Nhà Có “Sói” Đói
-
Chương 1: Trong nhà có một con sói xám lớn
“Như thế nào em vẫn còn chưa chịu dậy!!”
Một tiếng quát chói tai giận dữ kèm theo một tia bất đắc dĩ. Tô Y mắt nhập nhèm buồn ngủ nằm ngay đơ thành hình chữ K ở trên giường, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua vật thể cao lớn đứng bên giường. Thật là buồn ngủ! Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Hôm nay là Chủ Nhật mà, cho em ngủ thêm một chút.” Tô Y mơ hồ không rõ nói xong liền xoay người lại tiếp tục giả chết. Tối hôm qua xem anime boylove cao H kích động đến đêm khuya, thiếu ngủ nghiêm trọng, hôm nay nói gì cũng phải ngủ bù.
Tô Nhiên thấy bộ dáng đáng chết không chịu để tâm của cô liền muốn tức giận, xốc chiếc chăn màu bạc trên người cô ra, tùy tay lấy một quyển tập chí, vừa mới chuẩn bị đánh mông cô, nghĩ nghĩ lại luyến tiếc sợ cô đau, vì thế thay đổi một bịch khăn giấy đánh vào ót cô.
“Không phải em nói buổi trưa hôm nay mời anh ăn cơm hay sao?” Khó có được quỷ keo kiệt vắt chày ra nước này đột nhiên hào phóng mời cơm, vốn anh còn không dám tin thật vui mừng thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà đã đến 11 giờ, cô nhóc thần kinh tùy tiện nào đó thế nhưng còn vùi đầu ở trong phòng ngủ nướng!
Tô Y bị bịch khăn giấy đánh cho giật mình, thoáng chốc không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, giống như một con cá chết ưỡn lưng xoay người ngồi dậy. Một tay xoa xoa đầu tóc rối bù, một tay không ngừng hung hăng vỗ một cái lên đùi bản thân.
“A! Muốn mời anh ăn cơm! Em quên mất! Ha ha, anh đừng gấp, nếu đói bụng liền nhịn thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng ăn cái gì, để bụng một lát em dẫn anh đi ăn ngon!”
“Người nào sốt ruột! Anh chỉ không quen nhìn người nói chuyện không tính toán gì hết! Em sảng khoái chút đi, là một người không giữ chữ tín, không đầu óc, không nhân phẩm!” Tô Nhiên làm bộ khinh thường quở trách Tô Y xong liền xoay người bước ra khỏi cửa, vừa đi ra liền quay đầu lại nghiêm mặct chỉ trích Tô Y “Lần tới chú ý dùng từ, không phải “dẫn” mà là “mời”. Trong đó từ “mời” còn cố ý nhấn mạnh! = =
“Ra vẻ thanh niên có học vấn cái rắm gì!” Tô Y thật không có khí phách nhỏ giọng rầm rì, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo. Nhưng vừa cầm lấy chiếc váy ngủ màu trắng cô liền trợn tròn mắt, váy ngủ ở trong tay, vậy mặc trên người cô là cái gì?
“A!!”
Tiếng hét thảm này có thể dùng hai thành ngữ để hình dung: Khó nghe, cực kỳ bi thảm!
Thì ra tối hôm qua xem xong phim Tấm Ảnh Tiểu Hoàng, trên người nóng quá liền cởi váy ngủ ra. Bây giờ trên người cô chỉ có một cái áo dây lỏng lẻo cùng cái quần lót gợi cảm mà thôi.
“Tô Nhiên, cái đồ rùa nhà anh! Về sau không được tự tiện xông vào phòng của em, bằng không em sẽ mách mẹ nói anh là lưu manh. Anh nhìn lén em, anh không biết xấu hổ, anh bị bệnh!”
Tô Y vừa mắng xong, Tô Nhiên liền trở vào. Tô Y vội vàng lấy váy ngủ che khuất thân thể nhỏ bé đã sớm bị anh nhìn hết sạch, đèn tín hiệu màu vàng báo động khi gặp được sắc lang. Cái loại cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô làm cho Tô Nhiên buồn cười.
Chỉ là nhớ tới bộ dáng cẩu thả không quan tâm của cô đối với bản thân, liền không muốn cười cho cô xem. Vì thế Tô Nhiên như trước nghiêm mặt cực kỳ ghét bỏ lườm cô một cái, lại dùng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ nói: “Bộ dáng hình chữ nhật này của em có cái gì đẹp mắt, một chút bên trong cũng không có.”
“A a a! Em không phải hình chữ nhật! Dầu gì cũng được cái dáng cao!”
= =
Tô Nhiên nén cười đi về phòng của mình. Thật ra dáng người bảo bối ngốc nhà anh không có lép như vậy, dù cho cô thật sự là hình chữ nhật, anh cũng thích vô cùng.
Chỉ là làm cho anh luôn luôn khổ não chính là, cho tới bây giờ mẹ còn không cho phép anh nói với Y Y về thân thế của cô. Ngay cả anh cũng chỉ biết giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, mà cha mẹ ruột của Y Y lại bị mẹ anh giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói với anh.
Làm hại anh mỗi ngày giữ bà xã nhỏ đến ăn ngủ không ngon, vô hạn yêu thương trong lòng đúng là không ngớt.
Nhìn bộ dáng từng ngày từng ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người của cô, anh chẳng những phải đè nén ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, còn phải dùng toàn bộ tinh thần lo lắng đề phòng những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày.
Một bên lo lắng một ngày nào đó cô trúng vận cứt chó bị người đàn ông nào đó theo đuổi; một bên lại lo lắng một ngày nào đó tính háo sắc của cô nổi lên theo đuổi một người nào đó, đều nhanh làm cho Tô Nhiên bị thần kinh rồi.
Tô Y “hình chữ nhật” vui tươi hớn hở rửa mặt, thay quần áo xong liền tung tăng tiêu sái đi đến trước cửa phòng của Tô Nhiên ló khuôn mặt tươi cười nịnh nọt vào trong. “Hắc hắc, hôm nay anh trai mặc đồ thật là đẹp mắt.”
Tô Nhiên chợt nhíu mày, khuôn mặt từ quang đãng chuyển thành nhiều mây. “Ý của em là quần áo đẹp mắt?”
“Không đúng không đúng! Chủ yếu là anh đẹp trai! Người đẹp không mặc quần áo cũng rất đẹp! Mặc quần áo lại càng đẹp! Hắc hắc hắc ——” Tô Y bám lấy cánh cửa, cả người bất động giống như bị keo dán, cũng chỉ máy móc toét miệng cười ngốc, mấy chữ đẹp khiến cô đều nhanh xoay vòng vòng đến chóng mặt rồi.
Tô Nhiên đi tới búng đầu nhỏ của cô một cái. “Đừng giả bộ cười ngây ngô, đi thôi!” Xem bộ dáng đáng chết này của cô nhất định không có chuyện gì tốt, cười đến làm cho người ta ghê tởm như vậy xác định là có chủ ý hư.
Quả nhiên, hiểu bà xã chỉ có ông xã ——
Tô Y tiếp tục hắc hắc kéo tay cáo của Tô Nhiên, lại hắc hắc một tiếng. “Nhớ mang theo tiền.”
“Không phải em mời khách sao? Anh còn phải mang theo tiền?” Em, con quỷ keo kiệt này! Vừa tròn hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên phá lệ muốn mời anh ăn cơm mà còn muốn anh mang theo tiền? Cô đúng là keo kiệt!
“Ai nha, anh trước cho em mượn đi, em sợ không đủ, hì hì….. Hôm nay chúng ta đến một chỗ tốt, thật lãng mạn!”
Tô Nhiên vốn đang rất tức giận cô không có thành tâm mời ăn cơm, nhưng vừa nghe bà xã nhỏ nói muốn đến một chỗ lãng mạn, trong lòng nhất thời thỏa mãn lộp bộp.
Chẳng lẽ là khúc gỗ mục ngàn năm này rốt cuộc thông suốt rồi? Cuối cùng cũng biết cùng anh trai soái ca của cô đi hẹn hò lãng mạn rồi? Vì thế trong lòng Tô Nhiên đẹp trai nhất thời thoải mái, bị mượn tiền cũng vui vẻ, trên mặt cũng không còn lạnh như băng.
“Mượn tiền có thể, nhưng em phải nhớ kỹ, mượn bao nhiêu tiền phải hầu hạ anh bấy lâu thờ gian.” Đây là một quỷ kế thật vô lương, thật đê tiện, thật không phúc hậu anh vì muốn giữ chặt bà xã nhỏ nhanh chóng trưởng thành một lòng muốn hồng hạnh xuất tường bên cạnh.
Ba năm trước, vừa thi đậu vào trường đại học S, Tô Y bị Tô Nhiên mạnh mẽ tiến hành thủ tục rút đơn xin ở nội trú trong trường học mang người “giam lỏng” đến chỗ này. Sau khi cô bị anh bắt lấy bím tóc không thể oán xã hội, anh liền bắt đầu mượn cơ hội uy hiếp cô.
Tô Nhiên nói: Y Y, em không thể tìm đối tượng!
Tô Y há to miệng: Vì sao?
Tô Nhiên đúng lý hợp tình: Bởi vì em phải hầu hạ anh! Bởi vì anh là anh trai!
Tô Y ủ rũ: A, vậy phải hầu hạ đến khi nào? Lúc nào thì em có thể tìm bạn trai?
Tô Nhiên gõ cái đầu ngu ngốc của cô một cái: Em nhớ kỹ cho anh, anh có bà xã chẳng khác nào em có ông xã! Em có hiểu hay không?
Tô Y như có chút hiểu gật gật đầu. “Anh, vậy anh vì hạnh phúc của em nên nhanh chóng kết hôn đi!”
= =
Về phần Tô Y nhận không ra bị Tô Nhiên nắm cán chuôi, trước không nói cho cô biết, chúng ta tiếp tục trở về đề chính.
Tô Nhiên giống như không chút để ý nhắc nhở, “Mượn tiền có thể, nhưng mà em phải nhớ kỹ, mượn bao nhiêu tiền thì phải hầu hạ anh bấy lâu thời gian.”
Tô Y vỗ ngực một cái, vô cùng hào phóng: “Được!”
Hừ hừ —— chỉ cần anh ăn bữa Hồng Môn Yến này, nói không chừng anh sẽ lập tức đuổi cô ra khỏi nhà, rốt cuộc cũng không muốn nhìn thấy một cái bóng đèn bự cực sáng này. Đến lúc đó cô có thể danh chính ngôn thuận triệt để thoát khỏi ma trảo của lão yêu quái anh rồi. Ha ha! Hắc hắc!
Hai người cùng đi ra thang máy, Tô Y lập tức như một đầu xe lửa vọt tới phía trước đón một chiếc xe taxi. Sau đó đặc biệt niềm nở cúi đầu khom lưng mở cửa xe giúp Tô Nhiên. Tô Nhiên ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ bữa cơm này thật đúng là không phải ăn không trả tiền. Có câu nói: Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp! Chồn đến chúc tết nhất định không có lòng tốt gì.
Quả nhiên, lúc anh bị cô gái nhỏ tự cho là đúng kia dẫn đến chỗ, khi anh nhìn thấy trước cái bàn kia là một đại mỹ nữ xinh đẹp động lòng người đã ngồi sẵn. Rốt cục anh cũng hiểu rõ, cái cô gái nhỏ có đơn bào nhà anh này đơn thuần là chán sống!
Một tiếng quát chói tai giận dữ kèm theo một tia bất đắc dĩ. Tô Y mắt nhập nhèm buồn ngủ nằm ngay đơ thành hình chữ K ở trên giường, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua vật thể cao lớn đứng bên giường. Thật là buồn ngủ! Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Hôm nay là Chủ Nhật mà, cho em ngủ thêm một chút.” Tô Y mơ hồ không rõ nói xong liền xoay người lại tiếp tục giả chết. Tối hôm qua xem anime boylove cao H kích động đến đêm khuya, thiếu ngủ nghiêm trọng, hôm nay nói gì cũng phải ngủ bù.
Tô Nhiên thấy bộ dáng đáng chết không chịu để tâm của cô liền muốn tức giận, xốc chiếc chăn màu bạc trên người cô ra, tùy tay lấy một quyển tập chí, vừa mới chuẩn bị đánh mông cô, nghĩ nghĩ lại luyến tiếc sợ cô đau, vì thế thay đổi một bịch khăn giấy đánh vào ót cô.
“Không phải em nói buổi trưa hôm nay mời anh ăn cơm hay sao?” Khó có được quỷ keo kiệt vắt chày ra nước này đột nhiên hào phóng mời cơm, vốn anh còn không dám tin thật vui mừng thụ sủng nhược kinh. Nhưng mà đã đến 11 giờ, cô nhóc thần kinh tùy tiện nào đó thế nhưng còn vùi đầu ở trong phòng ngủ nướng!
Tô Y bị bịch khăn giấy đánh cho giật mình, thoáng chốc không còn cảm thấy buồn ngủ gì nữa, giống như một con cá chết ưỡn lưng xoay người ngồi dậy. Một tay xoa xoa đầu tóc rối bù, một tay không ngừng hung hăng vỗ một cái lên đùi bản thân.
“A! Muốn mời anh ăn cơm! Em quên mất! Ha ha, anh đừng gấp, nếu đói bụng liền nhịn thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng ăn cái gì, để bụng một lát em dẫn anh đi ăn ngon!”
“Người nào sốt ruột! Anh chỉ không quen nhìn người nói chuyện không tính toán gì hết! Em sảng khoái chút đi, là một người không giữ chữ tín, không đầu óc, không nhân phẩm!” Tô Nhiên làm bộ khinh thường quở trách Tô Y xong liền xoay người bước ra khỏi cửa, vừa đi ra liền quay đầu lại nghiêm mặct chỉ trích Tô Y “Lần tới chú ý dùng từ, không phải “dẫn” mà là “mời”. Trong đó từ “mời” còn cố ý nhấn mạnh! = =
“Ra vẻ thanh niên có học vấn cái rắm gì!” Tô Y thật không có khí phách nhỏ giọng rầm rì, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo. Nhưng vừa cầm lấy chiếc váy ngủ màu trắng cô liền trợn tròn mắt, váy ngủ ở trong tay, vậy mặc trên người cô là cái gì?
“A!!”
Tiếng hét thảm này có thể dùng hai thành ngữ để hình dung: Khó nghe, cực kỳ bi thảm!
Thì ra tối hôm qua xem xong phim Tấm Ảnh Tiểu Hoàng, trên người nóng quá liền cởi váy ngủ ra. Bây giờ trên người cô chỉ có một cái áo dây lỏng lẻo cùng cái quần lót gợi cảm mà thôi.
“Tô Nhiên, cái đồ rùa nhà anh! Về sau không được tự tiện xông vào phòng của em, bằng không em sẽ mách mẹ nói anh là lưu manh. Anh nhìn lén em, anh không biết xấu hổ, anh bị bệnh!”
Tô Y vừa mắng xong, Tô Nhiên liền trở vào. Tô Y vội vàng lấy váy ngủ che khuất thân thể nhỏ bé đã sớm bị anh nhìn hết sạch, đèn tín hiệu màu vàng báo động khi gặp được sắc lang. Cái loại cảm giác vừa xấu hổ vừa giận dữ của cô làm cho Tô Nhiên buồn cười.
Chỉ là nhớ tới bộ dáng cẩu thả không quan tâm của cô đối với bản thân, liền không muốn cười cho cô xem. Vì thế Tô Nhiên như trước nghiêm mặt cực kỳ ghét bỏ lườm cô một cái, lại dùng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ nói: “Bộ dáng hình chữ nhật này của em có cái gì đẹp mắt, một chút bên trong cũng không có.”
“A a a! Em không phải hình chữ nhật! Dầu gì cũng được cái dáng cao!”
= =
Tô Nhiên nén cười đi về phòng của mình. Thật ra dáng người bảo bối ngốc nhà anh không có lép như vậy, dù cho cô thật sự là hình chữ nhật, anh cũng thích vô cùng.
Chỉ là làm cho anh luôn luôn khổ não chính là, cho tới bây giờ mẹ còn không cho phép anh nói với Y Y về thân thế của cô. Ngay cả anh cũng chỉ biết giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, mà cha mẹ ruột của Y Y lại bị mẹ anh giữ kín như bưng, một chữ cũng không nói với anh.
Làm hại anh mỗi ngày giữ bà xã nhỏ đến ăn ngủ không ngon, vô hạn yêu thương trong lòng đúng là không ngớt.
Nhìn bộ dáng từng ngày từng ngày càng trở nên xinh đẹp động lòng người của cô, anh chẳng những phải đè nén ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng, còn phải dùng toàn bộ tinh thần lo lắng đề phòng những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày.
Một bên lo lắng một ngày nào đó cô trúng vận cứt chó bị người đàn ông nào đó theo đuổi; một bên lại lo lắng một ngày nào đó tính háo sắc của cô nổi lên theo đuổi một người nào đó, đều nhanh làm cho Tô Nhiên bị thần kinh rồi.
Tô Y “hình chữ nhật” vui tươi hớn hở rửa mặt, thay quần áo xong liền tung tăng tiêu sái đi đến trước cửa phòng của Tô Nhiên ló khuôn mặt tươi cười nịnh nọt vào trong. “Hắc hắc, hôm nay anh trai mặc đồ thật là đẹp mắt.”
Tô Nhiên chợt nhíu mày, khuôn mặt từ quang đãng chuyển thành nhiều mây. “Ý của em là quần áo đẹp mắt?”
“Không đúng không đúng! Chủ yếu là anh đẹp trai! Người đẹp không mặc quần áo cũng rất đẹp! Mặc quần áo lại càng đẹp! Hắc hắc hắc ——” Tô Y bám lấy cánh cửa, cả người bất động giống như bị keo dán, cũng chỉ máy móc toét miệng cười ngốc, mấy chữ đẹp khiến cô đều nhanh xoay vòng vòng đến chóng mặt rồi.
Tô Nhiên đi tới búng đầu nhỏ của cô một cái. “Đừng giả bộ cười ngây ngô, đi thôi!” Xem bộ dáng đáng chết này của cô nhất định không có chuyện gì tốt, cười đến làm cho người ta ghê tởm như vậy xác định là có chủ ý hư.
Quả nhiên, hiểu bà xã chỉ có ông xã ——
Tô Y tiếp tục hắc hắc kéo tay cáo của Tô Nhiên, lại hắc hắc một tiếng. “Nhớ mang theo tiền.”
“Không phải em mời khách sao? Anh còn phải mang theo tiền?” Em, con quỷ keo kiệt này! Vừa tròn hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên phá lệ muốn mời anh ăn cơm mà còn muốn anh mang theo tiền? Cô đúng là keo kiệt!
“Ai nha, anh trước cho em mượn đi, em sợ không đủ, hì hì….. Hôm nay chúng ta đến một chỗ tốt, thật lãng mạn!”
Tô Nhiên vốn đang rất tức giận cô không có thành tâm mời ăn cơm, nhưng vừa nghe bà xã nhỏ nói muốn đến một chỗ lãng mạn, trong lòng nhất thời thỏa mãn lộp bộp.
Chẳng lẽ là khúc gỗ mục ngàn năm này rốt cuộc thông suốt rồi? Cuối cùng cũng biết cùng anh trai soái ca của cô đi hẹn hò lãng mạn rồi? Vì thế trong lòng Tô Nhiên đẹp trai nhất thời thoải mái, bị mượn tiền cũng vui vẻ, trên mặt cũng không còn lạnh như băng.
“Mượn tiền có thể, nhưng em phải nhớ kỹ, mượn bao nhiêu tiền phải hầu hạ anh bấy lâu thờ gian.” Đây là một quỷ kế thật vô lương, thật đê tiện, thật không phúc hậu anh vì muốn giữ chặt bà xã nhỏ nhanh chóng trưởng thành một lòng muốn hồng hạnh xuất tường bên cạnh.
Ba năm trước, vừa thi đậu vào trường đại học S, Tô Y bị Tô Nhiên mạnh mẽ tiến hành thủ tục rút đơn xin ở nội trú trong trường học mang người “giam lỏng” đến chỗ này. Sau khi cô bị anh bắt lấy bím tóc không thể oán xã hội, anh liền bắt đầu mượn cơ hội uy hiếp cô.
Tô Nhiên nói: Y Y, em không thể tìm đối tượng!
Tô Y há to miệng: Vì sao?
Tô Nhiên đúng lý hợp tình: Bởi vì em phải hầu hạ anh! Bởi vì anh là anh trai!
Tô Y ủ rũ: A, vậy phải hầu hạ đến khi nào? Lúc nào thì em có thể tìm bạn trai?
Tô Nhiên gõ cái đầu ngu ngốc của cô một cái: Em nhớ kỹ cho anh, anh có bà xã chẳng khác nào em có ông xã! Em có hiểu hay không?
Tô Y như có chút hiểu gật gật đầu. “Anh, vậy anh vì hạnh phúc của em nên nhanh chóng kết hôn đi!”
= =
Về phần Tô Y nhận không ra bị Tô Nhiên nắm cán chuôi, trước không nói cho cô biết, chúng ta tiếp tục trở về đề chính.
Tô Nhiên giống như không chút để ý nhắc nhở, “Mượn tiền có thể, nhưng mà em phải nhớ kỹ, mượn bao nhiêu tiền thì phải hầu hạ anh bấy lâu thời gian.”
Tô Y vỗ ngực một cái, vô cùng hào phóng: “Được!”
Hừ hừ —— chỉ cần anh ăn bữa Hồng Môn Yến này, nói không chừng anh sẽ lập tức đuổi cô ra khỏi nhà, rốt cuộc cũng không muốn nhìn thấy một cái bóng đèn bự cực sáng này. Đến lúc đó cô có thể danh chính ngôn thuận triệt để thoát khỏi ma trảo của lão yêu quái anh rồi. Ha ha! Hắc hắc!
Hai người cùng đi ra thang máy, Tô Y lập tức như một đầu xe lửa vọt tới phía trước đón một chiếc xe taxi. Sau đó đặc biệt niềm nở cúi đầu khom lưng mở cửa xe giúp Tô Nhiên. Tô Nhiên ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ bữa cơm này thật đúng là không phải ăn không trả tiền. Có câu nói: Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp! Chồn đến chúc tết nhất định không có lòng tốt gì.
Quả nhiên, lúc anh bị cô gái nhỏ tự cho là đúng kia dẫn đến chỗ, khi anh nhìn thấy trước cái bàn kia là một đại mỹ nữ xinh đẹp động lòng người đã ngồi sẵn. Rốt cục anh cũng hiểu rõ, cái cô gái nhỏ có đơn bào nhà anh này đơn thuần là chán sống!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook