Bentley chậm rãi chạy vào dinh thự Thủy Loan, dinh thự nhà họ Dịch đèn đuốc sáng trưng. Vừa vào cửa, Hứa Tân Di đã cảm nhận được không khí khẩn trương.
Bác Trần và với vài người làm im như ve sầu mùa đông, không nói một câu. Hứa Tân Di và Dịch Dương liếc nhau, thấy được đáy mắt đối phương mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì?
Phòng khách, ông nội Dịch ngồi trên sô pha chống gậy, bên cạnh là Dịch phu nhân, biểu tình nghiêm túc giống y nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lão tiên sinh, thiếu gia và thiếu phu nhân đã cùng nhau trở về.” Bác Trần hơi cường điệu nhấn mạnh hai chữ ‘ cùng nhau ’.
“Ông nội, mẹ, tụi con đã trở về.”
Ông nội Dịch không để ý đến anh, mà là nhìn bác Trần, nói: “Ông Trần, kêu mọi người hãy về nghỉ ngơi đi.”
Ý là muốn nói chuyện riêng.
Bác Trần mang theo vài người hầu rời đi. Tất cả người ngoài đã rời đi, lúc này ông nội Dịch mới nhìn Dịch Dương và Hứa Tân Di, nét mặt không có một chút tươi cười.
Có chuyện rồi.
Từ lúc Hứa Tân Di gả vào nhà họ Dịch, chưa từng nhìn thấy ông nội hiện ra biểu tình nghiêm túc như thế, dù là lúc ông nội phát bệnh vào bệnh viện, ngồi trên giường bệnh đều mang vẻ mặt hiền lành nhìn cô, hỏi cô có thích ứng sinh hoạt trong nhà họ Dịch chưa, hỏi Dịch Dương có đối xử tốt với cô không?
Cô không dám tùy tiện mở miệng.
Vẫn là Dịch Dương đánh vỡ không khí trầm trọng này, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?”
Dịch phu nhân mở ipad, đặt ở trên bàn trà : “Con nhìn đi, đây là chuyện gì?”
Dịch Dương cầm ipad lên, Hứa Tân Di nhướng cổ nhìn xem là cái gì.
Trên màn hình ipad là tin tức showbiz, tiêu đề rất to, viết ‘người thừa kế tập đoàn nhà họ Dịch giữa đêm khuya hẹn hò với nữ diễn viên hạng hai, trai tài gái sắc, người tiếp theo gả vào thượng lưu sẽ là Tả Dung... ’, thậm chí còn nhấn mạnh “gả vào thượng lưu” ba lần, để thu hút ánh mắt độc giả.
Là Tả Dung làm.
Không tìm được tạp chí showbiz, thì tìm trang báo mạng cho hấp thụ ánh sáng việc này.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tìm mấy trang báo mạng có chút lượng fans, việc này đã gây không ít chấn động ồn ào huyên náo, nhiệt độ ở trên mạng cũng không nhỏ. Mấy tấm ảnh trải qua xử lý có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng gương mặt của Dịch Dương và Tả Dung.
Hứa Tân Di và Dịch Dương liếc nhau.

Ông nội Dịch chống gậy trên mặt đất, hung hăng đập hai cái, nói: “Dịch Dương, rốt cuộc chuyện như thế nào? Người trên ảnh có phải là con hay không? Còn cô ta là ai, con và cô ta rốt cuộc có quan hệ gì hay không? Hiện tại, ngay trước mặt ông, trước mặt mẹ con, còn có Tân Di, nói rõ ràng cho ông!”
Dịch Dương chưa làm qua nên không chút nào chột dạ, giải thích: “Ông nội, người trên ảnh xác thật là con, ngày đó con tham gia một tiệc rượu, cô ta là người được chủ nhân tiệc rượu mời đến.”
“Cô ta cản đường nói hai câu với con, rồi tìm người chụp ảnh, áo khoác vest trên người cô ta cũng không phải của con, còn cô ta tìm ai mượn áo thì con không biết. Con cũng không biết cô ta là ai.”
Nói xong, Dịch Dương liếc mắt nhìn Hứa Tân Di: “Ông yên tâm, con sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Tân Di.”
Ông nội Dịch nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
Dịch Dương không kiêu ngạo không giả dối: “Dạ.”
Nghe Dịch Dương giải thích, ông nội Dịch nhìn như đã hết giận hơn phân nửa, thanh thanh giọng: “Vậy… Con không quan hệ gì với cô ta thì tốt, ông nội vẫn tin tưởng con.”
Ông nhìn Dịch phu nhân: “Đúng không?”
Dịch phu nhân dở khóc dở cười.
Trước khi Dịch Dương và Hứa Tân Di trở về, ông tức đến muốn xỉu, rống lên muốn dạy dỗ thằng mất dạy Dịch Dương kia.
“Dạ đúng vậy, Dịch Dương là ba nhìn đến lớn, tính cách của thằng bé ra sao, người hiểu rõ nhất chính là ba.”
Hứa Tân Di cũng cười: “Đúng vậy ông nội, Dịch Dương nói sau này sẽ đối xử tốt đối với con, sẽ không làm bất kỳ chuyện gì thật xin lỗi con.”
“Tân Di, con đứng yên đó, ông nội cũng có chuyện muốn hỏi con.” Biểu tình của ông nội khá nghiêm túc.
Hứa Tân Di ngây người, cô chỉ nói thay Dịch Dương mấy câu thôi mà, họa thủy còn dẫn tới trên người cô?
“Tân Di, không phải ông nội muốn mắng con, nhưng chúng ta đều là người nhà của con, cho dù con xảy ra chuyện gì đau buồn, con muốn uống rượu cũng được, muốn đi ra bên ngoài giải sầu cũng thế, đều được.”
“Nhưng tối khuya, một người con gái sao có thể một mình đi quán bar uống rượu, đó là một nơi ngư long hỗn tạp, rất nguy hiểm, con biết không?”
“Dạ?”
Ông nội Dịch chỉ vào ipad: “Kéo xuống.”
Dịch Dương kéo xuống, là ảnh chụp Hứa Tân Di uống say mèm trong quán bar, cũng không biết là bị chụp khi nào.
“Cái này… Ông nội, thật ra cũng không chỉ có một mình con, còn có một người bạn nữa.”
“Có bạn đi theo cũng không được, trời tối khuya, muốn uống rượu nơi nào không thể uống? Mọi việc đều không thể nói trước được.”
Hứa Tân Di cúi đầu: “Con… Ông nội, thực xin lỗi con sai rồi, con cũng là…”

Cô lanh lợi, nức nở nói: “Con cũng là hiểu lầm Dịch Dương ngoại tình, cho nên tâm trạng không tốt, mới đi uống rượu, sau này con sẽ không bao giờ hành động như vậy nữa!”
Dịch Dương quay đầu nhìn cô, lấy ánh mắt dò hỏi, xin lỗi thì cứ việc thoải mái nhận tội, lôi tôi ra làm gì?
Hứa Tân Di chột dạ tránh né ánh mắt của anh, nào dám đối diện.
—— “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn. Còn nhìn, có tin tôi đập bẹp đầu chó của anh không? Một người đàn ông cao to, cõng giùm đòn làm sao vậy? Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là anh sai. Hừ, thứ keo kiệt bủn xỉn.”
“Là như thế này sao?”
Ông nội Dịch trừng mắt liếc nhìn Dịch Dương, lại nhìn Hứa Tân Di nói: “Nếu con đã sớm biết việc này, sao không nói cho ông? Tự miên man suy nghĩ chịu ủy khuất.”
“Ông nội vừa trở về, con cũng không nghĩ quấy rầy ông.”
“Con bé này, lần sau không được như vậy, nếu Dịch Dương lại làm chuyện gì khiến con hiểu lầm đau lòng, con phải nói cho ông trước tiên, để ông thay con làm chủ. Còn Dịch Dương, lần sau lại xảy ra loại chuyện này, con phải giải quyết sạch sẽ, đừng lại để ông nhìn thấy tai tiếng về con nữa, nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, ông nội, con đã nhớ kỹ.”
Việc này như vậy là cho qua.
Ông nội Dịch lại thu hồi hiền lành, xụ mặt: “Kéo xuống tiếp.”
“……”
Dịch Dương lại kéo xuống.
Là một video clip.
—— Tôi rãi gạo xuống đất, gà diễn còn tốt hơn cô.
Lời nói chanh chua từ trong video truyền ra, là đoạn video clip Hứa Tân Di trào phúng Tả Dung, như vậy mà cũng bị ông nội Dịch thấy được.
“Ông nội, cô diễn viên này không có kỹ thuật diễn, hơn nữa cô ta còn muốn quyến rũ Dịch Dương, cho nên con tức giận, khó thở, nói hai ba câu...”
“Vậy con cũng không thể nói như vậy trước mặt công chúng, muốn nói cái gì không thể ngầm nói sao?”
Ông nội Dịch thở dài.
“Ông biết, ba mẹ con qua đời sớm, là một tay ông con nuôi con đến lớn, lão già kia vẫn luôn cưng chiều con, tính tình này của con là có chút ương bướng, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy.”

“Con xem, chỉ một hai câu đã làm người ta khóc như mưa, hiện tại hay rồi, bị đăng tải video lên trên mạng, cuối cùng người mắng không phải là con sao? Con xem những người đó mắng chửi con kia, trong lòng con không khó chịu sao?”
Hứa Tân Di nhìn Dịch Dương, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của anh, khẩn cầu cứu viện.
Nhưng Dịch Dương chỉ liếc cô một cái, giật tay giấu ra phía sau, quay đầu đi, bộ dáng chuyện không liên quan đến tui, như đang nói ‘ Chuyện ai nấy lo ’.
…Đậu má nó!!!
“Trước kia ông nội vẫn luôn muốn tìm con nói, nhưng con cũng biết, sức khỏe của ông không tốt, không có cơ hội. Hiện tại đã trở về, ông nội thật lòng nói cho con, ông không thích dáng vẻ kia của con, từ hôm nay trở đi con phải sửa, ra bên ngoài không được nói chuyện như vậy, không được mất lễ phép, càng không được mắng chửi người, nhớ kỹ chưa?”
Hứa Tân Di hơi nâng đầu, dựa theo góc độ thị giác tới xem, cô thấy được khóe miệng Dịch Dương hơi hơi cong lên.
Tên đàn ông chó này đang cười!
Cười?
Nhìn tôi chê cười?
Ok, làm tốt lắm.
Hứa Tân Di nóng máu, nhịn không nổi.
Vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh.
Anh bất nhân vậy đừng trách tôi bất nghĩa.
Hứa Tân Di ủy khuất cúi đầu: “Nhưng Dịch Dương cũng nói đó là vì tốt cho con, không muốn con chịu ủy khuất.”
Ông nội Dịch và Dịch phu nhân đều thấy kỳ lạ: “Vì tốt cho con? Sao lại thế này?”
Dịch Dương trong lòng ẩn ẩn dự cảm có điềm xấu.
“Dạ… Đây là Dịch Dương dạy con. Anh ấy nói, một nữ diễn viên nhỏ bé mà thôi, mắng cứ mắng, sau này còn có người ức hiếp con, kêu con đánh trở về. Nếu trên mạng có người mắng con, anh ấy sẽ tố cáo bọn họ thay con, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi!”
Thấy Dịch Dương dần dần nghiến răng nghiến lợi, Hứa Tân Di trong lòng thoải mái, bồi thêm: “Anh ấy còn nói, sẽ giúp con ướp lạnh cô ta.”
“Ướp lạnh?”
Ông nội Dịch nhìn Dịch Dương, ánh mắt kia hoàn toàn không tin những lời này xuất phát từ miệng đứa cháu đích tôn do một tay ông nuôi lớn: “Dịch Dương, con nói?”
Ngay cả Dịch phu nhân cũng khó tránh khỏi khiếp sợ: “Dịch Dương, đứa nhỏ này, sao con có thể nói như thế…”
Tuy là người bất bại trên thương trường như Dịch Dương, hiện giờ bị hố một phen, mà còn nói rất có lý, thật ra là đổi trắng thay đen. Sau một lúc lâu không thể nói ra lời nào.
Lời này đúng thật là anh nói, không sai, nhưng là…
“Ông nội, mẹ, con…”
Hứa Tân Di giành trước khóc lóc kể lể, nói: “Ông nội, mẹ, con không dám ở trước mặt mọi người nói dối, lời này tuy rằng thật là Dịch Dương nói, nhưng hai người cũng đừng trách anh ấy, có trách thì trách con, con… Con biết sai rồi, con ở bên ngoài không nên kiêu ngạo ương bướng như vậy, sau này con cũng không dám nữa.”
“Hứa Tân Di!”

“Con rống con bé làm gì?”
Ông nội Dịch nắm gậy chỉ vào Dịch Dương: “Con nói, những lời này có phải là con nói ra hay không? Có phải là con dạy Tân Di hành động như vậy hay không?”
“Ông nội, lời này xác thật là con nói không sai, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
Ông nội Dịch vô cùng đau đớn: “Sao con có thể nói ra những lời nói như vậy? Ông có dạy con như vậy sao, muốn con lấy lý phục người, lấy lễ đối người, dạy con làm người ít gây chuyện thị phi, muốn quang minh lỗi lạc, sao có thể bởi vì trên tay có chút quyền lực thì đã biến thành cái dạng này?”
“Ông nội, đừng trách anh ấy, xin ông đừng trách anh ấy, Dịch Dương cũng là muốn tốt cho con, sợ con ở bên ngoài bị người ức hiếp mới nói như vậy. Ông nội, con xin bảo đảm với ông, sau này con sẽ không bao giờ như vậy, ông đừng tức giận nữa mà, nha ông!”
Ông nội Dịch được Dịch phu nhân đỡ ngồi ở trên sô pha thở dài lắc đầu.
Dịch Dương trăm tính ngàn tính cũng không tính đến chuyện Hứa Tân Di chơi chiêu này với anh, trừng mắt liếc nhìn Hứa Tân Di, nhỏ giọng nói: “Ông nội, con xin lỗi, sau này con sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không nói như thế nữa.”
Hứa Tân Di đi theo tỏ thái độ: “Ông nội, con cũng sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Đều nói giàu quá ba đời, nhưng nhà họ Dịch càng ngày càng lớn mạnh, như dòng nước, càng chảy càng xiết, dựa vào sự nỗ lực của ba đời, chủ yếu là kết quả giáo dục của ông nội Dịch trong đó.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm, hai đứa có thể ghi tạc trong lòng mới tốt.”
Đêm đó, sau khi đơn phương trách mắng kết thúc, Dịch Dương lại bị ông nội Dịch kêu vào thư phòng dạy dỗ ước chừng một tiếng mới được thả ra.
Vừa vào cửa, Hứa Tân Di lập tức chào đón lên: “Ông xã, ông nội không mắng anh quá nặng đi?”
Dịch Dương xụ mặt, không nói một lời, cởi áo khoác, cởi cà vạt.
—— “Chà chà chà, khắc phục khó khăn, đánh thật sự sảng khoái. Cười? Lại cười tôi nữa đi? Hiện tại sao không cười?”
—— “Không phải vừa rồi còn nhìn tôi chê cười sao? Dịch Dương à, có phải cảm thấy Hứa Tân Di tôi là một người phụ nữ độc ác có tâm kế? Đổi trắng thay đen, châm ngòi ly gián, sau đó, bắt đầu từ giờ phút này chán tôi, ghét tôi, chậm rãi muốn ly hôn với tôi?”
Dịch Dương xả một nửa cà vạt treo ở trên cổ, quay đầu lại nhìn Hứa Tân Di, nói: “Hứa Tân Di, ông nội ra lệnh, kêu tôi giám sát cô.”
“Giám sát tôi... Gì?”
“Không phải cô nói muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm sao? Ông nội ra lệnh bảo tôi giám sát cô, xem sau này cô còn ở bên ngoài tiếp tục kiêu ngạo ương bướng nữa hay không?”
“Ký chủ, gần đây cô không đủ độc ác.”
Hứa Tân Di: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Tân Di: Giết địch một ngàn, tự tổn hại 800! Lỗ con mẹ nó lỗ lớn rồi.
Dịch Dương: Tới, gây thương tổn lẫn nhau đi.
Hết chương 10

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương