Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
-
Chương 75: Trên Người Cô Có Lông Mèo
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên gặp anh trai của Thiên Ngọc Cẩn, nhưng Kinh Hà luôn cảm thấy Thiên Ngọc Thâm dường như không thích cô nhỉ?
Thôi vậy, dù sao cũng không có giao tiếp gì nhiều, nhanh hoàn thành nhiệm vụ là được.
Kinh Hà dè dặt bước tới, cô cởi ba lô ra đặt lên bàn rồi dùng hai tay kéo khóa.
Cô cúi đầu nên không phát hiện ra Thiên Ngọc Thâm đang cau mày, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào chiếc túi cô đặt trên bàn.
"Đây, máy tính và dây sạc ở trong này."
Kinh Hà đưa máy tính qua, nhưng Thiên Ngọc Thâm lại không lập tức đưa tay ra nhận.
Thấy anh ta lấy từ trong túi của áo khoác trắng một chiếc khăn màu trắng rồi trải lên lòng bàn tay, lót khăn tay xong rồi mới nhận lấy máy tinh, xong chuyện thì lạnh nhạt nói tiếng "Cảm ơn".
Kinh Hà mím môi, nhất thời có chút lúng túng.
Cô tự an ủi mình rằng người ta là bác sĩ, có thể là chỉ khá chú ý đến vệ sinh mà thôi, không phải là có thành kiến với cô.
Dù sao bệnh dịch còn chưa qua đi, cẩn thận một chút cũng không sai phải không?
Thiên Ngọc Thâm nhận máy tính xong thì dùng khăn tay cẩn thận lau vỏ ngoài, rồi lại lấy thêm khăn ướt khử trùng ra lau nhanh chóng, hành động quá mức cẩn thận đó làm cho Kinh Hà đột nhiên ý thức được, có thể là anh ta bị bệnh sạch sẽ.
Đã hoàn thành nhiệm vụ nên Kinh Hà cũng không muốn ở lại lâu, đang muốn rời đi thì Thiên Ngọc Thâm lại mở miệng trước.
"Cô nuôi mèo à?"
Giọng nói anh ta khàn khàn có chất run êm tai, là giọng trầm bổng tự nhiên.
Kinh Hà tò mò anh ta sao biết được thì anh ta lại giành trả lời trước, "Trên người cô có lông mèo."
Nói xong thì mở khăn khử trùng trên tay ra, để cho Kinh Hà nhìn, "Có một vài sợi dính lên máy tính."
"À… xin lỗi! Lúc tôi đến đây quá vội nên nhất thời không chú ý…"
Lần này thì Kinh Hà càng khẳng định người đàn ông này có bệnh sạch sẽ, cô đỏ mặt ra sức xin lỗi anh ta.
Vẫn may đối phương dường như không để bụng mấy, cười nhẹ, "Không cần phải thận trọng như vậy, cô là bạn cùng nhà với Cẩn phải không? Tôi muốn hỏi cô chút chuyện về Cẩn, có thể làm phiền chút thời gian của cô không?"
Đây là lần đầu tiên Kinh Hà nhìn thấy nụ cười của Thiên Ngọc Thâm.
Kinh Hà cuối cùng coi như cũng hiểu được tại sao các y tá lại nói cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, ai cũng mê đắm sắc đẹp của Thiên Ngọc Thâm rồi.
Người đàn ông này đúng là có vẻ đẹp đẹp tới nỗi nở một nụ cười là có thể bắt mọi người làm tù binh của mình.
Đuôi mắt phượng cong lên như gọi mời, không cười đã có ba phần quyến rũ, cười lên quả thật là khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, Kinh Hà vội vàng định thần lại, cố gắng nở nụ cười xã giao, "Được."
Cô cẩn thận ngồi xuống đối diện với bàn làm việc, đối diện với anh chàng siêu đẹp trai cách một cái bàn khiến Kinh Hà có hơi không được tự nhiên.
Vì muốn phá vỡ sự lúng túng, cô tự mình chọn chủ đề, "Thiên Ngọc Cẩn không sao chứ? Nghe anh ấy bảo là bệnh cũ…"
"Ừm, cảm ơn cô Kinh Hà đã kịp thời đưa Cẩn đến đây, nó bây giờ đã không sao rồi."
Thấy anh ta không muốn tiết lộ nhiều về bệnh tình của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà cũng không hỏi nữa, để cho người đối diện đặt câu hỏi.
"Cô Kinh Hà, tôi muốn hỏi khoảng thời gian này Cẩn sống như thế nào, không biết cô có để ý không?"
Kinh Hà nhún vai, nở nụ cười xin lỗi, "Anh ấy làm việc ban đêm, ban ngày nghỉ ngơi, chúng tôi gần như không chạm mặt nhau, cho nên tôi cũng không rõ lắm."
Nhận được câu trả lời như vậy, Thiên Ngọc Thâm suýt nữa không kiềm được nụ cười khẩy của mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta, với tính tình nhát ké của em trai anh ta, sợ là thêm tám đời nữa cũng không thể có được ngày được giao phối.
Vẫn là phải dựa vào anh ta ra tay mới được.
Thiên Ngọc Thâm đẩy gọng kính vàng, khẽ cong khóe môi, "Thằng Cần tính cách lầm lì, không giỏi giao tiếp. Vì một vài nguyên nhân nên hai anh em chúng tôi tạm thời không thể ở cùng nhau, không thể kịp thời chăm sóc nó là lỗi của người làm anh như tôi."
"Ai cũng nói ra ngoài thì nhờ vả bạn bè, lần này may có cô Kinh Hà giúp đỡ nên Cẩn mới không sao, xin phép cho tôi nói lời cảm ơn với cô."
Thôi vậy, dù sao cũng không có giao tiếp gì nhiều, nhanh hoàn thành nhiệm vụ là được.
Kinh Hà dè dặt bước tới, cô cởi ba lô ra đặt lên bàn rồi dùng hai tay kéo khóa.
Cô cúi đầu nên không phát hiện ra Thiên Ngọc Thâm đang cau mày, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào chiếc túi cô đặt trên bàn.
"Đây, máy tính và dây sạc ở trong này."
Kinh Hà đưa máy tính qua, nhưng Thiên Ngọc Thâm lại không lập tức đưa tay ra nhận.
Thấy anh ta lấy từ trong túi của áo khoác trắng một chiếc khăn màu trắng rồi trải lên lòng bàn tay, lót khăn tay xong rồi mới nhận lấy máy tinh, xong chuyện thì lạnh nhạt nói tiếng "Cảm ơn".
Kinh Hà mím môi, nhất thời có chút lúng túng.
Cô tự an ủi mình rằng người ta là bác sĩ, có thể là chỉ khá chú ý đến vệ sinh mà thôi, không phải là có thành kiến với cô.
Dù sao bệnh dịch còn chưa qua đi, cẩn thận một chút cũng không sai phải không?
Thiên Ngọc Thâm nhận máy tính xong thì dùng khăn tay cẩn thận lau vỏ ngoài, rồi lại lấy thêm khăn ướt khử trùng ra lau nhanh chóng, hành động quá mức cẩn thận đó làm cho Kinh Hà đột nhiên ý thức được, có thể là anh ta bị bệnh sạch sẽ.
Đã hoàn thành nhiệm vụ nên Kinh Hà cũng không muốn ở lại lâu, đang muốn rời đi thì Thiên Ngọc Thâm lại mở miệng trước.
"Cô nuôi mèo à?"
Giọng nói anh ta khàn khàn có chất run êm tai, là giọng trầm bổng tự nhiên.
Kinh Hà tò mò anh ta sao biết được thì anh ta lại giành trả lời trước, "Trên người cô có lông mèo."
Nói xong thì mở khăn khử trùng trên tay ra, để cho Kinh Hà nhìn, "Có một vài sợi dính lên máy tính."
"À… xin lỗi! Lúc tôi đến đây quá vội nên nhất thời không chú ý…"
Lần này thì Kinh Hà càng khẳng định người đàn ông này có bệnh sạch sẽ, cô đỏ mặt ra sức xin lỗi anh ta.
Vẫn may đối phương dường như không để bụng mấy, cười nhẹ, "Không cần phải thận trọng như vậy, cô là bạn cùng nhà với Cẩn phải không? Tôi muốn hỏi cô chút chuyện về Cẩn, có thể làm phiền chút thời gian của cô không?"
Đây là lần đầu tiên Kinh Hà nhìn thấy nụ cười của Thiên Ngọc Thâm.
Kinh Hà cuối cùng coi như cũng hiểu được tại sao các y tá lại nói cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, ai cũng mê đắm sắc đẹp của Thiên Ngọc Thâm rồi.
Người đàn ông này đúng là có vẻ đẹp đẹp tới nỗi nở một nụ cười là có thể bắt mọi người làm tù binh của mình.
Đuôi mắt phượng cong lên như gọi mời, không cười đã có ba phần quyến rũ, cười lên quả thật là khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, Kinh Hà vội vàng định thần lại, cố gắng nở nụ cười xã giao, "Được."
Cô cẩn thận ngồi xuống đối diện với bàn làm việc, đối diện với anh chàng siêu đẹp trai cách một cái bàn khiến Kinh Hà có hơi không được tự nhiên.
Vì muốn phá vỡ sự lúng túng, cô tự mình chọn chủ đề, "Thiên Ngọc Cẩn không sao chứ? Nghe anh ấy bảo là bệnh cũ…"
"Ừm, cảm ơn cô Kinh Hà đã kịp thời đưa Cẩn đến đây, nó bây giờ đã không sao rồi."
Thấy anh ta không muốn tiết lộ nhiều về bệnh tình của Thiên Ngọc Cẩn, Kinh Hà cũng không hỏi nữa, để cho người đối diện đặt câu hỏi.
"Cô Kinh Hà, tôi muốn hỏi khoảng thời gian này Cẩn sống như thế nào, không biết cô có để ý không?"
Kinh Hà nhún vai, nở nụ cười xin lỗi, "Anh ấy làm việc ban đêm, ban ngày nghỉ ngơi, chúng tôi gần như không chạm mặt nhau, cho nên tôi cũng không rõ lắm."
Nhận được câu trả lời như vậy, Thiên Ngọc Thâm suýt nữa không kiềm được nụ cười khẩy của mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta, với tính tình nhát ké của em trai anh ta, sợ là thêm tám đời nữa cũng không thể có được ngày được giao phối.
Vẫn là phải dựa vào anh ta ra tay mới được.
Thiên Ngọc Thâm đẩy gọng kính vàng, khẽ cong khóe môi, "Thằng Cần tính cách lầm lì, không giỏi giao tiếp. Vì một vài nguyên nhân nên hai anh em chúng tôi tạm thời không thể ở cùng nhau, không thể kịp thời chăm sóc nó là lỗi của người làm anh như tôi."
"Ai cũng nói ra ngoài thì nhờ vả bạn bè, lần này may có cô Kinh Hà giúp đỡ nên Cẩn mới không sao, xin phép cho tôi nói lời cảm ơn với cô."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook