Nhà Có Hồ Ly Tinh Yêu Nghiệt
-
Quyển 1 - Chương 8: Mỹ nhân kế (hai)
"Nghe nói trong nhà Tổng giám đốc có rất nhiều phòng trống. Không biết Tổng giám đốc có để ý hay không cho tôi ở nhờ một buổi tối." Thấy Tư Đồ Đạt Viễn không từ chối. Vương Tư Thơ vui vẻ chết rồi, kìm nén hưng phấn. Cô ngồi trên đùi Tư Đồ Đạt Viễn.
"Chỉ một buổi tối?" Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay, gảy nhẹ ôm hông của Vương Tư Thơ: "Có phải quá ít không?"
"Dạ, ở mấy ngày mới không ít?" Vương Tư Thơ xấu hổ. Ý của Tư Đồ Đạt Viễn là cô có thể ở nhiều đêm?
Tư Đồ Đạt Viễn rất rõ ràng ý đồ của cô gái này là gì, buông hông của cô ra, sắc mặt của anh nghiêm túc.
"Đi làm việc đi."
"Sao?" Vương Tư Thơ ngây ngẩn cả người. Vì sao phát triển không như mình mong đợi chứ?
"Tan việc đi cùng với tôi là được" Tư Đồ Đạt Viễn chắc đúng là bị phụ nữ quấn quít, về phương diện này anh tương đối có khả năng. Cho nên, anh không ngại cùng cô vui đùa một chút. Dù sao phụ nữ, anh vĩnh viễn không chê nhiều.
Mà tiêu chí của anh là, "bước qua vạn bông hóa", chiếc lá không dính người.
"Vâng. Cám ơn Tổng giám đốc." Vương Tư Thơ vui mừng không thôi rời đi.
Cô nghe hiểu ý trong lời nói của Tư Đồ Đạt Viễn. Cô càng tính toán tốt hơn, hôm nay là thời kỳ rụng trứng của mình. Nếu như tối hôm nay có thể thuận lợi mang thai con của Tư Đồ Đạt Viễn. Ngay lập tức cô có thể mượn cơ hội này gả vào nhà giàu có?
Cô thật may mắn mình đưa tài liệu đưa đúng lúc, để cho cô nghe được cuộc nói chuyện của Chủ tịch và Tổng giám đốc, nếu không, không phải bỏ lỡ cơ hội này. Có thể thấy được, ông trời cũng giúp cô.
Thật sự là quá tốt.
Sau khi tan việc, Tư Đồ Đạt Viễn cùng với Vương Tư Thơ đi ăn một bữa bữa tối dưới ánh nến, tạo không khí. Sau đó lập tức đưa cô về nhà.
Vừa vào phòng. Vương Tư Thơ không kịp chờ đợi gấp gáp quàng vai Tư Đồ Đạt Viễn vai: "Đạt Viễn ——"
Thật sự cô không thể tin được, vậy mà Tư Đồ Đạt Viễn dễ dàng đến tay như thế. Nghĩ tới đây, cô vươn tay, gần như vội vàng bắt đầu cởi nút áo của Tư Đồ Đạt Viễn.
Tư Đồ Đạt Viễn tương đối nhàn hạ để mắc cho cô làm. Ừ. Hưởng thụ gái xinh phục vụ củng là một niềm vui nha.
Mới một phút. Áo khoác và áo sơ mi của Tư Đồ Đạt Viễn liền bị Vương Tư Thơ cởi ra, lộ ra lồng ngực to lớn hoàn mỹ được anh chăm sóc kỹ.
Vương Tư Thơ đi cà nhắc. Một tay xoa trên bụng Tư Đồ Đạt Viễn. Một cái tay động thủ đến thắt lưng anh.
"Anh, không giúp em một chút sao?" Ám hiệu nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, Vương Tư Thơ chờ anh cởi quần áo giúp mình.
"Bảo bối. Không nên gấp. Đây đã tới rồi." Gần như cùng lúc, Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay, cởi quần áo của Vương Tư Thơ.
"dáng người của em thật đẹp." Tư Đồ Đạt Viễn chưa bao giờ keo kiệt lời khen phụ nữ. Nhất là phụ nữ xinh đẹp.
Lời của anh Vương Tư Thơ càng thêm vui vẻ. Đối với bề ngoài của mình, cô vẫn tương đối có tự tin.
"Vậy, so với bạn kia trước kia của anh thế nào?" Được voi đòi tiên, là quán tính của phụ nữ. Vương Tư Thơ cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Tư Đồ Đạt Viễn lóe lên một chút, tay vỗ trên phần mềm mại của cô: "Đương nhiên em là nhất."
Phụ nữ mà, cũng thích người khác dụ dỗ, vậy anh cũng không ngại dỗ ngọt?
"Đạt Viễn, anh thật tốt, Đạt Viễn." Vương Tư Thơ sướng đến phát điên rồi: "Phòng của anh ở đâu?"
Cởi dây thắt lưng của Tư Đồ Đạt Viễn ra. Giọng của cô tất đều gọi mời. Cô không đợi được nữa.
"Vội cái gì?" Tư Đồ Đạt Viễn cởi quần của cô ra, ôm cô ngồi xuống ghế sofa: "Em không cảm thấy làm trong phòng khác rất kích thích sao?"
Loại phụ nữ này vừa nhìn thấy liền biết có dã tâm với anh. Tư Đồ Đạt Viễn hiểu rõ, cô muốn chỉ là vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm làm ở nơi nào. Trong phòng khách này hay ở trong phòng. Có khác nhau sao?
Nhưng Vương Tư Thơ lại cho rằng Tư Đồ Đạt Viễn anh không đợi được, điều này làm cho cô cố ý kéo quần của Tư Đồ Đạt Viễn xuống.
"Chỉ một buổi tối?" Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay, gảy nhẹ ôm hông của Vương Tư Thơ: "Có phải quá ít không?"
"Dạ, ở mấy ngày mới không ít?" Vương Tư Thơ xấu hổ. Ý của Tư Đồ Đạt Viễn là cô có thể ở nhiều đêm?
Tư Đồ Đạt Viễn rất rõ ràng ý đồ của cô gái này là gì, buông hông của cô ra, sắc mặt của anh nghiêm túc.
"Đi làm việc đi."
"Sao?" Vương Tư Thơ ngây ngẩn cả người. Vì sao phát triển không như mình mong đợi chứ?
"Tan việc đi cùng với tôi là được" Tư Đồ Đạt Viễn chắc đúng là bị phụ nữ quấn quít, về phương diện này anh tương đối có khả năng. Cho nên, anh không ngại cùng cô vui đùa một chút. Dù sao phụ nữ, anh vĩnh viễn không chê nhiều.
Mà tiêu chí của anh là, "bước qua vạn bông hóa", chiếc lá không dính người.
"Vâng. Cám ơn Tổng giám đốc." Vương Tư Thơ vui mừng không thôi rời đi.
Cô nghe hiểu ý trong lời nói của Tư Đồ Đạt Viễn. Cô càng tính toán tốt hơn, hôm nay là thời kỳ rụng trứng của mình. Nếu như tối hôm nay có thể thuận lợi mang thai con của Tư Đồ Đạt Viễn. Ngay lập tức cô có thể mượn cơ hội này gả vào nhà giàu có?
Cô thật may mắn mình đưa tài liệu đưa đúng lúc, để cho cô nghe được cuộc nói chuyện của Chủ tịch và Tổng giám đốc, nếu không, không phải bỏ lỡ cơ hội này. Có thể thấy được, ông trời cũng giúp cô.
Thật sự là quá tốt.
Sau khi tan việc, Tư Đồ Đạt Viễn cùng với Vương Tư Thơ đi ăn một bữa bữa tối dưới ánh nến, tạo không khí. Sau đó lập tức đưa cô về nhà.
Vừa vào phòng. Vương Tư Thơ không kịp chờ đợi gấp gáp quàng vai Tư Đồ Đạt Viễn vai: "Đạt Viễn ——"
Thật sự cô không thể tin được, vậy mà Tư Đồ Đạt Viễn dễ dàng đến tay như thế. Nghĩ tới đây, cô vươn tay, gần như vội vàng bắt đầu cởi nút áo của Tư Đồ Đạt Viễn.
Tư Đồ Đạt Viễn tương đối nhàn hạ để mắc cho cô làm. Ừ. Hưởng thụ gái xinh phục vụ củng là một niềm vui nha.
Mới một phút. Áo khoác và áo sơ mi của Tư Đồ Đạt Viễn liền bị Vương Tư Thơ cởi ra, lộ ra lồng ngực to lớn hoàn mỹ được anh chăm sóc kỹ.
Vương Tư Thơ đi cà nhắc. Một tay xoa trên bụng Tư Đồ Đạt Viễn. Một cái tay động thủ đến thắt lưng anh.
"Anh, không giúp em một chút sao?" Ám hiệu nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, Vương Tư Thơ chờ anh cởi quần áo giúp mình.
"Bảo bối. Không nên gấp. Đây đã tới rồi." Gần như cùng lúc, Tư Đồ Đạt Viễn vươn tay, cởi quần áo của Vương Tư Thơ.
"dáng người của em thật đẹp." Tư Đồ Đạt Viễn chưa bao giờ keo kiệt lời khen phụ nữ. Nhất là phụ nữ xinh đẹp.
Lời của anh Vương Tư Thơ càng thêm vui vẻ. Đối với bề ngoài của mình, cô vẫn tương đối có tự tin.
"Vậy, so với bạn kia trước kia của anh thế nào?" Được voi đòi tiên, là quán tính của phụ nữ. Vương Tư Thơ cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Tư Đồ Đạt Viễn lóe lên một chút, tay vỗ trên phần mềm mại của cô: "Đương nhiên em là nhất."
Phụ nữ mà, cũng thích người khác dụ dỗ, vậy anh cũng không ngại dỗ ngọt?
"Đạt Viễn, anh thật tốt, Đạt Viễn." Vương Tư Thơ sướng đến phát điên rồi: "Phòng của anh ở đâu?"
Cởi dây thắt lưng của Tư Đồ Đạt Viễn ra. Giọng của cô tất đều gọi mời. Cô không đợi được nữa.
"Vội cái gì?" Tư Đồ Đạt Viễn cởi quần của cô ra, ôm cô ngồi xuống ghế sofa: "Em không cảm thấy làm trong phòng khác rất kích thích sao?"
Loại phụ nữ này vừa nhìn thấy liền biết có dã tâm với anh. Tư Đồ Đạt Viễn hiểu rõ, cô muốn chỉ là vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm làm ở nơi nào. Trong phòng khách này hay ở trong phòng. Có khác nhau sao?
Nhưng Vương Tư Thơ lại cho rằng Tư Đồ Đạt Viễn anh không đợi được, điều này làm cho cô cố ý kéo quần của Tư Đồ Đạt Viễn xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook