Nha Hoàn Có Điểm!
Chương 20: Người xấu là dùng để đánh người xấu

“Tên thúi Hoa Hoa Tiểu Bá Vương trong thành Dương Châu muốn bắt Hạ Tiểu Tiểu về làm vợ nhỏ a! Uy, còn không mau chạy? Bọn hắn người đông thế mạnh! Bản thân ngươi không thể đánh lại bọn hắn đâu!”

Nhìn thấy bóng người càng ngày càng gần, Hồng Tử Duyến nóng nảy giẫm chân, không quan tâm đến cái đôi nam nữ chẳng phân biệt được tình thế mải lo ôm nhau kia, nàng chạy như điên về hướng Vưu phủ. Phải chạy nhanh tìm Tụ Hiền đến, bằng không Hạ Tiểu Tiểu cùng Vưu Đức Ân sẽ gặp nguy hiểm.

“Cái gì?!” Vưu Đức Ân nghe xong lời nói của Hồng Tử Duyến, trước là sửng sốt, sau là giận dữ, thân hình run rẩy trong lòng ngực kia, càng làm cho hắn phát ra lửa giận.

“Tiểu Tiểu, ngươi có sao không? Ng

ười nọ có làm gì ngươi không?” Lo lắng nhìn Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, chỉ thiếu mỗi việc tự mình kiểm tra, xác định Hạ Tiểu Tiểu không việc gì, Vưu Đức Ân nheo mắt lại, đáng chết, dám động vào người của hắn, thật không thể nhịn được!

“Ta không có việc gì, tiểu thư, người nọ hảo đáng sợ, người nọ muốn sờ, sờ ta…… Ta, ta sợ…… Ô……” Hạ Tiểu Tiểu khóc như mưa rơi, Vưu Đức Ân mặt mũi ngày càng xanh mét.

Mấy tên gia đinh kia cũng đã theo đuôi mà đến chỗ Hạ Tiểu Tiểu cùng Vưu Đức Ân đang đứng, Phùng Thạc cũng chân cao chân thấp chạy tới từ đằng sau.

“Con mẹ nó, cái đồ vô dụng, như thế nào làm cho xú nương Hồng Tử Duyến kia chạy mất?” Nhìn tới hai người còn đang đứng bên kia, Phùng Thạc tức giận cả người run run, “Còn ở đó mà thất thần, còn không mau đem này hai tiểu nương này trói lại cho ta!”

Năm gia đinh nghe lệnh vừa định tiến lên, chợt nghe thấy có người hét lớn một tiếng “Chậm đã!”

Người vừa nói chính là Vưu Đức Ân đang ôm Hạ Tiểu Tiểu trong tay, hắn sầm mặt, nhìn thấy Phùng Thạc với heo giống nhau như đúc, mở miệng nói: “Chính là ngươi, động vào Hạ nha đầu của ta?”

“Đúng vậy! Chính là bản đại gia! Như thế nào? Ngươi muốn nói thay cho tiểu nương này sao?” Phùng Thạc hoàn toàn không đem nam tử gầy yếu trước mặt đặt vào trong mắt.

“Hừ!” Vưu Đức Ân nhìn nhìn chung quanh năm tên gia đinh, lạnh lùng mở miệng hỏi ” Các ngươi là người của con heo phì này?”

“Ách? húng ta được thuê làm hộ vệ của hắn……” Năm kẻ vô danh đứng một góc đột nhiên bị hỏi, cả năm người trong lòng đều có chút không rõ ràng.

“Một tháng bao nhiêu tân bổng?” Vưu Đức Ân lại tiếp tục mở miệng. Khí thế cao ngạo mà lạnh lùng. Làm cho người ta không tự giác cảm thấy mình thật thấp kém.

“Mười, mười hai bạc……” Một người trong đám trả lời. Bọn hắn ở trong chốn giang hồ chỉ có thể xem như là vô danh tiểu tốt. Mỗi tháng có thể kiếm được mười hai bạc. Đã là thu vào không tồi.

“Mười hai bạc? Hảo! Ta cho các ngươi mỗi người một trăm hai mươi lượng hoàng kim! Các ngươi từ giờ trở đi. Nghe ta chỉ huy!”

“Gì? Một trăm hai mươi lượng hoàng kim?” Năm nhân rõ ràng có chút mơ hồ. Phùng Thạc tức giận kêu lên. “Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ. Ngươi xem bộ dạng hắn thế kia. Sao có thể giống một địa chủ!”

“Hừ! Một trăm hai mươi lượng hoàng kim ở Vưu gia chúng ta không coi là cái gì! Chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta cao hứng. Một ngàn hai trăm lượng hoàng kim ta cũng có thể cho!” Vưu Đức Ân lạnh lùng nói xong. Ném ra một cái túi tiền đầy ắp.

Vưu gia? Vưu gia phú khả địch quốc*? Năm tay đấm nhất thời sáng mắt. Một người trong đám tiến lên nhặt lên cái túi tiền. Mở ra. Bên trong tràn đầy ngân đĩnh. Ước chừng là bằng khoản tiền bọn hắn ở Phùng gia làm công nửa năm. Không hẹn mà cùng suy nghĩ, năm người nhất tề sang đứng phía sau Vưu Đức Ân. “Chúng ta năm người từ giờ trở đi hoàn toàn nghe theo Vưu thiếu gia sai khiến.”

(*phú khả địch quốc: giàu ngang một quốc gia)

“Ngươi, các ngươi một lũ cẩu nô tài thấy tiền là quên nghĩa!” Phùng Thạc nóng nảy nhảy nhảy lên như bị điện giật.

“Hừ! Dám động vào người của Vưu Đức Ân ta, ngươi phải có can đảm gánh vác hậu quả! Các ngươi năm người, bắt được đầu heo phì này, đánh thật mạnh cho ta, ta muốn xem hắn bị đánh bẹp thành tờ giấy! Ai đánh vô cùng tàn nhẫn, là có thể được thưởng hai trăm hai mươi lượng hoàng kim.” Vưu Đức Ân nhìn chằm chằm Phùng Thạc đang biến sắc, chậm rãi lệnh.

Trời ơi, một trăm hai mươi lượng hoàng kim lại thêm hai trăm hai mươi lượng hoàng kim, năm tay đấm kích động xoa xoa nắm đấm, vây quanh Phùng Thạc. “Phùng đại gia, mấy ca ca xin lỗi a.” Sau đó, lao vào đánh đấm.

“Các ngươi muốn làm gì? A– cứu mạng– cứu mạng a–” Mới vừa rồi Hoa Hoa Tiểu Bá Vương vẻ mặt còn khoa trương, bây giờ khóc lên khóc xuống.

“Tiểu thư? Hắn……” Chuyện gì thế? Hạ Tiểu Tiểu đang khóc, bị tiếng kêu thảm thiết bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. “Bọn hắn như thế nào lại đánh nhau?” Người xấu đánh người xấu?

” Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân nghe thấy thanh âm nhỏ trong lồng ngực, vội cúi đầu hỏi, chỉ hận không được đem nàng kiểm tra từ đầu đến chân, nhìn xem có tổn thương gì không.

“Ta, ta không có việc gì, chỉ là có chút sợ hãi. Tiểu thư, bọn hắn đây là?” Cánh tay nhỏ bé chỉ chỉ đến “chiến trường” cách đó không xa.

“Nga, bọn hắn a, không có gì đâu, chính là người làm sai bị trừng phạt thôi.” Vưu Đức Ân – nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Nga, nhưng mà, mấy người kia không phải rõ ràng là muốn đánh chết tên phì kia sao, trước đó còn nói chính mình là người dưới tay của tên tiểu bá vương kia mà? Như thế nào lại đánh người cùng nhà chứ?” Lại còn đánh mạnh như vậy, Hạ Tiểu Tiểu vội cúi đầu, không dám xem cái cảnh tượng máu me kia.

“Đại khái là bọn hắn cảm thấy chủ tử của mình rất béo, cần giảm béo a.” Vưu Đức Ân nói, mặt không đổi sắc.

“Xem ra, nơi này không cần ta ra tay.” Đột nhiên có người xen ngang nói, là Hồng Tử Duyến đang vội vàng kéo Tề Tụ Hiền

“Vưu thiếu gia, nhìn không ra là ngươi rất thủ đoạn nha, cư nhiên có thể làm cho bọn họ tự đánh nhau. Sách sách, thực hảo hảo a, như thế nào xuống tay hay như vậy.” Nhìn thấy một đống thịt béo nằm trên mặt đất, bị đánh đến thở không ra hơi, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng đều không phát ra được, Tề Tụ Hiền lắc lắc đầu.

“Vưu gia chúng ta có câu cách ngôn gia truyền nói là có tiền có thể sai khiển cả ma quỷ, Tề huynh ngươi không biết sao?” Thân là người Vưu gia, có một số việc trời sinh đã là như vậy.

“Có tiền có thể sử quỷ thôi ma? Ý là ngươi cho tiền mấy tên này, sai bọn họ đánh tên heo phì kia? Ngươi cho bao nhiêu bạc?” Hồng Tử Duyến tò mò hỏi.

“Không nhiều lắm, mỗi người một trăm hai mươi lượng– hoàng kim! Ai đánh mạnh, đánh đúng như ta yêu cầu, thưởng thêm hai trăm hai mươi lượng hoàng kim.” Thái độ khi nói tới hoàng kim với thái độ khi nói tới đồng bản (đồng xu a) không khác nhau bao nhiêu.

“Cái gì? Ba trăm hai mươi lượng, hoàng kim!” Hồng Tử Duyến mắt sắp rớt ra ngoài, vội la lên. “Mua bán kiếm tiền như vậy sao lại không cho chúng ta tham gia? Trời a, trời a, ngàn vạn lần ra tay nhẹ thôi, chừa cho ta đánh với a! Tụ Hiền, ngươi còn không mau qua kia đem con heo phì kia đánh bẹp ra! Ba trăm hai mươi lượng hoàng kim nha!!”

“Muốn ta ra tay?” Tề Tụ Hiền nhìn nhìn bãi chiến trường, bất đắc dĩ thu tay lại. “Hắn hiện tại bị đánh đến thế kia, kinh không chịu nổi một quyền của ta.”

“Cái này……” Tuy rất muốn kiếm ba trăm hai mươi lượng hoàng kim, nhưng không thể bởi vậy mà giết người phạm pháp a? Hồng Tử Duyến cực kỳ buồn rầu.

“Hồng tiểu thư, ngươi không có sao chứ? Cái tên Hoa Hoa Đại Bá Vương không không làm gì ngươi chứ? Không khi dễ ngươi chứ?” Hạ Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ đến ân cần thăm hỏi ân nhân cứu mạng một chút, vừa rồi nàng thấy tiểu thư liền hưng phấn quá mức, không chú ý tới an nguy của Hồng Tử Duyến, cảm giác thật sự là có lỗi.

“Cái gì? Hắn còn động đến Tử Duyến sao?” Vốn tưởng việc không liên quan đến mình, Tề Tụ Hiền vậy liền nheo mắt lại.

“Là a, vừa rồi hắn chỉ huy năm tên kia đối phó một mình Hồng tiểu thư, còn nói phải bắt Hồng tiểu thư về làm hắn hảo hảo vui vẻ a.”

Con mẹ nó, Phùng Thạc này ăn gan cọp sao, dám làm ra việc như vậy! Cư nhiên dám động đến Hồng Tử Duyến?! Tề Tụ Hiền tức giận đem nắm tay kêu rắc rắc, xoay người hướng đến Phùng Thạc, không quên nhả ra tiếp một câu. “Vưu thiếu gia, ba trăm hai mươi lượng hoàng kim kia đừng quên để cho ta, ta nhất định sẽ làm cho đầu heo này hảo hảo vui vẻ.”

Vẻ mặt thực bạo lực, phát ra mùi máu tanh, tiểu nữ không nên xem a. Vưu Đức Ân vội ôm Hạ Tiểu Tiểu, quyết định hồi phủ, trước khi đi ném ra một câu. “Mọi người cứ vui vẻ đi a.”

Cái gì? Này này, đây là cái loại người gì a! Phùng Thạc bị nhấn chìm trong bạo lực muốn kêu mà không ai nghe, kêu gào không có tác dụng, khóc rống lên một hơi, rồi lăn ra bất tỉnh.

Lời đồn lan ra, trong thành Dương Châu mọi người xôn xao bàn tán.

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại tiểu thư nhiều bệnh kia, kỳ thật là nam nhân.”

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia là kẻ biến thái.”

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia yêu thích nữ trang, không yêu nữ nhân, trước đây nhập phủ bao nhiêu tiểu thư, kỳ thật là Vưu lão gia muốn vì Vưu thiếu gia tìm vợ.”

“Này, ngươi biết không? Vưu gia đại thiếu gia tâm địa độc ác, Phùng thiếu gia không biết vì sao đắc tội với hắn, bị đánh thành đầu heo a.”

“Này, ngươi biết không? Đem Phùng Thạc đánh bẹp dúm chính là Tề Tụ Hiền nga, nghe nói là vì Vưu gia đại thiếu gia, bọn hắn lúc đó khẳng định có chuyện mờ ám……”

“Này, ngươi biết không? Nghe nói Vưu gia đại thiếu gia thân thể yếu đuối, không thể có con, ai……”

Tin tức cuối cùng là, Vưu gia đại thiếu gia tới gặp Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc cầu hoan (xin… xin sex a…) thế nào không thành, ngượng quá hóa giận, đem đánh thành thái giám.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương