được.

Hắn đi đến viên tử lí, nhìn thấy Hi Nhân đang đứng bên cạnh khóm hoa, tâm tư bỗng chốc xáo động.

” Hi Nhân, ở đây ngắm hoa sao?” Hắn cất bước về phía trước.

” Vương gia.” Hi Nhân hoảng sợ kêu lên.

” Đừng có sợ, ở lâu trong vương phủ rồi sẽ quen thôi!” Hắn quan tâm nói.

” Ân.” Hi Nhân hơi hơi vuốt cằm, nhìn thấy đôi mắt đen của hắn nàng thẹn thùng cúi thấp đầu.

” Cần gì thì cứ nói với ta.”

” Ân, đa tạ Vương gia.”

Từ đáy lòng của Lãnh Trọng Hiên dâng lên một loại cảm giác dị thường, hắn không quen nghe nàng xưng hô như vậy, nhưng ở trong Vương phủ hắn là chủ tử, nàng là nô tì, bọn họ không thể vượt giới hạn.

” Ta cảm thấy ngươi đã thay đổi, lúc ở sơn trại và bây giờ như hai người khác nhau.” Hắn buồn bã nói.

Hi Nhân cúi đầu ngập ngừng nói :

” Trước kia…… Ở sơn trại không biết ngài là Vương gia, đối với ngài…… Có điều, cũng không có thay đổi gì lắm…”

” Ta thích bộ dáng của ngươi lúc đó.” Hắn bật thốt lên, ngay cả chính mình cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Lòng của nàng khẽ quặn lại : ” Ngài….. Không biết khi đó ta rất ghét ngài sao?”

” Có thể như thế sao? Ngươi không những hiền thục mà còn có chút quý phái, trước đây ta từng hiểu nhầm xuất thân của ngươi vốn là thị thiếp cho nên nếu so sánh thì ta đã hơi lạnh lùng, hy vọng ngươi không để ý.” Hắn giải thích.

Nàng cười xán lạng như hoa, nghiêm lệ động lòng người.

” Sao ta lại để ý chứ?”

” Ngạch nương của ta luôn khen ngợi ngươi.”

” Hi Nhân nguyện cả đời được ở Vương phủ hầu hạ Thái phúc tấn.”

” Ngươi không lấy chồng sao?” Hắn kinh ngạc hỏi nhưng nghe nàng nói nguyện ý vĩnh viễn ở lại Vương phủ đã khiến hắn cao hứng nói không nên lời.

Hi Nhân thần sắc ảm đạm, lắc đầu nói: ” Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lập gia đình.”

” Nhưng mà…… Thanh xuân của nữ nhân vốn có hạn.” Trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng nói của cung nữ Thu Nhân, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra.

” Vương gia thấy ta nên gả cho ai thì tốt đây?” Nàng cố ý hỏi lại, thử hắn.

” Cái này…… Đương nhiên là người trong lòng ngươi thích.” Kỳ thật hắn cũng không muốn nàng thành thân, theo bản năng hắn không thể dung nhẫn bất kì nam nhân nào hôn nàng, che chở cho nàng.

Trong lòng Hi Nhân tràn ngập chua xót, hắn vẫn không rõ ý tứ của nàng.

” Người mà ta thích với ta hữu duyên vô phận.” Nàng vô hạn bi thương.

” Hắn là ai vậy?” Một cỗ dấm chua choáng đầy não bộ của Trọng Hiên, không thể ngờ rằng nàng có người trong lòng, là lúc ở phủ Thượng Thư?

” Hắn……” Hi Nhân nên nói như thế nào đây? Nàng muốn nói cho hắn ” Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt” nhưng nàng vẫn nên giấu ở trong lòng tránh để ngày sau gặp nhau lại xấu hổ.

Nàng im lặng không nói gì khiến cho con ngươi của Trọng Hiên trở nên thâm trầm.

Không thể phủ nhận rằng hắn có chút thích nàng cho nên mới mang nàng hồi phủ.

Có điều thân phận khác biệt khiến hắn chùn bước, nếu hắn tiếp nhận nàng có thể sẽ gây nên một trận sóng gió đấu tranh, không chỉ Ngạch nương không đồng ý mà Hoàng Thượng càng không đồng ý.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng là đã đủ rồi nhưng bây giờ xem ra sẽ có một ngày nàng thành thân rồi.

Mâu thuẫn khiến tâm tình của hắn rối rắm, hắn bắt đầu không thể khống chế bản thân.

Thái phúc tấn niêm kinh ở phật đường nên Hi Nhân cuối cùng cũng có thể thanh nhàn một lúc.

Nàng trở về phòng mình muốn nghỉ một lát rồi trở lại hầu hạ Phúc tấn.

Đúng lúc Trọng Tề đi ngang qua thấy trong phòng không có ai ngoài nàng, bốn bề vắng lặng nên lớn mật đi vào.

” A! Tề bối lặc sao ngươi lại vào đây?” Quân Hi Nhân chấn động.

” Ta đến tán gẫu với ngươi.” Trọng Tề ngồi bên cạnh nàng, không hề hỏi han đã cầm bàn tay nhỏ bé của nàng.

” Tề bối lặc, mời ngươi đi ra ngoài bằng không ta sẽ kêu người.” Nàng giận tái mặt nhanh chóng rút tay về, sao tên nam nhân nào thấy nàng cũng thích động tay động chân?

” Hi Nhân, nếu ngươi thuận theo ta, ta sẽ đem vị trí phu nhân tặng cho ngươi, ngươi cũng có thể bay lên cây làm Phượng Hoàng.” Hắn bắt đầu dụ dỗ.

” Ta không ham làm phu nhân của ngươi, mời ngươi đi cho! Nếu không ta sẽ nói cho Thái phúc tấn.”

” Con tiện nữ nhân này thật là không biết tốt xấu! Chẳng lẽ ngươi muốn làm nha hoàn cả đời?”

” Làm nha hoàn thì làm nha hoàn, dù sao ta không phải là người có phúc làm phu nhân.”

” Tề bối lặc muốn nữ nhân thì không đến lượt họ đồng ý……” Hắn cười lạnh, gương mặt dữ tợn vặn vẹo phóng đại trước mắt nàng.

” Ngươi muốn làm cái gì?” Trong lòng Hi Nhân bắt đầu sợ hãi, lui từng bước về phía cửa định phá cửa mà chạy.

Hắn vươn tay ngăn nàng lại, vứt nàng trên mặt bàn, muốn dùng bạo lực mạnh mẽ xâm chiếm nàng.

” Không cần, cứu mạng —-” Nàng cố gắng kháng cự nhưng mà hắn quá mạnh.

Bóng ma của Trác Nhất Đao một lần nữa bao phủ nàng, nàng vô cùng sợ hãi, có chết cũng không chịu khuất phục, mái tóc dài rối bời chạm vào con dao gọt trái cây trên bàn, nàng vội vã cầm lấy quơ lung tung về phía hắn.

Tiễn đao làm bị thương cổ tay hắn, hắn thấy đau nhìn thấy vết thương, mắng một tiếng: ” Xú nha đầu ngươi dám làm ta bị thương?”

” Nếu ngươi còn lại đây ta sẽ giết ngươi.” Nàng quơ lợi tiễn trên tay, hung hăng dọa hắn.

” Rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt thì đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.” Tức giận khiến Trọng Tề càng thêm thô bạo xé rách xiêm y của nàng, dùng lực khống chế đoạt cổ tay đoạt lấy lợi tiễn trên tay nàng, nàng căn bản không có khả năng công kích hắn.

” Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Nàng khóc thét cầu cứu.

Trọng Hiên vừa đi ngang qua đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hi Nhân cả kinh phá cửa mà vào, nhìn thấy tên cầm thú Trọng Tề đang muốn cường bạo Hi Nhân, hắn tức giận huy quyền đấm về phía đệ đệ.

Trọng Tề bị đánh kêu la thảm thiết liên tục, Hi Nhân trang phục không chỉnh tề đứng ở một bên.

” Ngươi còn dám khi dễ Hi Nhân thì cút ra khỏi Vương phủ cho ta.” Trọng Hiên ánh mắt sắc bén, thống hận chỉ trích.

” Cũng chỉ là một con nha hoàn mà so sánh với ta sao?” Trọng Tề không hề cam tâm, khóe miệng có một mạt tơ máu.

” Hi Nhân là người của ta, ngươi có nghe rõ không?” Trọng Hiên rống to.

” Thì ra là đồ đại ca đã dùng qua, vậy ta vui đùa thì có làm sao?” Trọng Tề xoa xoa khóe miệng, khinh miệt nói.

” Ngươi còn muốn ta nói lại lần nữa? Cút cho ta –” Hắn giận đến run người.

Trọng Tề sờ sờ cái mũi không cam lòng đi ra ngoài.

Trọng Hiên xoay người nhìn Hi Nhân, nàng đã sợ tới mức lục thần vô chủ, xiêm y bị xé rách có thể thấy được cái yếm của nàng.

” Hi Nhân, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không cho bất kì kẻ nào khi dễ ngươi.” Hắn ôn nhu an ủi nàng.

Nàng ” Oa” một tiếng khóc lớn, ôm lấy hắn, thân mình run rẩy.

” Trọng Hiên, còn có lần sau không? Ta rất sợ……”

” Sẽ không có, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Cuối cùng cũng nghe được nàng gọi tên hắn, rốt cuộc không kiềm chế được tình cảm của mình.

Ở giờ khắc này tình cảm bộc phát, hắn hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn lên thần cánh hoa của nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nàng.

Lúc này không có bất kì tiếng động nào, nàng nhắm mắt lại, dung túng cuồng hôn của hắn, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

Nàng biết bản thân đã không thể tự kềm chế mà đi yêu hắn, ngoại trừ hắn nàng không chấp nhận được nam nhân nào khác nữa.

Trác Nhất Đao, Tề bối lặc có ý đồ xâm chiếm nàng, nàng coi như độc xà mãnh thú, sợ hãi không thôi nhưng mà đổi lại là hắn, nàng cam tâm tình nguyện, tâm cảnh khác nhau rất lớn.

Lúc nàng còn đang trầm mịch ở thế giới riêng đột nhiên Trọng Hiên rời đi thần cánh hoa của nàng, đẩy thân mình của nàng ra xa, vẻ mặt mâu thuẫn, phức tạp……

” Ta biết ta không xứng với ngươi, ngày mai ta sẽ rời đi……” Hi Nhân nhớ tới chênh lệch thân phận giữa hai người.

” Không, Hi Nhân, để cho ta suy nghĩ ……” Hai tay giữ lấy vai nàng, không muốn thả nàng đi.

Khóe mắt của nàng tích tụ lệ quang, dựa vào trong lòng ngực của hắn, nhu tình như nước.

Hắn buông nàng không được, muốn đem nàng ôm vào lòng.

Nhưng mà nhớ đến Hoàng Thượng bắt hắn thú Hinh Nghi cách cách, mày hắn liền nhíu lại, tâm tình càng rối loạn.

Kể từ lần thổ lộ tình yêu Hi Nhân rất hay ngẩn người, cười ngây ngô, ngay cả Thái Phúc tấn cũng nhận ra.

” Hi Nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thái phúc tấn cười hỏi.

” Không…… Không có ạ!” Hi Nhân đang ở chăm sóc một chậu hoa, quay đầu lại cười cười.

” Ngươi cười lên rất xinh đẹp, tục ngữ nói: ‘ nữ quyến giống như hoa, giai nhân giống như thảo, hoa bất quá tái, thảo khả ba đông.’ ngươi ở Vương phủ không có khế bán thân, nếu như đã có đối tượng thích thì có thể tùy lúc thành thân.”

Trong lòng Hi Nhân có chút bất an, không biết Thái phúc tấn đã nhận ra hay chưa bởi vậy nàng không dám nói gì.

” Sao? Ta đã đoán đúng rồi?” Thái phúc tấn cười cười trêu chọc nàng.

Đang lúc Hi Nhân không biết nên trả lời như thế nào thì Yến tổng quản đi vào phúc thân bẩm báo:

” Thái phúc tấn, Hinh Nghi cách cách đến ạ.”

” Hinh Nghi cách cách đến đây? Mau mời nàng vào.” Thái Phúc tấn cao hứng nói.

” Dạ.” Yến tổng quản lui ra sau, Hinh Nghi cách cách đã dẫn cung nữ Thu Nhân cùng hai thái giám đi vào.

Thái giám ở lại cửa hầu, cung nữ Thu Nhân hầu hạ bên mình.

Thái Phúc tấn vội vàng đứng dậy nghênh đón, Hi Nhân cũng đi theo tồn thân hành lễ.

” Lão thân tham kiến cách cách, cách cách cát tường.”

” Thái phúc tấn không cần đa lễ.” Hinh Nghi cách cách phục sức hoa lệ, cử chỉ tao nhã.

Hi Nhân tuy ở Quân gia cũng đã gặp nhiều người nhưng cũng chưa từng gặp cách cách, hiện giờ thấy thật sự là khiếp sợ, cách cách của hoàng gia nghi thái vạn phần, con gái của Hoàng Thượng quả nhiên bất đồng với phàm nhân.

Hinh Nghi cách cách cùng Thái Phúc tấn ngồi hai bên bàn nói chuyện, Hi Nhân bưng trà đến, cung kính phụng thượng.

Dung nhan của nàng lập tức khiến cho Hinh Nghi cách cách để ý, một nha hoàn nho nhỏ mà lại xinh đẹp như vậy so với nàng là Hoàng cách cách cũng hơn ba phần.

Lòng dạ của phụ nữ đều có đố kị, Hinh Nghi cách cách mẫn cảm phát hiện có chút cảnh giác.

” Thái phúc tấn, nha hoàn này là người mới đến? Sao trước kia ta chưa từng thấy?” Nàng hỏi.

” Nàng mới vào phủ được một tháng, tên Hi Nhân.” Thái Phúc tấn đáp.

Hi Nhân hơi hơi khiếm thân, cảm thấy hình như Hinh Nghi cách cách có địch ý với nàng.

Hinh Nghi cách cách là khách nhân nên không tiện hỏi nhiều, sau khi nói chuyện phiếm được một lúc nàng hỏi: ” Vương gia đâu ạ?”

Đây là mục đích chủ yếu của nàng.

” Yến tổng quản, đi mời Vương gia lại đây.” Thái phúc tấn nói.

Đợi Yến tổng quản lĩnh mệnh lui ra sau, Hinh Nghi cách cách nói chuyện thường trong nhà với Thái phúc tấn, thân là Hoàng cách cách ra khỏi cung rất khó nên nàng phải nắm chắc cơ hội khó có được này để mượn sức mẹ chồng tương lai.

Hi Nhân hầu hạ ở một bên, có một dự cảm không lành.

Vị Hoàng cách cách này đặc biệt đến tìm hắn, không biết bọn hắn có quan hệ gì?

Cách cách thật xứng với Vương gia, môn đăng hộ đối, tim nàng bắt đầu đập nhanh, vì sao chưa từng nghe hắn nhắc đến Hinh Nghi cách cách?

Không lâu sau Trọng Hiên đến, vẻ mặt ngưng túc, thân mặc triều phục, lưng giắt ngọc bội vẫn như trước anh khí bức người.

Hinh Nghi cách cách khó nén thần sắc hưng phấn, nhất thời quên mất lễ giáo mà gọi tên hắn: ” Trọng Hiên.”

Trọng Hiên vẫn không nói gì, Thái phúc tấn biết được tâm ý của cách cách nên cố ý tác thành, liền nói với con trai:

” Khó có được cơ hội cách cách đến Vương phủ chơi, con bồi cách cách đến hoa viên đi dạo đi.”

” Ngạch nương, con……” Trực giác Trọng Hiên muốn cự tuyệt.

Thái phúc tấn lập tức ngắt lời hắn: ” Đi đi thôi! Nghe lời Ngạch nương.”

Trọng Hiên hiểu được Ngạch nương rất hy vọng Hinh Nghi cách cách làm con dâu của nàng nhưng mà trong lòng hắn trăm lần ngàn lần cũng không muốn, nhìn thấy ánh mắt muốn được giải thích của Hi Nhân, hắn càng do dự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương