Thính lực của Mục Viễn cũng rất tốt, ở trên đài cao như vậy cũng có thể nghe mà liếc nhìn Tuyết Chi một cái. Tuyết Chi ra sức vẫy tay, vui vẻ nói: “Muội chưa bao giờ thấy Mục Viễn ca ở đại hội Binh khí phổ, hôm nay huynh nhất định thắng, nhất định thắng đó nha!”

Thượng Quan Thấu cười gật đầu, vỗ lưng của nàng: “Xem đi, bắt đầu rồi.”

Tuyết Chi lập tức tập trung tinh thần.

Thái Cực Kiếm coi trọng “Ổn”, Hỗn Nguyệt Kiếm lại là “Loạn”. Hai loại kiếm pháp này đối nghịch với nhau, hầu như hoàn toàn tương khắc, vì vậy thắng bại phải dựa trên nội công cùng độ thuần thục của kiếm pháp. Sở dĩ mấy năm nay Hỗn Nguyệt kiếm đều xếp sau Thái Cực kiếm là vì nội lực của Hải Đường không bằng Tinh Nghi đạo trưởng.

Hiện giờ Mục Viễn vừa lên đài, đâm tới vài nhát kiếm, khí thế hoàn toàn bất đồng, làm đối phương lâm vào thế hạ phong. Tinh Nghi đạo trưởng lập tức lui vài bước, dường như sẽ lùi về dưới lôi đài, vững chân một cái, xoay người quay về giữa đài.

Sau đó hai người giao thủ, kiếm và kiếm chạm vào nhau, âm thanh cấp tốc mà rối loạn. Tinh Nghi đạo trưởng cước bộ vững vàng, động tác ở tay nhanh hơn chân rất nhiều, nên luôn đánh trả vào đối phương mà không lùi lại. Nhưng trong một khắc, Mục Viễn mặt không chút thay đổi tung một đòn nghiêm trọng vào, Tinh Nghi đạo trưởng đã dùng hết sức,đang lùi lại vía sau. Vì vậy, khi sau lưng ông ấy chỉ là một khoảng không thì ngừng lại.

Mọi người đều hô lên một tiếng.

Thấy Tinh Nghi đạo trưởng sắp rơi xuống đài, Mục Viễn lại đột nhiên thu kiếm, nắm lấy cổ tay ông ta, kéo về lôi đài. Mục Viễn đang chuẩn bị đánh lần nửa thì Tinh Nghi đạo trưởng thu kiếm, chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ đến từ Trọng Hỏa Cung?”

“Mục Viễn đáp: “Phải.”

Tinh Nghi đạo trưởng tán thưởng một phen, nói: “Qủa là thiếu niên xuất  anh hùng. Đây là lần đầu ta thấy người của Trọng Hỏa Cung không tu luyện “Liên Thần Cửu thức” mà có thể luyện Hỗn Nguyệt kiếm đến cảnh giới này.”

“Tiền bối quá khen.”

Tuyết Chi hét lớn: “Nói bừa, Trọng Liên trước khi luyện “Liên Thần Cửu thức” đã rất lợi hại rồi!”

Một đệ tử Võ Đang sơn bên cạnh nói: “Aiz, ai chả biết, năm đó Trọng Liên là thiên hạ đệ nhất đều dựa vào “Liên Thần Cửu thức”, mới giành phần thắng từ những anh hùng hào kiệt khác. Nhưng mà trong thiên hạ này làm gì có bữa cơm miễn phí chứ, hắn rút ngắn thời gian, tu luyện tà công, nên chết yểu đó thôi. Bây giờ hắn chết rồi, cuối cùng chỉ còn một cái tên ở giang hồ thôi ——–“

Lời còn chưa dứt, Tuyết Chi đã tát một bạt tai lên mặt hắn.

Người kia bị nàng đánh lùi mấy bước, ôm mặt, bất ngờ mà nhìn Tuyết Chi thật lâu, đột nhiên cầm kiếm muốn đánh trả. Lúc này, thanh âm quyền trượng chặn kiếm hắn lại.

Đệ tử Võ Đang kia run giọng nói: “Thượng Quan …. Thượng Quan Thấu?”

Hình tượng đàn ông của Thượng Quan Thấu đã sớm bị hủy rồi. Nhưng làm người, nhất là Cốc chủ Nguyệt Thượng Cốc, và con trai của Quốc sư, phong thái của y vẫn rất tốt. Nếu đã là công tử danh môn chính phái, vẫn nên có khí khái của quý công tử một chút. Nếu đã có khí khái công tử, nhất định phải hoàn thành “Định luật Qúy công tử”, định luật đó là: không lúc nào được xấu mặt, lúc tức giận phải cười, đuổi người khác phải thêm một chữ “Mời”, mắng người khác tạp chủng, đê tiện, con rùa thì tự động chuyển những từ đó thành “Các hạ”.

Vì vậy, tổng hợp các điều đã liệt kê, Thượng Quan Thấu mỉm cười nói:

“Mời các hạ cút đi.”

Vì thế, người nọ bị mời biến đi chỗ khác.

“Cảm ơn Chiêu Quân tỷ tỷ!” Tuyết Chi choàng tay qua ôm lấy cánh tay Thượng Quan Thấu, lắc mạnh một cái, lại quay lên lôi đài hét lớn, “Mục Viễn ca, lần này hạng nhất của Trọng Hỏa Cung phải dựa vào huynh đấy!”

Thấy Mục Viễn vẫn nhìn, Tuyết Chi thấy rất phấn chấn. Tuy không biết tại sao, nhưng y nhất định giúp Trọng Hỏa Cung đứng đầu. Kinh nghiệm chiến đấu thực tế không nhiều, nhưng dựa vào việc quan sát trong thời gian dài, khả năng còn tốt hơn Mục Viễn, nàng còn chưa phát hiện vài người khác.

Bên cạnh, tại Linh Kiếm sơn trang, Hạ Khinh Mi bỗng nhiên cầm kiếm lên: “Ta sẽ đánh với hắn.”

Phụng Tử nói: “Sư huynh cố lên, chúng ta không thể bại trước tỷ tỷ được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương