Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
-
Chương 106: Bé Hà Bao?
Kinh Hà nhốt mình trong phòng để điều chỉnh lại tâm trạng suốt cả một đêm.
Trước đây vào lúc này là cô sẽ đang chuẩn bị đồ ăn để bán hàng vào buổi sáng, nhưng bởi vì ngày hôm qua có đủ chuyện xảy ra đột ngột, cô cần có thời gian để bình phục lại chấn động trong lòng.
Ngoài cửa sổ trời đang tờ mờ sáng, Kinh Hà xốc lại tâm trạng rồi ra khỏi phòng đi rửa mặt.
Thiên Ngọc Cẩn không ở trong phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi tìm hiểu rõ anh là gì, cô tạm thời không muốn tiếp xúc với anh ở những phương diện khác.
Sửa soạn xong xuôi tất cả đã là tám giờ sáng, Kinh Hà suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Thiên Ngọc Thâm.
Cô muốn xem thử hai anh em này đang muốn làm cái gì.
Nhưng mà khi đến bệnh viện Thiên Nghi, phòng làm việc của Thiên Ngọc Thâm lại đang đóng chặt.
Cô hỏi thăm mới biết được, Thiên Ngọc Thâm đã bị sắp xếp qua tỉnh lân cận tham gia hội thảo nghiên cứu dành cho các bác sĩ trẻ ngay trong đêm, dự tính phải một tuần mới có thể trở về.
Kinh Hà nhất thời có cảm giác bị hai anh em nhà này chơi đùa, càng cảm thấy tức giận hơn.
Kinh Hà cố gắng kiềm chế sự khó chịu chuẩn bị quay về nhà, cô vừa làu bàu vừa đi về phía đại sảnh.
Vừa đi qua một khúc rẽ thì bị một bệnh nhân đi ngang qua gọi lại.
"Kinh Hà?"
Đột nhiên bị gọi tên, Kinh Hà kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông xa lạ.
Mắt anh quấn băng vải, mái tóc hơi dài so với nam giới bình thường, dài gần xõa xuống tới vai.
Tuy bị băng vải che mất hơn nửa gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đường viền cằm và hai gò má là có thể nhìn ra anh là một người đàn ông đẹp trai.
Nhất là nốt ruồi đen rõ ràng nơi phía dưới khóe miệng bên phải, như tô điểm trên làn da trắng trẻo, tăng thêm vẻ đẹp cho anh.
Nhưng điều này cũng khiến cho Kinh Hà càng thêm chắc chắn rằng cô không biết người này.
"Chào anh, anh gọi tôi à?" Kinh Hà đánh giá người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân màu xám trắng, cảm thấy tò mò sao anh lại biết tên của cô.
Nghe thấy Kinh Hà đáp lại, anh vui mừng mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hé mở một vòng cung tươi đẹp, "Quả nhiên là em."
Kinh Hà nhíu mày, giọng nói tràn ngập nghi ngờ, "Anh là...?"
"Quả nhiên là không nhớ ra anh." Người đàn ông bất đắc dĩ thở hắt ra, nhưng vẻ vui tươi trên khuôn mặt cũng không vì thế mà giảm bớt đi chút nào.
Anh quay qua nói "chờ một chút" với y tá đang đỡ mình, sau đó xoay về hướng Kinh Hà.
Thật kỳ diệu, rõ ràng đã quấn băng vải, nhưng anh lại như biết rõ Kinh Hà đứng ở hướng nào.
"Anh là Tôn Lục, còn nhớ anh không?"
"Tôn... Lục...?"
Nghe thấy cái tên này, một cảm giác quen thuộc dần dần dâng lên, Kinh Hà lặp đi lặp lại hai chữ này, dường như có một khuôn mặt nảy lên trong đầu cô.
Nghe thấy Kinh Hà lặp lại tên của mình, người đàn ông suýt nữa không khống chế được cảm giác mừng như điên trong lòng, "Đúng rồi, em còn nhớ không? Khi còn bé em thường đến nhà anh chơi, em còn hay gọi anh là…"
"Anh Lộc Lộc?"
"Đúng rồi! Là cái tên này! Em nhớ ra rồi phải không?" Nghe thấy xưng hô đã lâu trước kia, người đàn ông kích động đến nỗi như sắp rơi nước mắt.
Kinh Hà dần dần khớp cái tên đó với khuôn mặt của người đàn ông trước mắt này, bừng tỉnh gật đầu liên tục, "Thì ra là anh, anh Lộc Lộc, nhưng em nhớ chân của anh..."
Nói xong, Kinh Hà cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai chân của anh vẫn đứng lành lặn trên mặt đất.
Người này... Đúng là Tôn Lục sao?
Tám năm trước khi Kinh Hà trở thành trẻ mồ côi, có một người chú họ hàng xa từng muốn nhận nuôi cô.
Nhưng mà năm đó con trai chú họ lại bị tai nạn xe cộ gãy chân, nghe nói phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Không muốn để cho gia đình chú họ vốn đã không khá giả lại phải gánh thêm cô, cuối cùng Kinh Hà lựa chọn tự mình cánh sinh.
Mà con trai của chú họ đó là Tôn Lục.
"Mấy năm nay chân của anh đã có thể đứng lên được rồi, bé Hà Bao đúng là không hề quan tâm tới anh một chút nào..." Người đàn ông lắc đầu và mỉm cười bất lực.
Đã lâu không được nghe biệt danh thân thiết này, Kinh Hà ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Khi còn bé cô có phần tròn trĩnh nên người nhà hay gọi cô là Bánh Bao, mà anh Lộc Lộc thì hay gọi cô là bé Hà Bao.
Xưng hô quen thuộc đó kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, hóa giải cảm giác xấu hổ đột nhiên gặp mặt sau thời gian dài.
Trong đầu Kinh Hà có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bây giờ điều cô tò mò nhất chính là băng vải trên mặt anh: "Mắt... mắt anh làm sao vậy?"
Tôn Lục sửng sốt trong giây lát, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng, "Nói ra dài dòng lắm… nhưng mà không sao, phẫu thuật rất thành công, ngày mai là có thể tháo băng vải rồi."
Giọng điệu của anh có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, Kinh Hà đoán hẳn vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là...
"Anh là bệnh nhân, mắt không nhìn thấy đường, sao không ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi đi chứ?" Kinh Hà nhìn về phía y tá bên cạnh anh, "Anh ấy được xuống giường đi qua đi lại sao?"
"Bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ cần có người dìu là được."
Ý tá kiên nhẫn giải thích, nhưng Kinh Hà vẫn cảm thấy lo lắng: "Người nhà của anh đâu?"
Thấy y tá lắc đầu, Kinh Hà nhìn về phía Tôn Lục: "Chú họ và thím không ở đây sao ạ?... Chị dâu đâu anh?"
Trước đây vào lúc này là cô sẽ đang chuẩn bị đồ ăn để bán hàng vào buổi sáng, nhưng bởi vì ngày hôm qua có đủ chuyện xảy ra đột ngột, cô cần có thời gian để bình phục lại chấn động trong lòng.
Ngoài cửa sổ trời đang tờ mờ sáng, Kinh Hà xốc lại tâm trạng rồi ra khỏi phòng đi rửa mặt.
Thiên Ngọc Cẩn không ở trong phòng khách, cô thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi tìm hiểu rõ anh là gì, cô tạm thời không muốn tiếp xúc với anh ở những phương diện khác.
Sửa soạn xong xuôi tất cả đã là tám giờ sáng, Kinh Hà suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Thiên Ngọc Thâm.
Cô muốn xem thử hai anh em này đang muốn làm cái gì.
Nhưng mà khi đến bệnh viện Thiên Nghi, phòng làm việc của Thiên Ngọc Thâm lại đang đóng chặt.
Cô hỏi thăm mới biết được, Thiên Ngọc Thâm đã bị sắp xếp qua tỉnh lân cận tham gia hội thảo nghiên cứu dành cho các bác sĩ trẻ ngay trong đêm, dự tính phải một tuần mới có thể trở về.
Kinh Hà nhất thời có cảm giác bị hai anh em nhà này chơi đùa, càng cảm thấy tức giận hơn.
Kinh Hà cố gắng kiềm chế sự khó chịu chuẩn bị quay về nhà, cô vừa làu bàu vừa đi về phía đại sảnh.
Vừa đi qua một khúc rẽ thì bị một bệnh nhân đi ngang qua gọi lại.
"Kinh Hà?"
Đột nhiên bị gọi tên, Kinh Hà kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông xa lạ.
Mắt anh quấn băng vải, mái tóc hơi dài so với nam giới bình thường, dài gần xõa xuống tới vai.
Tuy bị băng vải che mất hơn nửa gương mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào đường viền cằm và hai gò má là có thể nhìn ra anh là một người đàn ông đẹp trai.
Nhất là nốt ruồi đen rõ ràng nơi phía dưới khóe miệng bên phải, như tô điểm trên làn da trắng trẻo, tăng thêm vẻ đẹp cho anh.
Nhưng điều này cũng khiến cho Kinh Hà càng thêm chắc chắn rằng cô không biết người này.
"Chào anh, anh gọi tôi à?" Kinh Hà đánh giá người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân màu xám trắng, cảm thấy tò mò sao anh lại biết tên của cô.
Nghe thấy Kinh Hà đáp lại, anh vui mừng mỉm cười, đôi môi xinh đẹp hé mở một vòng cung tươi đẹp, "Quả nhiên là em."
Kinh Hà nhíu mày, giọng nói tràn ngập nghi ngờ, "Anh là...?"
"Quả nhiên là không nhớ ra anh." Người đàn ông bất đắc dĩ thở hắt ra, nhưng vẻ vui tươi trên khuôn mặt cũng không vì thế mà giảm bớt đi chút nào.
Anh quay qua nói "chờ một chút" với y tá đang đỡ mình, sau đó xoay về hướng Kinh Hà.
Thật kỳ diệu, rõ ràng đã quấn băng vải, nhưng anh lại như biết rõ Kinh Hà đứng ở hướng nào.
"Anh là Tôn Lục, còn nhớ anh không?"
"Tôn... Lục...?"
Nghe thấy cái tên này, một cảm giác quen thuộc dần dần dâng lên, Kinh Hà lặp đi lặp lại hai chữ này, dường như có một khuôn mặt nảy lên trong đầu cô.
Nghe thấy Kinh Hà lặp lại tên của mình, người đàn ông suýt nữa không khống chế được cảm giác mừng như điên trong lòng, "Đúng rồi, em còn nhớ không? Khi còn bé em thường đến nhà anh chơi, em còn hay gọi anh là…"
"Anh Lộc Lộc?"
"Đúng rồi! Là cái tên này! Em nhớ ra rồi phải không?" Nghe thấy xưng hô đã lâu trước kia, người đàn ông kích động đến nỗi như sắp rơi nước mắt.
Kinh Hà dần dần khớp cái tên đó với khuôn mặt của người đàn ông trước mắt này, bừng tỉnh gật đầu liên tục, "Thì ra là anh, anh Lộc Lộc, nhưng em nhớ chân của anh..."
Nói xong, Kinh Hà cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai chân của anh vẫn đứng lành lặn trên mặt đất.
Người này... Đúng là Tôn Lục sao?
Tám năm trước khi Kinh Hà trở thành trẻ mồ côi, có một người chú họ hàng xa từng muốn nhận nuôi cô.
Nhưng mà năm đó con trai chú họ lại bị tai nạn xe cộ gãy chân, nghe nói phải ngồi trên xe lăn cả đời.
Không muốn để cho gia đình chú họ vốn đã không khá giả lại phải gánh thêm cô, cuối cùng Kinh Hà lựa chọn tự mình cánh sinh.
Mà con trai của chú họ đó là Tôn Lục.
"Mấy năm nay chân của anh đã có thể đứng lên được rồi, bé Hà Bao đúng là không hề quan tâm tới anh một chút nào..." Người đàn ông lắc đầu và mỉm cười bất lực.
Đã lâu không được nghe biệt danh thân thiết này, Kinh Hà ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Khi còn bé cô có phần tròn trĩnh nên người nhà hay gọi cô là Bánh Bao, mà anh Lộc Lộc thì hay gọi cô là bé Hà Bao.
Xưng hô quen thuộc đó kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, hóa giải cảm giác xấu hổ đột nhiên gặp mặt sau thời gian dài.
Trong đầu Kinh Hà có nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng bây giờ điều cô tò mò nhất chính là băng vải trên mặt anh: "Mắt... mắt anh làm sao vậy?"
Tôn Lục sửng sốt trong giây lát, khóe miệng nở nụ cười miễn cưỡng, "Nói ra dài dòng lắm… nhưng mà không sao, phẫu thuật rất thành công, ngày mai là có thể tháo băng vải rồi."
Giọng điệu của anh có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, Kinh Hà đoán hẳn vấn đề cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là...
"Anh là bệnh nhân, mắt không nhìn thấy đường, sao không ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi đi chứ?" Kinh Hà nhìn về phía y tá bên cạnh anh, "Anh ấy được xuống giường đi qua đi lại sao?"
"Bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ cần có người dìu là được."
Ý tá kiên nhẫn giải thích, nhưng Kinh Hà vẫn cảm thấy lo lắng: "Người nhà của anh đâu?"
Thấy y tá lắc đầu, Kinh Hà nhìn về phía Tôn Lục: "Chú họ và thím không ở đây sao ạ?... Chị dâu đâu anh?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook