Nhà A Nhà B
-
Chương 44
Mạch Tiểu Hân cuống quýt lục túi xách tìm chìa khóa, chùm chìa khóa này là Mục Tư Viễn đưa cho cô trước khi đi, cô đã giữ nó cực kì cẩn thận. Mình mà lỡ làm mất chìa khóa của ngôi nhà có tài sản hàng trăm tỷ này thì sẽ có phiền phức lớn, cô nhớ rõ là đã để chìa khóa trong túi xách mà tại sao bây giờ tìm mãi không thấy? Cô đành phải ngồi xổm xuống đổ hết mọi thứ trong túi xách ra.
"Tiểu Hân". Mục Tư Viễn mở cửa từ bên trong, thấy một đống đồ đạc trên mặt đất liền cười hỏi, "Sao thế? Không tìm được chìa khóa à?"
Mạch Tiểu Hân vội nhặt một chùm chìa khóa dưới đất lên, đứng dậy, "Tổng giám đốc Mục, anh về rồi à?" Cô đưa chìa khóa cho Mục Tư Viễn, "Cuối cùng em cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, vật quy nguyên chủ".
Bởi vì sợ làm rơi mất nên cô đã cẩn thận đeo một sợi dây như ý màu đỏ lên trên chùm chìa khóa.
Mục Tư Viễn vuốt ve sợi dây như ý đó, cười khổ nói, "Vội vã trả lại cho anh đến vậy cơ à? Xem ra mấy ngày nay đúng là vất vả thật".
"Chìa khóa của người có tiền không dễ cầm chút nào, trách nhiệm quá nặng nề". Mạch Tiểu Hân nhặt đồ đạc dưới đất cho vào túi xách, vui đùa nói, "Mấy ngày nay em lo lắng gần chết, chỉ sợ trên đường bị cướp giật mất túi xách. Trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, có điều chùm chìa khóa này lại quá đáng giá". Cô thay giầy đi vào nhà, chuẩn bị rửa tay nấu cơm.
"Thức ăn khác đều đã làm xong rồi, mẹ đang nghỉ ngơi, nói còn món mì cá đập để em đến làm". Mục Tư Viễn thấy cô thành thạo đeo tạp dề, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui không tên.
"Cô làm sao rồi? Không thoải mái à?" Mạch Tiểu Hân đi vào phòng ngủ, ngày nào về đến nhà cô cũng thấy Trần Vân Chi ngồi trong phòng khách cười tủm tỉm đợi mình, hôm nay là ngoại lệ.
"Trưa nay mẹ anh không ngủ, giờ muốn chợp mắt một lát". Mục Tư Viễn chặn lại nói. Mẹ muốn tạo cơ hội cho mình nên cố ý để lại không gian cho hai người, toan tính này của mẹ không lẽ anh còn không rõ.
Mạch Tiểu Hân a một tiếng, cô cũng lập tức đoán được ý đồ của Trần Vân Chi, liền nói: "Anh mới đi công tác về, đi nghỉ ngơi một lát đi, nấu mì xong em sẽ gọi anh với cô". Tối qua nghe Trần Vân Chi nói anh ấy chính miệng nói với mẹ là thích mình, mặc dù biết rõ không phải loại thích đó nhưng tâm ý cô vẫn bất nhất.
"Anh muốn học nấu ăn, em tiết lộ bí quyết gia truyền được không?" Mục Tư Viễn ra vẻ thoải mái. Vì anh quá xuất sắc, bên người không bao giờ thiếu người theo đuổi nên anh chưa bao giờ có kinh nghiệm cưa gái, bao gồm cả Vi Giai Hinh năm đó. Cho nên lúc nói như vậy anh lại bất giác đỏ mặt.
Mạch Tiểu Hân hoàn toàn không chú ý, cô liếc nhìn chiếc áo len anh đang mặc trên người, màu sắc hay kiều dáng đều đơn giản hơn quần áo anh mặc khi đi làm rất nhiều nhưng cô lại biết đó là một nhãn hiệu đắt tiền. Mặc thế này mà đi vào bếp thì đúng là quá xa xỉ, liền nói: "Một mình em làm là được, cũng không có bao nhiêu việc".
Không biết Mục Tư Viễn lại lấy một cái tạp dề nữa ở đâu ra, đeo lên người, hỏi: "Như vậy được chưa?"
Mạch Tiểu Hân nhìn chiếc tạp dề ca rô màu xanh trên người anh, bật cười nói: "Được, trông rất giống thật. Hay là em chụp cho anh một kiểu rồi post lên mạng được không? Tổng giám đốc Viễn Dương đổi nghề làm đầu bếp, lượng truy cập nhất định không thấp".
Mục Tư Viễn mỉm cười nhìn hình ảnh hoạt bát thoải mái của cô trước mặt mình, trong lòng mềm nhũn nhưng nhất thời lại không nói nên lời. Lúc đầu tại sao lại nghĩ đến chuyện để cô ấy rơi vào tay người khác chứ? Tại sao lại cảm thấy mình chỉ cần đứng xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc là có thể yên tâm rồi? Ngải Lâm nói đúng, nhất định là đầu óc mình xảy ra vấn đề rồi. Trên thế giới này có lẽ không có một người đàn ông nào mong muốn cô được hạnh phúc như anh, mặc dù có thì anh cũng nhất định không tin rằng người đó có thể dốc hết sức lực làm cho cô ấy hạnh phúc như mình. Thì ra thật sự yêu một người là không thể rộng lượng, cũng không thể yên tâm nhìn cô ấy hạnh phúc trong lòng người khác như vậy.
"Tiểu Hân". Anh muốn nói mình thích cô, chỉ cần một câu thôi, anh tự nói với mình, sẽ không cần phải tự tìm phiền muộn nữa, cũng không cần phải lo lắng suốt ngày. Ngay từ cái đêm hỗn loạn đó anh đã thích cô bé dũng cảm và chính trực đó rồi. Anh từng vô số lần tới tới lui lui xung quanh tiểu khu Thúy minh xuân hiểu chỉ để có thể tìm được cô, mấy năm nay bất cứ cô gái nào dù có đẹp như hoa như ngọc cũng không thể làm cho anh động lòng, ngay cả chính anh cũng không rõ nguyên nhân vì sao, bây giờ anh mới hiểu thì ra là vì bóng dáng của cô sớm đã in sâu trong đáy lòng mình rồi. Anh phải cảm ơn trời cao đã làm cho anh gặp được cô và làm cho anh đã chờ được cô.
"Vậy anh thái gừng trước đi", Mạch Tiểu Hân tiện tay đưa cho anh một củ gừng, "Thái nhỏ một chút", sau đó tự tay cô bắt đầu làm cá, một lát sau đã cầm gậy cán bột gõ lên thớt cộp cộp.
"Mấy hôm nay em vất vả lắm đúng không?" Anh nghe lời ngoan ngoãn thái gừng, nghĩ thầm không biết làm thế nào mới có thể lái chủ đề theo phương hướng mình muốn. "Mẹ anh hồi phục rất nhanh, tâm tình cũng rất tốt, có thể thấy mấy hôm rồi còn thoải mái hơn cả lúc anh ở nhà".
"Đó là bởi vì anh về rồi nên tâm tình cô mới tốt thế". Mạch Tiểu Hân vừa không ngừng đập cá vừa trả lời anh, "Em không mệt, có khi còn làm cô sợ nữa ấy. Hôm qua Đông Đông đưa cho em một đĩa phim kinh dị, cô muốn xem cùng em, kết quả là sau khi xem xong cả em với cô đều sợ đến mức đi ngủ cũng không dám tắt đèn". Mạch Tiểu Hân cười nói, "Cô hay lắm nhé, cũng bịt mắt lén xem qua kẽ tay giống hệt em".
Mục Tư Viễn tưởng tượng cảnh hai người một già một trẻ cùng dùng tay che mặt xem TV, bật cười nói: "Nhát gan như vậy thì xem ban ngày là được chứ xem buổi tối làm gì".
"Xem giữa ban ngày thì còn gì hay nữa, phim kinh dị xem chính là để sợ mà, em với cô tắt đèn tối om rồi mới xem, nửa đêm, con chó ngao Tây Tạng đó ngồi ngoài cửa nhìn nữ chủ nhân trong phòng chằm chằm, hai mắt đỏ lòm như sắp chảy máu ra... Oa, không nói nữa không nói nữa, nếu không tối nay lại không ngủ được". Mạch Tiểu Hân đang nói chợt a một tiếng, hơi sơ ý một chút cái gậy cán bột đã đập vào đầu ngón tay.
"Làm sao thế?" Mục Tư Viễn ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì, nghĩ lại mà sợ thôi, em phải gọi điện thoại cho Đông Đông bảo cô ấy tối nay đến đón em về", Mạch Tiểu Hân vuốt vuốt ngón tay, "Cô ấy gan lắm".
"Anh vừa về em đã đòi bãi công à?" Trong lòng không nỡ rời nhưng Mục Tư Viễn lại không tìm được lý do để giữ một cô gái như Mạch Tiểu Hân ở lại nhà mình.
"Cô tốt hơn nhiều rồi, tự mình chậm rãi đi lại đã không có vấn đề gì". Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, anh về rồi làm sao em còn có thể ở đây nữa? Nếu người khác biết được thì sẽ không chỉ là tin tức ở nội bộ tòa nhà Văn Cẩm nữa rồi. Hơn nữa ba người cùng ở một nhà thì bà già lại ồn ào đến mức nào, mấy hôm nay mình cũng không chịu nổi nên tối hôm qua mới kiếm đĩa phim kinh dị về để di chuyển sức chú ý của bà ấy, đúng là hữu hiệu thật. "Nếu như tạm thời có chuyện gì cần em đến làm thì cứ gọi, em nhất định sẽ đến". Chẳng hạn như tắm rửa cho bà già, cô không tiện nói rõ ra.
Anh vừa trở về mẹ anh đã lôi con trai vào trong phòng ngủ xem, lúc đó anh mới biết thì ra mấy ngày nay Mạch Tiểu Hân đều trải đệm bằm dưới đất trong phòng mẹ, cô ấy nhất định không chịu ngủ ở phòng khách, chỉ sợ bà già dậy đêm lại ngại không muốn gọi cô. "Một cô bé hiểu chuyện và quan tâm đến người khác như vậy, thật sự muốn người khác không thích cũng không được", Mẹ anh thở dài nói, "Ngủ sớm dậy sớm cùng mẹ, chỉ riêng điểm này cũng không có mấy người tuổi trẻ làm được, sợ là con cũng không làm được đúng không?" Anh đã quen ngủ muộn dậy muộn, đúng là khó có thể đi ngủ từ lúc chưa đến 10 giờ rồi dậy từ trước 6 giờ sáng như mẹ.
"Mẹ anh sẽ không muốn để em đi, bà ấy rất thích em". Nghĩ tới đây, Mục Tư Viễn nhẹ giọng nói.
Mạch Tiểu Hân hé miệng cười. Từ lâu cô đã biết bà già thích cô rồi, thích đến mức làm cho cô không thể chịu nổi.
"Anh cũng vậy". Mục Tư Viễn gạt mớ gừng vừa thái xong vào đĩa, cố gắng nói thật bình tĩnh. Mạch Tiểu Hân đang đứng bên cạnh nhưng anh lại căng thẳng đến mức không dám ngước mắt lên nhìn cô. Anh tự cười khổ với mình, thì ra trước mặt cô bé mình yêu mến thì người đàn ông nào cũng nhát gan như nhau.
Mạch Tiểu Hân hoảng hốt, gậy cán bột trong tay đập lên ngón tay kia lần nữa, cô vội cắn môi cố gắng không kêu lên tiếng. Anh cũng vậy? Lời này là ý gì? Cũng không muốn để mình đi, cũng thích mình như mẹ anh ấy? Cô vội xoay người mở vung nồi lên, nước đã sôi rồi, hơi nóng tạt vào mặt có thể che giấu gương mặt đỏ ửng của cô. Nếu không phải mẹ anh ấy sớm đã nói với mình về cái gọi là "thích" của anh ấy thì nói không chừng mình thật sự sẽ hiểu lầm mất. Cái gã Mục Tư Viễn này quá đáng thật, cô oán hận, lời như vậy mà cũng có thể hời hợt nói ra như thế, đúng là ép người quá đáng.
"Nói như vậy thì biểu hiện của em coi như không tồi đúng không? Lần sau nếu như giám đốc Lưu đuổi việc em thì tổng giám đốc Mục có thể sắp xếp công việc cho em tại công ty Viễn Dương không?"
Mục Tư Viễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nụ cười mơ hồ của Mạch Tiểu Hân không biết làm sao.
Tổng giám đốc Mục, anh xem, nước sôi rồi thì cho một chút muối vào đã rồi mới từ từ cho mì cá đập vào, đây chính là bí kíp gia truyền", Mạch Tiểu Hân vừa làm vừa giải thích, "Làm như vậy mì cá đập mới không bị rời ra".
Mục Tư Viễn ngẩn ngơ nhìn gương mặt đỏ bừng vì hơi nóng của Mạch Tiểu Hân, lúc một chàng trai nói thích một cô gái thì phản ứng bình thường của cô gái đó sẽ như thế nào? Thẹn thùng? Bất an? Vui sướng? Hoặc ít nhất cũng khó xử một chút đúng không? Tại sao lại chỉ bình tĩnh nói chuyện về bí kíp gia truyền như vậy? Rốt cục là mình đã đi chạm bao nhiêu bước để đến nỗi cô ấy không chút động lòng như thế? Trái tim đang đập dồn của anh từ từ nặng trĩu.
"Thì ra là thế", chậm rãi nói ra mấy chữ này, dường như Mục Tư Viễn đã phải dùng hết sức mạnh toàn thân.
Trần Vân Chi vừa ăn cơm vừa lén nhìn sự thất vọng không thể che giấu trên mặt con trai, không khỏi cảm thấy kì lạ. Lúc vừa về đến nhà tâm tình còn rất tốt, tại sao lúc Tiểu Hân về dường như lại trở nên không vui? Chẳng lẽ vừa rồi hai đứa lại cãi nhau? Bà lại nhìn Mạch Tiểu Hân, vẻ mặt vẫn tươi cười, không nhìn ra là có chuyện gì.
"Tiểu Hân à, cháu biết trước hôm nay Tư Viễn sẽ về đúng không? Cô còn thắc mắc tại sao hôm nay cháu lại dặn mua nhiều thức ăn hơn mọi ngày chứ".
"Vâng, hôm qua tổng giám đốc Mục nói với cháu qua điện thoại, anh ấy không cho cháu nói với cô, sợ chẳng may máy bay trễ giờ thì cô lại lo lắng". Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng nói, hình như lời của Trần Vân Chi có hàm ý khác.
"Cái thằng ngốc này, sợ cô lo lắng thì chẳng lẽ không sợ cháu lo lắng à?" Trần Vân Chi liếc con trai rồi lại cười tít mắt nhìn Mạch Tiểu Hân.
Mục Tư Viễn ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại quay mặt đi, cô ấy lo lắng? Cô ấy sẽ lo lắng sao?
Mạch Tiểu Hân cười nói: "Đúng vậy, cháu đã mua cổ phiếu của Viễn Dương mà".
Mục Tư Viễn lạnh mặt không nói câu nào, anh trông mong một tuần, vui vẻ một tuần, căng thẳng một tuần, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí nói ra mấy chữ đó với cô ấy, sao cô ấy lại có thể làm như mắt điếc tai ngơ?
Trần Vân Chi thấy thần sắc con trai không tốt, ngày càng nhận định giữa hai người đã xảy ra vấn đề, nhưng lạnh mặt như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Cái thằng con trai ngốc này, đối phó với phụ nữ thì chỉ cần nịnh vài câu là được mà, đằng này lại còn kiêu ngạo cái gì, đừng để đến lúc không thể cứu vãn được nữa. Mình phải mau chóng làm dịu bầu không khí lại một chút mới được.
"Tiểu Hân à, sao cô thấy Cầm Cầm toàn gọi cháu là Mạch Mạch vậy?"
"Bởi vì không thể gọi là Tiểu Mạch, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đặt cho biệt danh lúa nước, cũng không thể gọi là Hân Hân, người phía nam nói giọng mũi không rõ, nghe cũng không khác gọi tinh tinh là mấy. Thực ra cũng không thể gọi là Tiểu Hân, chính vì lúc cháu mới sinh bà ngoại cháu suốt ngày dặn dò bố mẹ cháu phải cẩn thận nên mới đặt tên cháu là Tiểu Hân", Mạch Tiểu Hân nói, "Cho nên bạn học mới nghĩ ra gọi cháu là Mạch Mạch". (Hân Hân=xinxin, tinh tinh=xingxing)
Mục Tư Viễn nhìn cô một cái rất nhanh, thấy cô cười rất vui vẻ trong lòng anh lại càng buồn bực, vội cúi đầu uống canh. Nhớ lại lần nọ mình nằm tiếp nước trong bệnh viện đã ngắt lời bảo cô ấy đi về, hôm sau còn bảo Ngải Lâm đến tặng thẻ mua hàng cho cô ấy để vạch rõ giới hạn, khi đó dường như cô ấy cũng có tình cảm với mình, rõ ràng mình cũng cảm thấy mà lại tàn nhẫn đẩy cô ấy ra. Thì ra khi một người bị từ chối sẽ có cảm giác như vậy, sẽ khó chịu như vậy, hôm nay xem như mình bị báo ứng rồi.
Trần Vân Chi cười ha ha nói: "Thì ra gọi một cái tên còn phải chú ý nhiều như vậy".
"Đúng vậy. Chẳng hạn như có một em bé tên là Tử Đằng, xem như rất văn nhã đúng không? Nhưng bố em bé đó lại họ Đỗ, nên người khác cứ gặp nó lại kêu đau bụng đau bụng". Mạch Tiểu Hân nói, "Cháu cảm thấy tên cháu cũng gần ngang ngửa với Đỗ Tử Đằng rồi". (Đỗ Tử Đằng đồng âm với đỗ tử đông - đau bụng).
Trần Vân Chi cười nói: "Nói bậy, tên của Tiểu Hân rất hay mà, cô gọi thấy rất thuận miệng, ngày nào cũng được gọi mới tốt. Tư Viễn, con bảo có đúng không?"
Mục Tư Viễn ờ một tiếng, âm thanh gần như không thể nghe thấy. Lần này ngay cả Mạch Tiểu Hân cũng phát hiện tâm tình anh không tốt, cô không nhịn được nhìn anh một cái, không ngờ Mục Tư Viễn cũng đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt cực kì phức tạp, Mạch Tiểu Hân thất kinh vội vàng tránh ánh mắt ra chỗ khác.
"Cô ạ, lát nữa cháu về, cô ở nhà phải cẩn thận một chút". Mạch Tiểu Hân vừa múc canh cho Trần Vân Chi vừa nói.
Trần Vân Chi liếc con trai rồi nói: "Ngày mai chính là thứ sáu, ở lại cùng cô đến hết tuần này rồi về được không? Tư Viễn vừa về chắc chắn lại phải giải quyết một đống việc".
Mạch Tiểu Hân khó xử nhìn Mục Tư Viễn hi vọng anh có thể nói giúp mình một câu nhưng Mục Tư Viễn lại chỉ lo cúi đầu ăn cơm dường như không nghe thấy lời mẹ nói. Mạch Tiểu Hân rất bất mãn, đành phải nói: "Cháu sẽ không quấy rầy kì nghỉ cuối tuần của cô và tổng giám đốc Mục nữa, có việc gì cô cứ gọi cháu là được, cháu nhất định sẽ đến".
Trần Vân Chi thở dài nói: "Cái nhà này vắng lạnh quá, cháu ở bên cạnh cô mỗi ngày cười nói làm cô rất vui vẻ, nói đi là đi ngay thì cô thực sự không nỡ rời cháu".
Mạch Tiểu Hân nhớ tới câu Mục Tư Viễn nói trong bếp, quyết tâm nói: "Cháu còn mở phim kinh dị để làm cô sợ, cô đã quên rồi à?"
Trần Vân Chi còn muốn giữ lại thì thấy Mục Tư Viễn nói: "Mẹ còn muốn để Tiểu Hân nằm đất à? Con đi công tác vài ngày như vậy, giờ cũng nên đến phiên con tận hiếu rồi!"
Trần Vân Chi bất mãn trừng mắt, "Con ấy à? Mẹ chỉ thích có Tiểu Hân ở với mẹ thôi, bao giờ con tìm một cô con dâu về cho mẹ thì tốt".
Mục Tư Viễn liếc Mạch Tiểu Hân qua khóe mắt, thấy Mạch Tiểu Hân vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.
"Tiểu Hân". Mục Tư Viễn mở cửa từ bên trong, thấy một đống đồ đạc trên mặt đất liền cười hỏi, "Sao thế? Không tìm được chìa khóa à?"
Mạch Tiểu Hân vội nhặt một chùm chìa khóa dưới đất lên, đứng dậy, "Tổng giám đốc Mục, anh về rồi à?" Cô đưa chìa khóa cho Mục Tư Viễn, "Cuối cùng em cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, vật quy nguyên chủ".
Bởi vì sợ làm rơi mất nên cô đã cẩn thận đeo một sợi dây như ý màu đỏ lên trên chùm chìa khóa.
Mục Tư Viễn vuốt ve sợi dây như ý đó, cười khổ nói, "Vội vã trả lại cho anh đến vậy cơ à? Xem ra mấy ngày nay đúng là vất vả thật".
"Chìa khóa của người có tiền không dễ cầm chút nào, trách nhiệm quá nặng nề". Mạch Tiểu Hân nhặt đồ đạc dưới đất cho vào túi xách, vui đùa nói, "Mấy ngày nay em lo lắng gần chết, chỉ sợ trên đường bị cướp giật mất túi xách. Trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, có điều chùm chìa khóa này lại quá đáng giá". Cô thay giầy đi vào nhà, chuẩn bị rửa tay nấu cơm.
"Thức ăn khác đều đã làm xong rồi, mẹ đang nghỉ ngơi, nói còn món mì cá đập để em đến làm". Mục Tư Viễn thấy cô thành thạo đeo tạp dề, bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui không tên.
"Cô làm sao rồi? Không thoải mái à?" Mạch Tiểu Hân đi vào phòng ngủ, ngày nào về đến nhà cô cũng thấy Trần Vân Chi ngồi trong phòng khách cười tủm tỉm đợi mình, hôm nay là ngoại lệ.
"Trưa nay mẹ anh không ngủ, giờ muốn chợp mắt một lát". Mục Tư Viễn chặn lại nói. Mẹ muốn tạo cơ hội cho mình nên cố ý để lại không gian cho hai người, toan tính này của mẹ không lẽ anh còn không rõ.
Mạch Tiểu Hân a một tiếng, cô cũng lập tức đoán được ý đồ của Trần Vân Chi, liền nói: "Anh mới đi công tác về, đi nghỉ ngơi một lát đi, nấu mì xong em sẽ gọi anh với cô". Tối qua nghe Trần Vân Chi nói anh ấy chính miệng nói với mẹ là thích mình, mặc dù biết rõ không phải loại thích đó nhưng tâm ý cô vẫn bất nhất.
"Anh muốn học nấu ăn, em tiết lộ bí quyết gia truyền được không?" Mục Tư Viễn ra vẻ thoải mái. Vì anh quá xuất sắc, bên người không bao giờ thiếu người theo đuổi nên anh chưa bao giờ có kinh nghiệm cưa gái, bao gồm cả Vi Giai Hinh năm đó. Cho nên lúc nói như vậy anh lại bất giác đỏ mặt.
Mạch Tiểu Hân hoàn toàn không chú ý, cô liếc nhìn chiếc áo len anh đang mặc trên người, màu sắc hay kiều dáng đều đơn giản hơn quần áo anh mặc khi đi làm rất nhiều nhưng cô lại biết đó là một nhãn hiệu đắt tiền. Mặc thế này mà đi vào bếp thì đúng là quá xa xỉ, liền nói: "Một mình em làm là được, cũng không có bao nhiêu việc".
Không biết Mục Tư Viễn lại lấy một cái tạp dề nữa ở đâu ra, đeo lên người, hỏi: "Như vậy được chưa?"
Mạch Tiểu Hân nhìn chiếc tạp dề ca rô màu xanh trên người anh, bật cười nói: "Được, trông rất giống thật. Hay là em chụp cho anh một kiểu rồi post lên mạng được không? Tổng giám đốc Viễn Dương đổi nghề làm đầu bếp, lượng truy cập nhất định không thấp".
Mục Tư Viễn mỉm cười nhìn hình ảnh hoạt bát thoải mái của cô trước mặt mình, trong lòng mềm nhũn nhưng nhất thời lại không nói nên lời. Lúc đầu tại sao lại nghĩ đến chuyện để cô ấy rơi vào tay người khác chứ? Tại sao lại cảm thấy mình chỉ cần đứng xa xa nhìn cô ấy hạnh phúc là có thể yên tâm rồi? Ngải Lâm nói đúng, nhất định là đầu óc mình xảy ra vấn đề rồi. Trên thế giới này có lẽ không có một người đàn ông nào mong muốn cô được hạnh phúc như anh, mặc dù có thì anh cũng nhất định không tin rằng người đó có thể dốc hết sức lực làm cho cô ấy hạnh phúc như mình. Thì ra thật sự yêu một người là không thể rộng lượng, cũng không thể yên tâm nhìn cô ấy hạnh phúc trong lòng người khác như vậy.
"Tiểu Hân". Anh muốn nói mình thích cô, chỉ cần một câu thôi, anh tự nói với mình, sẽ không cần phải tự tìm phiền muộn nữa, cũng không cần phải lo lắng suốt ngày. Ngay từ cái đêm hỗn loạn đó anh đã thích cô bé dũng cảm và chính trực đó rồi. Anh từng vô số lần tới tới lui lui xung quanh tiểu khu Thúy minh xuân hiểu chỉ để có thể tìm được cô, mấy năm nay bất cứ cô gái nào dù có đẹp như hoa như ngọc cũng không thể làm cho anh động lòng, ngay cả chính anh cũng không rõ nguyên nhân vì sao, bây giờ anh mới hiểu thì ra là vì bóng dáng của cô sớm đã in sâu trong đáy lòng mình rồi. Anh phải cảm ơn trời cao đã làm cho anh gặp được cô và làm cho anh đã chờ được cô.
"Vậy anh thái gừng trước đi", Mạch Tiểu Hân tiện tay đưa cho anh một củ gừng, "Thái nhỏ một chút", sau đó tự tay cô bắt đầu làm cá, một lát sau đã cầm gậy cán bột gõ lên thớt cộp cộp.
"Mấy hôm nay em vất vả lắm đúng không?" Anh nghe lời ngoan ngoãn thái gừng, nghĩ thầm không biết làm thế nào mới có thể lái chủ đề theo phương hướng mình muốn. "Mẹ anh hồi phục rất nhanh, tâm tình cũng rất tốt, có thể thấy mấy hôm rồi còn thoải mái hơn cả lúc anh ở nhà".
"Đó là bởi vì anh về rồi nên tâm tình cô mới tốt thế". Mạch Tiểu Hân vừa không ngừng đập cá vừa trả lời anh, "Em không mệt, có khi còn làm cô sợ nữa ấy. Hôm qua Đông Đông đưa cho em một đĩa phim kinh dị, cô muốn xem cùng em, kết quả là sau khi xem xong cả em với cô đều sợ đến mức đi ngủ cũng không dám tắt đèn". Mạch Tiểu Hân cười nói, "Cô hay lắm nhé, cũng bịt mắt lén xem qua kẽ tay giống hệt em".
Mục Tư Viễn tưởng tượng cảnh hai người một già một trẻ cùng dùng tay che mặt xem TV, bật cười nói: "Nhát gan như vậy thì xem ban ngày là được chứ xem buổi tối làm gì".
"Xem giữa ban ngày thì còn gì hay nữa, phim kinh dị xem chính là để sợ mà, em với cô tắt đèn tối om rồi mới xem, nửa đêm, con chó ngao Tây Tạng đó ngồi ngoài cửa nhìn nữ chủ nhân trong phòng chằm chằm, hai mắt đỏ lòm như sắp chảy máu ra... Oa, không nói nữa không nói nữa, nếu không tối nay lại không ngủ được". Mạch Tiểu Hân đang nói chợt a một tiếng, hơi sơ ý một chút cái gậy cán bột đã đập vào đầu ngón tay.
"Làm sao thế?" Mục Tư Viễn ngẩng đầu hỏi.
"Không có gì, nghĩ lại mà sợ thôi, em phải gọi điện thoại cho Đông Đông bảo cô ấy tối nay đến đón em về", Mạch Tiểu Hân vuốt vuốt ngón tay, "Cô ấy gan lắm".
"Anh vừa về em đã đòi bãi công à?" Trong lòng không nỡ rời nhưng Mục Tư Viễn lại không tìm được lý do để giữ một cô gái như Mạch Tiểu Hân ở lại nhà mình.
"Cô tốt hơn nhiều rồi, tự mình chậm rãi đi lại đã không có vấn đề gì". Mạch Tiểu Hân nghĩ thầm, anh về rồi làm sao em còn có thể ở đây nữa? Nếu người khác biết được thì sẽ không chỉ là tin tức ở nội bộ tòa nhà Văn Cẩm nữa rồi. Hơn nữa ba người cùng ở một nhà thì bà già lại ồn ào đến mức nào, mấy hôm nay mình cũng không chịu nổi nên tối hôm qua mới kiếm đĩa phim kinh dị về để di chuyển sức chú ý của bà ấy, đúng là hữu hiệu thật. "Nếu như tạm thời có chuyện gì cần em đến làm thì cứ gọi, em nhất định sẽ đến". Chẳng hạn như tắm rửa cho bà già, cô không tiện nói rõ ra.
Anh vừa trở về mẹ anh đã lôi con trai vào trong phòng ngủ xem, lúc đó anh mới biết thì ra mấy ngày nay Mạch Tiểu Hân đều trải đệm bằm dưới đất trong phòng mẹ, cô ấy nhất định không chịu ngủ ở phòng khách, chỉ sợ bà già dậy đêm lại ngại không muốn gọi cô. "Một cô bé hiểu chuyện và quan tâm đến người khác như vậy, thật sự muốn người khác không thích cũng không được", Mẹ anh thở dài nói, "Ngủ sớm dậy sớm cùng mẹ, chỉ riêng điểm này cũng không có mấy người tuổi trẻ làm được, sợ là con cũng không làm được đúng không?" Anh đã quen ngủ muộn dậy muộn, đúng là khó có thể đi ngủ từ lúc chưa đến 10 giờ rồi dậy từ trước 6 giờ sáng như mẹ.
"Mẹ anh sẽ không muốn để em đi, bà ấy rất thích em". Nghĩ tới đây, Mục Tư Viễn nhẹ giọng nói.
Mạch Tiểu Hân hé miệng cười. Từ lâu cô đã biết bà già thích cô rồi, thích đến mức làm cho cô không thể chịu nổi.
"Anh cũng vậy". Mục Tư Viễn gạt mớ gừng vừa thái xong vào đĩa, cố gắng nói thật bình tĩnh. Mạch Tiểu Hân đang đứng bên cạnh nhưng anh lại căng thẳng đến mức không dám ngước mắt lên nhìn cô. Anh tự cười khổ với mình, thì ra trước mặt cô bé mình yêu mến thì người đàn ông nào cũng nhát gan như nhau.
Mạch Tiểu Hân hoảng hốt, gậy cán bột trong tay đập lên ngón tay kia lần nữa, cô vội cắn môi cố gắng không kêu lên tiếng. Anh cũng vậy? Lời này là ý gì? Cũng không muốn để mình đi, cũng thích mình như mẹ anh ấy? Cô vội xoay người mở vung nồi lên, nước đã sôi rồi, hơi nóng tạt vào mặt có thể che giấu gương mặt đỏ ửng của cô. Nếu không phải mẹ anh ấy sớm đã nói với mình về cái gọi là "thích" của anh ấy thì nói không chừng mình thật sự sẽ hiểu lầm mất. Cái gã Mục Tư Viễn này quá đáng thật, cô oán hận, lời như vậy mà cũng có thể hời hợt nói ra như thế, đúng là ép người quá đáng.
"Nói như vậy thì biểu hiện của em coi như không tồi đúng không? Lần sau nếu như giám đốc Lưu đuổi việc em thì tổng giám đốc Mục có thể sắp xếp công việc cho em tại công ty Viễn Dương không?"
Mục Tư Viễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nụ cười mơ hồ của Mạch Tiểu Hân không biết làm sao.
Tổng giám đốc Mục, anh xem, nước sôi rồi thì cho một chút muối vào đã rồi mới từ từ cho mì cá đập vào, đây chính là bí kíp gia truyền", Mạch Tiểu Hân vừa làm vừa giải thích, "Làm như vậy mì cá đập mới không bị rời ra".
Mục Tư Viễn ngẩn ngơ nhìn gương mặt đỏ bừng vì hơi nóng của Mạch Tiểu Hân, lúc một chàng trai nói thích một cô gái thì phản ứng bình thường của cô gái đó sẽ như thế nào? Thẹn thùng? Bất an? Vui sướng? Hoặc ít nhất cũng khó xử một chút đúng không? Tại sao lại chỉ bình tĩnh nói chuyện về bí kíp gia truyền như vậy? Rốt cục là mình đã đi chạm bao nhiêu bước để đến nỗi cô ấy không chút động lòng như thế? Trái tim đang đập dồn của anh từ từ nặng trĩu.
"Thì ra là thế", chậm rãi nói ra mấy chữ này, dường như Mục Tư Viễn đã phải dùng hết sức mạnh toàn thân.
Trần Vân Chi vừa ăn cơm vừa lén nhìn sự thất vọng không thể che giấu trên mặt con trai, không khỏi cảm thấy kì lạ. Lúc vừa về đến nhà tâm tình còn rất tốt, tại sao lúc Tiểu Hân về dường như lại trở nên không vui? Chẳng lẽ vừa rồi hai đứa lại cãi nhau? Bà lại nhìn Mạch Tiểu Hân, vẻ mặt vẫn tươi cười, không nhìn ra là có chuyện gì.
"Tiểu Hân à, cháu biết trước hôm nay Tư Viễn sẽ về đúng không? Cô còn thắc mắc tại sao hôm nay cháu lại dặn mua nhiều thức ăn hơn mọi ngày chứ".
"Vâng, hôm qua tổng giám đốc Mục nói với cháu qua điện thoại, anh ấy không cho cháu nói với cô, sợ chẳng may máy bay trễ giờ thì cô lại lo lắng". Mạch Tiểu Hân hơi lúng túng nói, hình như lời của Trần Vân Chi có hàm ý khác.
"Cái thằng ngốc này, sợ cô lo lắng thì chẳng lẽ không sợ cháu lo lắng à?" Trần Vân Chi liếc con trai rồi lại cười tít mắt nhìn Mạch Tiểu Hân.
Mục Tư Viễn ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại quay mặt đi, cô ấy lo lắng? Cô ấy sẽ lo lắng sao?
Mạch Tiểu Hân cười nói: "Đúng vậy, cháu đã mua cổ phiếu của Viễn Dương mà".
Mục Tư Viễn lạnh mặt không nói câu nào, anh trông mong một tuần, vui vẻ một tuần, căng thẳng một tuần, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí nói ra mấy chữ đó với cô ấy, sao cô ấy lại có thể làm như mắt điếc tai ngơ?
Trần Vân Chi thấy thần sắc con trai không tốt, ngày càng nhận định giữa hai người đã xảy ra vấn đề, nhưng lạnh mặt như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Cái thằng con trai ngốc này, đối phó với phụ nữ thì chỉ cần nịnh vài câu là được mà, đằng này lại còn kiêu ngạo cái gì, đừng để đến lúc không thể cứu vãn được nữa. Mình phải mau chóng làm dịu bầu không khí lại một chút mới được.
"Tiểu Hân à, sao cô thấy Cầm Cầm toàn gọi cháu là Mạch Mạch vậy?"
"Bởi vì không thể gọi là Tiểu Mạch, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đặt cho biệt danh lúa nước, cũng không thể gọi là Hân Hân, người phía nam nói giọng mũi không rõ, nghe cũng không khác gọi tinh tinh là mấy. Thực ra cũng không thể gọi là Tiểu Hân, chính vì lúc cháu mới sinh bà ngoại cháu suốt ngày dặn dò bố mẹ cháu phải cẩn thận nên mới đặt tên cháu là Tiểu Hân", Mạch Tiểu Hân nói, "Cho nên bạn học mới nghĩ ra gọi cháu là Mạch Mạch". (Hân Hân=xinxin, tinh tinh=xingxing)
Mục Tư Viễn nhìn cô một cái rất nhanh, thấy cô cười rất vui vẻ trong lòng anh lại càng buồn bực, vội cúi đầu uống canh. Nhớ lại lần nọ mình nằm tiếp nước trong bệnh viện đã ngắt lời bảo cô ấy đi về, hôm sau còn bảo Ngải Lâm đến tặng thẻ mua hàng cho cô ấy để vạch rõ giới hạn, khi đó dường như cô ấy cũng có tình cảm với mình, rõ ràng mình cũng cảm thấy mà lại tàn nhẫn đẩy cô ấy ra. Thì ra khi một người bị từ chối sẽ có cảm giác như vậy, sẽ khó chịu như vậy, hôm nay xem như mình bị báo ứng rồi.
Trần Vân Chi cười ha ha nói: "Thì ra gọi một cái tên còn phải chú ý nhiều như vậy".
"Đúng vậy. Chẳng hạn như có một em bé tên là Tử Đằng, xem như rất văn nhã đúng không? Nhưng bố em bé đó lại họ Đỗ, nên người khác cứ gặp nó lại kêu đau bụng đau bụng". Mạch Tiểu Hân nói, "Cháu cảm thấy tên cháu cũng gần ngang ngửa với Đỗ Tử Đằng rồi". (Đỗ Tử Đằng đồng âm với đỗ tử đông - đau bụng).
Trần Vân Chi cười nói: "Nói bậy, tên của Tiểu Hân rất hay mà, cô gọi thấy rất thuận miệng, ngày nào cũng được gọi mới tốt. Tư Viễn, con bảo có đúng không?"
Mục Tư Viễn ờ một tiếng, âm thanh gần như không thể nghe thấy. Lần này ngay cả Mạch Tiểu Hân cũng phát hiện tâm tình anh không tốt, cô không nhịn được nhìn anh một cái, không ngờ Mục Tư Viễn cũng đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt cực kì phức tạp, Mạch Tiểu Hân thất kinh vội vàng tránh ánh mắt ra chỗ khác.
"Cô ạ, lát nữa cháu về, cô ở nhà phải cẩn thận một chút". Mạch Tiểu Hân vừa múc canh cho Trần Vân Chi vừa nói.
Trần Vân Chi liếc con trai rồi nói: "Ngày mai chính là thứ sáu, ở lại cùng cô đến hết tuần này rồi về được không? Tư Viễn vừa về chắc chắn lại phải giải quyết một đống việc".
Mạch Tiểu Hân khó xử nhìn Mục Tư Viễn hi vọng anh có thể nói giúp mình một câu nhưng Mục Tư Viễn lại chỉ lo cúi đầu ăn cơm dường như không nghe thấy lời mẹ nói. Mạch Tiểu Hân rất bất mãn, đành phải nói: "Cháu sẽ không quấy rầy kì nghỉ cuối tuần của cô và tổng giám đốc Mục nữa, có việc gì cô cứ gọi cháu là được, cháu nhất định sẽ đến".
Trần Vân Chi thở dài nói: "Cái nhà này vắng lạnh quá, cháu ở bên cạnh cô mỗi ngày cười nói làm cô rất vui vẻ, nói đi là đi ngay thì cô thực sự không nỡ rời cháu".
Mạch Tiểu Hân nhớ tới câu Mục Tư Viễn nói trong bếp, quyết tâm nói: "Cháu còn mở phim kinh dị để làm cô sợ, cô đã quên rồi à?"
Trần Vân Chi còn muốn giữ lại thì thấy Mục Tư Viễn nói: "Mẹ còn muốn để Tiểu Hân nằm đất à? Con đi công tác vài ngày như vậy, giờ cũng nên đến phiên con tận hiếu rồi!"
Trần Vân Chi bất mãn trừng mắt, "Con ấy à? Mẹ chỉ thích có Tiểu Hân ở với mẹ thôi, bao giờ con tìm một cô con dâu về cho mẹ thì tốt".
Mục Tư Viễn liếc Mạch Tiểu Hân qua khóe mắt, thấy Mạch Tiểu Hân vẫn không có biểu hiện gì khác lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook