Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu
-
Chương 5:
Nhà chính nhà họ Dịch ở khu dinh thự Thủy Loan nổi tiếng, sông núi vờn quanh, rời xa nội thành, hoàn cảnh xung quanh vô cùng an tĩnh.
Lúc này đây, kim đồng hồ chỉ 11 giờ, trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh lật sách của Dịch Dương. Hứa Tân Di ôm chăn, ngàn lần rối rắm nhìn anh.
Hai người gặp phải vấn đề gian nan nhất sắp xảy ra. Vợ chồng cùng chung chăn gối.
Kết hôn hai năm, Hứa Tân Di và Dịch Dương chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa Dịch Dương vẫn luôn không thích cô, chán ghét có thành kiến với cô, không muốn cùng ngủ chung một giường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ rõ, buổi tối đầu tiên sau khi kết hôn, Dịch Dương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng nói cho cô, đời này anh sẽ không yêu cô, càng sẽ không chạm vào cô. Đêm đó, anh ở thư phòng làm việc cả một đêm.
Sau lại dọn ra nhà chính, Dịch Dương tình nguyện ngủ phòng cho khách cũng không muốn ngủ ở phòng ngủ chính, chung phòng với cô, tình nguyện ở khách sạn cũng không muốn về nhà, giống như cô là sóng thần mãnh thú, tránh còn không kịp, phải vì thân thể xử nam của bản thân mà thủ tiết.
Hiện tại ở nhà chính, trong phòng chỉ có một cái giường. Dựa theo tác phong từ trước của Dịch Dương, hẳn là sẽ đi phòng khác ngủ mới đúng. Nhưng đảo mắt đã đến 11 giờ, sao người này một chút động tĩnh đều không có?
Vấn đề cùng chung chăn gối này, Hứa Tân Di không có bài xích như Dịch Dương. Tuy rằng cô cũng rất chán ghét ở chung dưới mái hiên với Dịch Dương, nhưng vì kế lớn ly hôn của mình, cô có thể nhịn một chút.
Dịch Dương không vui, là niềm hạnh phúc của cô, Dịch Dương vui, lại là nổi buồn của cô.
Nhìn Dịch Dương xoa mi mắt, vẻ mặt mệt mỏi, Hứa Tân Di cười hơi ghê rơn.
Sau khi kế hoạch chọc giận, sắc dụ của Hứa Tân Di thất bại, cô vẫn cứ bám riết không tha, quyết định không ngừng cố gắng tiếp tục công việc ly hôn vĩ đại.
Chỉ cần có lòng kiên nhẫn, không có hôn nào mà ly không được.
“Ông xã, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ thôi anh!”
Hứa Tân Di chui vào trong ổ chăn, tóc dài xả đến trước ngực, xốc lên một bên chăn bên gối, cố tình lộ ra đùi, một đoạn da thịt trắng nõn tinh tế, gợi cảm xịt máu mũi.
Đánh rắn đánh giập đầu, đánh ngay điểm yếu mới là trọng điểm.
Hai ngày này, từng vụ từng việc nhìn như là ở trong phạm vi nhẫn nại của Dịch Dương, chưa chạm vào điểm mấu chốt, cô vẫn cứ nhảy nhót, nhưng Dịch Dương là người nào?
Tuổi còn trẻ đã đi theo ông nội Dịch lăn lê bò lết lên thương trường, mà thương trường như chiến trường, tự thân trãi qua trăm ngàn trận chiến, những người từng gặp qua, ai không phải cáo già ngàn năm?
Chút việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này, căn bản không đủ lọt vào khe mắt anh.
Nếu Dịch Dương có thể nhịn như vậy, cô thật muốn nhìn, Dịch Dương có thể nhịn tới khi nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới chuẩn bị buông tạp chí đi ngủ, Dịch Dương nhìn đến một màn ‘ hương diễm ’ trên giường, hơi lạnh từ lòng bàn tay đột nhiên không thể hiểu được nhiệt độ dần tăng cao, như là nắm chặt một cây đuốc, thiêu đốt dần dần từ lòng bàn tay đến cánh tay, một cơn gió tiện thể thổi quét mà đến, lan tràn toàn thân.
Ánh mắt Dịch Dương hơi co lại, mặt mày hơi trầm xuống, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, bức bách bản thân dời đi tầm mắt.
“Mặc đồ đàng hoàng vào.”
Hứa Tân Di cười: “Ngủ mà mặc cái gì quần, cái gì áo nha!”
Cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh, liếc mắt đưa tình.
Cô có thể đoán được trong lòng Dịch Dương đang nghĩ gì.
—— “Tên lưu manh này trong lòng khẳng định là nghĩ, ‘Dịch Dương tôi hôm nay cho dù ngủ trên mặt đất, ngủ sô pha, ngủ cửa sổ, cũng tuyệt đối sẽ không ngủ chung một giường với Hứa Tân Di, hoặc là ‘ muốn quyến rũ tôi? A, đàn bà... Tôi sẽ không mắc mưu ’.”
Nghe được giọng nói của Hứa Tân Di, Dịch Dương chậm rãi đi lại, đứng ở mép giường, trên cao nhìn xuống, im lặng nhìn cô, xem kỹ hai giây.
—— “Ngày thường không phải vẫn luôn rất ghét bỏ mình sao? Chạy nhanh đẩy cửa đi ra ngoài ngủ phòng khách đi.”
Bốn mắt nhìn nhau, tự hỏi năm giây, Dịch Dương dứt khoát xốc chăn lên, sau đó lên giường, ngủ. Còn cuốn đi hơn nửa cái chăn của Hứa Tân Di. Hơn phân nửa cơ thể của Hứa Tân Di lỏa lồ ở bên ngoài không khí, gió lạnh một thổi, rùng mình một cái.
Trong phòng yên tĩnh.
“!!!”
Trong lúc nhất thời, Hứa Tân Di cũng không dự đoán được, trình độ chán ghét của Dịch Dương đối với cô đã rơi chậm lại. Trong suốt hai năm, lần đầu phá lệ nguyện ý nằm ngủ chung một giường với cô, sắc mặt từng chút suy sụp, như ăn phải ruồi bọ.
Như vậy mà cũng có thể nhẫn nhịn?
“Ông xã…”
Dịch Dương mở to mắt: “Ngủ.”
Nói xong, nhắm mắt.
Hứa Tân Di sợ hãi, nằm xuống, có chút lạnh, cô nắm chặt một góc chăn, một chút một chút kéo chăn về phía mình. Chăn kéo lại gần, còn lôi cuốn theo nhiệt độ cơ thể của Dịch Dương.
Thật ra, cô cũng không phải rất để ý đến chuyện cùng chung chăn gối với Dịch Dương, chỉ là…
—— “Đều nói đàn ông hai mươi tám tuổi huyết khí dương cương, tràn đầy tinh lực. Tên lưu manh này nhiều năm như vậy chưa từng chạm vào đàn bà, lỡ như buổi tối đột nhiên thông suốt sau đó lấy mình khai đao làm sao bây giờ?”
【Góc kiến thức :
Huyết khi dương cương, tràn đầy tinh lực: có thể hiểu là (có nhiều sức lực, đang trong thời kỳ khỏe mạnh, lúc nào cũng muốn quan hệ).】
—— “Chắc là không cầm thú đến như vậy chứ?”
—— “Nhưng nếu thực sự có cầm thú như vậy, mình nên la lên hay là im lặng? Muốn chống cự hay là không chống cự đây?”
—— “Không được, cơ thể hoàn mỹ này của mình cũng không thể để tên đàn ông chó này tùy ý chà đạp.”
Hứa Tân Di nắm chặt chăn, lặng lẽ xê dịch ra bên ngoài, cách Dịch Dương xa một chút.
“Cảnh cáo, quy định ‘ rễ tình đâm sâu ’ sắp tan vỡ, xin bổ sung cứu thoát.”
Hứa Tân Di lặng lẽ xê dịch vào trong, di chuyển về chỗ cũ.
Địch bất động ta bất động, cứ như vậy đi.
Chỉ cần Dịch Dương không làm gì, ngủ thì ngủ. Nếu anh ta thật dám làm…
Ánh mắt Hứa Tân Di dừng lại cây đèn ngủ trên tủ đầu giường, dự chi khoảng cách trong tầm tay, cây đèn bàn này chắc là có thể kiềm chế được thú tính của tên lưu manh này.
Vào lúc cô chuẩn bị bảo trì khoảng cách như vậy để ngủ, chăn đột nhiên bị xốc lên. Hứa Tân Di đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó ôm chăn ngồi bật dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dịch Dương.
—— “Tới tới, tên lưu manh này quả nhiên có ý nghĩ không an phận đối với mình.”
—— “Xong rồi xong rồi, lỡ như mang thai phải làm sao bây giờ? Ly hôn khẳng định không được, đến lúc đó bắt buộc phải sinh con, dáng người biến dạng thành bà thím già, tên đàn ông chó này sẽ tiếp tục hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, sau đó đánh mình mắng mình nhục nhã mình.”
—— “Không được không được, mình không thể chịu ủy khuất như vậy!”
—— “Cầm thú! Mặt người dạ thú!”
Dịch Dương không nói một lời, đứng dậy, đưa lưng về phía Hứa Tân Di, bởi vì hô hấp kịch liệt nên đôi vai lên xuống phập phồng. Ở nơi Hứa Tân Di nhìn không tới, sắc mặt tức đến xanh trắng.
Nghe thử coi, tiếng lòng của Hứa Tân Di là tiếng người sao?
Ý nghĩ không an phận?
Bộ anh điên rồi sao mà có ý nghĩ không an phận với cô ta?
Anh giống đói bụng ăn quàng sao?
Hiện tại Dịch Dương rất hối hận, hối đến ruột đều đen.
Sớm tại phía trước, anh nên một bút cắt đứt nhân duyên, ly hôn với Hứa Tân Di, không nên mang lòng hiếu kỳ mà dây dưa dây cà với cô ta.
Sau một lúc lâu không động tĩnh.
“Làm gì?”
Thử hỏi xong hai chữ này, Hứa Tân Di lại cảm thấy có chút khắc nghiệt, nuốt một ngụm nước miếng, sửa miệng hỏi: “Ông xã, anh làm sao vậy?”
Dịch Dương thở sâu, dùng hết lực khống chế suốt đời làm bản thân bình tĩnh lại.
“Tôi đi phòng khách ngủ.”
Cứng đờ ném xuống năm chữ, Dịch Dương nhanh chóng rời đi. Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, lúc này Hứa Tân Di mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô biết mà, tên khốn nạn này sẽ không nguyện ý ngủ chung một giường với cô, phía trước lo lắng dư thừa. Vừa lúc, đêm nay cô có thể thanh thản ổn định ngủ ngon.
Hứa Tân Di ôm chăn mơ hồ, thẳng đến sau nửa đêm mới ngủ.
Làm một người con gái, Hứa Tân Di có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, những ý nghĩ vừa rồi trong lòng cô, đối một với một người đàn ông đang nằm ngủ cạnh một người con gái mà nói, có bao nhiêu nguy hiểm.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tân Di còn nằm ngủ nướng trong ổ chăn ấm áp, nghe được tiếng đập cửa bên ngoài.
Hứa Tân Di vào đoàn phim khá trễ nên vì đuổi kịp tiến độ quay, không cần biết ngày hay đêm liều mạng quay cho kịp tiến độ của đoàn phim.
Kể từ khi phim truyền hình 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》 khởi động máy tới nay, cô chưa từng ngủ một giấc ngon lành.
Dịch Dương về nước, cô có việc riêng nên xin đạo diễn nghỉ hai ngày.
Lúc này mới thời gian có thể thở dốc, ngủ một giấc cho thoải mái. Tối hôm qua cố ý nói với Bác Trần một tiếng, làm bác ấy đừng kêu cô dậy ăn bữa sáng, nhưng mới sáng sớm tinh mơ, tiếng đập cửa liên tiếp như gọi hồn.
Hứa Tân Di lăn qua lộn lại, tức giận.
Loáng thoáng cô cũng không nghe rõ người ngoài cửa đang nói cái gì, mơ mơ màng màng hình như nghe được ‘ lão tiên sinh đã trở về ’.
Lão tiên sinh đã trở về?
“Ông nội đã trở về?!”
Hứa Tân Di trốn vào trong chăn chăn co người lại như tằm, như bị điện giật, đột nhiên ngồi dậy.
Không phải nói cuối tuần mới trở về sao? Tại sao hôm nay đã trở về rồi?
Hứa Tân Di theo bản năng nhìn quanh bốn phía, trên giường hỗn độn chỉ có một mình cô, không thấy Dịch Dương. Đánh vào đầu một cái chát, cô thiếu chút nữa đã quên, tối hôm qua Dịch Dương đi sang phòng khác ngủ.
Quản không được ba bảy hai mốt, Hứa Tân Di xoay người đứng dậy, lung la lung lay đi đến cửa phòng, thở sâu một hơi, mở ra cửa phòng.
“Bác Trần, có chuyện gì?”
Bác Trần đứng ngoài cửa, cười tủm tỉm nói: “Sáng sớm hôm nay lão tiên sinh đã trở lại, hiện tại ở dưới lầu, phu nhân kêu tôi lên gọi thiếu phu nhân và thiếu gia nhanh chóng rời giường.”
“Dạ, con và Dịch Dương lập tức đi xuống.”
Thấy Bác Trần xoay người xuống lầu, Hứa Tân Di vội đẩy cánh cửa phòng cách vách, từng cái từng cái mà tìm, trái phải hai cái phòng, tìm không thấy người. Vào phòng gọi cho Dịch Dương, nề hà gọi mấy cuộc đều không thông.
Tên khốn nạn này suốt buổi tối đi ngủ ở đâu vậy?
Nhìn mấy cái phòng chung quanh lầu ba, lầu ba được phân thành hai phương hướng, chính giữa là cầu thang nối liền lầu hai với lầu ba, hành lang ngăn cách hình chữ U, phân biệt hai bên trái phải là hai dãy phòng, mỗi dãy có ba phòng, một dãy bên này đều tìm không thấy người, chắc là ngủ dãy phía bên kia.
Hứa Tân Di để chân trần mà đi, tư thế lười biếng dán vách tường hành lang đi về phía đầu bên kia.
Cô không thể gióng trống khua chiêng, phải lặng lẽ, không thể làm người dưới lầu nghe thấy, càng không thể làm ông nội biết hai người bọn họ kết hôn hai năm, hiện tại còn chia phòng ngủ.
Phòng khách mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện.
“Ba, để con đỡ ba lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Đây là giọng của Dịch phu nhân.
Lúc sau truyền đến tiếng bước chân lên lầu.
Đúng lúc vào lúc này, một cánh cửa phòng cách cô gần nhất mở ra, trên người Dịch Dương mặc áo ngủ, tóc tán loạn, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ đứng ở cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, mắt thấy sắp đi lên lầu ba tới nơi.
Xong rồi xong rồi, không thể làm ông nội nhìn thấy hai người bọn họ trong hình dạng này.
Hứa Tân Di không kịp giải thích, chạy lấy đà, cơ thể nhẹ như yến nhảy nhào vào trên người Dịch Dương, như sói đói chụp mồi, vô cùng thoăn thoắt mà leo lên trên người Dịch Dương, đôi tay gắt gao bám vào cổ anh, hai chân gắt gao kẹp chặt eo anh, rất giống hình ảnh con lười bám vào thân cây.
Sáng sớm, Dịch Dương còn chưa có phục hồi tinh thần lại, đại não còn mơ mơ màng màng chưa hoạt động, dù là đại não hay là tay chân, đều còn đang trong giai đoạn thức tỉnh.
Mới vừa mở cửa, anh còn chưa có tới kịp nói một lời, một cơn gió mạnh đánh úp lại, trước mắt mơ hồ, ngay sau đó một sức nặng trực diện mà đến, Dịch Dương không được chuẩn bị sẵn sàng, chân đứng không vững, lảo đảo lui ra sau vài bước, phía sau lưng dày rộng hung hăng đập trên tường.
Thiếu chút nữa đã bị tuyệt chiêu núi đè Panda của Hứa Tân Di đè chết.
Cốp ——
Trán của hai người đâm vào nhau, cứng đối cứng.
“ A——”
Trước mắt Dịch Dương biến thành màu đen, phía sau lưng đau buốt, trên người còn treo một con heo Hứa Tân Di gần 50kg, đã hoàn toàn thanh tỉnh, tức giận đến cả người phát run.
“Hứa Tân Di! Đi xuống!”
Mới sáng sớm, đã nghĩ làm chuyện xấu.
Hứa Tân Di che lại trán, liên tục phát ra âm thanh hút khí, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra lời, vì quá đau.
Tiếng bước chân trên thang lầu đột nhiên im bặt.
Hứa Tân Di che lại trán ôm chầm gốc cây trước mặt, tầm mắt Dịch Dương đối diện Dịch phu nhân đỡ ông nội Dịch.
“Ông nội?”
Hứa Tân Di cưỡi ở trên người Dịch Dương quay đầu ra sau nhìn, giả vờ kinh ngạc.
“Ông nội, ông thật sự đã trở về?”
Ông nội Dịch trở về là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không thể đoán trước được, nên càng không có thời gian chuẩn bị.
Thời niên thiếu ông ăn không ít khổ, đến lúc già, cơ thể ốm đau từ từ chuyển xấu. Hai tháng sau khi Hứa Tân Di kết hôn với Dịch Dương, ông nội Dịch bởi vì vấn đề sức khỏe chuyển xấu nên không thể không nhập viện điều trị.
Sau đó lại chuyển đến viện điều dưỡng an dưỡng, đi một chuyến, chính là đã hơn một năm.
Trước đó không lâu, bác sĩ tuyên bố, sức khỏe của ông nội Dịch đã chuyển biến tốt, có thể về nhà tu dưỡng, ông nội Dịch lập tức không chịu ở thêm một ngày, nổi lên tính tình, ngày hôm sau đã trở về nhà.
Đương nhiên, việc này cũng không nói cho bất kỳ người nào trong nhà họ Dịch, tính trẻ con của ông chưa hết, muốn gây bất ngờ cho mọi người. Nào có nghĩ đến, vừa trở về đã thấy một màn này.
Ông nội Dịch không cảm thấy có cái gì, nhưng Dịch phu nhân lại nhíu mày, nhìn hai người sáng sớm lôi thôi lếch thếch còn ôm ôm dính dính, mở miệng dạy dỗ: “Mới sáng sớm tinh mơ, hai đứa đứng ở đây làm cái gì vậy hả? Giày cũng chưa mang, còn không buông xuống!”
Hứa Tân Di rụt rụt hai chân kẹp ở trên eo Dịch Dương.
“Biết ông nội nóng lòng trở về, quên mang giày, Dịch Dương đau lòng con, cho nên… Mẹ đừng trách anh ấy.”
Ông nội Dịch ngăn cản Dịch phu nhân dạy dỗ hai người, ánh mắt hiền lành dịu dàng đầy tình cảm nhìn hai người: “Không có gì, người trẻ đều như vậy, Dịch Dương, nhanh ôm Tân Di về phòng đi, trời lạnh như vậy sao không mang giày đã chạy ra ngoài.”
“Ông xã, chân lạnh, che che.”
Dịch Dương dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn cô, đáy mắt toát ra lửa giận, cũng cảnh cáo cô không cần quá phận.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi trước.”
Ông nội Dịch cười ha hả mang theo Dịch phu nhân đi rồi, nói rõ không trộn lẫn chuyện của hai vợ chồng, nhỏ giọng nói: “Hai năm không thấy, tình cảm của hai đứa nhỏ tốt đến như vậy sao?”
Dịch phu nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người, một lời khó nói hết, cười cười, nói: “Con đã nói mà ba không tin, hiện tại tận mắt nhìn thấy, ba có thể yên tâm rồi phải không?”
Hứa Tân Di ỷ vào ông nội Dịch đã trở lại, nhét chân vào trong tay Dịch Dương. Chân lớn lên cũng khá xinh xắn, non mịn lại trắng nõn, móng chân hồng nhuận trong sáng. Dịch Dương chỉ cảm thấy giống như nắm một khối băng, đen mặt.
“Mau mau mau, ông nội còn đang nhìn đâu, mau ôm em về phòng.”
Dịch Dương một tay nắm chân cô, một tay ôm eo cô, nhịn một bụng lửa, ôm Hứa Tân Di trở về phòng.
“Ông xã, em biết anh không thích em, nhưng mà hiện tại ông nội đã trở lại, dù anh lại không thích em, cũng suy nghĩ cho sức khỏe của ông nội nha, phải phối hợp với em diễn một vở kịch.”
Dịch Dương mặt không cảm xúc: “Đi xuống.”
Hứa Tân Di buông tay ra, chậm rãi từ trên người Dịch Dương trượt xuống.
“Tôi biết mình nên làm cái gì, nhưng Hứa Tân Di, tôi cảnh cáo cô, ở trước mặt ông nội, cô an phận một chút cho tôi.”
Hứa Tân Di bĩu môi: “Ờ.”
—— “Lần sau tôi còn dám làm đó, anh làm gì được tôi!”
Dịch Dương căm phẫn mà vào toilet vệ sinh cá nhân. Hai người rửa mặt xong mặc tốt quần áo, xuống lầu.
Ông nội Dịch cũng đã nghỉ ngơi trong thời gian ngắn ngủi, sau đó trở lại trước bàn ăn, hưởng thụ bữa sáng đoàn viên lần đầu tiên trong mấy năm nay. Hứa Tân Di nhìn một đầu đầy tóc bạc của ông nội Dịch, rất là chua xót.
Lúc cô vừa xuyên qua, đầu của ông nội Dịch còn đen, thần thái rạng rỡ, còn chưa đến hai năm, dưới sự tra tấn của bệnh tật, tóc đã bạc trắng.
“Ông nội, ông trở về trước cũng không nói cho mọi người một tiếng, sức khỏe của ông không có việc gì chứ?”
“Ông nội càng già càng dẻo dai, có thể có chuyện gì?”
Ông nội Dịch cười ha ha, từ ái vỗ vỗ mu bàn tay của Hứa Tân Di: “Dịch Dương đâu?”
“Anh ấy lập tức xuống ngay.”
Vừa mới dứt lời, Dịch Dương từ trên lầu đi xuống dưới, một thân tây trang áo mũ chỉnh tề. Cho dù trải qua chuyện kinh hoàng vừa rồi đầy binh hoang mã loạn, trên mặt cũng tìm không ra bất kỳ biểu tình suy sụp hay tinh thần mệt mỏi, khí độ bình tĩnh, trầm ổn có độ, đi đến trước mặt ông nội Dịch.
“Ông nội.”
Mấy năm nay, thành tích của Dịch Dương thường xuyên được đưa đến viện điều dưỡng, tiến bộ và thành tựu của anh, ông nội Dịch rất rõ ràng.
Nhìn cháu trai đích tôn xuất sắc hơn người, có thể làm ông yên tâm giao trọng trách gia nghiệp này cho cháu trai duy nhất của mình. Ông nội Dịch gật đầu, tinh thần và sắc mặt vừa lòng, trong đáy mắt dần dần dày đặc tự hào.
“Không tồi!”
Ông nội Dịch luôn luôn chủ trương nghiêm khắc dạy dỗ đối với con trai và cháu trai, Dịch phu nhân biết, ông nội Dịch có thể nói ra hai chữ không tồi, là đã khẳng định thành tựu của Dịch Dương.
“Cái gì ông nội cũng đều rất vừa lòng, duy nhất một điều, ông đã đi đến viện điều dưỡng hơn một năm, sao hai đứa còn chưa nỗ lực sinh một đứa chắt trai cho ông?”
“Ông nội, công việc của con rất bận không có thời gian, hơn nữa Tân Di còn đóng phim, không thích hợp mang thai, chúng con còn trẻ, không vội.”
“Không vội? Chờ ông xuống mồ tụi bây mới vội sao?”
“Ông nôi, ông sẽ sống lâu trăm tuổi”
Dịch phu nhân vội hoà giải: “Ba, sáng sớm ba còn chưa có ăn sáng đi, có chuyện gì chúng ta ăn trước lại nói sau.”
Ông nội Dịch liếc mắt nhìn hai người, thở dài: “Ăn cơm.”
Việc này xem như cho qua.
Trên bàn cơm bày toàn là bữa sáng kiểu Tây, Hứa Tân Di ngồi ở bên cạnh Dịch Dương, giống như nhập vai người vợ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chuẩn bị bữa sáng cho chồng yêu của mình.
Trước tiên trét một lớp bơ vàng óng thật dày, lại quẹt một lớp mật ong, sấn người không chú ý, đắp lên một miếng bánh mì nướng, đưa đến bên miệng Dịch Dương.
“Ông xã, a ~”
Thấy Dịch Dương không mở miệng, Hứa Tân Di kỳ lạ hỏi: “Ông xã?”
Dịch Dương là một người kỳ lạ, có thể mặt không cảm xúc uống xong ly cà phê đen đắng đến tàn nhẫn, một tí ti đồ ngọt đều không ăn.
Không phải dị ứng nên không thể ăn, mà là không thích.
Dịch Dương nhìn cô không chớp mắt, cúi đầu cắn một ngụm, nhai hai cái, đột nhiên dừng lại, như ăn một miệng dầu, nuốt lại không thể nuốt, ói lại không thể ói, hầu kết lên xuống kịch liệt phập phồng, lật đật cầm một quả táo trên bàn gặm một miếng, ép bản thân nuốt xuống miếng bánh phát ói kia cùng với miếng táo.
Ăn một ngụm liếc một cái cảnh cáo, Hứa Tân Di không thèm để ý.
Hai miếng bánh mì nướng sandwich, cứ như vậy bị Hứa Tân Di một ngụm một ngụm đút xong.
Hai bàn tay được Dịch Dương giấu ở dưới bàn, nắm nắm lại giản ra, mặt không đổi sắc, kêu má Trương, người giúp việc trong nhà bưng tới hai ly cà phê, trong đó một ly đặt ở trước mặt Hứa Tân Di.
Dịch Dương chậm rãi bưng ly cà phê lên uống một ngụm.
“Em thích uống cà phê, cho nên anh kêu má Trương thuận tiện giúp em pha một ly.”
Không thêm đường không thêm sữa, cà phê đen đắng làm người buồn nôn.
Hứa Tân Di chột dạ cười cười, nói: “Em không thích…”
Cà phê đưa đến bên miệng cô, Hứa Tân Di tươi cười đột nhiên xụ xuống.
—— “Xem như anh lợi hại.”
Tự thôi miên chính mình, Hứa Tân Di cầm ly cà phê trong tay Dịch Dương, dưới ánh mắt yêu thương của ông nội Dịch, một ngụm một ngụm uống hết ly cà phê đen.
Cà phê xuống bụng, Hứa Tân Di trước tiên cảm nhận một chút mùi vị mang thai, thiếu chút nữa thông báo với thế giới xinh đẹp lộng lẫy.
“Ông xã, cảm ơn anh.”
—— “Anh chờ đó cho tôi!”
Ông nội Dịch nhìn, đáy mắt tươi cười càng sâu.
Dịch Dương, đứa nhỏ này không giống ông cũng không giống ba nó, mà là giống bà nội nó, mặt lạnh tâm lạnh, thấy bên cạnh có người hâm nóng trái tim nó, ông cũng an tâm rồi.
“Lúc chưa đi viện điều dưỡng, quan hệ của hai vợ chồng lạnh như ở Bắc Cực, vậy mà từ lúc ông trở về, tình cảm hai đứa lại tốt như vậy.”
Dịch phu nhân biểu tình khó có thể miêu tả, gian nan nói: “Tình cảm… Là có thể bồi dưỡng.”
Ông nội Dịch không nhìn ra manh mối, cười nói: “Đúng vậy.”
Báo xong thù, Dịch Dương nhìn đồng hồ: “Ông nội, thời gian không còn sớm, con đi làm trước, ông ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, trở về con nói chuyện với ông sau.”
“Đi đi.”
Dịch Dương đứng dậy đi ra ngoài.
“Ông xã, cà vạt của anh bị méo kìa.”
Dịch Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, đang chuẩn bị tự ra tay sửa sang lại cà vạt, Hứa Tân Di đứng dậy, đưa lưng về phía ông nội Dịch giơ tay giúp Dịch Dương, ‘ không cẩn thận ’ dùng sức quá mạnh, rút chặt cà vạt như siết cổ, Dịch Dương thiếu chút nữa ói sạch bữa sáng vừa ăn.
Hứa Tân Di vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, em không phải cố ý, ông xã, anh không sao chứ?”
Dịch Dương đè nặng ý muốn giết người, xả cà vạt, từ trong miệng cứng đờ nhảy ra mấy chữ: “Không có việc gì, tôi đi trước.”
“Từ từ.”
Hứa Tân Di ngửa đầu, chu chu miệng. Nhìn đôi môi bóng lưỡng căng mọng của Hứa Tân Di, Dịch Dương từng câu từng chữ nghiến răng nói: “Lại, làm, cái, gì?”
“Ông xã, moah moah.”
Hứa Tân Di, cô khinh người quá đáng!!!
Hết chương 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook