Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu
-
Chương 2: Lần đầu thân thiết
Nam nhân truyện:
Ta là Mộ Dung gia tam thiếu gia, đại ca của ta thông minh giỏi giang, nhị ca tính tình khôi hài, chỉ có ta dường như hoàn toàn không có ưu điểm gì, trừ bỏ đọc sách ra, cái gì cũng không giỏi, tình tình lại chất phác, chỉ cần gặp con gái thì lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Các ca ca của ta đều tự mình ra ngoài tìm ý trung nhân, chỉ có riêng ta, phụ mẫu không dám trông cậy vào. Bọn họ sợ ta giống như thúc phụ, cuối cùng xuất gia đi tu, cho nên sớm lấy về cho ta vợ lớn vợ nhỏ đùm đề.
Khi ta còn rất nhỏ, có một lần cùng các ca ca làm một chiếc xe đẩy bằng gỗ. Đại ca đưa cho ta một cây búa và một cây đinh, bảo ta đóng đinh trên một tấm gỗ. Bắt đầu cũng khá thuận lợi, nhưng sau đó trật qua trật lại, ta đóng phải cái tay cầm đinh, ngón cái sưng vù. Ta hết cả hồn. Tay của ta bị đau lâu ơi là lâu, đến nay đầu ngón tay cái vẫn còn thấy to hơn các ngón khác. Từ đó về sau, hễ là chuyện động tay động chân ta đều làm không được, cứ nghĩ tới ngón tay đau kia liền sợ.
Ta thành thân năm 19 tuổi, thê tử của ta mới 16 tuổi, còn nhỏ hơn muội muội của ta. Thân thể nhỏ xíu cứng còng nằm đó, chờ ta động phòng. Nghĩ đến chuyện động phòng phụ thân đã dặn trước, ta bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như một tấm ván gỗ, còn ta thì ở trên người nàng đóng đinh xuống. Tay của ta bắt đầu không thể ức chế trở nên đau nhức, tiểu huynh đệ của ta liền mềm nhũn cả ra.
Về sau chuyện này vẫn không chuyển biến tốt đẹp, ta vẫn không thể động phòng. Thê tử của ta không thích nói chuyện, ta lại không biết nên nói cái gì, cho nên thành thân vài năm, nàng với ta mà nói, chỉ là khúc gỗ nằm chung giường mà thôi.
So với hai ca ca của ta, dù thành thân trễ hơn nhưng đều lục tục có hài tử, ta trước sau không động tĩnh gì, cha mẹ liền gấp gáp, lại nạp thêm cho ta hai người thiếp. Đối mặt kia hai nàng ấy ta vẫn ‘u như kỹ’, cho nên đường con cái vẫn mịt mờ.
Về sau, mẫu thân ta có vời các nàng ấy đến tinh tế hỏi thăm, bọn họ đều nói ta có bệnh không tiện nói ra, bắt đầu về một phe đối phó ta. Bọn họ không ngừng tìm đến các loại kỳ quái phương thuốc giúp ta chữa bệnh, mỗi khi uống, ta cứ máu mũi chảy ròng ròng, nửa đêm ngủ không yên, nhưng vẫn là vô dụng.
Đã dùng tùm lum thuốc thang kỳ quái mà vẫn bó tay, ngược lại còn biến chúng ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, dần về sau người nhà của ta cũng chấp nhận bỏ cuộc. Bọn gia nhân càng cẩn thận chiếu cố ta, cứ như ta rất đáng thương, thiếu tay thiếu chân vậy. Bọn họ cũng cẩn trọng, thậm chí có chút lấy lòng đối đãi thê thiếp của ta. Cho nên tuy rằng các nàng ấy luôn nhìn ta oán hận, lại không có một ai muốn bỏ ta hay đem bệnh tình của ta tiết lộ ra ngoài.
Ta kỳ thật không cảm thấy được chính mình đáng thương, chỉ thích trốn ở tàng thư lâu đọc sách cả ngày. Rốt cục không cần có ai nằm bên cạnh, buổi tối ta một người tự do tự tại ngủ ở thư phòng.
Tàng thư lâu xây ở sườn núi phía Tây của Mộ Dung sơn trang, là nơi cao nhất ở sơn trang, từ cửa sổ nhìn ra cơ hồ thấy cả sơn trang thu trong đáy mắt. Đọc sách xong mệt mỏi, ta thường thích ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ta lại thấy thê tử của ta đi dạo trong vườn. Mấy ngày này ta luôn thấy nàng, nàng cứ ở trong vườn dạo đông dạo tây. Lúc không có ai thì đi một bước nhảy ba bước, tướng đi còn thô tục hơn cả nam nhân. Gặp người khác thì nàng liền thẳng vai ưỡn bụng, lượn lờ mà đi, phong thái tao nhã. Gặp nước thì đứng lại ngó ngang ngó dọc, sờ tóc sờ mặt. Đến nơi vắng vẻ không người thì làm toàn tư thế kì quái, có khi bất chợt lại lắc mông loạn xạ, rất quái lạ nhưng nhìn rất vui.
Trước kia sao không phát hiện nàng thú vị như vậy? Ta bỗng nhiên cảm thấy được sách cũng không còn hay ho như trước, luôn luôn bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm nàng.
Mấy ngày hôm trước phía đông vườn nàng đã đi dạo đã đời rồi, hai ngày nay nàng bắt đầu đi dạo phía tây vườn. Hôm nay nàng đi dạo tới dưới tàng thư lâu. Trước tiên, nàng vòng quanh lâu dạo qua một vòng, sau đó gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Trong phòng có người không?” Ta không trả lời.
Để cho người hầu quét tước dễ dàng, ta không cài chốt cửa, nàng đẩy cửa ra, tiến vào lại hỏi: “Có người sao? Không có ai sao?” Ta vẫn không trả lời.
Ta nghe thấy nàng tại dưới lầu đi tới đi lui, một bên lầm bầm lầu bầu: “Xem ra là không có ai, oa ô, nhiều sách như vậy! Để xem xem có thích cái gì không. Tư Trì Thông Giám, Sử ký, Luận ngữ… Xem nào, viết chữ dọc á, còn là phồn thể nữa sao? Đau đầu quá! Ui, không chừng còn có cất giấu mấy thứ không thể cho ai xem, lên lầu xem cái đã. Lỡ đâu tìm được mấy bản đông cung bí hí đồ (sách XXX đấy ạ) mở mang tầm mắt. Hắc hắc.”
Có tiếng bước chân lên lầu, ta trốn đến sau giá sách. Nàng cứ cầm lên một quyển, lại thất vọng thả xuống, trong miệng lầu bầu là xem không hiểu. Rồi nàng lấy phải quyển sách trước mắt ta, thấy ngay ta đằng sau giá sách.
“A!” Nàng nhắm mắt quăng sách cái vèo, hốt ha hốt hoảng, thê lương kêu: “Quỷ a!”
“Ta, ta không phải quỷ!”
“A! Quỷ biết nói kìa! A… không đúng, hình như hắn nói hắn không phải quỷ.” Nàng không kêu la thảm thiết nữa, mắt nhắm mắt mở, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đi ra, cho, cho ta nhìn xem. Không, đợi lát nữa đã, ” nàng từ giá sách gần đó rút ra một quyển sách giơ lên cao, “Được rồi, tốt lắm, ngươi, ngươi đi ra!”
Ta từ sau giá sách đi ra, “Là, là ta.”
Nàng gặp ta, thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở mắt, vỗ ngực, thở phì phì rồi trừng trừng nhìn ta, “Má ơi, làm ta sợ muốn chết. ! Ngươi….” bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì, vụt cái lại trở nên đoan trang, vẻ mặt dịu dàng, dùng giọng ủy khuất nhão nhà nhão nhẹt nói: “Tướng công, ngươi hù chết thiếp thân.”
Tuy rằng nàng là thê tử, nhưng thực tế chúng ta rất xa lạ, ta lắp bắp trả lời: “Đúng, ta thực xin lỗi.”
Nàng mắt chực khóc nhìn ta, giọng điệu lại càng nhõng nhẽo: “Tướng công, vừa rồi sao ngươi không trả lời ta? Ngươi không muốn nhìn đến ta như vậy ư?”
Ta bỗng nhiên cảm thấy mình có lỗi cực kì, xấu hổ giải thích: “Không, không phải. Ta, ta, ta….. “
Nước mắt trong hốc mắt bỗng nhiên đâu mất tiêu, nàng ngạc nhiên mở to hai mắt: “Di, ngươi nói lắp sao?”
“Không, không, không phải, ta, ta chẳng qua là…” ta muốn nói, chẳng qua ta gặp phải nữ nhân xa lạ sẽ nói lắp, nhưng càng muốn giải thích càng lắp ba lắp bắp, mặt cũng nóng cả lên.
“Trời ạ, ta chịu không nổi.” Nàng bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, xoa tay múa chân, “Như thế nào lại có nam nhân đỏ mặt đáng yêu như vậy? Không được, ta muốn nựng quá đi.”
Ta còn đang khiếp sợ vẻ mặt của nàng đột nhiên biến hóa, nàng ù một cái đi đến trước mặt ta, giương tay nhéo mặt ta một cái. Ta hoàn toàn ngây người, cái này, cái này vẫn là thê tử nằm cứng ngắc trên giường trong trí nhớ của ta sao? Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?
“Thật quá đáng mà, làn da lại tốt như vậy, còn tốt hơn cả ta nữa, không được, ta còn muốn nựng a.”
Trời đất ơi, cứu cứu ta đi! Thê tử của ta nàng làm sao vậy?
——— —————— ——————-
Nữ nhân truyện
Ta vẫn muốn giả bộ nhu mì hiền dịu, , chính là nhìn đến tiểu trượng phu kia mặt đỏ hồng lên, ta thật chịu không nổi, nhịn không được nhéo nhéo mặt của hắn một phen. Cảm giác thật không sai, mềm mịn trơn láng, lại còn bộ dáng của hắn cộc lốc ngây ngô, thật sự là quá đáng yêu, ta nhịn không được hết nhéo rồi lại bóp.
Hắn dường như sợ hết cả hồn, ngây người không biết làm sao nhìn ta, nhẫn nhục chịu đựng ta sờ ta nhéo. Khó trách trâu già thích gặm cỏ non, cỏ non nho nhỏ mà đều đáng yêu như thế này thì ta cũng muốn ăn a.
Không được, kế hoạch được sửa chữa, Mao Chủ Tịch dạy chúng ta phải nhập gia tùy tục, tùy cơ ứng biến. Người này vừa thấy đã biết ngay là tuyệt đỉnh thê nô, tài liệu tuyệt vời, trời sinh tài này tất có dùng, chính là chờ ta đến dùng, ta đã không cần thì thôi, đã có ích như thế thì phải nhanh chóng sử dụng.
Người cần kiệm như ta làm sao có thể phí phạm của giời được? Ta quyết định, trước mặt người khác sẽ tiếp tục theo kế hoạch giả vờ nhu nhược, lúc không người thì đem hết thủ đoạn của Bạo Long ra huấn luyện em cỏ non này thành thê nô cao cấp nhất.
Ta bắt đầu tra hỏi hắn, đem mười tám đời tổ tông cả nhà hắn điều tra tường tận chi tiết, ta cũng không sợ hắn cảm thấy kỳ quái, nhiều năm tại bệnh viện khám cho người bệnh, cũng có kinh nghiệm nhìn người kha khá. Người này nhìn qua là bị người nhà bảo hộ quá độ, hắn lại ngốc đến mức không biết phản đối, bất quá cũng là một đứa ngốc đáng yêu.
Trừ lúc có người hầu tiến vào quét tước thì ta giả bộ hiền thục đứng mài mực cho hắn, còn lại, cả buổi trưa ta xoát xoát tra hỏi còn hắn thì cứ lắp bắp trả lời. Đáng tiếc, hắn căn bản ko mấy quan tâm chuyện người khác, nên cuối cùng cũng không hỏi thăm được Mộ Dung gia các đời ra sao, chỉ hỏi ra những hiệu tượng sinh dục kỳ lạ của nhà hắn [chi tiết mời xem “Bùn loãng trát tường”], và hắn bao tuổi thì không đái dầm nữa >~<.
Ta đoán quả nhiên không sai, người này lúc nhỏ từng đi lạc, sau khi tìm lại được thì người nhà bắt đầu bảo hộ quá mức, sau này phát hiện hắn có bệnh ko thể nói ra, người nhà đối với hắn lại càng bảo hộ chu đáo chặt chẽ. Theo quan niệm của người Trung Quốc thì một người nam nhân nếu như bất lực chuyện kia, thì các năng lực khác cũng sẽ bị hoài nghi. Đáng thương cho hắn, phỏng chừng hiện tại đã bị người nhà xếp vào hàng ngũ người tàn tật.
Ta tra tra hỏi hỏi đến lúc mặt hắn trở nên sợ sệt hãi hùng thì thôi, nhìn đến hắn đối với ta đã muốn sinh ra tâm lý sợ hãi, ta thật là vừa lòng hả dạ. Bắt đầu tốt chính là thành công một nửa, hắn sắp suôn sẻ trở thành thê nô tới nơi rồi.
Cuối cùng, ta bảo: “Vì thể hiện quan hệ vợ chồng thân mật của chúng ta, chúng ta phải có biệt danh riêng, về sau lúc không có ai khác, ta gọi ngươi Nỗ Nỗ, ngươi bảo ta Niểu Niểu.” Ta sẽ luyện nên một phản xạ có điều kiện, hắn chỉ cần bảo ta Niễu Niễu, ta có thể tự động chuyển sang Bạo Long tính cách.
Hắn lắp bắp nói: “Được sao, nhưng đại ca, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu bọn họ đều, đều không như vậy.”
Ta trừng mắt, “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Hay là ngươi không ưa thích tên này? Tốt lắm, đổi thành tên nước ngoài vậy, để người ta vừa thấy chỉ biết chúng ta là một đôi, ta kêu Ba Ba Lạp (Barbara), ngươi tên là Lạp Ba Ba.”
Hắn run run nói, “Không, không cần, cứ chọn hai cái tên trước đi.”
“Ngoan!” Ta nhân cơ hội lại nựng hắn một cái, nhìn đến hắn muốn khóc mới buông ra, “Ta trở về ăn cơm, ngày mai lại đến gặp ngươi.”
Trong mắt hắn ánh lên tuyệt vọng.
Ta khoái trá rời đi tàng thư lâu, không ngờ ta rảnh rỗi quá đi dạo vòng vòng giết thời gian, lại khai quật được một bảo bối như vậy, dăm ba tháng tới ta không cần sợ nhàm chán.
Buổi tối đi ngủ, ta hồi tưởng chuyện ban ngày, mới nhớ ra một vấn đề từng bị ta xem nhẹ: trên đời này có quỷ!!!
Nhiều năm tiếp thu nền giáo dục duy vật chủ nghĩa, ta căn bản là không tin trên đời có quỷ, nhưng cha mẹ đã mất của ta thật sự xuất hiện lại còn đem ta tống đến nơi đây, ta còn muốn khăng khăng trên đời không có quỷ mới là nói nhảm.
Trong lòng có quỷ, dũng khí của ta liền nhỏ hơn một chút. Phòng ốc cổ đại đều là rường cột chạm trổ, ngay cả trụ giường đều khắc hoa văn phiền phức. Ban ngày nhìn thấy rất đẹp, buổi tối trong ánh nến lay động lại thấy mờ mờ ảo ảo. Thật đáng sợ!
Ta lớn tiếng kêu Hồng Liễu, Hồng Liễu hoang mang rối loạn xông vào, ta hai mắt long lanh, bảo rằng sợ lạnh, muốn nàng ngủ chung. Nàng hiển nhiên nghi hoặc, mới đầu mùa thu sao lại lạnh, nhưng bị ta mắt nhìn trân trân cũng phải giả bộ hùa theo.
Ta từng đứng trước gương nghiền ngẫm qua rất nhiều biểu cảm trên mặt, biết bộ dáng của ta bây giờ là cực kỳ điềm đạm đáng yêu, không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt ta như vậy, ngay cả ta còn không thể từ chối người trong gương nữa là.
Ta là Mộ Dung gia tam thiếu gia, đại ca của ta thông minh giỏi giang, nhị ca tính tình khôi hài, chỉ có ta dường như hoàn toàn không có ưu điểm gì, trừ bỏ đọc sách ra, cái gì cũng không giỏi, tình tình lại chất phác, chỉ cần gặp con gái thì lắp ba lắp bắp nói không nên lời. Các ca ca của ta đều tự mình ra ngoài tìm ý trung nhân, chỉ có riêng ta, phụ mẫu không dám trông cậy vào. Bọn họ sợ ta giống như thúc phụ, cuối cùng xuất gia đi tu, cho nên sớm lấy về cho ta vợ lớn vợ nhỏ đùm đề.
Khi ta còn rất nhỏ, có một lần cùng các ca ca làm một chiếc xe đẩy bằng gỗ. Đại ca đưa cho ta một cây búa và một cây đinh, bảo ta đóng đinh trên một tấm gỗ. Bắt đầu cũng khá thuận lợi, nhưng sau đó trật qua trật lại, ta đóng phải cái tay cầm đinh, ngón cái sưng vù. Ta hết cả hồn. Tay của ta bị đau lâu ơi là lâu, đến nay đầu ngón tay cái vẫn còn thấy to hơn các ngón khác. Từ đó về sau, hễ là chuyện động tay động chân ta đều làm không được, cứ nghĩ tới ngón tay đau kia liền sợ.
Ta thành thân năm 19 tuổi, thê tử của ta mới 16 tuổi, còn nhỏ hơn muội muội của ta. Thân thể nhỏ xíu cứng còng nằm đó, chờ ta động phòng. Nghĩ đến chuyện động phòng phụ thân đã dặn trước, ta bỗng nhiên cảm thấy nàng giống như một tấm ván gỗ, còn ta thì ở trên người nàng đóng đinh xuống. Tay của ta bắt đầu không thể ức chế trở nên đau nhức, tiểu huynh đệ của ta liền mềm nhũn cả ra.
Về sau chuyện này vẫn không chuyển biến tốt đẹp, ta vẫn không thể động phòng. Thê tử của ta không thích nói chuyện, ta lại không biết nên nói cái gì, cho nên thành thân vài năm, nàng với ta mà nói, chỉ là khúc gỗ nằm chung giường mà thôi.
So với hai ca ca của ta, dù thành thân trễ hơn nhưng đều lục tục có hài tử, ta trước sau không động tĩnh gì, cha mẹ liền gấp gáp, lại nạp thêm cho ta hai người thiếp. Đối mặt kia hai nàng ấy ta vẫn ‘u như kỹ’, cho nên đường con cái vẫn mịt mờ.
Về sau, mẫu thân ta có vời các nàng ấy đến tinh tế hỏi thăm, bọn họ đều nói ta có bệnh không tiện nói ra, bắt đầu về một phe đối phó ta. Bọn họ không ngừng tìm đến các loại kỳ quái phương thuốc giúp ta chữa bệnh, mỗi khi uống, ta cứ máu mũi chảy ròng ròng, nửa đêm ngủ không yên, nhưng vẫn là vô dụng.
Đã dùng tùm lum thuốc thang kỳ quái mà vẫn bó tay, ngược lại còn biến chúng ta thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, dần về sau người nhà của ta cũng chấp nhận bỏ cuộc. Bọn gia nhân càng cẩn thận chiếu cố ta, cứ như ta rất đáng thương, thiếu tay thiếu chân vậy. Bọn họ cũng cẩn trọng, thậm chí có chút lấy lòng đối đãi thê thiếp của ta. Cho nên tuy rằng các nàng ấy luôn nhìn ta oán hận, lại không có một ai muốn bỏ ta hay đem bệnh tình của ta tiết lộ ra ngoài.
Ta kỳ thật không cảm thấy được chính mình đáng thương, chỉ thích trốn ở tàng thư lâu đọc sách cả ngày. Rốt cục không cần có ai nằm bên cạnh, buổi tối ta một người tự do tự tại ngủ ở thư phòng.
Tàng thư lâu xây ở sườn núi phía Tây của Mộ Dung sơn trang, là nơi cao nhất ở sơn trang, từ cửa sổ nhìn ra cơ hồ thấy cả sơn trang thu trong đáy mắt. Đọc sách xong mệt mỏi, ta thường thích ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ta lại thấy thê tử của ta đi dạo trong vườn. Mấy ngày này ta luôn thấy nàng, nàng cứ ở trong vườn dạo đông dạo tây. Lúc không có ai thì đi một bước nhảy ba bước, tướng đi còn thô tục hơn cả nam nhân. Gặp người khác thì nàng liền thẳng vai ưỡn bụng, lượn lờ mà đi, phong thái tao nhã. Gặp nước thì đứng lại ngó ngang ngó dọc, sờ tóc sờ mặt. Đến nơi vắng vẻ không người thì làm toàn tư thế kì quái, có khi bất chợt lại lắc mông loạn xạ, rất quái lạ nhưng nhìn rất vui.
Trước kia sao không phát hiện nàng thú vị như vậy? Ta bỗng nhiên cảm thấy được sách cũng không còn hay ho như trước, luôn luôn bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm nàng.
Mấy ngày hôm trước phía đông vườn nàng đã đi dạo đã đời rồi, hai ngày nay nàng bắt đầu đi dạo phía tây vườn. Hôm nay nàng đi dạo tới dưới tàng thư lâu. Trước tiên, nàng vòng quanh lâu dạo qua một vòng, sau đó gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Trong phòng có người không?” Ta không trả lời.
Để cho người hầu quét tước dễ dàng, ta không cài chốt cửa, nàng đẩy cửa ra, tiến vào lại hỏi: “Có người sao? Không có ai sao?” Ta vẫn không trả lời.
Ta nghe thấy nàng tại dưới lầu đi tới đi lui, một bên lầm bầm lầu bầu: “Xem ra là không có ai, oa ô, nhiều sách như vậy! Để xem xem có thích cái gì không. Tư Trì Thông Giám, Sử ký, Luận ngữ… Xem nào, viết chữ dọc á, còn là phồn thể nữa sao? Đau đầu quá! Ui, không chừng còn có cất giấu mấy thứ không thể cho ai xem, lên lầu xem cái đã. Lỡ đâu tìm được mấy bản đông cung bí hí đồ (sách XXX đấy ạ) mở mang tầm mắt. Hắc hắc.”
Có tiếng bước chân lên lầu, ta trốn đến sau giá sách. Nàng cứ cầm lên một quyển, lại thất vọng thả xuống, trong miệng lầu bầu là xem không hiểu. Rồi nàng lấy phải quyển sách trước mắt ta, thấy ngay ta đằng sau giá sách.
“A!” Nàng nhắm mắt quăng sách cái vèo, hốt ha hốt hoảng, thê lương kêu: “Quỷ a!”
“Ta, ta không phải quỷ!”
“A! Quỷ biết nói kìa! A… không đúng, hình như hắn nói hắn không phải quỷ.” Nàng không kêu la thảm thiết nữa, mắt nhắm mắt mở, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đi ra, cho, cho ta nhìn xem. Không, đợi lát nữa đã, ” nàng từ giá sách gần đó rút ra một quyển sách giơ lên cao, “Được rồi, tốt lắm, ngươi, ngươi đi ra!”
Ta từ sau giá sách đi ra, “Là, là ta.”
Nàng gặp ta, thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở mắt, vỗ ngực, thở phì phì rồi trừng trừng nhìn ta, “Má ơi, làm ta sợ muốn chết. ! Ngươi….” bỗng nhiên dường như nhớ ra cái gì, vụt cái lại trở nên đoan trang, vẻ mặt dịu dàng, dùng giọng ủy khuất nhão nhà nhão nhẹt nói: “Tướng công, ngươi hù chết thiếp thân.”
Tuy rằng nàng là thê tử, nhưng thực tế chúng ta rất xa lạ, ta lắp bắp trả lời: “Đúng, ta thực xin lỗi.”
Nàng mắt chực khóc nhìn ta, giọng điệu lại càng nhõng nhẽo: “Tướng công, vừa rồi sao ngươi không trả lời ta? Ngươi không muốn nhìn đến ta như vậy ư?”
Ta bỗng nhiên cảm thấy mình có lỗi cực kì, xấu hổ giải thích: “Không, không phải. Ta, ta, ta….. “
Nước mắt trong hốc mắt bỗng nhiên đâu mất tiêu, nàng ngạc nhiên mở to hai mắt: “Di, ngươi nói lắp sao?”
“Không, không, không phải, ta, ta chẳng qua là…” ta muốn nói, chẳng qua ta gặp phải nữ nhân xa lạ sẽ nói lắp, nhưng càng muốn giải thích càng lắp ba lắp bắp, mặt cũng nóng cả lên.
“Trời ạ, ta chịu không nổi.” Nàng bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, xoa tay múa chân, “Như thế nào lại có nam nhân đỏ mặt đáng yêu như vậy? Không được, ta muốn nựng quá đi.”
Ta còn đang khiếp sợ vẻ mặt của nàng đột nhiên biến hóa, nàng ù một cái đi đến trước mặt ta, giương tay nhéo mặt ta một cái. Ta hoàn toàn ngây người, cái này, cái này vẫn là thê tử nằm cứng ngắc trên giường trong trí nhớ của ta sao? Ta, ta nên làm cái gì bây giờ?
“Thật quá đáng mà, làn da lại tốt như vậy, còn tốt hơn cả ta nữa, không được, ta còn muốn nựng a.”
Trời đất ơi, cứu cứu ta đi! Thê tử của ta nàng làm sao vậy?
——— —————— ——————-
Nữ nhân truyện
Ta vẫn muốn giả bộ nhu mì hiền dịu, , chính là nhìn đến tiểu trượng phu kia mặt đỏ hồng lên, ta thật chịu không nổi, nhịn không được nhéo nhéo mặt của hắn một phen. Cảm giác thật không sai, mềm mịn trơn láng, lại còn bộ dáng của hắn cộc lốc ngây ngô, thật sự là quá đáng yêu, ta nhịn không được hết nhéo rồi lại bóp.
Hắn dường như sợ hết cả hồn, ngây người không biết làm sao nhìn ta, nhẫn nhục chịu đựng ta sờ ta nhéo. Khó trách trâu già thích gặm cỏ non, cỏ non nho nhỏ mà đều đáng yêu như thế này thì ta cũng muốn ăn a.
Không được, kế hoạch được sửa chữa, Mao Chủ Tịch dạy chúng ta phải nhập gia tùy tục, tùy cơ ứng biến. Người này vừa thấy đã biết ngay là tuyệt đỉnh thê nô, tài liệu tuyệt vời, trời sinh tài này tất có dùng, chính là chờ ta đến dùng, ta đã không cần thì thôi, đã có ích như thế thì phải nhanh chóng sử dụng.
Người cần kiệm như ta làm sao có thể phí phạm của giời được? Ta quyết định, trước mặt người khác sẽ tiếp tục theo kế hoạch giả vờ nhu nhược, lúc không người thì đem hết thủ đoạn của Bạo Long ra huấn luyện em cỏ non này thành thê nô cao cấp nhất.
Ta bắt đầu tra hỏi hắn, đem mười tám đời tổ tông cả nhà hắn điều tra tường tận chi tiết, ta cũng không sợ hắn cảm thấy kỳ quái, nhiều năm tại bệnh viện khám cho người bệnh, cũng có kinh nghiệm nhìn người kha khá. Người này nhìn qua là bị người nhà bảo hộ quá độ, hắn lại ngốc đến mức không biết phản đối, bất quá cũng là một đứa ngốc đáng yêu.
Trừ lúc có người hầu tiến vào quét tước thì ta giả bộ hiền thục đứng mài mực cho hắn, còn lại, cả buổi trưa ta xoát xoát tra hỏi còn hắn thì cứ lắp bắp trả lời. Đáng tiếc, hắn căn bản ko mấy quan tâm chuyện người khác, nên cuối cùng cũng không hỏi thăm được Mộ Dung gia các đời ra sao, chỉ hỏi ra những hiệu tượng sinh dục kỳ lạ của nhà hắn [chi tiết mời xem “Bùn loãng trát tường”], và hắn bao tuổi thì không đái dầm nữa >~<.
Ta đoán quả nhiên không sai, người này lúc nhỏ từng đi lạc, sau khi tìm lại được thì người nhà bắt đầu bảo hộ quá mức, sau này phát hiện hắn có bệnh ko thể nói ra, người nhà đối với hắn lại càng bảo hộ chu đáo chặt chẽ. Theo quan niệm của người Trung Quốc thì một người nam nhân nếu như bất lực chuyện kia, thì các năng lực khác cũng sẽ bị hoài nghi. Đáng thương cho hắn, phỏng chừng hiện tại đã bị người nhà xếp vào hàng ngũ người tàn tật.
Ta tra tra hỏi hỏi đến lúc mặt hắn trở nên sợ sệt hãi hùng thì thôi, nhìn đến hắn đối với ta đã muốn sinh ra tâm lý sợ hãi, ta thật là vừa lòng hả dạ. Bắt đầu tốt chính là thành công một nửa, hắn sắp suôn sẻ trở thành thê nô tới nơi rồi.
Cuối cùng, ta bảo: “Vì thể hiện quan hệ vợ chồng thân mật của chúng ta, chúng ta phải có biệt danh riêng, về sau lúc không có ai khác, ta gọi ngươi Nỗ Nỗ, ngươi bảo ta Niểu Niểu.” Ta sẽ luyện nên một phản xạ có điều kiện, hắn chỉ cần bảo ta Niễu Niễu, ta có thể tự động chuyển sang Bạo Long tính cách.
Hắn lắp bắp nói: “Được sao, nhưng đại ca, đại tẩu, nhị ca, nhị tẩu bọn họ đều, đều không như vậy.”
Ta trừng mắt, “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta. Hay là ngươi không ưa thích tên này? Tốt lắm, đổi thành tên nước ngoài vậy, để người ta vừa thấy chỉ biết chúng ta là một đôi, ta kêu Ba Ba Lạp (Barbara), ngươi tên là Lạp Ba Ba.”
Hắn run run nói, “Không, không cần, cứ chọn hai cái tên trước đi.”
“Ngoan!” Ta nhân cơ hội lại nựng hắn một cái, nhìn đến hắn muốn khóc mới buông ra, “Ta trở về ăn cơm, ngày mai lại đến gặp ngươi.”
Trong mắt hắn ánh lên tuyệt vọng.
Ta khoái trá rời đi tàng thư lâu, không ngờ ta rảnh rỗi quá đi dạo vòng vòng giết thời gian, lại khai quật được một bảo bối như vậy, dăm ba tháng tới ta không cần sợ nhàm chán.
Buổi tối đi ngủ, ta hồi tưởng chuyện ban ngày, mới nhớ ra một vấn đề từng bị ta xem nhẹ: trên đời này có quỷ!!!
Nhiều năm tiếp thu nền giáo dục duy vật chủ nghĩa, ta căn bản là không tin trên đời có quỷ, nhưng cha mẹ đã mất của ta thật sự xuất hiện lại còn đem ta tống đến nơi đây, ta còn muốn khăng khăng trên đời không có quỷ mới là nói nhảm.
Trong lòng có quỷ, dũng khí của ta liền nhỏ hơn một chút. Phòng ốc cổ đại đều là rường cột chạm trổ, ngay cả trụ giường đều khắc hoa văn phiền phức. Ban ngày nhìn thấy rất đẹp, buổi tối trong ánh nến lay động lại thấy mờ mờ ảo ảo. Thật đáng sợ!
Ta lớn tiếng kêu Hồng Liễu, Hồng Liễu hoang mang rối loạn xông vào, ta hai mắt long lanh, bảo rằng sợ lạnh, muốn nàng ngủ chung. Nàng hiển nhiên nghi hoặc, mới đầu mùa thu sao lại lạnh, nhưng bị ta mắt nhìn trân trân cũng phải giả bộ hùa theo.
Ta từng đứng trước gương nghiền ngẫm qua rất nhiều biểu cảm trên mặt, biết bộ dáng của ta bây giờ là cực kỳ điềm đạm đáng yêu, không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt ta như vậy, ngay cả ta còn không thể từ chối người trong gương nữa là.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook