Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu
-
Chương 8:
“Ly hôn?”
An Nhã khó có thể tin mà nhìn cô, như đang xác định người con gái đến quán bar mua say này có phải Hứa Tân Di hay không?
“Cho nên, Dịch Dương thật sự ngoại tình?”
Hứa Tân Di ngửa đầu uống chai RIO khác, cúi đầu uể oải, nức nở nói: “Mấy chuyện đó giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là, anh ấy nói muốn ly hôn với em.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết tin Tân Di kết hôn với Dịch Dương, An Nhã cảm thấy hai người không lâu dài, sớm hay muộn cũng ly hôn. Hứa Tân Di chịu biết bao ủy khuất trong cuộc hôn nhân này, cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Một người kiêu ngạo ương bướng như vậy, cố tình lại rối rắm về phương diện tình cảm, ăn nói khép nép, bước lên một con đường toàn màu đen.
Nghe được tin ly hôn, cô thật muốn lôi kéo Hứa Tân Di đi bar quẩy một trận, khui champagne chúc mừng.
“Em đừng đứng mãi ở chỗ này mà rối rắm, đàn ông một lần bất trung, trăm lần không cần, ngoại tình là tuyệt đối không thể tha thứ, biết không?”
“Nhưng mà…”
An Nhã nghe vậy, nổi giận.
“Đừng nói em còn yêu anh ta đó. Thứ đàn ông chó như Dịch Dương không đáng để em yêu, nghe chị, chờ em ly hôn, chị share cho em số Wechat của một trăm chàng trai trẻ, đẹp hơn rất nhiều so với gương mặt già đầy băng giá của tên Dịch Dương kia.”
“Một trăm?!”
Hứa Tân Di nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô biết An Nhã yêu thích giăng lưới, đổi bạn trai như thay quần áo, nhưng không ngờ, thế nhưng có hơn một trăm.
Ánh mắt Hứa Tân Di tràn ngập hâm mộ.
“Tân Di, em cũng biết tính chị rồi, chị chỉ là một người quản lý quèn, lại chỉ có một mình em là minh tinh.”
“Cho dù là tiền lời hay là danh tiếng chị đều không theo kịp em, nhưng em nhìn chị đi, ngoắc ngoắc ngón tay thôi đã có nhiều đàn ông bu quanh chị, xua như xua vịt.”
“Huống chi là em, em cứ yên tâm đi, chờ em ly hôn, em nhất định sẽ hối hận, hối hận tại sao không biết sớm để ly hôn. Nơi nơi chốn chốn phồn hoa, em lại canh giữ một mình Dịch Dương, thật tình chị cảm thấy tiếc hận thay những người đàn ông đó.”
“Sao? Có nghĩ thử xem không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai lại không muốn kia chứ.
Hứa Tân Di nước mắt tung hoành.
Nửa tiếng sau, hai người không ồn ào rời khỏi quán bar, An Nhã chở Hứa Tân Di đến dưới lầu chung cư Minh Thần, giơ giơ lên di động.
“Trai trẻ hẹn gặp, ly hôn xong nhớ điện cho chị, không ly hôn thì đừng quấy rầy thế giới hai người của chị, cảm ơn.”
Nói xong, nghênh ngang lái xe đi. Nhìn An Nhã tiêu sái rời đi, Hứa Tân Di phát ra thở dài đầy hâm mộ.
Đều là phụ nữ, so sánh với chị ấy, cô thật sự là quá thảm mà. Nhưng cũng may mắn, loại sinh hoạt bi thảm này, đêm nay phải hạ màn.
Hứa Tân Di mang tâm tình sung sướng lên lầu, Dịch Dương còn chưa có tới, cô ngồi ở trong phòng khách an tĩnh chờ đợi.
—— “Một trăm trai trẻ, An Nhã không phải là gạt mình đi? Chị ấy quen một trăm trai trẻ?”
Đồng hồ tí tách, Hứa Tân Di đắm chìm ở trong kế hoạch vui sướng sau khi ly hôn, hoàn toàn không chú ý tới tiếng bước chân phía sau.
—— “Thât ra hoàn toàn không cần thiết, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, khoảng thời gian trước công ty mới vừa cho ra mắt một nhóm nhạc nam, mỗi người chân dài 1 mét 8, lúc ở công ty cũng có quan sát, chặc, dáng người, chặc, gương mặt… Thật là tuyệt, sau khi ly hôn mình cũng phải tìm một cơ hội để làm quen mới được.”
Nghĩ vậy, Hứa Tân Di không khỏi lộ ra nụ tươi cười tinh quái.
Ai không thích loại hình đẹp trai lại sạch sẽ, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp, trai trẻ bá đạo lại săn sóc kia chứ? Tùy tiện nghĩ đều cảm thấy…
“Hứa Tân Di!”
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên ở bên tai cô, Hứa Tân Di đột nhiên giật mình, thiếu chút nữa từ trên sô pha nhảy dựng lên, tập trung nhìn, là Dịch Dương, không biết đã đến từ khi nào, đang ở đứng ở phía sau sô pha.
—— “Tên lưu manh, làm mình sợ muốn chết! Đi đường không tiếng động là muốn hù chết mình sao?”
Dịch Dương vòng qua sô pha ngồi đối diện với cô: “Tới một hồi, thấy cô phát ngốc nên không quấy rầy cô.”
Cô hướng đầu nhìn ra cửa, luật sư đâu?
“Chỉ có một mình anh tới thôi sao?”
Dịch Dương nhướng mày.
“Bằng không còn có ai?”
Ừm, thôi vậy, ngày đó luật sư đã nói rất rõ ràng về mục phân chia tài sản, cũng chỉ thiếu mỗi chữ ký của Dịch Dương, không cần thiết lại làm luật sư đi một chuyến.
Dịch Dương ngửi được mùi rượu bay trong không khí.
“Cô uống rượu?”
“Uống một chút.”
Hứa Tân Di cúi đầu, sửa sang lại cảm xúc, thanh thanh giọng nói: “Được rồi, anh lấy ra tới đi, ký tên xong chúng ta ai về nhà nấy.”
“Ai về nhà nấy?”
“Anh yên tâm, bên phía ông nội, em sẽ bảo thủ bí mật, ở trong mắt những người biết cuộc hôn nhân của chúng ta, chúng ta vẫn là phu thê, không có ly hôn, chờ sức khỏe của ông nội tốt hơn một chút, chúng ta lại chậm rãi nói chuyện ly hôn cho ông biết sau, thế nào?”
Dịch Dương nhìn cô không hề chớp mắt, vẫn không nói chuyện.
Thật ra, đôi mắt của Dịch Dương rất đẹp, con ngươi đen nhánh trong sáng, mắt đào hoa, chỉ xa xa nhìn cô như vậy, ánh mắt như say lại không say, làm người sinh ra một loại ảo giác bị anh thâm tình nhìn chăm chú.
Nhưng chỉ có Hứa Tân Di biết, trong xương cốt người đàn ông này là thật sự lạnh nhạt, nói một câu không kiên nhẫn, quả thực có thể làm tâm trạng của người khác rơi thẳng xuống địa ngục.
Hứa Tân Di mất tự nhiên quay đầu đi, tránh né va chạm ánh mắt với Dịch Dương.
“Trải qua một ngày một đêm, em đã nghĩ kỹ, có câu nói rất đúng, một lần bất trung, trăm lần không cần.”
“Em có thể chịu đựng anh không yêu em, em cũng có thể chịu đựng anh lạnh nhạt với em, nhưng em không thể chịu đựng chồng của em ra bên ngoài tìm tiểu tam, anh yên tâm, chuyện anh ngoại tình em sẽ bảo thủ bí mật, sẽ không có người thứ ba biết.”
Cô biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt đăm đăm, một bộ dáng nản lòng thoái chí. Dịch Dương nhìn một hồi, tiếp theo sau đưa một túi văn kiện tới trước mặt Hứa Tân Di.
“Cái gì vậy?”
Giấy thỏa thuận ly hôn?
Hứa Tân Di mở túi văn kiện trước mắt Dịch Dương, lấy tất cả đồ vật bên trong ra tới.
“Cô yên tâm, không phải giấy thỏa thuận ly hôn. Con người của tôi không thích gánh tội thay, cũng không thích bị người khác oan uổng, bằng vào mấy tấm ảnh đã phán định tôi ngoại tình, thật sự không công bằng, cho nên tôi tìm chút chứng cứ, cô nhìn xem đi.”
Nghe Dịch Dương nói đây không phải giấy thỏa thuận ly hôn, Hứa Tân Di cũng không muốn nhúc nhích đồ vật trong túi văn kiện này. Nghe anh nói đây là chứng cứ, càng không muốn nhìn.
“Nơi này tổng cộng có mười bức ảnh, vốn cũng có mấy tấm nữa, nhưng tôi nghĩ chỉ mấy tấm như vậy cũng đủ rồi, cô nhìn kỹ rõ ràng.”
Hứa Tân Di bị buộc, bất đắc dĩ cầm một tấm ảnh lên nhìn. Một tấm là Tả Dung ngồi ở bên cạnh Dịch Dương. Một tấm là Tả Dung đứng ở hành lang, nói chuyện với Dịch Dương. Một tấm là Dịch Dương rời đi.
Tả Dung check hình trên máy chụp ảnh cùng một người đàn ông khác, còn một tấm, là người đàn ông kia, cởi áo khoác vest của bản thân choàng lên người Tả Dung, sau đó cầm máy chụp hình lên chụp.
Chứng cứ rành mạch, vô cùng xác thực.
“Người tên Tả Dung này tôi cũng đã tra xét, một tra, tra ra không ít đồ vật. Người tên Tả Dung này đóng phim chung với cô, có một quyển tạp chí showbiz đưa tin, còn có cuộc phỏng vấn của Tả Dung, nội dung phỏng vấn cảm giác quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Tân Di, kết bạn có thể, nhưng cũng nên đánh bóng đôi mắt, đừng kết bạn bậy bạ, ai cũng nhào lên làm quen.”
… Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.
“Ký chủ, cô không có bất kỳ lý do gì để ly hôn.”
“Chị biết!”
“Thật ra Dịch Dương lớn lên đẹp trai hơn nhiều so với một trăm trai trẻ.”
“Chị có mắt, Chị sẽ xem, Chị biết ai đẹp ai xấu. Một mình Dịch Dương làm sao có thể đánh đồng với một trăm trai trẻ?”
Thịt kho tàu ăn ngon, chẳng lẽ cô sẽ ăn mỗi ngày sao? Một trăm món ăn, mỗi ngày đổi một món, không ngon hơn sao?
Hứa Tân Di điều chỉnh tốt tâm trạng, thở sâu, thật cẩn thận mà lòng mang một tia chờ mong, khẩn trương hỏi: “Vậy anh còn muốn ly hôn với em sao?”
—— “Tôi kiêu ngạo ương ngạnh, tôi ích kỷ, tôi có dục vọng chiếm hữu mạnh, tôi nghi thần nghi quỷ, chỉ mấy tấm ảnh chụp tối hôm qua thôi tôi đã hoài nghi anh, hét vào mặt anh, anh xem tôi hư như vậy, anh còn không mau ly hôn.”
—— “Nêu anh ly hôn, anh có thể đi tìm người phụ nữ khác dịu dàng ấm áp hiền thục hơn tôi gấm trăm lần, Tần Nghiên là một lựa chọn không tồi, đạt chỉ tiêu con dâu nhà họ Dịch, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhà thiết kế nổi tiếng, người mẫu độc quyền. Một người phụ nữ như vậy mới xứng đôi với anh.”
—— “Cho nên nhanh nhanh ly hôn với tôi, theo đuổi hạnh phúc của bản thân đi.”
Dịch dương cúi đầu, chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, khẽ cười nói: “Anh không có ngoại tình, thì sao lại muốn ly hôn?”
“Anh không phải vẫn luôn muốn ly hôn với em sao? Anh không thích em mà.”
“Đó là trước kia.”
Dịch Dương ngẩng đầu nhìn cô: “Hiện tại tôi không muốn ly hôn.”
Trái tim của Hứa Tân Di lạnh hơn phân nữa: “Tại sao?”
“Không phải cô vẫn luôn không muốn ly hôn sao? Không vui?”
“Vui… Em rất vui…”
Hứa Tân Di vui đến mức khóc ra tới, ngồi vào bên cạnh Dịch Dương, run rẩy ôm lấy anh: “Thực xin lỗi, là em sai, em không nên hiểu lầm anh, em hẳn là thử tin tưởng anh mới đứng, em biết, anh khẳng định không có ngoại tình.”
Con tim Hứa Tân Di răng rắc, vỡ tan đến nát nhừ.
—— “Dàn hậu cung của mình, một trăm trai trẻ của mình, còn chồng trẻ…”
Hứa Tân Di nhớ tới một lời kịch của nam chủ, thực hợp với tình huống hiện tại của cô.
—— “Trẫm lòng mang thiên hạ, chẳng may chính cung quá hung dữ, các ái phi, chờ một thời gian, đợi trẫm nghĩ lại cách khác.”
“…”
Dịch Dương trực tiếp tức mà cười, còn chưa ly hôn đã nghĩ đến đàn ông, xem Dịch Dương anh là người chết?
Anh cố ý dán ở bên tai Hứa Tân Di, nói: “Từ trước không biết lòng người hiểm ác, hiện tại mới hiểu được, có một số việc không phải nhìn đơn giản như vậy, giống như cô. Nếu không phải người kia trăm phương ngàn kế, tôi thật đúng là không biết cô yêu tôi sâu đậm đến như vậy.”
Bỏ mịa rồi!
—— “Không ngờ tên lưu manh này nói chuyện buồn nôn đến như vậy?”
Hứa Tân Di da gà nổi toàn thân.
—— Không được, mình không thể ngồi chờ chết, mình phải nghĩ lại cách khác…”
Hứa Tân Di nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách nào tốt, trái tim lúc đập lúc ngưng, giả mù sa mưa ôm Dịch Dương khóc.
“Nhưng trước đó, thái độ ngạo mạn ở giới showbiz hoành hành ngang ngược, khoảng thời gian trước em thiếu chút nữa đẩy một nữ diễn viên xuống cầu thang, em… Em còn rất chán ghét Tần Nghiên, em cũng là phụ nữ, liếc mắt đã biết cô ta có ý với anh, em còn không thích tắm rửa, không thích gội đầu, không thích trẻ con… Đúng! Ông xã, em không thích trẻ con, nghe nói sinh con rất đau, em không muốn sinh, sau này chúng ta không cần con cái, được không?”
Nhà họ Dịch có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, Dịch Dương có thể đồng ý, nhưng ba mẹ Dịch và ông nội sẽ không đồng ý.
“Chúng ta còn trẻ, chuyện con cái không vội.”
Dịch Dương làm như cảm thán, nói một câu: “Mẹ nói đúng, tình cảm đều yêu cầu thời gian tới bồi dưỡng, em yên tâm, sau này anh sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ LY HÔN.”
Hứa Tân Di không gì đáng buồn bằng tim đã chết.
—— “Giang sơn của Trẫm, tiêu rồi!”
Hết chương 8
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook