Nhà A Nhà B
Chương 48

Khi Mạch Tiểu Hân tỉnh giấc lại đã là nửa đêm, ra được rất nhiều mồ hôi nên cảm thấy thoải mái hơn một chút. Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn bàn mơ hồ tỏa ra ánh sáng êm dịu, cô nằm trên sofa quay mặt vào trong chẳng muốn nhúc nhích, chỉ đưa ngón trỏ vuốt ve hoa văn hình hoa trên chỗ dựa sofa, thở ra thật dài, dịu dàng nói: "Ôi, bố mẹ có biết bây giờ con gái đáng thương lắm hay không!"

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Mạch Tiểu Hân hoảng sợ kêu lên a một tiếng, lập tức ngồi dậy, thấy Mục Tư Viễn ngồi thoải mái trên sàn nhà dựa lưng vào sofa ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, trên tay là một quyển truyện tranh ngày thường cô vẫn hay đọc. Khuôn mặt dịu dàng tỏa ra vẻ phong lưu không nói nên lời dưới ánh đèn, thấy cô giật mình như vậy anh cũng không hề để ý, chỉ hỏi: "Em bé đáng thương tỉnh rồi à?"

"Anh anh anh... Tại sao anh còn ở đây?" Mạch Tiểu Hân nói lắp bắp, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường càng thấy hoảng sợ, không ngờ đã gần đến hai giờ rồi, "Nửa, nửa đêm rồi à?"

Mục Tư Viễn đưa tay sờ trán cô, "Đỡ sốt một chút rồi nhưng vẫn còn nóng lắm, có đói không?"

Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, hình như người này sờ trán người ta đã thành thói quen rồi, đột nhiên nhớ ra mình ngủ từ buổi chiều đến bây giờ, nếu như anh ấy vẫn ngồi ở đây thì không phải còn chưa ăn tối sao, vội hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

"Đương nhiên là chưa". Mục Tư Viễn đứng dậy nói: "Cũng thấy hơi đói thật, anh nấu cháo rồi, em có ăn không?" Cô ấy ngủ mê mệt nên đương nhiên không biết mình đã lo lắng đến mức nào, tới tới lui lui đổi khăn mặt lạnh đắp trán không biết bao nhiêu lần, cô bé này bình thường rất hoạt bát nhưng khi bị ốm lại đáng sợ thật. Thật không biết trước kia mỗi khi bị ốm cô ấy sẽ làm thế nào, thoạt nhìn thì rất yểu điệu kỳ thực một mình sống ở thành phố này nhất định cũng đã phải chịu không ít đau khổ.

Mạch Tiểu Hân không cảm thấy đói chút nào, nhưng nghĩ đến Mục Tư Viễn đến bây giờ còn chưa ăn uống gì trong lòng cực kì không yên tâm, nói: "Để tổng giám đốc Mục đích thân nấu cháo em cũng xấu hổ không dám ăn".

Mục Tư Viễn cau mày không vui nhìn cô, Mạch Tiểu Hân đột nhiên nhớ lại hình như buổi chiều anh ấy đã nói không cho cô xưng hô như vậy nữa, còn cầm tay cô nói những lời rất thân mật, lập tức lại thấy bối rối, "Em đói rồi, để em vào mang ra".

Mục Tư Viễn nói: "Em đi rửa mặt trước đi đã, để mang bưng ra cho. Anh nấu bằng nồi cơm điện, không biết có được không". Anh đã bận rộn hơn nửa đêm, bụng đói kêu vang, bây giờ nhìn thấy Mạch Tiểu Hân luống cuống trong lòng lại hết sức vui mừng. Anh nhớ tới tiếng cười của mẹ khi gọi điện thoại cho mẹ nói phải ở lại chỗ này chăm sóc cô ấy, "Xem ra mẹ lo lắng thừa rồi, con trai, con đúng là rất thông minh đấy!" Trước kia quả thật anh quá ngốc, chủ động xuất kích mới là thủ thắng chi đạo.

Mạch Tiểu Hân choáng váng nhìn một bàn rau mầm, bao nhiêu loại khác nhau, định mở cửa hàng bán rau mầm ở nhà cô chắc?

Mục Tư Viễn vừa múc cháo cho cô vừa giải thích: "Mẹ anh nói cảm lạnh ăn không thấy ngon, nên ăn cháo với rau mầm. Anh không biết bình thường em thích ăn gì nên đành phải bảo người bán hàng lấy mỗi loại một ít".

Mạch Tiểu Hân dở khóc dở cười nói: "Nhiều như vậy, kể cả ngày ngày ăn cháo thì có khi em cũng phải ăn đến một hai tháng mới hết".

Mục Tư Viễn cũng múc một bát cháo cho chính mình, cười tủm tỉm nói: "Vậy ngày nào anh cũng đến đây ăn cháo với em để ăn hết chỗ rau mầm này cho nhanh được không?"

Lời đã nói đến thế, Mạch Tiểu Hân còn muốn tránh né cũng không được, đỏ mặt nói: "Đừng nói linh tinh nữa, em không dám để anh ngày ngày ăn cháo đâu, cô lại thấy xót".

Mục Tư Viễn mặt mày hớn hở hỏi: "Vậy ngày nào em cũng nấu món ngon cho anh được không? Trước kia em đã đồng ý sẽ mang bí quyết gia truyền ra, nếu mẹ biết anh ăn cơm ở chỗ em thì nhất định sẽ yên tâm lắm". Bây giờ mẹ anh buồn nhất không phải là vì không có cô gái nào chịu nấu cơm cho con trai bà ăn sao?

Mạch Tiểu Hân cúi đấu ăn cháo không nói gì. Cô không nhớ nổi mình đã đồng ý nấu cơm cho anh ấy ăn bao giờ, dường như chưa từng đồng ý mà. Chỉ nhớ rõ có một lần Lục Tử Hãn nhất định đòi đến chỗ cô ăn cơm, Ngải Lâm hỏi anh ấy có tới hay không, anh ấy còn nói mình có việc khác. Anh ấy cho rằng cô ốm đến mức lơ mơ rồi nên định lừa mình sao?

Cháo nấu rất đặc rất thơm, Mạch Tiểu Hân ăn cũng thấy ngon miệng, thấy hồi lâu Mục Tư Viễn không lên tiếng không nhịn được lén ngước mắt nhìn anh, lại gặp ngay ánh mắt mang ý cười ấm áp của anh, gương mặt vừa dịu xuống lại lập tức đỏ rực lên, "Anh đói hồi lâu rồi, mau ăn đi. Cháo này nấu ngon lắm".

"Ở nước ngoài ăn ngán cơm Tây anh cũng tự nấu cơm ăn, hai năm mẹ bị ốm cũng là anh nấu cơm, mặc dù kém em nhưng còn có thể miễn cưỡng ăn được". Mục Tư Viễn nói, "Ngày mai anh đến nấu cơm cho em ăn để em nếm thử tay nghề của anh, được không?"

"Không được không được, bệnh của em đã khỏi rồi, sao có thể làm phiền anh nữa chứ. Anh ăn xong thì mau về nghỉ ngơi đi". Mạch Tiểu Hân nhỏ giọng nói, mặc dù hơn hai giờ đêm bảo một người đã chăm sóc mình cả buổi tối về nhà cũng có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm.

"Mạch tiểu thư, năm năm trước anh lái taxi ca đêm nhưng đã nhiều năm không làm rồi, chẳng lẽ hôm nay em lại bắt anh làm lại nghề cũ?" Mục Tư Viễn thở dài nói, "Lát nữa để anh ngủ trên sofa mấy tiếng, đến sáng sớm anh về được không? Nhỡ đâu nửa đêm anh lái xe không cẩn thận có vấn đề gì thì làm thế nào?"

Mạch Tiểu Hân khóc không ra nước mắt, mới được mấy tiếng mà tại sao đã từ người qua đường biến thành kẻ ăn nhờ ở đậu rồi? Hơn nữa còn nói chính khí lẫm liệt như vậy, mình thì đang ốm, biết làm thế nào bây giờ?

Lúc Mục Tư Viễn về đến nhà đã là ba giờ sáng, mẹ đã khóa trái cửa nên anh đành phải gõ cửa. Trần Vân Chi vừa mở cửa vừa trêu chọc: "Con trai ngốc, mẹ còn tưởng rằng tối nay con không về nhà chứ! Tiểu Hân nhẫn tâm như vậy à? Đêm hôm khuya khoắt còn đuổi người ta về?"

"Dù sao con trai mẹ cũng phải giữ chút phong độ quý ông chứ", tâm tình Mục Tư Viễn tốt hết sức, "Ngày mai lại đưa cô ấy đến bệnh viện truyền nước, vẫn còn hơi sốt".

Vừa rồi chẳng qua là anh muốn trêu đùa cô cho vui chứ làm sao có thể thật sự ở lại đó được. Nhìn cô vừa ăn cháo vừa băn khoăn lo lắng anh lại cảm thấy vui, cho dù cô ấy năm lần bảy lượt ngăn cản không cho anh nói ra nhưng anh cũng không tin cô ấy thật sự không có cảm giác gì với mình. Trước khi ra cửa mình còn thấy rõ vẻ áy náy trên mặt cô ấy, chắc là bây giờ cô ấy vẫn còn đang lo lắng cho mình.

"Được rồi, đừng có đứng ngẩn ra đấy mà cười nữa, có cần mẹ nấu cho con bát mì không?" Trần Vân Chi vỗ vỗ lưng con trai, "Ngày mai đi đón Tiểu Hân đến đây, mẹ nếu mấy món ngon cho cô ấy". Suy nghĩ một chút lại nói, "Mà thôi con cứ đưa cô ấy về, hai đứa ở bên nhau tốt hơn, để mẹ chuẩn bị ít đồ ăn đưa tới cho con".

Mục Tư Viễn nói: "Mẹ cũng đừng vất vả thế nữa, có vẻ cô ấy cũng không muốn ăn gì, hôm nay ăn được có nửa bát cháo".

Trần Vân Chi trừng mắt, "Ăn hay không lại là chuyện khác, bây giờ chính là lúc con phải thể hiện cho tốt, không thể chỉ nấu cho cô ấy một nồi cháo trắng được. Con đúng là khúc gỗ, nếu là Tử Hãn thì không biết nó sẽ bày ra bao nhiêu thủ đoạn chứ".

Mục Tư Viễn thầm kêu hỏng bét, do dự nói: "Mẹ, không phải mẹ nói cảm lạnh thì nên ăn cháo à? Con đã mua rau mầm cho cô ấy".

Trần Vân Chi tức quá bật cười: "Tại sao con lại ngốc như vậy, phải nấu cả thứ khác cho đổi vị chứ, khẩu vị của mỗi người đều bất đồng, có thể Tiểu Hân không thích ăn rau mầm nên mới ăn được có nửa bát cháo".

Mục Tư Viễn suy nghĩ một chút rồi tự an ủi chính mình: "Con thấy mặc dù cô ấy ăn không nhiều nhưng vẫn có vẻ rất ngon miệng, chắc là cháo con nấu cũng không tồi", nhớ lại hình ảnh cô vừa ăn vừa nhìn trộm mình khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

"Lục Kiến Thành giải phẫu thế nào?" Trần Vân Chi chợt nhớ tới việc này.

"Xung quanh khối u đã xử lí rất sạch sẽ nhưng dù sao cũng là giai đoạn gần cuối rồi, có di căn hay không cũng rất khó nói. Tử Hãn đã phải nhận trọng trách rồi".

Bây giờ Lục Tử Hãn phải nhận trọng trách tại Văn Cẩm nên cũng rất vất vả, mặc dù còn có Lục Kiến Thành chỉ điểm và Lục Tử Tình giúp đỡ nhưng đây cũng không phải một chuyện thoải mái. Xem ra hắn cũng không thể tiếp tục sống thoải mái như trước nữa, cuộc sống luôn đuổi theo bước chân trưởng thành của mỗi người.

"Ông ta đã nói chuyện Tử Tình với con chưa?"

"Nói rồi, con từ chối rồi, chắc cũng là trong dự liệu của Tử Tình". Ngoài cái cô bé ngốc kia thì tất cả mọi người bên cạnh anh đều đã nhìn ra tâm tư của anh, khôn khéo như Lục Tử Tình chắc hẳn cũng đã biết rõ tâm ý của anh đối với Mạch Tiểu Hân. Mục Tư Viễn bóp vai cho mẹ nhẹ nhàng nói, "Con và ông ấy đã nói chuyện rất rõ ràng".

Anh hiểu rõ thái độ của Lục Kiến Thành đối với mình, một mặt rất muốn để mình giúp Tử Hãn điều hành Văn Cẩm, một mặt lại sợ mình biến Văn Cẩm thành Viễn Dương thứ hai cho nên lúc mình từ chối mới lộ ra vẻ mặt như vậy, hình như thất vọng, hình như lại thở phào nhẹ nhõm. Anh khinh khỉnh trong lòng, Mục Tư Viễn này sẽ không vì một Văn Cẩm mà bán mình cho nhà họ Lục.

Trần Vân Chi kéo con trai ngồi xuống sofa, "Tư Viễn, sau khi mẹ nghe được tin ông ta bị bệnh đã suy nghĩ rất lâu, có một số việc cũng không cần trách ông ta vô tình. Làm ăn thì phải nói chuyện làm ăn, lúc đầu ông ta thành lập công ty quả thật nhà chúng ta đã đưa cho ông ta một khoản tiền lớn làm vốn, lúc đó chỉ nói là cho vay chứ không hề nói là đầu tư. Bố con cũng sợ vạn nhất Lục Kiến Thành làm ăn thất bại thì nếu góp vốn một khoản tiền lớn như vậy sẽ trôi theo dòng nước, có thể thấy ai ai cũng đều suy nghĩ cho lợi ích của mình.

Sau đó Viễn Dương của ông ta làm ăn không tồi, mấy người cùng nhau uống rượu, lúc vui vẻ đã nói dứt khoát chuyển sang đầu tư đi. Một là Lục Kiến Thành cũng không thể lập tức lấy ra nhiều tiền mặt như vậy trả cho chúng ta, hai là sợ rằng cũng có tâm tư báo đáp nên mấy năm đó chia lợi tức đều rất khá. Chắc là bố con cũng không muốn để hết trứng vào trong một rổ nên cũng tán thành chuyện đầu tư. Ong ấy là người phúc hậu, luôn cảm thấy trong chuyện góp vốn này Lục Kiến Thành bị thiệt, mình chỉ có thể đồng cam mà không thể cộng khổ, chính vì vậy sau đó ông ấy không thể quá ép Lục Kiến Thành mua lại cổ phần của ông ấy để cứu công ty. Huống hồ khi đó Lục Kiến Thành cũng không hề từ chối mà chỉ kéo dài thời gian thôi.

"Bố con xảy ra chuyện cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Lục Kiến Thành được, dù sao Lục Kiến Thành cũng không ép ông ấy đi đánh bạc, chính mình đã làm sai chuyện thì cũng phải do chính mình gánh vác, rất nhiều lúc chúng ta trách người khác chỉ là vì chúng ta không có dũng khí gánh vác sai lầm của mình mà thôi".

"Mẹ, tại sao lại nhắc tới chuyện này?" Mục Tư Viễn không biết vì sao đêm hôm khuya khoắt mẹ lại nhắc tới chuyện cũ năm xưa, không khỏi hơi chau mày.

"Mẹ bị con đánh thức giờ không ngủ được nữa. Mẹ thấy hình như con cũng không muốn ngủ?" Trần Vân Chi mỉm cười nói, "Tiểu Hân nhận lời con rồi hay sao mà vui vẻ như vậy?"

Mục Tư Viễn đỏ bừng mặt nói: "Con còn chưa kịp nói với cô ấy, cô ấy cứ chặn họng con".

Trần Vân Chi đưa tay xoa mặt con trai, ngũ quan con trai giống mình nhưng thần vận lại cực giống chồng mình. "Yên tâm, sớm muộn gì Tiểu Hân cũng nàng dâu nhà chúng ta, lần đầu tiên thấy cô ấy thật lòng mẹ đã cảm thấy rất thân thiết, mấy ngày nay mẹ vẫn luôn bóng gió với cô ấy, chắc là trong lòng cô ấy đã hiểu rõ rồi. Con cứ nói với cô ấy đàng hoàng, nhất định cô ấy sẽ đồng ý. Con trai mẹ xuất sắc như vậy cô gái nào mà không thích chứ. Lúc đầu con yêu Vi Giai Hinh mẹ không ở bên cạnh con, mẹ cũng không biết là các con như thế nào. Có điều bây giờ con trai mẹ lại nóng ruột nóng gan vì một cô bé như vậy, nhất định là thích lắm rồi nên mới thể. Mẹ rất vui vẻ.

"Con không biết chứ mỗi lần mẹ nghe Ngải Lâm nói con liều mạng làm thêm như thế nào, nghe tiểu Trần nói một mình con ăn một bát mì ở quán ăn nhỏ mẹ luôn cực kì khó chịu, chỉ sợ sau khi con trải qua một số chuyện sẽ không còn yêu được ai nữa. Mấy năm nay mẹ vẫn không chịu tới ở với con là để cho con cảm thấy cô đơn, vì vậy sẽ nghĩ đến chuyện lập gia đình.

"Lục Kiến Thành cũng được, Vi Giai Hinh cũng được, một lần đã đủ rồi, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta suốt đời được. Bố con là một người rộng lượng, nếu ông ấy trên trời có linh thiêng thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý khi thấy chúng ta cứ ôm mãi quá khứ không chịu buông ra. Con đã lấy lại được Viễn Dương, món nợ này coi như đã đòi được, từ nay không cần dây dưa với nhà họ Lục vì chuyện cũ nữa".

Mục Tư Viễn gật đầu, "Mẹ à, bây giờ ông ta đã như vậy rồi, con sẽ không còn tính toán gì nữa. Mấy năm nay lăn lộn trên thương trường con cũng dần biết được có một số việc mình không thể làm theo ý mình được, mặc dù chính con không làm như vậy nhưng cũng đã thấy nhiều người khác làm như vậy. Ông ta cũng xem như đã mở đường cho con, để mặc con đoạt lại quyền khống chế Viễn Dương, đại khái là trong lòng ít nhiều vẫn thấy áy náy với bố".

"Có điều vừa nhớ tới Tử Tình mẹ lại cảm thấy bất an, hôm nay con nói rõ với Lục Kiến Thành cũng tốt, chắc hẳn nó cũng sẽ không còn vẫn vương nữa. Con bé đáng thương, chuyện này mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với cô Trương". Trần Vân Chi thở dài nói.

Mục Tư Viễn mấp máy môi nhưng lại nhịn xuống không nói. Có một số việc mẹ không biết thì sẽ tốt hơn, liền chuyển sang chuyện khác: "Mẹ à, trong nhà còn a ti sô không? Ngày mai con mang đi nấu cháo a ti sô cho Tiểu Hân, không thể lần nào cũng nấu cháo trắng được. Hôm nay cô ấy phơi nắng đi xe đạp đến bệnh viện, về nhà sốt cao, chắc là ngày mai vẫn chưa muốn ăn gì".

Trần Vân Chi cau mày nói: "Nếu không thì làm sao lại nói nó vẫn là một đứa bé chứ, sốt một chút mà ra ngoài chạy một vòng như vậy không phải sẽ càng sốt cao hơn sao? Ngày mai mẹ phải gọi điện cho cô ấy bảo cô ấy đến đây ở. Mẹ thấy Cầm Cầm nói Tiểu Hân hay sốt nhiệt, thường ăn dưa hấu thay cơm, thế thì không được, mùa hè mà không ăn được thì hại người lắm".

Mục Tư Viễn cười nói: "Xem mẹ cuống lên kìa, Tiểu Hân làm sao chịu đến đây ở chứ, cứ từ từ đã".

Trần Vân Chi liếc mắt nhìn con trai nói: "Con trai người ta mới quen biết phụ nữ hai ba ngày đã ở với nhau rồi, con đúng là không có bản lãnh, một cô bé ngoan ngoãn như vậy mà cũng không lừa được".

Mục Tư Viễn nói: "Nếu con mà như thế thật thì mẹ có thích không? Tiểu Hân không phải một cô bé tùy tiện, bình thường thì hiền lạnh lắm nhưng thực ra rất có nguyên tắc". Đuổi người ta ra mãi xa, Sở Hán phân chia hết sức rõ ràng làm cho mình chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Trần Vân Chi gật đầu nói: "Bố mẹ đều là giáo viên, nghe đã thấy yên tâm rồi. Tư Viễn à, mặc dù hơi khó khăn vất vả một chút nhưng tục ngữ nói có gian nan thì quả mới ngọt, càng khó khăn càng tốt. Đến lúc bọn con cưới nhau sinh cho mẹ một em bé xinh đẹp như Tiểu Hân để ngày ngày mẹ có thể trang điểm cho nó đẹp như hoa, lúc đó nhà chúng ta sẽ hạnh phúc lắm".

Mục Tư Viễn hơi mất tự nhiên nói: "Mẹ nghĩ xa quá!"

Trần Vân Chi cười nói: "Xa gì mà xa, con đã 31 rồi, chẳng lẽ còn định kéo dài nữa? Tuy Tiểu Hân còn ít tuổi nhưng một cô bé ngoan ngoãn như vậy cứ ở bên ngoài thì con không thấy lo à?"

"Có gì mà phải lo. Bây giờ rất nhiều người đều muốn tranh thủ lúc còn trẻ mà chơi mấy năm cho thoải mái, đâu phải ai cũng như con trai mẹ chứ". Mục Tư Viễn nghĩ thầm, sao lại không lo, lo quá đi chứ, lúc thì Tử Hãn, lúc thì sư huynh, ai biết ngày mai lại nhảy ra thêm một người nào nữa? Nhưng anh cũng muốn chiều cô để cô được sống cuộc sống cô thích, bố mẹ cô ấy đã chiều chuộng cô ấy như vậy, anh phải chiều cô ấy hơn cả bố mẹ thì mới có thể làm cho vợ chồng giáo sư Mạch yên tâm được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương