Nha Hoàn Có Điểm!
-
Chương 24: Bị bắt đi hàng châu
Tiết trời trở nên mát mẻ lành lạnh, Vưu lão gia chính là bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi đến Hàng Châu của Vưu Đức Ân. Lam gia cũng đưa thư tới mấy lần, mong muốn mời Vưu Đức Ân tới Hàng Châu du ngoạn một chuyến. Đương nhiên xú tiểu tử đó ngày nào cũng viện lý do, từ chối xuất hành, chuyện này làm cho Vưu lão gia thập phần tức giận. Kết quả là, sau mùa hè nóng nực, Vưu lão gia bất chấp Vưu Đức Ân phản đối đến thế nào, nhất quyết phải an bài một chuyến đi, lệnh cho hắn ngay lập tức phải xuất phát.
“Cha, ta không thích Lam gia tiểu thư, ta không muốn đi!” Vưu Đức Ân ngồi trên ghế tức đến bốc khói.
“Lam tiểu thư là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân, cao quý trang nhã, ngươi thế nào lại không thích? Ta biết ngươi thích Hạ nha đầu, ta cũng chưa từng nói là không cho phép ngươi thích nàng, ta chỉ muốn ngươi cưới về thêm một vài người vợ nữa, để sinh ra thật nhiều hài tử.” Vưu lão gia trừng mắt, đập lên bàn một cái.
“Ta không muốn cưới nhiề
u vợ, cha, ngươi nếu muốn có con dâu, ta hiện tại chỉ muốn cưới Tiểu Tiểu.” Từ lúc cả hai người đều có tình ý với nhau, nếu không phải vì lo lắng Tiểu Tiểu chưa kịp chấp nhận sự thật hắn là nam nhân, hắn đã cấp cho Tiểu Tiểu một cái danh phận từ lâu rồi.
“Không thể! Nếu ngươi cưới nha đầu Tiểu Tiểu trước, còn có thiên kim tiểu thư nhà nào nguyện ý vào cửa làm vợ lẽ nữa! Không được, không được, tuyệt đối không được!” Cho dù yêu thích nha đầu Tiểu Tiểu, nàng cũng chỉ là một nha hoàn, như thế nào có thể trở thành Vưu gia đại thiếu phu nhân.
“Cha, ngươi xem thường Tiểu Tiểu?” Vưu Đức Ân kinh ngạc nhìn cha mình.
“Ta, ta không có xem thường nàng, ý ta là nhà chúng ta với Lam gia là môn đăng hộ đối, hơn nữa ta thấy Lam Tĩnh Di đối với ngươi cũng rất có tình ý….. Ai nha, thế này đi, nếu ngươi chịu đi Hàng Châu một chuyến rồi thuận tiện cưới Lam Tĩnh Di làm vợ, ngươi tùy ý có thể cưới Hạ nha đầu!”
“Cha, ta không nghĩ ngươi vừa già đã quá hồ đồ như vậy. Cư nhiên lại có thể nghĩ như vậy! Ngươi lúc cưới nương của ta cũng là môn đăng hộ đối sao?”
“Cái này… Cái này đương nhiên không phải!” Vưu lão gia thận trọng nói, hồi tưởng lại, nương của Vưu Đức Ân chỉ là con gái của một vị tiên sinh dạy ở trường tư thục, gia cảnh tuy không giàu có, nhưng lại tri thư đạt lý, ôn nhu hiền thục, dung mạo tú lệ, nàng với Vưu lão gia lúc đó nhất kiến chung tình, ân ân ái ái.
“Cha, ngươi có vì thân thể bệnh tật yếu nhược của nương ta mà bỏ rơi nàng không?” Trong ấn tượng của Vưu Đức Ân, vào lúc nương còn sống, thân thể nàng không khỏe mạnh, chính vì sinh cho cha một đứa con, nên sau đó bệnh tật triền miên, một vài năm sau thì qua đời.
“Ta sao có thể bỏ rơi nương ngươi, nương ngươi thân thể không tốt là bởi vì thuở nhỏ không được chăm sóc đầy đủ. Lúc sinh ra ngươi nguyên khí chịu tổn thương lớn, nếu không phải vì sinh ra tiểu tử vô lại như ngươi, nương ngươi sao có thể ra đi sớm như vậy!” Hồi tưởng lại, Vưu lão gia vành mắt đỏ lên, nhớ tới thê tử thân thương đã qua đời sớm, bỏ lại hắn cô đơn trên thế gian này.
“Vậy ngươi cũng biết nương ta không thể sinh con nữa, sao không cưới về một vài bà vợ lẽ, sinh cho ngươi thêm vài đứa con?”
“Làm sao có nữ nhân nào có thể so sánh với nương ngươi? Ai…. Ngoại trừ nương ngươi, ai ta cũng không muốn.” Vưu lão gia thở dài nói.
Cha chính là một người si tình như thế a. Vưu Đức Ân cảm thấy mắt cũng nóng lên.
“Cha, ngươi cả đời này, chỉ yêu một mình nương, chỉ cưới một mình nương, sao hiện tại lại ép buộc ta cưới một người mà ta không thích?” Nói vòng vo một hồi, cuối cùng cũng dẫn dụ được Vưu lão gia vào tròng.
“Ta không phải là ép buộc ngươi cưới người khác. Chỉ là ngươi nhìn Hạ nha đầu xem, cả hai ngươi ở chung với nhau bao lâu rồi, bụng nàng một chút động tĩnh cũng không có….” Nhất thời không chú ý, Vưu lão gia bị đưa vào bẫy, buột miệng nói ra lời nói trong đáy lòng.
“Cha… Ngươi….” Vưu Đức Ân ngay lập tức đỏ mặt lên. Chết tiệt! Cha như thế nào có thể nói như vậy. Hắn cùng Tiểu Tiểu, ngoại trừ sự tình không hề thoải mái lần trước (lần mà anh í lên cơn đau chân í), căn bản chưa hề xảy ra chuyện gì nữa a.
“A… Ngươi… Xú tiểu tử này! Dám gài bẫy cha ngươi?” Vưu lão gia thần trí đã trở lại, thẹn quá hóa giận. “Đừng nói nhiều! Ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho ngươi rồi! Ngươi hiện tại lập tức xuất phát đi Hàng Châu! Ta không cần biết ngươi thích ai! Lam gia ngươi nhất định phải đến! Người đâu! Đem thiếu gia lên xe!”
“Cha —-” Vưu Đức Ân giãy giụa sống chết cũng không thành, đành vô phương bị người ta kéo lên xe ngựa.
“Tức chết ta! Tức chết ta!” Bên trong cỗ xe ngựa hào hoa, Vưu Đức Ân đấm vào tường tức giận hét lên, hắn vừa bước lên, xe ngựa ngay lập tức xuất phát, bên ngoài là năm tay đấm mà hắn bỏ tiền thuê về, hiện tại, đã là gia cẩu* mà cha hắn phái theo trông chừng hắn, hắn cũng không cách nào trốn thoát, nhưng mà hắn vẫn là chưa kịp tạm biệt Tiểu Tiểu. Hắn đi rồi, Tiểu Tiểu sẽ làm sao đây? Nàng sẽ lo lắng? Nàng sẽ sợ hãi? Nàng sẽ nhớ hắn? Vưu Đức Ân vành mắt từ từ đỏ lên. B ánh mắt lóe lên, ở góc xe ngựa, một đống nệm bông động đậy làm cho hắn chú ý.
(*gia cẩu: chó giữ nhà, haha)
“Là ai?” Hắn quát lên một tiếng, một tay kéo cái nệm dự phòng đó ra, một gương mặt đỏ lựng lộ ra, nhìn hắn cười ngọt ngào.
“Tiểu Tiểu? Sao lại là ngươi? Ngươi sao lại….”
“Hì hì, ta bí mật lẻn vào đây, ngươi muốn xuất môn, ta đi chung với ngươi a.” Hạ Tiểu Tiểu xõa mái tóc, trên tay cầm một túi đồ.
“Ngươi, tiểu gia hỏa này, trở nên thông minh rồi a!” Xoa xoa đầu Tiểu Tiểu, làm cho tóc nàng rối lên như cái tổ chim, trong lòng hắn thập phần vui vẻ, chuyến đi này không còn phải cô đơn và nhớ nhung nữa rồi.
“Vậy sao, ta trước giờ đều rất thông minh mà phải không a! Ngươi xem xem!” Hạ Tiểu Tiểu bĩu môi, dùng ngón tay chỉ chỉ lên y phục trên người.
Nhìn nàng như vậy, Vưu Đức Ân không nhịn được phá lên cười. “Ngươi thế nào lại đi ăn mặc y phục của tiểu tư* vậy.”
(*tiểu tư: kẻ sai vặt)
“Cái này ngươi không hiểu đâu, giả trang thành nam nhân sẽ an toàn hơn nha, chính là sẽ không gặp phải cái loại sắc lang như lần trước. Lúc trước ta giả trang đi theo các ngươi tới Cầm Phương Lâu, không có nam nhân nào nhìn ta a.” Chuyện Hoa Hoa Tiểu Bá Vương lần trước, vẫn còn làm cho nàng sợ hãi.
“Không tưởng được Tiểu Tiểu của ta hiện tại còn có rất nhiều người để ý a. Cũng không sai. Sau này xuất môn đi ra ngoài, ngươi cứ cải trang như vậy đi theo ta.” Chỉ là, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải, bộ y phục vải thô của tiểu tư này, càng làm cho Tiểu Tiểu phô ra nét mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ môi đỏ răng trắng, làn da mềm mại trắng trẻo, nhìn như vậy, thật làm người khác muốn cắn một cái.
“Đức Ân, ngươi bụng sao?” Hạ Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn khóe miệng Vưu Đức Ân có một sợi chất lỏng.
“n…..” Muốn ăn ngươi… Nhìn ánh mắt trong veo của Hạ Tiểu Tiểu, hắn vừa thấy đói vừa thấy khát.
“Ta có đem theo đồ ăn ngon a, nếu ngươi đói thì ta lấy cho ngươi ăn.” Vui vẻ mở túi đồ trong tay, Hạ Tiểu Tiểu lấy ra một viên kẹo đường mà nàng thích ăn nhất, bỏ vào miệng của Vưu Đức Ân.
“Ngô, thật ngọt.” Khó khăn nhai nhai rồi nuốt xuống, Vưu Đức Ân không ngừng bực bội tự hỏi, từ lúc nào phòng bếp ở nhà tay nghề nấu nướng tệ đến như vậy? Khi nào quay lại phải kêu cha đổi người mới được.
“Ta làm kẹo đường có ngon không?” Hạ Tiểu Tiểu chỉ nói một câu ngắn, đã dọa Vưu Đức Ân một phen.
“Là ngươi làm?” Cúi đầu nhìn xuống túi đồ. “Bên trong túi đồ này là?”
“Đều là đồ ăn ta tự làm a, ngươi nhìn xem, có mai hoa cao, nguyệt nha tô, kẹo đường, còn có…..” Đều là nàng tự mình xuống bếp làm, đương nhiên là, người ở bếp ăn cũng có chỉ điểm một chút.
“Ngươi làm những thứ này?” Nàng nói nàng tự xuống bếp, đừng nói là trong túi này toàn là đồ ăn. “Tiểu Tiểu, ngươi đừng nói với ta, ngươi chỉ đem theo những thứ này trốn ra ngoài?” Tiền đâu? Quần áo đâu?
“A? Ta quên mất …..” Tiểu Tiểu gãi đầu, nàng đi theo Vưu Đức Ân chín năm, quần áo thực phẩm đều có người an bài cho, cũng chưa bao giờ cần xài tiền, cho nên nàng đối với ngân lượng không có khái niệm gì.
“Tiểu Tiểu, ngươi không đem ngân lượng theo, ngân lượng của ta thì bị cha ta tịch thu hết rồi, chúng ta xem ra không thể chạy trốn rồi, chỉ có thể cùng nhau đến Lam gia ăn uống.” Mộng tưởng chạy trốn, giờ đã bị một túi đồ ăn vặt làm tiêu tan.
“Chạy trốn? Sao lại chạy trốn? Không phải muốn tới Hàng Châu đi chơi một chuyến sao? Đức Ân, ngươi nói đi, ngươi tại sao lại bỏ rơi Tiểu Tiểu một mình đi Hàng Châu du ngoạn?” Chuyện này làm cho nàng thực đau lòng, cũng may là nàng cơ trí thông minh, đã kịp bí mật trốn lên xe ngựa.
“Cái này… Cái này là bởi vì… Bởi vì ta không muốn tới Lam gia ở Hàng Châu ăn nhờ ở đậu, không cần bọn họ tiếp đãi, tự chúng ta đi du ngoạn không phải vẫn vui hơn sao. Nhưng mà hiện tại, chỉ có thể tới Lam gia mà thôi.” Cảm giác tội lỗi bắt đầu lan ra.
“Lam gia? Nhà của Lam tiểu thư sao?” Bỗng dưng trong đáy lòng dấy lên một loại cảm giác không rõ ràng khó nói ra, Hạ Tiểu Tiểu khó chịu nhíu mày lại.
“Tiểu Tiểu, ngươi đừng nghĩ nhiều a, ta cùng Lam tiểu thư không hề có chuyện gì, ta căn bản không muốn tới Lam gia, là cha ta ép buộc ta đi….. Tiểu Tiểu, ngươi phải tin tưởng ta, ta thực sự cùng Lam tiểu thư không có gì.” Vưu Đức Ân nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu nhíu mày, hoảng hốt vội vàng giải thích.
“Tới Lam gia thì sao? Lam tiểu thư là người rất tốt a. Ngươi cùng Lam tiểu thư có chuyện gì sao? Ta sao lại không biết?” Khó hiểu nhìn bộ dạng lo lắng của Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu chuyển qua cảm giác hưng phấn. “Đức Ân, Hàng Châu khẳng định là rất vui a, Lam tiểu thư nếu muốn đưa ngươi ra ngoài dạo chơi, ngươi nhất định phải đem ta theo a.”
“Hắc hắc, chuyện này đương nhiên rồi.” Hai tiếng cười cùng vang lên, Vưu Đức Ân giúp Hạ Tiểu Tiểu chải lại mái tóc rối tung, rồi đội lên một cái mũ của tiểu tư, không dám nói thêm gì nữa, Vưu Đức Ân yên tĩnh hưởng thụ một chuyến đi đã có người bầu bạn.
Đoàn người đối với sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tiểu Tiểu, chỉ ngạc nhiên một lúc, sau đó lại tiếp tục lên đường, tựa hồ đã quen nhìn Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu luôn ở cạnh nhau như vậy.
Lộ trình trên xe thật thoải mái và vui vẻ, không quá vài ngày, bọn họ đã đặt chân lên đất của thành Hàng Châu
Hàng Châu Lam phủ, trước cửa có một vài tên gia đinh cung kính im lặng đứng chờ, nhìn thái độ bọn họ như vậy, có thể thấy được Lam gia luật lệ rất nghiêm khắc.
“Vưu thiếu gia, hoan nghênh hoan nghênh, mời vào trong dùng trà.” Quản gia Lam gia nhiệt tình nghênh tiếp Vưu Đức Ân.
“Làm phiền ngươi rồi, Lam lão gia đâu?” Vưu Đức Ân lịch sự hỏi.
“Lão gia cùng tiểu thư đang ở tại sảnh đường đợi người. Mời đi theo ta.” Quản gia trong lòng thầm gật đầu, vị Vưu thiếu gia này, rất lễ phép lịch sự, không kiêu căng cuồng ngạo, cả người toát lên tư chất văn nhã, không giống như trong lời đồn đãi.
Bên trong sảnh đường, Lam lão gia, Lam phu nhân cùng Lam Tĩnh Di vẫn đang ngồi đợi, Lam Tĩnh Di mặc dù nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra nàng đang nhìn chằm chằm về hướng cửa, trong ánh mắt lộ ra tâm tư không yên lòng.
Hừ, con của hồ ly yêu mị cũng chỉ là hồ ly yêu mị, đều không an phận như nhau! Lam phu nhân căm ghét nhìn ánh mắt của Lam Tĩnh Di.
Lam lão gia có hai nam tử và hai nữ nhi, trong đó, hai nam tử và một nữ nhi là do Lam phu nhân sinh ra. Lam Tĩnh Di là Lam gia nhị tiểu thư, thực ra là Lam lão gia trong một lần ra ngoài, bị người ta chuốc say sau đó cùng một cô nương trong kỹ viện triền miên một đêm rồi sinh ra. Cô nương này thâm tâm đã có kế hoạch, biết Lam lão gia xuất thân từ một nhà giàu có, không chỉ tính cách nghiêm túc mà còn rất có lương tâm, nên cố tình không dùng bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, sau khi có thai bụng to ra liền tìm tới Lam lão gia, Lam lão gia không còn cách nào khác đành phải nói với phu nhân, nhận nàng làm thiếp.
“Cha, ta không thích Lam gia tiểu thư, ta không muốn đi!” Vưu Đức Ân ngồi trên ghế tức đến bốc khói.
“Lam tiểu thư là Hàng Châu đệ nhất mỹ nhân, cao quý trang nhã, ngươi thế nào lại không thích? Ta biết ngươi thích Hạ nha đầu, ta cũng chưa từng nói là không cho phép ngươi thích nàng, ta chỉ muốn ngươi cưới về thêm một vài người vợ nữa, để sinh ra thật nhiều hài tử.” Vưu lão gia trừng mắt, đập lên bàn một cái.
“Ta không muốn cưới nhiề
u vợ, cha, ngươi nếu muốn có con dâu, ta hiện tại chỉ muốn cưới Tiểu Tiểu.” Từ lúc cả hai người đều có tình ý với nhau, nếu không phải vì lo lắng Tiểu Tiểu chưa kịp chấp nhận sự thật hắn là nam nhân, hắn đã cấp cho Tiểu Tiểu một cái danh phận từ lâu rồi.
“Không thể! Nếu ngươi cưới nha đầu Tiểu Tiểu trước, còn có thiên kim tiểu thư nhà nào nguyện ý vào cửa làm vợ lẽ nữa! Không được, không được, tuyệt đối không được!” Cho dù yêu thích nha đầu Tiểu Tiểu, nàng cũng chỉ là một nha hoàn, như thế nào có thể trở thành Vưu gia đại thiếu phu nhân.
“Cha, ngươi xem thường Tiểu Tiểu?” Vưu Đức Ân kinh ngạc nhìn cha mình.
“Ta, ta không có xem thường nàng, ý ta là nhà chúng ta với Lam gia là môn đăng hộ đối, hơn nữa ta thấy Lam Tĩnh Di đối với ngươi cũng rất có tình ý….. Ai nha, thế này đi, nếu ngươi chịu đi Hàng Châu một chuyến rồi thuận tiện cưới Lam Tĩnh Di làm vợ, ngươi tùy ý có thể cưới Hạ nha đầu!”
“Cha, ta không nghĩ ngươi vừa già đã quá hồ đồ như vậy. Cư nhiên lại có thể nghĩ như vậy! Ngươi lúc cưới nương của ta cũng là môn đăng hộ đối sao?”
“Cái này… Cái này đương nhiên không phải!” Vưu lão gia thận trọng nói, hồi tưởng lại, nương của Vưu Đức Ân chỉ là con gái của một vị tiên sinh dạy ở trường tư thục, gia cảnh tuy không giàu có, nhưng lại tri thư đạt lý, ôn nhu hiền thục, dung mạo tú lệ, nàng với Vưu lão gia lúc đó nhất kiến chung tình, ân ân ái ái.
“Cha, ngươi có vì thân thể bệnh tật yếu nhược của nương ta mà bỏ rơi nàng không?” Trong ấn tượng của Vưu Đức Ân, vào lúc nương còn sống, thân thể nàng không khỏe mạnh, chính vì sinh cho cha một đứa con, nên sau đó bệnh tật triền miên, một vài năm sau thì qua đời.
“Ta sao có thể bỏ rơi nương ngươi, nương ngươi thân thể không tốt là bởi vì thuở nhỏ không được chăm sóc đầy đủ. Lúc sinh ra ngươi nguyên khí chịu tổn thương lớn, nếu không phải vì sinh ra tiểu tử vô lại như ngươi, nương ngươi sao có thể ra đi sớm như vậy!” Hồi tưởng lại, Vưu lão gia vành mắt đỏ lên, nhớ tới thê tử thân thương đã qua đời sớm, bỏ lại hắn cô đơn trên thế gian này.
“Vậy ngươi cũng biết nương ta không thể sinh con nữa, sao không cưới về một vài bà vợ lẽ, sinh cho ngươi thêm vài đứa con?”
“Làm sao có nữ nhân nào có thể so sánh với nương ngươi? Ai…. Ngoại trừ nương ngươi, ai ta cũng không muốn.” Vưu lão gia thở dài nói.
Cha chính là một người si tình như thế a. Vưu Đức Ân cảm thấy mắt cũng nóng lên.
“Cha, ngươi cả đời này, chỉ yêu một mình nương, chỉ cưới một mình nương, sao hiện tại lại ép buộc ta cưới một người mà ta không thích?” Nói vòng vo một hồi, cuối cùng cũng dẫn dụ được Vưu lão gia vào tròng.
“Ta không phải là ép buộc ngươi cưới người khác. Chỉ là ngươi nhìn Hạ nha đầu xem, cả hai ngươi ở chung với nhau bao lâu rồi, bụng nàng một chút động tĩnh cũng không có….” Nhất thời không chú ý, Vưu lão gia bị đưa vào bẫy, buột miệng nói ra lời nói trong đáy lòng.
“Cha… Ngươi….” Vưu Đức Ân ngay lập tức đỏ mặt lên. Chết tiệt! Cha như thế nào có thể nói như vậy. Hắn cùng Tiểu Tiểu, ngoại trừ sự tình không hề thoải mái lần trước (lần mà anh í lên cơn đau chân í), căn bản chưa hề xảy ra chuyện gì nữa a.
“A… Ngươi… Xú tiểu tử này! Dám gài bẫy cha ngươi?” Vưu lão gia thần trí đã trở lại, thẹn quá hóa giận. “Đừng nói nhiều! Ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho ngươi rồi! Ngươi hiện tại lập tức xuất phát đi Hàng Châu! Ta không cần biết ngươi thích ai! Lam gia ngươi nhất định phải đến! Người đâu! Đem thiếu gia lên xe!”
“Cha —-” Vưu Đức Ân giãy giụa sống chết cũng không thành, đành vô phương bị người ta kéo lên xe ngựa.
“Tức chết ta! Tức chết ta!” Bên trong cỗ xe ngựa hào hoa, Vưu Đức Ân đấm vào tường tức giận hét lên, hắn vừa bước lên, xe ngựa ngay lập tức xuất phát, bên ngoài là năm tay đấm mà hắn bỏ tiền thuê về, hiện tại, đã là gia cẩu* mà cha hắn phái theo trông chừng hắn, hắn cũng không cách nào trốn thoát, nhưng mà hắn vẫn là chưa kịp tạm biệt Tiểu Tiểu. Hắn đi rồi, Tiểu Tiểu sẽ làm sao đây? Nàng sẽ lo lắng? Nàng sẽ sợ hãi? Nàng sẽ nhớ hắn? Vưu Đức Ân vành mắt từ từ đỏ lên. B ánh mắt lóe lên, ở góc xe ngựa, một đống nệm bông động đậy làm cho hắn chú ý.
(*gia cẩu: chó giữ nhà, haha)
“Là ai?” Hắn quát lên một tiếng, một tay kéo cái nệm dự phòng đó ra, một gương mặt đỏ lựng lộ ra, nhìn hắn cười ngọt ngào.
“Tiểu Tiểu? Sao lại là ngươi? Ngươi sao lại….”
“Hì hì, ta bí mật lẻn vào đây, ngươi muốn xuất môn, ta đi chung với ngươi a.” Hạ Tiểu Tiểu xõa mái tóc, trên tay cầm một túi đồ.
“Ngươi, tiểu gia hỏa này, trở nên thông minh rồi a!” Xoa xoa đầu Tiểu Tiểu, làm cho tóc nàng rối lên như cái tổ chim, trong lòng hắn thập phần vui vẻ, chuyến đi này không còn phải cô đơn và nhớ nhung nữa rồi.
“Vậy sao, ta trước giờ đều rất thông minh mà phải không a! Ngươi xem xem!” Hạ Tiểu Tiểu bĩu môi, dùng ngón tay chỉ chỉ lên y phục trên người.
Nhìn nàng như vậy, Vưu Đức Ân không nhịn được phá lên cười. “Ngươi thế nào lại đi ăn mặc y phục của tiểu tư* vậy.”
(*tiểu tư: kẻ sai vặt)
“Cái này ngươi không hiểu đâu, giả trang thành nam nhân sẽ an toàn hơn nha, chính là sẽ không gặp phải cái loại sắc lang như lần trước. Lúc trước ta giả trang đi theo các ngươi tới Cầm Phương Lâu, không có nam nhân nào nhìn ta a.” Chuyện Hoa Hoa Tiểu Bá Vương lần trước, vẫn còn làm cho nàng sợ hãi.
“Không tưởng được Tiểu Tiểu của ta hiện tại còn có rất nhiều người để ý a. Cũng không sai. Sau này xuất môn đi ra ngoài, ngươi cứ cải trang như vậy đi theo ta.” Chỉ là, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái, nhìn phải, bộ y phục vải thô của tiểu tư này, càng làm cho Tiểu Tiểu phô ra nét mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ môi đỏ răng trắng, làn da mềm mại trắng trẻo, nhìn như vậy, thật làm người khác muốn cắn một cái.
“Đức Ân, ngươi bụng sao?” Hạ Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn khóe miệng Vưu Đức Ân có một sợi chất lỏng.
“n…..” Muốn ăn ngươi… Nhìn ánh mắt trong veo của Hạ Tiểu Tiểu, hắn vừa thấy đói vừa thấy khát.
“Ta có đem theo đồ ăn ngon a, nếu ngươi đói thì ta lấy cho ngươi ăn.” Vui vẻ mở túi đồ trong tay, Hạ Tiểu Tiểu lấy ra một viên kẹo đường mà nàng thích ăn nhất, bỏ vào miệng của Vưu Đức Ân.
“Ngô, thật ngọt.” Khó khăn nhai nhai rồi nuốt xuống, Vưu Đức Ân không ngừng bực bội tự hỏi, từ lúc nào phòng bếp ở nhà tay nghề nấu nướng tệ đến như vậy? Khi nào quay lại phải kêu cha đổi người mới được.
“Ta làm kẹo đường có ngon không?” Hạ Tiểu Tiểu chỉ nói một câu ngắn, đã dọa Vưu Đức Ân một phen.
“Là ngươi làm?” Cúi đầu nhìn xuống túi đồ. “Bên trong túi đồ này là?”
“Đều là đồ ăn ta tự làm a, ngươi nhìn xem, có mai hoa cao, nguyệt nha tô, kẹo đường, còn có…..” Đều là nàng tự mình xuống bếp làm, đương nhiên là, người ở bếp ăn cũng có chỉ điểm một chút.
“Ngươi làm những thứ này?” Nàng nói nàng tự xuống bếp, đừng nói là trong túi này toàn là đồ ăn. “Tiểu Tiểu, ngươi đừng nói với ta, ngươi chỉ đem theo những thứ này trốn ra ngoài?” Tiền đâu? Quần áo đâu?
“A? Ta quên mất …..” Tiểu Tiểu gãi đầu, nàng đi theo Vưu Đức Ân chín năm, quần áo thực phẩm đều có người an bài cho, cũng chưa bao giờ cần xài tiền, cho nên nàng đối với ngân lượng không có khái niệm gì.
“Tiểu Tiểu, ngươi không đem ngân lượng theo, ngân lượng của ta thì bị cha ta tịch thu hết rồi, chúng ta xem ra không thể chạy trốn rồi, chỉ có thể cùng nhau đến Lam gia ăn uống.” Mộng tưởng chạy trốn, giờ đã bị một túi đồ ăn vặt làm tiêu tan.
“Chạy trốn? Sao lại chạy trốn? Không phải muốn tới Hàng Châu đi chơi một chuyến sao? Đức Ân, ngươi nói đi, ngươi tại sao lại bỏ rơi Tiểu Tiểu một mình đi Hàng Châu du ngoạn?” Chuyện này làm cho nàng thực đau lòng, cũng may là nàng cơ trí thông minh, đã kịp bí mật trốn lên xe ngựa.
“Cái này… Cái này là bởi vì… Bởi vì ta không muốn tới Lam gia ở Hàng Châu ăn nhờ ở đậu, không cần bọn họ tiếp đãi, tự chúng ta đi du ngoạn không phải vẫn vui hơn sao. Nhưng mà hiện tại, chỉ có thể tới Lam gia mà thôi.” Cảm giác tội lỗi bắt đầu lan ra.
“Lam gia? Nhà của Lam tiểu thư sao?” Bỗng dưng trong đáy lòng dấy lên một loại cảm giác không rõ ràng khó nói ra, Hạ Tiểu Tiểu khó chịu nhíu mày lại.
“Tiểu Tiểu, ngươi đừng nghĩ nhiều a, ta cùng Lam tiểu thư không hề có chuyện gì, ta căn bản không muốn tới Lam gia, là cha ta ép buộc ta đi….. Tiểu Tiểu, ngươi phải tin tưởng ta, ta thực sự cùng Lam tiểu thư không có gì.” Vưu Đức Ân nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu nhíu mày, hoảng hốt vội vàng giải thích.
“Tới Lam gia thì sao? Lam tiểu thư là người rất tốt a. Ngươi cùng Lam tiểu thư có chuyện gì sao? Ta sao lại không biết?” Khó hiểu nhìn bộ dạng lo lắng của Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu chuyển qua cảm giác hưng phấn. “Đức Ân, Hàng Châu khẳng định là rất vui a, Lam tiểu thư nếu muốn đưa ngươi ra ngoài dạo chơi, ngươi nhất định phải đem ta theo a.”
“Hắc hắc, chuyện này đương nhiên rồi.” Hai tiếng cười cùng vang lên, Vưu Đức Ân giúp Hạ Tiểu Tiểu chải lại mái tóc rối tung, rồi đội lên một cái mũ của tiểu tư, không dám nói thêm gì nữa, Vưu Đức Ân yên tĩnh hưởng thụ một chuyến đi đã có người bầu bạn.
Đoàn người đối với sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tiểu Tiểu, chỉ ngạc nhiên một lúc, sau đó lại tiếp tục lên đường, tựa hồ đã quen nhìn Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu luôn ở cạnh nhau như vậy.
Lộ trình trên xe thật thoải mái và vui vẻ, không quá vài ngày, bọn họ đã đặt chân lên đất của thành Hàng Châu
Hàng Châu Lam phủ, trước cửa có một vài tên gia đinh cung kính im lặng đứng chờ, nhìn thái độ bọn họ như vậy, có thể thấy được Lam gia luật lệ rất nghiêm khắc.
“Vưu thiếu gia, hoan nghênh hoan nghênh, mời vào trong dùng trà.” Quản gia Lam gia nhiệt tình nghênh tiếp Vưu Đức Ân.
“Làm phiền ngươi rồi, Lam lão gia đâu?” Vưu Đức Ân lịch sự hỏi.
“Lão gia cùng tiểu thư đang ở tại sảnh đường đợi người. Mời đi theo ta.” Quản gia trong lòng thầm gật đầu, vị Vưu thiếu gia này, rất lễ phép lịch sự, không kiêu căng cuồng ngạo, cả người toát lên tư chất văn nhã, không giống như trong lời đồn đãi.
Bên trong sảnh đường, Lam lão gia, Lam phu nhân cùng Lam Tĩnh Di vẫn đang ngồi đợi, Lam Tĩnh Di mặc dù nhìn có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra nàng đang nhìn chằm chằm về hướng cửa, trong ánh mắt lộ ra tâm tư không yên lòng.
Hừ, con của hồ ly yêu mị cũng chỉ là hồ ly yêu mị, đều không an phận như nhau! Lam phu nhân căm ghét nhìn ánh mắt của Lam Tĩnh Di.
Lam lão gia có hai nam tử và hai nữ nhi, trong đó, hai nam tử và một nữ nhi là do Lam phu nhân sinh ra. Lam Tĩnh Di là Lam gia nhị tiểu thư, thực ra là Lam lão gia trong một lần ra ngoài, bị người ta chuốc say sau đó cùng một cô nương trong kỹ viện triền miên một đêm rồi sinh ra. Cô nương này thâm tâm đã có kế hoạch, biết Lam lão gia xuất thân từ một nhà giàu có, không chỉ tính cách nghiêm túc mà còn rất có lương tâm, nên cố tình không dùng bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, sau khi có thai bụng to ra liền tìm tới Lam lão gia, Lam lão gia không còn cách nào khác đành phải nói với phu nhân, nhận nàng làm thiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook