Nhà Có Chính Thê
-
Chương 215: Trở về An Huy rồi
Hai mươi lăm không thể trở về, vé máy bay đổi lại đến hai mươi tám, ngày đó vừa vặn Hạ Phạm Hành cũng phải lên đường đi tới Tứ Xuyên, mọi người cũng có ý cho đôi tình nhân chút thời gian để vuốt ve.
Sáng sớm hai mươi tám tháng giêng, Hạ Phạm Hành đi theo bọn họ tới sân bay, thật ra thì chuyến bay của hắn muộn hơn một tiếng so với của Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng hắn vẫn đi cùng họ. Hạ lão gia không có cách nào để đưa tiễn, chỉ có thể gọi điện thoại bên trái rồi lại bên phải, thật ra thì tại sao ông lại làm như vậy, Hạ Phạm Hành rất rõ ràng. Năm đó Đường Hồng Lan hại chết Mai Nguyệt cùng em trai của hắn, chuyện Quách Tĩnh Tĩnh mang thai càng ít người biết càng tốt.
Thật ra thì trong lòng Hạ lão gia thậm chí còn cảm thấy may mắn, may là một đứa bé trai mang thai, nếu như người ở bên Hạ Phạm Hành là một cô gái thì Đường Hồng Lan có lẽ sẽ không thể buông lỏng phòng bị như vậy, Hạ lão gia thật sự không dám nghĩ, có điều gần đây Đường Hồng Lan bận bịu giới thiệu các thiên kim tiểu thư trong kinh thành cho Hạ Vân Long, ý đồ rất rõ ràng, bởi vì ông đột nhiên quyết định đã khiến Đường Hồng Lan sinh ra cảm giác nghi ngờ.
Nối dõi tông đường, đối với Đường Hồng Lan mà nói, có lẽ đời này Hạ Phạm Hành sẽ không bao giờ có con được, nếu như Hạ Vân Long có con cháu, Hạ lão gia sẽ coi trọng chắt trai hơn, cũng sẽ để cho Hạ Phạm Hành bị loại.
Đường Hồng Lan ở cùng Hạ Lão Gia lâu như vậy, không thể đoán được trăm phần trăm thì cũng phải đoán được bảy tám phần, chút tự tin này bà ta vẫn có.
Cho nên nói có lúc việc đời thật khó lường, ai có thể nghĩ tới Hạ Phạm Hành mặc dù ở bên một người đàn ông nhưng đối phương lại có thể mang thai chứ?
Trong phòng vip, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi sát Hạ Phạm Hành, hai người vẫn luôn tay nắm tay. Tình huống của Quách Tĩnh Tĩnh rất đặc thù, khẩu trang mũ nón đều đủ cả, chỉ để lại một đôi mắt nhìn Hạ Phạm Hành, không biết có phải do chỉ thấy được mỗi đôi mắt hay không mà trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ cái gì, Hạ Phạm Hành càng thấu triệt hơn so với lúc bình thường.
"Làm sao? Không nỡ rời khỏi anh sao? Nếu như luyến tiếc thì anh lập tức đổi vé máy bay, cùng em trở về An Huy." Hạ Phạm Hành cười nói, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, có thể khẳng định, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh quả thật nói như vậy thì hắn sẽ làm như thế.
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời ngay, cách một hồi mới lắc đầu một cái, cách một lớp khẩu trang tức giận nói một câu: "Em không muốn."
Hạ Phạm Hành nhìn ánh mắt của cậu cũng biết cậu đang dối lòng, trong lòng thấy ê ẩm ngọt ngào, chỉ có thể ôm lấy cả vai cậu, kéo cậu vào trong ngực mình.
Hai người đều rất ăn ý không nói gì thêm, thật ra thì phải nói là hai ngày qua đã nói xong hết rồi, vào lúc này càng không muốn nói thêm cái gì cả, chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau như vậy thôi.
Thật may trong phòng vip không có nhiều người, lại bởi vì thân phận đặc thù của Quách Dực mà gian phòng này chỉ có người nhà bọn họ, Trương Thanh nhìn hai người họ, trong lòng vẫn rất cảm khái.
"Thật ra thì ban đầu em không hề muốn để Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành ở bên nhau." Trương Thanh quay đầu nhìn về phía Quách Dực.
Quách Dực đưa tay, cầm lấy tay của Trương Thanh, khẽ vuốt cằm: "Anh biết."
Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, thật may Trương Thanh không quá hiểu biết về Hạ gia ở kinh thành, nếu như lúc ấy y biết được tình huống cụ thể của Hạ gia thì chắc sẽ chia rẽ đôi uyên ương rồi, sau đó sẽ thỏa hiệp. Nguyên nhân rất lớn mà y đồng ý cho hai người ở bên nhau là do y phát hiện, Hạ Phạm Hành đối với Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất tốt rất tốt.
Những thứ này Quách Dực dĩ nhiên biết, thật ra thì mỗi lần nói tới chỗ này, trong lòng ông đều có một cái nút thắt, nhưng ông biết điều ông có thể làm là chờ đợi, ông đang đợi kết quả của Lão Cát.
Trương Thanh mím môi, đưa ra một cái tay khác, cũng nắm lấy mu bàn tay của Quách Dực.
"Ban đầu em còn nhờ người ta giới thiệu đối tượng cho A Tĩnh cơ, nhưng sau chuyện kia với Triệu gia ảnh hưởng rất lớn tới thằng bé, có chuyện em vẫn luôn không dám nói với nó, sợ tổn thương tới nó. Sau chuyện với Triệu gia, em và mẹ nhờ không ít nhà giới thiệu cho A Tĩnh, nhưng ban đầu người làm mai nói tốt vô cùng, lúc nói muốn gặp mặt thì lại lật lọng, nói con gái nhà tuổi còn nhỏ nên chưa muốn bàn tới, thật ra thì em mơ hồ đã đoán ra là nguyên nhân gì rồi, em cùng mẹ đều không dám nói cho A Tĩnh."
Nói tới chỗ này, Trương Thanh vẫn vô cùng tức giận, trong mắt đều mang lửa giận.
"Có chuyện gì xảy ra thế? Tĩnh Tĩnh của chúng ta tốt như vậy, bọn họ có lý do gì để mà coi thường chứ?" Quách Dực thấy y mất hứng, trước tiên phải khen Quách Tĩnh Tĩnh một lần đã, cùng y giận dữ bất bình.
" Đúng vậy!" Trương Thanh phồng má, "Còn chưa phải là do cái bà Triệu Kim Hoa của Triệu gia đó sao, đi khắp nơi nói xấu A Tĩnh của chúng ta, ban đầu rõ ràng chính là do cháu gái cô ta chê nhà em nghèo, sau đó lại đi nói nhà em có lỗi, người đàn bà đó thật xấu mà."
"Còn có chuyện này sao?" Quách Dực trầm mặt, có chút mất hứng.
"Ừm!" Trương Thanh gật đầu một cái, "Có điều bây giờ xem ra em còn phải cảm ơn cô ta đó, nếu không phải do cô ta cản trở thì A Tĩnh và Hạ Phạm Hành cũng không thuận lợi được như vậy, cũng sẽ kéo theo một cô gái vô tội vào, vậy em lại mắc nghiệp rồi."
Dẫu sao Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, đây là chuyện không ai nghĩ tới. Cậu đã có con, coi như khi đó cậu không ở bên Hạ Phạm Hành, bỏ con đi, theo như sự hiểu biết của Trương Thanh về cậu thì trong chốc lát Quách Tĩnh Tĩnh cũng không tiếp thụ nổi việc ở bên một cô gái, đến lúc đó cô gái kia cũng vô tội.
Quách Dực bĩu môi: "Em hiền quá rồi đấy. Đàn bà thì sao? Ỷ vào mình là đàn bà là có thể nói bậy nói bạ sao? Đổi thành anh thì anh nhất định phải ăn miếng trả miếng!"
Thấy Trương Thanh đầy kinh ngạc nhìn mình, Quách Dực có chút lúng túng, sờ sờ mũi nói: "Làm sao? Có phải em thấy anh như vậy..." Không tốt lắm? Một người đàn ông lại đi bắt nạt một người phụ nữ ở nông thôn?
"Sao em lại không nghĩ tới nhở!" Trương Thanh hết sức ảo não, "Tiếc quá tiếc quá, sớm biết em cũng nên đối phó với cô ta như vậy mới đúng, làm hại A Tĩnh nhà ta chịu nhiều ủy khuất rồi, thật là tức chết em mà!"
Nhìn Trương Thanh hối hận, tức giận không ngừng cắn răng, giậm chân, Quách Dực híp mắt một cái, quả nhiên, Trương Thanh chưa từng thay đổi, vẫn bụng dạ hẹp hòi như vậy, thật đáng yêu!
Dương Tuyền quay đầu nhìn hai người ở sau lưng lần thứ n, không vui bĩu môi một cái, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, y cũng có người đàn ông của mình đấy, hừ! Ngồi đấy ân ái cho ai xem!
Bất kể như thế nào thì thời khắc lên máy bay cũng tới, Hạ Phạm Hành đi cùng bọn họ vào kiểm tra an ninh, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh lên máy bay, cho đến lúc máy bay cất cánh, hắn vẫn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn bọn họ rời đi. Có cô gái đẹp đi ngang qua bên người, liếc nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn thấy khuôn mặt của hắn liền sáng mắt lên, nghiêng đầu cười hỏi hắn: "Anh đẹp trai, một mình đi công tác sao? Em cũng thế, anh bay chuyến nào vậy? Có lẽ chúng ta đến cùng một nơi đó nha."
Cô ta vừa nói vừa quơ quơ vé máy bay trên tay mình, cười càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Sáng sớm hai mươi tám tháng giêng, Hạ Phạm Hành đi theo bọn họ tới sân bay, thật ra thì chuyến bay của hắn muộn hơn một tiếng so với của Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng hắn vẫn đi cùng họ. Hạ lão gia không có cách nào để đưa tiễn, chỉ có thể gọi điện thoại bên trái rồi lại bên phải, thật ra thì tại sao ông lại làm như vậy, Hạ Phạm Hành rất rõ ràng. Năm đó Đường Hồng Lan hại chết Mai Nguyệt cùng em trai của hắn, chuyện Quách Tĩnh Tĩnh mang thai càng ít người biết càng tốt.
Thật ra thì trong lòng Hạ lão gia thậm chí còn cảm thấy may mắn, may là một đứa bé trai mang thai, nếu như người ở bên Hạ Phạm Hành là một cô gái thì Đường Hồng Lan có lẽ sẽ không thể buông lỏng phòng bị như vậy, Hạ lão gia thật sự không dám nghĩ, có điều gần đây Đường Hồng Lan bận bịu giới thiệu các thiên kim tiểu thư trong kinh thành cho Hạ Vân Long, ý đồ rất rõ ràng, bởi vì ông đột nhiên quyết định đã khiến Đường Hồng Lan sinh ra cảm giác nghi ngờ.
Nối dõi tông đường, đối với Đường Hồng Lan mà nói, có lẽ đời này Hạ Phạm Hành sẽ không bao giờ có con được, nếu như Hạ Vân Long có con cháu, Hạ lão gia sẽ coi trọng chắt trai hơn, cũng sẽ để cho Hạ Phạm Hành bị loại.
Đường Hồng Lan ở cùng Hạ Lão Gia lâu như vậy, không thể đoán được trăm phần trăm thì cũng phải đoán được bảy tám phần, chút tự tin này bà ta vẫn có.
Cho nên nói có lúc việc đời thật khó lường, ai có thể nghĩ tới Hạ Phạm Hành mặc dù ở bên một người đàn ông nhưng đối phương lại có thể mang thai chứ?
Trong phòng vip, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi sát Hạ Phạm Hành, hai người vẫn luôn tay nắm tay. Tình huống của Quách Tĩnh Tĩnh rất đặc thù, khẩu trang mũ nón đều đủ cả, chỉ để lại một đôi mắt nhìn Hạ Phạm Hành, không biết có phải do chỉ thấy được mỗi đôi mắt hay không mà trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ cái gì, Hạ Phạm Hành càng thấu triệt hơn so với lúc bình thường.
"Làm sao? Không nỡ rời khỏi anh sao? Nếu như luyến tiếc thì anh lập tức đổi vé máy bay, cùng em trở về An Huy." Hạ Phạm Hành cười nói, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, có thể khẳng định, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh quả thật nói như vậy thì hắn sẽ làm như thế.
Quách Tĩnh Tĩnh không trả lời ngay, cách một hồi mới lắc đầu một cái, cách một lớp khẩu trang tức giận nói một câu: "Em không muốn."
Hạ Phạm Hành nhìn ánh mắt của cậu cũng biết cậu đang dối lòng, trong lòng thấy ê ẩm ngọt ngào, chỉ có thể ôm lấy cả vai cậu, kéo cậu vào trong ngực mình.
Hai người đều rất ăn ý không nói gì thêm, thật ra thì phải nói là hai ngày qua đã nói xong hết rồi, vào lúc này càng không muốn nói thêm cái gì cả, chỉ muốn lẳng lặng ôm nhau như vậy thôi.
Thật may trong phòng vip không có nhiều người, lại bởi vì thân phận đặc thù của Quách Dực mà gian phòng này chỉ có người nhà bọn họ, Trương Thanh nhìn hai người họ, trong lòng vẫn rất cảm khái.
"Thật ra thì ban đầu em không hề muốn để Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành ở bên nhau." Trương Thanh quay đầu nhìn về phía Quách Dực.
Quách Dực đưa tay, cầm lấy tay của Trương Thanh, khẽ vuốt cằm: "Anh biết."
Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, thật may Trương Thanh không quá hiểu biết về Hạ gia ở kinh thành, nếu như lúc ấy y biết được tình huống cụ thể của Hạ gia thì chắc sẽ chia rẽ đôi uyên ương rồi, sau đó sẽ thỏa hiệp. Nguyên nhân rất lớn mà y đồng ý cho hai người ở bên nhau là do y phát hiện, Hạ Phạm Hành đối với Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất tốt rất tốt.
Những thứ này Quách Dực dĩ nhiên biết, thật ra thì mỗi lần nói tới chỗ này, trong lòng ông đều có một cái nút thắt, nhưng ông biết điều ông có thể làm là chờ đợi, ông đang đợi kết quả của Lão Cát.
Trương Thanh mím môi, đưa ra một cái tay khác, cũng nắm lấy mu bàn tay của Quách Dực.
"Ban đầu em còn nhờ người ta giới thiệu đối tượng cho A Tĩnh cơ, nhưng sau chuyện kia với Triệu gia ảnh hưởng rất lớn tới thằng bé, có chuyện em vẫn luôn không dám nói với nó, sợ tổn thương tới nó. Sau chuyện với Triệu gia, em và mẹ nhờ không ít nhà giới thiệu cho A Tĩnh, nhưng ban đầu người làm mai nói tốt vô cùng, lúc nói muốn gặp mặt thì lại lật lọng, nói con gái nhà tuổi còn nhỏ nên chưa muốn bàn tới, thật ra thì em mơ hồ đã đoán ra là nguyên nhân gì rồi, em cùng mẹ đều không dám nói cho A Tĩnh."
Nói tới chỗ này, Trương Thanh vẫn vô cùng tức giận, trong mắt đều mang lửa giận.
"Có chuyện gì xảy ra thế? Tĩnh Tĩnh của chúng ta tốt như vậy, bọn họ có lý do gì để mà coi thường chứ?" Quách Dực thấy y mất hứng, trước tiên phải khen Quách Tĩnh Tĩnh một lần đã, cùng y giận dữ bất bình.
" Đúng vậy!" Trương Thanh phồng má, "Còn chưa phải là do cái bà Triệu Kim Hoa của Triệu gia đó sao, đi khắp nơi nói xấu A Tĩnh của chúng ta, ban đầu rõ ràng chính là do cháu gái cô ta chê nhà em nghèo, sau đó lại đi nói nhà em có lỗi, người đàn bà đó thật xấu mà."
"Còn có chuyện này sao?" Quách Dực trầm mặt, có chút mất hứng.
"Ừm!" Trương Thanh gật đầu một cái, "Có điều bây giờ xem ra em còn phải cảm ơn cô ta đó, nếu không phải do cô ta cản trở thì A Tĩnh và Hạ Phạm Hành cũng không thuận lợi được như vậy, cũng sẽ kéo theo một cô gái vô tội vào, vậy em lại mắc nghiệp rồi."
Dẫu sao Quách Tĩnh Tĩnh mang thai, đây là chuyện không ai nghĩ tới. Cậu đã có con, coi như khi đó cậu không ở bên Hạ Phạm Hành, bỏ con đi, theo như sự hiểu biết của Trương Thanh về cậu thì trong chốc lát Quách Tĩnh Tĩnh cũng không tiếp thụ nổi việc ở bên một cô gái, đến lúc đó cô gái kia cũng vô tội.
Quách Dực bĩu môi: "Em hiền quá rồi đấy. Đàn bà thì sao? Ỷ vào mình là đàn bà là có thể nói bậy nói bạ sao? Đổi thành anh thì anh nhất định phải ăn miếng trả miếng!"
Thấy Trương Thanh đầy kinh ngạc nhìn mình, Quách Dực có chút lúng túng, sờ sờ mũi nói: "Làm sao? Có phải em thấy anh như vậy..." Không tốt lắm? Một người đàn ông lại đi bắt nạt một người phụ nữ ở nông thôn?
"Sao em lại không nghĩ tới nhở!" Trương Thanh hết sức ảo não, "Tiếc quá tiếc quá, sớm biết em cũng nên đối phó với cô ta như vậy mới đúng, làm hại A Tĩnh nhà ta chịu nhiều ủy khuất rồi, thật là tức chết em mà!"
Nhìn Trương Thanh hối hận, tức giận không ngừng cắn răng, giậm chân, Quách Dực híp mắt một cái, quả nhiên, Trương Thanh chưa từng thay đổi, vẫn bụng dạ hẹp hòi như vậy, thật đáng yêu!
Dương Tuyền quay đầu nhìn hai người ở sau lưng lần thứ n, không vui bĩu môi một cái, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ, y cũng có người đàn ông của mình đấy, hừ! Ngồi đấy ân ái cho ai xem!
Bất kể như thế nào thì thời khắc lên máy bay cũng tới, Hạ Phạm Hành đi cùng bọn họ vào kiểm tra an ninh, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh lên máy bay, cho đến lúc máy bay cất cánh, hắn vẫn đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn bọn họ rời đi. Có cô gái đẹp đi ngang qua bên người, liếc nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn thấy khuôn mặt của hắn liền sáng mắt lên, nghiêng đầu cười hỏi hắn: "Anh đẹp trai, một mình đi công tác sao? Em cũng thế, anh bay chuyến nào vậy? Có lẽ chúng ta đến cùng một nơi đó nha."
Cô ta vừa nói vừa quơ quơ vé máy bay trên tay mình, cười càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook