Nhà Có Bầy Mèo Chăm Hít Cỏ
Chương 104: Cô Hà, Cô Đừng Trách Anh Ta...

Thiên Ngọc Cẩn ghi tạc những lời dặn dò như trọng điểm ôn thi của Kinh Hà vào trong đầu, anh nghe theo hướng dẫn, liên tục kích thích cục thịt mềm mẫn cảm nhất trong huyệt nhỏ của cô.

Cảm giác sung sướng liên tục ập tới khiến Kinh Hà không thể tập trung để cầm giữ được cây gậy thịt trong tay.

Cô hừ hừ rên rỉ nằm úp sấp trên thân thể người đàn ông, sau một lúc run rẩy khe khẽ, cô đạt đến cao trào.

Huyệt nhỏ co giật mút chặt ngón tay Thiên Ngọc Cẩn không nhả ra, anh quan sát nét mặt thay đổi của Kinh Hà, suy đoán tâm trạng lúc này của cô.

Anh đã làm cho cô thấy thoải mái chưa?

Cuối cùng anh đã không còn là kẻ vô dụng nữa phải không?

Thiên Ngọc Cẩn chớp chớp mắt, nhìn chăm chú phân tích khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của Kinh Hà, anh rút tay ra và cẩn thận ôm lấy hai vai cô.

Kinh Hà vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào, không hề để ý tới hành động của người đàn ông, cho đến khi trời đất bỗng quay cuồng, cô mới nhận thức được mình đã bị Thiên Ngọc Cẩn xoay người đặt ở dưới người.

Sự tê dại của cao trào khiến cho Kinh Hà lười phải suy đoán hàm nghĩa trong hành động của người đàn ông, cho dù lúc này anh có mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong cô thì e rằng cô cũng sẽ không phản kháng.

Nhưng mà người đàn ông chỉ nhân lúc cô đang mơ màng len lén khẽ hôn lên gò má cô. Tiếp đó anh cúi người xuống, chôn đầu ở giữa hai chân cô, nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa màu mỡ thơm ngon.

Hô hấp của anh phả lên khe huyệt mẫn cảm vừa mới đạt cao trào của Kinh Hà, kích thích khiến nơi đó lại thấy ngứa ngáy tê dại.

Đoán được anh muốn làm gì, Kinh Hà vừa muốn lên tiếng thì người đàn ông đã cúi đầu hôn lên chỗ ấy.

Anh nhắm hai mắt lại, hôn lên nơi ấy như một tín đồ trung thành muốn được chăm sóc sạch sẽ cho nữ thần của mình, trên khuôn mặt tĩnh lặng tràn ngập vẻ hưởng thụ, phảng phất như anh đang làm một công việc vô cùng vinh quang.



Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm lên cánh hoa mềm mại. Anh liếm mút, cắn nhẹ, cho đến khi mỗi một chỗ trong khe huyệt đều được anh liếm mút sạch sẽ thì mới bằng lòng bỏ qua.

Thiên Ngọc Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Kinh Hà như đang hỏi: "Bây giờ, tôi đã là mèo ngoan của cô chưa?"

Trái tim Kinh Hà mềm nhũn, cô vươn tay xoa đầu anh, xoa mái tóc ngắn mượt của anh như vuốt ve chú mèo mun to lớn.

"Tôi có thể ôm cô không?" Người đàn ông cẩn thận mở miệng, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Kinh Hà, anh mừng rỡ ôm lấy cô, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ Kinh Hà.

Kinh Hà bật cười ôm lại anh.

Anh chàng này thật sự coi mình là mèo rồi sao?

Sắc dục dần dần tan đi, sự chú ý của Kinh Hà từ từ chuyển hướng lên sự thay đổi trên thân thể Thiên Ngọc Cẩn.

Cô nhớ rõ trước khi biến thành báo đen, trên khuôn mặt anh có một vết cào rất sâu, vậy mà lúc này khuôn mặt của anh lành lặn không hề bị thương gì, ngay cả vết sẹo cũng không có.

Xác nhận mình không nhìn nhầm, Kinh Hà vươn tay sờ lên mặt anh, đúng là trơn mịn như trứng gà bóc.

Thiên Ngọc Cẩn nhầm rằng hành động của Kinh Hà là âu yếm vuốt ve, anh vô cùng lưu luyến cọ mặt vào bàn tay cô, trong lòng xúc động không thôi.

Nữ thần của anh đúng là có tấm lòng bao dung, không chỉ đón nhận kẻ tầm thường thấp kém như anh, thậm chí cô còn quan tâm tới cả tâm trạng của anh...

Cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác "Hạnh phúc muốn chết" là như thế nào, anh hy vọng niềm hạnh phúc này có thể kéo dài tới vô tận.

Người đàn ông còn đang mê muội trong sự mơ mộng vô tận mà Kinh Hà mang tới cho mình, mãi đến khi giọng nói nghi ngờ của cô kéo anh về thực tại:

"Vết thương của anh đã khỏi rồi sao?"



Thiên Ngọc Cẩn hoảng sợ mở mắt ra, hồi tưởng lại cảnh lúc mình bị con "Thú dữ" kia đột nhiên tấn công, anh sợ đến mức chui vào trong lòng Kinh Hà.

"Xin lỗi, xin lỗi! Lúc đó tôi không biết cô Hà đã có bạn đời! Tôi bị cào là đáng đời, cô Hà đừng trách anh ta..."

Người đàn ông lại bắt đầu xin lỗi rối rít, khiến cho Kinh Hà chẳng hiểu ra làm sao cả.

Cái gì mà bạn đời? Cô trách ai chứ?

Cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu Kinh Hà mới hiểu ra Thiên Ngọc Cẩn đang nói về Dứa.

"Dứa chỉ là một con mèo tôi nuôi thôi, sao anh..." Còn chưa nói hết, Kinh Hà đã nhanh chóng không nói nữa.

Nhất thời bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Thiên Ngọc Cẩn cũng nín thở, không dám thở mạnh.

Quá yên tĩnh.

Không khí yên tĩnh khiến cho Kinh Hà cảm thấy khủng hoảng, cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy như đang lắng nghe cái gì đó.

Không đúng, hình như Dứa im ắng quá?

Kinh Hà hoảng hốt đi xuống giường, đi đến căn phòng của mình.

Trước đó vì tránh cho Dứa tiếp tục tấn công Thiên Ngọc Cẩn nên cô đã khóa nó ở trong lồng vận chuyển. Mà lúc này khi cô trở lại phòng của mình, thấy bên trong lồng vận chuyển không có gì cả, nhất thời đầu óc cô cũng trống rỗng.

Dứa đi đâu mất rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương