Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
-
Chương 21: Đánh cờ ngoan cường
Editor: Puck - Diễn đàn
Ngô thị cũng nói: “Đúng vậy, mấy người chúng ta tách ra chẳng lẽ không phải con của cha nương rồi hả? Lời này chúng ta cũng quá không có vị nhân tình rồi, nếu chúng ta là người như vậy, cũng sẽ không để bị đói con cái của chúng ta, cung phụng cho tứ đệ rồi. Nhưng cứ như vậy, chúng ta đã cung phụng ra tứ đệ thành cái dạng gì? Cho nên trước kia chúng ta cũng đã làm sai, liền không nên như vậy. Mọi người ở riêng, chính là nhà to thành nhà nhỏ, ít người, nương cũng không cần lo lắng phí sức.”
Diệp lão đầu thấy ba con dâu cuối cùng đã nói ở riêng ra, mà lão đại cũng có ý này, đoán chừng lão tam cũng nhất định, liền hỏi lão nhị Diệp Trụ: “Lão nhị, con nghĩ như thế nào”
Diệp Trụ nói với Diệp lão đầu: “Cha, vậy thì chia ra đi.” Hắn thật sự muốn hỏi ông cụ, vì sao tiền này vốn đủ, cha còn muốn con đi tìm đại tỷ và nhị tỷ đòi? Chẳng lẽ đại tỷ và nhị tỷ không phải là con của cha
Được rồi, bây giờ mấy nhi tử đều cách lòng với mình rồi! Vả lại thái độ tách ra kiên quyết!
“Cha tụi nhỏ, không thể phân ra, Căn nhi và Huệ Nhi cũng còn chưa thành gia, trong mắt các ngươi không có mấy người chúng ta, vậy tới đâu phân xử đi, nào có cha nương vẫn còn, liền tách ra? Vậy truyền đi sẽ là lời gì, các ngươi cũng là người có con cái, không suy nghĩ vì mình, cũng phải suy nghĩ vì con.”
Hách thị cười lạnh nói: “Chúng ta chính là vì suy nghĩ cho con của mình mới chịu tách ra nương, chẳng lẽ nương muốn ta ra ngoài nói chút chuyện của chúng ta? Còn nữa, hiện giờ danh tiếng của chúng ta đã bị tứ đệ làm hỏng rồi, còn sợ xấu sao? Hiếu kính hay không hiếu kính, không phải ngoài miệng nói một chút chẳng lẽ chúng ta còn thấy các ngươi đói bụng mà mặc kệ? Ngài đây là một chút cũng không tin chúng ta Nếu không tin chúng ta, ở chung một chỗ cũng không có ý tứ.”
Diệp Điền nói: “Cha, hiện giờ tình huống này, cha cũng thấy được, không nói chuyện khác, ở riêng đều tốt cho tất cả mọi người, không ở riêng, về sau người cả nhà còn có gì nhiệt tình? Chẳng lẽ còn phải nuôi tứ đệ uống hoa tửu? Con không có tâm địa tốt như vậy rồi, bản thân con hiện giờ còn ăn không đủ no đấy.” Chính là con út của người đã hưởng phúc thành như vậy rồi, cũng để cho ba người nhi tử trước mặt người một con đường sống đi, nói thật, người muốn thật sự dựa vào lão tứ nuôi sống người, sớm muộn gì cũng phải đói chết, cho nên người còn phải dựa vào ba nhi tử nuôi dưỡng. Đừng làm cùng đường sự việc, bằng không chính là làm mình cùng đường. dinendian.lơqid]on
Nói đi nói lại, tất cả mọi người túm lấy chuyện Diệp Căn uống rượu có kỹ nữ hầu, hơn nữa lý do này còn rất có tác dụng, tiền uống rượu có kỹ nữ hầu này là từ đâu đến? Là người lớn đổ mồ hôi tân tân khổ khổ kiếm được, là ăn mặc tiết kiệm tích cóp đến, là hy sinh lũ nhỏ ăn ngon tích cóp đến, là hiện giờ phần lớn mọi người đều ăn không đủ no tích cóp đến.
Mà nhi tử các ngươi thương yêu nhất còn dùng chuyện chán ghét như vậy tới chà đạp tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, nếu còn ở chung một chỗ cung phụng hắn, đơn giản đó không phải là người, là súc sinh!
Chính là, trước kia mấy người Quách thị thật sự không coi bọn họ là người mà nhìn, bay giờ người không được Quách thị đặt vào trong mắt liên hiệp muốn tách ra, ngươi phân hay không phân? Phân vừa đúng, hợp lòng mọi người, không phân ra, vậy xin lỗi, chúng ta cũng không quản rồi, các ngươi thích sao thì sao.
Diệp Đại Long nghe mấy cháu trai và cháu dâu nói, nói: “Cây lớn phân nhánh, hiện giờ ở trong lòng đều không đồng đều rồi, hợp lại cùng một chỗ cũng vô ích, lão nhị, ta thấy các ngươi liền phân ra thôi.”
Quách thị không cho phép: “Không thể phân, trừ phi ta chết! Các ngươi đồ táng tận lương tâm, ta muốn ra ngoài khóc, các ngươi nói một chút lũ con bất hiếu này!”
Diệp lão đầu quát lớn: “Đủ rồi!” Còn ra ngoài khoác, hiện giờ chúng ta bị động có được không? Nhược điểm lớn như vậy ở trên tay bọn họ, ngươi còn khóc?
“Lão đại, lão nhị, lão tam? Thật sự ở riêng? Không thể thương lượng một chút, ta biết rõ tứ đệ của các ngươi lần này làm sai, nhưng nó còn nhỏ, người có thể sửa đổi được, sang năm đi thi huyện qua, là có thể thi đậu tú tài, đến lúc đó Lập Xuân làm mai cũng tốt một chút. Nếu tách ra, đó là hai nhà rồi, còn có lão nhị, cũng giống như vậy, ngươi là người thành thật, nếu tách ra, không có ai ở bên cạnh chỉ điểm cho ngươi, về sau ngươi phải làm sao? Lão tam, con của hai ngươi còn nhỏ, nếu phân ra ngoài, không có ai nhìn, hiện giờ mọi người ở cùng một chỗ, có được không, còn có thể giúp một tay.” diee ndda fnleeq uysd doon
Mấy con dâu nghe được cũng hơi chán ngán, Lập Xuân làm mai thơm lây? Hiện giờ không bị liên lụy đã tốt rồi, bọn họ muốn ở riêng, cũng có một phần nguyên nhân, nếu còn ở chung một chỗ, mọi người đều biết trong nhà này có một người thúc chơi gái bên ngoài, nghe nào dễ nghe như vậy? Ngô thị tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ ta đây một người làm thê tử không thể ở bên cạnh nhìn nam nhân của ta? Như vậy giống như ta thật sự vô dụng. Còn hai vợ chồng lão tam, mấy đứa bé của hắn nói không lớn, nhưng cũng có thể tự mình chơi, cái gì mà giúp một tay? Quách thị và Diệp Huệ Nhi giúp một tay khi nào? Bọn họ hiện giờ muốn ở riêng.
Ông cụ nói thơm lây, liền Diệp Căn như vậy, tình nguyện không thơm lây, bình thường vô tình vô nghĩa, dính ánh sáng còn không phải hút khô máu người? Cho nên, bọn họ đều không thơm lây.
“Cha, ngài đừng nói nữa, liền ở riêng đi.” Diệp Dũng nói.
Dù sao mọi người đều quyết định, hôm nay không phân ra, vậy thì mặc kệ Diệp Căn, mọi người khó có được tranh thủ vì mình một lần, không thể bởi vì ông cụ nói vài lời hữu ích coi như xong, mọi người đều là người có con trai con gái, không phải một mình độc thân, cái gì cũng không sao cả.
Diệp lão đầu thấy Diệp Trụ nghe lời nhất cũng muốn tách ra, cũng biết hôm nay cho dù mình nói đến hoa nở, cũng không được, nghĩ đến Diệp Căn vẫn còn ở trong lao tù, cũng không thể không đi cứu hắn, trong lòng hận nữa, cũng đau lòng đấy.
Cuối cùng ông cụ than vãn thở ra một hơi: “Phân! Ở riêng!”
“Lão già, không thể, không thể ở riêng, ông muốn mạng tôi sao.” Một khi ở riêng, bọn họ làm như thế nào, lão tứ còn phải tiếp tục đọc sách, tiền này từ đâu ra?
Diệp lão đầu đẩy Quách thị ra: “Sớm cũng phải phân, muộn cũng phải phân, thừa dịp tình cảm của mọi người vẫn còn ở đây, liền phân thôi.” Nếu bà quản tốt chuyện lão tứ, nào có thể có chuyện hôm nay? di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Quách thị cũng biết bà nói không động được lão già, trong lòng ảo não không biết bao nhiêu, sao lại thành như bây giờ, nghĩ đến con trai còn không biết như thế nào, càng thêm đau lòng không xong.
Diệp Huệ Nhi cảm thấy mấy ca tẩu đều ép buộc nương, cũng bởi vì nương là mẹ kế, cho nên bọn họ mới dám như vậy.
“Các ngươi mỗi một người đều là đồ không có lương tâm, về sau các ngươi cũng không có trái tốt mà ăn.” Diệp Huệ Nhi chỉ vào mấy ca tẩu nói.
Diệp Đại Long nói với Diệp lão đầu: “Nàng ta bình thường cứ như vậy? Ở đây nào như một cô út, một chút kính trọng ca tẩu cũng không có, nên dạy dỗ cho tốt rồi!”
“Ta có tốt hay không liên quan gì đến lão già ngươi? Ta có cha có nương, ngươi là cái thá gì?” Diệp Huệ Nhi mắng.
Nhưng mà lần này trực tiếp bị Diệp lão đầu tát miệng, đánh mông nàng, “Cha, cha đánh con! Con không muốn để ý đến cha!” Diệp Huệ Nhi đau lòng chạy ra ngoài.
Diệp lão đầu chịu tội với đại ca mình: “Đại ca, nhóc con không hiểu chuyện, đệ đã dạy dỗ con bé. Về sau sẽ không như thế nữa, cũng là do chúng đệ quá nuông chiều con bé.”
“Được rồi, cả đời ta đây nghe mắng còn ít à, chỉ có điều bị chính cháu gái mình mắng vẫn là lần đầu tiên, thật sự thấy mới mẻ.”
Nói với mọi người, “Hôm nay, ta và hai đường ca của mấy đứa cũng tới đây chứng kiến, chuyện phân ra này, ta biết rồi, một lát nữa đi nói một chút với người trong tộc, hiện giờ các ngươi có phải nên đi cứu Diệp Căn đi?”
Ngô thị cũng nói: “Đúng vậy, mấy người chúng ta tách ra chẳng lẽ không phải con của cha nương rồi hả? Lời này chúng ta cũng quá không có vị nhân tình rồi, nếu chúng ta là người như vậy, cũng sẽ không để bị đói con cái của chúng ta, cung phụng cho tứ đệ rồi. Nhưng cứ như vậy, chúng ta đã cung phụng ra tứ đệ thành cái dạng gì? Cho nên trước kia chúng ta cũng đã làm sai, liền không nên như vậy. Mọi người ở riêng, chính là nhà to thành nhà nhỏ, ít người, nương cũng không cần lo lắng phí sức.”
Diệp lão đầu thấy ba con dâu cuối cùng đã nói ở riêng ra, mà lão đại cũng có ý này, đoán chừng lão tam cũng nhất định, liền hỏi lão nhị Diệp Trụ: “Lão nhị, con nghĩ như thế nào”
Diệp Trụ nói với Diệp lão đầu: “Cha, vậy thì chia ra đi.” Hắn thật sự muốn hỏi ông cụ, vì sao tiền này vốn đủ, cha còn muốn con đi tìm đại tỷ và nhị tỷ đòi? Chẳng lẽ đại tỷ và nhị tỷ không phải là con của cha
Được rồi, bây giờ mấy nhi tử đều cách lòng với mình rồi! Vả lại thái độ tách ra kiên quyết!
“Cha tụi nhỏ, không thể phân ra, Căn nhi và Huệ Nhi cũng còn chưa thành gia, trong mắt các ngươi không có mấy người chúng ta, vậy tới đâu phân xử đi, nào có cha nương vẫn còn, liền tách ra? Vậy truyền đi sẽ là lời gì, các ngươi cũng là người có con cái, không suy nghĩ vì mình, cũng phải suy nghĩ vì con.”
Hách thị cười lạnh nói: “Chúng ta chính là vì suy nghĩ cho con của mình mới chịu tách ra nương, chẳng lẽ nương muốn ta ra ngoài nói chút chuyện của chúng ta? Còn nữa, hiện giờ danh tiếng của chúng ta đã bị tứ đệ làm hỏng rồi, còn sợ xấu sao? Hiếu kính hay không hiếu kính, không phải ngoài miệng nói một chút chẳng lẽ chúng ta còn thấy các ngươi đói bụng mà mặc kệ? Ngài đây là một chút cũng không tin chúng ta Nếu không tin chúng ta, ở chung một chỗ cũng không có ý tứ.”
Diệp Điền nói: “Cha, hiện giờ tình huống này, cha cũng thấy được, không nói chuyện khác, ở riêng đều tốt cho tất cả mọi người, không ở riêng, về sau người cả nhà còn có gì nhiệt tình? Chẳng lẽ còn phải nuôi tứ đệ uống hoa tửu? Con không có tâm địa tốt như vậy rồi, bản thân con hiện giờ còn ăn không đủ no đấy.” Chính là con út của người đã hưởng phúc thành như vậy rồi, cũng để cho ba người nhi tử trước mặt người một con đường sống đi, nói thật, người muốn thật sự dựa vào lão tứ nuôi sống người, sớm muộn gì cũng phải đói chết, cho nên người còn phải dựa vào ba nhi tử nuôi dưỡng. Đừng làm cùng đường sự việc, bằng không chính là làm mình cùng đường. dinendian.lơqid]on
Nói đi nói lại, tất cả mọi người túm lấy chuyện Diệp Căn uống rượu có kỹ nữ hầu, hơn nữa lý do này còn rất có tác dụng, tiền uống rượu có kỹ nữ hầu này là từ đâu đến? Là người lớn đổ mồ hôi tân tân khổ khổ kiếm được, là ăn mặc tiết kiệm tích cóp đến, là hy sinh lũ nhỏ ăn ngon tích cóp đến, là hiện giờ phần lớn mọi người đều ăn không đủ no tích cóp đến.
Mà nhi tử các ngươi thương yêu nhất còn dùng chuyện chán ghét như vậy tới chà đạp tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, nếu còn ở chung một chỗ cung phụng hắn, đơn giản đó không phải là người, là súc sinh!
Chính là, trước kia mấy người Quách thị thật sự không coi bọn họ là người mà nhìn, bay giờ người không được Quách thị đặt vào trong mắt liên hiệp muốn tách ra, ngươi phân hay không phân? Phân vừa đúng, hợp lòng mọi người, không phân ra, vậy xin lỗi, chúng ta cũng không quản rồi, các ngươi thích sao thì sao.
Diệp Đại Long nghe mấy cháu trai và cháu dâu nói, nói: “Cây lớn phân nhánh, hiện giờ ở trong lòng đều không đồng đều rồi, hợp lại cùng một chỗ cũng vô ích, lão nhị, ta thấy các ngươi liền phân ra thôi.”
Quách thị không cho phép: “Không thể phân, trừ phi ta chết! Các ngươi đồ táng tận lương tâm, ta muốn ra ngoài khóc, các ngươi nói một chút lũ con bất hiếu này!”
Diệp lão đầu quát lớn: “Đủ rồi!” Còn ra ngoài khoác, hiện giờ chúng ta bị động có được không? Nhược điểm lớn như vậy ở trên tay bọn họ, ngươi còn khóc?
“Lão đại, lão nhị, lão tam? Thật sự ở riêng? Không thể thương lượng một chút, ta biết rõ tứ đệ của các ngươi lần này làm sai, nhưng nó còn nhỏ, người có thể sửa đổi được, sang năm đi thi huyện qua, là có thể thi đậu tú tài, đến lúc đó Lập Xuân làm mai cũng tốt một chút. Nếu tách ra, đó là hai nhà rồi, còn có lão nhị, cũng giống như vậy, ngươi là người thành thật, nếu tách ra, không có ai ở bên cạnh chỉ điểm cho ngươi, về sau ngươi phải làm sao? Lão tam, con của hai ngươi còn nhỏ, nếu phân ra ngoài, không có ai nhìn, hiện giờ mọi người ở cùng một chỗ, có được không, còn có thể giúp một tay.” diee ndda fnleeq uysd doon
Mấy con dâu nghe được cũng hơi chán ngán, Lập Xuân làm mai thơm lây? Hiện giờ không bị liên lụy đã tốt rồi, bọn họ muốn ở riêng, cũng có một phần nguyên nhân, nếu còn ở chung một chỗ, mọi người đều biết trong nhà này có một người thúc chơi gái bên ngoài, nghe nào dễ nghe như vậy? Ngô thị tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ ta đây một người làm thê tử không thể ở bên cạnh nhìn nam nhân của ta? Như vậy giống như ta thật sự vô dụng. Còn hai vợ chồng lão tam, mấy đứa bé của hắn nói không lớn, nhưng cũng có thể tự mình chơi, cái gì mà giúp một tay? Quách thị và Diệp Huệ Nhi giúp một tay khi nào? Bọn họ hiện giờ muốn ở riêng.
Ông cụ nói thơm lây, liền Diệp Căn như vậy, tình nguyện không thơm lây, bình thường vô tình vô nghĩa, dính ánh sáng còn không phải hút khô máu người? Cho nên, bọn họ đều không thơm lây.
“Cha, ngài đừng nói nữa, liền ở riêng đi.” Diệp Dũng nói.
Dù sao mọi người đều quyết định, hôm nay không phân ra, vậy thì mặc kệ Diệp Căn, mọi người khó có được tranh thủ vì mình một lần, không thể bởi vì ông cụ nói vài lời hữu ích coi như xong, mọi người đều là người có con trai con gái, không phải một mình độc thân, cái gì cũng không sao cả.
Diệp lão đầu thấy Diệp Trụ nghe lời nhất cũng muốn tách ra, cũng biết hôm nay cho dù mình nói đến hoa nở, cũng không được, nghĩ đến Diệp Căn vẫn còn ở trong lao tù, cũng không thể không đi cứu hắn, trong lòng hận nữa, cũng đau lòng đấy.
Cuối cùng ông cụ than vãn thở ra một hơi: “Phân! Ở riêng!”
“Lão già, không thể, không thể ở riêng, ông muốn mạng tôi sao.” Một khi ở riêng, bọn họ làm như thế nào, lão tứ còn phải tiếp tục đọc sách, tiền này từ đâu ra?
Diệp lão đầu đẩy Quách thị ra: “Sớm cũng phải phân, muộn cũng phải phân, thừa dịp tình cảm của mọi người vẫn còn ở đây, liền phân thôi.” Nếu bà quản tốt chuyện lão tứ, nào có thể có chuyện hôm nay? di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Quách thị cũng biết bà nói không động được lão già, trong lòng ảo não không biết bao nhiêu, sao lại thành như bây giờ, nghĩ đến con trai còn không biết như thế nào, càng thêm đau lòng không xong.
Diệp Huệ Nhi cảm thấy mấy ca tẩu đều ép buộc nương, cũng bởi vì nương là mẹ kế, cho nên bọn họ mới dám như vậy.
“Các ngươi mỗi một người đều là đồ không có lương tâm, về sau các ngươi cũng không có trái tốt mà ăn.” Diệp Huệ Nhi chỉ vào mấy ca tẩu nói.
Diệp Đại Long nói với Diệp lão đầu: “Nàng ta bình thường cứ như vậy? Ở đây nào như một cô út, một chút kính trọng ca tẩu cũng không có, nên dạy dỗ cho tốt rồi!”
“Ta có tốt hay không liên quan gì đến lão già ngươi? Ta có cha có nương, ngươi là cái thá gì?” Diệp Huệ Nhi mắng.
Nhưng mà lần này trực tiếp bị Diệp lão đầu tát miệng, đánh mông nàng, “Cha, cha đánh con! Con không muốn để ý đến cha!” Diệp Huệ Nhi đau lòng chạy ra ngoài.
Diệp lão đầu chịu tội với đại ca mình: “Đại ca, nhóc con không hiểu chuyện, đệ đã dạy dỗ con bé. Về sau sẽ không như thế nữa, cũng là do chúng đệ quá nuông chiều con bé.”
“Được rồi, cả đời ta đây nghe mắng còn ít à, chỉ có điều bị chính cháu gái mình mắng vẫn là lần đầu tiên, thật sự thấy mới mẻ.”
Nói với mọi người, “Hôm nay, ta và hai đường ca của mấy đứa cũng tới đây chứng kiến, chuyện phân ra này, ta biết rồi, một lát nữa đi nói một chút với người trong tộc, hiện giờ các ngươi có phải nên đi cứu Diệp Căn đi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook