Nhà Có Sư Tử Hà Đông
-
Chương 77: Đáng yêu chết đi được
Lúc ăn cơm, Khưu Thục Thanh khăng khăng giữ Lâm Miểu Miểu ở lại Trường Nguyệt Loan, "Năm xưa lão già cũng từng giết rất nhiều người, tà khí nơi này đặc biệt có thể an ủi trấn tĩnh, cũng có thể kinh sợ kẻ ti tiện bỉ ổi, mấy ngày nay trước hết con cứ ở lại đây đi. Ngày mai bà dẫn con đi bệnh viện kiểm tra."
Lý do rất mê tín, nhưng Lâm Miểu Miểu lại thấy ấm áp trong lòng, ở nơi này, cô đương nhiên không cần trở về hoa viên Thế Kỷ đối mặt với Tông Chính, Lâm Miểu Miểu tất nhiên cầu còn không được.
Tông Chính và Tông Nam Sơn ở trong thư phòng nói chuyện một lát, lúc xuống dưới đang định dẫn Lâm Miểu Miểu về nhà, lại qua Lý Trân biết được Khưu Thục Thanh bảo Lâm Miểu Miểu ở Thiên Hà Viên, cho nên lập tức đi tìm Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu đang ở trong phòng tắm lá bưởi, cái này hiển nhiên là chủ ý của Khưu Thục Thanh, Tông Chính gõ cửa nhưng không ai nên tiếng, dẫu sao đây cũng là Thiên Hà Viên, anh cũng không thể mặt dày mà đi tìm thím Thanh đòi chìa khoá, cho nên không thể làm gì khác đành phải tựa vào đầu giường đợi cô.
Lâm Miểu Miểu tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trơn láng, Tông Chính vừa thấy cô đi ra lập tức lên đón, Lâm Miểu Miểu lui về phía sau một bước dùng con mắt ướt nhẹp trừng anh: "Trong khoảng thời gian này em sẽ ở đây, anh có thể đi được rồi."
Tông Chính: "......" Vừa nãy ở đồn cảnh sát không phải vẫn tốt lắm sao?
Anh đưa tay muốn kéo cô, Lâm Miểu Miểu lại tránh sang bên cạnh, Tông Chính nhìn tay mình, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, cả ngày anh thấp thỏm lo âu, tâm trạng không lúc nào thoải mái, nhất là buổi tối, trái tim treo lơ lửng chưa từng hạ xuống, mà Lâm Miểu Miểu hết lần này tới lần khác đều không thèm liếc đến anh.
Cô không chớp mắt đi lướt qua bên cạnh anh, Tông Chính quay đầu nhìn cô, chua sót trong lòng càng ngày càng đậm khiến anh không tài nào thở nổi, anh thu tay về đứng nguyên tại chỗ, im lặng mấy giây lại đuổi theo nắm chặt lấy tay cô.
"Bỏ tay ra!"
Tông Chính cầm tay cô đặt tại ngực mình: "Không bỏ!"
Lâm Miểu Miểu dùng sức rút tay mình về, Tông Chính kiên trì mấy giây liền buông lỏng tay cô, Lâm Miểu Miểu bất ngờ liếc nhìn anh, trước đây anh nắm tay cô siết đỏ cũng sẽ không buông, nhưng bây giờ anh lại......
Lâm Miểu Miểu cầm máy sấy tóc, trong lòng không biết là có cảm giác gì, anh từ chỗ cô đi ra cửa, sau đó đứng im, mãi cho đến khi Lâm Miểu Miểu tắt máy sấy anh mới nói: "Vậy......anh đi đây."
Lâm Miểu Miểu sững sờ, tay anh nắm chốt cửa, mở cửa, lại lần nữa đóng cửa quay đầu lại nói: "Anh sợ em không vui nên mới đi!"
Cửa đóng lại, Lâm Miểu Miểu tâm trạng rối bời, cô không muốn giận dỗi với anh, chỉ là không nuốt trôi cơn tức, không muốn để ý đến anh, với lại lấy tính cách của Tông Chính anh nhất định sẽ được đằng chân lên đằng đầu, mặt dày ở lại.
Nhưng anh lại đi, anh nói vì anh sợ cô không vui.
Lâm Miểu Miểu nằm ở trên giường trằn trọc một tiếng đồng hồ cũng không cách nào ngủ được, cũng không biết qua bao lâu cửa bị gõ mấy tiếng, cô bật đèn, nhìn đồng hồ cũng đã mười hai giờ, muộn thế này còn ai đến gõ cửa phòng cô?
Tông Chính đứng ở cửa xách một túi lớn, vẻ mặt có phần mất tự nhiên giải thích: "Anh đem quần áo ngủ đến cho em."
Lâm Miểu Miểu chẳng biết nói gì nữa, cô nào có thiếu đồ ngủ, cô thật không rõ Tông Chính đang có ý định gì, nhận quần áo ngủ từ trong tay anh vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh có thể đi rồi......"
Tông Chính đưa tay chặn cửa, mím môi lại nói tiếp: "Giờ không còn sớm......"
"Ban đêm lái xe rất nguy hiểm......"
"Anh đi một mình, dám chắc sẽ bị bà nội mắng......"
"Không bằng......anh ở nơi này ngủ một tối......?"
Lúc này cô mới hiểu ý định của anh, đùng một tiếng đóng cửa lại, Tông Chính bị Lâm Miểu Miểu kiên quyết độc ác dọa một trận, nếu không phải mình nhanh nhẹn đoán chừng cái tay của anh có lẽ đã kẹp trong khe cửa rồi.
Gì đây? Bao nhiêu chuyện đây hả trời......
Chạm vào sống mũi, Tông Chính nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng nhíu mày cau có, anh đứng ở cửa một lúc, muốn leo tường trèo qua cửa sổ vào, nhưng khổ nỗi đây là Thiên Hà Viên, anh phải dẹp ngay ý định này đi, cứ nhìn mà xoắn cả ruột.
Thím Thanh lên lầu thấy anh đứng ở cửa liền đi tới, khẽ hỏi: "Cậu đứng trước cửa làm gì đấy?"
Mặt Tông Chính cứng đờ, quơ quơ điện thoại: "Cháu ra đây gọi điện thoại." Anh gọi cho Đỗ Thiếu Khiêm nhưng không ai nhận, Tông Chính trong lòng phiền muộn, nghĩ thầm tìm người trò chuyện là được, liền gọi cuộc nữa, một lúc lâu sau Đỗ Thiếu Khiêm mới nhận điện thoại, mở miệng liền mắng: "Mẹ nó, Tông Chính, thành phố Z có động đất? Hay là chiến tranh thế giới xảy ra? Nửa đêm nửa hôm quấy nhiễu dân chúng, cậu mà không nói được lý do hợp lý, tôi tuyệt giao với cậu!"
Tông Chính: "......" Anh biết, chắc chắn mình đã quấy nhiễu chuyện tốt của Đỗ Thiếu Khiêm. Chuyện này tất nhiên một chút cảm giác áy náy anh cũng không có, chứ đừng nói là hạ giọng, huống hồ anh thật sự còn có chuyện muốn hỏi Đỗ Thiếu Khiêm.
Anh cười lạnh hỏi: "Làm sao Trương Vi biết tôi cưới Lâm Miểu Miểu là muốn trả thù cô ấy?"
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, Đỗ Thiếu Khiêm vẫn chưa hay biết Trương Vi có lôi mình ra hay không, cho nên không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Lâm Miểu Miểu biết rồi ư?"
"Đừng có giả ngu với tôi!"
Đỗ Thiếu Khiêm thầm kêu một tiếng ‘tiêu rồi’, lại im lặng mặc niệm mấy giây, ậm ờ thừa nhận: "Không phải tôi cố ý......"
"Sh*t! Lão tử nguyền rủa cậu sớm liệt dương, vừa thấy phụ nữ liền mềm nhũn!"
Đỗ Thiếu Khiêm vừa nghe liền nổi bão, mặc dù anh suy nghĩ không được chu đáo, nhưng vốn là có ý tốt, Tông Chính nguyền rủa cũng quá độc ác rồi.
"Cậu dám làm còn sợ tôi nói ư?"
Câu cuối cùng, rõ ràng đã chọc đến nỗi đau của Tông Chính, anh tức giận cúp điện thoại đi tới cửa phòng ngủ của Lâm Miểu Miểu, nhịn một lúc mới dám nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Không phản ứng, cách mấy phút, anh lại gõ cửa, lần này, chưa đến nửa phút cửa đã được mở ra, Lâm Miểu Miểu sầm mặt nhìn anh chòng chọc: "Anh có phiền hay không?"
Tông Chính nhìn cô, ra đòn sát thủ: "Em không cho anh vào trong, anh ngủ trước cửa, bị cha mẹ, bà nội biết không hay lắm đâu?"
Lâm Miểu Miểu cố hít vào một hơi, xoay người vào trong, Tông Chính vội vàng đi vào đóng cửa lại, vừa mới nhấc chân đi đến bên mép giường, Lâm Miểu Miểu đã lạnh lùng ném ra một câu: "Anh ngủ sô pha!"
Tông Chính: "......"
Anh an ủi mình, ít nhất vào được là tốt rồi. Anh vào phòng tắm rửa mặt xong trong phòng đã tắt đèn, mượn ánh trăng mờ anh nhìn bóng người trên giường một lúc mới lặng lẽ nằm lên sô pha, sô pha nhìn thì rất lớn nhưng anh nằm lên vẫn có cảm giác nhỏ, ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng, Tông Chính càng nghĩ càng khó chịu, đúng lúc bụng anh đột nhiên kêu một tiếng.
Ở trong căn phòng yên ắng, tiếng kêu này thực rất vang, Tông Chính tinh thần uể oải gọi Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu không động đậy, Tông Chính cảm giác cô nhất định chưa ngủ, liền ai oán thở dài: "Buổi trưa không ăn cơm, buổi tối cũng chưa ăn, vợ ơi, anh đói quá......"
Lâm Miểu Miểu vẫn không có phản ứng......
"Dạ dày người sẽ tiết ra a-xít dạ dày, vợ à, em biết a-xít dạ dày không, a-xít dạ dày này vô cùng đáng sợ, nó sẽ phân giải thức ăn trong dạ dày, nhưng nếu như không có thức ăn nó sẽ ăn mòn màng dạ dày, ăn mòn từng chút một, màng dạ dày anh bị ăn mòn, sau đó dẫn tới viêm dạ dày, loét dạ dày, sau cùng dạ dày anh sẽ bị thủng một lỗ......"
"Ùng ục — ùng ục — " Bụng của Tông Chính lại kêu mấy tiếng.
Anh lại thở dài: "Em nghe xem, a-xít dạ dày đang ăn mòn dạ dày anh, nó đã gặm nhấm cả ngày, về sau dạ dày anh......"
"Anh đủ rồi!" Lâm Miểu Miểu từ trên giường ngồi dậy.
"Ùng ục —" Bụng Tông Chính vô cùng phối hợp đáp lại một tiếng.
"Đói thì đi ăn cơm!"
Cô ném ra một câu, lại thẳng tắp nằm trở lại giường.
Tông Chính im lặng cong khóe miệng, giọng nói còn chua xót hơn vừa nãy: "Anh cũng muốn ăn..... thế nhưng anh không có tâm trạng ăn...... ôi......"
Thấy Lâm Miểu Miểu lại không có phản ứng, anh rón rén bò dậy, mò tới mép giường: "Em không quan tâm anh......"
"Còn nhốt anh bên ngoài......"
"Em còn để anh ngủ sô pha......"
Tông Chính mới vừa chạm đến giường, Lâm Miểu Miểu động tác khoa trương xoay người: "Lăn xuống!"
Tông Chính ngừng động tác, lại tự nhiên vén chăn lên: "Vợ à, tức giận không tốt cho da......"
Anh cho một chân vào trong chăn, "Anh sai rồi, nếu không thì em đánh anh đi......"
Lâm Miểu Miểu vẫn không có phản ứng, Tông Chính trong lòng vui mừng, cho chân nữa vào, "Vợ, anh biết em đại nhân đại lượng......"
"Rầm —"
Tông Chính buồn bực hừ một tiếng, mặc dù anh sớm đề phòng Lâm Miểu Miểu, nhưng bây giờ anh nào dám tránh, anh xoa xoa thắt lưng từ dưới giường đứng lên, im lặng một lúc, chán nản nói: " Hung thủ trong vụ án của Cố Dung vẫn chưa tìm được, anh cứ đi đầu thú cho rồi......"
"Không biết sẽ xử bao nhiêu năm đây?"
Ngay sau đó anh lại tự trả lời: "Tục ngữ nói giết người đền mạng, ngộ nhỡ tử hình thì sao? Tử hình thì tử hình......sống không bằng chết, thà cứ chết đi cho rồi......"
Lâm Miểu Miểu không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi quát người đứng ở mép giường: "Rốt cuộc anh có thôi đi không?"
*
Lâm Miểu Miểu mặt không đổi sắc ngồi bên bàn ăn, Tông Chính cười híp mắt ăn mì trong bát: "Vợ, em có muốn ăn thêm chút nữa không?"
Lâm Miểu Miểu không nói một lời lườm anh, Tông Chính nhe răng cười, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ Lâm Miểu Miểu bị liệt cơ mặt thật là đáng yêu chết đi được.
Sau khi ăn uống no nê, Tông Chính tâm trạng vui vẻ muốn đến nắm tay Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu "vèo" một tiếng rụt tay về, Tông Chính không bắt được tay, cánh tay dài lại duỗi ra khoác lên hông cô: "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm nhé?"
Đi ngủ sớm? Cô mười một giờ lên giường, bây giờ hơn một giờ còn ở trong phòng ăn ăn cơm cùng anh, nguyên nhân rốt cuộc do ai, hừ?
Lâm Miểu Miểu hất mạnh tay anh ra, đi lên phòng ngủ trên lầu, Tông Chính cũng không để ý theo sau cô trở về phòng ngủ, Lâm Miểu Miểu mới vừa lên giường Tông Chính cũng làm động tác muốn lên giường, cô quét một chân tới, mắt lom lom nhìn anh: "Ngủ sô pha đi!"
Tông Chính nói lý, từng lời từng lời cũng không gấp gáp, thong thả ung dung đứng bên giường giải thích: "Sô pha quá nhỏ, ngày mai khẳng định sẽ bị đau lưng, ngày mai anh có năm cuộc họp, còn phải thị sát các chi nhánh công ty, nghỉ ngơi không tốt, nếu lái xe không tỉnh táo, không cẩn thận xảy ra tai nạn, vậy chẳng phải em sẽ áy náy cả đời hay sao, anh sao chịu được......"
Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, biết rõ anh đang gạt cô, vậy mà cô hết lần này tới lần khác vẫn bị lừa, cô tức giận xoay người, thực sự không muốn nhìn anh.
Tông Chính nhanh chóng lên giường: "Cảm ơn bà xã khoan dung độ lượng......"
Sáng hôm sau, sau bữa cơm sáng, Lý Trân liền đưa Lâm Miểu Miểu đi bệnh viện, mệnh lệnh đi kiểm tra là của Khưu Thục Thanh, Lâm Miểu Miểu không muốn đi cũng không muốn làm trái lời bà, coi như an ủi trái tim của bà đi.
Vốn chỉ là kiểm tra thân thể không nghĩ tới lại kiểm tra được cái khác.
Lý do rất mê tín, nhưng Lâm Miểu Miểu lại thấy ấm áp trong lòng, ở nơi này, cô đương nhiên không cần trở về hoa viên Thế Kỷ đối mặt với Tông Chính, Lâm Miểu Miểu tất nhiên cầu còn không được.
Tông Chính và Tông Nam Sơn ở trong thư phòng nói chuyện một lát, lúc xuống dưới đang định dẫn Lâm Miểu Miểu về nhà, lại qua Lý Trân biết được Khưu Thục Thanh bảo Lâm Miểu Miểu ở Thiên Hà Viên, cho nên lập tức đi tìm Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu đang ở trong phòng tắm lá bưởi, cái này hiển nhiên là chủ ý của Khưu Thục Thanh, Tông Chính gõ cửa nhưng không ai nên tiếng, dẫu sao đây cũng là Thiên Hà Viên, anh cũng không thể mặt dày mà đi tìm thím Thanh đòi chìa khoá, cho nên không thể làm gì khác đành phải tựa vào đầu giường đợi cô.
Lâm Miểu Miểu tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trơn láng, Tông Chính vừa thấy cô đi ra lập tức lên đón, Lâm Miểu Miểu lui về phía sau một bước dùng con mắt ướt nhẹp trừng anh: "Trong khoảng thời gian này em sẽ ở đây, anh có thể đi được rồi."
Tông Chính: "......" Vừa nãy ở đồn cảnh sát không phải vẫn tốt lắm sao?
Anh đưa tay muốn kéo cô, Lâm Miểu Miểu lại tránh sang bên cạnh, Tông Chính nhìn tay mình, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, cả ngày anh thấp thỏm lo âu, tâm trạng không lúc nào thoải mái, nhất là buổi tối, trái tim treo lơ lửng chưa từng hạ xuống, mà Lâm Miểu Miểu hết lần này tới lần khác đều không thèm liếc đến anh.
Cô không chớp mắt đi lướt qua bên cạnh anh, Tông Chính quay đầu nhìn cô, chua sót trong lòng càng ngày càng đậm khiến anh không tài nào thở nổi, anh thu tay về đứng nguyên tại chỗ, im lặng mấy giây lại đuổi theo nắm chặt lấy tay cô.
"Bỏ tay ra!"
Tông Chính cầm tay cô đặt tại ngực mình: "Không bỏ!"
Lâm Miểu Miểu dùng sức rút tay mình về, Tông Chính kiên trì mấy giây liền buông lỏng tay cô, Lâm Miểu Miểu bất ngờ liếc nhìn anh, trước đây anh nắm tay cô siết đỏ cũng sẽ không buông, nhưng bây giờ anh lại......
Lâm Miểu Miểu cầm máy sấy tóc, trong lòng không biết là có cảm giác gì, anh từ chỗ cô đi ra cửa, sau đó đứng im, mãi cho đến khi Lâm Miểu Miểu tắt máy sấy anh mới nói: "Vậy......anh đi đây."
Lâm Miểu Miểu sững sờ, tay anh nắm chốt cửa, mở cửa, lại lần nữa đóng cửa quay đầu lại nói: "Anh sợ em không vui nên mới đi!"
Cửa đóng lại, Lâm Miểu Miểu tâm trạng rối bời, cô không muốn giận dỗi với anh, chỉ là không nuốt trôi cơn tức, không muốn để ý đến anh, với lại lấy tính cách của Tông Chính anh nhất định sẽ được đằng chân lên đằng đầu, mặt dày ở lại.
Nhưng anh lại đi, anh nói vì anh sợ cô không vui.
Lâm Miểu Miểu nằm ở trên giường trằn trọc một tiếng đồng hồ cũng không cách nào ngủ được, cũng không biết qua bao lâu cửa bị gõ mấy tiếng, cô bật đèn, nhìn đồng hồ cũng đã mười hai giờ, muộn thế này còn ai đến gõ cửa phòng cô?
Tông Chính đứng ở cửa xách một túi lớn, vẻ mặt có phần mất tự nhiên giải thích: "Anh đem quần áo ngủ đến cho em."
Lâm Miểu Miểu chẳng biết nói gì nữa, cô nào có thiếu đồ ngủ, cô thật không rõ Tông Chính đang có ý định gì, nhận quần áo ngủ từ trong tay anh vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh có thể đi rồi......"
Tông Chính đưa tay chặn cửa, mím môi lại nói tiếp: "Giờ không còn sớm......"
"Ban đêm lái xe rất nguy hiểm......"
"Anh đi một mình, dám chắc sẽ bị bà nội mắng......"
"Không bằng......anh ở nơi này ngủ một tối......?"
Lúc này cô mới hiểu ý định của anh, đùng một tiếng đóng cửa lại, Tông Chính bị Lâm Miểu Miểu kiên quyết độc ác dọa một trận, nếu không phải mình nhanh nhẹn đoán chừng cái tay của anh có lẽ đã kẹp trong khe cửa rồi.
Gì đây? Bao nhiêu chuyện đây hả trời......
Chạm vào sống mũi, Tông Chính nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng nhíu mày cau có, anh đứng ở cửa một lúc, muốn leo tường trèo qua cửa sổ vào, nhưng khổ nỗi đây là Thiên Hà Viên, anh phải dẹp ngay ý định này đi, cứ nhìn mà xoắn cả ruột.
Thím Thanh lên lầu thấy anh đứng ở cửa liền đi tới, khẽ hỏi: "Cậu đứng trước cửa làm gì đấy?"
Mặt Tông Chính cứng đờ, quơ quơ điện thoại: "Cháu ra đây gọi điện thoại." Anh gọi cho Đỗ Thiếu Khiêm nhưng không ai nhận, Tông Chính trong lòng phiền muộn, nghĩ thầm tìm người trò chuyện là được, liền gọi cuộc nữa, một lúc lâu sau Đỗ Thiếu Khiêm mới nhận điện thoại, mở miệng liền mắng: "Mẹ nó, Tông Chính, thành phố Z có động đất? Hay là chiến tranh thế giới xảy ra? Nửa đêm nửa hôm quấy nhiễu dân chúng, cậu mà không nói được lý do hợp lý, tôi tuyệt giao với cậu!"
Tông Chính: "......" Anh biết, chắc chắn mình đã quấy nhiễu chuyện tốt của Đỗ Thiếu Khiêm. Chuyện này tất nhiên một chút cảm giác áy náy anh cũng không có, chứ đừng nói là hạ giọng, huống hồ anh thật sự còn có chuyện muốn hỏi Đỗ Thiếu Khiêm.
Anh cười lạnh hỏi: "Làm sao Trương Vi biết tôi cưới Lâm Miểu Miểu là muốn trả thù cô ấy?"
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, Đỗ Thiếu Khiêm vẫn chưa hay biết Trương Vi có lôi mình ra hay không, cho nên không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Lâm Miểu Miểu biết rồi ư?"
"Đừng có giả ngu với tôi!"
Đỗ Thiếu Khiêm thầm kêu một tiếng ‘tiêu rồi’, lại im lặng mặc niệm mấy giây, ậm ờ thừa nhận: "Không phải tôi cố ý......"
"Sh*t! Lão tử nguyền rủa cậu sớm liệt dương, vừa thấy phụ nữ liền mềm nhũn!"
Đỗ Thiếu Khiêm vừa nghe liền nổi bão, mặc dù anh suy nghĩ không được chu đáo, nhưng vốn là có ý tốt, Tông Chính nguyền rủa cũng quá độc ác rồi.
"Cậu dám làm còn sợ tôi nói ư?"
Câu cuối cùng, rõ ràng đã chọc đến nỗi đau của Tông Chính, anh tức giận cúp điện thoại đi tới cửa phòng ngủ của Lâm Miểu Miểu, nhịn một lúc mới dám nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
Không phản ứng, cách mấy phút, anh lại gõ cửa, lần này, chưa đến nửa phút cửa đã được mở ra, Lâm Miểu Miểu sầm mặt nhìn anh chòng chọc: "Anh có phiền hay không?"
Tông Chính nhìn cô, ra đòn sát thủ: "Em không cho anh vào trong, anh ngủ trước cửa, bị cha mẹ, bà nội biết không hay lắm đâu?"
Lâm Miểu Miểu cố hít vào một hơi, xoay người vào trong, Tông Chính vội vàng đi vào đóng cửa lại, vừa mới nhấc chân đi đến bên mép giường, Lâm Miểu Miểu đã lạnh lùng ném ra một câu: "Anh ngủ sô pha!"
Tông Chính: "......"
Anh an ủi mình, ít nhất vào được là tốt rồi. Anh vào phòng tắm rửa mặt xong trong phòng đã tắt đèn, mượn ánh trăng mờ anh nhìn bóng người trên giường một lúc mới lặng lẽ nằm lên sô pha, sô pha nhìn thì rất lớn nhưng anh nằm lên vẫn có cảm giác nhỏ, ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng, Tông Chính càng nghĩ càng khó chịu, đúng lúc bụng anh đột nhiên kêu một tiếng.
Ở trong căn phòng yên ắng, tiếng kêu này thực rất vang, Tông Chính tinh thần uể oải gọi Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu không động đậy, Tông Chính cảm giác cô nhất định chưa ngủ, liền ai oán thở dài: "Buổi trưa không ăn cơm, buổi tối cũng chưa ăn, vợ ơi, anh đói quá......"
Lâm Miểu Miểu vẫn không có phản ứng......
"Dạ dày người sẽ tiết ra a-xít dạ dày, vợ à, em biết a-xít dạ dày không, a-xít dạ dày này vô cùng đáng sợ, nó sẽ phân giải thức ăn trong dạ dày, nhưng nếu như không có thức ăn nó sẽ ăn mòn màng dạ dày, ăn mòn từng chút một, màng dạ dày anh bị ăn mòn, sau đó dẫn tới viêm dạ dày, loét dạ dày, sau cùng dạ dày anh sẽ bị thủng một lỗ......"
"Ùng ục — ùng ục — " Bụng của Tông Chính lại kêu mấy tiếng.
Anh lại thở dài: "Em nghe xem, a-xít dạ dày đang ăn mòn dạ dày anh, nó đã gặm nhấm cả ngày, về sau dạ dày anh......"
"Anh đủ rồi!" Lâm Miểu Miểu từ trên giường ngồi dậy.
"Ùng ục —" Bụng Tông Chính vô cùng phối hợp đáp lại một tiếng.
"Đói thì đi ăn cơm!"
Cô ném ra một câu, lại thẳng tắp nằm trở lại giường.
Tông Chính im lặng cong khóe miệng, giọng nói còn chua xót hơn vừa nãy: "Anh cũng muốn ăn..... thế nhưng anh không có tâm trạng ăn...... ôi......"
Thấy Lâm Miểu Miểu lại không có phản ứng, anh rón rén bò dậy, mò tới mép giường: "Em không quan tâm anh......"
"Còn nhốt anh bên ngoài......"
"Em còn để anh ngủ sô pha......"
Tông Chính mới vừa chạm đến giường, Lâm Miểu Miểu động tác khoa trương xoay người: "Lăn xuống!"
Tông Chính ngừng động tác, lại tự nhiên vén chăn lên: "Vợ à, tức giận không tốt cho da......"
Anh cho một chân vào trong chăn, "Anh sai rồi, nếu không thì em đánh anh đi......"
Lâm Miểu Miểu vẫn không có phản ứng, Tông Chính trong lòng vui mừng, cho chân nữa vào, "Vợ, anh biết em đại nhân đại lượng......"
"Rầm —"
Tông Chính buồn bực hừ một tiếng, mặc dù anh sớm đề phòng Lâm Miểu Miểu, nhưng bây giờ anh nào dám tránh, anh xoa xoa thắt lưng từ dưới giường đứng lên, im lặng một lúc, chán nản nói: " Hung thủ trong vụ án của Cố Dung vẫn chưa tìm được, anh cứ đi đầu thú cho rồi......"
"Không biết sẽ xử bao nhiêu năm đây?"
Ngay sau đó anh lại tự trả lời: "Tục ngữ nói giết người đền mạng, ngộ nhỡ tử hình thì sao? Tử hình thì tử hình......sống không bằng chết, thà cứ chết đi cho rồi......"
Lâm Miểu Miểu không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi quát người đứng ở mép giường: "Rốt cuộc anh có thôi đi không?"
*
Lâm Miểu Miểu mặt không đổi sắc ngồi bên bàn ăn, Tông Chính cười híp mắt ăn mì trong bát: "Vợ, em có muốn ăn thêm chút nữa không?"
Lâm Miểu Miểu không nói một lời lườm anh, Tông Chính nhe răng cười, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ Lâm Miểu Miểu bị liệt cơ mặt thật là đáng yêu chết đi được.
Sau khi ăn uống no nê, Tông Chính tâm trạng vui vẻ muốn đến nắm tay Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu "vèo" một tiếng rụt tay về, Tông Chính không bắt được tay, cánh tay dài lại duỗi ra khoác lên hông cô: "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm nhé?"
Đi ngủ sớm? Cô mười một giờ lên giường, bây giờ hơn một giờ còn ở trong phòng ăn ăn cơm cùng anh, nguyên nhân rốt cuộc do ai, hừ?
Lâm Miểu Miểu hất mạnh tay anh ra, đi lên phòng ngủ trên lầu, Tông Chính cũng không để ý theo sau cô trở về phòng ngủ, Lâm Miểu Miểu mới vừa lên giường Tông Chính cũng làm động tác muốn lên giường, cô quét một chân tới, mắt lom lom nhìn anh: "Ngủ sô pha đi!"
Tông Chính nói lý, từng lời từng lời cũng không gấp gáp, thong thả ung dung đứng bên giường giải thích: "Sô pha quá nhỏ, ngày mai khẳng định sẽ bị đau lưng, ngày mai anh có năm cuộc họp, còn phải thị sát các chi nhánh công ty, nghỉ ngơi không tốt, nếu lái xe không tỉnh táo, không cẩn thận xảy ra tai nạn, vậy chẳng phải em sẽ áy náy cả đời hay sao, anh sao chịu được......"
Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, biết rõ anh đang gạt cô, vậy mà cô hết lần này tới lần khác vẫn bị lừa, cô tức giận xoay người, thực sự không muốn nhìn anh.
Tông Chính nhanh chóng lên giường: "Cảm ơn bà xã khoan dung độ lượng......"
Sáng hôm sau, sau bữa cơm sáng, Lý Trân liền đưa Lâm Miểu Miểu đi bệnh viện, mệnh lệnh đi kiểm tra là của Khưu Thục Thanh, Lâm Miểu Miểu không muốn đi cũng không muốn làm trái lời bà, coi như an ủi trái tim của bà đi.
Vốn chỉ là kiểm tra thân thể không nghĩ tới lại kiểm tra được cái khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook