Chiếc vòng tan nát nằm trên mặt như đang hung hăng tát thẳng vào mặt Dịch Dương.
Từ sau khi về nước, sắc mặt Dịch Dương chưa từng đẹp qua.
Anh thật sự không thể nào tin tưởng, người mà anh hiểu biết suốt mười mấy năm lại là loại người độc ác giống như suy nghĩ của Hứa Tân Di.
Nhưng mọi việc trước mắt lại làm anh không thể không tin tưởng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không như thế, một cái hộp đắt tiền sang trọng sau khi đến trong tay anh, nhẹ nhàng mở, đã tan nát như vậy?
“Tôi …”
—— “Còn may là tránh thoát một kiếp, nếu không phải cái tên Dịch Dương coi tiền như rác này, mình còn không biết phải làm cách nào để thoát thân đâu!”
—— “Tên đàn ông chó này vào lúc mấu chốt quyết định còn rất có ích.”
“Ông xã, đây là một mảnh tâm ý của Tần tiểu thư, nhìn xem anh làm cái gì kìa!”
Hứa Tân Di vô cùng tiếc hận nhặt một mảnh vỡ của vòng ngọc từ trên mặt đất lên, vô cùng đau đớn.
“Chỉ nhìn sơ thì biết đây là một chiếc vòng ngọc có chất lượng tốt, sao anh lại không cẩn thận đến như vậy?”
“Dịch Dương, sao lại thế này, có cái vòng ngọc cũng cầm không chắc?”
Dịch phu nhân vội hoà giải, nhìn Tần Nghiên cười.
“Nghiên Nghiên, thật xin lỗi con, gần đây Dịch Dương công tác bận rộn, trong nước ngoài nước chạy trên toàn thế giới. Hôm qua vừa mới về nước, sai múi giờ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nó không phải cố ý, con đừng để ở trong lòng.”
Tần Nghiên đương nhiên sẽ không vì một chiếc vòng ngọc mà xảy ra mâu thuẫn với Dịch phu nhân, khóe miệng cong cong, ra vẻ hiểu chuyện.
“Không sao đâu cô, con biết Dịch Dương không phải cố ý, con cũng mới về nước hai ngày thôi, thường xuyên không phân biệt được múi giờ, đầu óc có chút choáng.”
“Con có thể nghĩ như vậy thì cô an tâm rồi.”
Con gái rượu của nhà họ Tần, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, là người mẫu độc quyền, gia cảnh của Tần Nghiên rất thâm sâu, tặng vòng ngọc đương nhiên là chất lượng cao. Trước khi Hứa Tân Di và Dịch Dương trở về, còn đặc biệt lấy ra cho Dịch phu nhân xem qua.
Dịch phu nhân có rất nhiều trang sức, sao lại không biết giá trị của vòng ngọc, lập tức nói quá tốn kém.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy cô ta nói ‘ Cô đừng nói vậy, con và Dịch Dương là bạn từ nhỏ cho đến lớn, lúc Dịch Dương kết hôn con không ở đây, lần này thật vất vả mới về nước một chuyến, coi như chiếc vòng ngọc này là quà tặng kết hôn con tặng cho Dịch Dương và Tân Di, cô cũng đừng từ chối con nữa’.
Lúc này Dịch phu nhân mới gật đầu.
Dịch phu nhân nhìn Tần Nghiên từ nhỏ đến lớn, cô ta biết Dịch phu nhân thích mình, trước khi Dịch Dương kết hôn với Hứa Tân Di vẫn luôn xem cô ta như con dâu.

Nhưng Dịch phu nhân lại thích, cũng không thắng nổi một tiếng hôn ước của ông nội Dịch.
Nhưng mà, trước khi về nước, cô đã hỏi thăm qua, hành động và việc làm của Hứa Tân Di không giống ai, tính cách kiêu ngạo ương bướng, không được Dịch phu nhân yêu thích. Ngay cả Dịch Dương cũng là bằng mặt không bằng lòng.
Một chiếc vòng ngọc đẹp như vậy đã trở thành một đống rác không đáng giá tiền, Tần Nghiên cũng không tiếc.
Cô chỉ tiếc, tại sao vòng ngọc không phải rớt bể ở trong tay Hứa Tân Di .
“Tần tiểu thư, tuy rằng lần này tất cả đều là Dịch Dương làm sai, nhưng sau khi trở về cô phải hỏi lại người bán vòng ngọc cho cô xem chuyện là thế nào, sao vòng ngọc lại dễ dàng rớt khỏi hộp đựng như vậy, hộp đựng trang sức đắt tiền không thể làm ẩu như vậy nha?”
Ở mấy chữ ‘ tất cả đều là Dịch Dương làm sai ’, Hứa Tân Di cường điệu bao nhiêu cứ cường điệu.
—— “Con nhỏ này thật là miệng mồm, nếu vòng ngọc này là mình làm rơi nát, mẹ của Dịch Dương không biết mắng chửi mình thê thảm như thế nào đâu, con trai ruột thì mọi cách giữ gìn, ngay cả tiếng xin lỗi cũng không cần.”
Không khí nhất thời lạnh dần xuống.
Dịch Dương đen mặt: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
“Không sao, nếu Tân Di thích thì hôm nào em lại đưa thêm một chiếc vòng lại đây.”
“Sao lại không biết xấu hổ! Chiếc vòng này là do Dịch Dương làm rơi nát, đương nhiên để Dịch Dương mua cái khác đền cho em, sao có thể làm chị tiêu phí? Mẹ nói có đúng không?”
Dịch phu nhân trầm giọng, gật đầu.
Hứa Tân Di quấn lấy Dịch Dương không buông tha.
“Ông xã, anh làm rơi nát vòng ngọc của Tần tiểu thư tặng em rồi, anh phải đền cho em một chiếc… Giống như đúc chiếc vòng ngọc này nha!”
—— “Ít nhất là bảy con số!”
Dịch Dương từ trong cổ họng phát ra từng chữ: “Được, đền cho em!”
“Ông xã, anh thật tốt!”
Hứa Tân Di vui vẻ ra mặt : “Bác Trần, bác mau kêu người tới quét dọn đống rác rưởi ở đây giùm con đi, bằng không đợi lát nữa có người bị thương thì không tốt đâu nha.”
Tần Nghiên đứng bật dậy: “Dạ, lần này con tới… Chỉ là thăm hỏi sức khỏe của cô và ông, thời gian cũng không còn sớm, con cũng nên về.”
--- “Chỉ nói đi, không biểu hiện ra ủy khuất.”
Dịch phu nhân kêu người đưa Tần Nghiên ra cửa, tiếp theo sau nhìn thoáng qua Hứa Tân Di và Dịch Dương: “Dịch Dương, con đi theo mẹ.”
—— “Tới tới, rốt cuộc tới! Nói không chừng là bức Dịch Dương ly hôn! Mẹ! Cố lên! Việc này thành, mẹ chính là mẹ ruột của con!”
Dịch Dương xoay người, dưới chân cứng lại, quay mặt nhìn Hứa Tân Di , thiếu chút nữa không giấu nổi tươi cười càn rỡ, nói: “Cô cũng đi theo.”
Hứa Tân Di : “…”

Thấy Dịch Dương và Hứa Tân Di một trước một sau đi vào thư phòng, Dịch phu nhân vừa định nói chuyện, Dịch Dương giải thích: “Tụi con là vợ chồng, không có gì là cô ấy không thể nghe.”
Dịch phu nhân thở dài: “Vậy mẹ sẽ nói thẳng. Nói đi, có phải hai đứa tính ly hôn hay không?”
Hứa Tân Di nghe xong những lời này, trong lòng kích động, một câu cũng nói không nên lời.
Sau một lúc lâu.
“Mẹ!”
Tiếng mẹ này kêu so với trong quá khứ còn muốn chân thành chứa đầy tình cảm, Hứa Tân Di nước mắt đột nhiên trào ra: “Chuyện này, mẹ vẫn là hỏi Dịch Dương đi.”
“Dịch Dương, con nói, sao lại thế này?”
—— “Mau nói! Nói anh chán ghét tôi không thích tôi, cho dù là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, không thể kế thừa gia sản nhà họ Dịch. Cho dù chết cũng muốn ly hôn với tôi!”
Dịch Dương hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
—— “Con điên này, anh vẫn luôn đang nhẫn nại trong phạm vi khiêu khích.. Quả thật đáng giận!”
Sau khi hô hấp thật sâu một hơi, hơn nửa ngày mới giữ vững tinh thần.
“Sao mẹ lại biết chuyện này?”
“Sao mẹ lại biết? Nếu không phải mẹ phát hiện sớm, nhanh chóng đè ép xuống, thì luật sư đã nói chuyện này cho ông nội con rồi, người hiện đang ở trên núi an dưỡng tuổi già kia kìa. Khi đó có phải con tính tiền trảm hậu tấu hay không?”
Dịch phu nhân nói xong, lại nhìn Hứa Tân Di: “Chuyện lớn như vậy, sao lại không nói trước với mẹ?”
“Mẹ, con… Con biết con làm không tốt, con cũng biết con không bằng Tần tiểu thư, làm cho người ta thích, Dịch Dương không thích con là bình thường. Nhưng sau này con sẽ sửa, mẹ tin con, mẹ giúp con khuyên Dịch Dương, con không muốn ly hôn…”
Cố tình nhắc tới Tần Nghiên, chính là vì làm Dịch phu nhân có sự so sánh.
—— “Mẹ xem, mẹ có người con dâu thay thế bổ sung ưu tú như Tần Nghiên, tại sao còn muốn chịu đựng con nữa kia chứ? Mau kêu con trai của mẹ ly hôn đi! Mau lợi dụng tình mẹ con uy hiếp anh ta! Nếu không ký, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!”
Đầu của Dịch Dương… Nó lại ‘ong’ lên một tiếng, đau kịch liệt.
Chắc là không quá hai ngày sẽ mắc phải căn bệnh đau nửa đầu.
“Ly hôn phải nói đến phân chia tài sản, chuyện lớn như vậy, con không nói một tiếng còn muốn gạt chúng ta? Con cánh cứng rồi, không để mẹ vào mắt có phải hay không?”
—— “Nói rất đúng! Tên đàn ông chó này chính là không coi ai ra gì!”
Dịch Dương thở sâu: “Mẹ, chuyện này con sẽ xử lý tốt.”

Dịch phu nhân nổi giận: “Xử lý tốt? Con tính xử lý như thế nào mới gọi là tốt?”
Dịch Dương theo lý cố gắng giảng giải: “Phía tài sản, luật sư đã làm đâu vào đấy, nếu mẹ không yên tâm, quá hai ngày con sẽ kêu luật sư đến trình bày cho mẹ sau.”
“Đến trình bày cho mẹ sau? Ông nội con đâu? Dòng họ nhà này đâu? Con có nghĩ tới như thế nào trình bày cho bọn họ chưa? Hả?”
Hứa Tân Di khóc khá thành thạo: “Mẹ, Dịch Dương, con không muốn ly hôn, con không đồng ý, con tuyệt đối không đồng ý ly hôn với Dịch Dương, dù mẹ đồng ý, ông nội… Ông nội cũng sẽ không đồng ý!”
—— “Mau mau mau, thừa dịp ông nội không có ở đây, nhanh chóng bắt tay tiếp tục làm đi!”
Dịch Dương nghiến răng nghiến lợi: “Phía ông, con sẽ tự mình thẳng thắn nói tất cả, cũng sẽ tự thỉnh tội, cuộc hôn nhân này, không ly không được!”
“Dịch Dương, anh ghét em đến như vậy sao? Em biết, em so ra kém Tần tiểu thư, nhưng mà em đối với anh… Đối với anh một mảnh thiệt tình, mấy năm nay tuy rằng anh chưa từng chạm vào em, nhưng anh hẳn là có thể rõ ràng, trái tim của em chỉ có mình anh thôi!”
“Cái gì? Chưa từng chạm vào…”
Dịch phu nhân tức giận: “Dịch Dương! Sao lại thế này! Hai đứa kết hôn hai năm rồi kia mà!”
—— “Mình hoài nghi phương diện kia của anh ta không được, hơn nữa đã nắm giữ chứng cứ, nếu không thì không có lý do gì anh ta có thể đối xử vô cảm với một người con gái xinh đẹp như mình, còn làm như không thấy?”
“Mẹ đừng trách Dịch Dương, anh ấy không thích con, con không trách anh ấy, trách… Chỉ trách…”
Dịch Dương: “Cô câm miệng!”
Dịch phu nhân: “Con câm miệng!”
Hứa Tân Di : “…”
Hứa Tân Di ủy ủy khuất khuất đứng ở một bên, muốn nói nhưng nước mắt đã rơi xuống trước, không tiếng động nghẹn ngào.
—— “Thiệt là gấp chết mình mà, thì ra tính cách cọ xát của Dịch Dương là di truyền, có chút việc nhỏ cũng bàn lâu như vậy?”
Trong thư phòng im lặng như tờ.
Ba người đều bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ.
Dịch phu nhân che lại đầu.
Dịch Dương cũng che lại đầu.
Nửa ngày, Dịch phu nhân mới hít một hơi thật sâu, khôi phục bình tĩnh cùng thần thái trước đó, chậm rãi nói: “Mẹ không đồng ý hai đứa ly hôn, Dịch Dương, con dám can đảm ly hôn với Tân Di, sau này cũng đừng kêu mẹ một tiếng mẹ, nghe rõ chưa?”
Dịch Dương đứng một đống ở kia không nói gì.
Hứa Tân Di giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào đầu.
Cốt truyện này không đúng, sao sẽ là ‘ dám can đảm ly hôn cũng đừng lại kêu mẹ một tiếng mẹ ’. Sao Dịch phu nhân lại không giống như ngày thường?
“Viện điều dưỡng nói, ông nội con khôi phục khá tốt, cuối tuần sẽ trở lại, nhưng bác sĩ cũng nói, ông đã lớn tuổi, chịu không nổi kích thích, mặt khác, chuyện hôn nhân của hai đứa cũng là do một tay ông xử lý… Hai đứa hiểu ý của mẹ không?”
Hứa Tân Di như bị sét đánh.
Cô quên mất vụ này.

—— “Sức khỏe của ông nội không tốt, không thể chịu kích thích.”
—— “Nhưng… Có thể ly hôn trước, sau đó gạt ông nội là ok, giả làm vợ chồng một đoạn thời gian ngắn, dù sao cuộc sống vợ chồng trong hai năm nay cũng là giả, không có gì khác biệt!”
—— “Mình nghĩ được như vậy, chắc Dịch Dương cũng nghĩ ra được.”
Cô đầy ẩn ý nhìn Dịch Dương.
Dịch phu nhân lời nói thấm thía: “Dịch Dương, hiện tại con đã là người trưởng thành, làm việc gì cũng phải đúng mực, chuyện này mẹ tin con hẳn là biết làm sao cho đúng.”
Hứa Tân Di vẻ mặt chờ đợi nhìn anh.
Dịch Dương híp mắt nhìn cô.
Cô muốn ly hôn với tôi đến như vậy?
“Con biết nên làm như thế nào, mẹ cứ yên tâm đi.”
Rắc —— Đây là âm thanh bẻ gãy ước mơ.
Hứa Tân Di tràn ngập hơi thở đầy chết chóc.
***************
Hứa Tân Di và Dịch Dương một trước một sau rời khỏi thư phòng, đi đến cua ngoặt, Dịch Dương nắm lấy cánh tay Hứa Tân Di, lôi cô vào một căn phòng dành cho khách.
Dịch Dương trên cao nhìn xuống, toàn thân áp khí trầm xuống, khiến cho người ta khó chịu, sợ đến mức tim đập nhanh, một cổ áp bức vô danh ép tới người không thở nổi.
“Thứ nhất, sức khỏe ông nội không tốt, chuyện ly hôn nói sau.”
Hứa Tân Di áp xuống đau khổ trong lòng, ánh mắt lóe sáng, rưng rưng gật đầu.
—— “Vậy anh nhất định phải nhớ kỹ nha.”
“Thứ hai, cuối tuần này ông nội sẽ trở về, cho nên chúng ta phải dọn về nhà chính ở một đoạn thời gian, trong lúc này, cô không được nói bất kỳ thứ gì lung tung với ông nội, càng không được nói đến chuyện kết hôn hai năm chưa từng quan hệ!”
—— “Vốn dĩ không có quan hệ nha…”
Hứa Tân Di giật mình sợ hãi.
—— “Đừng có nói là mình sẽ cùng chung chăn gối với tên lưu manh này đó?”
“Ông xã, như vậy có phải không tốt lắm hay không, nơi này cách nội thành xa, công việc của anh lại bận …”
“Hứa Tân Di, đừng cho là tôi không biết trong lòng cô nghĩ cái gì! Cô yên tâm, tôi không có hứng thú đối với cô, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, một chút cũng không.”
Hứa Tân Di chớp chớp mắt.
—— “Phải không? Anh còn có thể nghe được lòng tôi nghĩ cái gì? Vậy anh nghe được tôi đang chửi anh không? Tên khốn nạn, thứ lưu manh, đồ đàn ông chó, dám làm chậm trễ đời con gái của tôi, đồ con heo. Tôi chính là đóa hoa tươi cắm bãi cứt trâu, cắm ở trên người của anh đó, thứ bại liệt, đồ đàn ông liệt dương. Anh nghe được sao, đồ đàn ông liệt dương”
Dịch Dương: “Hứa Tân Di ….”
Hết chương 3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương