Tuyết Chi trợn mắt nhìn chữ Hạ màu đỏ như máu kia, đúng là khóc không ra nước mắt mà.

“Sao vậy?” Thượng Quan Thấu nhìn qua, thở dài, “Huynh đã nói đừng tin mà, nhìn đi, làm tâm trạng không tốt rồi kìa.”

Tuyết Chi xoay người đi giải xăm.

“ Như Phượng liện Tần lâu, tựa mây bay núi cao. Phượng liện Tần lâu cho thấy người ấy đã đi rồi, mây bay núi cao cũng vậy, ý trung nhân của cô nương đã đi rồi. Lá xăm nói hai người không thể có duyên, tất cả mọi việc, bao gồm cả hôn nhân hỷ sự. Không nên nản chí, xin chọn ý trung nhân khác đi.” Tuyết Chi mặt đưa đám, “Ta không tin, sao xăm của Chiêu Quân tỷ tỷ tốt như vậy, của ta lại tệ thế!” Dứt lời vứt tờ giấy xuống, bắt đầu lắc xăm.

Thượng Quan Thấu nói: “ Cái này … có thể làm lần hai sao?”

Tuyết Chi không thèm để ý, rốt cuộc lắc ra được một lá: Hạ

“Thần Quân ơi, người ấy là ai, mong người chỉ cho con lang quân tương lai, để con với huynh ấy được kết tóc se duyên,tình yêu phải xuất phát từ tình cảm chân chính, mới có hạnh phúc.” Tuyết Chi tiếp tục buồn bã cầu xin, “Lần đầu là ngẫu nhiên, lần hai là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ ba chính là định mệnh!” Sau đó lại lắc xăm.

Lắc thật lâu, rốt cuộc cũng có một thanh xăm rơi xuống: Trung.

Tâm tình Tuyết Chi tốt hơn rất nhiều, vui vẻ chạy đi giải xăm:

“Để hoàn thành một chuyện, cần phải phấn đấu không ngừng. Cuộc sống là đau khổ, tất cả đều hóa hư không, không còn biện pháp. “ Tuyết Chi hai mắt vô thần, “Không còn biện pháp …. Hóa hư không. Thôi, chúng ta đi.”

Tuyết Chi phờ phạc đi ra ngoài.

Lúc này, bà thím xin xăm lúc nãy quay lại, thấp giọng hỏi Thượng Quan Thấu: “Tiểu cô nương kia là gì của công tử?”

“Là muội muội của ta.”

“Muội muội của ngươi thật đáng thương. Mọi người đều biết Miếu hội này thu hút khách ở chỗ giải xăm. Trong hộp xăm kia, Thượng Trung Hạ lần lượt chiếm sáu phần, ba phần, và một phần. Xăm Hạ cũng ít khi rút phải, nhưng hôm nay cô ấy lại rút phải hai lần, sau đó là Trung, cũng không dễ trúng vậy.”

Thượng Quan Thấu trầm mặc một hồi, sau đó ra ngoài.

Vì vậy, cả buổi chiều tâm trạng của Tuyết Chi rất xấu. Nàng đi tới đi lui, nhớ lại lời nói lúc nãy mà buồn vô hạn. Chả là hai ngày nay Lâm Hiên Phượng đã đính chính giùm Tuyết Chi, nhiều người lén nói đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, Sau đó, nhiều người còn nói Hạ Khinh Mi đào hoa, đã theo đuổi Lâm Phụng Tử còn có ý với Trọng Tuyết Chi. Tuyết Chi vừa nghe những lời này, những bực tức không có chỗ phát tiết càng làm đau đầu hơn, liền đến đánh bọn họ một trận. Chỉ có Thượng Quan Thấu nhìn qua Tuyết Chi, cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn Tuyết Chi mang mang điểm nghi ngờ. Tuyết Chi cũng không nói gì, bực bội cả buổi chiều.

Trời sớm đã tối đen.

Thượng Quan Thấu dẫn Tuyết Chi ra Miếu hội, chuẩn bị đi dạo trong thị trấn. Lúc đến cầu, Thượng Quan Thấu nhớ đến chiếc đèn lồng chưa kịp mua, nói lúc về phải mua một cái. Tâm tình của Tuyết Chi cũng dịu bớt, lơ đãng đồng ý, liền đứng tại chỗ chờ y.

Rất nhanh sau, có một người bán hàng phía sau gọi:

“Vị cô nương này, có muốn coi đèn màu không?”

“Không cần đâu, đại ca của ta đã đi mua rồi.”

Người bán hàng đi mất.

Không lâu sau, lại có người hỏi: ‘Cô nương à, đến xem đèn màu đi.”

“Không cần đâu.”

Lại một người bán hàng đi mất.

Một hồi sau, lại có người phía sau nói: “Xin hỏi ….”

“Không, không, không, không mua!” Tuyết Chi xoay người, bực bội mà nhìn người kia, “Muốn ta nói bao nhiêu lần mấy người mới yên lặng chút đây?”

Người phía sau kinh ngạc nói: “Qủa nhiên là Trọng cô nương.”

Tuyết Chi cũng sửng sốt: “Hạ … công tử?”

“Là ta.” Hạ Khinh Mi khẽ cười, hai lúm đồng tiền bên má lún vào thật sâu, nên nhìn rất ngọt ngào, “Cô nương đi một mình sao?”

Buổi tối, đèn ở Miếu Thái Bá rất sáng, soi cả một vùng, múa lân, xiếc, tạp kỹ, … rất nhiều hoạt động náo nhiệt. Bề ngoài Hạ Khinh Mi rất anh tuấn, mĩ mạo, nhìn lại thấy rất tỏa sáng trong đêm. Tuyết Chi nhất thời choáng váng, miệng nói bừa:

“Không phải, ta … ta đi với tỷ tỷ.”

“Tỷ tỷ cô nương?”

“Đúng, Hạ công tử đi một mình sao?”

“Ta đi cùng người của Linh Kiếm sơn trang và Tuyết Yến giáo.” Hạ Khinh Mi nhẹ thở ra một hơi, “Mấy ngày trước cô nương rời khỏi Linh Kiếm sơn trang, ta còn nghĩ rất lâu sau mới có thể gặp lại, không ngờ mới đây đã gặp lại.”

“Ha ha, không chừng sẽ gặp lại ở Thiếu Lâm tự nhanh thôi.”

“Trọng cô nương cũng muốn tham gia đại hội Bính khí phổ sao?”

“Ừm. Đến đó hy vọng có thể cùng công tử bàn luận.”

“Nếu Trọng cô nương bằng lòng, Hạ mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi.” Hạ Khinh Mi vui vẻ nói, “Không biết sao, mỗi lần nói chuyện phiếm với cô nương, thấy rất vui, hẳn là ảnh hưởng bởi cô nương.”

“Qúa khen.” Tuyết Chi nhìn xung quanh, “Tỷ tỷ của ta còn chưa đến … ta phải đi tìm y đã.”

“Có muốn ta đi cùng cô nương không?”

“Không cần đâu, cảm ơn công tử.”

Sau khi vội vàng từ biệt Hạ Khinh Mi, Tuyết Chi lại thấy hối hận. Nhưng bởi vì căng thẳng quá, mà không dám nói chuyện, lại phát hiện không thấy Thượng Quan Thấu đâu, liền chạy một mạch về Miếu. Nhìn quanh người trong miếu, không thấy bóng người áo trắng đâu, nhưng lại nghe tiếng Trọng Đào gọi.

“Muội muội à, Đầu trọc nói hắn có chút việc, muội đi với ta trước nhé.” Trọng Đào đưa cho Tuyết Chi một cái đèn lồng Phượng Hoàng, “Hắn mua cho muội nè.”

“Huynh ấy đâu?” Tuyết Chi cười híp mắt nói, “Muội đi tìm huynh ấy.”

“Àh … Hắn bệnh cũ tái phát, bây giờ chắc không tiện đâu.”

“Bệnh cũ?” Tuyết Chi ban đầu không hiểu, nhưng sau đó nhớ ra, “Huynh ấy đi tìm nữ nhân, phải không?”

‘Không, không, không phải, muội muội suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hồng Tụ tỷ tỷ đâu?”

Trọng Đào chuyển sang tư thế khinh thường: “Hồng Tụ tỷ tỷ của muội bây giờ đang làm việc xấu rồi. Aiz, muội muốn đi đâu, ta đi với muội.”

Tuyết Chi nghĩ rồi nói: “Muội nghĩ nên đi xin xăm lại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương