Nhà Có Chính Thê
-
Chương 220: Chủ nợ đến cửa
"Bà nội ngày hôm qua lại đưa hai con gà tới, còn có chừng hai mươi quả trứng gà, đồ đưa tới hai ngày trước còn chưa hết nên em bảo bà giữ lại một chút, bà bèn nói bà giữ lại, nhưng không biết có phải thật hay không nữa." Quách Tĩnh Tĩnh trở mình, đá đá cái chăn đang đắp ở trên người sang bên cạnh, cảm thấy có hơi nóng.
" Ừ." Trong điện thoại Hạ Phạm Hành trả lời một tiếng, giọng nói vẫn trầm thấp như vậy, xuyên qua ống loa, hình như còn mang theo một luồng điện."Tuần trước cô em cũng về rồi, đơn vị thực tập của Diệp Phi đã định xong, cô muốn trở về đút lót một chút, hẳn là hy vọng Diệp Phi sau này có thể ở lại đơn vị kia. Lúc đi, cô còn cố ý gọi bọn em tới ăn cơm, làm một bàn thức ăn thật lớn, bà nội em rất vui vẻ, ba em cũng rất vui mừng."
"Ừm"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, vắt hết óc nói ra một đống lời đã có hơi quá sức rồi, mấu chốt là Hạ Phạm Hành lại còn không nói nhiều, Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút rồi hỏi: "Anh mệt rồi à?"
"Anh vẫn ổn." Hạ Phạm Hành cười nhẹ một tiếng, lần này đến lượt Quách Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa.
"Sao thế?" Hạ Phạm Hành hồi lâu không nghe thấy cậu lên tiếng nên mở miệng hỏi một câu, hóa ra là bị khàn giọng. Mặc dù Hạ Phạm Hành đã che giấu nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã hiểu. Cậu không vui vì Hạ Phạm Hành gạt cậu, đối xử tốt với người kia là tốt cho nhau, Hạ Phạm Hành không muốn để cậu phải lo lắng, cậu cũng sẽ lo lắng cho sức khỏe của Hạ Phạm Hành.
"Được rồi, gần đây quả thật anh có chút mệt mỏi." Vẫn là Hạ Phạm Hành thỏa hiệp trước, cho dù không thấy mặt của đối phương hắn cũng biết Quách Tĩnh Tĩnh đang mất hứng, "Có điều em yên tâm, tự anh có chừng mực, chỉ là khàn giọng thôi mà, không bị bệnh, cũng không bị cảm mạo, chắc là do ngày ngày sống cùng với đống dược liệu này, muốn thỉnh thoảng cảm mạo tí cho em đau lòng một chút, chắc là không thể được rồi."
Hạ Phạm Hành nửa đùa nửa thật, giọng điệu còn như thật sự mang theo luyến tiếc cùng với không biết làm sao.
Quách Tĩnh Tĩnh dí má vào gối, lộ ra nửa bên mặt hơi đỏ lên.
"Anh đừng quá gấp gáp, từ từ đi, không cần lo lắng cho em đâu, vẫn còn thời gian mà."
Quách Tĩnh Tĩnh biết, Hạ Phạm Hành nhất định là vì cậu mà đẩy thanh tốc độ tiến triển. Trong chuyện này Hạ Phạm Hành vốn dĩ chiếm thế hạ phong, có thể nói là vừa dò xét vừa tích lũy kinh nghiệm, cứ như vậy, thể lực cùng não lực cũng sẽ tiêu hao quá độ. Hạ Phạm Hành muốn trở lại bên cạnh cậu sớm một chút, nhưng cậu càng hi vọng hắn có thể sống thật tốt.
"Anh biết, A Tĩnh, " Hạ Phạm Hành xúc động, thanh âm càng thêm phần êm ái, "Anh biết em lo lắng cho anh, không muốn thấy anh quá mệt mỏi. Em tin anh, có được hay không? Nếu quả thật không chịu nổi, anh sẽ tự mình giảm chậm tốc độ tiến triển, nhưng anh vẫn muốn tranh thủ về sớm chăm sóc cho em."
Hạ Phạm Hành đã nói như vậy rồi, Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể nói rằng "không được" chứ? Cậu chỉ có thể thấp giọng đáp lời.
Hạ Phạm Hành ở đầu bên kia cười một tiếng, hỏi cậu: "Lần kiểm tra sức khỏe tiếp theo là lúc nào? Dương Tuyền có nói với em không?"
"Anh ta nói rồi, là thứ sáu tuần tới."
" Được, kiểm tra xong nhớ gọi điện thoại cho anh, phải để anh biết tên tiểu tử kia có chăm sóc kỹ cho hai người không, ngày mai sẽ đuổi cậu ta tới châu Phi luôn."
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt tiếp một câu: "Em thấy anh ta càng muốn đi Uruguay hơn đấy."
"Ha ha ha."
Hiếm thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng hùa theo trêu đùa người khác, Hạ Phạm Hành không nhịn được mà cười to lên.
"Tốt lắm, anh không thể nói chuyện với em tiếp rồi, cũng mười giờ rồi, em cần phải nghỉ ngơi thôi. Gần đây chân có còn bị rút gân không?"
"Không có, sau khi em uống thuốc của ông nội xong là không bị nữa rồi."
"Vậy thì tốt, ngoan, mau đi ngủ đi, nhớ tắt máy đấy."
" Ừm, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon, anh thật sự nhớ em."
Một câu cuối cùng của Hạ Phạm Hành chọc cho Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn đỏ mặt, vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cậu cầm điện thoại di động ngẩn người một hồi mới nhớ tới Hạ Phạm Hành nhắc nhở cậu tắt máy, bèn vội vàng đóng máy, sau đó kéo chăn qua nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: Em cũng nhớ anh.
氺
Sau tiết xuân phân (*), thời tiết mới có dấu hiệu ấm áp lên, cách ngôi nhà gạch đỏ không xa chính là vườn cải dầu, lúc này chính là thời điểm hoa cải dầu nở rộ, từng vùng rực rỡ ánh vàng, trong không khí cũng phảng phất mùi hoa tươi mát. Hàng năm vào lúc này sẽ có người nuôi ong từ vùng khác tới, mướn cái đôn của người khác để dựng một cái lều bạt nuôi ong. Loại ong mật này rất mập mạp, cơ thể lại ngắn và nhỏ, bạn đến bên cạnh nó nó cũng không đốt bạn.
(*) xuân phân: vào khoảng 20 và 21 tháng ba
Hàng năm, đến lúc này Trương Thanh cũng sẽ đi tìm người nuôi ong để mua mật ong, ở đó bán sữa ong chúa, mặc dù mùi vị có hơi tanh, nhưng bởi vì không được chế biến qua nên ăn rất yên tâm. Hàng năm Trương Thanh đều mua, một lần mua tận bốn bình, mua cho Trương Thị hai bình, bản thân giữ lại hai bình.
Hôm nay Dương Tuyền lại tới, Trương Thanh liền kéo Quách Dực cùng đi mua sữa ong chúa. Dương Tuyền hiện đang cố gắng đóng vai người thanh niên tốt hai mươi bốn hiếu chỉ vì mong có một ngày, khi mà y cầu hôn Quách Tử Chương, hai người cha này có thể đồng ý gả anh cho y.
"Tĩnh Tĩnh, cái đó cậu đừng cầm, để tôi để tôi." Dĩ nhiên, vị em vợ hay em chồng này cũng phải lấy lòng mới được. Quách Tĩnh Tĩnh cũng chỉ cầm một cái chổi đi ra, muốn quét mấy bậc thang ở cửa một chút. Dương Tuyền kinh hồn bạt vía chạy tới, nhận lấy chổi từ trong tay cậu và nói: "Sao cậu có thể cầm được chứ? Nặng quá trời nặng à!"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y giống như đang nhìn một thằng ngu.
Da mặt của Dương Tuyền rất dày, cười hì hì cầm chổi đi quét sân ở một bên. Y cầm chổi như đang viết chữ lớn, phía đông tới một chút, phía tây tới một chút.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa định lên tiếng nói thì nghe thấy tiếng điện thoại di động reo, là điện thoại của Trương Thanh, lúc y ra cửa quên mang theo.
Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng, tìm được điện thoại di động của Trương Thanh trong túi áo khoác của y, không nghĩ tới người gọi lại là Trương Quốc Phú.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấn nút nghe điện thoại.
"Là Tĩnh Tĩnh đấy à? Ba con đâu? Mau tới đây một chuyến đi, nhà xảy ra chuyện rồi. Có một cô gái mang người chạy tới nhà ông, nói muốn kiện Trương Kỳ tội đánh em trai cô ta, làm loạn không chịu đi đây, bà con sắp xỉu vì tức rồi."
" Ừ." Trong điện thoại Hạ Phạm Hành trả lời một tiếng, giọng nói vẫn trầm thấp như vậy, xuyên qua ống loa, hình như còn mang theo một luồng điện."Tuần trước cô em cũng về rồi, đơn vị thực tập của Diệp Phi đã định xong, cô muốn trở về đút lót một chút, hẳn là hy vọng Diệp Phi sau này có thể ở lại đơn vị kia. Lúc đi, cô còn cố ý gọi bọn em tới ăn cơm, làm một bàn thức ăn thật lớn, bà nội em rất vui vẻ, ba em cũng rất vui mừng."
"Ừm"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, vắt hết óc nói ra một đống lời đã có hơi quá sức rồi, mấu chốt là Hạ Phạm Hành lại còn không nói nhiều, Quách Tĩnh Tĩnh dừng một chút rồi hỏi: "Anh mệt rồi à?"
"Anh vẫn ổn." Hạ Phạm Hành cười nhẹ một tiếng, lần này đến lượt Quách Tĩnh Tĩnh không nói gì nữa.
"Sao thế?" Hạ Phạm Hành hồi lâu không nghe thấy cậu lên tiếng nên mở miệng hỏi một câu, hóa ra là bị khàn giọng. Mặc dù Hạ Phạm Hành đã che giấu nhưng Quách Tĩnh Tĩnh cũng đã hiểu. Cậu không vui vì Hạ Phạm Hành gạt cậu, đối xử tốt với người kia là tốt cho nhau, Hạ Phạm Hành không muốn để cậu phải lo lắng, cậu cũng sẽ lo lắng cho sức khỏe của Hạ Phạm Hành.
"Được rồi, gần đây quả thật anh có chút mệt mỏi." Vẫn là Hạ Phạm Hành thỏa hiệp trước, cho dù không thấy mặt của đối phương hắn cũng biết Quách Tĩnh Tĩnh đang mất hứng, "Có điều em yên tâm, tự anh có chừng mực, chỉ là khàn giọng thôi mà, không bị bệnh, cũng không bị cảm mạo, chắc là do ngày ngày sống cùng với đống dược liệu này, muốn thỉnh thoảng cảm mạo tí cho em đau lòng một chút, chắc là không thể được rồi."
Hạ Phạm Hành nửa đùa nửa thật, giọng điệu còn như thật sự mang theo luyến tiếc cùng với không biết làm sao.
Quách Tĩnh Tĩnh dí má vào gối, lộ ra nửa bên mặt hơi đỏ lên.
"Anh đừng quá gấp gáp, từ từ đi, không cần lo lắng cho em đâu, vẫn còn thời gian mà."
Quách Tĩnh Tĩnh biết, Hạ Phạm Hành nhất định là vì cậu mà đẩy thanh tốc độ tiến triển. Trong chuyện này Hạ Phạm Hành vốn dĩ chiếm thế hạ phong, có thể nói là vừa dò xét vừa tích lũy kinh nghiệm, cứ như vậy, thể lực cùng não lực cũng sẽ tiêu hao quá độ. Hạ Phạm Hành muốn trở lại bên cạnh cậu sớm một chút, nhưng cậu càng hi vọng hắn có thể sống thật tốt.
"Anh biết, A Tĩnh, " Hạ Phạm Hành xúc động, thanh âm càng thêm phần êm ái, "Anh biết em lo lắng cho anh, không muốn thấy anh quá mệt mỏi. Em tin anh, có được hay không? Nếu quả thật không chịu nổi, anh sẽ tự mình giảm chậm tốc độ tiến triển, nhưng anh vẫn muốn tranh thủ về sớm chăm sóc cho em."
Hạ Phạm Hành đã nói như vậy rồi, Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể nói rằng "không được" chứ? Cậu chỉ có thể thấp giọng đáp lời.
Hạ Phạm Hành ở đầu bên kia cười một tiếng, hỏi cậu: "Lần kiểm tra sức khỏe tiếp theo là lúc nào? Dương Tuyền có nói với em không?"
"Anh ta nói rồi, là thứ sáu tuần tới."
" Được, kiểm tra xong nhớ gọi điện thoại cho anh, phải để anh biết tên tiểu tử kia có chăm sóc kỹ cho hai người không, ngày mai sẽ đuổi cậu ta tới châu Phi luôn."
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt tiếp một câu: "Em thấy anh ta càng muốn đi Uruguay hơn đấy."
"Ha ha ha."
Hiếm thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng hùa theo trêu đùa người khác, Hạ Phạm Hành không nhịn được mà cười to lên.
"Tốt lắm, anh không thể nói chuyện với em tiếp rồi, cũng mười giờ rồi, em cần phải nghỉ ngơi thôi. Gần đây chân có còn bị rút gân không?"
"Không có, sau khi em uống thuốc của ông nội xong là không bị nữa rồi."
"Vậy thì tốt, ngoan, mau đi ngủ đi, nhớ tắt máy đấy."
" Ừm, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon, anh thật sự nhớ em."
Một câu cuối cùng của Hạ Phạm Hành chọc cho Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn đỏ mặt, vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cậu cầm điện thoại di động ngẩn người một hồi mới nhớ tới Hạ Phạm Hành nhắc nhở cậu tắt máy, bèn vội vàng đóng máy, sau đó kéo chăn qua nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: Em cũng nhớ anh.
氺
Sau tiết xuân phân (*), thời tiết mới có dấu hiệu ấm áp lên, cách ngôi nhà gạch đỏ không xa chính là vườn cải dầu, lúc này chính là thời điểm hoa cải dầu nở rộ, từng vùng rực rỡ ánh vàng, trong không khí cũng phảng phất mùi hoa tươi mát. Hàng năm vào lúc này sẽ có người nuôi ong từ vùng khác tới, mướn cái đôn của người khác để dựng một cái lều bạt nuôi ong. Loại ong mật này rất mập mạp, cơ thể lại ngắn và nhỏ, bạn đến bên cạnh nó nó cũng không đốt bạn.
(*) xuân phân: vào khoảng 20 và 21 tháng ba
Hàng năm, đến lúc này Trương Thanh cũng sẽ đi tìm người nuôi ong để mua mật ong, ở đó bán sữa ong chúa, mặc dù mùi vị có hơi tanh, nhưng bởi vì không được chế biến qua nên ăn rất yên tâm. Hàng năm Trương Thanh đều mua, một lần mua tận bốn bình, mua cho Trương Thị hai bình, bản thân giữ lại hai bình.
Hôm nay Dương Tuyền lại tới, Trương Thanh liền kéo Quách Dực cùng đi mua sữa ong chúa. Dương Tuyền hiện đang cố gắng đóng vai người thanh niên tốt hai mươi bốn hiếu chỉ vì mong có một ngày, khi mà y cầu hôn Quách Tử Chương, hai người cha này có thể đồng ý gả anh cho y.
"Tĩnh Tĩnh, cái đó cậu đừng cầm, để tôi để tôi." Dĩ nhiên, vị em vợ hay em chồng này cũng phải lấy lòng mới được. Quách Tĩnh Tĩnh cũng chỉ cầm một cái chổi đi ra, muốn quét mấy bậc thang ở cửa một chút. Dương Tuyền kinh hồn bạt vía chạy tới, nhận lấy chổi từ trong tay cậu và nói: "Sao cậu có thể cầm được chứ? Nặng quá trời nặng à!"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y giống như đang nhìn một thằng ngu.
Da mặt của Dương Tuyền rất dày, cười hì hì cầm chổi đi quét sân ở một bên. Y cầm chổi như đang viết chữ lớn, phía đông tới một chút, phía tây tới một chút.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa định lên tiếng nói thì nghe thấy tiếng điện thoại di động reo, là điện thoại của Trương Thanh, lúc y ra cửa quên mang theo.
Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng, tìm được điện thoại di động của Trương Thanh trong túi áo khoác của y, không nghĩ tới người gọi lại là Trương Quốc Phú.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấn nút nghe điện thoại.
"Là Tĩnh Tĩnh đấy à? Ba con đâu? Mau tới đây một chuyến đi, nhà xảy ra chuyện rồi. Có một cô gái mang người chạy tới nhà ông, nói muốn kiện Trương Kỳ tội đánh em trai cô ta, làm loạn không chịu đi đây, bà con sắp xỉu vì tức rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook