Nhà A Nhà B
Chương 35

Mục Tư Viễn ngồi ở hàng ghế khách quý, chậm rãi bàn bạc kế hoạch phát triển của Viễn Dương trong giai đoạn đầu xuân với Lục Kiến Thành. Lục Tử Tình ngồi bên cạnh anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nghe âm thanh trầm ấm của anh, lòng tràn đầy vui sướng. Năm năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mục Tư Viễn vui vẻ chủ động nói chuyện thao thao bất tuyệt với bố mình như thế, phải chăng rốt cục anh đã chuẩn bị gác lại khúc mắc với bố, không còn truy cứu chuyện cũ năm xưa? Lục Tử Tình cảm thấy hai mắt cay cay chỉ muốn rơi lệ, có lẽ rốt cục mình cũng có thể chờ đợi một ngày cùng anh ấy tổ chức một hôn lễ long trọng như thế, không, hôn lễ sẽ phải long trọng hơn, xa hoa hơn đám cưới này.

"Tử Tình, bao giờ mới được tham dự hôn lễ của cháu đây?" Ủy viên Trương trong hội đồng quản trị Văn Cẩm vừa hỏi vừa chớp chớp mắt nhìn về phía Mục Tư Viễn như có ám chỉ.

"Bác Trương, còn sớm mà!" Lục Tử Tình hơi ngượng ngùng nói, không nhịn được liếc nhìn Mục Tư Viễn. Theo quan sát tỉ mỉ của cô thời gian này, Mục Tư Viễn và Mạch Tiểu Hân hình như không hề có chuyện gì xảy ra, dù có gặp nhau tại nhà ăn cũng rất ít khi ngồi cùng nhau, tính ra thì thời gian em trai mình ở bên cạnh Mạch Tiểu Hân vẫn nhiều hơn. Xem ra Tư Viễn vẫn rất lý trí nên đã kịp thời rút lui, cô hài lòng nghĩ. Lại nhìn lễ cưới hôm nay, quan hệ của Hoàng Khởi Sâm và Mục Tư Viễn tốt như vậy nhưng lại chọn Tử Hãn làm phù rể, gã Hoàng Khởi Sâm thông minh đến mức sắp thành tinh này nhất định cũng đã nhìn ra manh mối gì đó, chắc là muốn cố gắng tác hợp bạn học của vợ với thái tử gia nhà họ Lục? Bố vừa thấy Mạch Tiểu Hân đã liên tiếp khen đẹp, có điều cô còn không rõ em trai mình sao? Không theo đuổi được thì là bảo bối, theo đuổi được rồi thì là cỏ rác, tóm lại là cả thèm chóng chán. Mạch Tiểu Hân muốn vào nhà họ Lục thì còn phải qua được cửa ải Lục Tử Tình này trước đã. Đương nhiên cô không muốn một cô gái từng làm cho Tư Viễn có cảm tình trở thành em dâu mình, tốt nhất là để Tử Hãn theo đuổi cô ta, triệt để cắt đứt tâm niệm của Tư Viễn, còn sau đó đương nhiên Tử Hãn sẽ trả tiền để vứt bỏ cô ta.

"Không sớm đâu, còn kéo dài nữa là em trai cháu nó đuổi kịp đấy, bác thấy bố cháu cũng sốt ruột lắm rồi". Ủy viên Trương cười ha ha, cao giọng nói, "Chủ tịch Lục, đừng cả ngày nói chuyện làm ăn nữa, việc lớn cả đời của con cái quan trọng hơn!"

Lục Kiến Thành cười nói: "Gia đình tôi chủ trương tự do yêu đương, tự do hôn nhân, chuyện của bọn nhỏ tự chúng nó quyết, kể cả bọn nó muốn ngày mai kết hôn tôi cũng không có ý kiến gì".

Ủy viên Trương nói: "Nghe thấy chưa Tư Viễn, phải nắm lấy cơ hội nhé!" Ông ta hơi hâm mộ Lục Kiến Thành, nếu như mình có một đứa con gái thì đương nhiên cũng phải nghĩ cách kiếm một thằng con rể có tài năng như vậy.

Mục Tư Viễn cười nhạt nói: "Biết làm sao được. Chủ tịch Lục quá bận nên hôm nay đành phải nhân cơ hội này báo cáo ông ấy một chút. Bác Trương, cháu mang ít rượu Thổ Thiêu từ quê nhà ở nông thôn thành phố C lên, còn thơm hơn cả Mao Đài, hôm nào cháu mang tới cho bác!"

Ủy viên Trương vui vẻ nói: "Tốt, Thổ Thiêu thành phố C đúng là thứ tốt, mùi vị ngon, không đau đầu, lần trước được uống mà bác thấy thèm hơn nửa năm đấy!"

Lục Kiến Thành lắc đầu không tán thành, nói: "Tuổi lớn như vậy rồi, phải kiềm chế một chút. Thổ Thiêu mạnh lắm, hơn 60 độ đấy".

Mục Tư Viễn nhìn quanh bốn phía. Quy hoạch dài hạn, kế hoạch ngắn hạn, mở rộng khai thác, hợp tác cạnh tranh, tất cả những thứ này tràn ngập đầu óc anh, anh rất muốn tìm người nói chuyện, không ngừng nói chuyện, chỉ có như vậy mới có thể khiến anh không có thời gian bận tâm việc khác.

"Không được rồi, không được rồi, Tư Viễn, mau tới chống đỡ giúp em một lát". Lục Tử Hãn chạy tới đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh chị gái, vừa nới cà vạt vừa nói: "Chị, cho em bát canh nóng".

Lục Tử Tình vội đứng dậy múc một bát canh cho em trai, "Uống được mấy bàn rồi?"

"Không biết, khoảng ba mươi mấy bàn. Bạn của Khởi Sâm toàn là loại người gì không biết, cứ như là hạ quyết tâm không cho người ta động phòng hoa chúc hay sao ấy, tất cả đều dùng chén lớn, mấy người bọn em không đỡ được nữa rồi. Tư Viễn, mau sắp xếp cấp dưới của anh đi, em cũng đã gọi vài người qua rồi, bằng không hôm nay chưa đến 12 giờ thì chưa xong được".

"Tử Hãn à, con chạy về một mình thế Tiểu Hân thì sao?" Lục Kiến Thành quay đầu lại ân cần hỏi.

Mục Tư Viễn và Lục Tử Tình đồng thời kinh ngạc nhìn Lục Kiến Thành, chẳng lẽ là Lục Kiến Thành thật sự coi Mạch Tiểu Hân là con dâu rồi?

"Tửu lượng của cô bé này rất tốt, lúc đầu con còn đỡ rượu giúp cô ấy, sau đó nếu không có cô uống giúp con thì bây giờ con cũng không về nổi rồi, đúng là mất mặt". Lục Tử Hãn uống hai bát canh, dạ dày thoải mái hơn một chút, "Có điều phía sau còn mấy chục bàn nữa, chắc là quá sức, con phải đi kéo cô ấy về. Cô bé ngốc này chẳng biết tận dụng lợi thế gì cả, đã không chịu làm nũng, không biết từ chối lại không ăn gì cả, nếu uống tiếp thì chịu sao nổi. Chị, mấy người đẹp phòng quan hệ xã hội đi đâu hết rồi, mau tới gánh đỡ đi!"

Lục Tử Tình mỉm cười đứng dậy tìm người, Mục Tư Viễn nói với Lục Kiến Thành, "Cháu đi xem xem, không thể để Khởi Sâm uống say được".

"Cháu cũng đừng uống say, để người của phòng quan hệ xã hội hai công ty tất cả ra tiếp khách hết, phải bảo vệ cô dâu chú rể cho tốt". Lục Kiến Thành cười nói, "Cái bọn ranh con này chẳng hiểu chuyện chút nào cả".

Mục Tư Viễn sắp xếp người tiếp tục đi kính rượu cùng cô dâu chú rể xong thì không thấy Mạch Tiểu Hân đâu, nhìn bàn cô dâu chú rể chỉ có Hà Đông và vài người chắc là bạn học đang ngồi túm tụm ở đó, biết hôm nay Hà Đông có trách nhiệm thu tiền mừng trọng đại nên không dám đi lại lung tung. Anh tìm một vòng mà vẫn không thấy Mạch Tiểu Hân, lúc này bàn nào cũng đang lộn xộn mà lại không thể đi hỏi người khác. Anh đột nhiên thấy căng thẳng, không biết vì sao cứ cảm thấy nhất định phải tìm được cô ấy mới có thể yên tâm được. Lời của Hà Đông vẫn văng vẳng bên tai, còn có sự mất mát lóe lên rồi biến mất trên mặt Mạch Tiểu Hân khi đối mặt với Ngô Cạnh, anh không rõ vì sao chỉ trong nháy mắt mà mình cũng có thể nhìn được rõ ràng như thế, cả buổi tối trong đầu anh chỉ có gương mặt u ám đó, nó khiến anh không thể thở nổi.

Anh chạy ra ngoài hội trường muốn bình tĩnh lại tâm tình một chút, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mạch Tiểu Hân đang nhoài người qua tay vịn cầu thang, gần nửa thân thể đã vươn ra bên ngoài, nhìn như sắp rơi xuống đến nơi rồi.

"Tiểu Hân!" Mục Tư Viễn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, không cần nghĩ ngợi lập tức lao tới kéo Mạch Tiểu Hân vào trong lòng.

Lúc đó Mạch Tiểu Hân đang cầm một cây gậy để khều áo choàng, là áo choàng của Cầm Cầm. Trong đám cưới có mấy đứa trẻ con nghịch ngợm lấy áo choàng của cô dâu cãi nhau ầm ĩ chạy ra khỏi hội trường, cô là phù dâu nên đương nhiên phải có trách nhiệm đuổi theo mang về, bọn trẻ ném áo choàng lên trên tay vịn cầu thang nhưng lại tuột xuống mắc vào một vị trí nửa vời. Tìm kiếm mãi cô mới thấy một cái que vừa đủ dài, đang định khều lên đột nhiên lại bị một người mạnh mẽ kéo giật lại.

Mục Tư Viễn ôm cô vừa giận vừa sốt ruột, "Em làm sao thế?" Tiếng ai da của Mạch Tiểu Hân bị chẹn lại từ trong họng, cô ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt xót xa của anh mà không biết phải làm sao.

"Em định làm gì?" Mục Tư Viễn quát cô, sắc mặt khó coi, bàn tay cầm tay cô siết mạnh.

Mạch Tiểu Hân đau đến mức hít một hơi thật sâu, thấy mình lại bị Mục Tư Viễn ôm vào lòng liền kinh hãi luống cuống tay chân giãy ra khỏi lòng anh. "Em muốn lấy cái áo choàng của Cầm Cầm lên", cô chỉ chỉ cái que đã rơi xuống nền nhà, oán trách, "Nếu không phải bị anh ngăn lại thì em đã lấy được rồi, không biết bây giờ đã bị rơi xuống đất chưa".

Mục Tư Viễn bên cạnh tay vịn nhìn một chút rồi vẫn sầm mặt hỏi: "Em làm như vậy rất nguy hiểm biết không? Lỡ như ngã xuống thì làm thế nào, vừa rồi còn uống nhiều rượu như vậy!"

Mạch Tiểu Hân đúng là không nói được gì. Đương nhiên là cô phải thấy bảo đảm an toàn thì mới dám khều chiếc áo đó, người này lại coi cô là trẻ con hay sao? Có điều thấy anh ấy căng thẳng như vậy nên mình cũng chẳng tính toán nữa làm gì, xem ra anh ấy mới là người uống nhiều rượu, nếu không cũng sẽ không kéo mình lại như vậy, còn nói chuyện với mình bằng giọng điệu kiểu này nữa. Nhất thời cô cũng không biết nên nói với anh thế nào cho rõ ràng, đành phải nhìn anh không nói lời nào.

Mục Tư Viễn thấy vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, nghĩ đến hành động hấp tấp của mình vừa rồi, lập tức lúng túng không nói gì cầm chiếc que lên đi tới bên cạnh tay vịn khều chiếc áo choàng lên.

Mạch Tiểu Hân nhận thấy Mục Tư Viễn khó xử, nghĩ thầm, chú Lôi Phong này đúng là hữu danh hữu thực, mặc dù luôn không chú ý lắm đến phương pháp cách thức nhưng bao giờ cũng dám làm việc nghĩa, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, mình cũng không nên làm khó người ta nữa. Cô liền nhận lấy cái áo cười nói: "Được rồi, em bị anh dọa như vậy cũng tỉnh cả rượu rồi, giờ lại về chiến đấu tiếp".

Mục Tư Viễn cau mày hỏi: "Buổi tối em đã ăn gì chưa? Bụng đói uống rượu dễ say, còn hại dạ dày nữa".

Mạch Tiểu Hân nhẹ nhàng vuốt mặt, hơi nóng, chắc không có trở ngại gì. Người nhà họ Mạch trời sinh tửu lượng tốt, ông nội cô hơn 70 tuổi mà uống một cân rượu trắng độ cao cũng chưa là gì. "Mấy lúc uống một trận, không vấn đề gì, có phải ngày nào cũng uống thế đâu. Không biết Cầm Cầm thế nào rồi. Tổng giám đốc Mục, đám cưới thế này thật là đáng sợ, đây là lần đầu tiên em thấy đám cưới mà uống rượu kinh khủng thế này đấy".

Mục Tư Viễn nói: "Yên tâm, anh đã sắp xếp người đỡ rượu giúp bọn họ rồi. Đừng đi vào vội, sang phòng cơm Tây ăn một chút rồi nói tiếp".

Mạch Tiểu Hân cảm thấy Mục Tư Viễn có vẻ kỳ lạ, đến phòng cơm Tây làm gì? Trong đám cưới bàn nào cũng chất đầy đồ ăn, nếu mình thật sự không muốn uống rượu thì lén chạy về bàn tùy tiện ăn chút lót dạ là được rồi. Mục tiêu của mọi người tối nay là cặp tân lang tân nương, cô và Lục Tử Hãn chỉ là lá xanh làm nền cho hoa tươi, lá cây rơi mất một vài chiếc cũng không có ai để ý, huống hồ lâm trận bỏ chạy như vậy thật sự không được trọng nghĩa cho lắm. Vừa định phản đối, Mục Tư Viễn đã đi thẳng xuống tầng dưới, cô đành phải vừa nói xin lỗi Cầm Cầm trong lòng vừa ngoan ngoãn đi theo.

Mạch Tiểu Hân ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, lại uống hơn nửa cốc nước chanh nóng, lập tức cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều. Trong khi đó, Mục Tư Viễn không ăn gì mà chỉ yên lặng ngồi uống cà phê. Cô cũng không biết đến cùng anh có ý gì, sau một hồi do dự mới hỏi một cách thận trọng: "Ăn được chút dạ dày thoải mái hơn nhiều rồi, cảm ơn tổng giám đốc Mục, bây giờ chúng ta đi lên được rồi chứ?"

Mục Tư Viễn không để ý tới lời của cô, nhìn chằm chằm cà phê trong cốc, hỏi: "Vị giáo viên Ngô kia của bọn em sau đó đã quay lại chưa?"

Mạch Tiểu Hân sửng sốt, cầm cốc lên uống một ngụm để che giấu tâm tình, nói: "Chưa, anh ấy còn phải tiếp bạn bè".

"À", Mục Tư Viễn lại không nói gì nữa.

Mạch Tiểu Hân hơi nhíu mày, cái gã Mục Tư Viễn này nói chuyện Ngô Cạnh với mình làm gì?

"Trước kia bọn em tốt lắm à?" Mục Tư Viễn hỏi một cách gian nan, anh biết mình làm như vậy không ổn lắm, nhưng câu hỏi này như chặn ở họng anh, không hỏi ra cho rõ ràng anh sẽ ăn ngủ không yên.

Mạch Tiểu Hân đặt cốc xuống giật mình nhìn Mục Tư Viễn chằm chằm. Hiển nhiên sẽ không phải kiểu tò mò như Hà Đông, vậy thì, chẳng lẽ anh quan tâm đến cô trên lập trường của một người bạn? Cô yên lặng, mặc dù là quan tâm nhưng với quan hệ không coi như thân mật, thậm chí không được tính là quen thuộc của bọn họ hiện nay thì cô cũng không thể nói chuyện về vấn đề riêng tư như vậy với anh.

Mục Tư Viễn lẳng lặng chờ đợi, không hề định từ bỏ một nồi nước chân tướng đang sôi trào, anh trông chờ nó nhanh chóng bốc hơi, sau khi bốc hơi có lẽ sẽ trống không, có lẽ sẽ còn lại tinh thể, chính anh cũng không biết rốt cục là mình chờ mong một đáp án như thế nào.

Thời gian trôi qua làm hai người khó xử. Rốt cục Mạch Tiểu Hân thua trận trước một người đàn ông bá đạo lớn hơn mình sáu tuổi. Cái giá phải trả cho miếng bánh ngọt này đúng là quá lớn, cô tức tối nghĩ, nếu biết trước thì dù chết đói cũng nhất định không đến ăn.

"Vâng". Mạch Tiểu Hân miễn cưỡng cười cười, "Thể hiện của em rõ ràng như vậy cơ à? Vừa rồi chị Ngải Lâm và trợ lý Lục đều an ủi em rồi. Tổng giám đốc Mục cũng muốn nói gì với em à?" Chỉ có điều Lục Tử Hãn thì trách móc Ngô Cạnh một trận với đầy mùi ghen tuông, còn Ngải Lâm thì hưng phấn áp sát bên tai cô nói chân trời nơi nào không có cỏ thơm, khiến cho cô muốn nói gì cũng thấy không thích hợp.

"Hơi khó chịu à?" Nhìn vẻ quyến luyến trong mắt chàng trai kia, nhất định là hắn còn yêu cô ấy. Nếu như họ có thể quay lại với nhau thì mình sẽ bớt áy náy hơn một chút đúng không? Đúng, nên nghĩ như vậy, chính xác là nên nghĩ như vậy đúng không? Cho nên biết rõ là không lịch sự nhưng mình vẫn không nhịn được hỏi cô ấy.

"Nếu như bạn gái cũ của anh nói với anh tháng sau cô ấy sẽ kết hôn thì anh sẽ thế nào?" Mạch Tiểu Hân cười khổ, "Ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy mất mát, đúng không?"

Mất vài năm, Ngô Cạnh mới xin lỗi cô. Anh ta nói không biết chân tướng là như vậy, đến lúc anh ta biết thì đã quá muộn, anh ta không cách nào quay lại nhìn mặt cô nữa. Cô cũng nói xin lỗi, vì khi chia tay cô đã nói rất nhiều lời trái lương tâm thương tổn người khác, cô luôn cảm thấy như vậy mới có thể làm cho người tâm khí cao ngạo như anh ta có thể dứt khoát được, nhưng cô lại vô số lần hối hận rơi lệ trong đêm tối, không nỡ làm tổn thương anh ta như vậy. Hơn hai năm ở bên nhau, từng yêu nhau như vậy, mối tình đầu của cô, tình cảm hồn nhiên nhất của một thiếu nữ đã trao cho anh ta, lúc chia tay cô đau đớn như xé lòng. Có những tình cảm cô sẽ luôn ghi lòng tạc dạ.

Mục Tư Viễn nhìn cô một hồi lâu rồi thản nhiên nói: "Anh sẽ không thấy thế".

Mạch Tiểu Hân thoáng giật mình, ngẫm lại, trên thế giới đại đa số tình nhân chia tay đều vì không còn yêu nhau nữa, dù sao bị chia rẽ ngăn cấm cũng chỉ là số ít, là vận may của mình không tốt thôi. Kỳ thực người khác cũng gặp phải chuyện như thế này, nhưng nếu quyết tâm một chút thì chưa chắc hai người đã không thể đến với nhau. Nhưng bởi vì là mẹ anh ta, là người cô chuẩn bị gọi là mẹ đã xem thường cô, dùng giọng điệu khinh bỉ như vậy để bình luận về bố mẹ và gia đình mà cô luôn trân trọng, cho nên cô không chịu nổi sự uất ức này. Cô vuốt trán thở dài nói: "Vâng, đã làm rồi thì phải chịu, dù sao thì ai cũng phải gánh vác trách nhiệm vì những chuyện chính mình đã làm, có tiếc nuối đến mấy cũng chỉ có thể đi về phía trước". Cô ngẩng đầu, đột nhiên nhìn anh như chợt hiểu, "Anh, vừa rồi không phải anh cho rằng em khó chịu đến mức muốn nhảy lầu đấy chứ?"

Mục Tư Viễn cứng họng, vừa rồi không lẽ chính mình đã nghĩ như vậy cho nên mới sợ hãi đến thế? Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, thật sự là hết sức buồn cười, tối nay mình toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn gì thế nhỉ? Anh hơi đỏ mặt.

Mạch Tiểu Hân hứng thú nhìn vẻ mặt anh thay đổi, tâm tình tốt hơn một chút. Vì vừa uống rượu nên tinh thần cô được thả lỏng không ít, cũng không còn cố gắng cách xa anh như bình thường. Kỳ thực trừ tấm thẻ làm cô đau lòng đó thì rất nhiều lúc khác anh ấy đều tỏ ra rất lịch thiệp. Còn sự yêu mến lặng lẽ của mình đó cũng không thể trách anh ấy được đúng không? Nếu như mỗi một cô bé thích anh ấy là anh ấy đều phải đáp lại thì anh hẳn đã biến thành một đại thiếu gia đa tình. Nghĩ vậy cô thư thái hơn nhiều, nhất thời tinh nghịch cười nói: "Tổng giám đốc Mục, anh biết anh rất giống một người không?"

"Giống ai?" Đối mặt với gương mặt tươi cười đẹp như hoa đào này, Mục Tư Viễn thấy hơi căng thẳng.

"Chú Lôi Phong! Đối với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân", Mạch Tiểu Hân mỉm cười đứng dậy, "Em lên trước đây, em cũng phải học tập chú Lôi Phong, đối với công việc phải nhiệt tình như mùa hè".

Chú Lôi Phong? Mục Tư Viễn nhìn bóng lưng mảnh dẻ của cô, lông mày nhíu chặt. Có lẽ đó đúng là một tình yêu làm cô ấy phải ghi lòng tạc dạ, cho nên chừng đó năm đã qua mà lúc gặp lại vẫn cứ cảm thấy khó chịu. Anh cho rằng chính mình đã nhận được sự giúp đỡ của cô ấy nên một lòng muốn báo đáp cô ấy, bây giờ mới biết mình lại thay đổi cả cuộc đời cô ấy, điều này làm cho anh không thể chịu được. Anh một hơi uống cạn cà phê trong cốc, không phân biệt được cảm giác này là đắng hay là ngọt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương