Nhất Phẩm Lan Đình ở vào vị trí trung tâm thành thị, được xây dọc theo vùng ven sông, vừa đến ban đêm, phong cảnh toàn bộ vùng ven sông sáng lên ánh đèn đèn đầy lung linh lộng lẫy, vô số đèn đuốc được trang trí rực rỡ, vô số người đi dạo xung quanh.
Phía sau Dịch Dương một dãi cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ, đêm tối được hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng như đom đóm, mà trước mặt Hứa Tân Di, một dãy ngọn nến cao lung linh, năm ngọn nến, được sắp xếp theo dạng hình tam giác, champagne cùng rượu vang đỏ, bò bít tết và salad.
Thật là lãng mạn … Cái rắm!
Hứa Tân Di nhai nhai miếng thịt bò trong miệng, dao nĩa trước mặt bóng lưỡng phản quang ánh nên, dùng sức cắt xẻo đến mức cả bàn ăn đều rung chuyển.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
―― “Mình còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm, hừ, ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn cũng không nhớ rõ, còn có mặt mũi kêu mình về nhà ...”
―― “Có thời gian rãnh rỗi ăn bữa cơm này, còn không bằng ở công ty đọc thêm kịch bản nhìn tìm thêm nghệ sĩ cho công ty.”
Hứa Tân Di nhét bò bít tết vào trong miệng, một đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn Dịch Dương, nuốt không trôi nảy sinh độc ác nhai mấy cái.
Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng Dịch Dương vẫn cảm nhận được ánh mắt giết người của Hứa Tân Di, hầu kết lăn lộn lên xuống, cầm ly rượu vang đỏ lên uống một hớp che dấu xấu hổ.
Ngày kỷ niệm kết hôn của hai người bọn họ là ngày 27 tháng 3.
Nhưng ngày hôm qua, rõ ràng anh đã tra đúng ngày mà, xác thật là hôm nay.
Chẳng lẽ Hứa Tân Di nhớ lộn?
Nghĩ nghĩ, có lẽ thật sự có khả năng này, mặt ngoài nói thích anh, không phải còn không biết sinh nhật của anh vào ngày nào hay sao?
Dịch Dương mở khóa màn hình di động, mở ra note celendar, ngày kỷ niệm kết hôn thình lình hiện ra trước mắt, 27 tháng 3.
Anh phóng to ngày tháng, mới biết bản thân nhìn nhầm, nhìn 27 thành 21.
Dịch Dương làm như không có việc gì, buông di động xuống bàn ăn, thanh thanh yết hầu, nhìn Hứa Tân Di, nói: “Xin lỗi, là anh nhớ lầm ngày, sẽ không có lần sau.”
Hứa Tân Di ngẩn ra.
―― “Đây là đang xin lỗi mình sao?”
―― “Nhớ lầm ngày kỷ niệm kết hôn, một câu xin lỗi là xong việc hả?”
Thật là muốn cô mở miệng như thế nào cho phải đây, Dịch Dương chuẩn bị quà là hộp trang sức, anh đầy đầy hộp đưa tới trước mặt cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quà đã tặng cho em không có lý do gì lấy về, em nhận đi, ngày kỷ niệm kết hôn, anh lại tặng em thứ tốt hơn.”
Dùng quà để nhận lỗi, còn tính có chút thành ý.
Nhưng mặt ngoài vẫn phải giữ vững bình tĩnh, phải làm giá chút.
“Thôi đi anh, món quà quý giá như vậy em …”
“Cầm.” Dịch Dương nhìn thấu suy nghĩ hư tình giả ý của cô, một chữ nhét ngược trở lại.
Hứa Tân Di cố mà nhận lấy, nói nói: “Ờ thì, đành vậy, vậy em nhận cho anh vui lòng đó nha.”
Mở hộp trang sức ra, là một cái lắc tay, đính mấy viên kim cương giá trị xa xỉ, nhìn không ra kiểu dáng, cũng không có logo.
Hứa Tân Di cảm thấy mỹ mãn nhận lấy.
Không có logo mới càng quý, chứng tỏ là hàng đặc riêng, có một không hai.
Nếu đã nhận quà, Hứa Tân Di cho rằng cô cần phải nói vài ba câu thông cảm.
“Nhớ lầm ngày kỷ niệm kết hôn cũng không phải chuyện gì đáng chết, không phải chuyện gì quan trọng, ông xã à, phần tâm ý này của anh em nhận. Hôm nay anh tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, quá lãng mạn, em thật cảm động quá đi.”
“Phải không?” Không hiểu sao càng nghe cô nói anh càng muốn bịt kín cái miệng nhỏ đó.
Hứa Tân Di gật đầu.
Dịch Dương ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy em ăn nhiều một chút.”
“Ông xã cũng vậy nha.”
Ha, đàn bà.
――――
Thành phố A, trung tâm thành phố ánh đèn lộng lẫy, là nơi tụ tập mỗi ngày của người dân, lượng người khá nhiều, rời xa trung tâm thành phố có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hoa Danh Uyển là một chung cư cũ được xây dựng vào hai mươi năm trước. Khu chung cư cao bảy tầng không có thang máy, mặt tường loang lổ vết bẩn màu nâu đen, thang lầu đã đâu không được ai quan tâm, mặt tường từ trắng chuyển sang đen ngà.
Mặt đất tầng lầu làm bằng xi măng, gồ ghề lồi lõm, không ít tạp chất xếp lớp nằm dọc từng góc hàng hiên, bụi bặm chiếm cứ hơn phân nửa cửa ra vào. Công tơ điện tại lầu cũ đến mức người ngoài nhìn vào đều sợ hãi không biết nó sẽ bị chập khi nào, vô cùng nguy hiểm.
Chỗ tốt duy nhất là có rất nhiều cây cối xung quanh khu chung cư, mùa hè nắng gắt tàng cây cao lớn che khuất cái nắng, nhiệt độ khá thoải so với những khu chưng cư khác.
Bận rộn suốt một ngày, Giang Niệm kéo cơ thể mỏi mệt trở lại Hoa Danh Uyển, lấy chìa khóa mở cửa, nghênh đón anh không phải căn phòng hắc ám và yên tĩnh, mà là một ngọn đèn ngủ ở phòng khách.
Nắm then cửa, trái tim Giang Niệm căng thẳng.

Có người.
Có người chợt đứng lên từ trên sô pha phòng khách.
“Đã trở lại?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Giang Niệm mím môi, đóng cửa bước vào nhà.
Phòng khách, ba Giang ngồi ở trên sô pha, Giang Hoài đứng ở bên cạnh nhìn cậu.
Không có chìa khóa, lại có thể chưa xin phép chủ nhà đã vào cửa … Giang Niệm khép hờ mí mắt, giọng điệu không tính là tốt: “Sao ông lại tới đây?”
Giang Hoài còn chưa kịp mắng cậu vì thái độ hỗn hào đó, Giang Thành liếc cảnh cáo, tầm mắt trở lại trên người Giang Niệm, đầy lo lắng hỏi: “Đến thăm con, ba nghe anh con nói ngày hôm qua con tìm nó mượn một triệu, sao vậy? Có phải con gặp chuyện gì khó giải quyết hay không? Còn thiếu thì cứ nói, ba cho thêm.”
Giang Niệm lại không trả lời, liếc mắt nhìn Giang Hoài, vào phòng, từ trong phòng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Giang Hoài.
“Ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh vay tiền, là bởi vì chương trình gameshow bắt buộc làm. Lúc ấy chơi thua trò chơi nên bị trừng phạt … Đây là số tiền ngày hôm qua anh cho em, em chưa đụng tới, tất cả còn trong đây, trả lại cho anh.”
Giang Hoài không tiếp, cười nói: “Anh trai cho tiền em trai là chuyện đương nhiên, anh cho thì em cứ nhận đi, coi như cho em tiền tiêu vặt.”
Giang Niệm mặt không cảm xúc, bướng bỉnh không chịu nhận, đặt thẻ ở trên bàn trà trước mặt Giang Hoài, thái độ vô cùng rõ ràng.
Cậu không nhận bất cứ thứ gì từ nhà họ Giang dù là một đồng một cắc, cũng không tiếp nhận bất kỳ tình nghĩa nào từ người nhà họ Giang.
“Ba nghe nói con làm lộ thân phận của mình trên chương trình, con có cần anh của con phối hợp làm sáng tỏ …”
Giang Niệm cắt ngang ngay: “Không cần.”
Thấy ba Giang bị thằng em bướng bỉnh của mình liên tiếp cự tuyệt tình cảm cùng quan tâm, Giang Hoài cũng không tức giận, sâu trong thâm tâm anh cảm thấy ba mình xứng đáng bị em trai đối xử như vậy, nhỏ nhẹ hỏi: “Hôm nay anh nhận được tin, nói trên mạng có người bôi đen em, sao lại thế này? Giải quyết chưa?”
“Bôi đen?”
Hai từ này khiến cho Giang Thành chú ý: “Chuyện ra sao?”
Giang Hoài giải thích nói: “Có người đố kỵ Giang Niệm, cho nên tìm người ở sau lưng bố trí một ít tin giả dối hư ảo, bôi đen danh tiếng thằng bé.”
“Nếu con đã biết sao còn chưa giải quyết dùm em trai mình?”
Giang Hoài ngẩn ra, anh cũng là vừa biết không lâu, gần đây bận bịu chuyện hợp tác với tập đoàn Dịch thị, nên không chú ý nhiều đến những chuyện khác.
Giang Niệm không nhận ân tình này, nếu có thể nói, cậu tình nguyện không có liên quan gì đến nhà họ Giang.
“Mấy chuyện loại này, công ty sẽ giúp tôi giải quyết, không cần phiền toái. Còn có chuyện gì nữa? Không có thì mời trở về, tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Giang Hoài đối với thái độ của Giang Niệm có điều bất mãn, cất cao giọng: “Giang Niệm!”
Giang Thành liếc mắt trừng Giang Hoài, lấy ánh mắt nhắc nhở anh chú ý thái độ của bản thân.
Đối với Giang Thành không hề có lập trường cùng nguyên tắc, Giang Hoài cũng không biết làm gì cho phải, anh nhẹ giọng lại: “Anh và ba đặc biệt đến thăm em, đợi em mấy tiếng liền, em không rót một ly nước đã vội đuổi anh và ba là sao?”
“Chào đón chỉ dành cho khách đi từ cửa chính, còn loại không hỏi chủ nhà một tiếng đã vào cửa, tôi không đuổi ngay từ đầu đã nhân từ lắm rồi.”
Giang Niệm lạnh lùng liếc mắt nhìn ba Giang, không muốn nói quá nhiều: “Hai người muốn đi khi nào thì đi, tôi mệt mỏi, về phòng đây, muốn uống nước thì tự rót.”
“Đứng lại!”
Giang Hoài gọi cậu lại: “Thái độ gì vậy? Ngồi xuống!”
“Được rồi.”
Giang Thành nói: “Thằng bé mệt mỏi để thằng bé đi nghỉ ngơi, con la thằng bé làm gì.”
Giang Niệm nghe ba Giang nói xong, nắm chặt cửa phòng, cắn chặt răng, tức giận hét lên: “Nếu không có việc gì mời ông nhanh chóng rời khỏi đây, hai người ở đây, mẹ sẽ không thích ...”
Cửa phòng đóng lại.
Toàn bộ phòng khách chìm vào yên lặng.
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm dày đặc, kín kẽ, nhìn không thấy một tia ánh sáng, cho nên trong phòng chỉ có một cây đèn ngủ, trông có vẻ tối tăm bất lực.
Thật lâu sau, mới truyền đến một tiếng thở dài đầy nặng nhọc.
Giang Thành chậm rãi đứng lên.
Mới 50 tuổi, không tính già, nhưng thân thể đã già hóa, bất quá mới ba bốn năm, từ người đàn ông trung niên to cao tới hiện tại đã thành gốc cây khô cằn, ngày càng sa sút.
Ông vuốt ve sô pha cũ nát trong phòng khách, nhìn ghế bập bênh cũ nát làm bằng trúc trên ban công kia, như giây tiếp theo, sẽ có một người phụ nữ dịu dàng xih đẹp từ trên ghế bập bênh đứng dậy, cười nhào vào trong lòng ngực của ông.
Giọng Giang Thành đầy run rẩy: “Đây là nơi mẹ con từng ở, con xem, hoa bách hợp trắng này là loài hoa mẹ con thích, thật muốn nhìn thấy cảnh nơi nơi đều có bách hợp trắng.”
Giang Hoài im lặng đi theo phía sau Giang Thành.
“Ba có cảm giác … Sẽ nhanh thôi … Là ba có thể nhìn thấy mẹ của con.”
“Ba đừng nói như vậy.”
Giang Thành cười cười: “Là ba làm chuyện có lỗi với mẹ con, sớm một chút đi gặp mẹ con, không phải là chuyện đúng đắn hay sao. Đây hình như là lần thứ hai ba tới nơi này …”

Ông ngẩng đầu nhìn chung quanh toàn bộ nhà ở: “Lần trước tới, còn không phải bộ dáng này, con phục hồi căn phòng như cũ sao?”
Giang Hoài gật đầu.
“Ừ, làm tốt lắm.”
Nói xong, ông vịn cái bàn mãnh liệt ho khan vài tiếng, trái tim co chặt, như kim đâm vào tim.
“Ba, ba không sao chứ?”
Giang Thành xua xua tay, nhưng vẫn thở hồng hộc: “Không có việc gì, bệnh cũ.”
“Ngày mai con đi đến bệnh viện với ba, kiểm tra lại ...”
“Không cần, thân thể của mình tự ba biết, đừng làm chuyện không đâu, hai ngày nữa không phải muốn đến Dịch thị bàn chuyện hợp tác sao? Chờ nói xong chuyện hợp tác, ba lại đến bệnh viện sau cũng chưa muộn.”
Giang Hoài biết anh không thể quyết định thay Giang Thành, nhìn nhìn căn phòng của Giang Niệm, chỉ nói: “Thời gian không còn sớm, ba trở về sớm nghỉ ngơi đi, còn về Giang Niệm, con sẽ chăm sóc thằng bé.”
Giang Thành gật đầu, hai người cứ như vậy mà rời đi.
Bóng đêm càng sâu.
Giang Niệm đứng ở cửa sổ, nhìn Maybach rời đi dọc theo con đường nhỏ khu chung cư cũ, chậm rãi khép chặt hai mắt.
――――
Chuyện Giang Niệm bị bôi đen, tiếp theo sau đó là một loạt những tiếng mắng chửi, bình luận ác ý càng ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy độc thủ sau lưng phải thực hiện được ý đồ. Chỉ trong một đêm, tất cả những tin đồn xấu, những tin tức bôi đen có liên quan đến Giang Niệm đều hành quân lặng lẽ âm thầm biến mất không thấy chút dấu vết nào.
Hứa Tân Di được đến tin tức trước tiên, là Giang Hoài làm.
Có chỗ dựa chính là không giống nhau.
Sau này Giang Niệm ở giới showbiz, còn không đi ngang sao.
Nghĩ vậy, Hứa Tân Di lại thở dài, đều là tổng tài bá đạo, tại sao Dịch Dương lại không thể học hỏi cách là của cùng Giang Hoài kia chứ? Sau này nếu có thể che chở cô như vậy, cô ở giới showbiz cũng có thể đi ngang nha.
“Tân Di, mấy bộ lễ phục này em thích bộ nào.”
An Nhã đưa lễ phục đến cho Tân Di chọn để ngày mai đến tham gia tiết trao giải của đài truyền hình, đều là những bộ có một không hai, thuộc những thương hiệu nổi tiếng.
Quá nhiều sự lựa chọn, Hứa Tân Di liếc mắt một cái nhìn trúng bộ lễ phục váy trắng dài bo ngực hở vai ở giữa đám lễ phục xa xỉ kia, có thể tôn lên dáng người, thể hiện rõ mọi đường cong trên cơ thể, phô bày ra những điểm quyến rũ trên cơ thể cô.
“Nhà đài cũng mời Giang Niệm, ngày mai em hãy dẫn thằng bé theo.”
“Đương nhiên, người nhà mình mà.”
Hôm sau, Hứa Tân Di mặc lễ phục váy trắng dài bo ngực hở vai, từ trên xe bước xuống, đứng ở trên thảm đỏ, mỉm cười nhìn truyền thông, nhiếp ảnh gia và các fan từ bốn phía. Giang Niệm mặc một suit đen, tóc vuốt keo, rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, có thể nhìn ra hình ảnh Giang Hoài lúc mười tám tuổi.
Nhưng hôm nay rõ ràng Giang Niệm có chút ngẩn người, Hứa Tân Di nghĩ lầm là cậu đang khẩn trương, nhắc nhở cậu: “Đừng khẩn trương, đi theo chị là được.”
“Dạ.”
Có nhân viên lại gần nhắc nhở có thể bước vào, lúc này Hứa Tân Di mới mang theo Giang Niệm đi lên thảm đỏ.
Âm thanh click click răng rắc từ camera không dứt bên tai, đèn flash không ngừng lóe sáng, toàn bộ hành trình Hứa Tân Di đều mỉm cười vẫy tay chào hỏi, mà Giang Niệm lại căng chặt toàn thân, không có một chút ý tươi trên mặt.
Thẳng đến khi đi đến cuối thảm đỏ, sau khi ký tên, MC đặt câu hỏi, Giang Niệm cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Cũng may MC cũng là người có kinh nghiệm, năm ba câu đã giải vây thay Giang Niệm.
Đi vào giữa sân, Hứa Tân Di tìm vị trí của mình, ngồi xuống, khoảng cách gần sát với vị trí Giang Niệm, hai ghế liền kề.
“Vừa rồi sao lại thế này? Sao hôm nay em không có chút tinh thần nào hết vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì mà chị không biết không?”
Giang Niệm mỉm cười lắc đầu: “Không có, chỉ là có chút khẩn trương.”
Hứa Tân Di đưa bình nước lạnh cho cậu: “Uống nước, đợi lát nữa em chỉ cần ngồi mỉm cười là được.”
Giang Niệm tiếp nhận, uống uống, rồi gật đầu.
Mở màn là khúc nhạc dạo thật sự chậm rãi. Hứa Tân Di ngồi một hồi lâu cũng không thấy ngôi sao thần tượng đến đầy đủ, vị trí chỗ ngồi có gấn tên của các ngôi sao, nên ai đến ai không đến nhìn là biết ngay.
Đêm nay Giang Niệm không nói lời nào, Hứa Tân Di chán đến chết, lấy di động ra, mở khóa màn hình, tám chuyện với Dịch Dương.
Hứa Tân Di: “Ông xã, anh thấy ảnh chụp của em hôm nay chưa, có đẹp không anh?”
Hứa Tân Di: “[ ảnh chụp ][ ảnh chụp ][ ảnh chụp ][ ảnh chụp ]”
Hứa Tân Di gửi liên tiếp mấy tấm hình liền cho anh, là ảnh chụp cô mặc lễ phục bước lên thảm đỏ.
Vô cùng xinh đẹp, quả thực không gì sánh được.

Thực mau, Dịch Dương trả lởi một câu: “Rất đẹp. Giải thưởng truyền hình?”
Hứa Tân Di: “Dạ.”
Dịch Dương: “Khi nào kết thúc? Đi với ai?”
Hứa Tân Di: “Còn chưa có bắt đầu, còn sớm chán, em đi chung với Giang Niệm.”
Hứa Tân Di: "Đêm nay, giải nữ chính tốt nhất khẳng định là ủa em, đến lúc đó khẳng định sẽ phải mở tiệc mời khách, anh đừng đợi em."
Dịch Dương: “Ừ, anh cũng có việc, không nói chuyện với em nữa, về nhà nói sau, đừng uống rượu.”
Dịch Dương khóa màn hình di động, nghe trợ lý nói người của tập đoàn Giang thị đã tới.
Dịch thị và Giang thị cuối cùng có hợp tác hay không, đều quyết định ngay trong hôm nay.
Dịch Dương và những nhân viên chức cao đến phòng họp.
Vừa vào phòng họp đã nhìn thấy Giang Thành được mọi người vây quanh.
Dịch Dương mặt không đổi sắc chào đón.
“Nghe Giang tiên sinh đã giao phó toàn quyền trong tập đoàn cho tổng giám đốc Giang, không ngờ, lần hợp tác này, Giang tiên sinh lại tự mình ra mặt ký hợp đồng.”
Sắc mặt Giang Thành nhìn qua không tốt lắm, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng chống đỡ: “Hai nhà hợp tác quan trọng nhất, tôi không yên tâm, tới trấn cửa ải thôi.”
“Mời ngồi.”
Hai phía đều đồng loạt ngồi xuống.
Hai bên tập đoàn đều ngồi xuống xem kỹ lại hợp đồng, từng người đều nhằm vào đối phương, nói ra những điều kiện có lợi cho mình.
Dịch Dương bình tĩnh không thay đổi sắc mặt nhìn Giang Thành, người đã lâu chưa lộ mặt nhúng tay vào mọi công việc trong tập đoàn, trong lòng suy đoán nguyên nhân Giang Thành xuất hiện vào ngày hôm nay.
Hết nữa ngày, rốt cuộc hai phía cũng đình chỉ giao lưu, mục đích đạt thành, tất cả đều nhất trí.
Chỉ còn chờ người cầm quyền hai bên đứng ra định đoạt.
“Nếu Giang tiên sinh quyết tâm một lần nữa hợp tác với Dịch thị, bắt tay làm việc chung trở lại … Như vậy, tôi tin tưởng Giang tiên sinh là mang theo thành ý tới. Rốt cuộc, trong khoảng thời gian này, hai công ty đã nỗ lực xem xét hết điều kiện của nhau. Dịch thị chúng tôi đều xem ở trong mắt, dựa theo cơ sở hợp đồng, Giang thị sẽ chỉ lấy 5% lợi tức. Đây là điều kiện cuối cùng Dịch thị đưa ra, không biết Giang tiên sinh thấy thế nào ?”
“5%.”
Ánh mắt Giang Thành tựa mũi tên nhìn Dịch Dương.
“Chủ tịch Dịch so với ba của cậu quả thực chỉ có hơn chứ không kém. Nếu là ba của cậu còn sống tuyệt đối sẽ không dõng dạc ở trước mặt tôi, ép lợi tức chỉ có 5% đâu.”
“Nay đã khác xưa. Nếu hiện tại người nói chuyện hợp tác với Giang tiên sinh là tôi, thì xin mời Giang tiên sinh suy xét điều kiện mà tôi đã đưa ra.”
“5% quá ít, 8% là điểm mấu chốt cuối cùng của Giang thị.”
Dịch Dương lắc đầu, ung dung không phá khí phách nhìn Giang Thành: “Một khi đã như vậy, tôi nghĩ buổi đàm phán hôm nay đến đây là kết thúc, sau này có cơ hội, lại hợp tác.”
Giang Thành ấn đường nhíu chặt, trong lòng cân nhắc đủ đường.
Hạng mục này một mình Giang thị ăn không vô, trải qua mấy phen suy tính, ích lợi lớn nhất là hợp tác với Dịch thị nuốt vào cái hạng mục này.
Trừ bỏ Dịch thị, ông không thể chọn được nhà nào hợp tác càng tốt. Chủ yếu, là ông tin tưởng cách làm người của người nhà họ Dịch.
Một khi hợp tác đạt thành, giang sơn màu mở của Giang thị ít nhất sẽ tồn tại trong hai mươi năm.
“Chủ tịch Dịch.”
Giang Thành gọi anh lại, đứng dậy vươn tay với anh: “Hợp tác vui vẻ.”
Dịch Dương duỗi tay nắm: “Hợp tác vui vẻ.”
“Những chi tiết khác của hạng mục chúng ta sẽ mau chóng bổ sung sau, hiệp ước cũng sẽ mau chóng xử lý tốt, đến lúc đó …”
Giang Thành cứng người, tốc độ tái nhợt của sắc mặt có thể thấy được bằng mắt thường, một tay đỡ bàn làm việc, một tay gắt gao nắm chặt phần ngực, chậm rãi ngã xuống.
Tình huống xảy đến quá mức đột nhiên, ai cũng đều không dự đoán được.
“Ba!”
Giang Hoài nhanh chân bước lên đỡ Giang Thành.
Trong phòng hội nghị nhất thời hoảng loạn.
Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Mau gọi 120!”
Xe cứu thương thực mau đã ngừng ở dưới cửa toàn nhà, chuyện xảy ra ở Dịch thị, Dịch Dương tự mình đưa đến bệnh viện. Nhưng dọc trên đường đi, trái tim Giang Thành đã đình chỉ nhảy một lần, tới bệnh viện, lập tức đưa vào phòng cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Giang Hoài bình tĩnh gọi điện thoại cho Giang Niệm, nhưng không ai tiếp.
“Hiện tại lập tức đến Hoa Danh Uyển, công ty Hứa Tân Di, lập tức mang Giang Niệm tới đây cho tôi.”
Trợ lý và vệ sỹ của Giang Hoài nghe xong vội vàng rời đi.
Dịch Dương nhớ tới hôm nay Hứa Tân Di đi tham gia chương trình trao giải của đài truyền hình: “Từ từ, để tôi gọi hỏi Tân Di.”
Anh nhanh chóng lấy di động ra gọi cho Hứa Tân Di, cũng không ai tiếp.
Cắt đứt điện thoại, lại nhanh chóng gọi cho An Nhã, đợi sau một hồi, gần kết thúc cuộc gọi chờ An Nhã mới tiếp nghe.
“A lô, xin hỏi ai đó?”
“Tôi, Dịch Dương.”
“Dịch Dương? Anh tìm …”

“Tôi tìm Tân Di, Giang Niệm có ở đó không?”
“Ở.”
“Đưa di động cho Tân Di.”
An Nhã đưa di động cho Hứa Tân Di.
“Ai?”
“Chồng em, tìm em chắc là có việc gấp.”
Hứa Tân Di bắt máy: “A lô, ông xã, anh tìm em …”
“Giang Niệm ở đó sao?”
“Ở.”
“Em lập tức mang thằng bé đến bệnh viện tư nhân Nhất Dân, bệnh tình của Giang tiên sinh đang rất nguy kịch.”
Hứa Tân Di ngẩn ra, tắt đi nụ cười tươi trên mặt: “Em đã biết.”
Bệnh viện, đèn phòng cấp cứu sáng suốt một tiếng, rốt cuộc tắt, bác sĩ thở dài từ phòng cấp cứu ra tới.
“Bác sĩ, thế nào?”
Bác sĩ lắc đầu: “Giang tiên sinh đã tỉnh, tuy rằng chúng tôi đã tạm thời khôi phục nhịp tim cho Giang tiên sinh, nhưng lấy tình trạng trước mắt của Giang tiên sinh tới nói …”
Giang Hoài không nghe ông nói vô nghĩa, đẩy cửa xông vào phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu, Giang Thành được đeo mặt nạ ô xy trên mặt, bên cạnh giường bệnh là một dàn máy móc y tế, âm thanh tích tích tích của nhịp tim.
Một người hai tiếng trước còn đứng ở phòng họp đàm phán, hai tiếng sau lại gần đất xa trời, đại nạn buông xuống.
Giang Thành chậm rãi mở to mắt, cố sức đẩy mặt nạ ô xy trên mặt ra, đáy mắt tràn ngập u buồn, có chút vô hồn.
“Thằng bé đâu?”
Giang Hoài cắn răng: “Đang trên đường đến, lập tức tới rồi.”
“Ba … Ba chờ không được, con … Thằng bé … Con gọi cho thằng bé.”
“Dạ.”
Giang Hoài gọi cho Giang Niệm, sau hai tiếng vang, bên kia đã bắt máy, Giang Hoài nhanh chóng đặt ở bên tai Giang Thành.
Toàn bộ phòng trừ bỏ âm thanh của máy đo điện tim, cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Giang Thành.
“Niệm Niệm … Là ba, con có đang nghe không?”
đầu điện thoại bên kia không có âm thanh.
“Hôm nay ba có hơi mệt, có chút lời muốn nói với con, con nghiêm túc nghe ba nói, được không?”
Giang Thành hô hấp càng yếu, vẫn cứ lo nói: “Ba đã làm rất nhiều chuyện sai, ba biết con không muốn tha thứ cho ba, nhưng … Con còn nhớ rõ khi còn nhỏ con cưỡi ở trên lưng ba, muốn ba làm ngựa cho con cưỡi … Ba … Ba làm món đồ chơi cho con … Còn có … Còn có bánh sinh nhật … Ba tận tay làm cho con … Con phải nhớ kỹ những điều tốt của ba … Hãy quên những điều xấu của ba … Được không …”
“Niệm Niệm … Ba … Thực xin lỗi con, con mới mười tám … Sau này … Ba không thể chăm sóc con được nữa … Sau này … Con hãy nghe anh con, trong nhà … Trong nhà đã không có ba, con dọn về … Dọn về đi … Phòng của con vẫn còn … Ba không có … Không có thay đổi gì …”
Điện thoại đầu bên kia vẫn không có hồi âm.
Nhưng Giang Thành biết, thời gian của ông đã không còn nhiều lắm.
Ông gian nan làm Giang Hoài buông di động, dặn dò anh nói: “Giang Hoài … Nhớ kỹ … Hợp tác với Dịch thị … Không thể đứt đoạn … Hai liên thủ … Giang thị mới có thể … Mới có thể …”
Giang Hoài trầm giọng nói: “Con biết.”
Giang Thành thở dốc khó khăn, giơ tay giữ chặt lấy tay Giang Hoài, từng câu từng chữ gian nan thổ lộ:
“Còn … Con phải … Chăm sóc tốt em trai của con … Phải làm gương tốt cho thằng bé … Đừng dạy hư nó … Đời này không thể giống ba … Nhớ kỹ chưa …”
Giang Hoài trầm trọng trả lờ bốn chữ: “Con đã nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ … Nhớ kỹ thì …” Một chữ ‘tốt’ còn ở bên miệng, không thể phát ra âm thanh cuối cùng.
Nếp nhăn trên khóe mắt Giang Thành trượt xuống một giọt nước mắt, đồng tử dần dần tan rã, nhìn trong không trung đầy hư vô, ông nhìn thấy một người phụ nữ đầy dịu dàng ấm áp rất xinh đẹp tới đón ông.
Ông mỉm cười nhìn người phụ nữ đó, vươn hai tay như muốn ôm chầm người phụ nữ đó vào lòng.
Bàn tay nắm chặt lấy tay Giang Hoài không còn chút sức lực trượt dần xuống.
Tích ――
Một âm thanh bén nhọn chói tai vang khắp phòng cấp cứu.
Giang Niệm ở trong điện thoại hỏi anh: “Ông ta đã chết sao?”
“Ừ, đã chết. Em có muốn nói câu nào với ba không?”
Đáp lại anh, là sự im lặng.
Giang Hoài thất hồn lạc phách mà đứng ở mép giường, di động vẫn đặt ở bên tai, kiên nhẫn nghe.
“Không có, em nói rồi, đời này … Em sẽ không nói một lời nào với ông ta …”
“Không sao, ba đã chết.”
Giang Hoài chậm rãi đắp khăn trải giường che kím đỉnh đầu Giang Thành, hốc mắt đỏ thẫm, phát ra một tiếng nghẹn ngào đau đớn tận tim: “Giang Niệm, anh em mình đã không có ba rồi.”
Hết chương 76

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương